Nói rồi Đình Viễn liền xoay bước ra ngoài dáng vẻ chẳng quan tâm đến hắn ta, những loại người như vậy cần một chút giáo huẩn mới có thế điều khiến được hẳn.
Tuy nhiên Đình Viễn đánh giá tên Lương Tùng này khá cao, hắn từ nhỏ đã bao giờ phải chịu khổ sở, chỉ nghe thấy sẽ bị độc dược phát tác dày vò, hắn đã vô cùng khiếp đảm.
Thấy Đình Viễn xoay người bước đi hắn sợ hãi quýnh quáng nói :
"Xin đại nhân dừng bước, tiểu nhân sẽ làm theo lời của đại nhân chỉ bảo, chỉ cần đại nhân ban cho ta thuốc giải là
dudc ".
Đình Viễn dừng bước chân trả lời :
"Ngươi thông minh như vậy có phải tốt không, làm mất thời gian của ta, người đâu cho hắn uống thuốc giải, có điều gì căn dặn thì căn dặn đi không tránh trường hợp qua cầu rút ván, chết lúc nào không biết ".
Rồi Mạc Đình Viễn đi mất để lại bóng dáng ngơ ngác của hắn, hắn những tưởng được uống giải dược là xong rồi kia chứ.
Thị vệ đi lên lanhn lùng nói :
"Thuốc độc này có tên là Thất tốn, cứ hàng tháng ngươi phải uống thuốc giải đầy đủ nếu không sẽ độc phát đau đớn mà chết, ta đã dặn ngươi nên ngươi cần phải nhớ nếu không làm ma cũng đừng có trách ta ".
Tên Lương Tùng kia hoang mang nói :
"Không phải tiểu nhân đã hứa sẽ làm tai mắt cho đại nhân rồi mà, tại sao lại còn khống chế ta như thế, vậy đến bao giờ ta mới hoàn toàn giải được độc trong người chứ ".
Thị vệ khẽ lườm hắn rồi nói :
"Ngươi chọc ai không chọc lại chọc nhầm vào vầy ngược của đại nhân nên trừng phạt này là còn nhẹ, nhưng ngươi yên tâm nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc có hiệu quả thì sau một năm đại nhân sẽ giao cho ngươi thuốc giải độc.
Ngươi có thể không tin đi tìm đại phu kiểm chứng, nhưng ta không dám báo trước nếu ngươi để lộ ra chuyện gì đại nhân sẽ trừng phạt ngươi như thế nào đâu ".
Thị vệ nói xong liền bỏ đi, để hắn ngơ ngác ở lại, nhưng sau xúc động qua đi hắn nhanh chóng trở về Lương phủ của mình, hẳn cần phải tĩnh tâm đã.
Lại nói đến Hạ Hiên Kiệt mặc dù đã nhận được lời hẹn của nàng sẽ cùng đi ra ngoài nhưng lại xuất hiện thêm bóng đèn cản đường là Mạc Đình Viễn khiến Y vô cùng chán nản.
Minh Châu thì sau bao nhiêu ngày cấm túc cũng được ra ngoài cung, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và tự tại, nàng cảm thấy bên ngoài thật vui vẻ chứ không nhàm chán như trong hoàng cung.
Đình Viễn vì sợ ả Cẩn Hiên kia sẽ sai người gây bất lợi cho nàng nên đã đón nàng ngay tại cửa cung rồi mới đi đến hành xá nơi ở của khách.
Hành xá chia làm hai bên, Phía Đông là tiếp đãi thái tử Bắc Yến Quốc, phía Tây tiếp đại hoàng tử cùng công chúa
Tây quốc.
Vì Hoàng tử Tây quốc từ chối không tham gia lần này cho nên Đình Viễn không thông báo cho hắn ta, đối với
Đình Viễn càng ít người càng tốt, cứ nam nhân nào nhìn nàng là chàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy biết đó không phải là tốt nhưng cứ nghĩ đến điều này là Y lại không làm chủ được mình. (1
Đời này có lẽ Y đã giành tình cảm cho nàng quá nhiều rồi, đến nỗi không thể kiểm soát được.
Có lẽ đó là cái giá và kết cục vì đời trước Y thờ với tình cảm của nàng chăng.
Vì ra ngoài có nhiều thứ bất tiện cho nên Minh Châu ăn mặc rất đơn giản, cảm thấy thoải mái dễ chịu là được.
Hạ Hiên Kiệt đã chờ hai người sẵn ở cửa hành cung, lần đầu hẹn gặp Y không muốn để nàng phải chờ sẽ đề lại ấn tượng không tốt.
Hôm nay Y mặc bạch y cả người trở nên vô cùng sáng sủa, đi đến đâu cũng làm tâm điểm của mọi người.
Khác với Hạ Hiên Kiệt, Đình Viễn lúc nào cũng chỉ mặc hắc bào nhưng vẫn không làm giảm đi một chút khí chất nào mà càng trở nên lạnh lùng thần bí hơn.
Nơi mà Đình Viễn muốn dẫn mọi người đến là du hồ, dù sao thực sự Y cũng không biết kinh thành có chỗ nào vui
chol.
Y suốt ngày chỉ biết binh thư, kiểm pháp cũng trị quốc nào có bao giờ buông thả mình mà biết những nơi như thế.
Chỉ vì không muốn nàng đi cùng với tên Hiên Viên Kiệt kia nên Y mới nhanh chóng nhận việc như vậy mà thôi.
Minh Châu rất ít khi được ra ngoài cung cho nên dù là đi đâu nàng cũng cảm thấy vui thích.
Dạo một vòng quanh hồ bằng thuyền thì cũng đến lúc dùng bữa, được thị vệ chỉ cho Quán Vân Lâu thức ăn nổi tiếng nhất kinh thành cho nên Đình Viễn đã đặt bàn từ trước đó.
Biết Minh Châu ưa thích sự sôi nổi cho nên Đình Viễn không chọn phòng riêng mà ngồi tại đại sảnh cho thoáng.
Hạ Hiên Kiệt cả ngày nay tâm trạng có vẻ vô cùng bực tức khí chịu, cứ mấy lần Y muốn nói chuyện cùng nàng một chút thì tên nhỏ nhen Đình Viễn kia lại nhanh chóng chen vào khiến cho Y chẳng có một chút cơ hội gì.
Nói thật trước khi đền đây Y còn có chút tự tin vào mình, nhưng sau khi phát hiện ra nằng cũng có tình cảm với vị hôn phu của mình Y đã một lòng muốn lùi bước.
Bởi vì nụ cười của nàng không hướng về Y mà lại hướng về phía Đình Viễn kia, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Y có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên Đình Viễn đánh giá tên Lương Tùng này khá cao, hắn từ nhỏ đã bao giờ phải chịu khổ sở, chỉ nghe thấy sẽ bị độc dược phát tác dày vò, hắn đã vô cùng khiếp đảm.
Thấy Đình Viễn xoay người bước đi hắn sợ hãi quýnh quáng nói :
"Xin đại nhân dừng bước, tiểu nhân sẽ làm theo lời của đại nhân chỉ bảo, chỉ cần đại nhân ban cho ta thuốc giải là
dudc ".
Đình Viễn dừng bước chân trả lời :
"Ngươi thông minh như vậy có phải tốt không, làm mất thời gian của ta, người đâu cho hắn uống thuốc giải, có điều gì căn dặn thì căn dặn đi không tránh trường hợp qua cầu rút ván, chết lúc nào không biết ".
Rồi Mạc Đình Viễn đi mất để lại bóng dáng ngơ ngác của hắn, hắn những tưởng được uống giải dược là xong rồi kia chứ.
Thị vệ đi lên lanhn lùng nói :
"Thuốc độc này có tên là Thất tốn, cứ hàng tháng ngươi phải uống thuốc giải đầy đủ nếu không sẽ độc phát đau đớn mà chết, ta đã dặn ngươi nên ngươi cần phải nhớ nếu không làm ma cũng đừng có trách ta ".
Tên Lương Tùng kia hoang mang nói :
"Không phải tiểu nhân đã hứa sẽ làm tai mắt cho đại nhân rồi mà, tại sao lại còn khống chế ta như thế, vậy đến bao giờ ta mới hoàn toàn giải được độc trong người chứ ".
Thị vệ khẽ lườm hắn rồi nói :
"Ngươi chọc ai không chọc lại chọc nhầm vào vầy ngược của đại nhân nên trừng phạt này là còn nhẹ, nhưng ngươi yên tâm nếu ngươi ngoan ngoãn làm việc có hiệu quả thì sau một năm đại nhân sẽ giao cho ngươi thuốc giải độc.
Ngươi có thể không tin đi tìm đại phu kiểm chứng, nhưng ta không dám báo trước nếu ngươi để lộ ra chuyện gì đại nhân sẽ trừng phạt ngươi như thế nào đâu ".
Thị vệ nói xong liền bỏ đi, để hắn ngơ ngác ở lại, nhưng sau xúc động qua đi hắn nhanh chóng trở về Lương phủ của mình, hẳn cần phải tĩnh tâm đã.
Lại nói đến Hạ Hiên Kiệt mặc dù đã nhận được lời hẹn của nàng sẽ cùng đi ra ngoài nhưng lại xuất hiện thêm bóng đèn cản đường là Mạc Đình Viễn khiến Y vô cùng chán nản.
Minh Châu thì sau bao nhiêu ngày cấm túc cũng được ra ngoài cung, nàng cảm thấy vô cùng thoải mái và tự tại, nàng cảm thấy bên ngoài thật vui vẻ chứ không nhàm chán như trong hoàng cung.
Đình Viễn vì sợ ả Cẩn Hiên kia sẽ sai người gây bất lợi cho nàng nên đã đón nàng ngay tại cửa cung rồi mới đi đến hành xá nơi ở của khách.
Hành xá chia làm hai bên, Phía Đông là tiếp đãi thái tử Bắc Yến Quốc, phía Tây tiếp đại hoàng tử cùng công chúa
Tây quốc.
Vì Hoàng tử Tây quốc từ chối không tham gia lần này cho nên Đình Viễn không thông báo cho hắn ta, đối với
Đình Viễn càng ít người càng tốt, cứ nam nhân nào nhìn nàng là chàng lại cảm thấy vô cùng khó chịu, tuy biết đó không phải là tốt nhưng cứ nghĩ đến điều này là Y lại không làm chủ được mình. (1
Đời này có lẽ Y đã giành tình cảm cho nàng quá nhiều rồi, đến nỗi không thể kiểm soát được.
Có lẽ đó là cái giá và kết cục vì đời trước Y thờ với tình cảm của nàng chăng.
Vì ra ngoài có nhiều thứ bất tiện cho nên Minh Châu ăn mặc rất đơn giản, cảm thấy thoải mái dễ chịu là được.
Hạ Hiên Kiệt đã chờ hai người sẵn ở cửa hành cung, lần đầu hẹn gặp Y không muốn để nàng phải chờ sẽ đề lại ấn tượng không tốt.
Hôm nay Y mặc bạch y cả người trở nên vô cùng sáng sủa, đi đến đâu cũng làm tâm điểm của mọi người.
Khác với Hạ Hiên Kiệt, Đình Viễn lúc nào cũng chỉ mặc hắc bào nhưng vẫn không làm giảm đi một chút khí chất nào mà càng trở nên lạnh lùng thần bí hơn.
Nơi mà Đình Viễn muốn dẫn mọi người đến là du hồ, dù sao thực sự Y cũng không biết kinh thành có chỗ nào vui
chol.
Y suốt ngày chỉ biết binh thư, kiểm pháp cũng trị quốc nào có bao giờ buông thả mình mà biết những nơi như thế.
Chỉ vì không muốn nàng đi cùng với tên Hiên Viên Kiệt kia nên Y mới nhanh chóng nhận việc như vậy mà thôi.
Minh Châu rất ít khi được ra ngoài cung cho nên dù là đi đâu nàng cũng cảm thấy vui thích.
Dạo một vòng quanh hồ bằng thuyền thì cũng đến lúc dùng bữa, được thị vệ chỉ cho Quán Vân Lâu thức ăn nổi tiếng nhất kinh thành cho nên Đình Viễn đã đặt bàn từ trước đó.
Biết Minh Châu ưa thích sự sôi nổi cho nên Đình Viễn không chọn phòng riêng mà ngồi tại đại sảnh cho thoáng.
Hạ Hiên Kiệt cả ngày nay tâm trạng có vẻ vô cùng bực tức khí chịu, cứ mấy lần Y muốn nói chuyện cùng nàng một chút thì tên nhỏ nhen Đình Viễn kia lại nhanh chóng chen vào khiến cho Y chẳng có một chút cơ hội gì.
Nói thật trước khi đền đây Y còn có chút tự tin vào mình, nhưng sau khi phát hiện ra nằng cũng có tình cảm với vị hôn phu của mình Y đã một lòng muốn lùi bước.
Bởi vì nụ cười của nàng không hướng về Y mà lại hướng về phía Đình Viễn kia, tuy chỉ là thoáng qua nhưng Y có thể cảm nhận được.
Danh sách chương