Ngày hôm sau chính là ngày tỷ thì cuối cùng của nàng, cũng là ngày tôn thượng chọn đệ tử. Lần này, nàng nhất định phải cẩn trọng. Đối thủ hôm nay của nàng Triệu Kính không phải dễ đối phó, hôm qua nàng nhìn rõ địch ý của hắn đối với nàng.
Sáng sớm, mọi người đã vây quanh đài tỷ thí. Trận đấu ngày hôm nay thập phần hấp dẫn, Triệu Kính cùng với Tiểu Hi. Hai người này đều một chín một người, bất phân thắng bại.
Tiểu Hi và Triệu Kính cũng đã có mặt trên đài thi đấu, hiện tại chỉ đợi Lục Chính Phong đến là có thể bắt đầu trận tỷ thí.
"Ngươi tốt nhất nên nhận thua sớm đi. nếu không chốc nữa có mất mạng cũng đừng oán trách ta không thủ hạ lưu tình với nữ nhân!" Triệu Kính giọng điệu châm biếm nói.
"Những gì ngươi vừa nói, ta đây nhận không nổi. Vì vậy....trả lại hết cho ngươi." Vĩnh Hi khẽ nháy mắt với hắn, nói giống như nàng rất vô tội. Khiến người dưới đài được một phen phì cười. Tiểu Hi này nói năng cũng sắc bén quá chứ. Sau đợt vừa rồi có nhiều người tán thưởng nàng hơn, chuyện nói xấu trước kia giống như chưa từng tồn tại.
Triệu Kính nghe nữ tử nói mình như vậy thì nổi giận. Hắn thề, ngày hôm nay nữ tử này sẽ phải quỳ xuống chân hắn xin hắn tha cho nàng. Lúc này, Lục Chính Phong cũng đã đến, hắn ngồi lên ghế chủ tọa. Nhìn nữ tử kia, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Bắt đầu đi!"
Người chủ trì nghe được thì hô to: "Trận đấu giữa Vĩnh Tiểu Hi và Triệu Kính bắt đầu."
Vĩnh Hi nghe vậy, tay nàng ngưng tụ linh lực truyền vào cây kiếm nàng đang cầm trong tay. Vì vậy thanh kiếm của nàng được bao bọc bởi một màu vàng chói sáng khắp sân thi đấu. Ánh mắt Triệu Kính đầy vẻ sát ý, cũng ngưng tụ linh lực truyền vào thanh đao rồi hướng đến Vĩnh Hi mà đánh. Một đao một kiếm chạm nhau, cả đài thi đấu vì hai nguồn lực này chạm nhau mà phát sáng.
Vĩnh Hi ở bên trong hai luồng sáng cảm thán. người này cũng không phải dễ đối phó. Linh lực rất mạnh, nếu nàng cứ giữ như vậy người thua thiệt cuối cùng là nàng, phải tìm cách khác. Nghĩ vậy, Vĩnh Hi cầm chặt kiếm, khẽ đưa lưỡi kiếm đi xuông, người nàng cũng xuống theo cứ như vậy lướt qua Triệu Kính. Nguồn linh lực kia của Triệu Kính bị phá giải. Vĩnh Hi nhân cơ hội này tay lại ngưng tụ một đạo linh lực đánh hắn. Nhưng Triệu Kinh rất nhanh né tránh được, cũng công kích lại Vĩnh Hi. Vĩnh Hi bị một chưởng này đánh trúng, miệng nàng phun ra một ngụm máu. Triệu Kính thấy nàng đã phun máu thì đến gần, muốn một đao giết chết nàng. Vĩnh Hi thấy vậy mau lẹ lách người, lưỡi kiếm của Vĩnh Hi theo cử động của nàng cũng chém vào bụng Triệu Kính một nhát. Nhân cơ hội Triệu Kính vừa bị chém, động tác có chút chậm chạp nàng lại cứa thêm một đường kiếm dài trên tay hắn rồi ngưng tụ một đạo linh lực đánh bay hắn ra khỏi đài thi đấu.
Nàng cũng vì hao tổn linh lực quá độ, miệng lại phun ra một ngụm máu nữa. Khuỵu xuống, một tay cầm kiếm cố gắng chống đỡ để không bị ngã. Lúc này, người chủ trì tiến lên đài thi đấu nói: "Người thắng cuộc, Vĩnh Tiểu Hi!" Những người bên dưới đều vỗ tay nhiệt tình. Trận đấu hôm nay thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, nữ tử này quả là không thể xem thường.
Vĩnh Hi sau khi điều tiết hơi thở thì đứng thẳng người dậy, từng bướng từng bước đi lên vị trí của Lục Chính Phong trên kia. Tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Đến trước mặt Lục Chính Phong nàng cúi người, cung kính nói: "Tham kiến tôn thượng!"
"Được, đứng lên đi! Từ ngày hôm nay Vĩnh Tiểu Hi sẽ là đồ đệ của ta. Ta ban cho con một tên khác gọi Tiểu Ngọc, đại tiểu thư của Lộc Đà Sơn." Lúc Chính Phong đỡ Vĩnh Hi dậy, tự tay cài cho nàng một cây trâm lên trên tóc. Cây trâm này là tín vật nhận đồ đệ của tôn thượng, nam đồ đệ thì cây trâm bạc có hình chim ưng. Còn nữ đồ đệ sẽ là cây trâm bạc có hình hoa phượng. Tất cả mọi người ở nơi đây nghe tôn thượng của mình nói vậy thì đều cúi người: "Tham kiến đại tiểu thư!"
Vĩnh Hĩ cười nhẹ, cũng cung kính hướng Lục Chính Phong nói: "Đồ đệ bái kiến sư phụ!"
"Được, con mau theo đại sư huynh vào trị thương đi!" Lục Chính Phòng nhìn nữ đồ đệ mới nhận nhu hòa nói.
"Vâng, sư phụ!" Vĩnh Hi cười nhẹ rồi cùng Hạ Vũ vào bên trong trị thương. Hiện tại nàng đúng thật là sức lực đã cạn kiệt, muốn được nghỉ ngơi một chút.
Sau trận tý thí ngày hôm đó, khắp tứ hải bát hoang đều biết được, tôn thượng núi Lộc Đà Sơn thu nhận thêm một nữ đồ đệ tuyệt mỹ. Theo ngày tháng mức độ sủng ái nàng của tôn thượng núi Lộc Đà Sơn ngày càng tăng. Những phương thức tu luyện, hay bí kíp đấu kiếm đều dạy cho nàng toàn bộ. Có nhiều người còn đồn đoán, với nữ đồ đệ này của mình, vị ngồi ở nơi cao trên Lộc Đà Sơn kia đã vượt quá tình thầy trò rồi.
Ngay cả đến Vĩnh Hi cũng có suy nghĩ như vậy. Sư phụ đối với nàng luôn là cưng chiều sủng ái, chưa từng nặng lời với nàng một câu nào. Hễ có ai nói không tốt về nàng sư phụ đều ra mặt bênh vực. Và nàng biết, tình cảm của nàng đối với sư phụ...cũng đã vượt qua tình thầy trò rồi.
"Tiểu thư, tôn thượng hôm qua nói hôm nay mời người đến chính điện một chuyến đó. Người không mau đi sao?" Tỳ nữ theo bên cạnh Vĩnh Hi nói.
"Sáng nay ta nhận được tin của đại sư huynh, nói sư phụ có việc bảo ta đến muộn một chút." Vĩnh Hi nhẹ nhàng trả lời lại. Nhan sắc của nàng ngày một tốt, mặc trên người bộ y phục màu làm khiến nàng càng toát thêm vẻ thanh tao thoát tục của mình.
"Nhưng mà chắc cũng sắp đến lúc rồi, chúng ta đi thôi." Vĩnh Hi từ bàn đứng lên, dẫn theo tỳ nữ của mình hướng phía chính điện mà đi tới. Nàng dẫn theo tỳ nữ thân cận đến nơi của Lục Chính Phong. Nhưng nàng không ngờ rằng, lần này đi nàng lại có thể nghe được một chuyện động trời như vậy.
"Chính Phong, huynh thật sự muốn dùng Tiểu Ngọc để khiến Tô Ngọc tỉnh dậy hay sao?" Một giọng nam nhân vang lên.
"Đúng vậy!" Tiếng của Lục Chính Phong vang lên.
"Vậy thì đưa nàng uống viên đan dược này, sau đó giúp nàng vận khí. Những linh lực ngươi nuôi dưỡng trong người nàng sẽ được hòa vào trong viên đan dược này. Sau đó cần dùng nội lực đẩy nó ra, sẽ nguy hiểm đến một phần tính mạng.
"Ta lo được, huynh yên tâm. Cả Tiểu Ngọc và Ngọc Nhi đều sẽ không gặp chuyện. Chỉ là lần này đúng là sẽ thiệt thòi cho Tiểu Ngọc."
"Trục Lưu, huynh cùng Tư Truy giúp ta che giấu chuyện này. Đừng để mọi người trong Lộc Đà Sơn biết, nhất là...Tiểu Ngọc!"
Vĩnh Hi ở bên ngoài nghe những lời này, người nàng căng cứng. Trong đầu luôn vang vọng tiếng vừa rồi của sư phụ. Nhưng nàng cũng rất nhanh hồi phục lại tinh thần, dẫn theo tỳ nữ thân cần nhẹ nhàng lùi ra sau. Đợi một chút mới từ từ bước đến cửa, còn cố gắng để bước chân mình nghe rõ một chút. Ở bên trong, Chính Phong nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn có lực thì biết người đến là ai. Hắn nhẹ nói: "Nàng đến rồi!"
Vĩnh Hi bước đến cạnh cửa nhoẻn miệng cười gọi: "Sư phụ, đồ nhi đã đến!"
"Con vào đi!" Bên trong, giọng nói của Lục Chính Phong vọng ra.
Vinh Hi điều khiển lại tâm trạng rất tốt. Tỳ nữ bên cạnh nàng thấy nàng không có biểu cảm gì khác thì cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng nàng đã sớm lạnh lẽo, nàng không phải là đi theo tiểu thư từ lúc người mới được làm đồ đệ của tôn thượng. Mà là trong một lần xuống núi, tiểu thư thấy nàng bị một đám nữ nhân xoay quanh bắt nạt, vì trước kia khuôn mặt của nàng có một vết chàm rất xấu. Tiểu thư đã cứu nàng, còn giúp nàng xóa vết chàm trên mặt. Từ đó nàng luôn đi theo tiểu thư, hầu hạ người. Tiểu thư đối với nàng rất tốt, còn dạy nàng phép thuật phòng thân. Lúc nãy nàng nghe tôn thượng nói, vì cứu một nữ nhân khác mà hi sinh tiểu thư, nàng đã rất bất ngờ. Nếu không phải tiểu thư dùng pháp thuật khiến nàng không thể mở miệng thì có lẽ nàng đã hét lên rồi. Sao tôn thượng có thể đối xử với tiểu thư như vậy chứ, tiểu thư tốt với tôn thượng biết bao. Có lẽ mọi người không biết, nhưng nàng theo tiểu thư gần trăm năm. Nàng biết, trong lòng tiểu thư. tôn thượng không chỉ đơn thuần là sư phụ của tiểu thư nữa rồi. Tôn thượng luôn chiều chuộng, yêu thương tiểu thư. Dù tiểu thư có làm gì thì người cũng sẽ dung túng, nàng nghĩ tôn thượng cũng có loại tình cảm đấy với tiểu thư. Nhưng hôm nay nghe cuộc trò chuyện kia, nàng hiểu ra, thì ra tất cả những sự yêu thương chiều chuộng đó. Tôn thượng vì người khác mới đối với tiểu thư nàng như vậy.
"Tiểu Ngọc, con đến đúng lúc lắm. Trục Lưu mới chế tạo ra một viên đan dược có thể tăng cường linh lực. Đã cho người kiểm nghiệm, ta thấy rất tốt, liền muốn gọi con đến để đưa cho con." Chính Phong đưa viên đan dược trên tay cho Vinh Hi, cười nói.
"Vậy ạ, đan dược của Trục Lưu đế quân từ trước đến này đều thuộc hàng thượng phẩm. Tiểu Ngọc còn có gì để không nhận." Vĩnh Hi cười nói, sau đó nhận viên đan dược trên tay Lục Chính Phong, mặt không biến sắc cho vào miệng nuốt xuống.
Nô tỳ Nhã Linh bên cạnh nàng thấy tiểu thư nhà mình dứt khoát nuốt xuống vậy thì bất ngờ. Tiểu thư...không phải là đã nghe được tôn thượng cùng đế quân nói chuyện rồi sao? Vì sao người còn uống viên đan dược đó? Nhưng nàng cũng rất nhanh điều khiển lại tâm trạng. Cũng may, vì Nhã Linh đang cúi đầu, mà Lục Chính Phong tâm tình đặt hết lên Vĩnh Hi. Cho nên khi nàng bất thường Lục Chính Phong cùng Trục Lưu đều không nhận ra.
Vĩnh Hi uống viên đan dược kia xong, trò chuyện cùng Lục Chính Phong một chút thì quay trở về điện của mình.
Vào đến bên trong, lúc này Nhã Linh mới lên tiếng: "Tiểu thư...người"
"Yên tâm, không phải ngươi cũng nghe sư phụ nói sao. Cả ta cùng người đó sẽ không sao. Nếu như vậy, sư phụ đã muốn, vì sao ta còn không cùng người phối hợp chứ. " Vĩnh Hi vừa tháo trâm cài trên đầu vừa nói. Chắc hẳn người đó trong lòng sư phụ rất quan trọng nên người mới làm như vậy. Nhưng cũng không hẳn người không có chút tình cảm nào với nàng, có đúng không. Nếu không vì sao sư phụ lại nói cả người đó cùng nàng sẽ không có chuyện gì.
"Nhưng mà tiểu thư người..." Nhã Linh nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, trong lòng một trận đau lòng dâng lên.
"Không sao, tiểu thư nhà ngươi mệnh lớn. Sẽ không gặp chuyện gì." Vĩnh Hi nhìn Nhã Linh cười nói.
Tối hôm đó, khi Vĩnh Hi đang ngủ, bên trong phòng nàng bỗng xuất hiện một bóng người.
Sáng sớm, mọi người đã vây quanh đài tỷ thí. Trận đấu ngày hôm nay thập phần hấp dẫn, Triệu Kính cùng với Tiểu Hi. Hai người này đều một chín một người, bất phân thắng bại.
Tiểu Hi và Triệu Kính cũng đã có mặt trên đài thi đấu, hiện tại chỉ đợi Lục Chính Phong đến là có thể bắt đầu trận tỷ thí.
"Ngươi tốt nhất nên nhận thua sớm đi. nếu không chốc nữa có mất mạng cũng đừng oán trách ta không thủ hạ lưu tình với nữ nhân!" Triệu Kính giọng điệu châm biếm nói.
"Những gì ngươi vừa nói, ta đây nhận không nổi. Vì vậy....trả lại hết cho ngươi." Vĩnh Hi khẽ nháy mắt với hắn, nói giống như nàng rất vô tội. Khiến người dưới đài được một phen phì cười. Tiểu Hi này nói năng cũng sắc bén quá chứ. Sau đợt vừa rồi có nhiều người tán thưởng nàng hơn, chuyện nói xấu trước kia giống như chưa từng tồn tại.
Triệu Kính nghe nữ tử nói mình như vậy thì nổi giận. Hắn thề, ngày hôm nay nữ tử này sẽ phải quỳ xuống chân hắn xin hắn tha cho nàng. Lúc này, Lục Chính Phong cũng đã đến, hắn ngồi lên ghế chủ tọa. Nhìn nữ tử kia, khóe môi khẽ nhếch, nói: "Bắt đầu đi!"
Người chủ trì nghe được thì hô to: "Trận đấu giữa Vĩnh Tiểu Hi và Triệu Kính bắt đầu."
Vĩnh Hi nghe vậy, tay nàng ngưng tụ linh lực truyền vào cây kiếm nàng đang cầm trong tay. Vì vậy thanh kiếm của nàng được bao bọc bởi một màu vàng chói sáng khắp sân thi đấu. Ánh mắt Triệu Kính đầy vẻ sát ý, cũng ngưng tụ linh lực truyền vào thanh đao rồi hướng đến Vĩnh Hi mà đánh. Một đao một kiếm chạm nhau, cả đài thi đấu vì hai nguồn lực này chạm nhau mà phát sáng.
Vĩnh Hi ở bên trong hai luồng sáng cảm thán. người này cũng không phải dễ đối phó. Linh lực rất mạnh, nếu nàng cứ giữ như vậy người thua thiệt cuối cùng là nàng, phải tìm cách khác. Nghĩ vậy, Vĩnh Hi cầm chặt kiếm, khẽ đưa lưỡi kiếm đi xuông, người nàng cũng xuống theo cứ như vậy lướt qua Triệu Kính. Nguồn linh lực kia của Triệu Kính bị phá giải. Vĩnh Hi nhân cơ hội này tay lại ngưng tụ một đạo linh lực đánh hắn. Nhưng Triệu Kinh rất nhanh né tránh được, cũng công kích lại Vĩnh Hi. Vĩnh Hi bị một chưởng này đánh trúng, miệng nàng phun ra một ngụm máu. Triệu Kính thấy nàng đã phun máu thì đến gần, muốn một đao giết chết nàng. Vĩnh Hi thấy vậy mau lẹ lách người, lưỡi kiếm của Vĩnh Hi theo cử động của nàng cũng chém vào bụng Triệu Kính một nhát. Nhân cơ hội Triệu Kính vừa bị chém, động tác có chút chậm chạp nàng lại cứa thêm một đường kiếm dài trên tay hắn rồi ngưng tụ một đạo linh lực đánh bay hắn ra khỏi đài thi đấu.
Nàng cũng vì hao tổn linh lực quá độ, miệng lại phun ra một ngụm máu nữa. Khuỵu xuống, một tay cầm kiếm cố gắng chống đỡ để không bị ngã. Lúc này, người chủ trì tiến lên đài thi đấu nói: "Người thắng cuộc, Vĩnh Tiểu Hi!" Những người bên dưới đều vỗ tay nhiệt tình. Trận đấu hôm nay thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, nữ tử này quả là không thể xem thường.
Vĩnh Hi sau khi điều tiết hơi thở thì đứng thẳng người dậy, từng bướng từng bước đi lên vị trí của Lục Chính Phong trên kia. Tất cả mọi người đều nhìn nàng với ánh mắt ngưỡng mộ. Đến trước mặt Lục Chính Phong nàng cúi người, cung kính nói: "Tham kiến tôn thượng!"
"Được, đứng lên đi! Từ ngày hôm nay Vĩnh Tiểu Hi sẽ là đồ đệ của ta. Ta ban cho con một tên khác gọi Tiểu Ngọc, đại tiểu thư của Lộc Đà Sơn." Lúc Chính Phong đỡ Vĩnh Hi dậy, tự tay cài cho nàng một cây trâm lên trên tóc. Cây trâm này là tín vật nhận đồ đệ của tôn thượng, nam đồ đệ thì cây trâm bạc có hình chim ưng. Còn nữ đồ đệ sẽ là cây trâm bạc có hình hoa phượng. Tất cả mọi người ở nơi đây nghe tôn thượng của mình nói vậy thì đều cúi người: "Tham kiến đại tiểu thư!"
Vĩnh Hĩ cười nhẹ, cũng cung kính hướng Lục Chính Phong nói: "Đồ đệ bái kiến sư phụ!"
"Được, con mau theo đại sư huynh vào trị thương đi!" Lục Chính Phòng nhìn nữ đồ đệ mới nhận nhu hòa nói.
"Vâng, sư phụ!" Vĩnh Hi cười nhẹ rồi cùng Hạ Vũ vào bên trong trị thương. Hiện tại nàng đúng thật là sức lực đã cạn kiệt, muốn được nghỉ ngơi một chút.
Sau trận tý thí ngày hôm đó, khắp tứ hải bát hoang đều biết được, tôn thượng núi Lộc Đà Sơn thu nhận thêm một nữ đồ đệ tuyệt mỹ. Theo ngày tháng mức độ sủng ái nàng của tôn thượng núi Lộc Đà Sơn ngày càng tăng. Những phương thức tu luyện, hay bí kíp đấu kiếm đều dạy cho nàng toàn bộ. Có nhiều người còn đồn đoán, với nữ đồ đệ này của mình, vị ngồi ở nơi cao trên Lộc Đà Sơn kia đã vượt quá tình thầy trò rồi.
Ngay cả đến Vĩnh Hi cũng có suy nghĩ như vậy. Sư phụ đối với nàng luôn là cưng chiều sủng ái, chưa từng nặng lời với nàng một câu nào. Hễ có ai nói không tốt về nàng sư phụ đều ra mặt bênh vực. Và nàng biết, tình cảm của nàng đối với sư phụ...cũng đã vượt qua tình thầy trò rồi.
"Tiểu thư, tôn thượng hôm qua nói hôm nay mời người đến chính điện một chuyến đó. Người không mau đi sao?" Tỳ nữ theo bên cạnh Vĩnh Hi nói.
"Sáng nay ta nhận được tin của đại sư huynh, nói sư phụ có việc bảo ta đến muộn một chút." Vĩnh Hi nhẹ nhàng trả lời lại. Nhan sắc của nàng ngày một tốt, mặc trên người bộ y phục màu làm khiến nàng càng toát thêm vẻ thanh tao thoát tục của mình.
"Nhưng mà chắc cũng sắp đến lúc rồi, chúng ta đi thôi." Vĩnh Hi từ bàn đứng lên, dẫn theo tỳ nữ của mình hướng phía chính điện mà đi tới. Nàng dẫn theo tỳ nữ thân cận đến nơi của Lục Chính Phong. Nhưng nàng không ngờ rằng, lần này đi nàng lại có thể nghe được một chuyện động trời như vậy.
"Chính Phong, huynh thật sự muốn dùng Tiểu Ngọc để khiến Tô Ngọc tỉnh dậy hay sao?" Một giọng nam nhân vang lên.
"Đúng vậy!" Tiếng của Lục Chính Phong vang lên.
"Vậy thì đưa nàng uống viên đan dược này, sau đó giúp nàng vận khí. Những linh lực ngươi nuôi dưỡng trong người nàng sẽ được hòa vào trong viên đan dược này. Sau đó cần dùng nội lực đẩy nó ra, sẽ nguy hiểm đến một phần tính mạng.
"Ta lo được, huynh yên tâm. Cả Tiểu Ngọc và Ngọc Nhi đều sẽ không gặp chuyện. Chỉ là lần này đúng là sẽ thiệt thòi cho Tiểu Ngọc."
"Trục Lưu, huynh cùng Tư Truy giúp ta che giấu chuyện này. Đừng để mọi người trong Lộc Đà Sơn biết, nhất là...Tiểu Ngọc!"
Vĩnh Hi ở bên ngoài nghe những lời này, người nàng căng cứng. Trong đầu luôn vang vọng tiếng vừa rồi của sư phụ. Nhưng nàng cũng rất nhanh hồi phục lại tinh thần, dẫn theo tỳ nữ thân cần nhẹ nhàng lùi ra sau. Đợi một chút mới từ từ bước đến cửa, còn cố gắng để bước chân mình nghe rõ một chút. Ở bên trong, Chính Phong nghe được ngoài cửa có tiếng bước chân. Tiếng bước chân nhẹ nhàng nhưng vẫn có lực thì biết người đến là ai. Hắn nhẹ nói: "Nàng đến rồi!"
Vĩnh Hi bước đến cạnh cửa nhoẻn miệng cười gọi: "Sư phụ, đồ nhi đã đến!"
"Con vào đi!" Bên trong, giọng nói của Lục Chính Phong vọng ra.
Vinh Hi điều khiển lại tâm trạng rất tốt. Tỳ nữ bên cạnh nàng thấy nàng không có biểu cảm gì khác thì cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng trong lòng nàng đã sớm lạnh lẽo, nàng không phải là đi theo tiểu thư từ lúc người mới được làm đồ đệ của tôn thượng. Mà là trong một lần xuống núi, tiểu thư thấy nàng bị một đám nữ nhân xoay quanh bắt nạt, vì trước kia khuôn mặt của nàng có một vết chàm rất xấu. Tiểu thư đã cứu nàng, còn giúp nàng xóa vết chàm trên mặt. Từ đó nàng luôn đi theo tiểu thư, hầu hạ người. Tiểu thư đối với nàng rất tốt, còn dạy nàng phép thuật phòng thân. Lúc nãy nàng nghe tôn thượng nói, vì cứu một nữ nhân khác mà hi sinh tiểu thư, nàng đã rất bất ngờ. Nếu không phải tiểu thư dùng pháp thuật khiến nàng không thể mở miệng thì có lẽ nàng đã hét lên rồi. Sao tôn thượng có thể đối xử với tiểu thư như vậy chứ, tiểu thư tốt với tôn thượng biết bao. Có lẽ mọi người không biết, nhưng nàng theo tiểu thư gần trăm năm. Nàng biết, trong lòng tiểu thư. tôn thượng không chỉ đơn thuần là sư phụ của tiểu thư nữa rồi. Tôn thượng luôn chiều chuộng, yêu thương tiểu thư. Dù tiểu thư có làm gì thì người cũng sẽ dung túng, nàng nghĩ tôn thượng cũng có loại tình cảm đấy với tiểu thư. Nhưng hôm nay nghe cuộc trò chuyện kia, nàng hiểu ra, thì ra tất cả những sự yêu thương chiều chuộng đó. Tôn thượng vì người khác mới đối với tiểu thư nàng như vậy.
"Tiểu Ngọc, con đến đúng lúc lắm. Trục Lưu mới chế tạo ra một viên đan dược có thể tăng cường linh lực. Đã cho người kiểm nghiệm, ta thấy rất tốt, liền muốn gọi con đến để đưa cho con." Chính Phong đưa viên đan dược trên tay cho Vinh Hi, cười nói.
"Vậy ạ, đan dược của Trục Lưu đế quân từ trước đến này đều thuộc hàng thượng phẩm. Tiểu Ngọc còn có gì để không nhận." Vĩnh Hi cười nói, sau đó nhận viên đan dược trên tay Lục Chính Phong, mặt không biến sắc cho vào miệng nuốt xuống.
Nô tỳ Nhã Linh bên cạnh nàng thấy tiểu thư nhà mình dứt khoát nuốt xuống vậy thì bất ngờ. Tiểu thư...không phải là đã nghe được tôn thượng cùng đế quân nói chuyện rồi sao? Vì sao người còn uống viên đan dược đó? Nhưng nàng cũng rất nhanh điều khiển lại tâm trạng. Cũng may, vì Nhã Linh đang cúi đầu, mà Lục Chính Phong tâm tình đặt hết lên Vĩnh Hi. Cho nên khi nàng bất thường Lục Chính Phong cùng Trục Lưu đều không nhận ra.
Vĩnh Hi uống viên đan dược kia xong, trò chuyện cùng Lục Chính Phong một chút thì quay trở về điện của mình.
Vào đến bên trong, lúc này Nhã Linh mới lên tiếng: "Tiểu thư...người"
"Yên tâm, không phải ngươi cũng nghe sư phụ nói sao. Cả ta cùng người đó sẽ không sao. Nếu như vậy, sư phụ đã muốn, vì sao ta còn không cùng người phối hợp chứ. " Vĩnh Hi vừa tháo trâm cài trên đầu vừa nói. Chắc hẳn người đó trong lòng sư phụ rất quan trọng nên người mới làm như vậy. Nhưng cũng không hẳn người không có chút tình cảm nào với nàng, có đúng không. Nếu không vì sao sư phụ lại nói cả người đó cùng nàng sẽ không có chuyện gì.
"Nhưng mà tiểu thư người..." Nhã Linh nghe tiểu thư nhà mình nói vậy, trong lòng một trận đau lòng dâng lên.
"Không sao, tiểu thư nhà ngươi mệnh lớn. Sẽ không gặp chuyện gì." Vĩnh Hi nhìn Nhã Linh cười nói.
Tối hôm đó, khi Vĩnh Hi đang ngủ, bên trong phòng nàng bỗng xuất hiện một bóng người.
Danh sách chương