Sau khi sinh bệnh, thân thể khó chịu tự nhiên tâm tình cũng không tốt, ngay cả Ngu Gia Tường Nhạc Thần cũng không muốn nói cùng hắn một câu, nay Hoàng hậu tới phải chỉnh trang cẩn thận tỉ mỉ để ứng đối, dễ chịu trong lòng không biết đi nơi nào. Trên mặt cố gắng cười thật mạnh mẽ, cường ngạnh yêu cầu chính mình ngồi thẳng mà không phải lập tức lệch qua bên ghế để ngủ.

“Mùa hè trong Sùng Huy cung nóng hơn so với nơi khác, bản cung mang theo chút dược hạ nhiệt đến đây, mong rằng Hầu gia nhận lấy.” Hoàng hậu ung dung quý khí đoan chính, trong giọng nói mang theo dịu dàng, tuy rằng mở miệng là quan thoại nhưng nghe vào lại tựa tỷ đệ quan tâm nhau.

Nhạc Thần cố gắng giữ vững tinh thần, nghe được câu ‘Hầu gia’ kia của Hoàng hậu có chút không rõ nên hơi ngây ra, nhưng lập tức đã phản ứng lại, nói tạ, “Đa tạ Hoàng hậu nương nương! Ngài như vậy quá khách khí!”

“Nhìn thân thể Hầu gia như thế, cần nên bảo trọng mới phải!” Hoàng hậu xem Nhạc Thần nói chuyện một câu đã ho khan hai tiếng cũng có chút lo lắng.

Nhạc Thần gật gật đầu, Lí Lực mang khăn lạnh cho cậu, Nhạc Thần lau mặt, lạnh một chút tinh thần mới tốt, lại nói một tiếng tạ.

“Một lòng Hoàng Thượng đều đặt trên người Hầu gia, Hầu gia hảo hảo yêu quý chính mình cũng xem như hảo hảo yêu quý Hoàng Thượng, tâm tình Hoàng Thượng tốt, bản cung tất nhiên cũng vui vẻ, cho nên Hầu gia không cần phải cảm tạ bản cung, quan tâm ngươi là bổn phận bổn cung phải làm!” Hoàng hậu mang theo mỉm cười mà nói, Nhạc Thần không rõ nàng mượn cơ hội châm chọc hay thật sự là nghĩ như vậy.

Bất quá, mượn cơ hội châm chọc, trong lòng Nhạc Thần khó chịu một chút, nếu một nữ nhân thật nghĩ như vậy, Nhạc Thần chỉ cảm thấy chính mình phạm vào đại sai đi phá hủy hạnh phúc một người nữ nhân.

Nhạc Thần chỉ có thể ngốc ngốc trả lời, “Nương nương nói như vậy, ta căn bản vô cùng xấu hổ.”

Hoàng hậu nhìn Nhạc Thần nhăn mày vẻ mặt xin lỗi, biết cậu hiểu lầm lời chính mình nói, vừa cười vừa tiếp tục, “Lời bản cung nói đều là trong lòng. Hầu gia sao phải cảm thấy xấu hổ vô cùng. Phi tần trong hậu cung này rất nhiều, có thể có được tâm Hoàng Thượng liệu mấy ai, bản cung làm Hoàng hậu, đó là để hậu cung Hoàng Thượng hòa thuận cùng nhau, bất luận Hoàng Thượng sủng ai yêu ai cũng không thể để mọi người ghen tị sinh sự. Hoàng Thượng đối Hầu gia là tâm gì, sợ là Hầu gia so với bản cung lại càng rõ ràng, bản cung đối Hầu gia là thực lòng quan tâm, Hầu gia không cần nghĩ khác.”

Nhạc Thần nghe Hoàng hậu nói một tràng thế này kỳ thật trong lòng rất chua xót, làm nữ nhân Hoàng đế thật sự rất đáng thương, nghĩ đến chính mình là người câu dẫn Hoàng đế, bị loại ý nghĩ này làm mình vừa xấu hổ lại thật đáng buồn còn đáng thương, đầu óc suy nghĩ càng thêm mơ màng rồi khó chịu.

Lí Lực đi xuống mang dược cho Nhạc Thần, Hoàng hậu cũng cho nhũ mẫu phía sau lui ra, trong phòng chỉ còn hai người Hoàng hậu và Nhạc Thần.

Nhạc Thần có chút kỳ quái hỏi, “Nương nương có lời tư mật gì muốn nói?”

Hoàng hậu lộ ra cười khổ, “Hầu gia ngài là người thông minh, bản cung cũng không muốn ẩn dấu với người. Những lời trước bản cung đối Hầu gia đều là thật tình, hậu cung phi tần tranh nhau tình cảm rất lợi hại, tuy nói hậu cung không thể quản việc triều chính, nhưng hai người đâu thể có năng lực không có việc gì, hậu cung đấu đá ngươi chết ta sống, Hoàng Thượng sợ là phiền đến cực điểm.

Tâm tư Hoàng Thượng đặt trên người Hầu gia bản cung cũng yên tâm, cho nên hi vọng Hầu gia có thể yêu quý chính mình, chỉ cần tâm tư Hoàng Thượng còn đặt trên người người, bản cung cũng yên tâm rất nhiều.”

Hoàng hậu còn nói cả buổi, Nhạc Thần xem như phi thường hiểu được, có lẽ Hoàng hậu hi vọng một người nam nhân cướp đi trượng phu của nàng cũng không nguyện ý nữ nhân hậu cung khác đến cướp. Bất quá, không thể không nói lòng Hoàng hậu thật rất bao la.

Nhớ tới gần đây Ngu Gia Tường đều ở Sùng Huy cung với Thiên điện không đến qua đêm hậu cung nơi khác, trên mặt Nhạc Thần không biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng kỳ thật lại vui vẻ cảm động, đối với người yêu, ý muốn độc chiếm của cậu rất mạnh, một chút cũng không muốn đem Ngu Gia Tường phân cho người khác, nghĩ nếu Ngu Gia Tường làm yêu với nữ nhân thì cậu lại buồn khổ khó chịu, thế nhưng không thể không cho Ngu Gia Tường đi tìm nữ nhân giải quyết dục vọng.

Tối hôm qua Nhạc Thần dụ dỗ Ngu Gia Tường như vậy, chỉ có chính cậu biết, trong lòng thật ra mang theo khủng hoảng, đối với nam nhân mà nói, bức vẽ tình yêu căn bản không thực tế, tình yêu rất khó cam đoan, lại đối với thân thể mà nói, cậu nghĩ, cảm thấy khó có thể chịu được.

Tình yêu làm tâm người ta kiên cường, thế nhưng bản chất của nó kỳ thật rất mong manh.

Cuối cùng Hoàng hậu nở nụ cười, cười đến phi thường hạnh phúc và dịu dàng, “Hầu gia là người Nhạc gia, nghe nói số học rất tốt, Đại Hoàng tử cũng rất thích số học, bản cung khi nào dẫn nó đến bái phỏng Hầu gia, đến lúc đó còn thỉnh hảo hảo dạy dỗ.”

Nhạc Thần sảng khoái gật đầu đáp hảo.

Nhạc Thần đã biết chuyện Ngu Gia Tường có hai trai một gái, Đại Hoàng tử là Hoàng hậu sinh ra, việc này cậu cũng quên là nghe ai nói, cũng không biết khi đó nghe được trong lòng là như thế nào, nhưng hiện tại nghe Hoàng hậu nhắc tới trong lòng lại có cảm giác rất kỳ lạ, giống như ghen tị, lại giống như nhẹ nhàng thở ra, mơ mơ hồ hồ nhớ đến chuyện Ngu Gia Tường vuốt bụng cậu nói, muốn cậu vì hắn sinh một đứa nhỏ, thực vớ vẩn, nhưng lúc này nhớ đến lại có chút ngọt ngào.

Hoàng hậu muốn giới thiệu Đại Hoàng tử cho Nhạc Thần, Nhạc Thần có thể nghĩ đây là Hoàng hậu hy vọng chính mình có thể chống đỡ cho y, dù sao Thái tử vị cũng chưa định ra, hết thảy còn xem ý tứ Ngu Gia Tường.

Đối với chuyện triều đình Nhạc Thần không chút hứng thú, đáp ứng Hoàng hậu rồi, nhưng chỉ là một loại khách sáo, cậu cũng không muốn cuốn vào loại chuyện này.

Hoàng hậu nói chuyện với Nhạc Thần rất vừa lòng, đứng dậy cáo từ.

Nhạc Thần đưa Hoàng hậu xuất môn, sau khi trở về Lí Lực mang dược cho cậu uống.

Uống thuốc lâu ngày ngửi được vị thuốc làm Nhạc Thần theo phản xa chán ghét, dạ dày run lên, thế nhưng không thể không uống.

Mới uống một ngụm đã cảm thấy hương vị làm người ta muốn phun, nắm cái mũi miễn cưỡng nuốt xuống, vừa xúc miệng lại một trận bốc lê, kéo tay Lí Lực để y mau lấy ống nhổ lại đây.

Thuốc uống vào lại nôn cả ra, nôn hết một trận toàn thân Nhạc Thần đều vô lực, bất quá, cơ thể đột nhiên lại dễ chịu chút.

Nội thị vừa dọn xong Ngu Gia Tường đã tới.

Nhóm nội thị quỳ xuống hành lễ, Nhạc Thần tựa vào tháp tinh thần uể oải.

Ngu Gia Tường ngồi kế người cậu, hỏi, “Lại nôn ra sao?”

Nhạc Thần nhíu mày gật gật đầu.

Ngu Gia Tường vươn tay thử độ ấm trán cậu, “Rất khó chịu?”

Nhạc Thần lắc đầu, không muốn để hắn lo lắng, “Nôn ra là tốt rồi, không còn khó chịu bao nhiêu, chỉ là thân thể mệt mỏi chỉ muốn ngủ.” Nói xong lại hỏi, “Sao ngươi trở về sớm như vậy, không có việc gì làm?”

Ngu Gia Tường cười hôn trán cậu một cái, “Trẫm nghe nói Hoàng hậu đến nơi này, nàng nói với ngươi cái gì?”

Nhạc Thần phỏng chừng Ngu Gia Tường vì chuyện này mà đến, có chút cảm động, trên mặt mang theo ý cười, “Chưa nói cái gì, nàng thật sự là một nữ nhân khoan hồng độ lượng. Nàng muốn ta hảo hảo quý trọng thân thể, hảo hảo hầu hạ ngươi.”

“Ngươi trả lời thế nào?” Ngu Gia Tường cười nhìn mặt Nhạc Thần.

“Còn trả lời như thế nào, tất nhiên là đáp ứng rồi.” Nhạc Thần trả lời rất đương nhiên làm Ngu Gia Tường rất vui vẻ, rất hưởng thụ.

Lí Lực mang thuốc đến cho Nhạc Thần, tuy rằng vừa nôn ra hết nhưng thuốc vẫn phải uống.

Nhạc Thần nhìn mà huyệt thái dương run rẩy, vẻ mặt đau khổ như nhìn độc dược.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần uống thuốc thực thống khổ, cũng biết một người cả năm luôn phải uống thuốc, là ai cũng đều chịu không nổi, vì thế tỏ thái độ khoan hồng độ lượng, “Thuốc này chỉ là hạ nhiệt, không cần uống, uống chút nước ô mai cũng giống nhau.”

Nhạc Thần vui vẻ hôn lên mặt Ngu Gia Tường một cái, lập tức nói, “Bỏ chút khối bằng vào nước ô mai.”

“Ngươi không thể uống lạnh,” Ngu Gia Tường nói xong lại phân phó nội thị, “Mang nóng đến.”

Hương vị nước ô mai kia cũng đủ khó chịu, chỉ tốt hơn chút so với thuốc giải nhiệt.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần lại mặt ủ mày chau, nắm tay Nhạc Thần an ủi, “Qua vài ngày chúng ta sẽ đến hành cung nghỉ hè, đến lúc đó thì tốt rồi.”

Nhạc Thần gật đầu nở nụ cười với Ngu Gia Tường.

Kỳ thật, cậu có nghĩ tới đề xuất với Ngu Gia Tường đưa cậu ra khỏi cung, thế nhưng nghĩ đến yêu cầu bốc đồng như vậy, Ngu Gia Tường hoặc là sẽ không thỏa mãn cậu, nếu thỏa mãn, về sau Ngu Gia Tường gặp cậu rất khó khăn. Nghĩ đến trước kia cậu ở Cẩn Lan viện, mỗi ngày Ngu Gia Tường tối đến sáng đi vất vả cả ngày thì đau lòng hắn, nên yêu cầu như thế không được.

Đi hành cung tất nhiên rất tốt, cậu đã chịu đủ những ngày trong Sùng Huy cung. Cung điện cao lớn nhưng khuyết thiếu cây cối, kiến trúc cứng nhắc, nóng đến choáng váng người.

Nhạc Thần nhớ tới Hoàng hậu gọi cậu ‘Hầu gia’ thì liền hỏi, “Hoàng hậu xưng ta Hầu gia, có phải ngươi giấu ta gì không, ta không biết a!”

Hoàng đế chưa từng chính miệng nói cho Nhạc Thần chuyện này, hắn nghĩ Nhạc Thần sớm từ chỗ người khác mà biết chuyện, không nghĩ tới Nhạc Thần vẫn chưa biết.

“Khoảng thời gian ngươi hôn mê trẫm đã phong ngươi là ‘Vinh Ân Hầu’.”

“Ặc, vì sao a!” Vẻ mặt Nhạc Thần kinh ngạc.

“Dù là thưởng phạt phân minh nhưng ngươi chắn tên thay trẫm, cứu trẫm một mạng, trẫm cũng nên phong thưởng ngươi, huống chi trẫm cũng không muốn ngươi bị người khác khi dễ, đương nhiên cấp cho ngươi một cái danh phận.” Ngu Gia Tường giải thích nói.

“Như thế sao?” Nhạc Thần cảm thấy có chút quái dị, lúc ấy cậu đi chắn tên là vì thân thể hoàn toàn không ý thức được trước hành động, nói là cậu cứu Ngu Gia Tường, cậu cũng không có cảm giác hay ý thức gì đặc biệt.

“Như thế nào, không hài lòng?” Ngu Gia Tường trêu đùa hỏi.

Nhạc Thần lắc đầu, “Không có cảm giác gì, ta ở nơi này mọi người đều bảo ta công tử, về sau để bọn họ gọi ta Hầu gia, như vậy hơi có chút cảm giác thành tựu.”

Giọng Nhạc Thần cười khẽ trong lời nói làm Ngu Gia Tường xấng tới hôn mặt cậu, hai người bên nhau thân mật, nội thị cung nữ trong phòng thức thời lui ra.

“Lúc ấy thế nào lại chạy nhanh đến chắn tên thay trẫm như vậy!” Ngu Gia Tường lơ đãng nhắc tới, kỳ thật hắn rất chờ mong đáp án chuyện này.

Nhạc Thần suy nghĩ một lát, mặt có chút hồng, né trái né phải mà nói, “Không chạy nhanh, cách gần!”

“Vậy ngươi nghĩ thế nào lại chắn tên cho trẫm!” Ngu Gia Tường bám riết không tha, mãn nhãn chờ mong nhìn Nhạc Thần.

Ánh mắt Nhạc Thần trốn tránh một chút, “Tình huống khẩn cấp như vậy làm sao có thời gian nghĩ, đương nhiên cái gì cũng không nghĩ, thân thể đã động trước.”

Ngu Gia Tường nhìn biểu hiện đáng yêu thế này của Nhạc Thần, tuy rằng chưa nói ra đáp án hắn hy vọng, thế nhưng làm cho hắn cảm động, ôm Nhạc Thần một lần vuốt một lần ôm, Nhạc Thần nháo với hắn cả người đầy mồ hôi.

Mỗi ngày tắm rửa ba bốn lần mồ hôi vẫn đầy người.

Không có điều hòa thật sự làm cho người ta không thể nào chịu nổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện