Ngu Gia Tường xử lý xong chính sự, vốn là muốn đi Trường Minh cung của Hoàng Hậu giải quyết chuyện Nhạc Thần, không nghĩ tới không cần hắn đi, Hoàng Hậu đã tự mình đến đây.

Chu thị Hoàng Hậu so với Ngu Gia Tường lớn hơn một tuổi, khi hai người thành thân, Ngu Gia Tường còn là hài tử mắt lạnh nhìn đời, khắp thế gian chỉ làm cho hắn ngạo mạn xem thường.

Đương nhiên, Phụ Hoàng tứ hôn thê tử, hắn chỉ biết nàng là cháu gái Hữu tướng, còn lại tất cả đều không biết, thậm chí cũng không có bao nhiêu quan tâm.

Còn không đi hỏi thăm tài đức của nàng, vẻ đẹp của nàng, tính tình của nàng thế nào……, thì hắn đã đem lần thành hôn này làm cho oanh động hoàng đô trở thành một chuyện phải báo cáo, ứng phó một chút là được.

Hắn đối phó coi như không sai, Hữu tướng đối với hắn rất vừa lòng, Phụ Hoàng cũng nói hắn đã trưởng thành, có thể yên tâm, các đại thần khác nhìn đến hắn cũng lộ vẻ tán thưởng và chúc mừng……

Lúc trước không có nhìn đến Chu Lăng Vi, hắn đã đem nàng trở thành một vị nữ tử như bao người khác, hắn thờ ơ.

Chu Lăng Vi là một mỹ nhân duyên dáng xinh đẹp, đêm động phòng hoa chúc, vén lên khăn voan, Ngu Gia Tường duyệt qua muôn vàn khóm hoa, nhìn quen mỹ nhân đương nhiên sẽ không vì một gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân này mà cảm thán, lại nói, hắn  vẫn là yêu thích một loại hình khác, kiểu như dịu dàng ưu mỹ tựa tinh linh càng làm hắn nghênh đón, vì vậy, lần đầu tiên thấy Chu Lăng Vi, hắn cũng không có bao nhiêu cảm tình yêu thích.

Chu Lăng Vi cũng không để ý Ngu Gia Tường lãnh đạm, một nữ tử mười bảy tuổi mới từ khuê phòng đi ra phải gánh vác trọng trách nữ chủ nhân Ninh Vương phủ, đem trong phủ quản lý gọn gàng ngăn nắp, điểm này làm cho Ngu Gia Tường phóng đãng khi ấy cũng không thể không bội phục.

Bởi vì Chu Lăng Vi hiền lành, sau Ngu Gia Tường cũng đối với nàng tốt hơn rất nhiều, tuy rằng không có tình yêu, nhưng là có loại tình cảm vợ chồng, hai người tương kính như tân, cuộc sống cũng không xuất hiện vết rách, về sau Chu Lăng Vi vì hắn hoài thai đứa nhỏ, Ngu Gia Tường lần đầu tiên có được hài tử thật vui sướng, quan hệ hai người càng thêm tốt hơn.

Vị thứ nhất là mẫu thân hắn, người thứ hai là Chu Lăng Vi, hai người nữ tử khiến Ngu Gia Tường để ý.

Vì vậy nữ tử này là vợ hắn.

Khi Chu Lăng Vi vì Ngu Gia Tường sinh hạ trưởng Hoàng tử, sinh hoạt Ngu Gia Tường cũng thu liễm một đoạn thời gian, đối Chu Lăng Vi phi thường tốt, nhưng là, không có cuộc sống hôn nhân tình yêu nhàm chán, không có khả năng trói buộc tâm tính chưa thành thục của hắn, mặc dù đã là phụ thân nhưng kỳ thật vẫn là thiếu niên, tâm của hắn cũng không ở trên người Chu Lăng Vi, cũng may, hắn lại tìm được chuyện phải làm, hắn muốn làm Hoàng đế, vì thế, bắt đầu xem xét nhân tài, tích tụ lực lượng, tâm của hắn cũng chưa từng dừng lại trên người kẻ khác, thẳng đến khi gặp được Nhạc Thần, từ ánh nhìn đầu tiên, đã nhận định y là loại hình mình thích, sau liền nhớ mãi không quên, thời gian cùng y một chỗ là thoải mái là sung sướng, làm cho hắn dần dần mê muội, không biết khi nào thì tâm đã đánh mất, chính hắn còn không rõ được; Khi Nhạc Thần chạy trốn, lòng hắn nôn nóng, làm hắn nghĩ vô luận thế nào cũng phải tìm được, đương nhiên, sau khi nhìn thấy nhất định phải hảo hảo trừng phạt cậu, bất quá, thời điểm lần thứ hai nhìn lại, hình dạng Nhạc Thần bệnh nặng suy yếu vượt xa tưởng tượng của hắn, hắn một người ngồi trên đế vị lại không thể quản được tình nhân của mình.

Tình không biết bắt đầu từ đâu, một hướng thâm sâu, sinh có thể tử, tử có thể sinh…… Có lẽ, đây là định luật ái tình mà bất luận kẻ nào cũng không trốn khỏi, chỉ cần yêu thương một người, chính là mang gông xiền.

Không có lý do gì, lại có một người làm hắn thương tiếc đau lòng như vậy, có một người làm cho hắn thời thời khắc khắc tưởng niệm như vậy, có một người thời điểm nhìn đến lại an tâm vui mừng như vậy, có một người nhượng hắn muốn làm bạn suốt đời như vậy……

Tính cách Ngu Gia Tường xem như rõ ràng, một vài chuyện sẽ theo đuổi nguyên nhân đến cuối cùng, một vài chuyện lại chỉ biết đi theo cảm giác, vì thế, Nhạc Thần làm hắn nhận định.

Hoàng Hậu mang mũ phượng khăn quàng ngang vai, ăn vận long trọng, ung dung hoa quý, hướng Ngu Gia Tường hành lễ, Ngu Gia Tường ban tọa cho nàng.

Tuy rằng là phu thê nhưng Ngu Gia Tường lại chưa bao giờ yêu nàng, Hoàng Hậu đoan trang thần sắc trên mặt cũng chưa bao giờ có vẻ khác, điều này làm Ngu Gia Tường cảm thấy chán nản, hắn xem nàng tựa như trưởng tỷ bình thường, thậm chí khi hắn đi Tây Bắc cho đến bây giờ lên làm Hoàng đế, hắn cũng chưa cùng nàng ngủ cùng.

Ngu Gia Tường đối với người hắn thờ ơ luôn luôn tuyệt tình, đối Hoàng Hậu ít nhất còn chừa mặt mũi và tôn trọng xem như là đãi ngộ tốt, này đã coi như không tồi.

Nói vài câu thăm hỏi ân cần, Hoàng Hậu liền nhắc tới chính sự, “Hoàng Thượng, ngài địa vị chí tôn không nên đặt mình vào nguy hiểm, ngài thường xuyên ra cung, ngựa xe đơn giản, thật sự không nên làm, nếu nguy hiểm, vậy người khắp thiên hạ sẽ loạn.”

Ngu Gia Tường biết Chu Hoàng Hậu tiến đến là nói chuyện gì, nghe nàng nhắc tới vấn đề ra cung, vẻ mặt không có chút biến hóa, lật lật sổ con trong tay, đáp, “Hoàng Hậu nói đúng.”

“Nô tì cũng không phải cố ý dò la hành tung Hoàng Thượng, chính là, Hoàng Thượng ngài thường xuyên ra cung, ai cũng có thể nhìn ra ít nhiều, nô tì không biết các vị đại thần trong triều có biết được hay không, nhưng trong hậu cung có rất nhiều người đều truyền nói ngài ở ngoài dưỡng tư sủng. Ngài là ngôi cửu ngũ, làm việc này phải cân nhắc. Nô tì làm Hoàng Hậu, khuyên giải Hoàng Thượng là bổn phận của nô tì, biết rõ Hoàng Thượng nghe xong sẽ mất hứng, nô tì cũng không dám không nói.” Hoàng Hậu nhìn Hoàng đế, lời nói thấm thía khuyên nhủ.

“Ân!” Ngu Gia Tường gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hoàng Hậu tiếp tục nói, “Nô tì biết Hoàng Thượng nhất định đối vị ngoài kia hữu tình, cho nên mới thường xuyên ra cung đi gặp như vậy, thứ nô tì tội mạo phạm, để cho người đi thăm dò lai lịch của y, nếu y chính là nhạc công, như vậy, Hoàng Hậu đưa y tiến cung làm bạn, so với Hoàng Thượng ngài thường xuyên ra cung mệt nhọc lại nguy hiểm thật sự tốt hơn nhiều lắm. Không biết Hoàng Thượng có ý này.”

Ngu Gia Tường lại gật đầu một cái, đáp, “Hoàng Hậu nói đúng.”

Chu Lăng Vi có chút cứng nhắc, nhưng tuyệt đối là người thông minh. Nàng cùng Ngu Gia Tường thành hôn hai năm, Ngu Gia Tường liền đi Tây Bắc, nàng cũng không đi theo, mà là trông chừng Ninh Vương phủ.

Chuyện của Ngu Gia Tường ở Tây Bắc, nàng cơ hồ cũng không biết, cho nên, đối Ngu Gia Tường nàng dùng phán đoán là ở nhiều năm trước, mà ở Tây Bắc đã xảy ra biến hóa thật lớn với Ngu Gia Tường nàng cũng không hay gì.

Trước đây Ngu Gia Tường là một người hay thay đổi tâm tình, đặc biệt là với người, không có mỹ nhân nào có thể có được yêu thích quan tâm lâu dài của hắn, hậu cung bây giờ cũng vậy, không thấy hắn đối với vị nào có chút đặc biệt, đều là không nóng không lạnh, vả lại, gần đây cũng chưa thấy hắn đến cung nào, đương nhiên, đây là bởi vì duyên cớ hắn ở ngoài dưỡng cái tư sủng.

Một người làm cho Hoàng đế cưng chìu không để ý an toàn thường xuyên ra cung gặp gỡ, bởi vì y, Hoàng đế không đến hậu cung, này thật sự là chuyện lớn, đối với Hoàng Hậu mà nói, quản chuyện này là chức trách của nàng.

Nàng nghĩ đến lấy tính cách hay thay đổi của Hoàng đế, đối với tư sủng này phỏng chừng cũng sẽ không yêu thích bao lâu, đem người này trước tiến cung, để cho Hoàng đế tận hứng, cỗ mới mẻ đi qua, Hoàng đế sẽ khôi phục như thường.

Hoàng đế vẫn là thoải mái trả lời, trong lòng Hoàng Hậu khuây khỏa, cuối cùng nói, “Vậy chuyện này nô tì phải đi làm, đem y đặt ở Nam Tuyền cung, ý Hoàng Thượng như thế nào.”

Trên mặt Ngu Gia Tường cũng không có bao nhiêu biểu tình, hiện tại cư nhiên cười cười, hắn nhìn chăm chú vào Hoàng Hậu, ngữ khí phi thường ôn hòa nói, “Hoàng Hậu, nói vậy ngươi nhất định nghe qua chuyện xưa quất sinh Hoài Nam tắc vị kết, sinh vu Hoài Bắc tắc vị chỉ*.”

(*) Cây quất sinh ở Hoài Nam tất thành quất, sinh ở Hoài Bắc tất thành quất hôi.

Ngu Gia Tường không có đáp ứng một câu cuối cùng kia, hỏi điển cố này, Hoàng Hậu lập tức hiểu được ý tứ của hắn, Ngu Gia Tường nhìn nàng, nàng đành phải cung kính đáp, “Nô tì nghe nói qua.”

“Một người đặt ở ngoài cung và trong cung là không giống nhau, nói vậy Hoàng Hậu nhất định có thể lí giải đi! Hoàng Hậu đem y tiến cung, tự không thành là thành quất hôi, mà quất còn ở ngoài cung rất nhiều. Trẫm biết là làm khó Hoàng Hậu, thế nhưng, có đôi khi lại là đạo lí này.” Ngu Gia Tường nói rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật là rất hỗn trướng. Nói Hoàng Hậu cho dù đem người tiến cung, hắn vẫn sẽ ra ngoài đi tìm những người khác.

Hoàng Hậu vừa nghe là biết ý tứ hắn, cuối cùng không biết nói gì nữa, nghĩ nghĩ trả lời, “Nô tì hiểu được, chính là, Hoàng Thượng ngài nên lo lắng vì an toàn của mình và thiên hạ, không cần quá mức.”

“Chờ qua khoảng thời gian nữa là tốt rồi. Hoàng Hậu hiền đức, trẫm nghe được khuyên giải của ngươi là rất vui mừng, về sau còn thỉnh nhắc nhở trẫm những chỗ sai lầm.” Ngu Gia Tường đứng dậy, đi ra phía sau bàn.

Chu Lăng Vi chỉ hy vọng trận tâm tư này của Hoàng đế có thể sớm qua, ở trong lòng nàng, nàng là Hoàng Hậu, phải làm chuyện tình của Hoàng Hậu, nàng một lòng làm chức trách của mình, rất ít làm gì cho bản thân. Ngẫm lại bầu trời ngoài cung, trong cung ngoài cung thật là hai thế giới.

Thời điểm Hoàng Hậu xin cáo lui, Ngu Gia Tường đỡ nàng đứng lên, cách nàng thật gần, Ngu Gia Tường nhìn đến khóe mắt nàng đã muốn có dấu vết rất nhỏ, cho dù là trang điểm thật dày cũng vô pháp che giấu.

Nữ nhân này là vợ hắn, đi theo hắn cũng gần mười năm, Ngu Gia Tường đột nhiên sinh ra một cỗ ý phiền muộn. Nói, “Hoàng Hậu, trẫm một người dùng bữa tối cũng tịch mịch, ngươi lưu lại đi! Để cho Thừa Trừng cũng cùng đến!”

Tuy rằng thần sắc trên mặt Hoàng Hậu vẫn đoan trang, nhưng thanh âm đáp tạ lại mang theo ý vui sướng.

Thừa Trừng là trưởng Hoàng tử, hiện đã tám tuổi, khi bị gọi đến, đang từ võ tràng tập võ, chưa kịp hồi cung thay quần áo, liền hừng hực hướng đến Kiền Nguyên điện của Hoàng đế.

Thừa Trừng nhìn thấy Hoàng Hậu đang ngồi ngay ngắn nơi đó, chưa kịp hướng Hoàng đế hành lễ đã trực tiếp nhào vào trong lòng mẫu thân, nói, “Mẫu hậu, hôm nay con học chiêu thức mới, con diễn luyện cho ngài xem.”

Trên mặt Hoàng Hậu lộ ra biểu tình vui mừng, lôi kéo đứa nhỏ nói, “Hướng Phụ Hoàng ngươi vấn an.”

Thừa Trừng cùng Ngu Gia Tường cũng không thân, cung kính hành lễ với hắn lại đứng phía sau bên người mẫu thân.

Hoàng Hậu đem trưởng Hoàng tử đến phòng bên cạnh lau người thay quần áo.

Ngu Gia Tường ngồi uống trà, rất cảm khái.

Một nhà ba người ăn cơm coi như hòa thuận vui vẻ, Ngu Gia Tường gấp thức ăn cho Thừa Trừng, đứa nhỏ còn nhỏ chỉ cần cha mẹ thả chút tâm tư, nếu không bao lâu đã có thể trở nên thân thiết.

Hoàng Hậu mang hài tử đi rồi, Ngu Gia Tường đứng ở hành lang nhìn bầu trời bên ngoài, tấm màn đen lay, tịch mịch trong lòng dần dần mở rộng, nhớ tới khuôn mặt người kia.

Nhạc Thần cả ngày hãy còn vui vẻ, Lí Lực nhìn đến cảm thấy kì quái, thế nhưng hỏi, Nhạc Thần lại không trả lời, chỉ chuyển hướng đề tài.

Dùng ngọ thiện, nghĩ hắn buổi chiều có đến hay không, sau đó, thời điểm dùng bữa tối, nghĩ hắn có đến cùng ăn hay không, khi đèn rực rỡ, cậu ngồi trên tháp mỹ nhân điều huyền, không yên lòng, nghĩ hắn có lẽ sẽ không đến đây! Mất mát cùng buồn bã trong lòng như thủy triều vọt tới làm cho người ta như bị nhấn chìm không thở nổi.

Tình yêu làm người ta vui vẻ, cũng làm người ta phiền muộn, có lẽ, cũng không phải thứ tốt.

Nhạc Thần đang chuẩn bị ngủ, rửa mặt tốt, thả tóc xuống, thoát ngoại bào……

Nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân kia cậu phi thường quen thuộc, hôm nay nghĩ đến thật nhiều, nhận lầm cũng thật nhiều.

Nhạc Thần bất chấp chỉ mặc áo lót bên trong, cũng bất chấp Lí Lực đến dìu cậu dẫn đường, chính mình liền hướng cửa chạy tới, vì tránh cho Nhạc Thần ngã sấp bị thương, đồ vật trong phòng cũng không nhiều, đến cạnh cửa cũng không có chướng ngại vật, Nhạc Thần bay nhanh chạy đến cửa đạp chân ra ngoài, kêu, “Ngu Gia Tường!”

Ngu Gia Tường mới vừa vào phòng nhỏ bên ngoài, chợt nghe thanh âm Nhạc Thần, nhìn người chạy đến một thân áo lót trắng tuyết, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể gầy yếu nhưng ưu nhã.

“Như thế nào lại mặc như vậy đi ra.” Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần chạy tới ôm vào trong lòng, mang theo lo lắng nhẹ trách mắng.

“Đều nghĩ ngươi không tới.” Trên mặt Nhạc Thần mang theo ý cười, còn chút khẩu khí oán trách.

Ngu Gia Tường đem Nhạc Thần dìu hướng vào phòng, “Làm sao có thể không đến, không phải buổi sáng trẫm đã đáp ứng rồi sao?”

Nhạc Thần bĩu môi, nghĩ rằng tuy ngươi nói miệng vàng lời ngọc, nhưng cũng có khi nói không giữ lời gì hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện