Một chút sau Công Dương Duệ Khải mới lên tiếng: "Điều tra cho ta, xem muội ấy ở Lộc Đà Sơn rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì!"

"Vâng, tướng quân, thuộc hạ đi làm ngay!"

Hắn sao còn không hiểu tính khí của muội muội hắn chứ. Nếu chỉ là bị thương thông thường, muội ấy chắc chắn sẽ không giấu hắn như vậy. Nếu muội ấy đã giấu, thì chắc chắn chuyện này không đơn giản chỉ là bị thương thôi đâu. Muội ấy nói chuyện với hắn dù tỏ ra rất tốt nhưng khí lực không giống một người khỏe mạnh. Nếu hắn biết người ở Lộc Đà Sơn lại dám động đến muội muội của hắn. Hắn chắc chắn sẽ không để bọn chúng sống yên.

...----------------...

"Tiểu thư, vì sao người lại giấu tướng quân chuyện mặt của người bị thương vậy?" Nhã Linh vừa đi với Vĩnh Hi vừa nói chuyện với nàng.

"Ta hiểu tính của ca ca. Nếu để ca ca biết ta ở Lộc Đà Sơn chịu ấm ức. Thì ca ca sẽ không ngần ngại mang người đi làm khó dễ Lộc Đà Sơn đòi lại công bằng cho ta. Huống chi ta là tình nguyện, cũng không phải sư phụ trói tay trói chân hay bắt ép gì ta." Vĩnh Hi vừa cười vừa nói.

"Tiểu thư vậy thì thiệt thòi quá." Nhã Linh bĩu môi nói.

Vĩnh Hi nhìn thấy biểu cảm này của Nhã Linh, chỉ cười chứ không nói gì. Đi chơi đến tối, Vĩnh Hi cùng Nhã Linh nghỉ tại một quán trọ, hôm sau mới quay về Lộc Đà Sơn.

Tối hôm đó Vĩnh Hi ngồi yên lặng ngồi trước gương. Bàn tay thon dài do dự sờ lên chiếc mặt nạ đang đeo trên mặt. Một chút sau nàng tháo mặt nạ xuống, lộ ra một phần da thịt xấu xí. Vĩnh Hi ngồi nhìn chằm chằm gương mặt nàng một khắc, sau đó hai tay kết ấn. Một luồng linh lực màu lam từ tay nàng luồn vào phần gương mặt đã bị hủy kia. Vĩnh Hi khẽ nhíu mày, mồ hôi chảy xuống ngày càng nhiều nhưng nàng lại không có ý định dừng tay. Nguồn linh lực phát ra ngày càng nhiều, phần gương mặt bị hủy kia lại chậm rãi kết thành hình gì đó. Khoảng 2 khắc, Vĩnh Hi thu lại linh lực, ngồi thở dốc ở đó, nhìn lên nửa gương mặt bị hủy kia, nàng khẽ mỉm cười. Phần mặt bị hủy hiện tại không còn xấu xí như trước nữa, mà thay vào đó là một đóa Mạn Châu Sa đỏ rực.

Nhìn gương mặt mình trong gương, Vĩnh Hi khẽ đưa tay vuốt ve đóa Mạn Châu Sa quỷ mị trên mặt. Đúng lúc này có một giọng nói ma mị của nam tử truyền vào khiến nàng giật mình.

"Đóa Mạn Châu Sa này của ngươi có vẻ không hợp với bộ y phục và khí chất trên người ngươi cho lắm."

Vĩnh Hi nhìn ra bên ngoài cửa, không biết từ khi nào một nam tử đã đứng đó. Trên người hắn là bộ hắc y, khóe môi hắn khẽ nhếch. Đôi mắt đen pha chút màu đỏ nhìn nàng với biểu tình giống như đang nhìn một kẻ ngốc. Nhưng không thể phủ nhận nam tử này thật đẹp. So với sư phụ nàng còn đẹp hơn, nhưng giọng nói này có chút quen thuộc. Vĩnh Hi khẽ nhíu mày nói: "Ngươi là ai?"

"Ta chỉ vô tình đi qua đây, thấy trong này phát ra tia linh lực nên đến xem một chút. Không ngờ lại gặp được một màn hay như vậy!" Nam tử nhếch môi, vẫn dựa vào bên cửa sổ nói.

"Nếu ngươi chỉ là người qua đường vậy phiền ngươi đi cho. Ta cũng nhắc ngươi một câu, tò mò quá có ngày chết ở đâu cũng không biết đấy!" Vĩnh Hi nhẹ giọng nói, nhưng từ giọng nói nàng thì ai cũng biết hiện tại nàng đang không vui.

"Hahaha! Cô nương, miệng lưỡi ngươi thật độc." Nam tử đó cười nói.



Vĩnh Hi nhìn cảnh này cũng phải cảm thán, nam tử này cũng quá đẹp rồi đi! Nhưng Vĩnh Hi lại trừng mắt nói: "Mời ngươi đi cho!" sau đó tay nàng khẽ giơ lên, cảnh cửa số cũng theo bàn tay nàng mà đóng lại. Nàng tâm trạng đang không tốt, tự dưng tên điên này ở đâu chui ra chọc nàng. Có đẹp nàng cũng thấy không vừa mắt.

"Nữ tử không nên hung hăng quá, nếu không sẽ không có ai yêu." Người bên ngoài khẽ híp mắt, cười nói với Vĩnh Hi. Khiến cho nàng ở bên trong không nhịn được mà đánh một quyền ra ngoài. Có điều nam tử bên ngoài rất nhanh tránh được còn nói: "Hôm nay tình cờ gặp mặt, rất vui khi quen biết cô nương, haha." Nói xong hắn hóa thành một làn gió bay đi mất, trong giọng hắn tràn đầy sự châm chọc.

Khiến Vĩnh Hi ở bên trong tức đến mức suýt nữa là chửi thề một tiếng.

Lộc Đà Sơn

"Thưa tôn thượng, tiểu thư khi sáng vào quán trà uống nước sau đó cùng Nhã Linh đi chơi, đến chiều thì về lại quán trọ. Còn vừa rồi thì..."

"Vừa rồi thì sao?" Lục Chính Phong hỏi.

"Dạ, tiểu thư gặp Ma Tôn ạ!"

"Nàng gặp Ma Tôn?" Lục Chính Phong khẽ nhíu mày nói.

"Lúc nãy tiểu thư ở trong phòng đã dùng linh lực biến nửa khuôn mặt bị hủy dung thành một đóa Mạn Châu Sa. Cùng lúc đó bị Ma tôn bắt gặp được, hắn trêu chọc tiểu thư vài câu rồi mới đi ạ."

"Được rồi, ngươi lui ra ngoài đi!" Lục Chính Phong thở dài một hơi rồi nói.

"Dạ!" Người kia nghe Lục Chính Phong nói thì cung kính lui ra. Bên trong còn mỗi Lục Chính Phong ở đó. Hắn nhìn vào chiếc túi thơm mà nàng từng thêu cho hắn. Nhớ lại khi đó...

"Sư phụ, Tiểu Ngọc may cho sư phụ một túi thơm. Dù chúng ta là thần tiên, nhưng đeo túi thơm làm đẹp cũng rất tốt. Tiểu Ngọc đã phải chế rất nhiều loại hương mới ra được mùi hương này. Sư phụ có thích không?" Đôi mắt nàng sáng lấp lánh nhìn hắn.

Lục Chính Phong cầm túi hương lên khẽ ngửi qua rồi cười nói: "Sư phụ rất thích!"

Nghe hắn nói như vậy, nàng cười rất tươi. Cả người nàng tỏa ra sự vui vẻ, khiến người bên cạnh theo nụ cười của nàng mọi nỗi buồn đều tan biến.

"Tiểu Ngọc! Đã bao lâu rồi ta không thấy con vui vẻ như vậy nữa?" Lục Chính Phong cầm túi hương nói.



"Một đóa Mạn Châu Sa!" Hắn thở dài khi nhớ đến những lời vừa rồi. Xong như nhớ đến gì đó ánh mắt hắn khẽ thay đổi: "Ma Tôn! Lãnh Tử Lam khi nào thì lại thích quan tâm đến chuyện của người khác vậy?"

...----------------...

Ma Giới

"Chủ thượng, hình như nàng không nhận ra người." Người theo bên cạnh Lãnh Tử Lam tên Âu Thần nói.

"Lúc nàng gặp ta mắt đang bị thương, còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê. Huống hồ gì chuyện đó đã qua một trăm năm, ai còn nhớ được." Khóe môi Lãnh Tử Lam từ nãy đến giờ vẫn cong lên khiến người bên cạnh hắn có chút bất ngờ. Chủ thượng bình thường dù thấy tiên hữu đánh nhau hay gì đó cũng đều là không liếc mắt mà đi thẳng. Nay lại bỗng nhiên trêu chọc vị cô nương kia, còn cười đến vui như vậy, làm thuộc hạ là hắn có chút bất đắc dĩ. Cô nương nhà người ta như hoa như ngọc, mắt thường nhìn cũng biết người ta đang có chuyện buồn, lại bị chủ trượng trêu đến mức nổi giận, haizzz.

"Có điều, hình như cuộc sống của nàng ở Lộc Đà Sơn không được tốt cho lắm." Lúc này Lãnh Tử Lam mới nhàn nhạt nói.

"Thuộc hạ nghe nói một trăm năm trước nàng được Lục Chính Phong thu làm đồ đệ liền nhận hết muôn vàn sủng ái ở nơi đó, có điều..." Âu Thần tuy không nói hết nhưng ý tứ của hắn ai cũng hiểu. Có vẻ như hai từ "sủng ái" này có chút không đúng rồi.

Qua hôm sau, Vĩnh Hi dẫn Nhã Linh quay về Lộc Đà Sơn. Nàng cùng Nhã Linh quay về điện của mình thay y phục trước sau đó mới đến thỉnh an Lục Chính Phong. Vào đến bên trong, nàng đã thấy không khí ở trong này quái dị. Nhã Linh cũng cảm nhận được rất rõ ràng, trong lòng thầm kêu không tốt.

Vĩnh Hi nhẹ nhàng đến trước mặt Lục Chính Phong hành lễ: "Đệ tử tham kiến sư phụ. Đệ tử đã trở về!"

"Con về rồi à." Lúc Chính Phong nhìn nữ tử hồng y trước mặt không hiểu sao trong lòng cảm thấy không vui. Trước nay nàng chưa từng mặc những màu sắc này mà chỉ mặc màu lam hoặc màu trắng. Hiện tại đến một góc màu lam cũng không thấy đâu nữa.

"Xuống núi lần này có xảy ra chuyện gì không!"

"Thưa sư phụ, đều không xảy ra chuyện gì."

Lục Chính Phong khẽ liếc đến chiếc mặt nạ bạ trên mặt nàng sau đó thở dài một hơi, phất tay nói: "Được rồi, con đi đường xa mệt, nghỉ ngơi một chút đi!"

"Vâng sư phụ, vậy đồ đệ xin lui!" Vĩnh Hi nhẹ nhàng hành lễ sau đó quay về điện của mình. Từ đầu đến cuối, ánh mắt nàng luôn nhìn xuống dưới, một chút cũng không nhìn Lục Chính Phong.

Vĩnh Hi biết sư phụ sẽ cho người đi theo nàng. Nhưng như vậy thì có sao chứ, chuyện của nàng cùng ca ca chắc chắn sẽ không bị lộ. Nàng tự tin như vậy là vì ca ca trước khi đến quán trà đã tạo một màng chắn bao bọc quanh phòng, còn là dịch dung. Cuộc nói chuyện có màng chắn của ca ca sẽ không có ai nghe được, trừ khi người hôm nay đi theo nàng là sư phụ. Nếu không, không ai có khả năng nghe đc nàng cùng ca ca nói chuyện. Mà sư phụ sẽ không hạ thấp bản thân để đi theo dõi nàng đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện