Vì phát sinh quan hệ với Ngu Gia Tường mà rước lấy tai bay vạ gió, tâm tình Nhạc Thần rất buồn bực.

Chính mình vẫn luôn là bên bị hại, cuối cùng còn bị người ghen ghét hạ độc, trong lòng làm sao có thể cân bằng.

Trở lại gian tù thất không lớn chính mình ở, Nhạc Thần uống thuốc, đau đầu cũng tốt hơn chút, ngồi trên đệm mặt buồn hờn dỗi, trong lòng ác độc mà nghĩ Ngu Gia Tường ngươi muốn đem tình nhân xinh đẹp của ngươi đánh chết thì đánh chết đi, xem ngươi về sau có hối hận hay không, bất quá, suy nghĩ một phen như vậy trong lòng cũng dễ chịu hơn rất nhiều, bất quá, cậu lại cảm thấy chính mình là người không có nhân tính quá mức ác độc, tiện đà vừa đau vừa hận Ngu Gia Tường vì sao hắn đến, trách hắn làm cho tâm lý của mình cũng trở nên biến thái, vì thế càng thêm buồn bực.

Ngày thứ hai, thái y chẩn mạch cho cậu, nói bệnh cậu gần như tốt rồi, chỉ cần hảo hảo điều trị một phen là được. Sau đó lại sắp xếp nhiệm vụ học tập cho cậu.

Nhạc Thần cầm sách vừa nhìn vừa viết, đem trọng điểm chép xuống, chính là đang nghiêm túc nghiền ngẫm thì có người tiến vào nói, “Công tử, Đông viện Ôn Sanh công tử mang theo lễ tiến đến đây bồi tội.”

Tâm tình ban đầu của Nhạc Thần còn tốt lắm, nghe đến câu này thì phiền táo trổi dậy, trong mắt đốt lên tầng tầng lửa giận nói, “Để hắn đến Lý Lực bồi tội, đến nơi này của ta làm gì?”

“Công tử, đáng ra Lý Lực là hạ nhân, theo thường lệ Ôn công tử nên đến nhìn ngươi trước.” Vu Tiễn khom người nói.

Nhạc Thần bình lại tảng đá lớn trong lòng, kềm lại một phen ý nghĩ muốn đánh ngã đồ vật mới được.

Ngày hôm qua Ngu Gia Tường còn nói phải đem Ôn Sanh cùng người hầu của hắn xử lý nghiêm khắc, chính mình vừa nói một câu khách sáo xin lượng thứ, hắn liền thật sự đã thả người, ai, xem ra chính mình là bị kẻ khác trù tính kê đơn làm vật hi sinh để xúc tiến quan hệ tình nhân của người ta.

Tuy rằng trong lòng Nhạc Thần cũng không muốn Ngu Gia Tường đem Ôn Sanh làm gì, nhưng dù sao Ôn Sanh đã từng hạ độc uy hiếp an toàn sinh mệnh của mình, đem người của mình thiếu chút nữa độc chết, tại thời điểm biết rõ phạm nhân đơn giản được được thả ra, trong lòng Nhạc Thần làm sao có thể bình tĩnh được, cậu cũng không phải hòa thượng theo Phật nhìn thấu thế sự, buồn bực trong lòng chỉ muốn phát tác.

Tâm tình Nhạc Thần cực kì ác liệt để cho Ôn Sanh tiến vào.

Ôn Sanh mặc một thân sắc xanh tơ tằm, cổ tay áo vạt áo đều được thêu hoa văn phức tạp, một đường đi tới thướt tha tươi đẹp, phong tư trác tuyệt.

Nhạc Thần ngồi xem sách của mình, hờ hững như là không thấy người mới tiến vào.

Ôn Sanh đứng cách xa Nhạc Thần cả trượng, khom người làm lễ một cái, thanh thanh lãnh lãnh mà nói, “Vương gia để cho ta tới chỗ ngươi bồi tội! Phương Sùng đã làm chuyện sai, để cho nô tài của ngươi trúng độc, ta hướng ngươi chịu lỗi, hi vọng ngươi có thể đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn.”

Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, tức giận đến mức tay cầm sách phát run. Đôi mắt muốn nứt ra, nghĩ đến đem lửa đốt trụi sạch sẽ hết thế giới này, mới có khả năng tâm tình bình tĩnh lại.

“Giải thích một câu liền xong chuyện, nói hay thật! Chính là, nô tài của ta dưỡng bệnh tốn không ít tiền của dược phẩm, không biết ngươi đến bồi tội có mang theo đồ vật hay không?” Mặc dù Nhạc Thần muốn làm người có thái độ đúng mực biết tiết chế, nhưng người này khi dễ đến mức như vậy, cậu muốn kiềm chế cũng không được, chỉ có thể phát tác đi ra.

Ôn Sanh không có tỏ ra điều gì, Phương Sùng đi theo sau hắn ỷ vào chủ tử đắc thế liền cáo mượn oai hùm, cười nhạo một tiếng, “Nơi này có năm trăm nhân sâm thượng hạng, bổ khí cực tốt, còn mang theo một trăm văn ngân*, nghĩ là đủ rồi đi! Ngươi không phải rất được sủng sao, như thế nào ngay cả cho nô tài tiền trị bệnh đều không có? Phòng ở cũng mộc mạc như vậy, thật không biết ánh mắt những người loạn nói là như thế nào, ở đâu trông thấy ngươi được Vương gia sủng?”

(*) Bạc nguyên chất.

“Tiểu Sùng, chúng ta là đến chịu lỗi, không cần nói như vậy.” Thanh âm Ôn Sanh ôn nhu tinh tế, thời điểm giáo huấn người tiếng nói cũng phi thường tốt, ôn ngôn tế ngữ.

Trong lòng Nhạc Thần chính là muốn vén tay áo tiến lên đem hai người này đánh một trận xả giận, nhưng nhìn hai người này thấy thế nào cũng giống đàn bà, chính mình đánh bọn họ chẳng khác nào khi dễ tiểu nữ tử, vì thế mạnh mẽ nhịn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Ta là không được sủng, ta ở nơi mộc mạc, nhưng Ngu Gia Tường nghe ta, ta để hắn thả hai người ra, hắn liền thả hai người, ta không có tiền, nhưng ta có Ngu Gia Tường nghe lời của ta, chỉ cần ta mở miệng, nghĩ muốn cái gì sẽ có cái đó, cho dù thế nào đi nữa!”

Lời nói tranh giành tình nhân như vậy, Nhạc Thần nói ra mà chính bản thân còn muốn chạy đến một bên nôn ra hết.

Ôn Sanh công tử kiêu căng kia cắn chặt môi không nói lời nào, ngược lại nô tài Phương Sùng lại tức giận đến phát run, “Ngươi cho rằng ngươi nói thả chúng ta, nên Vương gia mới thả hay sao? Ngươi cũng quá để ý chính mình, Vương gia vốn đã không tính toán muốn xử lý công tử cùng ta, tại nơi chịu thẩm, chỉ là đi qua sân khấu mà thôi. Ngươi cho rằng chính mình có bao nhiêu năng lực, có thể thay đổi quyết định của Vương gia? Nằm mơ! Ngươi có điểm nào có thể so được với công tử chúng ta, Vương gia chẳng qua là lợi dụng ngươi mà thôi, bằng không sao trước kia hắn không coi trọng ngươi, cố tính đợi đến lúc các đại nhân trong kinh thành đến hắn liền đối với ngươi thật tốt. Chính mình chẳng hay biết gì, còn tưởng rằng Vương gia thật hợp ý ngươi, ngươi thật là nằm mơ giữa ban ngày!”

Thanh âm Phương Sùng mang theo khinh miệt bén nhọn làm cho Nhạc Thần tức giận đến đầu cháng váng, trang giấy dưới tay đều bị cậu nhu nát, cười lạnh nói, “Đại nhân trong kinh đến đây, Ngu Gia Tường tìm người diễn kịch như thế lại tìm ta mà không phải đến tìm công tử nhà ngươi hả! Sự việc không phải đã rõ ràng sao, rốt cuộc là ai để ý chính mình, là ai đang nằm mơ? Ta xem trong lòng ngươi so với ta tinh tường hơn nhiều.”

“A! Nếu ngươi không phải là tình nhân của Thích tướng quân, ngươi cho rằng Vương gia sẽ tìm tới ngươi. Vương gia chẳng qua là cùng ngươi và Thích tướng quân diễn một hồi khổ nhục kết mà thôi, bất quá muốn cho các đại nhân khi hồi kinh sẽ thả lỏng cảnh giác với Thích tướng quân, làm cho bọn họ tưởng rằng Thích tướng quân và Vương gia nháo đến trở mặt, như vậy Thích tướng quân mới có thể hảo hảo làm việc…” Phương Sùng miệt thị Nhạc Thần, lãnh ngôn nói.

“Tiểu Sùng, im miệng, đừng nói bậy bạ!” Ôn Sanh nhẹ giọng trách mắng nói.

Nhạc Thần nghe được lời nói của Phương Sùng, đầu óc giống như bị người hung hăng nện một cái, làm cậu phân không rõ đông tây nam bắc. Áp chế xuống sợ hãi trong lòng, Nhạc Thần cố gắng bảo trì kiêu ngạo của mình, nói, “Những chuyện này bất quá cũng là suy đoán của ngươi, nếu ngươi đoán được, vậy các đại nhân trong kinh lại không đoán được sao. Ngu Gia Tường làm sao lại dùng kế sách rõ ràng như vậy?”

“Là ngươi tự lừa mình dối người mà thôi, nếu ta đã có thể đoán ra, ngươi nhưng lại nghĩ không được, ngươi cho rằng Vương gia sẽ thế nào?” Thanh âm Phương Sùng càng thêm khinh miệt.

Nhạc Thần không muốn để ý tới hai người này, vướng mắc trước mặt không có bao nhiêu tác dụng.

Trong lòng Nhạc Thần từng trận đau đớn, nét mặt lại làm ra tư thái cao ngạo, đứng dậy, nói, “Một trăm văn ngân* đã muốn đuổi người sao, ít nhất phải hai trăm, trở về lấy bạc lại đến! Ngươi xem nơi này của ta mộc mạc, cũng không chiêu đãi nổi hai vị khách quý các ngươi, các ngươi trở về lấy tiền đi, không tiễn!”

(*) Bạc nguyên chất.

Nhạc Thần vừa nói ra lời Ôn Sanh kia đã thật sự đi ra cửa, xem ra là không để Nhạc Thần vào mắt một chút nào. Nô tài của hắn ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Thần liếc một cái, khóe miệng mang theo coi thường, giống như một loại khổng tước nghênh ngang mà đi.

Nghĩ đến những lời vừa nãy của Phương Sùng, càng nghĩ càng thấy đúng.

Tư sắc của cậu thua kém Ôn Sanh một phần trăm, tính cách cũng không ôn thuận, không thấy được việc lớn, bản lĩnh hầu hạ ăn nói uyển chuyển cũng là không có, hơn nữa, thời điểm lúc đầu nhìn thấy Ngu Gia tường, còn đâm hắn một đao, thiếu chút nữa làm hắn toi mạng.

Ngu Gia Tường căn bản không có khả năng coi trọng cậu.

Vậy vì sao Ngu Gia Tường đối với cậu ái muội như thế, hơn nữa, còn năm lần bảy lượt đến quấy rầy cậu, chắc chỉ là phùng tràng tác hí* mà thôi.

(*) Gặp dịp thì chơi.

Ngu Gia Tường đối với cậu sở tác sở vi*, trong lòng Nhạc Thần bởi vì bị hắn lợi dụng mà bất mãn, bị hắn đùa giỡn mà tức giận, bởi vì cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ qua Ngu Gia Tường sẽ thật tâm đối tốt với cậu, nên cũng không có bao nhiêu đau lòng.

(*) Hành động đã thực hiện.

Làm cậu thương tâm chính là Thích Ngân.

Ngu Gia Tường có thể lừa cậu lợi dụng cậu, nhưng là vì cái gì Thích Ngân cũng muốn đối xử với cậu như vậy.

Cậu tin tưởng Thích Ngân là thế, thậm chí nguyện ý bỏ qua kiên trì của chính mình, không làm huynh đệ cùng Thích Ngân, mà làm tình nhân của hắn. Chẳng lẽ tâm Thích Ngân đối với cậu đều là giả sao, những ngày tươi đẹp hai người cùng một chỗ nói chuyện đều là ảo, những quý trọng và yêu thương cậu cảm nhận được từ nơi Thích Ngân cũng là gạt người.

Nhạc Thần không muốn tin tưởng, nhưng mà, giả thiết như vậy làm cho nghi hoặc trong lòng cậu có được đáp án tốt nhất, bảo cậu không tin cũng khó.

Nhạc Thần có chút mờ mịt, đầu lại ẩn ẩn đau, căn bản không có tinh thần đọc sách, đã nghĩ hảo hảo phát tiết một phen, nghĩ đem những gì buồn bực phá hủy mới tốt.

Lúc Ngu Gia Tường tiến vào, Nhạc Thần giống như điên rồi, đem những đồ vật trong phòng có thể ném đều ném ra ngoài đại sảnh.

Sau một lúc đùng đùng bùm bùm, Nhạc Thần thở dốc, một thân dính dính mồ hôi, nhìn phòng ngủ trống trải, phiền muộn trong lòng vẫn như cũ không có tiêu tan.

“Ngươi làm gì vậy? Đồ vật đều đem ném.” Ngu Gia Tường từ hài cốt đầy đất ngoài tiểu thính đi tới, cười khẽ hỏi.

“Hừ!” Nhạc Thần hừ một tiếng, liếc mắt nhìn Ngu Gia Tường một cái, lại ngồi trở về mép giường xem sách không nói.

Ghế trong phòng đều bị Nhạc Thần ném bay, Ngu Gia Tường cười quét mắt trong phòng một phen, ngồi bên cạnh Nhạc Thần.

“Làm sao vậy, bị tức thành thế này, không phải ngươi buông tha hai người bọn họ, để cho hai người đến đây chịu lỗi thì xong sao? Hiện tại hối hận đi, ngươi rốt cuộc là đối địch nhân quá nhân từ, hay là muốn làm cho ta xem, ngươi một người thục đức biết bao?” Tiếu ý trên mặt Ngu Gia Tường không có lui xuống, nhìn đến đôi mắt long lanh của Nhạc Thần bởi vì lửa giận cháy sạch càng phát ra sáng ngời thì càng thêm cao hứng.

“Con mẹ nó ngươi quá tự kỷ, ngươi cho là ta bởi vì hai người bọn họ mà ghen sao, cho là ta muốn lấy lòng ngươi sao? Hừ! Hai người kia nhìn thế nào cũng nhu nhược, ta khi dễ bọn họ chính là đánh rớt trình độ của mình.” Nhạc Thần lạnh lùng trào phúng nói với Ngu Gia Tường.

Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần sinh khí thành như vậy, trong lòng không những không tức, ngược lại còn cảm thấy hưởng thụ, “Vậy ngươi tức giận thành như vậy làm cái gì, nếu thật sự không để trong lòng, phải là tâm bình khí hòa ngồi uống trà mới đúng, gì mà cầm đồ vật ném lung tung?”

“Hừ, mấy thứ này cũng không phải của ta, ném ta cũng không đau lòng, cớ gì lại không ném!” Nhạc Thần trừng mắt nhìn Ngu Gia Tường nói.

Ngu Gia Tường vươn tay vuốt ve hai má Nhạc Thần, “Ngươi sinh khí như vậy ta nhìn vào cũng thật sự nghĩ là người đang ghen a, muốn ném đồ vật vậy ném đi! Chẳng qua, muốn ném cũng không còn để ném!”

Nhạc Thần kéo tay Ngu Gia Tường ra, hung hăng nói, “Ngươi đừng chạm vào ta, tình nhân của ngươi nhiều đến thế, hà cớ gì ở chỗ này đùa ta?”

“Ngươi nói như vậy, còn không phải sinh khí Ôn Sanh!” Ngu Gia Tường nói xong, Nhạc Thần liền hừ một tiếng đứng lên rời xa hắn.

“Để người mang cháo ngân nhĩ* bưng tới, ngươi uống một chút giảm nhiệt đi! Bằng không, tức giận đến ngã bệnh, ngươi đau đầu cũng không có người nào có thể chịu thay ngươi.” Ngu Gia Tường nói xong, cho nô tài hầu hạ bên ngoài đem thực hạp tiến vào, cái bàn trong phòng rất nặng, Nhạc Thần lại bất động ngồi yên một chỗ, chính là ở nơi này không có ghế ngồi, ăn cơm cũng không tiện, Ngu Gia Tường tuy nói Nhạc Thần không thể ném đồ này nọ, nhưng vẫn cho người đem ghế ngoài tiểu thính lau khô rồi mang vào.

(*) Cháo nấm tuyết.

Nhạc Thần bị tức đến nóng nảy hừng hực, cùng với đang khát, nên cũng không khách khí, một hơi đem cháo ngân nhĩ uống hết.

Ngu Gia Tường ngồi một bên nhìn cậu, vẻ mặt hắn nhu hòa.

Nhạc Thần thật không rõ người này đang nghĩ cái gì, hắn hẳn là không có tâm đi, rồi lại muốn cố ý làm ra bộ dáng một người ôn nhu để tâm.

Ngày thứ hai, Ôn Sanh cùng Phương Sùng kia lại tới nữa, cầm đến đây một ít dược liệu quý giá còn có ba trăm lượng bạc, Phương Sùng cười nhạo cậu trong mắt chỉ có tiền, một bộ phẩm chất nghèo kiết hủ lậu.

Nhạc Thần nghe thấy cũng không trả lời, thu lấy đồ, liền đem hai người đuổi đi ra ngoài.

Thân thể Lý Lực đã khá hơn rất nhiều, bắt đầu quay về làm việc, Nhạc Thần đem dược quý cùng một trăm lượng bạc cho hắn, Lý Lực chối từ vẫn cứ không nhận, Nhạc Thần nói, “Ngươi không lấy, ta phải đem đi trả lại cho bọn hắn, như vậy chẳng phải đã quá tiện nghi cho họ, ngươi có thể có được lợi ích làm sao lại không cần chứ.”

Vì vậy Lý Lực khó xử mà tiếp nhận.

Mặt khác Nhạc Thần đem hai trăm lượng chiếm làm của riêng, lại nghĩ Ôn Sanh kia thật có tiền.

Hơn nữa ngày trước khi làm quân y cậu coi như cũng tiền công, nhưng từ lúc cậu ở nơi này của Ngu Gia Tường không tốn tiền tiêu hàng tháng, coi như cũng có chút tích góp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện