Đoạn thời gian trước, hầu như Nhạc Thần đều là mỗi đêm tỉnh lại giữa ác mộng, đầu đầy mồ hôi, toàn thân phát run, vẻ mặt khẩn trương, Lý Lực không dám rời khỏi cậu, nên cùng cậu ngủ chung một cái giường, hiện tại, tinh thần Nhạc Thần ổn định hơn rất nhiều, buổi tối đã có thể ngủ an ổn hơn chút.
Lý Lực vào thành hai ngày đi thăm hỏi, thám thính đến vài vị đại phu nổi danh, có một vị trước kia từng chữa khỏi cho vài người có tình trạng giống như Nhạc Thần, chẳng qua chẩn phí của người nọ rất cao, người bình thường không thể nhìn đến.
Lý Lực nghe được ánh mắt Nhạc Thần có đại phu có thể chữa khỏi, trong lòng kiên định rất nhiều, nhưng lại có một vấn đề khác làm hắn trở nên lo lắng.
Tiền bọn họ cơ hồ không còn thừa bao nhiêu, cho dù không chữa bệnh cho Nhạc Thần, tiền phòng thuê ăn ở cũng chẳng được mấy ngày, chẩn bệnh cho Nhạc Thần, chỉ sợ một lần chẩn kim dược phí cũng không đủ.
Lý Lực bưng đồ ăn vào nhà, đặt lên bàn.
Sau khi ánh mắt Nhạc Thần không thấy, mỗi ngày không có việc gì làm, hoặc là ngồi trên giường, hoặc là ở trong phòng sờ soạng đi tới đi lui, vào thời điểm Lý Lực không có ở nhà, cậu ở trong phòng đi đứng gập ghềnh không biết đụng ngã bao nhiêu là thứ, thân thể mặc dù đau, nhưng so với nỗi đau trong lòng cũng không bằng.
Lý Lực trở về, có đôi khi nhìn thấy làn da bên ngoài của Nhạc Thần ứ xanh trầy xước, liền đau lòng chua xót đến lợi hại, lại không biết thân thể che giấu dưới lớp y phục còn bao nhiêu vết thương như vậy.
Nhưng Nhạc Thần làm như vô sự, Lý Lực thông minh làm sao có thể đi nói để Nhạc Thần càng thêm khó chịu.
Ánh mắt nhìn không thấy, cảm giác của Nhạc Thần sâu sắc hơn rất nhiều, thính giác cũng nhạy cảm.
Nghe được tiếng bước chân của Lý Lực, thanh âm bát cơm đặt trên bàn, Nhạc Thần từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh bàn, sờ soạng ghế, ở mặt trên ngồi xuống, cậu tận lực muốn tự làm mọi chuyện.
“Thần ca, hôm nay là rau xào và cháo bắp, cơm còn chút nóng, để nguội một chút rồi ăn!” Lý Lực nói xong, gấp mấy đũa rau xanh vào trong bát Nhạc Thần, đặt trước mặt cậu, bắt lấy tay Nhạc chạm đến bát cơm.
Nhạc Thần cảm nhận được nhiệt độ, gật gật đầu, “Ta biết, một chút nữa mới ăn!”
Cháo bắp này kỳ thật là đem hạt bắp tách ra thành từng viên nhỏ, sau đó đem đi nấu, Nhạc Thần không thích ăn cái này, cậu muốn ăn cơm tẻ, nhưng cậu cũng không có nói ra lời.
Thời đại này, có thể ăn cơm phải là kẻ có tiền mới được, ăn cháo bắp thế này, hơn phân nửa đã là không có bạc, trong lòng Nhạc Thần khó chịu, nhưng lại không biết phải giúp Lý Lực kiếm tiền thế nào.
Nếu ánh mắt cậu vẫn còn tốt, hẳn đã có thể làm thầy lang, hoặc bán tranh kiếm tiền, nhưng hiện tại, mắt nhìn không thấy, cậu còn có năng lực gì, đi làm nghề gì đây.
Nhạc Thần tay ôm bát cơm, cúi đầu, đem thần sắc bi thương che giấu xuống dưới.
Lý Lực ngồi ở đối diện Nhạc Thần, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, trong lòng cũng trở nên khó chịu, hắn vì gom đủ tiền cho lần đầu tiên chẩn bệnh cho Nhạc Thần, gạt Nhạc Thần, đến bến tàu ở bờ sông Tang Hỗ thành làm công khuân vác, khí lực hắn không lớn, đương nhiên tranh không được bao nhiêu tiền, cho nên, hắn cũng rất sốt ruột, may mắn, làm công vài ngày, hơn nữa còn tiền của bọn họ, tiền chẩn kim dược phí xem như góp đủ, sinh hoạt về sau thì lại nghĩ biện pháp! “Thần ca, ta hỏi thăm được rồi, trong thành có một đại phu rất có danh tiếng, trước kia từng chữa qua vài người có đôi mắt giống tình trạng của ngươi, ngày mai chúng ta đi đến đó xem đi. Sáng mai chúng ta dậy sớm, thanh danh vị đại phu kia rất vượng, mọi người ở địa phương khác cũng đều đến xem, người rất đông, đi chậm, xếp hàng phía sau, phỏng chừng sẽ không kịp.” Lý Lực nói xong, đem chiếc đũa đặt trong tay phải Nhạc Thần.
Nhạc Thần cầm đũa, cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.
Đầu cậu cúi rất thấp, Lý Lực nhìn không thấy vẻ mặt cậu, lại thấy cậu ăn cơm ngày càng chậm, dần dần có những giọt nước mắt tích trong bát.
“Thần ca, ngươi làm sao?” Lý Lực có chút bối rối.
“Tiểu Lực, thực xin lỗi. Ta liên lụy ngươi. Thật là mấy ngày nay ngươi vào trong thành tìm đại phu sao, vậy tay ngươi như thế nào lại có thương tích?” Nhạc Thần ngẩng đầu lên, một đôi mắt không có thần thái lạc trong ánh nước trong suốt.
“Thần ca, ngươi đây là đang nói cái gì, cái gì mà ngươi liên lụy ta. Nếu không phải ngươi vì cứu mạng ta, ngươi có thể như vậy sao. Ta chiếu cố ngươi là việc phải làm. Mấy ngày nay, ta thật sự vào trong thành tìm đại phu, Tang Hỗ thành lớn như vậy, tìm đại phu đâu có dễ dàng. Trên tay ta bị thương, là hôm nay trong lúc múc nước, dây thừng đột nhiên đứt đi, thời điểm ta bắt được dây thừng đem thùng nước kéo lên thì trầy xước, ngươi không cần lo lắng, hai ngày nữa thì tốt rồi.” Trong giọng nói Lý Lực mang theo không tín nhiệm cùng trách cứ Nhạc Thần, Nhạc Thần nghe xong chua xót trong lòng lại càng sâu, nói, “Tiền của chúng ta cũng không nhiều, có phải hiện tại thiếu tiền hay không, ngươi đem đồ vật đáng giá của ta đem cầm đi! Phỏng chừng có thể có được một ít.”
Nhạc Thần nói đồ vật có giá trị, này là những thứ trước kia Ngu Gia Tường cho cậu, tỷ như trâm ngọc, lược ngà voi, cái chặn giấy bằng gỗ trầm hương, ngọc bội linh tinh, thời điểm rời đi Nhạc Thần đều đem những vật này cất vào trong bao hành lý, Lý Lực cũng từng nói qua, những thứ này đều còn giữ lại.
“Như vậy sao được, vật này đều là Vương gia cho ngươi, đều rất quý trọng, chỉ cần đem ra ngoài, Vương gia chắc chắn biết chúng ta ở nơi nào. Vẫn là không cần làm thế.” Lý Lực khuyên.
Nhạc Thần làm sao không thể nghĩ được những chuyện này, nhưng là, so với không có tiền sinh sống, cùng bị Ngu Gia Tường tìm được bắt trở về trách phạt, cậu tình nguyện lựa chọn cái sau. Hiện tại nghĩ đến, Lý Lực bị nắm trở về, vận mệnh khẳng định so với còn thảm hại hơn, nói không chừng sẽ bị xử tử, vì thế, cậu không dám lại nghĩ đến phương pháp này.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền rời giường, Lý Lực mang nước ấm vào hầu hạ Nhạc Thần rửa mặt, sau đó chải đầu cho Nhạc Thần, vì cậu chỉnh vạt áo, thời điểm làm phó dịch trước kia, hắn cũng vì Nhạc Thần làm việc này, hiện tại làm lại cũng thuận tâm thuận tay.
Hai người lấy khoai lang làm điểm tâm, rồi đi bộ vào thành.
Nhạc Thần cùng Lý Lực thuê phòng trọ này, mặc dù ở kề bên gian phòng của chủ nhà, nhưng là một mình hai gian phòng, cũng không ở cùng một viện với chủ nhà, Nhạc Thần vẫn luôn ở trong nhà hầu như không có đi ra khỏi cửa, thời điểm lần đầu tiên đến đây, cũng là mặc áo choàng thật dày, trên đầu còn quấn quít băng gạt, chủ nhân gia cơ hồ không nhìn rõ bộ dạng của cậu.
Đây là lần đầu tiên thấy Lý Lực đem Nhạc Thần mang đi ra ngoài, con dâu của chủ nhân gia đi ra hắt nước, đứng ở cửa viện chào hỏi cùng Lý Lực, Nhạc Thần đi theo cũng quay đầu nhìn về phía địa phương phát ra âm thanh, phụ nhân kia nhìn thấy bộ dạng Nhạc Thần, tuy rằng ăn mặc thật đơn giản, nhưng dung mạo phi thường xinh đẹp, chính là, đôi mắt ấy thế nhưng đã chết, nàng biết người nọ là người mù, lúc này không khỏi phi thường cảm khái.
Nhạc Thần nhìn không thấy ánh mắt đáng thương của phụ nhân kia dành cho cậu, nhưng Lý Lực lại thấy toàn bộ, vội vàng hướng phụ nhân nói an, liền mang theo Nhạc Thần rời đi, trong lòng đặc biệt khó chịu, hắn muốn cho ánh mắt Nhạc Thần tốt lên, nhìn đến vẻ mặt đáng thương chói mắt của những người kia, hắn không muốn thấy đến.
Đi gần một canh giờ, hai người mới đến được y quán phía trước, lúc này thái dương vừa dâng lên cao, y quán cũng vừa mở cửa không bao lâu, nhưng đã có không ít người ngồi ở đại đường chờ chẩn, Lý Lực mang theo Nhạc Thần đi vào bên trong ngồi xuống.
Lý Lực ở nơi này hỏi thăm qua rất nhiều lần, tiểu y đồng trong đường đều biết rõ hắn.
Đại phu còn chưa đi ra chẩn bệnh, Lý Lực đã hướng các tiểu y đồng giới thiệu Nhạc Thần, diện mạo Nhạc Thần hảo, đương nhiên thực dễ dàng được mọi người yêu thích.
Nhìn kết quả chẩn đoán cũng không như lý tưởng, phương án chữa bệnh Nhạc Thần nhận thức cùng đại phu xem như giống nhau, chính là, đại phu nói đầu cậu bị thương hơn hai mươi ngày qua, nhưng ánh mắt còn chưa khôi phục, phỏng chừng thời gian trị liệu sẽ rất lâu, uống thuốc châm cứu, chậm rãi làm cho máu tụ trong đầu tan biến, như vậy mới có thể tốt lên, nhưng là, cũng không cần ôm hy vọng quá lớn, có người cả đời đều không thể tốt lên được, điều này làm cho lòng người không quá tiếp nhận.
Đại phu là một lão giả hơn năm mươi tuổi, y thuật y đức đều được tôn sùng, chính là chẩn phí khá cao.
Dược lão khai tương đối quý, để cho cậu trở về ăn trước mấy ngày, sau đó mới có thể tiến thêm một bước trị liệu.
Tiền trong tay Lý Lực không đủ, nhưng lại không thể tại thời điểm có mặt Nhạc Thần mà đi cầu người khác, vì thể chỉ lấy dược cho hai ngày, nói dùng trước chừng ấy, sau hai ngày lại đến đây. Nhạc Thần làm sao không biết ý tứ Lý Lực, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đại phu nhìn thấy hai người túng quẫn, cũng không cưỡng cầu, chỉ dặn đừng quên ngày sau phải đến để lấy dược mới.
Hai người từ y quán đi ra, đi được một đoạn, Nhạc Thần nghe thấy cách đó không xa có thanh âm đàn tỳ bà, liền hỏi, “Chỗ nào có tiếng tỳ bà?”
Lúc này dòng người trên phố bắt đầu qua lại, thanh âm rao hàng, tiếng bánh xe ngựa lăn nhanh, âm thanh mọi người nói chuyện, tiếng bước chân…, các loại thanh âm đều có, Lý Lực làm sao nghe được tiếng tỳ bà, liền hồi đáp, “Không có nghe tiếng tỳ bà, chúng ta mau trở về đi!”
“Ta đàn tỳ bà, so với nàng còn tốt hơn.” Đôi mắt Nhạc Thần vô hồn nhìn khắp nơi, nhẹ nhàng nói ra.
Ánh mắt Nhạc Thần nhìn không thấy, mỗi ngày chỉ có thể lẳng lặng ngồi, Lý Lực không có nghe thấy tiếng tỳ bà, nên nghĩ là Nhạc Thần rất tịch mịch, muốn đánh tỳ bà để xua đuổi thời gian, tuy rằng hắn cũng rất muốn để cho Nhạc Thần có thú tiêu khiển, nhưng là, bây giờ làm sao có tiền để mua đàn tỳ bà, vì thế nói, “Thần ca, chúng ta trở về đi! Ta không có nghe thấy tiếng đàn tỳ bà.”
Thần sắc Nhạc Thần ảm đạm, cùng Lý Lực lại đi một đoạn đường, tiếng tỳ bà dần dần càng thêm rõ ràng, Nhạc Thần dừng bước, chỉ chỉ địa phương truyền đến tiếng đàn, hỏi, “Tiếng tỳ bà từ nơi đó truyền đến, nơi đó là chỗ nào?”
Lúc này Lý Lực cũng nghe thấy thanh âm, nhìn về phương hướng Nhạc Thần vừa chỉ, đó là một tòa hát trang hoàng rất tinh xảo, vì thế đáp, “Hình như là nhạc phường.”
“Tiểu Lực, ta muốn vào xem, ngươi để ta vào xem đi!” Nhạc Thần nhìn về phía Lý Lực, khẩn cầu.
Lý Lực vào thành hai ngày đi thăm hỏi, thám thính đến vài vị đại phu nổi danh, có một vị trước kia từng chữa khỏi cho vài người có tình trạng giống như Nhạc Thần, chẳng qua chẩn phí của người nọ rất cao, người bình thường không thể nhìn đến.
Lý Lực nghe được ánh mắt Nhạc Thần có đại phu có thể chữa khỏi, trong lòng kiên định rất nhiều, nhưng lại có một vấn đề khác làm hắn trở nên lo lắng.
Tiền bọn họ cơ hồ không còn thừa bao nhiêu, cho dù không chữa bệnh cho Nhạc Thần, tiền phòng thuê ăn ở cũng chẳng được mấy ngày, chẩn bệnh cho Nhạc Thần, chỉ sợ một lần chẩn kim dược phí cũng không đủ.
Lý Lực bưng đồ ăn vào nhà, đặt lên bàn.
Sau khi ánh mắt Nhạc Thần không thấy, mỗi ngày không có việc gì làm, hoặc là ngồi trên giường, hoặc là ở trong phòng sờ soạng đi tới đi lui, vào thời điểm Lý Lực không có ở nhà, cậu ở trong phòng đi đứng gập ghềnh không biết đụng ngã bao nhiêu là thứ, thân thể mặc dù đau, nhưng so với nỗi đau trong lòng cũng không bằng.
Lý Lực trở về, có đôi khi nhìn thấy làn da bên ngoài của Nhạc Thần ứ xanh trầy xước, liền đau lòng chua xót đến lợi hại, lại không biết thân thể che giấu dưới lớp y phục còn bao nhiêu vết thương như vậy.
Nhưng Nhạc Thần làm như vô sự, Lý Lực thông minh làm sao có thể đi nói để Nhạc Thần càng thêm khó chịu.
Ánh mắt nhìn không thấy, cảm giác của Nhạc Thần sâu sắc hơn rất nhiều, thính giác cũng nhạy cảm.
Nghe được tiếng bước chân của Lý Lực, thanh âm bát cơm đặt trên bàn, Nhạc Thần từ trên giường đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh bàn, sờ soạng ghế, ở mặt trên ngồi xuống, cậu tận lực muốn tự làm mọi chuyện.
“Thần ca, hôm nay là rau xào và cháo bắp, cơm còn chút nóng, để nguội một chút rồi ăn!” Lý Lực nói xong, gấp mấy đũa rau xanh vào trong bát Nhạc Thần, đặt trước mặt cậu, bắt lấy tay Nhạc chạm đến bát cơm.
Nhạc Thần cảm nhận được nhiệt độ, gật gật đầu, “Ta biết, một chút nữa mới ăn!”
Cháo bắp này kỳ thật là đem hạt bắp tách ra thành từng viên nhỏ, sau đó đem đi nấu, Nhạc Thần không thích ăn cái này, cậu muốn ăn cơm tẻ, nhưng cậu cũng không có nói ra lời.
Thời đại này, có thể ăn cơm phải là kẻ có tiền mới được, ăn cháo bắp thế này, hơn phân nửa đã là không có bạc, trong lòng Nhạc Thần khó chịu, nhưng lại không biết phải giúp Lý Lực kiếm tiền thế nào.
Nếu ánh mắt cậu vẫn còn tốt, hẳn đã có thể làm thầy lang, hoặc bán tranh kiếm tiền, nhưng hiện tại, mắt nhìn không thấy, cậu còn có năng lực gì, đi làm nghề gì đây.
Nhạc Thần tay ôm bát cơm, cúi đầu, đem thần sắc bi thương che giấu xuống dưới.
Lý Lực ngồi ở đối diện Nhạc Thần, nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của cậu, trong lòng cũng trở nên khó chịu, hắn vì gom đủ tiền cho lần đầu tiên chẩn bệnh cho Nhạc Thần, gạt Nhạc Thần, đến bến tàu ở bờ sông Tang Hỗ thành làm công khuân vác, khí lực hắn không lớn, đương nhiên tranh không được bao nhiêu tiền, cho nên, hắn cũng rất sốt ruột, may mắn, làm công vài ngày, hơn nữa còn tiền của bọn họ, tiền chẩn kim dược phí xem như góp đủ, sinh hoạt về sau thì lại nghĩ biện pháp! “Thần ca, ta hỏi thăm được rồi, trong thành có một đại phu rất có danh tiếng, trước kia từng chữa qua vài người có đôi mắt giống tình trạng của ngươi, ngày mai chúng ta đi đến đó xem đi. Sáng mai chúng ta dậy sớm, thanh danh vị đại phu kia rất vượng, mọi người ở địa phương khác cũng đều đến xem, người rất đông, đi chậm, xếp hàng phía sau, phỏng chừng sẽ không kịp.” Lý Lực nói xong, đem chiếc đũa đặt trong tay phải Nhạc Thần.
Nhạc Thần cầm đũa, cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.
Đầu cậu cúi rất thấp, Lý Lực nhìn không thấy vẻ mặt cậu, lại thấy cậu ăn cơm ngày càng chậm, dần dần có những giọt nước mắt tích trong bát.
“Thần ca, ngươi làm sao?” Lý Lực có chút bối rối.
“Tiểu Lực, thực xin lỗi. Ta liên lụy ngươi. Thật là mấy ngày nay ngươi vào trong thành tìm đại phu sao, vậy tay ngươi như thế nào lại có thương tích?” Nhạc Thần ngẩng đầu lên, một đôi mắt không có thần thái lạc trong ánh nước trong suốt.
“Thần ca, ngươi đây là đang nói cái gì, cái gì mà ngươi liên lụy ta. Nếu không phải ngươi vì cứu mạng ta, ngươi có thể như vậy sao. Ta chiếu cố ngươi là việc phải làm. Mấy ngày nay, ta thật sự vào trong thành tìm đại phu, Tang Hỗ thành lớn như vậy, tìm đại phu đâu có dễ dàng. Trên tay ta bị thương, là hôm nay trong lúc múc nước, dây thừng đột nhiên đứt đi, thời điểm ta bắt được dây thừng đem thùng nước kéo lên thì trầy xước, ngươi không cần lo lắng, hai ngày nữa thì tốt rồi.” Trong giọng nói Lý Lực mang theo không tín nhiệm cùng trách cứ Nhạc Thần, Nhạc Thần nghe xong chua xót trong lòng lại càng sâu, nói, “Tiền của chúng ta cũng không nhiều, có phải hiện tại thiếu tiền hay không, ngươi đem đồ vật đáng giá của ta đem cầm đi! Phỏng chừng có thể có được một ít.”
Nhạc Thần nói đồ vật có giá trị, này là những thứ trước kia Ngu Gia Tường cho cậu, tỷ như trâm ngọc, lược ngà voi, cái chặn giấy bằng gỗ trầm hương, ngọc bội linh tinh, thời điểm rời đi Nhạc Thần đều đem những vật này cất vào trong bao hành lý, Lý Lực cũng từng nói qua, những thứ này đều còn giữ lại.
“Như vậy sao được, vật này đều là Vương gia cho ngươi, đều rất quý trọng, chỉ cần đem ra ngoài, Vương gia chắc chắn biết chúng ta ở nơi nào. Vẫn là không cần làm thế.” Lý Lực khuyên.
Nhạc Thần làm sao không thể nghĩ được những chuyện này, nhưng là, so với không có tiền sinh sống, cùng bị Ngu Gia Tường tìm được bắt trở về trách phạt, cậu tình nguyện lựa chọn cái sau. Hiện tại nghĩ đến, Lý Lực bị nắm trở về, vận mệnh khẳng định so với còn thảm hại hơn, nói không chừng sẽ bị xử tử, vì thế, cậu không dám lại nghĩ đến phương pháp này.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người liền rời giường, Lý Lực mang nước ấm vào hầu hạ Nhạc Thần rửa mặt, sau đó chải đầu cho Nhạc Thần, vì cậu chỉnh vạt áo, thời điểm làm phó dịch trước kia, hắn cũng vì Nhạc Thần làm việc này, hiện tại làm lại cũng thuận tâm thuận tay.
Hai người lấy khoai lang làm điểm tâm, rồi đi bộ vào thành.
Nhạc Thần cùng Lý Lực thuê phòng trọ này, mặc dù ở kề bên gian phòng của chủ nhà, nhưng là một mình hai gian phòng, cũng không ở cùng một viện với chủ nhà, Nhạc Thần vẫn luôn ở trong nhà hầu như không có đi ra khỏi cửa, thời điểm lần đầu tiên đến đây, cũng là mặc áo choàng thật dày, trên đầu còn quấn quít băng gạt, chủ nhân gia cơ hồ không nhìn rõ bộ dạng của cậu.
Đây là lần đầu tiên thấy Lý Lực đem Nhạc Thần mang đi ra ngoài, con dâu của chủ nhân gia đi ra hắt nước, đứng ở cửa viện chào hỏi cùng Lý Lực, Nhạc Thần đi theo cũng quay đầu nhìn về phía địa phương phát ra âm thanh, phụ nhân kia nhìn thấy bộ dạng Nhạc Thần, tuy rằng ăn mặc thật đơn giản, nhưng dung mạo phi thường xinh đẹp, chính là, đôi mắt ấy thế nhưng đã chết, nàng biết người nọ là người mù, lúc này không khỏi phi thường cảm khái.
Nhạc Thần nhìn không thấy ánh mắt đáng thương của phụ nhân kia dành cho cậu, nhưng Lý Lực lại thấy toàn bộ, vội vàng hướng phụ nhân nói an, liền mang theo Nhạc Thần rời đi, trong lòng đặc biệt khó chịu, hắn muốn cho ánh mắt Nhạc Thần tốt lên, nhìn đến vẻ mặt đáng thương chói mắt của những người kia, hắn không muốn thấy đến.
Đi gần một canh giờ, hai người mới đến được y quán phía trước, lúc này thái dương vừa dâng lên cao, y quán cũng vừa mở cửa không bao lâu, nhưng đã có không ít người ngồi ở đại đường chờ chẩn, Lý Lực mang theo Nhạc Thần đi vào bên trong ngồi xuống.
Lý Lực ở nơi này hỏi thăm qua rất nhiều lần, tiểu y đồng trong đường đều biết rõ hắn.
Đại phu còn chưa đi ra chẩn bệnh, Lý Lực đã hướng các tiểu y đồng giới thiệu Nhạc Thần, diện mạo Nhạc Thần hảo, đương nhiên thực dễ dàng được mọi người yêu thích.
Nhìn kết quả chẩn đoán cũng không như lý tưởng, phương án chữa bệnh Nhạc Thần nhận thức cùng đại phu xem như giống nhau, chính là, đại phu nói đầu cậu bị thương hơn hai mươi ngày qua, nhưng ánh mắt còn chưa khôi phục, phỏng chừng thời gian trị liệu sẽ rất lâu, uống thuốc châm cứu, chậm rãi làm cho máu tụ trong đầu tan biến, như vậy mới có thể tốt lên, nhưng là, cũng không cần ôm hy vọng quá lớn, có người cả đời đều không thể tốt lên được, điều này làm cho lòng người không quá tiếp nhận.
Đại phu là một lão giả hơn năm mươi tuổi, y thuật y đức đều được tôn sùng, chính là chẩn phí khá cao.
Dược lão khai tương đối quý, để cho cậu trở về ăn trước mấy ngày, sau đó mới có thể tiến thêm một bước trị liệu.
Tiền trong tay Lý Lực không đủ, nhưng lại không thể tại thời điểm có mặt Nhạc Thần mà đi cầu người khác, vì thể chỉ lấy dược cho hai ngày, nói dùng trước chừng ấy, sau hai ngày lại đến đây. Nhạc Thần làm sao không biết ý tứ Lý Lực, trong lòng càng thêm khó chịu.
Đại phu nhìn thấy hai người túng quẫn, cũng không cưỡng cầu, chỉ dặn đừng quên ngày sau phải đến để lấy dược mới.
Hai người từ y quán đi ra, đi được một đoạn, Nhạc Thần nghe thấy cách đó không xa có thanh âm đàn tỳ bà, liền hỏi, “Chỗ nào có tiếng tỳ bà?”
Lúc này dòng người trên phố bắt đầu qua lại, thanh âm rao hàng, tiếng bánh xe ngựa lăn nhanh, âm thanh mọi người nói chuyện, tiếng bước chân…, các loại thanh âm đều có, Lý Lực làm sao nghe được tiếng tỳ bà, liền hồi đáp, “Không có nghe tiếng tỳ bà, chúng ta mau trở về đi!”
“Ta đàn tỳ bà, so với nàng còn tốt hơn.” Đôi mắt Nhạc Thần vô hồn nhìn khắp nơi, nhẹ nhàng nói ra.
Ánh mắt Nhạc Thần nhìn không thấy, mỗi ngày chỉ có thể lẳng lặng ngồi, Lý Lực không có nghe thấy tiếng tỳ bà, nên nghĩ là Nhạc Thần rất tịch mịch, muốn đánh tỳ bà để xua đuổi thời gian, tuy rằng hắn cũng rất muốn để cho Nhạc Thần có thú tiêu khiển, nhưng là, bây giờ làm sao có tiền để mua đàn tỳ bà, vì thế nói, “Thần ca, chúng ta trở về đi! Ta không có nghe thấy tiếng đàn tỳ bà.”
Thần sắc Nhạc Thần ảm đạm, cùng Lý Lực lại đi một đoạn đường, tiếng tỳ bà dần dần càng thêm rõ ràng, Nhạc Thần dừng bước, chỉ chỉ địa phương truyền đến tiếng đàn, hỏi, “Tiếng tỳ bà từ nơi đó truyền đến, nơi đó là chỗ nào?”
Lúc này Lý Lực cũng nghe thấy thanh âm, nhìn về phương hướng Nhạc Thần vừa chỉ, đó là một tòa hát trang hoàng rất tinh xảo, vì thế đáp, “Hình như là nhạc phường.”
“Tiểu Lực, ta muốn vào xem, ngươi để ta vào xem đi!” Nhạc Thần nhìn về phía Lý Lực, khẩn cầu.
Danh sách chương