Vụ tiến hành thu mua vô cùng thuận lợi, giá cả cổ phiếu Đông Cù đang tuột dốc, thừa dịp lúc thấp mà thu nạp, đàm phán cùng vài cổ đông cũng khá suôn sẻ. Chỉ San hành sự vốn đã ổn thỏa, lúc này lại cùng một đồng nghiệp khác liên thủ góp thêm vào việc mua bán, hơn nữa còn an tĩnh, gần như không để lộ chút dấu vết nào. Thừa Hiên cực kỳ bình tĩnh, cuộc đại chiến trước mắt, anh thậm chí còn tỏ vẻ thảnh thơi. Họ dạo này thường xuyên tăng ca cùng nhau, sau khi hết giờ làm cả đám người cùng đi ăn cơm, đều là thanh niên tuổi trẻ, mặc dù anh là cấp trên, nhưng sau vài lần hạ cố, hiểu rõ nhau, cũng coi anh là người một nhà. Dán mắt vào công văn nhiệm vụ vô cùng nặng nề của thị trường chứng khoán, Hà Diệu Thành nói: "May mà có Chỉ San."
Hai chữ "May mà" này, tóm lại khiến Thừa Hiên hơi có cảm giác khác thường, khi anh làm việc chưa bao giờ bị phân tâm, thế nhưng Chỉ San giống như một tia sáng, luôn yên lặng tiến tới chiếu rọi vào. Đến khi anh phục hồi lại tinh thần, cô đã rời đi theo dõi máy tính, cô mặc bộ đồ màu be, vẫn là phong cách cũ, hai bên tai có một chiếc khuyên kim cương xỏ qua, dưới ánh đèn chợt lóe lên, tựa như giọt nước mắt, chưa kịp rơi xuống, đã vỡ tan. Anh chần chừ chốc lát, vẫn mở miệng hỏi cô: "Phương tiểu thư, cuối tuần này cô có rảnh không?"
Chỉ San nhướn mày nhìn anh, đôi mắt như đá quý, đen trắng rõ ràng, có thể thấy rõ bóng ngược trong đó. Anh giải thích với cô: "Là tiệc rượu thương nghiệp, bởi vì nhất định phải mang theo bạn, cho nên mới vội nhờ cô giúp đỡ."
Cô nghĩ, kể cả bản thân có đần độn đến đâu, cũng phải biết từ chối anh ta. Kết quả cô vẫn đi làm tóc, chọn trang phục dạ hội, theo anh đi tham dự tiệc rượu.
Anh đích thân lái xe tới đón cô, trang phục dạ hội là một chiếc váy sa tanh đen, dài gần chạm đất, cắt may đơn giản, bên dưới là chiếc thắt lưng có đường cong được tô điểm bằng chi chít những hạt thủy tinh lẻ tẻ, như vô số miếng vẩy cá nhỏ xíu, bước đi nhẹ nhàng chầm chậm trong suốt lung linh. Cô búi mái tóc dài thành một cụm, gắn một chiếc vương miện kim cương nhỏ, như một nàng công chúa, công chúa biển. Cô nhìn anh mỉm cười, trong nụ cười kia rốt cuộc cũng không che đậy được nỗi u sầu, giống như biết rõ khi bình minh lên chính mình từ cây hoa hồng sẽ hóa thành bọt biển. Anh nghe được tiếng tim mình đập dập dồn, lồng ngực ra sức va đập, lờ mờ có cảm giác đau. Anh chưa bao giờ mãnh liệt nhận thức sự tồn tại của một người, cô ở ngay bên cạnh anh, không gian bên trong xe, kề sát. Còn cô ở chỗ này, mỗi lần anh hít thở đều nghe thấy, bọn họ rất khác biệt, giống như nướng cháy, gẩy không được, lật cũng không xong, chẳng thể chạm vào.
Ngoài cửa sổ xe ánh đèn rực rỡ, trong thành phố tiếng "Bíp bíp" rầm rĩ náo nhiệt, dòng xe cộ xuất hiện vượt qua. Đèn noen từ từ thắp lên, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc hình dạng trong trời đêm bắt đầu nhấp nháy. Anh lái xe, xuyên qua những nhịp đập phồn hoa nhất trong thành phố, chỉ hi vọng con đường này vĩnh viễn không đến điểm cuối, để có thể vĩnh viễn ngồi cùng cô thế này, lại hi vọng con đường này lập tức đến điểm cuối, đến lúc đó có thể kết thúc mọi thứ, kết thúc loại nguy hiểm khi cùng một chỗ với cô.
Tiệc rượu được tổ chức ngoài trời, hình thức trang trọng lỗng lẫy, dù sao đây cũng là bữa liên hoan thương nghiệp mỗi năm một lần, có rất nhiều thương nhân quý gia lớn đều tham dự, số phóng viên hầu như so với khách quý còn nhiều hơn. Anh đưa cô vào bàn, hai người nắm tay nhau, bất kì ai cũng thấy đó là Kim Đồng Ngọc Nữ, một cặp đẹp đôi. Chỉ có điều anh quanh năm ở nước ngoài, làm việc lại cẩn mật, ở trong vòng tròn này là khuôn mặt mới, vì vậy trái lại có cơ hội ngoảnh mặt làm thinh.
Gây ra náo động nhỏ là một vị mới nổi trong giới bất động sản Kỷ Vĩnh Hào và vợ có mặt, Kỷ phu nhân đeo một chiếc vòng cổ kim cương rực rỡ bóng loáng, mặc dù vòng cổ là các hạt kim cương, nhưng mỗi hạt xâu dài đến hơn 30cm, hơn trăm hạt kim cương trong suốt sáng bóng, giống như vô ý cuốn hàng triệu thiên hà long lanh vắt lên cổ. Sớm có người sắc mắt nhận ra đó là vòng cổ Cartier mới thiết kế năm nay, tháng trước vừa ra mắt ở Luân Đôn, cả thế giới tuyệt đối không thể tìm ra vòng cổ kim cương thứ hai giống như vậy, các phóng viên lập tức toàn lực mưu sát cuộn phim. Kỷ Vĩnh Hào cố ý lui về phía sau một bước, thuận tiện cho phóng viên chụp hình. Đang mặt mày hớn hở, bỗng trông thấy lối vào lại có người đến, chính là trường kỳ khắp chốn cản tay người khác để làm việc, chủ tịch Đông Cù Dịch Chí Duy.
Kỷ Vĩnh Hào không ngờ sẽ gặp được Dịch Chí Duy, chỉ thấy ông ta tinh thần rất tốt, không thấy tí xíu nào vẻ bị bệnh. Ông ung dung đi cùng bạn gái, điềm tĩnh phong độ, quần áo kiểu dáng đơn giản cùng quần dài màu đen, ngoại trừ trên ngực có một chiếc cài áo kim cương Tiffany, cả người cũng chẳng có thêm bất cứ trang sức dư thừa nào khác, Kỷ Vĩnh Hào không khỏi cười nói: "Bạch tiểu thư càng ngày càng đẹp, Dịch tiên sinh tại sao lại không chu đáo thế, nơi này hôm nay long trọng thế này, vậy mà lại để Bạch tiểu thư cổ trống đi vào ư."
Dịch Chí Duy chỉ mỉm cười, cũng không trả lời. Một gã phóng viên đã ngẩng đầu trông thấy ông, vừa mừng vừa sợ hô lên "Dịch tiên sinh tới." Ngay lập tức khiến cho phóng viên rối loạn một hồi, lộn xộn chen nhau lên, chồng chất vây xung quanh ông và bạn gái. Đây là lần đầu tiên ông xuất hiện trước công chúng sau khi xuất viện, chỉ nghe tạch tạch một tiếng nhanh chóng nhấn nút ở lối vào, vô số ánh đèn flash cao thấp nối tiếp nhau nhấp nháy, sáng đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, lập tức quẳng vị Kỷ phu nhân phục trang đẹp đẽ kia sang một bên.
Thừa Hiên và Chỉ San đứng lặng ở đằng xa, nhìn ánh đèn flash nhấp nháy ở bên kia, Chỉ San bưng ly sâm banh, không nhịn được khe khẽ nói: "Có phải thảm như ngồi tù hay không?"
Anh nở nụ cười, cô cũng cười. Hai người vui vẻ hoà nhã đứng dậy, bộ trang phục lỗng lẫy trong màn đêm, rượu sâm banh tinh khiết, gió đêm mang men say, tất cả như liên quan mà cũng chẳng liên quan gì đến người kia, đứng dậy nhìn xem cảnh ngợp vàng son mờ nhạt phía dưới, nhìn rõ thấy người ở trước mặt, anh tựa hồ trở nên lơi là.
Âm nhạc vang lên, anh để chén rượu xuống, cực kì ra vẻ quý ông đưa tay về phía cô, cô thoáng sợ run một cái, mới đặt tay mình vào trong tay anh.
Vũ khúc rất chậm, là một bài hát Tiếng Anh cũ "Where have all the flowers gone", ca sĩ trên đài một lần lại một lần cúi đầu ngân giọng hát: "Where have all the flowers gone? Long time ago..." Câu hát phiền muộn thế, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào...Đêm là một đóa hoa hồng nở rộ, nở rộ đến khi nào rồi sẽ có lúc tàn phai: "When will they ever learn? When will they ever learn?" Bạn cũng biết...bạn cũng biết...Một lần lại một lần hỏi, một lần lại một lần hỏi, phiền muộn thế, mê man thế...Liệu có ai sẽ biết? Trong màn đêm không khí thoang thoảng hương hoa thơm mát, mọi người ồn ào trò chuyện với nhau trong điệu nhạc, hết sức chuyên tâm chầm chậm khiêu vũ.
Người khiêu vũ không nhiều, chỉ có đúng bảy tám người, tụm năm tụm ba lại một chỗ, nhẹ nhàng kể truyện cười tán phét. Sàn nhảy ở gần đài phun nước, trong đài phun nước có rất nhiều ánh đèn, lấp lánh như tan chảy vào mặt trăng nhỏ bé. Một cái bóng đèn vặn vẹo ở trên đầu con rắn bạc bị vỡ, trên đỉnh pho tượng bằng đồng có thác nước róc rách chảy xuống, bị gió đêm thổi trúng tản ra những hạt nước li ti, dính vào cánh tay trần trụi của cô, mát lạnh thấm vào người. Tay anh không quá chặt cũng không quá lỏng nắm eo cô, tiếng ca tản ra như nước, mờ ảo mà xa xăm: "When will they ever learn? When will they ever learn..."
Ai biết được, liệu có ai sẽ biết, tại đây trong đêm nay, không biết tương lai xa xôi ấy, những người im lặng trong quá khứ, ai có thể biết...
Đêm nay không có ánh trăng, quét lên bãi cỏ chỉ có bầu trời dệt đầy sao mang hình bóng đèn, bầu trời đêm sâu đen tĩnh lặng, như thể bối cảnh vĩnh viễn xa xôi. Giai điệu thong thả mà ưu mỹ, đây chỉ là một buổi đêm bình thường, không có gì đặc biệt, cô uống khá nhiều rượu sâm banh, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Ca sĩ còn đang vô cùng thương cảm ngân giọng hát: hoa rơi phương nào, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào...những đóa hoa này đi qua bao năm...bạn cũng biết...bạn cũng biết...Đứng giữa trung tâm nhộn nhịp này, bên tai vang lên giọng ca rất nhỏ một lần lại một lần đang hỏi: Bạn cũng biết...bạn cũng biết...
Vẻ mặt của anh hình như có hơi hoảng hốt, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt thế này. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy anh đang lắng tai nghe mấy vị khách tán phét cùng nhân vật cao quý kia, Dịch Chí Duy rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng mới quan tâm lấy một ly sâm banh cho người bạn gái thay thế bên cạnh, sau đó quay đầu, như trước không thèm để ý lắng nghe người khác bàn luận viển vông. Mặc dù trên mặt ông ta mỉm cười, dáng cười kia cũng không xoi mói, nhưng anh biết đó chẳng qua là xuất phát từ lịch sự.
Rốt cục cả cuộc đời này ông ta có cơ hội, thực sự cười to thoải mái hay không? Thừa Hiên hơi sững sờ nhìn chằm chằm vào nụ cười của ông ta, hồi nhỏ anh rất bướng bỉnh, chị cả bận rộn làm việc, không có tiền thuê bảo mẫu, khóa cửa để anh ở nhà một mình. Một mình anh chỉ cầm xe đồ chơi, có thể chơi rất lâu. Đôi khi có ngày còn bò lên gác mái, mệt mỏi thì nằm ngay trên sàn nhà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại xung quanh tối om, khóc lâu lắm mới vớ được cái đèn, bật đèn điện nhìn thấy trên gác mái đầy đồ vật lẫn lộn, lau khô nước mắt, lại tiếp tục chơi một mình.
Kể từ đó, căn gác mái nho nhỏ trở thành hoa viên bí mật của anh. Năm anh mời tuổi trốn trong gác mái xập xệ, tìm thấy mấy hòm cũ chứa ít sách vở và đồ vật lộn xộn của chị cả khi còn trẻ, bị anh lục lọi hết cả ra.
Chính tại chỗ đó, anh nhìn thấy một chồng lớn các bức ảnh cũ.
Chất ảnh chụp cực tốt, màu sắc cũng không bị hỏng, chụp lúc không để ý, có một số hoàn toàn là hướng ống kính chụp bừa. Bối cảnh chụp ảnh luôn luôn ở cùng một căn nhà, gọn gàng rộng rãi, chụp phòng khách, phòng đọc sách, sân thượng, có cả phòng bếp. Tất cả ảnh chụp đều là một người, cũng có vài tấm là ảnh chụp chung, cực kỳ thoải mái, vừa nhìn đã biết ngay không dùng giá ba chân mà chỉ giơ cánh tay tùy tiện ngắm rồi chụp được. Ống kính để gần quá, như là cách chụp hai cái đầu dí sát vào nhau lưu hành một thời trên đường phố, nhưng hai khuôn mặt cười rất rạng rỡ. Có tấm ảnh chụp người kia đang nghe điện thoại, nhấc tay che khuất nửa bên mặt, hình như là đang che đi ống kính. Đặc biệt nhất là tấm ảnh chụp một tay đang nắm chặt một cánh tay khác, cổ tay cô gái mảnh khảnh, bị chàng trai nắm ở trong tay. Chụp được hơn nửa khuôn mặt, rõ ràng đang cười. Cười tươi sáng đến nhường này, con mắt nhỏ sáng long lanh, như đang chìm đắm trong sự cưng chiều.
Cách tấm kính thủy tinh mỏng, cách thời gian và không gian xa xôi, cách tất cả quá khứ mà anh không biết, thời gian ngừng lại ở tấm kính kia, giống như dùng những thứ ấy để chứng minh từng có một hạnh phúc đã trôi qua.
Ông ta thật sự chưa bao giờ hạnh phúc ư? Thừa Hiên nghi ngờ nếu ông chưa nhìn qua những bức ảnh đó, có lẽ sẽ cho rằng mọi thứ, chỉ tồn tại trong phán đoán ngớ ngẩn của mình. Ông ta từng tàn bạo vô tình xé rách tất cả, khiến cả thế giới trước mặt một người con gái sụp đổ. Giờ đây ông ta bình an vô sự đứng ở chỗ này, hình như rất thanh thản. Nụ cười sáng rực thế, cũng chỉ là làm bộ dối trá của một con người đạo đức giả.
Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Từng bước từng bước buộc chặt lưới, mà sợi dây thừng đó đã vững vàng nắm trong tay anh.
Hai chữ "May mà" này, tóm lại khiến Thừa Hiên hơi có cảm giác khác thường, khi anh làm việc chưa bao giờ bị phân tâm, thế nhưng Chỉ San giống như một tia sáng, luôn yên lặng tiến tới chiếu rọi vào. Đến khi anh phục hồi lại tinh thần, cô đã rời đi theo dõi máy tính, cô mặc bộ đồ màu be, vẫn là phong cách cũ, hai bên tai có một chiếc khuyên kim cương xỏ qua, dưới ánh đèn chợt lóe lên, tựa như giọt nước mắt, chưa kịp rơi xuống, đã vỡ tan. Anh chần chừ chốc lát, vẫn mở miệng hỏi cô: "Phương tiểu thư, cuối tuần này cô có rảnh không?"
Chỉ San nhướn mày nhìn anh, đôi mắt như đá quý, đen trắng rõ ràng, có thể thấy rõ bóng ngược trong đó. Anh giải thích với cô: "Là tiệc rượu thương nghiệp, bởi vì nhất định phải mang theo bạn, cho nên mới vội nhờ cô giúp đỡ."
Cô nghĩ, kể cả bản thân có đần độn đến đâu, cũng phải biết từ chối anh ta. Kết quả cô vẫn đi làm tóc, chọn trang phục dạ hội, theo anh đi tham dự tiệc rượu.
Anh đích thân lái xe tới đón cô, trang phục dạ hội là một chiếc váy sa tanh đen, dài gần chạm đất, cắt may đơn giản, bên dưới là chiếc thắt lưng có đường cong được tô điểm bằng chi chít những hạt thủy tinh lẻ tẻ, như vô số miếng vẩy cá nhỏ xíu, bước đi nhẹ nhàng chầm chậm trong suốt lung linh. Cô búi mái tóc dài thành một cụm, gắn một chiếc vương miện kim cương nhỏ, như một nàng công chúa, công chúa biển. Cô nhìn anh mỉm cười, trong nụ cười kia rốt cuộc cũng không che đậy được nỗi u sầu, giống như biết rõ khi bình minh lên chính mình từ cây hoa hồng sẽ hóa thành bọt biển. Anh nghe được tiếng tim mình đập dập dồn, lồng ngực ra sức va đập, lờ mờ có cảm giác đau. Anh chưa bao giờ mãnh liệt nhận thức sự tồn tại của một người, cô ở ngay bên cạnh anh, không gian bên trong xe, kề sát. Còn cô ở chỗ này, mỗi lần anh hít thở đều nghe thấy, bọn họ rất khác biệt, giống như nướng cháy, gẩy không được, lật cũng không xong, chẳng thể chạm vào.
Ngoài cửa sổ xe ánh đèn rực rỡ, trong thành phố tiếng "Bíp bíp" rầm rĩ náo nhiệt, dòng xe cộ xuất hiện vượt qua. Đèn noen từ từ thắp lên, những tấm bảng hiệu đủ màu sắc hình dạng trong trời đêm bắt đầu nhấp nháy. Anh lái xe, xuyên qua những nhịp đập phồn hoa nhất trong thành phố, chỉ hi vọng con đường này vĩnh viễn không đến điểm cuối, để có thể vĩnh viễn ngồi cùng cô thế này, lại hi vọng con đường này lập tức đến điểm cuối, đến lúc đó có thể kết thúc mọi thứ, kết thúc loại nguy hiểm khi cùng một chỗ với cô.
Tiệc rượu được tổ chức ngoài trời, hình thức trang trọng lỗng lẫy, dù sao đây cũng là bữa liên hoan thương nghiệp mỗi năm một lần, có rất nhiều thương nhân quý gia lớn đều tham dự, số phóng viên hầu như so với khách quý còn nhiều hơn. Anh đưa cô vào bàn, hai người nắm tay nhau, bất kì ai cũng thấy đó là Kim Đồng Ngọc Nữ, một cặp đẹp đôi. Chỉ có điều anh quanh năm ở nước ngoài, làm việc lại cẩn mật, ở trong vòng tròn này là khuôn mặt mới, vì vậy trái lại có cơ hội ngoảnh mặt làm thinh.
Gây ra náo động nhỏ là một vị mới nổi trong giới bất động sản Kỷ Vĩnh Hào và vợ có mặt, Kỷ phu nhân đeo một chiếc vòng cổ kim cương rực rỡ bóng loáng, mặc dù vòng cổ là các hạt kim cương, nhưng mỗi hạt xâu dài đến hơn 30cm, hơn trăm hạt kim cương trong suốt sáng bóng, giống như vô ý cuốn hàng triệu thiên hà long lanh vắt lên cổ. Sớm có người sắc mắt nhận ra đó là vòng cổ Cartier mới thiết kế năm nay, tháng trước vừa ra mắt ở Luân Đôn, cả thế giới tuyệt đối không thể tìm ra vòng cổ kim cương thứ hai giống như vậy, các phóng viên lập tức toàn lực mưu sát cuộn phim. Kỷ Vĩnh Hào cố ý lui về phía sau một bước, thuận tiện cho phóng viên chụp hình. Đang mặt mày hớn hở, bỗng trông thấy lối vào lại có người đến, chính là trường kỳ khắp chốn cản tay người khác để làm việc, chủ tịch Đông Cù Dịch Chí Duy.
Kỷ Vĩnh Hào không ngờ sẽ gặp được Dịch Chí Duy, chỉ thấy ông ta tinh thần rất tốt, không thấy tí xíu nào vẻ bị bệnh. Ông ung dung đi cùng bạn gái, điềm tĩnh phong độ, quần áo kiểu dáng đơn giản cùng quần dài màu đen, ngoại trừ trên ngực có một chiếc cài áo kim cương Tiffany, cả người cũng chẳng có thêm bất cứ trang sức dư thừa nào khác, Kỷ Vĩnh Hào không khỏi cười nói: "Bạch tiểu thư càng ngày càng đẹp, Dịch tiên sinh tại sao lại không chu đáo thế, nơi này hôm nay long trọng thế này, vậy mà lại để Bạch tiểu thư cổ trống đi vào ư."
Dịch Chí Duy chỉ mỉm cười, cũng không trả lời. Một gã phóng viên đã ngẩng đầu trông thấy ông, vừa mừng vừa sợ hô lên "Dịch tiên sinh tới." Ngay lập tức khiến cho phóng viên rối loạn một hồi, lộn xộn chen nhau lên, chồng chất vây xung quanh ông và bạn gái. Đây là lần đầu tiên ông xuất hiện trước công chúng sau khi xuất viện, chỉ nghe tạch tạch một tiếng nhanh chóng nhấn nút ở lối vào, vô số ánh đèn flash cao thấp nối tiếp nhau nhấp nháy, sáng đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, lập tức quẳng vị Kỷ phu nhân phục trang đẹp đẽ kia sang một bên.
Thừa Hiên và Chỉ San đứng lặng ở đằng xa, nhìn ánh đèn flash nhấp nháy ở bên kia, Chỉ San bưng ly sâm banh, không nhịn được khe khẽ nói: "Có phải thảm như ngồi tù hay không?"
Anh nở nụ cười, cô cũng cười. Hai người vui vẻ hoà nhã đứng dậy, bộ trang phục lỗng lẫy trong màn đêm, rượu sâm banh tinh khiết, gió đêm mang men say, tất cả như liên quan mà cũng chẳng liên quan gì đến người kia, đứng dậy nhìn xem cảnh ngợp vàng son mờ nhạt phía dưới, nhìn rõ thấy người ở trước mặt, anh tựa hồ trở nên lơi là.
Âm nhạc vang lên, anh để chén rượu xuống, cực kì ra vẻ quý ông đưa tay về phía cô, cô thoáng sợ run một cái, mới đặt tay mình vào trong tay anh.
Vũ khúc rất chậm, là một bài hát Tiếng Anh cũ "Where have all the flowers gone", ca sĩ trên đài một lần lại một lần cúi đầu ngân giọng hát: "Where have all the flowers gone? Long time ago..." Câu hát phiền muộn thế, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào...Đêm là một đóa hoa hồng nở rộ, nở rộ đến khi nào rồi sẽ có lúc tàn phai: "When will they ever learn? When will they ever learn?" Bạn cũng biết...bạn cũng biết...Một lần lại một lần hỏi, một lần lại một lần hỏi, phiền muộn thế, mê man thế...Liệu có ai sẽ biết? Trong màn đêm không khí thoang thoảng hương hoa thơm mát, mọi người ồn ào trò chuyện với nhau trong điệu nhạc, hết sức chuyên tâm chầm chậm khiêu vũ.
Người khiêu vũ không nhiều, chỉ có đúng bảy tám người, tụm năm tụm ba lại một chỗ, nhẹ nhàng kể truyện cười tán phét. Sàn nhảy ở gần đài phun nước, trong đài phun nước có rất nhiều ánh đèn, lấp lánh như tan chảy vào mặt trăng nhỏ bé. Một cái bóng đèn vặn vẹo ở trên đầu con rắn bạc bị vỡ, trên đỉnh pho tượng bằng đồng có thác nước róc rách chảy xuống, bị gió đêm thổi trúng tản ra những hạt nước li ti, dính vào cánh tay trần trụi của cô, mát lạnh thấm vào người. Tay anh không quá chặt cũng không quá lỏng nắm eo cô, tiếng ca tản ra như nước, mờ ảo mà xa xăm: "When will they ever learn? When will they ever learn..."
Ai biết được, liệu có ai sẽ biết, tại đây trong đêm nay, không biết tương lai xa xôi ấy, những người im lặng trong quá khứ, ai có thể biết...
Đêm nay không có ánh trăng, quét lên bãi cỏ chỉ có bầu trời dệt đầy sao mang hình bóng đèn, bầu trời đêm sâu đen tĩnh lặng, như thể bối cảnh vĩnh viễn xa xôi. Giai điệu thong thả mà ưu mỹ, đây chỉ là một buổi đêm bình thường, không có gì đặc biệt, cô uống khá nhiều rượu sâm banh, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Ca sĩ còn đang vô cùng thương cảm ngân giọng hát: hoa rơi phương nào, năm tháng như nước, hoa rơi phương nào...những đóa hoa này đi qua bao năm...bạn cũng biết...bạn cũng biết...Đứng giữa trung tâm nhộn nhịp này, bên tai vang lên giọng ca rất nhỏ một lần lại một lần đang hỏi: Bạn cũng biết...bạn cũng biết...
Vẻ mặt của anh hình như có hơi hoảng hốt, anh rất ít khi lộ ra vẻ mặt thế này. Cô nhìn theo ánh mắt anh, thấy anh đang lắng tai nghe mấy vị khách tán phét cùng nhân vật cao quý kia, Dịch Chí Duy rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng mới quan tâm lấy một ly sâm banh cho người bạn gái thay thế bên cạnh, sau đó quay đầu, như trước không thèm để ý lắng nghe người khác bàn luận viển vông. Mặc dù trên mặt ông ta mỉm cười, dáng cười kia cũng không xoi mói, nhưng anh biết đó chẳng qua là xuất phát từ lịch sự.
Rốt cục cả cuộc đời này ông ta có cơ hội, thực sự cười to thoải mái hay không? Thừa Hiên hơi sững sờ nhìn chằm chằm vào nụ cười của ông ta, hồi nhỏ anh rất bướng bỉnh, chị cả bận rộn làm việc, không có tiền thuê bảo mẫu, khóa cửa để anh ở nhà một mình. Một mình anh chỉ cầm xe đồ chơi, có thể chơi rất lâu. Đôi khi có ngày còn bò lên gác mái, mệt mỏi thì nằm ngay trên sàn nhà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại xung quanh tối om, khóc lâu lắm mới vớ được cái đèn, bật đèn điện nhìn thấy trên gác mái đầy đồ vật lẫn lộn, lau khô nước mắt, lại tiếp tục chơi một mình.
Kể từ đó, căn gác mái nho nhỏ trở thành hoa viên bí mật của anh. Năm anh mời tuổi trốn trong gác mái xập xệ, tìm thấy mấy hòm cũ chứa ít sách vở và đồ vật lộn xộn của chị cả khi còn trẻ, bị anh lục lọi hết cả ra.
Chính tại chỗ đó, anh nhìn thấy một chồng lớn các bức ảnh cũ.
Chất ảnh chụp cực tốt, màu sắc cũng không bị hỏng, chụp lúc không để ý, có một số hoàn toàn là hướng ống kính chụp bừa. Bối cảnh chụp ảnh luôn luôn ở cùng một căn nhà, gọn gàng rộng rãi, chụp phòng khách, phòng đọc sách, sân thượng, có cả phòng bếp. Tất cả ảnh chụp đều là một người, cũng có vài tấm là ảnh chụp chung, cực kỳ thoải mái, vừa nhìn đã biết ngay không dùng giá ba chân mà chỉ giơ cánh tay tùy tiện ngắm rồi chụp được. Ống kính để gần quá, như là cách chụp hai cái đầu dí sát vào nhau lưu hành một thời trên đường phố, nhưng hai khuôn mặt cười rất rạng rỡ. Có tấm ảnh chụp người kia đang nghe điện thoại, nhấc tay che khuất nửa bên mặt, hình như là đang che đi ống kính. Đặc biệt nhất là tấm ảnh chụp một tay đang nắm chặt một cánh tay khác, cổ tay cô gái mảnh khảnh, bị chàng trai nắm ở trong tay. Chụp được hơn nửa khuôn mặt, rõ ràng đang cười. Cười tươi sáng đến nhường này, con mắt nhỏ sáng long lanh, như đang chìm đắm trong sự cưng chiều.
Cách tấm kính thủy tinh mỏng, cách thời gian và không gian xa xôi, cách tất cả quá khứ mà anh không biết, thời gian ngừng lại ở tấm kính kia, giống như dùng những thứ ấy để chứng minh từng có một hạnh phúc đã trôi qua.
Ông ta thật sự chưa bao giờ hạnh phúc ư? Thừa Hiên nghi ngờ nếu ông chưa nhìn qua những bức ảnh đó, có lẽ sẽ cho rằng mọi thứ, chỉ tồn tại trong phán đoán ngớ ngẩn của mình. Ông ta từng tàn bạo vô tình xé rách tất cả, khiến cả thế giới trước mặt một người con gái sụp đổ. Giờ đây ông ta bình an vô sự đứng ở chỗ này, hình như rất thanh thản. Nụ cười sáng rực thế, cũng chỉ là làm bộ dối trá của một con người đạo đức giả.
Anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Từng bước từng bước buộc chặt lưới, mà sợi dây thừng đó đã vững vàng nắm trong tay anh.
Danh sách chương