Lúc Vĩnh Nghiêm tỉnh lại thì trời đã nhuốm chiều, hoàng hôn bao phủ một màu tím hắt hiu lên nền sân cam đỏ trước hiên. Vĩnh Nghiêm choàng mở mắt, thấy xung quanh mình là gương mặt lo lắng của các tiểu đồng, bên tai còn vang lên âm thanh quen thuộc của cánh quạt giấy đập vào không khí, kèm theo những cơn gió mát rượi cứ đều đặn phả vào người.
Vĩnh Nghiêm dần ngồi dậy, đến giờ chàng mới nhận ra mình đang nằm trên võng, chàng đặt hai chân xuống sàn nhà, ngồi trên võng nhìn xung quanh, trong nhà giờ đã không còn sáng sủa như ban nãy, đèn dầu bắt đầu được thắp lên.
Ánh mắt chàng hướng sang tràng kỷ, ở đó, Mai Thần và Tuệ Giác đang ngồi đối diện nhau, trên bàn là một cây đèn dầu lớn, ngọn lửa trong đèn thỉnh thoảng lại nhún nhảy.
- Bác! Mai Lang Vương! - Vĩnh Nghiêm ngờ nghệch lên tiếng.
Mai Thần nhìn sang chàng ta, đôi mắt nâu vẫn bình lặng như vậy. Bấy giờ Vĩnh Nghiêm mới nhìn thấy cạnh bên cây đèn dầu còn có một khay gỗ, trên khay đựng một thứ rất quái dị.
Găng tay? Vĩnh Nghiêm mơ hồ đoán.
- Có kết quả phân tích rồi. - Mai Lang Vương nói.
- Gì chứ? Nhanh vậy?! - Vĩnh Nghiêm sửng sốt.
Chàng ta vừa dứt lời thì một cơn gió lập tức thốc đến, Vĩnh Nghiêm tái xanh mặt né tránh, liền thấy cú sút của Tuệ Giác vừa vặn sượt qua vai.
- Bác mày làm việc thì đương nhiên phải nhanh rồi. - Tuệ Giác thu chân lại, hầm hầm mắng.
- Dạ dạ… - Vĩnh Nghiêm lí nhí đáp, tay lau mồ hôi. Trời ạ, ông bác cứ một câu thượng cẳng chân hai câu hạ cẳng tay này thật khiến người ta cảm thấy khủng bố tinh thần.
Không đợi Vĩnh Nghiêm kịp lấy lại bình tĩnh, Tuệ Giác thản giọng nói - Chiếc găng tay này được luyện từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật. Kẻ tạo ra nó đã xếp chồng các lớp da lên nhau rồi nén chúng bằng thần lực. Với độ dày đó, chiếc găng tay cho phép kẻ sử dụng cầm nắm lưỡi câu trong vòng vài phút mà không bị ảnh hưởng gì. Sau thời gian hiệu lực, lớp găng tay sẽ bắt đầu bị rửa ra, nếu lúc đó kẻ sử dụng vẫn tiếp xúc với lưỡi câu thì da hắn sẽ bị ăn mòn.
Vĩnh Nghiêm nghệt mặt ra mà nghe.
Mai Lang Vương nhìn vết thủng trên chiếc găng tay, ánh mắt se lại, xem ra chàng đã đoán được nguyên nhân của vết thủng ấy.
- Thời gian mà chiếc găng tay có thể chịu lực tác động từ lưỡi câu vừa vặn để tạo nên một viên hoành thánh đấy nhỉ? - Mai Thần thâm ý nói.
- Ừm, thì đúng là vậy mà, anh ta chính là chết do ăn phải hoành thánh có chứa móc câu đó. - Vĩnh Nghiêm bật lại ngay tắp lự.
- Có nghĩa là phạm vi tình nghi bây giờ đã mở rộng hơn. - Mai Thần nhếch cười.
- Gì chứ? - Vĩnh Nghiêm vẫn không hiểu.
- Thằng ngu! - Tuệ Giác gõ lên đầu chàng ta, vừa mắng vừa giải thích - Nghĩa là hung thủ giờ đây không còn bị giới hạn trong những người bên ngoài nữa. Những người thuộc vùng Vàm Thuật cũng có thể là hung thủ.
- A… - Vĩnh Nghiêm sững sờ.
Đúng rồi, sự xuất hiện của chiếc găng tay đã khiến vụ án chuyển hướng. Ban đầu nghi phạm được giới hạn trong phạm vi những người bên ngoài vùng Vàm Thuật vì chỉ có họ mới chạm vào được lưỡi câu. Tuy nhiên, chiếc găng tay này lại cho phép những người thuộc vùng Vàm Thuật chạm vào lưỡi câu trong khi người ngoài thì không cần đến sự trợ giúp của nó.
Nói vậy… Nghi phạm giờ đây lại nghiêng về những người thuộc vùng Vàm Thuật hơn cả những người đến từ bên ngoài!
Và… Con bé đó… Con nhóc đi theo Mai Lang Vương cũng không còn là đối tượng tình nghi số một nữa.
- Ê, khoan đã, nhưng chiếc găng tay này là do tên Mai Thần kia tìm ra cơ mà! - Vĩnh Nghiêm chưng hửng, suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, xoay xoay chén trà trên tay, cười hòa nhã - Nhưng chiếc găng tay này tìm thấy ở vùng Vàm Thuật.
- Thì sao? - Nó được làm nên từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật.
- Cái đó ta biết.
- Để luyện nên nó thì phải mất thời gian thu thập da và cả thời gian nén lớp da đó bằng thần lực nữa, chí ít cũng phải mất hai đến ba tháng.
- Hiển nhiên rồi, đâu phải muốn tạo ra hàng tốt thế này là tạo đâu.
- Vĩnh Nghiêm. - Mai Lang Vương đặt chén trà xuống bàn đánh "cạch" một tiếng, róc rách rót cho bản thân thêm một chén trà khác rồi vừa thưởng hương trà vừa thư thái nói - Ta đến Vàm Thuật chưa được một tuần.
Câu nói của chàng ngay lập tức khiến em trai thần sông khựng lại.
Mai Thần kia đến Vàm Thuật chưa được một tuần, chuyện tiểu đồng của hắn bị tình nghi cũng chỉ diễn ra vài ngày trước. Nếu hắn cố tình muốn dùng chiếc găng tay này để giúp con bé thoát tội thì hoàn toàn bất khả thi, hắn không thể luyện được chiếc găng tay ấy trong thời gian hạn hẹp như vậy.
Cứ cho là hắn có kế hoạch giết anh trai chàng từ trước và đã luyện được đôi găng tay này để tránh tội đi thì hắn hiển nhiên phải mang theo lưỡi câu khi đến đây. Nhưng thông tin của hắn ở trụ sở quản lí cũng cho thấy rằng, trước khi đi qua cổng thông hành, hành lí của hắn đã được quét qua và hắn không hề mang theo lưỡi câu nào.
Hơn nữa, một chiếc găng tay luyện từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật… Con số đó không nhỏ, cư dân sông Vàm Thuật lại không ra bên ngoài, trước đó cũng chẳng có vụ giết người hàng loạt nào xảy ra, tên Mai Lang Vương đó nếu muốn thu thập da thì chỉ còn cách tiến vào vùng Vàm Thuật và mua da từ người chết… Nhưng những thứ mà cư dân sông Vàm Thuật xuất ra bên ngoài đều được kiểm tra kĩ càng, người ngoài đến đây du ngoạn cũng được kiểm soát chặt chẽ… Chuyện mua bán da người ra bên ngoài là hoàn toàn không có khả năng xảy ra và chuyện người ngoài mua da rồi luyện nên những thứ kì quái trong vùng Vàm Thuật càng không có khả năng xảy ra hơn thế.
Đã vậy, nếu chàng muốn tìm hiểu kĩ hơn thì tên Mai Thần đó trong vòng hai đến ba tháng gần đây luôn ở yên trong Mai Viện của hắn, thậm chí hắn còn mới từ Cổ Loa trở về, bằng chứng ngoại phạm của hắn rất nhiều.
Quan trọng hơn, hắn không có lý do gì để ra tay với anh trai chàng cả.
Thấy Vĩnh Nghiêm đã bớt xốc nổi, Mai Lang Vương mới từ tốn nói thêm - Thật ra có điều này ta chưa nói với ngươi, tiểu đồng của ta không được phép chạm vào hay chế biến những món ăn từ thịt đâu.
- … - Vĩnh Nghiêm giật sững.
Bác Tuệ Giác đối diện không ngừng gật đầu - Hoa Tiên không bao giờ được phép ăn thịt chúng sinh, kể cả chạm vào hay chế biến cũng là điều cấm kỵ, họ chỉ ăn rau củ quả và động vào rau củ quả mà thôi.
- Hôm đó, Sao của ta chỉ tỉa củ cải đỏ. - Mai Lang Vương nhẹ giọng nói. - Cho dù em ấy không phải Hoa Tiên nhưng quy định nghiêm ngặt của chúng ta đã ăn sâu vào tiềm thức của em ấy rồi, Sao không hề động tay vào hoành thánh mà thần sông đã ăn.
Vĩnh Nghiêm trơ như phỗng.
Ánh đèn dầu chợt nhấp nháy, bóng tối bao trùm căn phòng trở nên lay động, ba người không hẹn mà cùng im lặng hồi lâu.
- o-
Ở lại chỗ Tuệ Giác thêm một chút rồi Mai Thần và Vĩnh Nghiêm lại di chuyển sang trụ sở quản lí gần đó. Vĩnh Nghiêm giờ đây đã trở nên trầm lặng hơn, khi hai người cúi chào bác Tuệ Giác, khi hai người đi khỏi khu làm việc của vùng Vàm Thuật và thậm chí là khi hai người đã bước chân vào trụ sở quản lí rồi, chàng ta vẫn chẳng hề hé môi nói thêm câu nào.
Mai Lang Vương gõ quạt lên tay từng nhịp đều đặn, nghi ngại đưa mắt sang chàng ta. Tên Vĩnh Nghiêm này bỗng dưng trở nên lặng lẽ nhu mì như thế khiến chàng cảm thấy không quen.
Vào đến trụ sở quản lí, Mai Lang Vương liền thả người ngồi vào tràng kỷ. Vĩnh Nghiêm tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt im lìm đó mà ngồi xuống đối diện chàng.
Trong trụ sở quản lí lúc này đèn dầu đã được thắp lên khắp nơi, ngoài cửa sổ được gắn khung thép trang trí hình đồng tiền gió đêm thi thoảng lùa vào. Bên ngoài chốc chốc lại có tiếng lộp bộp vang lên, gõ vào đêm đen, Mai Lang Vương tĩnh lặng thưởng trà, chàng thích âm thanh ấy, đó là tiếng những quả roi rụng xuống sân vườn.
- Này, nói gì đi chứ. - Mai Lang Vương lên tiếng.
- … - Vĩnh Nghiêm không thoải mái cựa người khe khẽ, chàng ta bỗng dưng quay đi, vẻ khó xử tỏ rõ trên mặt.
- Ngượng quá nên im luôn à? - Mai Thần cười trêu chọc.
- C… Chết tiệt… - Vĩnh Nghiêm đỏ bừng mặt, nghiến răng mắng.
Mai Lang Vương chuẩn bị hớp một ngụm trà thì trông thấy vẻ mặt hổ thẹn đó của chàng ta, chén trà dừng lại trước bạc môi một chút, chàng phì cười.
Mặt Vĩnh Nghiêm cơ hồ đã hóa thành một mảnh kim loại bị nung dưới lò đến đỏ rực, không ngừng bốc khói vì xấu hổ.
- T… Ta phải… Phải làm gì đây? - Mãi một lúc thật lâu thật lâu sau, Mai Thần mới nghe Vĩnh Nghiêm lắp bắp. Giọng của chàng ta vừa run lại vừa dồn dập, giống như ngượng ngập lại giống như có quá nhiều từ đồ dồn về ngực cùng một lúc, khiến chàng ta không biết làm sao để diễn đạt một cách rõ ràng và trọn vẹn chúng ra ngoài - Em ấy… Sao… Ta phải làm gì để xin lỗi em ấy đây?… Hoa em ấy có thích không?... Hay trang sức lụa là?... Ây… Ta chưa từng đi xin lỗi con gái!... Hay ta cứ quỳ xuống để em ấy muốn chém giết thế nào thì tùy?... Ta phải làm sao đây?!... Ta hổ thẹn và bối rối quá!
Mai Lang Vương thong dong thưởng trà, trưng ra vẻ lạnh lùng mà nói - Hoa thì không được, ta sẽ không cho ngươi dùng hoa để lấy lòng em ấy. Trang sức lụa là càng không, nghĩ đến việc Sao khoác những thứ ngươi tặng lên người là ta đã khó chịu rồi. Quỳ xuống cho em ấy chém giết à? Ý hay đấy, nhưng Sao chắc chắn chẳng thèm động vào ngươi đâu.
Vĩnh Nghiêm dần ngồi dậy, đến giờ chàng mới nhận ra mình đang nằm trên võng, chàng đặt hai chân xuống sàn nhà, ngồi trên võng nhìn xung quanh, trong nhà giờ đã không còn sáng sủa như ban nãy, đèn dầu bắt đầu được thắp lên.
Ánh mắt chàng hướng sang tràng kỷ, ở đó, Mai Thần và Tuệ Giác đang ngồi đối diện nhau, trên bàn là một cây đèn dầu lớn, ngọn lửa trong đèn thỉnh thoảng lại nhún nhảy.
- Bác! Mai Lang Vương! - Vĩnh Nghiêm ngờ nghệch lên tiếng.
Mai Thần nhìn sang chàng ta, đôi mắt nâu vẫn bình lặng như vậy. Bấy giờ Vĩnh Nghiêm mới nhìn thấy cạnh bên cây đèn dầu còn có một khay gỗ, trên khay đựng một thứ rất quái dị.
Găng tay? Vĩnh Nghiêm mơ hồ đoán.
- Có kết quả phân tích rồi. - Mai Lang Vương nói.
- Gì chứ? Nhanh vậy?! - Vĩnh Nghiêm sửng sốt.
Chàng ta vừa dứt lời thì một cơn gió lập tức thốc đến, Vĩnh Nghiêm tái xanh mặt né tránh, liền thấy cú sút của Tuệ Giác vừa vặn sượt qua vai.
- Bác mày làm việc thì đương nhiên phải nhanh rồi. - Tuệ Giác thu chân lại, hầm hầm mắng.
- Dạ dạ… - Vĩnh Nghiêm lí nhí đáp, tay lau mồ hôi. Trời ạ, ông bác cứ một câu thượng cẳng chân hai câu hạ cẳng tay này thật khiến người ta cảm thấy khủng bố tinh thần.
Không đợi Vĩnh Nghiêm kịp lấy lại bình tĩnh, Tuệ Giác thản giọng nói - Chiếc găng tay này được luyện từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật. Kẻ tạo ra nó đã xếp chồng các lớp da lên nhau rồi nén chúng bằng thần lực. Với độ dày đó, chiếc găng tay cho phép kẻ sử dụng cầm nắm lưỡi câu trong vòng vài phút mà không bị ảnh hưởng gì. Sau thời gian hiệu lực, lớp găng tay sẽ bắt đầu bị rửa ra, nếu lúc đó kẻ sử dụng vẫn tiếp xúc với lưỡi câu thì da hắn sẽ bị ăn mòn.
Vĩnh Nghiêm nghệt mặt ra mà nghe.
Mai Lang Vương nhìn vết thủng trên chiếc găng tay, ánh mắt se lại, xem ra chàng đã đoán được nguyên nhân của vết thủng ấy.
- Thời gian mà chiếc găng tay có thể chịu lực tác động từ lưỡi câu vừa vặn để tạo nên một viên hoành thánh đấy nhỉ? - Mai Thần thâm ý nói.
- Ừm, thì đúng là vậy mà, anh ta chính là chết do ăn phải hoành thánh có chứa móc câu đó. - Vĩnh Nghiêm bật lại ngay tắp lự.
- Có nghĩa là phạm vi tình nghi bây giờ đã mở rộng hơn. - Mai Thần nhếch cười.
- Gì chứ? - Vĩnh Nghiêm vẫn không hiểu.
- Thằng ngu! - Tuệ Giác gõ lên đầu chàng ta, vừa mắng vừa giải thích - Nghĩa là hung thủ giờ đây không còn bị giới hạn trong những người bên ngoài nữa. Những người thuộc vùng Vàm Thuật cũng có thể là hung thủ.
- A… - Vĩnh Nghiêm sững sờ.
Đúng rồi, sự xuất hiện của chiếc găng tay đã khiến vụ án chuyển hướng. Ban đầu nghi phạm được giới hạn trong phạm vi những người bên ngoài vùng Vàm Thuật vì chỉ có họ mới chạm vào được lưỡi câu. Tuy nhiên, chiếc găng tay này lại cho phép những người thuộc vùng Vàm Thuật chạm vào lưỡi câu trong khi người ngoài thì không cần đến sự trợ giúp của nó.
Nói vậy… Nghi phạm giờ đây lại nghiêng về những người thuộc vùng Vàm Thuật hơn cả những người đến từ bên ngoài!
Và… Con bé đó… Con nhóc đi theo Mai Lang Vương cũng không còn là đối tượng tình nghi số một nữa.
- Ê, khoan đã, nhưng chiếc găng tay này là do tên Mai Thần kia tìm ra cơ mà! - Vĩnh Nghiêm chưng hửng, suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu, xoay xoay chén trà trên tay, cười hòa nhã - Nhưng chiếc găng tay này tìm thấy ở vùng Vàm Thuật.
- Thì sao? - Nó được làm nên từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật.
- Cái đó ta biết.
- Để luyện nên nó thì phải mất thời gian thu thập da và cả thời gian nén lớp da đó bằng thần lực nữa, chí ít cũng phải mất hai đến ba tháng.
- Hiển nhiên rồi, đâu phải muốn tạo ra hàng tốt thế này là tạo đâu.
- Vĩnh Nghiêm. - Mai Lang Vương đặt chén trà xuống bàn đánh "cạch" một tiếng, róc rách rót cho bản thân thêm một chén trà khác rồi vừa thưởng hương trà vừa thư thái nói - Ta đến Vàm Thuật chưa được một tuần.
Câu nói của chàng ngay lập tức khiến em trai thần sông khựng lại.
Mai Thần kia đến Vàm Thuật chưa được một tuần, chuyện tiểu đồng của hắn bị tình nghi cũng chỉ diễn ra vài ngày trước. Nếu hắn cố tình muốn dùng chiếc găng tay này để giúp con bé thoát tội thì hoàn toàn bất khả thi, hắn không thể luyện được chiếc găng tay ấy trong thời gian hạn hẹp như vậy.
Cứ cho là hắn có kế hoạch giết anh trai chàng từ trước và đã luyện được đôi găng tay này để tránh tội đi thì hắn hiển nhiên phải mang theo lưỡi câu khi đến đây. Nhưng thông tin của hắn ở trụ sở quản lí cũng cho thấy rằng, trước khi đi qua cổng thông hành, hành lí của hắn đã được quét qua và hắn không hề mang theo lưỡi câu nào.
Hơn nữa, một chiếc găng tay luyện từ một trăm lớp da của cư dân sông Vàm Thuật… Con số đó không nhỏ, cư dân sông Vàm Thuật lại không ra bên ngoài, trước đó cũng chẳng có vụ giết người hàng loạt nào xảy ra, tên Mai Lang Vương đó nếu muốn thu thập da thì chỉ còn cách tiến vào vùng Vàm Thuật và mua da từ người chết… Nhưng những thứ mà cư dân sông Vàm Thuật xuất ra bên ngoài đều được kiểm tra kĩ càng, người ngoài đến đây du ngoạn cũng được kiểm soát chặt chẽ… Chuyện mua bán da người ra bên ngoài là hoàn toàn không có khả năng xảy ra và chuyện người ngoài mua da rồi luyện nên những thứ kì quái trong vùng Vàm Thuật càng không có khả năng xảy ra hơn thế.
Đã vậy, nếu chàng muốn tìm hiểu kĩ hơn thì tên Mai Thần đó trong vòng hai đến ba tháng gần đây luôn ở yên trong Mai Viện của hắn, thậm chí hắn còn mới từ Cổ Loa trở về, bằng chứng ngoại phạm của hắn rất nhiều.
Quan trọng hơn, hắn không có lý do gì để ra tay với anh trai chàng cả.
Thấy Vĩnh Nghiêm đã bớt xốc nổi, Mai Lang Vương mới từ tốn nói thêm - Thật ra có điều này ta chưa nói với ngươi, tiểu đồng của ta không được phép chạm vào hay chế biến những món ăn từ thịt đâu.
- … - Vĩnh Nghiêm giật sững.
Bác Tuệ Giác đối diện không ngừng gật đầu - Hoa Tiên không bao giờ được phép ăn thịt chúng sinh, kể cả chạm vào hay chế biến cũng là điều cấm kỵ, họ chỉ ăn rau củ quả và động vào rau củ quả mà thôi.
- Hôm đó, Sao của ta chỉ tỉa củ cải đỏ. - Mai Lang Vương nhẹ giọng nói. - Cho dù em ấy không phải Hoa Tiên nhưng quy định nghiêm ngặt của chúng ta đã ăn sâu vào tiềm thức của em ấy rồi, Sao không hề động tay vào hoành thánh mà thần sông đã ăn.
Vĩnh Nghiêm trơ như phỗng.
Ánh đèn dầu chợt nhấp nháy, bóng tối bao trùm căn phòng trở nên lay động, ba người không hẹn mà cùng im lặng hồi lâu.
- o-
Ở lại chỗ Tuệ Giác thêm một chút rồi Mai Thần và Vĩnh Nghiêm lại di chuyển sang trụ sở quản lí gần đó. Vĩnh Nghiêm giờ đây đã trở nên trầm lặng hơn, khi hai người cúi chào bác Tuệ Giác, khi hai người đi khỏi khu làm việc của vùng Vàm Thuật và thậm chí là khi hai người đã bước chân vào trụ sở quản lí rồi, chàng ta vẫn chẳng hề hé môi nói thêm câu nào.
Mai Lang Vương gõ quạt lên tay từng nhịp đều đặn, nghi ngại đưa mắt sang chàng ta. Tên Vĩnh Nghiêm này bỗng dưng trở nên lặng lẽ nhu mì như thế khiến chàng cảm thấy không quen.
Vào đến trụ sở quản lí, Mai Lang Vương liền thả người ngồi vào tràng kỷ. Vĩnh Nghiêm tiếp tục giữ nguyên vẻ mặt im lìm đó mà ngồi xuống đối diện chàng.
Trong trụ sở quản lí lúc này đèn dầu đã được thắp lên khắp nơi, ngoài cửa sổ được gắn khung thép trang trí hình đồng tiền gió đêm thi thoảng lùa vào. Bên ngoài chốc chốc lại có tiếng lộp bộp vang lên, gõ vào đêm đen, Mai Lang Vương tĩnh lặng thưởng trà, chàng thích âm thanh ấy, đó là tiếng những quả roi rụng xuống sân vườn.
- Này, nói gì đi chứ. - Mai Lang Vương lên tiếng.
- … - Vĩnh Nghiêm không thoải mái cựa người khe khẽ, chàng ta bỗng dưng quay đi, vẻ khó xử tỏ rõ trên mặt.
- Ngượng quá nên im luôn à? - Mai Thần cười trêu chọc.
- C… Chết tiệt… - Vĩnh Nghiêm đỏ bừng mặt, nghiến răng mắng.
Mai Lang Vương chuẩn bị hớp một ngụm trà thì trông thấy vẻ mặt hổ thẹn đó của chàng ta, chén trà dừng lại trước bạc môi một chút, chàng phì cười.
Mặt Vĩnh Nghiêm cơ hồ đã hóa thành một mảnh kim loại bị nung dưới lò đến đỏ rực, không ngừng bốc khói vì xấu hổ.
- T… Ta phải… Phải làm gì đây? - Mãi một lúc thật lâu thật lâu sau, Mai Thần mới nghe Vĩnh Nghiêm lắp bắp. Giọng của chàng ta vừa run lại vừa dồn dập, giống như ngượng ngập lại giống như có quá nhiều từ đồ dồn về ngực cùng một lúc, khiến chàng ta không biết làm sao để diễn đạt một cách rõ ràng và trọn vẹn chúng ra ngoài - Em ấy… Sao… Ta phải làm gì để xin lỗi em ấy đây?… Hoa em ấy có thích không?... Hay trang sức lụa là?... Ây… Ta chưa từng đi xin lỗi con gái!... Hay ta cứ quỳ xuống để em ấy muốn chém giết thế nào thì tùy?... Ta phải làm sao đây?!... Ta hổ thẹn và bối rối quá!
Mai Lang Vương thong dong thưởng trà, trưng ra vẻ lạnh lùng mà nói - Hoa thì không được, ta sẽ không cho ngươi dùng hoa để lấy lòng em ấy. Trang sức lụa là càng không, nghĩ đến việc Sao khoác những thứ ngươi tặng lên người là ta đã khó chịu rồi. Quỳ xuống cho em ấy chém giết à? Ý hay đấy, nhưng Sao chắc chắn chẳng thèm động vào ngươi đâu.
Danh sách chương