Nhạc Diệu xem như tinh thông tinh thuật, mỗi ngày trầm mê với số học không thể thoát khỏi, đối với tiền nhân ở đây đã là siêu việt về mặt số học, đạt đến trình độ trước nay chưa từng có, nhưng chỉ là đệ nhất ở phương diện này.

Về toàn bộ thế giới, trừ bỏ số học, trong đầu hắn tất cả đều mơ hồ, nay đột nhiên lại có một người tư thái như họa đứng trước mắt hắn, đương nhiên là hắn yêu thích không thôi.

Ti thiên thai là bí phòng được quản lí, trong bí phòng có cơ cấu kiến trúc đặc biệt, dùng làm để quan sát đài trên núi ở ngoại thành kinh đô, Nhạc Diệu chính là ở nơi này. Trong đây, một bên có đàn tế thiên, cho nên nơi này trang nghiêm túc mục, có không ít đền đài lầu các, tất cả đều mang hơi thở hùng hồn.

Ánh mắt Nhạc Thần đã xem như gần tốt, chỉ là đôi khi sẽ không nhìn thấy, nhưng lúc ấy thời gian cũng rất ngắn, vì thế, hôm nay cậu đeo mũ sa rèm đen che chắn ánh mặt trời, nên mọi thứ đều đủ để mơ hồ phân biệt.

Theo Nhạc Diệu một đường ngồi xe ngựa đến Ti thiên thai, sắc trời đã dần dần tối lại, dọc đường trong kinh đô, chứng kiến một mảnh phồn hoa sầm uất, kẹt ở một đoạn đường ngắn, người đi như cửi, trên mặt mọi người đủ loại sắc thái, nhưng tương đối đều là vui mừng, Nhạc Thần cách màn đen nhìn ra tình cảnh bên ngoài, trên mặt hiện ra mỉm cười hạnh phúc mà lại kiêu ngạo, đúng vậy, mình và Ngu Gia Tường ở chung một thời gian, Ngu Gia Tường tựa như một người bình thường vô lại, nhưng, kỳ thật hắn là người tối cao thống trị thiên hạ, mảnh thiên hạ này hắn trị vì, người dân an cư lạc nghiệp như thế, Nhạc Thần làm sao có thể không cảm thấy âm thầm kiêu ngạo.

Mặc dù không hy vọng Ngu Gia Tường là bậc đế vương, nhưng lúc này lại rõ ràng sinh ra vô hạn sùng bái và tình cảm dũng mãnh, tình yêu trong lòng quay cuồng, Nhạc Thần không rõ rốt cuộc vì hắn là Hoàng đế, cho nên cản trở tình yêu hai người, hay bởi vì hắn là Hoàng đế, cho nên, ở giữa tình yêu lại tăng thêm một chút sùng kính khác thường đến nỗi lại càng thêm yêu.

Nữ nhân sùng bái anh hùng, kỳ thật, cũng như nam nhân yếu nhược.

Nhạc Thần mang hắc sa che đi khuôn mặt, Nhạc Diệu ngồi đối diện, nhìn thân thể cậu, tựa như đường cong thân thể Nhạc Thần là những số liệu tinh diệu nhất tổ hợp mà thành, cái này, cũng có thể làm cho người ta chuyên tâm nghiên cứu nửa ngày, không thể không biết chính mình có bao nhiêu thất lễ.

Nhạc Thần nhìn bên ngoài, không có để ý đến Nhạc Diệu, nhưng Lí Lực lại cảm thấy không thể chịu được, ngồi vào bên cạnh Nhạc Thần cản hết nửa người cậu, khụ một tiếng, đối Nhạc Diệu cung kính hỏi, “Đại công tử, ngài đến kinh thành đã bao nhiêu lâu?”

Mặc dù Lí Lực cảm thấy Nhạc Diệu đối với Nhạc Thần tỏ ý thái độ làm hắn không vui, nhưng là, Nhạc gia ở Thiên triều có địa vị siêu nhiên, cùng với tài trí thông minh của bọn họ càng làm người kính nể ngưỡng mộ, vì thế, thái độ phi thường cung kính, không dám không nể tình.

Nhạc Diệu căn bản không phản ứng lại lời Lí Lực hỏi, làm Nhạc Thần cũng cảm thấy hứng thú, hỏi một lần, “Đại ca, huynh từ nhỏ lớn lên ở Lan Thủy đi, đến kinh thành đã bao lâu?”

Nhạc Diệu thế này mới phản ứng lại, đỏ ửng mặt, cúi đầu ngẫm lại hồi đáp, “Năm trước… Tháng hai năm trước đến, đã hơn một năm.”

Nhạc Diệu đỏ mặt Nhạc Thần cách hắc sa không thấy rõ lắm, nhưng là, biết Nhạc Diệu cũng không phải nói lắp trời sinh, chính là đối với cậu có đôi khi nói lắp, nên cậu cảm thấy người này có hơi chút đáng yêu.

Nhạc Diệu xem như cũng là một người si mê nghiên cứu, loại đem tâm huyết cả đời cùng tài trí đều cống hiến cho nhân loại là đáng để sùng kính.

Nhạc Thần cũng không cảm thấy Nhạc Diệu nói lắp là thất lễ với cậu, ngược lại cảm thấy hắn thật thân thiết, ban đầu nghĩ đến chính mình gia nhập vào một gia tộc khác sẽ thực sự không được tự nhiên và có kháng cự, không nghĩ tới sau khi nhìn thấy Nhạc Diệu thì hoàn toàn không có loại cảm xúc lo lắng không yên, Nhạc Diệu tinh thuần đến không có gì gọi là người có tâm nhãn, cho dù ánh mắt Nhạc Thần không thấy nhưng cũng có thể hiểu được, có lẽ, Ngu Gia Tường đưa cậu thêm vào Nhạc gia, cũng là bởi vì người nhà Nhạc gia đơn thuần, không lo lắng sẽ gặp bài xích và khi dễ.

“Không biết trong nhà còn có người nào ở kinh thành?” Nhạc Thần long long ống tay áo, đem đầu ngón tay có chút lạnh thu vào trong.

“Chỉ một mình ta ở, năm trước có phụ thân, nhưng người cảm thấy kinh thành xem sao không tiện, lại không thích xã giao trong triều, nên đi về.” Nhạc Diệu hồi đáp, trong giọng nói mang theo chút buồn bã.

Nhạc Thần nghe ra âu sầu trong lời Nhạc Diệu, hiễu rõ một người là rất cô đơn, cậu cũng thường xuyên có loại cảm giác này, vì vậy có thể hiểu được, an ủi, “Sau này ta là đệ đệ ngươi, mọi người chính là người một nhà, không còn chỉ có mình ngươi ở chỗ này.”

Nhạc Thần nói như vậy cũng không phải khách sáo hay có ý chắp nối, cậu không có người thân ở nơi này, trước kia có Thích Ngân trở thành người thân, nhưng trải qua một phen âm mưu, mặc dù không có hận ý, nhưng tâm đã sớm lạnh.

Hiện tại, nếu cậu đã vào gia phả Nhạc gia, như vậy, hẳn là người Nhạc gia, trong lòng nghĩ đến cũng trở nên kiên định, lời của cậu thật tình thật lòng, tuy rằng Nhạc Diệu hành vi ngốc ngếch, thường xuyên lâm vào trầm tư, nhưng kỳ thực vẫn là người cực kỳ thông minh mẫn cảm, đối với lòng người, có cảm giác trực quan rất nhạy, nghe lời nói Nhạc Thần, cũng không phải loại giọng giả vờ khách khí làm người chán ghét, vì thế phi thường cao hứng, một kéo tay áo Nhạc Thần, đỏ mặt ngượng ngùng nói, “Phụ thân vốn không muốn tiếp nhận ngươi, bất quá, ta cảm thấy có thể tiếp thu ngươi là được rồi, chúng ta đáp ứng Hoàng Thượng nói ngươi là thân tử Nhạc gia, về sau, ngươi cũng là thân đệ của ta.”

Nhạc Diệu là người đơn thuần, hắn nhìn thấy Nhạc Thần liền thích, nhưng hắn cũng không hiểu được đó là yêu. Cho nên, cũng không buồn rầu, ngược lại hắn phi thường vui sướng.

Nhạc gia là một gia tộc tôn kính, vì vậy, nhà bọn họ mọi người thi hành chế độ một vợ một chồng, cho dù nữ nhi gả đi ra ngoài trượng phu các nàng cũng chỉ có thể lấy một người, cho nên nữ nhi Nhạc gia có không ít người không ai thèm lấy, ở trong nhà xem sao xem tướng cô đơn cả đời. Đây cũng là nguyên nhân người Nhạc gia rất ít.

Hai người nói chuyện, dần dần thì nói tới đó, sau khi Nhạc Thần hiểu biết chuyện Nhạc gia, lại càng trở nên bội phục. Trong ngôn ngữ tràn ngập tán thưởng, Nhạc Diệu vẫn là lần đầu tiên nhận được tán thưởng từ người khác ở phương diện này, phải biết rằng, mọi người đối với thói quen nhà họ đều tỏ vẻ hèn mọn.

Hai người càng nói càng hợp nhau, đương khi Nhạc Diệu nói đến vận hành của các thiên thể phi thường cao thâm gì đó, phát hiện Nhạc Thần cũng biết được, nhưng lúc đó cũng là lơ đãng không để ý, hắn chỉ lo càng thêm cao hứng trầm mê, cuối cùng còn muốn chen Lí Lực sang một bên, nắm tay Nhạc Thần thật chặt, kích động đến vẻ mặt đỏ bừng.

Hiến thân vì nghiên cứu, loại tinh thần này Nhạc Thần đương nhiên không có.

Chuyện Bruno bởi vì chân lý khoa học bị lửa thiêu chết khủng bố như vậy, cậu vẫn còn nhớ rõ, cho nên cũng không dám lung tung tuyên dương những người ở đây, Nhạc Thần và Nhạc Diệu nói chuyện với nhau, Nhạc Thần cũng không dám đem tri thức thiên văn cơ bản nhất nói ra quá nhiều, để tránh mang đến tai bay vạ gió.

Đối với nghiên cứu tinh tú, Nhạc Thần cũng không rõ, thời điểm cùng Nhạc Diệu nói tới số luận, mới có thể nói lên một chút, nhưng nhìn thấy bộ dạng Nhạc Diệu kích động, xe ngựa đã dừng thật lâu, xa phu nhắc nhở bao nhiêu lần hắn mới bước xuống, Nhạc Diệu hoàn toàn không để ý, Nhạc Thần cũng không đành lòng quấy rối hắn đang lâm vào suy tư không ngừng nói, đành phải bồi hắn ở trong xe ngựa, nghe hắn nói một chút mới phát hiện. Kỳ thật, Nhạc Thần cũng nghe không hiểu hắm.

Khi Nhạc Diệu rốt cuộc dừng lại, phát giác trời đã rất đen, mã xa sớm đã ngừng, hắn lại đỏ mặt, lôi kéo Nhạc Thần, phi thường chán nản mà nói, “Xin lỗi, tật cũ lại tái phát! Xuống xe đi!”

Nhạc Thần cười nói, “Ta cảm thấy ngươi như vậy tốt lắm, thời điểm ta đánh đàn có đôi khi cũng không dừng được, nếu ngươi còn cái gì muốn nói, chúng ta xuống xe, dùng qua bữa tối, rồi ngươi nói sau!”

Nhạc Diệu được Nhạc Thần an ủi vài câu, thế này mới dễ chịu chút, cùng Nhạc Thần xuống xe ngựa, đã có người Nhạc gia đứng ngoài xe ngựa chờ, đón hai người đi vào.

Sau khi dùng qua bữa tối, Nhạc Diệu liền rời đi, mỗi ngày xem sao là thói quen của hắn, đây là lần đầu tiên từ khi đến kinh thành Nhạc  Thần được rời cửa, cho nên, trong lòng ẩn ẩn có chút hưng phấn, cũng không nguyện ý lập tức nghỉ ngơi, được Lí Lực đỡ đi dạo nơi nơi ở Ti thiên nhai, phía sau đi theo vài vị thị vệ bảo hộ.

Vì nơi này xem sao nên đèn đuốc ảm đạm, ánh sáng lại tối, nên Nhạc Thần căn bản không cần dùng hắc sa che mắt, cảm thụ được gió đêm trên núi, trong mắt là kiến trúc mơ hồ không rõ, này so với trong Ninh Vương phủ làm cho người ta thích thú hơn.

Nhạc Thần được an bài trong khách phòng ở Ti thiên nhai, bởi vì giường quá cứng, ngủ cũng không được ngon giấc, ngày hôm sau vẫn thức sớm như cũ, luyện tập tỳ bà bát huyền vẫn là không thiếu, Lí Lực vì cậu mát xa huyệt vị trên đầu, sau đó dùng đồ ăn sáng và uống thuốc.

Nhạc Diệu tìm đến Nhạc Thần, dẫn cậu đi tham quan, xong xuôi cũng đã gần giờ ngọ, Nhạc Thần mang theo mũ sa che khuất ánh dương, nhìn đài xem sao, quầng sáng mặt trời, còn nhìn hàng loạt thiên cầu này nọ, thậm chí Nhạc Diệu còn mang cậu đến thư phòng nhìn xem, bên trong tất cả đều là sách và giấy, biến hóa tinh tương mỗi ngày đều phải nhớ kĩ, trong đó còn có đủ loại giấy nháp giải toán.

Tuy rằng Nhạc Thần rất xúc động, nhưng cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, hơn nữa, bị Nhạc Diệu cường điệu lôi kéo nghe hắn giảng giải, cũng phi thường bất đắc dĩ, chỉ có thể mạnh mẽ chống đỡ.

Buổi trưa sớm qua, Nhạc Thần đói bụng đến bao tử đều kêu, Nhạc Diệu cũng không có phát giác, đem bản nháp của mình vội cầm đến cho Nhạc Thần xem.

Có lẽ Nhạc Thần cũng không hiểu được, đây là phương thức Nhạc Diệu biểu đạt yêu thích của mình đối với người khác, cho nên, nguyện ý đem những gì mình nhiệt tình yêu thích đều lấy ra chia sẽ.

Lí Lực nhìn không nổi nữa, đứng ở cửa hô to, “Nên dùng cơm trưa, công tử còn phải uống thuốc.”

Nhạc Diệu bị cắt đứt, lúc này mới im miệng dừng lại, đỏ mặt nhìn về phía Nhạc thần, mặt Nhạc Thần giấu sau hắc sa, cậu cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt hắn, cảm thấy có lẽ là bị người ngại phiền, cho nên, uể oải đứng lên.

Trước kia hắn cũng đã trải qua loại chuyện này, năm ngoái đến bí phòng trong Ti thiên thai giảng giải cho đệ tử, nói một hồi hăng say liền nói qua giờ ngọ, mọi người than ôi không ngớt, sau đó lại gặp phải tình huống thế này thêm vài lần, vì vậy, hắn chỉ có thể chào từ giã việc truyền thụ, chuyên tâm đến đài trên núi xem sao.

Không thể cùng người giao tiếp, điều này làm hắn phi thường uể oải.

“Đại ca, ta nghe thấy không tồi, nếu như ngươi nguyện ý, dùng bữa trưa xong, ngươi nói tiếp đi!” Nhạc Thần nhìn vẻ mặt Nhạc Diệu đau khổ như vậy, vì thế bèn nói lời an ủi.

Nhạc Diệu gật gật đầu, vẫn là không thể nào quật khởi tinh thần.

Thời điểm dùng cơm trưa, có người đến báo cáo nói Uông đại nhân tiến đến bái kiến.

Nhạc Diệu từ kích động học thuật dứt ra là lại biến thành trạng thái ngốc nghếch, gật gật đầu đáp, “Để hắn đến đây đi! Đã sớm nói, sự tình không cần thông qua ta, để bọn họ cầm đi con dấu là được, khả bọn họ chính là không nghe.”

“Bất tại kì vị bất mưu kì chính*! Chúng ta cũng không dám vượt quá chức phận, vẫn là mời Nhạc đại nhân chính mình đến xử lý việc này.” Nhạc Diệu vừa mới oán giận xong, một giọng trong trẻo mang theo ý cười đã truyền đến.

(*) Ở chức nào lo chức đó.

Nhạc Thần ngồi ở bên cạnh Nhạc Diệu, Uông đại nhân kia đem một xấp sổ con trên tay giao cho thư đồng sau Nhạc Diệu, xong liền ngồi bên kia của của hắn, không chút mất tự nhiên mà đem thêm chén đũa, còn nói, “Không kịp ăn cơm, vẫn là cùng nhau ăn đi!”

Phỏng chừng hắn thường xuyên làm như vậy, nên người đã đem bát đũa bày xong, Uông đại nhân vươn đũa gắp thức ăn, mới chú ý bên người Nhạc Diệu còn có người khác, Nhạc Thần đem vải đen kéo lên thì có thể tự mình gắp thức ăn, không cần người hầu hạ, cậu nhìn Uông đại nhân kia vài lần, là một đại nhân có chút trẻ tuổi, tính ra cũng gần xấp xỉ tuổi Nhạc Diệu, dáng dấp anh tuấn uy vũ, mày rậm mắt to, tác phong hào phóng.

“Vị này là……” Uông đại nhân ăn phần thức ăn, ngẩng đầu nhìn Nhạc Thần, ngẩng đầu ngốc ngốc nhìn chằm chằm Nhạc Thần.

Nhạc Diệu thực khách khí giới thiệu nói, “Đây là gia đệ, Nhạc Thần!”

Ánh mắt đối phương nhìn có chút không tốt, Nhạc Thần cảm thấy kì quái, nhãn thần tương đối thăm dò.

Không nghĩ tới Uông đại nhân kia trước vẫn ngốc ngốc nhìn Nhạc Thần, sau lại đột nhiên bị sặc, ho khan xong lại đứng lên cười lớn. Cực kì điên khùng.

Một bàn đồ ăn bị nước miếng người này văng lên, Nhạc Thần nghĩ rằng đã không thể ăn nữa.

Nhìn Nhạc Diệu, lại nhìn Uông đại nhân, những người này thế nào lại kì quái như vậy chứ! Nhạc Thần nghĩ chính mình trước kia hoàn hảo không chọn cái gì chuyên môn thiên văn học, nếu không, cũng biến thành những người này.

Uông đại nhân vươn tay chỉ thẳng vào Nhạc Thần, lắp bắp nói, “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi……”

Nửa ngày ngươi không ra nguyên cớ, Nhạc Thần bị hành vi này của hắn làm cho không biết ứng đối thế nào, nhưng thật ra Nhạc Diệu lại đánh rớt ngón tay Uông đại nhân xuống, nổi giận quát nói, “Chúng ta còn chưa ăn cơm xong. Ngươi lại quấy rối!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện