Hoàng đế lo lắng, mọi người không thể không lo lắng theo, Tạ Vân Trình chỉ huy các cung nữ nội thị làm việc, khi hắn từ trong tẩm điện đi ra, vòng vo vài vòng mới phát hiện Ngu Gia Khánh ở đó.
Ngu Gia Khánh xem mọi người làm việc, chính mình ngồi chờ ở hậu điện, nhìn đến Tạ Vân Trình ở ngoài ra vô vài lần cũng không gọi lại.
Thời điểm Tạ Vân Trình nhìn đến Ngu Gia Khánh, cho dù ở trong hoàng cung được luyện ra mặt dày, lúc này cũng lộ ra biểu tình sững sờ, trong lòng ‘Ai yêu’ một tiếng, nói tiểu nội thị đi truyền Ngô Vương không đầu óc, như thế nào đưa người đến đợi nơi này, làm sao không mang đến trong thiên điện a! Vừa nghĩ tới chuyện tình trong tẩm điện sớm đã bị Ngô Vương nghe được, Hoàng đế phỏng chừng sẽ lại phát hỏa, một bên mang theo tươi cười khách khí tiến lên hành lễ, “Ngô Vương điện hạ, Hoàng Thượng bên trong vẫn vội vàng, ngài chờ, chờ Hoàng Thượng, lập tức vì ngài thông báo!”
“Tổng quản khách khí, đợi chút không sao!” Ngu Gia Khánh cười cười, lại lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Không biết là ai bị bệnh, mới vừa có thấy Sở Thái y từ bên trong đi ra.”
Tạ Vân Trình cười ha ha hai tiếng, hôm nay tiểu nội thị đi cùng Nhạc Thần công tử sau khi báo cáo Hoàng đế chuyện tình, sắc mặt Hoàng đế vẫn luôn không tốt, tuy rằng nói Tạ Vân Trình không nghe hết toàn bộ, nhưng sau có nghe chính miệng Hoàng đế nói ra ‘Lão Tam’, đoán một phen, toàn bộ đều hiểu hết.
Dục vọng chiếm lấy Nhạc Thần công tử của Hoàng đế quá mạnh, cho dù Nhạc Thần cùng người khác nói chuyện, nhận ngọc bội của người khác, cũng làm cho Hoàng đế đại phát thịnh nộ, đến nỗi đem bệnh của Nhạc Thần đều bức ra, sau đó, nhìn xem bộ dạng lo lắng hối hận của Hoàng đế, thực sự là tự mình tìm khổ, giữa tình nhân chính là có chuyện như vậy, kỳ thật rất nhiều chuyện có thể nói rõ ràng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng đối phương là Hoàng đế, những người đứng xem đều không nói nên lời, cũng chỉ có thể tùy Hoàng đế giằng co.
Đoán chừng để cho Hoàng đế nhìn thấy Ngô Vương tâm tình sẽ càng kém, Tạ Vân Trình nghĩ đến để cho Ngô Vương trở về, nhưng Hoàng đế đang nổi lửa giận, hắn cũng không dám tự mình chủ trương, chỉ có thể để cho Ngô Vương đợi thêm lát nữa, qua một thời gian nếu Hoàng đế còn không truyền người phỏng chừng chính là quên, khi đó lại để cho hắn đi về.
Tạ Vân Trình không nói người bên trong bệnh là ai, Ngu Gia Khánh cũng không tiện hỏi lại, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng cao.
Nghĩ đến tin đồn từng nghe, nói Hoàng đế ngoài cung dưỡng tư sủng, phi thường sủng ái, thường xuyên ra cung.
Hiện tại Hoàng đế mới ngồi lên ngôi vị chưa đến một năm, kỳ thật ngoài cung cũng không an toàn thái bình, Hoàng đế mặc thường phục ra cung, đây là chuyện tình rất nguy hiểm, có vài người đương nhiên cho rằng lời đồn này không đúng sự thật, là cố ý bắn tiếng để dẫn phản tặc cắn câu.
Ngu Gia Khánh cũng không cho là Ngu Gia Tường lỗ mãng như thế, không biết xem nặng nhẹ người của, vì vậy cũng không đem chuyện Hoàng đế bên ngoài dưỡng tư sủng để bụng, lúc này nghe xong thanh âm trong tẩm điện, nghe lời nói lo lắng của Hoàng đế, Tạ Vân Trình trốn tránh vấn đề của hắn, nghĩ rằng tin đồn kia cư nhiên là thật, Hoàng đế thực sự không để ý nặng nhẹ ở ngoài dưỡng sủng, chính là không biết tư sủng kia bộ dạng gì nữa, thế nhưng làm cho Hoàng đế mê muội như vậy, hơn nữa còn đưa người mang đến hành cung.
Ngu Gia Khánh cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên một ý niệm tập kích trong đầu, làm cho hắn cả kinh lập tức đứng lên, tiểu nội thị hầu hạ bên cạnh bị hành động đột nhiên này của hắn là cho kinh ngạc, hỏi, “Điện hạ?”
Sắc mặt Ngu Gia Khánh có chút mất tự nhiên, khoát tay tỏ vẻ không có chuyện gì, lại ngồi xuống, thế nhưng, sau đó bắt đầu thấp thỏm bất an.
Bây giờ nhớ tới Nhạc Thần vô cớ rời đi Ngô Trúc nhạc phường, không có bất kì người nào biết nơi cậu đi, khi hôm nay gặp được Nhạc Thần, Nhạc Thần né tránh không muốn để hắn đưa về, hơn nữa ngôn từ cũng nhiều quẫn bách, khả năng Nhạc Thần chính là tư sủng của Hoàng đế cũng là quá lớn.
Ngu Gia Khánh đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên thì thấy Lí Lực đang mang nước từ trong phòng đi ra, tia chớp hiện lên trong đầu, nháy mắt cái gì cũng chiếu sáng suốt.
Lí Lực bưng nước đi ra, không chú ý tới hắn ở bên này.
Sắc mặt Ngu Gia Khánh từ không tự nhiên trở nên trắng bệch, thầm nghĩ ngày hôm nay đem ngọc bội giao cho Nhạc Thần, đoán chừng đã mang đến phiền toái cho cậu. Chính mình đã trễ thế này còn bị triệu đến kiến giá cũng có lý do.
Ban đầu Ngu Gia Khánh cho rằng Nhạc Thần là ai đó của vị đại thần thân vương Nhạc Linh gia, hắn đem ngọc bội giao cho Nhạc Thần, chỉ cần chủ nhân hiện tại của Nhạc Thần thấy được, định có thể nhận ra là ngọc bội của hắn, cũng minh bạch quan hệ của hắn và Nhạc Thần, chỉ cần người có tâm có đầu óc cũng biết phải đem Nhạc Thần đưa đến bên cạnh hắn, chỉ là, hắn nhưng lại quên đi một điều, Nhạc Thần không phải người của thân vương hay đại thần gì, mà là người của Hoàng đế, như vậy, cướp người trọng yếu của Hoàng đế là mạo phạm Hoàng đế, phỏng chừng, hắn và Nhạc Thần đều sẽ không tốt.
Ngu Gia Khánh nhớ đến vừa nãy trong tiếng mắng chửi của Ngu Gia Tường còn nghe được tiếng rên thống thấp giọng đè nén, sau khi đem Nhạc Thần nhập vào thân phận tư sủng của Hoàng đế, nội tâm hắn liền lo lắng, nghĩ đến nếu là Hoàng đế tức giận, đem Nhạc Thần đánh thành như vậy, sau đó lại trị liệu, thế này, hắn càng thêm bất an, nguyên lai vì muốn tốt cho Nhạc Thần, không nghĩ tới lại hại cậu.
Ngu Gia Khánh đứng ngồi không yên mà đứng dậy, lại nhìn thấy Tạ Vân Trình từ trong phòng đi ra, lập tức tiến lên nói, “Tạ tổng quản, ngươi vào thông báo với Hoàng Thượng, nói ta đến đây có chuyện muốn giải thích với hắn.”
Tạ Vân Trình có chút giật mình, thấy Ngu Gia Khánh cau mày lo lắng, đoán chừng có phải là hắn suy nghĩ thông suốt rồi không, thế nhưng, hiện tại Hoàng đế đang cho Nhạc Thần ngủ, tâm tình phỏng chừng vẫn còn chưa tốt, để Ngô Vương tùy tiện kiến giá, sợ là sẽ gây ra chuyện.
“Hoàng Thượng bây giờ còn đang có việc, điện hạ chờ một chút đi!”
“Là chuyện rất trọng yếu, nói không chừng ta nói rõ ràng, khúc mắc trong lòng Hoàng Thượng có thể giải, làm phiền tổng quản lập tức đi thông báo một tiếng đi!” Thái độ Ngu Gia Khánh khẩn thiết, Tạ Vân Trình ngẫm lại khả năng Hoàng đế vì lời giải thích của Ngu Gia Khánh tiêu tan tâm tình, nghĩ cũng có thể là biện pháp tốt, nên liền đáp ứng.
Ngu Gia Tường ngồi bên giường trông chừng Nhạc Thần, nhìn cậu ngủ mê man mà vùng chân mày vẫn nhíu như cũ, vươn tay ve vuốt, lúc này mới thấy dấu răng trên ngón tay của mình vừa mới rồi bị Nhạc Thần cắn lên, dấu răng khắc sâu, còn có chút tơ máu hiện ra, hắn nhìn thấy nhưng cũng không để người hầu băng bó, mặc dù ngón tay đau nhức, nhưng không sánh bằng đau nhức trong lòng, nhìn sang Nhạc Thần, trong ngực bắt đầu trống rỗng, không biết nên suy nghĩ cái gì.
Mờ mịt một trận, sau lại nghĩ đến chuyện hôm nay Nhạc Thần gặp được Ngu Gia Khánh ở hoa viên, nhận lấy ngọc bội của hắn.
Ngu Gia Khánh đem ngọc bội đưa cho Nhạc Thần, Ngu Gia Tường suy nghĩ, đoán chừng có hai khả năng, Ngu Gia Khánh muốn Nhạc Thần, đem ngọc bội tượng trưng thân phận đưa cho cậu, nếu Nhạc Thần là thần tử bình thường trong nhà Nhạc Linh, phỏng chừng là họ sẽ đem Nhạc Thần cho hắn; Còn có một loại khả năng, Ngu Gia Khánh thực thích Nhạc Thần, nên đem ngọc bội cho cậu xem như vật tín ước, Nhạc Thần lại nhận.
Loại khả năng thứ nhất làm Ngu Gia Tường cảm thấy buồn bực, cho rằng đó là vũ nhục Nhạc Thần, loại khả năng thứ hai thì làm cho hắn muốn phát hỏa, trước kia có người báo cáo nói khi Nhạc Thần ở Tang Hỗ thành có quan hệ gắn bó với Ngô Vương, đến mức mỗi ngày đều ở cùng nhau, vậy làm sao hắn không tức giận cho được.
Nghĩ đến Ngu Gia Khánh thì nghĩ đến mới vừa nãy cho người truyền hắn đến đây, vừa lúc Tạ Vân Trình tiến vào, Ngu Gia Tường đứng dậy hỏi, “Ngô Vương có tới không?”
“Chờ ở gian ngoài!” Bị Hoàng đế hỏi, Tạ Vân Trình nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Gia Tường đem ngón tay che trong ống tay rộng thùng thình, vòng qua bình phong đi ra cửa.
Thấy Hoàng đế ra đến, Ngu Gia Khánh tiến lên hành lễ.
Ngu Gia Tường nhìn hắn một cái, “Trễ như thế, trẫm tìm Tam ca đến, không biết Tam ca có nghĩ đến là chuyện gì không.”
Ngu Gia Khánh xem Hoàng đế mặt lạnh, cũng không muốn khom đến khom đi, trực tiếp nói, “Vừa rồi thần thấy Lí Lực bên cạnh Lí Thần, suy nghĩ một chút, đại khái hiểu được ý tứ Hoàng Thượng.”
Từ nhỏ quan hệ của Ngu Gia Tường và Ngu Gia Khánh cũng không quá tốt, tuy rằng tuổi tương đương nhau, lúc đi học ở thư viện hoàng gia vẫn đi cùng nhau, nhưng bởi vì tính cách Ngu Gia Tường cổ quái, Ngu Gia Khánh là một người yêu thích âm luật lại rất tôn trọng cuộc sống chi tiết mỹ học hào nhoáng, đối phương hai người không hợp, vì thế, tuy là cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ nhạt nhẽo.
Ngu Gia Tường nhìn hắn chẳng qua cũng chỉ là Tam ca, nhưng không thể không thừa nhận, Ngu Gia Khánh sở hữu tướng mạo tốt của một vị Hoàng tử, hơn nữa người cũng ôn nhu hiền hòa, Nhạc Thần và hắn quan hệ tốt, thậm chí thích hắn, Ngu Gia Tường cũng không cảm thấy kì quái.
“Hiểu cái gì?”
“Thần cũng chỉ là phỏng đoán, hiện tại Lí Thần là người của Hoàng Thượng sao? Thần hôm nay ở sau hoa viên nhìn thấy y, lúc ấy, trả lại cho y một khối ngọc bội, thần lo lắng Hoàng Thượng sẽ hiểu lầm ý tứ của thần, nên muốn giải thích với Hoàng Thượng một phen.” Tuy rằng thái độ Ngu Gia Khánh cung kính khiêm tốn, nhưng tất nhiên là bộ dạng công tử ôn nhuận khiêm khiêm. Nghĩ Nhạc Thần thích dạng này của hắn, trong lòng Ngu Gia Tường càng nặng nề đè nén tức giận, trầm giọng hỏi, “Hiểu lầm ngươi cái gì?”
Thanh âm Hoàng đế trầm thấp khí thế áp bách làm cho người ta thấy bị đè ép một cách gian khổ, Ngu Gia Khánh không thể không cảm thán đứa nhỏ luôn luôn xa cách trước kia thật sự trưởng thành trở thành một thế hệ đế vương, nhưng hắn cũng không ti khiêm*, ngẩng đầu nhìn Ngu Gia Tường nói, “Thần cùng Lí Thần kết giao hai ba tháng, rất bội phục tài nghệ tì bà của y, lúc ấy, ánh mắt y nhìn không thấy, tự nhiên cũng sinh tâm thương sót, chính là, không có tư tâm gì khác, hôm nay ở sau hoa viên trùng hợp gặp được, cũng chỉ là nói chút mấy câu, thần cho rằng y là vị đại thần nào trong nhà Nhạc Linh mang tới nơi này, cho y ngọc bội là muốn y ở thời điểm cần thiết lấy ra bảo vệ mình, không phải bị người khác khi dễ, hết thảy tình cảm đối với y cũng chính là lòng thương hại, không còn ý gì khác.”
(*) Ti khiêm: cúi đầu nhường nhịn.
Hoàng đế nhìn hắn không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy u chìm, hắn không nói lời nào không có nghĩa là hắn không có lời muốn nói, mà là những lời hắn muốn nói, từ miệng hắn tuôn ra khi trải qua một hồi phân tích đều là mang theo oán khí chỉ trích chất vấn, như vậy quá mất thân phận.
Hơn nửa ngày, hắn mới chậm rãi thong thả đi đến tháp thượng vị ngồi xuống, gõ nhẹ trên bàn bên tháp nói, “Nếu ngươi không có tâm tư này, trẫm tin ngươi, buổi chiều ngày mai ngươi đến chỗ y lấy ngọc bội đi về, nói rõ ràng cho y, ngày hôm nay ngươi nói với trẫm thế nào, ngày mai cũng đem ý tứ này nói cho y, đừng để y hiểu lầm.”
Nhãn thần Ngu Gia Khánh lóe lóe, khom người đáp, “Vâng!”
“Lí Thần là tên giả khi y ở Tang Hỗ thành, tên thật y kêu Nhạc Thần, thời điểm ở trong quân Tây Bắc, y chính là người của trẫm, ngươi gặp được y là sau khi thất lạc trẫm, hiện tại, đã tìm trở về, y tự nhiên vẫn là của trẫm. Chỉ là chuyện này bây giờ trẫm không muốn người khác biết, ngươi tốt nhất cất nó ở trong lòng, coi như giống lời ngươi nói đối với y chỉ là tâm tư thương cảm thưởng thức.” Ngu Gia Tường nói thật bình tĩnh, Ngu Gia Khánh nghe vào có loại cảm giác như thể hồ quá đính, không nghĩ tới Lí Thần gọi là Nhạc Thần, chẳng lẽ là người nhà Nhạc gia, hơn nữa thời gian ở trong quân Tây Bắc đã là người của Ngu Gia Tường, nhưng lại cảm thấy kì quái khi Ngu Gia Tường lạc mất Nhạc Thần đến Tang Hỗ thành ca hát.
“Thần sẽ đem chuyện này chôn ở trong lòng. Chính là, không biết thân thể Lí…Nhạc Thần thế nào, vừa rồi có nhìn thấy Sở Thái y từ bên trong đi ra.”
Ngu Gia Tường cảm thấy nói rõ ràng cũng không sao, hơn nữa còn có thể đánh tan ý niệm trong đầu Ngu Gia Khánh, “Nhạc Thần từng bị đụng phải đầu, trong xoang đầu ứ máu, cho nên ánh mắt mới nhìn không thấy, đầu cũng sẽ đau, hiện tại, trị liệu đã được tốt lắm, ánh mắt có thể nhìn thấy, đau đầu so với trước kia cũng tốt hơn nhiều, qua không bao lâu sẽ khỏi hẳn. Đến lúc đó, trẫm sẽ cho y một thân phận.”
Ngu Gia Khánh cảm thấy đau xót thương tiếc vì Nhạc Thần, nghĩ đến cậu không phải bị Ngu Gia Tường nghiêm phạt bị thương nên cần trị liệu, thì yên tâm.
Thân tình huynh đệ hoàng gia mờ nhạt, mặc dù Ngu Gia Tường đối với vị Tam ca này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng là, hiện tại hắn cũng chỉ còn Tam ca này, sau còn một đệ đệ, dù sao cùng huyết thống, nên cũng không muốn lại khó xử hắn.
Ngu Gia Khánh xem mọi người làm việc, chính mình ngồi chờ ở hậu điện, nhìn đến Tạ Vân Trình ở ngoài ra vô vài lần cũng không gọi lại.
Thời điểm Tạ Vân Trình nhìn đến Ngu Gia Khánh, cho dù ở trong hoàng cung được luyện ra mặt dày, lúc này cũng lộ ra biểu tình sững sờ, trong lòng ‘Ai yêu’ một tiếng, nói tiểu nội thị đi truyền Ngô Vương không đầu óc, như thế nào đưa người đến đợi nơi này, làm sao không mang đến trong thiên điện a! Vừa nghĩ tới chuyện tình trong tẩm điện sớm đã bị Ngô Vương nghe được, Hoàng đế phỏng chừng sẽ lại phát hỏa, một bên mang theo tươi cười khách khí tiến lên hành lễ, “Ngô Vương điện hạ, Hoàng Thượng bên trong vẫn vội vàng, ngài chờ, chờ Hoàng Thượng, lập tức vì ngài thông báo!”
“Tổng quản khách khí, đợi chút không sao!” Ngu Gia Khánh cười cười, lại lộ ra biểu tình nghi hoặc, “Không biết là ai bị bệnh, mới vừa có thấy Sở Thái y từ bên trong đi ra.”
Tạ Vân Trình cười ha ha hai tiếng, hôm nay tiểu nội thị đi cùng Nhạc Thần công tử sau khi báo cáo Hoàng đế chuyện tình, sắc mặt Hoàng đế vẫn luôn không tốt, tuy rằng nói Tạ Vân Trình không nghe hết toàn bộ, nhưng sau có nghe chính miệng Hoàng đế nói ra ‘Lão Tam’, đoán một phen, toàn bộ đều hiểu hết.
Dục vọng chiếm lấy Nhạc Thần công tử của Hoàng đế quá mạnh, cho dù Nhạc Thần cùng người khác nói chuyện, nhận ngọc bội của người khác, cũng làm cho Hoàng đế đại phát thịnh nộ, đến nỗi đem bệnh của Nhạc Thần đều bức ra, sau đó, nhìn xem bộ dạng lo lắng hối hận của Hoàng đế, thực sự là tự mình tìm khổ, giữa tình nhân chính là có chuyện như vậy, kỳ thật rất nhiều chuyện có thể nói rõ ràng, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng đối phương là Hoàng đế, những người đứng xem đều không nói nên lời, cũng chỉ có thể tùy Hoàng đế giằng co.
Đoán chừng để cho Hoàng đế nhìn thấy Ngô Vương tâm tình sẽ càng kém, Tạ Vân Trình nghĩ đến để cho Ngô Vương trở về, nhưng Hoàng đế đang nổi lửa giận, hắn cũng không dám tự mình chủ trương, chỉ có thể để cho Ngô Vương đợi thêm lát nữa, qua một thời gian nếu Hoàng đế còn không truyền người phỏng chừng chính là quên, khi đó lại để cho hắn đi về.
Tạ Vân Trình không nói người bên trong bệnh là ai, Ngu Gia Khánh cũng không tiện hỏi lại, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng cao.
Nghĩ đến tin đồn từng nghe, nói Hoàng đế ngoài cung dưỡng tư sủng, phi thường sủng ái, thường xuyên ra cung.
Hiện tại Hoàng đế mới ngồi lên ngôi vị chưa đến một năm, kỳ thật ngoài cung cũng không an toàn thái bình, Hoàng đế mặc thường phục ra cung, đây là chuyện tình rất nguy hiểm, có vài người đương nhiên cho rằng lời đồn này không đúng sự thật, là cố ý bắn tiếng để dẫn phản tặc cắn câu.
Ngu Gia Khánh cũng không cho là Ngu Gia Tường lỗ mãng như thế, không biết xem nặng nhẹ người của, vì vậy cũng không đem chuyện Hoàng đế bên ngoài dưỡng tư sủng để bụng, lúc này nghe xong thanh âm trong tẩm điện, nghe lời nói lo lắng của Hoàng đế, Tạ Vân Trình trốn tránh vấn đề của hắn, nghĩ rằng tin đồn kia cư nhiên là thật, Hoàng đế thực sự không để ý nặng nhẹ ở ngoài dưỡng sủng, chính là không biết tư sủng kia bộ dạng gì nữa, thế nhưng làm cho Hoàng đế mê muội như vậy, hơn nữa còn đưa người mang đến hành cung.
Ngu Gia Khánh cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên một ý niệm tập kích trong đầu, làm cho hắn cả kinh lập tức đứng lên, tiểu nội thị hầu hạ bên cạnh bị hành động đột nhiên này của hắn là cho kinh ngạc, hỏi, “Điện hạ?”
Sắc mặt Ngu Gia Khánh có chút mất tự nhiên, khoát tay tỏ vẻ không có chuyện gì, lại ngồi xuống, thế nhưng, sau đó bắt đầu thấp thỏm bất an.
Bây giờ nhớ tới Nhạc Thần vô cớ rời đi Ngô Trúc nhạc phường, không có bất kì người nào biết nơi cậu đi, khi hôm nay gặp được Nhạc Thần, Nhạc Thần né tránh không muốn để hắn đưa về, hơn nữa ngôn từ cũng nhiều quẫn bách, khả năng Nhạc Thần chính là tư sủng của Hoàng đế cũng là quá lớn.
Ngu Gia Khánh đang nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên thì thấy Lí Lực đang mang nước từ trong phòng đi ra, tia chớp hiện lên trong đầu, nháy mắt cái gì cũng chiếu sáng suốt.
Lí Lực bưng nước đi ra, không chú ý tới hắn ở bên này.
Sắc mặt Ngu Gia Khánh từ không tự nhiên trở nên trắng bệch, thầm nghĩ ngày hôm nay đem ngọc bội giao cho Nhạc Thần, đoán chừng đã mang đến phiền toái cho cậu. Chính mình đã trễ thế này còn bị triệu đến kiến giá cũng có lý do.
Ban đầu Ngu Gia Khánh cho rằng Nhạc Thần là ai đó của vị đại thần thân vương Nhạc Linh gia, hắn đem ngọc bội giao cho Nhạc Thần, chỉ cần chủ nhân hiện tại của Nhạc Thần thấy được, định có thể nhận ra là ngọc bội của hắn, cũng minh bạch quan hệ của hắn và Nhạc Thần, chỉ cần người có tâm có đầu óc cũng biết phải đem Nhạc Thần đưa đến bên cạnh hắn, chỉ là, hắn nhưng lại quên đi một điều, Nhạc Thần không phải người của thân vương hay đại thần gì, mà là người của Hoàng đế, như vậy, cướp người trọng yếu của Hoàng đế là mạo phạm Hoàng đế, phỏng chừng, hắn và Nhạc Thần đều sẽ không tốt.
Ngu Gia Khánh nhớ đến vừa nãy trong tiếng mắng chửi của Ngu Gia Tường còn nghe được tiếng rên thống thấp giọng đè nén, sau khi đem Nhạc Thần nhập vào thân phận tư sủng của Hoàng đế, nội tâm hắn liền lo lắng, nghĩ đến nếu là Hoàng đế tức giận, đem Nhạc Thần đánh thành như vậy, sau đó lại trị liệu, thế này, hắn càng thêm bất an, nguyên lai vì muốn tốt cho Nhạc Thần, không nghĩ tới lại hại cậu.
Ngu Gia Khánh đứng ngồi không yên mà đứng dậy, lại nhìn thấy Tạ Vân Trình từ trong phòng đi ra, lập tức tiến lên nói, “Tạ tổng quản, ngươi vào thông báo với Hoàng Thượng, nói ta đến đây có chuyện muốn giải thích với hắn.”
Tạ Vân Trình có chút giật mình, thấy Ngu Gia Khánh cau mày lo lắng, đoán chừng có phải là hắn suy nghĩ thông suốt rồi không, thế nhưng, hiện tại Hoàng đế đang cho Nhạc Thần ngủ, tâm tình phỏng chừng vẫn còn chưa tốt, để Ngô Vương tùy tiện kiến giá, sợ là sẽ gây ra chuyện.
“Hoàng Thượng bây giờ còn đang có việc, điện hạ chờ một chút đi!”
“Là chuyện rất trọng yếu, nói không chừng ta nói rõ ràng, khúc mắc trong lòng Hoàng Thượng có thể giải, làm phiền tổng quản lập tức đi thông báo một tiếng đi!” Thái độ Ngu Gia Khánh khẩn thiết, Tạ Vân Trình ngẫm lại khả năng Hoàng đế vì lời giải thích của Ngu Gia Khánh tiêu tan tâm tình, nghĩ cũng có thể là biện pháp tốt, nên liền đáp ứng.
Ngu Gia Tường ngồi bên giường trông chừng Nhạc Thần, nhìn cậu ngủ mê man mà vùng chân mày vẫn nhíu như cũ, vươn tay ve vuốt, lúc này mới thấy dấu răng trên ngón tay của mình vừa mới rồi bị Nhạc Thần cắn lên, dấu răng khắc sâu, còn có chút tơ máu hiện ra, hắn nhìn thấy nhưng cũng không để người hầu băng bó, mặc dù ngón tay đau nhức, nhưng không sánh bằng đau nhức trong lòng, nhìn sang Nhạc Thần, trong ngực bắt đầu trống rỗng, không biết nên suy nghĩ cái gì.
Mờ mịt một trận, sau lại nghĩ đến chuyện hôm nay Nhạc Thần gặp được Ngu Gia Khánh ở hoa viên, nhận lấy ngọc bội của hắn.
Ngu Gia Khánh đem ngọc bội đưa cho Nhạc Thần, Ngu Gia Tường suy nghĩ, đoán chừng có hai khả năng, Ngu Gia Khánh muốn Nhạc Thần, đem ngọc bội tượng trưng thân phận đưa cho cậu, nếu Nhạc Thần là thần tử bình thường trong nhà Nhạc Linh, phỏng chừng là họ sẽ đem Nhạc Thần cho hắn; Còn có một loại khả năng, Ngu Gia Khánh thực thích Nhạc Thần, nên đem ngọc bội cho cậu xem như vật tín ước, Nhạc Thần lại nhận.
Loại khả năng thứ nhất làm Ngu Gia Tường cảm thấy buồn bực, cho rằng đó là vũ nhục Nhạc Thần, loại khả năng thứ hai thì làm cho hắn muốn phát hỏa, trước kia có người báo cáo nói khi Nhạc Thần ở Tang Hỗ thành có quan hệ gắn bó với Ngô Vương, đến mức mỗi ngày đều ở cùng nhau, vậy làm sao hắn không tức giận cho được.
Nghĩ đến Ngu Gia Khánh thì nghĩ đến mới vừa nãy cho người truyền hắn đến đây, vừa lúc Tạ Vân Trình tiến vào, Ngu Gia Tường đứng dậy hỏi, “Ngô Vương có tới không?”
“Chờ ở gian ngoài!” Bị Hoàng đế hỏi, Tạ Vân Trình nhẹ nhàng thở ra.
Ngu Gia Tường đem ngón tay che trong ống tay rộng thùng thình, vòng qua bình phong đi ra cửa.
Thấy Hoàng đế ra đến, Ngu Gia Khánh tiến lên hành lễ.
Ngu Gia Tường nhìn hắn một cái, “Trễ như thế, trẫm tìm Tam ca đến, không biết Tam ca có nghĩ đến là chuyện gì không.”
Ngu Gia Khánh xem Hoàng đế mặt lạnh, cũng không muốn khom đến khom đi, trực tiếp nói, “Vừa rồi thần thấy Lí Lực bên cạnh Lí Thần, suy nghĩ một chút, đại khái hiểu được ý tứ Hoàng Thượng.”
Từ nhỏ quan hệ của Ngu Gia Tường và Ngu Gia Khánh cũng không quá tốt, tuy rằng tuổi tương đương nhau, lúc đi học ở thư viện hoàng gia vẫn đi cùng nhau, nhưng bởi vì tính cách Ngu Gia Tường cổ quái, Ngu Gia Khánh là một người yêu thích âm luật lại rất tôn trọng cuộc sống chi tiết mỹ học hào nhoáng, đối phương hai người không hợp, vì thế, tuy là cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ nhạt nhẽo.
Ngu Gia Tường nhìn hắn chẳng qua cũng chỉ là Tam ca, nhưng không thể không thừa nhận, Ngu Gia Khánh sở hữu tướng mạo tốt của một vị Hoàng tử, hơn nữa người cũng ôn nhu hiền hòa, Nhạc Thần và hắn quan hệ tốt, thậm chí thích hắn, Ngu Gia Tường cũng không cảm thấy kì quái.
“Hiểu cái gì?”
“Thần cũng chỉ là phỏng đoán, hiện tại Lí Thần là người của Hoàng Thượng sao? Thần hôm nay ở sau hoa viên nhìn thấy y, lúc ấy, trả lại cho y một khối ngọc bội, thần lo lắng Hoàng Thượng sẽ hiểu lầm ý tứ của thần, nên muốn giải thích với Hoàng Thượng một phen.” Tuy rằng thái độ Ngu Gia Khánh cung kính khiêm tốn, nhưng tất nhiên là bộ dạng công tử ôn nhuận khiêm khiêm. Nghĩ Nhạc Thần thích dạng này của hắn, trong lòng Ngu Gia Tường càng nặng nề đè nén tức giận, trầm giọng hỏi, “Hiểu lầm ngươi cái gì?”
Thanh âm Hoàng đế trầm thấp khí thế áp bách làm cho người ta thấy bị đè ép một cách gian khổ, Ngu Gia Khánh không thể không cảm thán đứa nhỏ luôn luôn xa cách trước kia thật sự trưởng thành trở thành một thế hệ đế vương, nhưng hắn cũng không ti khiêm*, ngẩng đầu nhìn Ngu Gia Tường nói, “Thần cùng Lí Thần kết giao hai ba tháng, rất bội phục tài nghệ tì bà của y, lúc ấy, ánh mắt y nhìn không thấy, tự nhiên cũng sinh tâm thương sót, chính là, không có tư tâm gì khác, hôm nay ở sau hoa viên trùng hợp gặp được, cũng chỉ là nói chút mấy câu, thần cho rằng y là vị đại thần nào trong nhà Nhạc Linh mang tới nơi này, cho y ngọc bội là muốn y ở thời điểm cần thiết lấy ra bảo vệ mình, không phải bị người khác khi dễ, hết thảy tình cảm đối với y cũng chính là lòng thương hại, không còn ý gì khác.”
(*) Ti khiêm: cúi đầu nhường nhịn.
Hoàng đế nhìn hắn không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy u chìm, hắn không nói lời nào không có nghĩa là hắn không có lời muốn nói, mà là những lời hắn muốn nói, từ miệng hắn tuôn ra khi trải qua một hồi phân tích đều là mang theo oán khí chỉ trích chất vấn, như vậy quá mất thân phận.
Hơn nửa ngày, hắn mới chậm rãi thong thả đi đến tháp thượng vị ngồi xuống, gõ nhẹ trên bàn bên tháp nói, “Nếu ngươi không có tâm tư này, trẫm tin ngươi, buổi chiều ngày mai ngươi đến chỗ y lấy ngọc bội đi về, nói rõ ràng cho y, ngày hôm nay ngươi nói với trẫm thế nào, ngày mai cũng đem ý tứ này nói cho y, đừng để y hiểu lầm.”
Nhãn thần Ngu Gia Khánh lóe lóe, khom người đáp, “Vâng!”
“Lí Thần là tên giả khi y ở Tang Hỗ thành, tên thật y kêu Nhạc Thần, thời điểm ở trong quân Tây Bắc, y chính là người của trẫm, ngươi gặp được y là sau khi thất lạc trẫm, hiện tại, đã tìm trở về, y tự nhiên vẫn là của trẫm. Chỉ là chuyện này bây giờ trẫm không muốn người khác biết, ngươi tốt nhất cất nó ở trong lòng, coi như giống lời ngươi nói đối với y chỉ là tâm tư thương cảm thưởng thức.” Ngu Gia Tường nói thật bình tĩnh, Ngu Gia Khánh nghe vào có loại cảm giác như thể hồ quá đính, không nghĩ tới Lí Thần gọi là Nhạc Thần, chẳng lẽ là người nhà Nhạc gia, hơn nữa thời gian ở trong quân Tây Bắc đã là người của Ngu Gia Tường, nhưng lại cảm thấy kì quái khi Ngu Gia Tường lạc mất Nhạc Thần đến Tang Hỗ thành ca hát.
“Thần sẽ đem chuyện này chôn ở trong lòng. Chính là, không biết thân thể Lí…Nhạc Thần thế nào, vừa rồi có nhìn thấy Sở Thái y từ bên trong đi ra.”
Ngu Gia Tường cảm thấy nói rõ ràng cũng không sao, hơn nữa còn có thể đánh tan ý niệm trong đầu Ngu Gia Khánh, “Nhạc Thần từng bị đụng phải đầu, trong xoang đầu ứ máu, cho nên ánh mắt mới nhìn không thấy, đầu cũng sẽ đau, hiện tại, trị liệu đã được tốt lắm, ánh mắt có thể nhìn thấy, đau đầu so với trước kia cũng tốt hơn nhiều, qua không bao lâu sẽ khỏi hẳn. Đến lúc đó, trẫm sẽ cho y một thân phận.”
Ngu Gia Khánh cảm thấy đau xót thương tiếc vì Nhạc Thần, nghĩ đến cậu không phải bị Ngu Gia Tường nghiêm phạt bị thương nên cần trị liệu, thì yên tâm.
Thân tình huynh đệ hoàng gia mờ nhạt, mặc dù Ngu Gia Tường đối với vị Tam ca này không có bao nhiêu cảm tình, nhưng là, hiện tại hắn cũng chỉ còn Tam ca này, sau còn một đệ đệ, dù sao cùng huyết thống, nên cũng không muốn lại khó xử hắn.
Danh sách chương