Ngu Gia Tường đi đến trước người Nhạc Thần, bán ngồi xổm xuống nhẹ nhàng nhu ấn vết bầm đen trên đầu gối cậu.
Trước đó đã từng bôi qua dược, nước thuốc màu vàng vàng.
Nhạc Thần lẳng lặng ngồi, tùy ý Ngu Gia Tường thay cậu xát thuốc, không nói gì.
Ngu Gia Tường ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt Nhạc Thần mang theo thản nhiên ưu sầu, ưu sầu kia tựa như trầm trọng vô pháp tháo dỡ, Ngu Gia Tường nhìn, tâm bị chấn động thật sâu.
Trước kia Nhạc Thần cũng không có loại vẻ mặt này, cho dù là lúc mới gặp hắn hay khó dễ cậu, cậu cũng chưa từng hiện ra biểu tình sầu lo nặng nề như thế.
Hai người đều không ai nói chuyện, trong phòng tràn ngập trầm mặc, phía sau trầm mặc của hai người là phiền não u sầu không ngôn ngữ nào có thể kể siết.
Làm Hoàng đế, Ngu Gia Tường mới phát hiện, hắn cũng không bởi vì địa vị cửu ngũ chí tôn quyền lợi cao nhất mà tùy tâm sở dục, ngược lại, hắn bị càng nhiều hạn chế, bởi, hắn cũng không muốn trở thành hôn quân, như vậy, hắn còn nhiều lắm những chuyện hắn không thể làm.
Hiện tại, đối với hắn, muốn cùng người yêu thích ở chung một chỗ thậm chí cũng trở nên khó khăn rất nhiều.
Đối với Hoàng đế, yêu giống như là một sai lầm.
Một Hoàng đế dưỡng vài cái nam sủng hoặc sủng thần cũng không phải chuyện gì khác người, Nhạc Thần cũng có thể làm nam sủng của hắn được dưỡng trong cung, thế nhưng, lại không thể được hắn yêu. Hơn nữa, ở trong hoàng cung, Nhạc Thần sẽ bị đối đãi thế nào, hắn có thể tưởng tượng được, hắn không hy vọng Nhạc Thần bị như vậy: Trừ bỏ một một cái thân phận nam sủng, được ban cho vật chất, bởi vì không thể sinh con, nên cái khác cũng chả là gì cả, thời điểm mất đi ân sủng của Hoàng đế, sẽ giống như phế vật bị vứt bỏ, cho dù có thể vẫn được ân sủng của Hoàng đế, cũng sẽ bị rất nhiều người ở trong hậu cung tính kế, sẽ không có được hạnh phúc, hoàn cảnh sẽ làm cậu trở nên biến chất, sẽ trở thành bộ dáng Ngu Gia Tường không muốn nhìn nhất, đến thời điểm đó, Ngu Gia Tường nghĩ, hắn nhất định sẽ vứt bỏ, như vậy, Nhạc Thần bị bỏ rơi sẽ trở thành cái dạng gì chứ, chỉ cần nghĩ đến sau này, hết thảy mọi thứ cũng làm cho Ngu Gia Tường không thể chịu đựng được.
Ngu Gia Tường không cách nào tưởng tượng được sẽ đem Nhạc Thần nhét vào hậu cung, làm cho cậu biến chất, làm cho cậu ô nhiễm.
Hơn nữa, hiện tại, những thứ này đều không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là Nhạc Thần tựa như không muốn theo hắn, không muốn chờ ở bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn đem cậu buộc lại, mới có thể để cậu ở bên hắn.
Ngu Gia Tường nghĩ tới những thứ này, dần dần mang theo ưu sầu.
Hắn nhìn gương mặt Nhạc Thần trắng ngần, vươn tay muốn đi vuốt ve hàng mi lo buồn của cậu, muốn cậu không cần phiền não.
Ống quần Nhạc Thần đang bị kéo lên, cẳng chân phô ra, động tác ngón tay Ngu Gia Tường xoa vuốt đầu gối cậu dần dừng lại, Nhạc Thần cảm thấy lạnh, vươn tay phủ trên tay Ngu Gia Tường, nói, “Chân của ta lạnh, đem ống quần thả xuống đi!”
Ngu Gia Tường thế này mới phản ứng lại, thu hồi tay muốn chạm đến hai má Nhạc Thần, đem ống quần cậu thả xuống. Lại đứng dậy cầm thảm đang đặt bên ghế, khoát lên trên đùi Nhạc Thần.
Nhạc Thần vuốt ve tấm thảm mềm mại, cúi đầu, nhíu mày lại, nhẹ nhàng nói, “Ta không muốn tiến cung, ngươi đừng cho ta vào.”
Ngu Gia Tường ngồi trên ghế bên cạnh Nhạc Thần, phủ hai tay hắn lên hai tay Nhạc Thần ở trên đùi cậu, trong thanh âm mang theo chút bấc đắc dĩ ảm đạm, “Vì sao không muốn tiến cung, ngươi không muốn cùng trẫm ở chung một chỗ sao?”
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, đầu cúi thấp lại càng cúi thấp hơn, không nói.
Tuy rằng có thể đoán được phản ứng Nhạc Thần sẽ là như thế, nhưng, thời điểm Nhạc Thần trầm mặc tỏ vẻ thừa nhận, Ngu Gia Tường vẫn thực bị tổn thương.
Phổ thiên chị hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần*. Chính mình có thiên hạ, lại không cách nào giữ được lòng người mình muốn có nhất, Đối với Hoàng đế mà nói, đây là châm chọc cỡ nào.
(*) Trong thiên hạ, không đất nào không phải đất vua, không dân nào không phải dân vua.
Ngu Gia Tường tự giễu cười khẽ một chút, “Ngươi cũng biết, cho dù ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ không thả ngươi đi, ngươi sống chết đều chỉ có thể là người của trẫm, đều phải cùng trẫm chung một chỗ.”
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, chân mày nhíu chặt hơn một chút, tay bị Ngu Gia Tường cầm lấy không tự chủ mà run rẩy.
Ngu Gia Tường đem tay Nhạc Thần càng nắm chặt hơn, cảm thấy lời nói vừa rồi thật có chút trầm trọng, lập tức dùng ngữ khí ôn hòa bổ sung, “Ngươi cùng trẫm một chỗ lâu như vậy, cũng không có sinh ra một chút cảm tình nào sao? Ngươi lại ý chí sắt đá thế này? Trẫm muốn cùng với ngươi, ngươi lại nhất định phải rời đi trẫm.”
Nhạc Thần không biết nên trả lời câu nói của Ngu Gia Tường thế nào, cậu cảm thấy Ngu Gia Tường người này kì thật tốt lắm, đối với cậu tốt càng không cần nói, cậu đối Ngu Gia Tường cũng không phải không có cảm tình, chính là, muốn cậu lựa chọn cuộc sống dựa vào Ngu Gia Tường và tự lực cánh sinh, cậu đương nhiên sẽ chọn cái sau.
Hơn nữa, cậu nghĩ cùng Ngu Gia Tường một chỗ, thì phải đối mặt đủ loại vấn đề, cậu liền cảm thấy phiền muộn, phiền muộn vô pháp suy tính.
Đầu ẩn ẩn lại đau, Nhạc Thần biết đau đầu lại phát tác. Cậu hy vọng đau đầu lần này có thể qua nhanh, vì thế cắn răng chịu đựng, căn bản không có tâm lực ứng phó lời nói Ngu Gia Tường.
Nhạc Thần trầm mặc làm cho trong lòng Ngu Gia Tường cành thêm cực kỳ khó chịu, mang theo tức giận mà chất vấn hỏi, “Ngươi nói ngươi không tiến cung, để cho trẫm thả ngươi rời đi, ngươi muốn rời trẫm đi nơi nào, ngươi muốn đi tìm ai, đi tìm Thích Ngân, hay là đi tìm thương nhân phú hộ ngươi nhận thức ở Tang Hổ thành, nghe nói ngươi ở Tang Hổ thành còn có quan hệ rất tốt với lão Tam, nói vậy bọn họ so với trẫm còn tốt hơn, cho nên, ngươi mới muốn rời khỏi trẫm phải không?”
Nhạc Thần đau đầu muốn ngất đi, lỗ tai cũng tự động ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, cái gì cũng không nghe thấy, thân thể bởi vì đau mà bắt đầu rét run, trên người dần dần ra mồ hôi, trên trán cũng có một tầng mỏng, tay trở nên lạnh lẽo.
Cậu vẫn luôn cúi đầu không hề động, Ngu Gia Tường nghĩ đến Nhạc Thần dùng trầm mặc đối kháng hắn, tức giận đã phát không thể phản hồi, vốn định trào phúng hai câu, bất quá, rất nhanh, ở thời điểm hắn cảm thấy tay Nhạc Thần trở nên lạnh băng, thì phát hiện không thích hợp.
“Nhạc Thần!” Ngu Gia Tường hô một tiếng, một tay nhanh đem tay Nhạc Thần cầm lấy, một tay nhẹ nâng cằm cậu lên, nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Nhạc Thần, sắc mặt trắng bệch, môi cũng trắng đến không còn miếng máu lại bị cắn ra vài dấu răng, vẻ mặt thống khổ, vẫn cố đè nén.
Hắn lúc này mới kinh hãi đứng lên, liền vội vàng đem Nhạc Thần ôm lấy, mang theo khủng hoảng hỏi, “Làm sao vậy, đau đầu lại tái phát sao?”
Nhạc Thần hừ hai tiếng, trở tay đem tay Ngu Gia Tường nắm chặt, tựa vào trong ngực hắn, đau đến không còn tinh thần nói chuyện.
Ngu Gia Tường vội vàng đem Nhạc Thần ôm thả lên giường.
Nhạc Thần ở trước mặt hắn phát bệnh rất nhiều lần, hắn cũng coi như ứng phó thành thạo. Đau nhức này là bởi vì không có cách nào kềm chế, khi đau đến lợi hại mới có thể uống chút thuốc giảm đau, lúc không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ có thể lần lượt để người xoa xoa huyệt vị giảm bớt đau đớn một chút.
Ngu Gia Tường ngồi bên mép giường xoa đầu cho Nhạc Thần, Nhạc Thần dần dần hòa hoãn khí lại, mồ hôi lạnh trên trán rốt cuộc cũng không còn đổ nữa, vẻ mặt thống khổ cũng giảm bớt.
Ngu Gia Tường nhìn cậu chậm rãi bình phục, tâm vừa nãy lên lúc này mới buông xuống.
Để cho người chuẩn bị nước nóng, khăn mặt tiến vào lau mồ hôi thay y phục cho Nhạc Thần, không thể để cho cậu bị lạnh.
Lí Lực cung kính mang khăn ấm đưa cho Ngu Gia Tường, giương mắt nhìn về phía Nhạc Thần nằm ở trên giường.
Vải đen bịt mắt của Nhạc Thần rơi xuống, cậu nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi, môi dưới còn động dấu răng nhợt nhạt chưa tiêu tan.
Thấy Nhạc Thần cái dạng này, Lí Lực liền đau lòng cơ hồ đứng không vững.
Trước đây hắn và Nhạc Thần ở trong Tang Hỗ thành, khi đó tuy rằng Nhạc Thần cũng chịu ốm đau tra tấn, nhưng là, lúc ấy cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt thường xuyên có dáng cười, thời điểm đàn tỳ bà sẽ hiện ra thần tình phi thường hạnh phúc.
Nhìn nhìn lại hiện tại, từ khi Hoàng Thượng đem cậu đóng ở chỗ này, mặc dù cơm áo không lo, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nhưng Nhạc Thần hầu như chưa từng cười thật tình, cho dù cười, vùng mày lúc đó chung quy vẫn tán không đi ưu buồn.
Lí Lực nghĩ, cảm thấy trong lòng rất chua xót, chỉ có thể cúi đầu thật thấp thật thấp, lo lắng trên mặt không nên xuất hiện sẽ làm cho Hoàng đế nhìn thấy.
Khi Ngu Gia Tường đem khăn mặt đưa qua, hắn cung kính nhận lấy, ở trong nước nóng vắt khô lại trình lên.
Ngu Gia Tường muốn thay đổi y phục bị mồ hôi thấm ướt của Nhạc Thần, Nhạc Thần ngồi tựa ở trên giường, lôi kéo tay hắn không cho hắn đổi, đôi mắt uẩn mãn âu sầu không thần thái giống như muốn từ đôi ngươi sâu đậm kia tràn ra muốn làm cho lòng người ta đau nhức, cậu nhìn Ngu Gia Tường, đem tay hắn cầm càng chặt, thanh âm suy yếu đau đớn, thỉnh cầu nói, “Cầu ngươi, ta không muốn tiến cung, ngươi đừng mang ta vào trong đó.”
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần như vậy, căn bản không thể ngoan tâm mà trách cứ cậu, hoặc là mạnh mẽ dẫn cậu đi, từ chối hảo một trận, đem Nhạc Thần ôm đến trong lòng, vỗ lưng cậu an ủi, “Hảo! Trẫm đáp ứng ngươi, hiện tại không mang ngươi tiến cung.”
“Ta về sau cũng không muốn đi, ta không muốn đi.” Nhạc Thần nghe ra bóng gió trong lời nói của Ngu Gia Tường, cầm lấy tay áo hắn lại cầu xin, “Ngươi đáp ứng ta.”
“Chuyện sau này, cho dù trẫm là thiên tử, cũng không thể nói chính xác. Bất quá, trẫm có thể đáp ứng ngươi, không phải vạn bất đắc dĩ, trẫm cũng không mang ngươi tiến cung được không?” Ngu Gia Tường xem như đã là phi thường thỏa hiệp, Nhạc Thần biết nếu không có được thêm một bước cam đoan của hắn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Ngu Gia Tường vì Nhạc Thần thay đổi y phục, áo lót của Nhạc Thần vì vừa rồi đau đầu mà bị mồ hôi thấm ướt, áo cầm trên tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Thời điểm Ngu Gia Tường ngủ bên người Nhạc Thần, nghe mùi dược hương và mùi cơ thể nhàn nhạt trên người cậu, cách một tầng áo lót vuốt ve lưng Nhạc Thần, vỗ về như vậy làm trong lòng hắn nổi lên một cỗ ấm áp và thỏa mãn nói không nên lời, còn có một loại xung động, thật rất muốn nhu tiến vào trong thân thể người này, chỉ như vậy, tất cả phiền muộn mới có thể không có.
Thân thể Nhạc Thần đau xót, là Nhạc Thần đau, nhưng cũng là nhược điểm yếu ớt nhất của Ngu Gia Tường, chỉ cần Nhạc Thần phát bệnh, hắn sẽ bối rối tay chân, Nhạc Thần thỉnh cầu gì, hắn căn bản không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng.
Ngu Gia Tường phát hiện điểm này, nhưng lại không có cách nào.
Hắn đem Nhạc Thần ôm sát vào lồng ngực mình, nhè nhẹ ngửi mùi thơm cơ thể trên người cậu, không biết tại sao, lại nghĩ đến Phụ Hoàng, bởi vì không chịu nổi tình yêu mang tới lo âu và thống khổ, thà rằng để cho ái nhân chết đi.
Trong hôn ám, hắn nhìn gương mặt Nhạc Thần trong lòng đã muốn ngủ say, mi gian mang theo nét buồn, mi mắt thật dài theo hô hấp mà khe khẽ rung động, mũi cao, môi đỏ đạm sắc…… Hắn không thể tưởng tượng, đem một người thương yêu đau ở trong lòng bức tử, làm sao có người có thể nghĩ như vậy.
Có lẽ, yêu một người, một lòng đặt ở trên người đối phương, như vậy, chỉ có thể bị vây quanh trong khuyết điểm.
Trên thế giới này không có cường giả thắng, cũng không có kẻ yếu thắng, thắng là ngoan tâm, mềm lòng vĩnh viễn cũng không đấu lại người có lòng dạ độc ác, yêu thương một người, tâm liền có chỗ yếu đuối, như vậy, sẽ không bao giờ còn vô địch nữa.
Trước đó đã từng bôi qua dược, nước thuốc màu vàng vàng.
Nhạc Thần lẳng lặng ngồi, tùy ý Ngu Gia Tường thay cậu xát thuốc, không nói gì.
Ngu Gia Tường ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt Nhạc Thần mang theo thản nhiên ưu sầu, ưu sầu kia tựa như trầm trọng vô pháp tháo dỡ, Ngu Gia Tường nhìn, tâm bị chấn động thật sâu.
Trước kia Nhạc Thần cũng không có loại vẻ mặt này, cho dù là lúc mới gặp hắn hay khó dễ cậu, cậu cũng chưa từng hiện ra biểu tình sầu lo nặng nề như thế.
Hai người đều không ai nói chuyện, trong phòng tràn ngập trầm mặc, phía sau trầm mặc của hai người là phiền não u sầu không ngôn ngữ nào có thể kể siết.
Làm Hoàng đế, Ngu Gia Tường mới phát hiện, hắn cũng không bởi vì địa vị cửu ngũ chí tôn quyền lợi cao nhất mà tùy tâm sở dục, ngược lại, hắn bị càng nhiều hạn chế, bởi, hắn cũng không muốn trở thành hôn quân, như vậy, hắn còn nhiều lắm những chuyện hắn không thể làm.
Hiện tại, đối với hắn, muốn cùng người yêu thích ở chung một chỗ thậm chí cũng trở nên khó khăn rất nhiều.
Đối với Hoàng đế, yêu giống như là một sai lầm.
Một Hoàng đế dưỡng vài cái nam sủng hoặc sủng thần cũng không phải chuyện gì khác người, Nhạc Thần cũng có thể làm nam sủng của hắn được dưỡng trong cung, thế nhưng, lại không thể được hắn yêu. Hơn nữa, ở trong hoàng cung, Nhạc Thần sẽ bị đối đãi thế nào, hắn có thể tưởng tượng được, hắn không hy vọng Nhạc Thần bị như vậy: Trừ bỏ một một cái thân phận nam sủng, được ban cho vật chất, bởi vì không thể sinh con, nên cái khác cũng chả là gì cả, thời điểm mất đi ân sủng của Hoàng đế, sẽ giống như phế vật bị vứt bỏ, cho dù có thể vẫn được ân sủng của Hoàng đế, cũng sẽ bị rất nhiều người ở trong hậu cung tính kế, sẽ không có được hạnh phúc, hoàn cảnh sẽ làm cậu trở nên biến chất, sẽ trở thành bộ dáng Ngu Gia Tường không muốn nhìn nhất, đến thời điểm đó, Ngu Gia Tường nghĩ, hắn nhất định sẽ vứt bỏ, như vậy, Nhạc Thần bị bỏ rơi sẽ trở thành cái dạng gì chứ, chỉ cần nghĩ đến sau này, hết thảy mọi thứ cũng làm cho Ngu Gia Tường không thể chịu đựng được.
Ngu Gia Tường không cách nào tưởng tượng được sẽ đem Nhạc Thần nhét vào hậu cung, làm cho cậu biến chất, làm cho cậu ô nhiễm.
Hơn nữa, hiện tại, những thứ này đều không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là Nhạc Thần tựa như không muốn theo hắn, không muốn chờ ở bên cạnh hắn, hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn đem cậu buộc lại, mới có thể để cậu ở bên hắn.
Ngu Gia Tường nghĩ tới những thứ này, dần dần mang theo ưu sầu.
Hắn nhìn gương mặt Nhạc Thần trắng ngần, vươn tay muốn đi vuốt ve hàng mi lo buồn của cậu, muốn cậu không cần phiền não.
Ống quần Nhạc Thần đang bị kéo lên, cẳng chân phô ra, động tác ngón tay Ngu Gia Tường xoa vuốt đầu gối cậu dần dừng lại, Nhạc Thần cảm thấy lạnh, vươn tay phủ trên tay Ngu Gia Tường, nói, “Chân của ta lạnh, đem ống quần thả xuống đi!”
Ngu Gia Tường thế này mới phản ứng lại, thu hồi tay muốn chạm đến hai má Nhạc Thần, đem ống quần cậu thả xuống. Lại đứng dậy cầm thảm đang đặt bên ghế, khoát lên trên đùi Nhạc Thần.
Nhạc Thần vuốt ve tấm thảm mềm mại, cúi đầu, nhíu mày lại, nhẹ nhàng nói, “Ta không muốn tiến cung, ngươi đừng cho ta vào.”
Ngu Gia Tường ngồi trên ghế bên cạnh Nhạc Thần, phủ hai tay hắn lên hai tay Nhạc Thần ở trên đùi cậu, trong thanh âm mang theo chút bấc đắc dĩ ảm đạm, “Vì sao không muốn tiến cung, ngươi không muốn cùng trẫm ở chung một chỗ sao?”
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, đầu cúi thấp lại càng cúi thấp hơn, không nói.
Tuy rằng có thể đoán được phản ứng Nhạc Thần sẽ là như thế, nhưng, thời điểm Nhạc Thần trầm mặc tỏ vẻ thừa nhận, Ngu Gia Tường vẫn thực bị tổn thương.
Phổ thiên chị hạ, mạc phi vương thổ, suất thổ chi tân, mạc phi vương thần*. Chính mình có thiên hạ, lại không cách nào giữ được lòng người mình muốn có nhất, Đối với Hoàng đế mà nói, đây là châm chọc cỡ nào.
(*) Trong thiên hạ, không đất nào không phải đất vua, không dân nào không phải dân vua.
Ngu Gia Tường tự giễu cười khẽ một chút, “Ngươi cũng biết, cho dù ngươi không muốn, trẫm cũng sẽ không thả ngươi đi, ngươi sống chết đều chỉ có thể là người của trẫm, đều phải cùng trẫm chung một chỗ.”
Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy, chân mày nhíu chặt hơn một chút, tay bị Ngu Gia Tường cầm lấy không tự chủ mà run rẩy.
Ngu Gia Tường đem tay Nhạc Thần càng nắm chặt hơn, cảm thấy lời nói vừa rồi thật có chút trầm trọng, lập tức dùng ngữ khí ôn hòa bổ sung, “Ngươi cùng trẫm một chỗ lâu như vậy, cũng không có sinh ra một chút cảm tình nào sao? Ngươi lại ý chí sắt đá thế này? Trẫm muốn cùng với ngươi, ngươi lại nhất định phải rời đi trẫm.”
Nhạc Thần không biết nên trả lời câu nói của Ngu Gia Tường thế nào, cậu cảm thấy Ngu Gia Tường người này kì thật tốt lắm, đối với cậu tốt càng không cần nói, cậu đối Ngu Gia Tường cũng không phải không có cảm tình, chính là, muốn cậu lựa chọn cuộc sống dựa vào Ngu Gia Tường và tự lực cánh sinh, cậu đương nhiên sẽ chọn cái sau.
Hơn nữa, cậu nghĩ cùng Ngu Gia Tường một chỗ, thì phải đối mặt đủ loại vấn đề, cậu liền cảm thấy phiền muộn, phiền muộn vô pháp suy tính.
Đầu ẩn ẩn lại đau, Nhạc Thần biết đau đầu lại phát tác. Cậu hy vọng đau đầu lần này có thể qua nhanh, vì thế cắn răng chịu đựng, căn bản không có tâm lực ứng phó lời nói Ngu Gia Tường.
Nhạc Thần trầm mặc làm cho trong lòng Ngu Gia Tường cành thêm cực kỳ khó chịu, mang theo tức giận mà chất vấn hỏi, “Ngươi nói ngươi không tiến cung, để cho trẫm thả ngươi rời đi, ngươi muốn rời trẫm đi nơi nào, ngươi muốn đi tìm ai, đi tìm Thích Ngân, hay là đi tìm thương nhân phú hộ ngươi nhận thức ở Tang Hổ thành, nghe nói ngươi ở Tang Hổ thành còn có quan hệ rất tốt với lão Tam, nói vậy bọn họ so với trẫm còn tốt hơn, cho nên, ngươi mới muốn rời khỏi trẫm phải không?”
Nhạc Thần đau đầu muốn ngất đi, lỗ tai cũng tự động ngăn cách hết thảy âm thanh bên ngoài, cái gì cũng không nghe thấy, thân thể bởi vì đau mà bắt đầu rét run, trên người dần dần ra mồ hôi, trên trán cũng có một tầng mỏng, tay trở nên lạnh lẽo.
Cậu vẫn luôn cúi đầu không hề động, Ngu Gia Tường nghĩ đến Nhạc Thần dùng trầm mặc đối kháng hắn, tức giận đã phát không thể phản hồi, vốn định trào phúng hai câu, bất quá, rất nhanh, ở thời điểm hắn cảm thấy tay Nhạc Thần trở nên lạnh băng, thì phát hiện không thích hợp.
“Nhạc Thần!” Ngu Gia Tường hô một tiếng, một tay nhanh đem tay Nhạc Thần cầm lấy, một tay nhẹ nâng cằm cậu lên, nhìn đến mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Nhạc Thần, sắc mặt trắng bệch, môi cũng trắng đến không còn miếng máu lại bị cắn ra vài dấu răng, vẻ mặt thống khổ, vẫn cố đè nén.
Hắn lúc này mới kinh hãi đứng lên, liền vội vàng đem Nhạc Thần ôm lấy, mang theo khủng hoảng hỏi, “Làm sao vậy, đau đầu lại tái phát sao?”
Nhạc Thần hừ hai tiếng, trở tay đem tay Ngu Gia Tường nắm chặt, tựa vào trong ngực hắn, đau đến không còn tinh thần nói chuyện.
Ngu Gia Tường vội vàng đem Nhạc Thần ôm thả lên giường.
Nhạc Thần ở trước mặt hắn phát bệnh rất nhiều lần, hắn cũng coi như ứng phó thành thạo. Đau nhức này là bởi vì không có cách nào kềm chế, khi đau đến lợi hại mới có thể uống chút thuốc giảm đau, lúc không nghiêm trọng lắm, cũng chỉ có thể lần lượt để người xoa xoa huyệt vị giảm bớt đau đớn một chút.
Ngu Gia Tường ngồi bên mép giường xoa đầu cho Nhạc Thần, Nhạc Thần dần dần hòa hoãn khí lại, mồ hôi lạnh trên trán rốt cuộc cũng không còn đổ nữa, vẻ mặt thống khổ cũng giảm bớt.
Ngu Gia Tường nhìn cậu chậm rãi bình phục, tâm vừa nãy lên lúc này mới buông xuống.
Để cho người chuẩn bị nước nóng, khăn mặt tiến vào lau mồ hôi thay y phục cho Nhạc Thần, không thể để cho cậu bị lạnh.
Lí Lực cung kính mang khăn ấm đưa cho Ngu Gia Tường, giương mắt nhìn về phía Nhạc Thần nằm ở trên giường.
Vải đen bịt mắt của Nhạc Thần rơi xuống, cậu nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi, môi dưới còn động dấu răng nhợt nhạt chưa tiêu tan.
Thấy Nhạc Thần cái dạng này, Lí Lực liền đau lòng cơ hồ đứng không vững.
Trước đây hắn và Nhạc Thần ở trong Tang Hỗ thành, khi đó tuy rằng Nhạc Thần cũng chịu ốm đau tra tấn, nhưng là, lúc ấy cậu nói chuyện rất nhẹ nhàng thoải mái, trên mặt thường xuyên có dáng cười, thời điểm đàn tỳ bà sẽ hiện ra thần tình phi thường hạnh phúc.
Nhìn nhìn lại hiện tại, từ khi Hoàng Thượng đem cậu đóng ở chỗ này, mặc dù cơm áo không lo, chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nhưng Nhạc Thần hầu như chưa từng cười thật tình, cho dù cười, vùng mày lúc đó chung quy vẫn tán không đi ưu buồn.
Lí Lực nghĩ, cảm thấy trong lòng rất chua xót, chỉ có thể cúi đầu thật thấp thật thấp, lo lắng trên mặt không nên xuất hiện sẽ làm cho Hoàng đế nhìn thấy.
Khi Ngu Gia Tường đem khăn mặt đưa qua, hắn cung kính nhận lấy, ở trong nước nóng vắt khô lại trình lên.
Ngu Gia Tường muốn thay đổi y phục bị mồ hôi thấm ướt của Nhạc Thần, Nhạc Thần ngồi tựa ở trên giường, lôi kéo tay hắn không cho hắn đổi, đôi mắt uẩn mãn âu sầu không thần thái giống như muốn từ đôi ngươi sâu đậm kia tràn ra muốn làm cho lòng người ta đau nhức, cậu nhìn Ngu Gia Tường, đem tay hắn cầm càng chặt, thanh âm suy yếu đau đớn, thỉnh cầu nói, “Cầu ngươi, ta không muốn tiến cung, ngươi đừng mang ta vào trong đó.”
Ngu Gia Tường nhìn Nhạc Thần như vậy, căn bản không thể ngoan tâm mà trách cứ cậu, hoặc là mạnh mẽ dẫn cậu đi, từ chối hảo một trận, đem Nhạc Thần ôm đến trong lòng, vỗ lưng cậu an ủi, “Hảo! Trẫm đáp ứng ngươi, hiện tại không mang ngươi tiến cung.”
“Ta về sau cũng không muốn đi, ta không muốn đi.” Nhạc Thần nghe ra bóng gió trong lời nói của Ngu Gia Tường, cầm lấy tay áo hắn lại cầu xin, “Ngươi đáp ứng ta.”
“Chuyện sau này, cho dù trẫm là thiên tử, cũng không thể nói chính xác. Bất quá, trẫm có thể đáp ứng ngươi, không phải vạn bất đắc dĩ, trẫm cũng không mang ngươi tiến cung được không?” Ngu Gia Tường xem như đã là phi thường thỏa hiệp, Nhạc Thần biết nếu không có được thêm một bước cam đoan của hắn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Ngu Gia Tường vì Nhạc Thần thay đổi y phục, áo lót của Nhạc Thần vì vừa rồi đau đầu mà bị mồ hôi thấm ướt, áo cầm trên tay cũng trở nên lạnh lẽo.
Thời điểm Ngu Gia Tường ngủ bên người Nhạc Thần, nghe mùi dược hương và mùi cơ thể nhàn nhạt trên người cậu, cách một tầng áo lót vuốt ve lưng Nhạc Thần, vỗ về như vậy làm trong lòng hắn nổi lên một cỗ ấm áp và thỏa mãn nói không nên lời, còn có một loại xung động, thật rất muốn nhu tiến vào trong thân thể người này, chỉ như vậy, tất cả phiền muộn mới có thể không có.
Thân thể Nhạc Thần đau xót, là Nhạc Thần đau, nhưng cũng là nhược điểm yếu ớt nhất của Ngu Gia Tường, chỉ cần Nhạc Thần phát bệnh, hắn sẽ bối rối tay chân, Nhạc Thần thỉnh cầu gì, hắn căn bản không có biện pháp cự tuyệt, chỉ có thể đáp ứng.
Ngu Gia Tường phát hiện điểm này, nhưng lại không có cách nào.
Hắn đem Nhạc Thần ôm sát vào lồng ngực mình, nhè nhẹ ngửi mùi thơm cơ thể trên người cậu, không biết tại sao, lại nghĩ đến Phụ Hoàng, bởi vì không chịu nổi tình yêu mang tới lo âu và thống khổ, thà rằng để cho ái nhân chết đi.
Trong hôn ám, hắn nhìn gương mặt Nhạc Thần trong lòng đã muốn ngủ say, mi gian mang theo nét buồn, mi mắt thật dài theo hô hấp mà khe khẽ rung động, mũi cao, môi đỏ đạm sắc…… Hắn không thể tưởng tượng, đem một người thương yêu đau ở trong lòng bức tử, làm sao có người có thể nghĩ như vậy.
Có lẽ, yêu một người, một lòng đặt ở trên người đối phương, như vậy, chỉ có thể bị vây quanh trong khuyết điểm.
Trên thế giới này không có cường giả thắng, cũng không có kẻ yếu thắng, thắng là ngoan tâm, mềm lòng vĩnh viễn cũng không đấu lại người có lòng dạ độc ác, yêu thương một người, tâm liền có chỗ yếu đuối, như vậy, sẽ không bao giờ còn vô địch nữa.
Danh sách chương