Ngu Gia Tường cảm  thán như vậy, vị Lâm đại nhân kia liền lúng ta lúng túng không thể trả lời.

“Các ngươi vẫn là đem hai vị mỹ nhân nọ mang về đi, để cho nhóm các nàng ở  nơi hoang vu thế này cũng là làm mất cảnh xuân tươi đẹp, còn không bằng cho các nàng hồi kinh, nơi đó vạn vật hoa thiên mỹ miều, sênh ca mạn vũ, mới thích hợp với các nàng a!” Ngu Gia Tường hơi có chút cảm khái, ôm Nhạc Thần mà nói như vậy.

“Này…” Lâm đại nhân sợ là lần này đến số chết với Thái tử điện hạ, lúc này rất là khó xử.

“Không phải ta không tiếp thu ý tốt của đại ca, chỉ là, một lòng của ta đặt trên người Tiểu Thần mà y còn chưa chuyên tâm, nếu ta lại đi sủng thêm kẻ khác, y chẳng phải là sẽ đem ta đá văng.” Ngu Gia Tường cười nói, thấy ánh mắt Nhạc Thần vẫn luôn hướng về Thích Ngân bên kia, thanh âm liền có chút lãnh, đem tầm mắt từ trên người Lâm đại nhân chuyển tới trên người Nhạc Thần, hỏi, “Ân? Ngươi nói đúng không!”

Bên tai Nhạc Thần đột nhiên tiến đến thanh âm của Ngu Gia Tường làm cho cậu đánh cái rùng mình, ánh mắt có chút trốn tránh mà hỏi, “Ngươi hỏi để làm chi?”

Ngu Gia Tường có chút đau buồn bất đắc dĩ, “Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao, lúc nào cũng nhìn người khác.”

Nhạc Thần bởi vì vấn đề của Thích Ngân mà rầu rĩ không vui, cũng không muốn để ý tới Ngu Gia Tường, ảm đạm cúi đầu không nói lời nào.

Ngu Gia Tường hoàn toàn nhất phó một dạng toàn tâm toàn ý đặt trên người Nhạc Thần, nhưng là mỹ nhân cao ngạo thanh xa, không phải dễ dàng phục tùng như vậy, hắn mang theo một tia áy náy mà nói với Lâm đại nhân, “Còn thỉnh Lâm đại nhân đem hai người kia mang về đi! Ta đối với các nàng không có tâm, để các nàng ở bên cạnh ta cũng là cô phụ thời gian mà thôi, trở về đi, trở về đi!”

Chỗ ngồi phía dưới thượng vị, một vị là thân tín của Thái tử Lâm đại nhân, đến đây khao thưởng đại thắng lần trước, một vị là áp lương thảo đến đây Triệu đại nhân.

Lâm đại nhân nhìn mỹ nhân bên người Vương gia thật sự không thể xem là tuyệt sắc giai nhân, hay làm luyến đồng, nhìn tuổi cũng đã  lớn, ít nhất mười bảy mười tám tuổi đi, hơn nữa, cốt cách cũng đại, hình dạng đừng nói là kiều như nữ tử, mà chiều cao giống như nam tử bình thường cũng không có, chính là thân thể thon dài khung xương cực kỳ cân xứng, làn da trắng ngần nhẵn bóng, trên mặt không có khí chất quyến rũ, vừa nãy nhìn vào dáng vẻ đi đứng được cái bộ dáng ung dung, cũng không có mị hoặc vốn có, trên vẻ mặt cũng là lãnh đạm cao ngạo, lộ ra một cỗ hương vị sạch sẽ thanh thấu, không giống như một vị nam sủng chi lưu.

Nhìn thái độ của Ngu Gia Tường đối với y, ngược lại thật đúng là giống thật tâm coi trọng y, mà không phải là làm ra vẻ.

Đưa lễ mỹ cơ bị cự tuyệt, Lâm đại nhân tuy rằng khó xử, cho rằng trở về không có cách nào công đạo, nhưng cũng không dám lại để Ngu Gia Tường lưu lại hai người kia.

Ngu Gia Tường cùng hai vị đại nhân đến từ kinh thành nói chút lời khách sáo, liền nói mấy vị thuộc hạ võ quan nếu không có chuyện gì có thể tản, hắn ôm Nhạc Thần đứng dậy, mang theo hai vị đại nhân vất vả mà đến, đi vào hoa viên thưởng du một vòng.

Thời điểm Ngu Gia Tường lên tiếng nói thuộc hạ không có chuyện gì có thể rời đi, Thích Ngân đứng dậy, liếc nhìn Nhạc Thần một cái thật sâu, ánh mắt thâm trầm mang theo đau xót, làm tâm Nhạc Thần cũng đâm vào đau đớn.

Thích Ngân hướng Ngu Gia Tường hành lễ cáo lui, liền đi ra ngoài.

Ánh mắt Nhạc Thần thẳng tắp nhìn bóng dáng Thích Ngân rời đi, đau đớn buồn bã trong lòng cũng trỗi dậy.

Trong hoa viên cũng không có gì đẹp mắt, thời tiết nơi này rất xấu, có kỳ hoa dị thảo quốc sắc thiên hương cũng trồng không được, vả lại vì để khu vườn liếc qua liền thấy không che giấu người, ở đây chỉ trồng vài thứ lưa thưa, trừ bỏ những bụi cỏ thấp bé, cũng chỉ còn lại một ít những bụi hoa hoang dại có thể sinh trưởng ở hoàn cảnh khắc nghiệt.

Tình trạng hoa viên quả thật thê thảm.

Triệu đại nhân kia thì không có gì, ngược lại Lâm đại nhân một đường đi theo nghe Ngu Gia Tường loạn khản*, nên vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

(*) Loạn tán dóc, tán gẩu.

Tuy rằng ngày hôm nay không có ánh nắng, nhưng dù sao cũng là mùa hè nóng nực, đi tới đi lui ở ngoài như vậy, mọi người đều nóng đến chịu không nổi.

Nhạc Thần bị Ngu Gia Tường nắm tay, trên tay hắn không hề có mồ hôi ẩm ướt, vả lại còn lạnh lạnh trơn bóng, bàn tay rộng lớn, mang theo vết chai tinh tế làm cho người ta cảm thấy tay hắn rất tốt.

Tâm tư Nhạc Thần đều đặt trên người Thích Ngân, vừa rồi khi Thích Ngân rời đi ánh mắt trầm đen đau xót rung động ở trước mắt cậu, làm cho lòng cậu phải chịu khổ sở.

Hơn nữa, vị nhân huynh này của Ngu Gia Tường căn bản là vô sự nên đến tìm việc, cố tình để hai vị đại nhân đến từ kinh thành này xuống tra tấn, ở trong hoa viên nóng bức trơ trụi này đi tản bộ, cậu cũng không muốn phải phụng bồi.

“Ngu Gia Tường, sách của ta còn chưa xem xong, ta đi về trước.” Nhạc Thần thừa dịp Ngu Gia Tường không có nói chuyện, yêu cầu nói.

Ngu Gia Tường cười cười, ôn nhu nói ra, “Vậy ngươi đi về trước đi! Ta lát nữa sẽ đi tìm ngươi.”

Mấy ngày nay Nhạc Thần được Ngu Gia Tường cho phép, vẫn luôn là xưng tính danh của hắn, Ngu Gia Tường cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái. Ngược lại Lâm đại nhân cùng Triệu đại nhân cho rằng Ngu Gia Tường đối với người này quá mức sủng ái, dù sao tôn ti hữu biệt*, cư nhiên để y tùy ý xưng hô tính danh, xem ra thật sự là sủng y cưng y đến không được.

(*) Trên dưới có phân li.

Nhạc Thần nóng đến nỗi trên trán đều ướt mồ hôi, chỉ nghĩ mau chút trở về hảo hảo gột rửa.

Để người dẫn đường, từ trong hoa viên đi xuyên qua, sau đó trở về sân viện mình ở, vừa mới chuyển qua cổng tròn nơi hoa viên, chỉ thấy một người thẳng tắp lặng im đứng, hắn nhìn Nhạc Thần từ cửa tròn đi ra, ánh mắt liền giằng co trên người cậu.

“Nhạc Thần!” Thích Ngân mở miệng khẽ gọi một tiếng, thanh âm không có hùng hậu giống như dĩ vãng, mà là mang theo khàn khàn cùng áp lực kiềm nén.

Nhạc Thần nhìn đến Thích Ngân cư nhiên ở trong này, vừa ngạc nhiên vừa kinh hỉ, lập tức xông lên phía trước, “Tiểu Ngân, ngươi sao lại ở chỗ này.”

Ánh mắt Nhạc Thần thẳng thắng lại chân thành, vui sướng cùng tình ý bên trong người nào liếc mắt đều có thể nhìn ra được, Thích Ngân hơi hơi dời đi ánh mắt chính mình, trong thanh âm có phần mất tự nhiên, “Ta nghĩ ngươi sẽ từ nơi này trở về, cho nên liền tới chờ.”

“Thật không?” Nhạc Thần càng thêm sửng sốt và mừng rỡ, ánh mắt sáng rực. Không nghĩ tới Thích Ngân đầu gỗ hũ nút này cũng có thể nói ra lời nói động nhân như vậy.

“Ngươi gần đây khỏe không?” Trên mặt Thích Ngân hiện ra ảm đạm, hỏi.

“Hoàn hảo. Có ăn có ở, còn có sách để nhìn.”

“Ngươi quen là tốt rồi. Hắn… đối với ngươi tốt không?” Thích Ngân nhìn Nhạc Thần so với trước kia xác thực tốt lắm, có thêm chút thịt, sắc mặt cũng tốt một chút, đồng thời còn nhìn ra được, Đại tướng quân đối với cậu thật rất dung túng, phải là thật tâm đối tốt với cậu.

“Cái gì hắn, ngươi nói Ngu Gia Tường sao? Chính là như vậy, hắn chính là một tên hỗn đản, dù sao cũng chính là như vậy.” Trong ánh mắt Nhạc Thần mang theo mất hứng, thanh âm rầu rĩ.

“Ta hai ngày nữa sẽ đi. Ngươi phải hảo hảo…” Thích Ngân nhìn Nhạc Thần, vẻ mặt chuyên chú, ánh mắt đem mỗi một chỗ trên mặt Nhạc Thần cẩn thận nhìn kỹ, chỉ sợ rằng còn chưa xem kỹ, về sau liền nhanh quên mất.

Nhạc Thần nghe hắn nói như vậy lập tức liền bốc hỏa, tiến lên bắt lấy tay hắn, “Ngươi cũng chỉ nói những lời này sao? Ngươi chỉ đem ta đẩy ra, đẩy cho người khác, những điều này có phải chính là ý tứ lần trước ngươi nói tìm một người tốt với ta, hả?”

Con ngươi Thích Ngân lại tối thêm vài phần, tay kia bắt lấy bàn tay Nhạc Thần muốn đem nó rời ra, “Ngươi bây giờ là người của Đại tướng quân, không cần như vậy.”

Nhạc Thần bị hắn chọc tức đến ngất đi, chửi ầm lên, “Ngươi cũng là một tên hỗn đản, có phải ngươi đem ta bán đi hay không, đem ta đưa cho Ngu Gia Tường, hả? Ngươi phải đi, ngươi phải đi, vậy ngươi còn để ta nhìn thấy ngươi làm gì?” Nhạc Thần nói nói liền thương tâm mà khóc.

Thích Ngân sợ nhất là Nhạc Thần khóc, ngay lập tức tay chân luống cuống, “Là ta có lỗi với ngươi, ngươi đừng khóc đừng khóc.”

“Ngươi hỗn đản, ngươi phải đi, vì cái gì không nói ngươi cũng mang ta theo cùng. Ngươi không phải biết ý của ta sao, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta chính là đang lợi dụng ngươi?” Hai mắt Nhạc Thần hàm lệ, ngưng mắt nhìn Thích Ngân.

Thích Ngân cúi đầu, không biết nên đáp lời như thế nào.

Nhạc Thần nhìn Thích Ngân như vậy cũng rất uể oải, Thích Ngân căn bản chính là đầu gỗ, cùng hắn quanh co lòng vòng không có một chút tiến triển. Cậu đem tay áp lên mặt Thích Ngân, ngón tay khẽ vuốt qua môi hắn, “Đó là lần đầu tiên của ta, ngươi nghĩ rằng ta đùa ngươi sao? Hay là, chỉ do ta tự mình đa tình, ngươi căn bản đối với ta không có một chút ý tứ.”

Ánh mắt Nhạc Thần như nước, thanh âm ôn nhu mềm dịu mang theo bi thương sầu khổ, Thích Ngân bị mê hoặc đến mức tưởng chừng như trên thế gian chỉ còn mình và cậu, hết thảy tất cả mọi chuyện khác đều nằm tại bên ngoài, hắn vươn tay ôm Nhạc Thần vào lòng. Thanh âm trầm thấp nặng nề, “Ta biết rõ ý tứ của ngươi. Nhưng ta không thể mang ngươi đi, ta chỉ muốn ngươi có thể hảo hảo sống là tốt rồi.”

Nhạc Thần đột nhiên rơi vào cái ôm cứng rắn, làm cậu trở tay không kịp, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng Thích đầu gỗ cũng không phải đầu gỗ như vậy, chính là đang cao hứng muốn biểu đạt ý nguyện của mình muốn quyết tâm cùng hắn rời đi, nhưng lại cảm giác vòng tay Thích Ngân ôm cậu nhất thời cứng ngắc, hơn nữa thân thể cũng căng thẳng.

“Vương gia, này…” Phía sau truyền đến thanh âm xấu hổ của Lâm đại nhân.

Nhạc Thần lập tức hiểu được xảy ra chuyện gì. Cậu cũng có chút cứng ngắc, nhưng vẫn là tựa vào trong lòng Thích Ngân bất động.

“Tiểu Thần, ngươi không phải đi trở về phòng sao? Như thế nào còn ở nơi này?” Thanh âm Ngu Gia Tường lạnh băng, hiển nhiên là không thoải mái. Đây vẫn là lần đầu tiên Nhạc Thần nghe được Ngu Gia Tường cũng có âm điệu như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện