- Đây là… - Sao thắc mắc về nguồn gốc của tấm khiên. Cho đến khi em nhìn thấy những đóa mai hoa lấp lánh trôi nổi trên nền khiên vàng rực, em mới hiểu vấn đề.
Sao nâng sợi dây chuyền mà Mai Lang Vương đưa cho lên.
Trên bề mặt xanh ngời của miếng cẩm thạch, những tia sáng lấp lánh như đom đóm đang ngưng tụ.
Sao nắm chặt lấy sợi dây chuyền, lòng trở nên vững vàng tuyệt đối. Mặc cho bao nhiêu kẻ máu lạnh muốn ra tay hãm hại em thì vẫn có một người duy nhất luôn bên cạnh che chở cho em.
Người đó ấm áp hơn cả mặt trời, dù ai có nói rằng ngài khó gần nhưng Sao biết, đó chỉ là họ chưa hiểu được ngài thôi.
Tên áo đen sầm mặt quan sát tấm khiên và biểu cảm tự tin của Sao, giận run người. Tên Mai Thần khốn khiếp một lần nữa cản trở nhiệm vụ của hắn.
Hắn lùi lại, vứt thanh kiếm đã gãy đi, hướng tay về phía Sao và gọi ra một cơn cuồng phong.
Trận gió đó rất lớn, nó đã cuốn đi mọi thứ trong nhà, khiến nội thất bị xô lệch, nghiêng ngã. Mặc dù cường độ của cơn gió có thể trở nên lớn hơn, thậm chí là khiến căn nhà bị thổi bay nhưng hắn chỉ tập trung gió vào tấm khiên bao bọc quanh Sao. Hắn muốn dùng gió siết vỡ tấm khiên ấy.
Sao đứng trong khiên trừng mắt nhìn hắn.
Tên áo đen cũng dùng hết toàn lực đổ vào tấm khiên, mồ hôi bắt đầu tuông dài qua sóng mũi thanh tú.
Hắn đang thầm chửi rủa Mai Lang Vương trong đầu.
Với hắn, Mai Thần là một tên đáng sợ chết gí, kẻ đã hết lần này đến lần khác cản bước hắn mà hắn lại không đủ sức tiêu diệt!
…
Trong lúc tên áo đen đổ hết sức mạnh vào tấm khiên thì mảnh ngọc trên tay Sao lại chợt lóa lên. Sao cúi xuống quan sát nó, chỉ thấy ánh sáng bừng lên trên mảnh ngọc phút chốc rồi tắt lịm.
Trận gió mà tên áo đen tạo ra rất dữ dội, tiếng động của nó rít gào rền vang đến mức át hết mọi âm thanh xung quanh. Hắn toàn lực tấn công chiếc khiên, chỉ một lòng một dạ muốn siết nát tấm khiên đó cùng Sao. Sức mạnh của hắn đang tuông trào thì bỗng dưng bị tắt nghẽn, tên áo đen giật nảy người, lùi về sau hai bước rồi khuỵu xuống.
Sao mở lớn mắt.
Trên bàn tay phải của hắn ghim chặt một nhành mai.
Nhành mai đó xuyên thẳng qua lòng bàn tay, máu tí tách chảy từ vết đâm đó xuống sàn nhà. Trận gió mà hắn cất công duy trì cũng dần dần tiêu biến, không gian trở nên yên ắng và quang đãng.
Tên áo đen nhìn như thiêu đốt vào nhành mai kia, hai mắt hắn như sắp lọt ra ngoài, rơi lên đóa hoa vàng ươm rực rỡ.
Hắn đang cố gắng phong tỏa kinh mạch để khiến máu ngừng chảy nhưng vô tác dụng.
Tên áo đen điên lên, hắn nắm lấy nhành mai, thô bạo rút ra. Bông hoa kia bị hắn động chạm, chỉ rơi một vài cánh ưu nhã, còn lại, cả cành mai vẫn nằm yên trên tay hắn như đang châm chọc khiêu khích.
- Mai Lang Vương! - Tên áo đen đấm tay trái xuống sàn nhà, giọng hắn vút cao, hơi khàn, nghe thật thống hận.
Dù thế, hắn chẳng có thời gian chìm trong nỗi hận bao lâu bởi sau khi kết thúc tiếng gầm giận dữ, hắn đã ngay lập tức cảm thấy choáng váng, một cơn xây xẩm tức khắc xâm chiếm tâm trí, cả người bắt đầu co giật kịch liệt.
Tên áo đen ôm ngực, há miệng thật lớn hớp lấy hớp để không khí. Trông hắn khổ sở như một con cá mắc cạn đang cố gắng phồng mang mà níu lấy chút oxy cuối cùng.
Hắn đang chịu tác động của độc tẩm trên nhành mai. Đó là loại độc tác động lên cơ bắp, khiến các cơ trong cơ thể co giật liên tục đến khi xương cột sống biến dạng và làm tê liệt hệ thống thần kinh kiểm soát hơi thở. Chất độc này sẽ tiễn kẻ địch về nơi chín suối một cách quằn quại khốn khổ.
- Tên… Khốn… - Hắn gục xuống, mắt đặt vào đóa mai trên tay, đóa mai thật đẹp đẽ rực rỡ, lớp lớp cánh hoa vàng ươm bao quanh nhụy hoa cam vàng, trông vừa kiều diễm như một vị tiểu thư đài cát lại vừa thanh cao tuấn dật như một chàng nho sinh.
Đóa mai càng xinh đẹp bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy bản thân bị sỉ nhục bấy nhiêu. Tên áo đen nghiến chặt răng, cố gắng gọi ra một cơn gió và lẩn trốn vào đó.
Sao đứng yên nhìn hắn tẩu thoát.
Em chỉ kịp thấy những cơn gió nổi lên, cuốn lớp bụi và mạt gỗ dưới nền nhà xung quanh chỗ hắn nằm xoay tròn, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Đến khi cơn lốc đó tan đi, những thứ bị cuốn bay lần lượt rũ xuống mặt đất thì thân ảnh nhỏ thó của hắn cũng mất hút.
Sao nắm chặt lấy sợi dây chuyền, chân không tự chủ được mà run lẩy bẩy, ngã bệt xuống sàn nhà.
- Ôi trời… - Sao run giọng thốt lên, mồ hôi lúc này đã vã ra như suối, cả người em vừa lạnh vừa nóng.
Em… Mới vừa thoát chết trong gang tấc.
- o-
Sao thoát nạn thành công nhưng nơi ở tạm thời của em đã hoàn toàn bị đảo lộn, mọi thứ đều ngổn ngang và hỗn loạn, ngay cả chiếc giường mà em nghỉ ngơi mỗi tối cũng tan tành.
Sao kiểm tra hai căn phòng còn lại trong nhà chính, may là chúng vẫn nguyên vẹn, em nghĩ thầm, có lẽ sau hôm nay sẽ chuyển sang đó nghỉ.
Dù giữ được mạng nhưng người Sao bấy giờ chằng chịt vết thương, nặng nề nhất là vết chém trên lưng. Sao cởi áo, đứng trước gương xem thử, tuy không phải là vết chém sâu vì kiếm của hắn chỉ sượt qua thấp thoáng nhưng máu đã rịn ra, rát buốt, vết thương này e rằng sẽ gây khó khăn trong sinh hoạt một thời gian.
Đến khi trời sáng hẳn, bọn tôi tớ bên ngoài lại tất bật thức dậy. Bọn chúng lướt qua lướt lại trước cửa nhà, có một kẻ đã ghé mắt qua song cửa và nhìn thấy nội thất xô lệch bên trong, dù sự hỗn loạn đó hoàn toàn không có vẻ gì là do một cô bé chân yếu tay mềm gây ra, bọn chúng vẫn không hề nghi ngờ về sự đột nhập của kẻ khác mà ngay lập tức quy trách nhiệm cho Sao.
Tên đầy tớ đạp mạnh vào cửa nhà, mắng chửi - Con bé khốn khiếp! Mày muốn gì? Có biết những thứ mày vừa phá hỏng đáng giá bao nhiêu không hả? Mày thừa dịp tối qua bọn này đi ngủ mà phá phách đấy à?!
Sao đang đau khắp người, nghe hắn chửi cũng chẳng thèm động đậy, em mặc kệ, cuộn chăn và quay đi.
- Con khốn! - Bọn đầy tớ khác lúc này cũng đã biết chuyện và cùng nhau đứng ngoài cửa đay nghiến. Những lời chửi bới của chúng ồn ã đến mức làm kinh động đến Thủy Cơ, nàng gọi người hầu đi nghe ngóng, đến khi nắm được mọi chuyện, nàng chỉ bảo người hầu dặn bọn tôi tớ tản đi.
Nhóm đầy tớ nhận được lệnh của nàng, không kẻ nào dám hé môi nói gì nữa, chúng bực dọc để yên cho Sao. Sao nằm trong chăn, thấy tiếng chửi rủa đã tắt, em cũng chẳng buồn quan tâm, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Bụng Sao đang đói lã. Cả ngày hôm qua em không ăn gì. Tối qua đã tiêu hao rất nhiều năng lượng để tự vệ, cơ thể lại bị tổn thương, Sao biết mình cần bổ sung dinh dưỡng gấp.
Đáng tiếc, chưa được cho ăn gì đã phải chịu thóa mạ rồi…
Sao không thể hiểu nổi, những nội thất ngoài kia to hơn em gấp mấy lần, làm sao bọn họ lại nghĩ ra được việc em phá hủy chúng nhỉ? Đôi mắt to tròn mở ra, Sao cười nhạt.
Có lẽ họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc có kẻ đột nhập, bởi ai cũng cho rằng bản thân đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì phần lỗi cũng sẽ không thuộc về họ mà luôn thuộc về "kẻ nào đấy".
…
Cửa nhà lại được mở ra vào lúc gần trưa, Sao dù đang đau ê ẩm vẫn cố gắng ngồi dậy, lê bước ra ngoài. Cánh cửa kia như cũ đã đóng ìm lìm, dưới bậc thềm là khay cơm. Ngay sau khi nhìn thấy bát cơm ấy, Sao bỗng khuỵu lên sàn nhà, mệt mỏi chống hai tay xuống đất, nước mắt lã chã rơi ra.
Nước mắt của em rơi lên những miếng thịt mỡ trên bát cơm, khiến lớp mỡ kia dường như cũng bị trôi đi.
Sao không quay về phòng, em tựa lưng vào tường, thẫn thờ nhìn tia sáng len lỏi qua song cửa. Khuôn mặt em giờ đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt to tròn không còn linh hoạt, cơn đói và sự mỏi mệt đã khiến tâm trí em trở nên mông lung.
Khay cơm kia nằm im dưới cánh cửa, nó bị bóng tối trong nhà che khuất. Sao liếc mắt qua nó rồi dời mắt đi, đột nhiên chợt nhớ đến khuôn mặt ấy, lòng em bỗng nhói lên, Sao gục đầu lên gối khóc nức nở.
Em không ngừng gọi tên một người.
Nụ cười và ánh mắt của người đó trở đi trở lại trong tâm trí em, hóa thành điểm tựa duy nhất.
Sao muốn gặp người đó. Em muốn nằm yên trong lòng ngài như trước đây. Giá mà có ngài bên cạnh thì những vết thương này đã được xử lí rồi? Không, cho dù nó có không được xử lí thì chỉ cần được nhìn thấy ngài thôi là em đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Sao nâng sợi dây chuyền lên, khẽ đặt nụ hôn vào mặt dây cẩm thạch.
Nỗi nhớ hóa thành những cánh điệp vàng, bị gió cuốn mà tản mác khắp trời, lả lướt rơi lên vạt áo ai.
- o-
- Ôi mệt quá! - Vĩnh Nghiêm kêu dài uể oải, đứng lên vươn vai, ưỡn người sang trái rồi lại ưỡn người sang phải. Quyển sổ mà chàng cầm hôm qua cuối cùng cũng xem xong, Vĩnh Nghiêm đáp nó lên bàn trà, cười hớn hở như thể bản thân vừa làm xong một nhiệm vụ trọng đại.
Mai Lang Vương bấy giờ cũng rời khỏi bàn làm việc, sổ sách mà chàng cần xem đều đã xem qua. Mai Thần rót một chén trà, tiến đến khung cửa sổ bằng sắt được trang trí những họa tiết đồng tiền, dõi mắt ra ngoài mà nhìn tán roi quả đỏ rụng đầy sân.
Gió sớm lướt qua ô cửa, nhè nhẹ đung đưa những sợi tóc mai buông rũ, tà áo dài thêu hoa vẫn thanh thoát như thế, những đóa hoa thêu tay tỉ mỉ trên vạt áo lấp lóa rực rỡ dưới bầu không thanh lạnh của buổi sớm.
Chàng và Vĩnh Nghiêm đã làm việc thâu đêm suốt sáng, để đọc hết đống sổ sách đó, chàng đã làm việc liên tục không hề ngơi nghỉ. Vĩnh Nghiêm chỉ ôm một quyển sổ, đợi chàng ta đọc xong nó thì chàng cũng vừa vặn kết thúc hết phần lớn sổ sách còn lại rồi. Mai Lang Vương ban đầu cũng chẳng trông mong gì ở Vĩnh Nghiêm, chàng biết là việc này chủ yếu phụ thuộc vào bản thân mình thôi.
- Chúng ta đi xem xét xung quanh đi. - Uống xong chén trà, cảm thấy tâm trí trở nên tỉnh táo hẳn rồi, Mai Lang Vương liền nói.
- Ừm. - Vĩnh Nghiêm đang xoay xoay khớp vai, nghe chàng nói thế lập tức hăng hái xông ra ngoài.
Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm rời trụ sở quản lí của vùng Vàm Thuật và dạo bước trên đường. Khu vực này đông đúc hơn ở miền Tây Nam của chàng, người qua kẻ lại nườm nượp vội vã, không có sự thanh nhàn thư thả như những cư dân ngụ ở chân núi Sam.
- Thế nào? Lần trước ngươi đến đây vẫn chưa đi dạo qua phố phường, giờ có dịp rồi, thấy chỗ ta có phồn thịnh không hả? - Vĩnh Nghiêm cười nói, chàng ta cảm thấy rất tự hào về sự trù phú của vùng đất mà mình quản lí.
- Không tệ. Ta hi vọng sự giàu có thanh bình này sẽ kéo dài dù người quản lí sắp được thay thế. - Mai Lang Vương đáp.
- Ngươi! - Vĩnh Nghiêm sôi máu gầm lên.
Mai Lang Vương không để tâm, lướt lên phía trước, dạo quanh những sạp hàng bán đồ vặt.
Bao quanh Vĩnh Nghiêm và Mai Thần bấy giờ là cơ số hàng quán đa dạng. Từ những món ăn đậm đà bản sắc dân tộc đến những món du nhập từ bên ngoài đều có đủ. Vĩnh Nghiêm liếc mắt qua chúng, vẻ mặt không cảm xúc. Tuy trông những món ăn này thật quyến rũ nhưng một vị công tử như chàng thì ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc rằng không được dùng thức ăn lạ bên ngoài.
Mai Lang Vương cũng đi qua các sạp hàng với vẻ mặt tương tự Vĩnh Nghiêm, tuy nhiên, khác với chàng ta, chàng không phải vì được dạy dỗ mà không quan tâm đến chúng, chàng chỉ là không có thói quen để ý đến những điều như thế này.
Bước chân Mai Thần chợt chậm lại, Vĩnh Nghiêm ngạc nhiên nhìn sang chàng. Mai Lang Vương đang dừng lại trước một sạp hàng vặt, ánh mắt chàng khi ấy trông rất đăm chiêu, Vĩnh Nghiêm chưa từng thấy tên Mai Thần kia dùng biểu cảm đó mà nhìn một món ăn vặt bao giờ.
- Gì vậy? - Vĩnh Nghiêm sấn tới, gác tay lên vai Mai Thần và nhìn xuống sạp hàng. Khi biết được nơi đó bán thứ gì, em trai thần sông càng khó hiểu hơn, mặt chàng ta nghệt ra, như kiểu không phân biệt được bản thân đang nằm mơ hay đã tỉnh.
Bất chấp cả sự kinh ngạc đến không thể tin đó của chàng, Mai Lang Vương hướng về phía chủ sạp hàng và bày tỏ ý định mua hàng. Vĩnh Nghiêm lại thêm một phen kinh hoảng, chàng thực sự rất muốn đấm Mai Thần một cái, để xem hắn có phải là ảo ảnh hay không.
- Ta muốn mua bánh khoai mì nướng. - Mai Lang Vương nhìn những chiếc bánh khoai mì thơm lừng nằm yên trên vỉ, chợt nghĩ đến nụ cười của em, lòng liền trở nên ấm áp lạ kì.
- Có ngay đây! - Chủ sạp hàng thoăn thoắt chuẩn bị.
Suy nghĩ một chút, Mai Lang Vương lại nói - Hay là… Bán mỗi thứ một ít đi.
Trên vỉ nướng không chỉ có bánh khoai mì mà còn có bánh nếp nướng và chuối nếp nướng.
Người chủ sạp hàng nghe vậy, cười tươi rạng rỡ, xoắn tay áo gắp bánh vào lá chuối nhanh như gió, gói lại cẩn thận và đưa cho chàng.
Mai Lang Vương trả tiền, nhận lấy bánh rồi thận trọng cất vào tay áo. Chàng làm tất cả những hành động đó một cách tự nhiên, ánh mắt ánh lên sự dịu êm và niềm vui sướng.
Vĩnh Nghiêm vẫn còn đang tự tát vào mặt mình sau khi chứng kiến hết mọi diễn biến vừa rồi, cho đến khi chàng thấy Mai Thần giấu số quà vặt ấy đi, chàng lập tức hiểu ra vấn đề. Vĩnh Nghiêm cau có tiến lại gần chàng, cố tình va vào tay áo chứa bánh, giọng hầm hầm - Từ lúc nào ngươi có cái thói ăn vặt này hả?!
Mai Lang Vương tránh né chàng ta, bảo vệ tay áo nghiêm cẩn. Chàng cũng không nói gì với em trai thần sông cả, dứt khoát quay lưng.
- Xem xét chán rồi thì quay về phủ thôi. - Mai Lang Vương lạnh nhạt nói.
- Hừ hừ hừ! - Vĩnh Nghiêm gầm gừ, biết chắc tên Mai Thần kia có kế hoạch trong đầu nhưng chàng lại không thể ngăn cản được, vì vậy càng trở nên điên tiết hơn.
Sao nâng sợi dây chuyền mà Mai Lang Vương đưa cho lên.
Trên bề mặt xanh ngời của miếng cẩm thạch, những tia sáng lấp lánh như đom đóm đang ngưng tụ.
Sao nắm chặt lấy sợi dây chuyền, lòng trở nên vững vàng tuyệt đối. Mặc cho bao nhiêu kẻ máu lạnh muốn ra tay hãm hại em thì vẫn có một người duy nhất luôn bên cạnh che chở cho em.
Người đó ấm áp hơn cả mặt trời, dù ai có nói rằng ngài khó gần nhưng Sao biết, đó chỉ là họ chưa hiểu được ngài thôi.
Tên áo đen sầm mặt quan sát tấm khiên và biểu cảm tự tin của Sao, giận run người. Tên Mai Thần khốn khiếp một lần nữa cản trở nhiệm vụ của hắn.
Hắn lùi lại, vứt thanh kiếm đã gãy đi, hướng tay về phía Sao và gọi ra một cơn cuồng phong.
Trận gió đó rất lớn, nó đã cuốn đi mọi thứ trong nhà, khiến nội thất bị xô lệch, nghiêng ngã. Mặc dù cường độ của cơn gió có thể trở nên lớn hơn, thậm chí là khiến căn nhà bị thổi bay nhưng hắn chỉ tập trung gió vào tấm khiên bao bọc quanh Sao. Hắn muốn dùng gió siết vỡ tấm khiên ấy.
Sao đứng trong khiên trừng mắt nhìn hắn.
Tên áo đen cũng dùng hết toàn lực đổ vào tấm khiên, mồ hôi bắt đầu tuông dài qua sóng mũi thanh tú.
Hắn đang thầm chửi rủa Mai Lang Vương trong đầu.
Với hắn, Mai Thần là một tên đáng sợ chết gí, kẻ đã hết lần này đến lần khác cản bước hắn mà hắn lại không đủ sức tiêu diệt!
…
Trong lúc tên áo đen đổ hết sức mạnh vào tấm khiên thì mảnh ngọc trên tay Sao lại chợt lóa lên. Sao cúi xuống quan sát nó, chỉ thấy ánh sáng bừng lên trên mảnh ngọc phút chốc rồi tắt lịm.
Trận gió mà tên áo đen tạo ra rất dữ dội, tiếng động của nó rít gào rền vang đến mức át hết mọi âm thanh xung quanh. Hắn toàn lực tấn công chiếc khiên, chỉ một lòng một dạ muốn siết nát tấm khiên đó cùng Sao. Sức mạnh của hắn đang tuông trào thì bỗng dưng bị tắt nghẽn, tên áo đen giật nảy người, lùi về sau hai bước rồi khuỵu xuống.
Sao mở lớn mắt.
Trên bàn tay phải của hắn ghim chặt một nhành mai.
Nhành mai đó xuyên thẳng qua lòng bàn tay, máu tí tách chảy từ vết đâm đó xuống sàn nhà. Trận gió mà hắn cất công duy trì cũng dần dần tiêu biến, không gian trở nên yên ắng và quang đãng.
Tên áo đen nhìn như thiêu đốt vào nhành mai kia, hai mắt hắn như sắp lọt ra ngoài, rơi lên đóa hoa vàng ươm rực rỡ.
Hắn đang cố gắng phong tỏa kinh mạch để khiến máu ngừng chảy nhưng vô tác dụng.
Tên áo đen điên lên, hắn nắm lấy nhành mai, thô bạo rút ra. Bông hoa kia bị hắn động chạm, chỉ rơi một vài cánh ưu nhã, còn lại, cả cành mai vẫn nằm yên trên tay hắn như đang châm chọc khiêu khích.
- Mai Lang Vương! - Tên áo đen đấm tay trái xuống sàn nhà, giọng hắn vút cao, hơi khàn, nghe thật thống hận.
Dù thế, hắn chẳng có thời gian chìm trong nỗi hận bao lâu bởi sau khi kết thúc tiếng gầm giận dữ, hắn đã ngay lập tức cảm thấy choáng váng, một cơn xây xẩm tức khắc xâm chiếm tâm trí, cả người bắt đầu co giật kịch liệt.
Tên áo đen ôm ngực, há miệng thật lớn hớp lấy hớp để không khí. Trông hắn khổ sở như một con cá mắc cạn đang cố gắng phồng mang mà níu lấy chút oxy cuối cùng.
Hắn đang chịu tác động của độc tẩm trên nhành mai. Đó là loại độc tác động lên cơ bắp, khiến các cơ trong cơ thể co giật liên tục đến khi xương cột sống biến dạng và làm tê liệt hệ thống thần kinh kiểm soát hơi thở. Chất độc này sẽ tiễn kẻ địch về nơi chín suối một cách quằn quại khốn khổ.
- Tên… Khốn… - Hắn gục xuống, mắt đặt vào đóa mai trên tay, đóa mai thật đẹp đẽ rực rỡ, lớp lớp cánh hoa vàng ươm bao quanh nhụy hoa cam vàng, trông vừa kiều diễm như một vị tiểu thư đài cát lại vừa thanh cao tuấn dật như một chàng nho sinh.
Đóa mai càng xinh đẹp bao nhiêu thì hắn lại càng cảm thấy bản thân bị sỉ nhục bấy nhiêu. Tên áo đen nghiến chặt răng, cố gắng gọi ra một cơn gió và lẩn trốn vào đó.
Sao đứng yên nhìn hắn tẩu thoát.
Em chỉ kịp thấy những cơn gió nổi lên, cuốn lớp bụi và mạt gỗ dưới nền nhà xung quanh chỗ hắn nằm xoay tròn, tạo thành một cơn lốc nhỏ. Đến khi cơn lốc đó tan đi, những thứ bị cuốn bay lần lượt rũ xuống mặt đất thì thân ảnh nhỏ thó của hắn cũng mất hút.
Sao nắm chặt lấy sợi dây chuyền, chân không tự chủ được mà run lẩy bẩy, ngã bệt xuống sàn nhà.
- Ôi trời… - Sao run giọng thốt lên, mồ hôi lúc này đã vã ra như suối, cả người em vừa lạnh vừa nóng.
Em… Mới vừa thoát chết trong gang tấc.
- o-
Sao thoát nạn thành công nhưng nơi ở tạm thời của em đã hoàn toàn bị đảo lộn, mọi thứ đều ngổn ngang và hỗn loạn, ngay cả chiếc giường mà em nghỉ ngơi mỗi tối cũng tan tành.
Sao kiểm tra hai căn phòng còn lại trong nhà chính, may là chúng vẫn nguyên vẹn, em nghĩ thầm, có lẽ sau hôm nay sẽ chuyển sang đó nghỉ.
Dù giữ được mạng nhưng người Sao bấy giờ chằng chịt vết thương, nặng nề nhất là vết chém trên lưng. Sao cởi áo, đứng trước gương xem thử, tuy không phải là vết chém sâu vì kiếm của hắn chỉ sượt qua thấp thoáng nhưng máu đã rịn ra, rát buốt, vết thương này e rằng sẽ gây khó khăn trong sinh hoạt một thời gian.
Đến khi trời sáng hẳn, bọn tôi tớ bên ngoài lại tất bật thức dậy. Bọn chúng lướt qua lướt lại trước cửa nhà, có một kẻ đã ghé mắt qua song cửa và nhìn thấy nội thất xô lệch bên trong, dù sự hỗn loạn đó hoàn toàn không có vẻ gì là do một cô bé chân yếu tay mềm gây ra, bọn chúng vẫn không hề nghi ngờ về sự đột nhập của kẻ khác mà ngay lập tức quy trách nhiệm cho Sao.
Tên đầy tớ đạp mạnh vào cửa nhà, mắng chửi - Con bé khốn khiếp! Mày muốn gì? Có biết những thứ mày vừa phá hỏng đáng giá bao nhiêu không hả? Mày thừa dịp tối qua bọn này đi ngủ mà phá phách đấy à?!
Sao đang đau khắp người, nghe hắn chửi cũng chẳng thèm động đậy, em mặc kệ, cuộn chăn và quay đi.
- Con khốn! - Bọn đầy tớ khác lúc này cũng đã biết chuyện và cùng nhau đứng ngoài cửa đay nghiến. Những lời chửi bới của chúng ồn ã đến mức làm kinh động đến Thủy Cơ, nàng gọi người hầu đi nghe ngóng, đến khi nắm được mọi chuyện, nàng chỉ bảo người hầu dặn bọn tôi tớ tản đi.
Nhóm đầy tớ nhận được lệnh của nàng, không kẻ nào dám hé môi nói gì nữa, chúng bực dọc để yên cho Sao. Sao nằm trong chăn, thấy tiếng chửi rủa đã tắt, em cũng chẳng buồn quan tâm, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Bụng Sao đang đói lã. Cả ngày hôm qua em không ăn gì. Tối qua đã tiêu hao rất nhiều năng lượng để tự vệ, cơ thể lại bị tổn thương, Sao biết mình cần bổ sung dinh dưỡng gấp.
Đáng tiếc, chưa được cho ăn gì đã phải chịu thóa mạ rồi…
Sao không thể hiểu nổi, những nội thất ngoài kia to hơn em gấp mấy lần, làm sao bọn họ lại nghĩ ra được việc em phá hủy chúng nhỉ? Đôi mắt to tròn mở ra, Sao cười nhạt.
Có lẽ họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc có kẻ đột nhập, bởi ai cũng cho rằng bản thân đã hoàn thành tốt nhiệm vụ rồi. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì phần lỗi cũng sẽ không thuộc về họ mà luôn thuộc về "kẻ nào đấy".
…
Cửa nhà lại được mở ra vào lúc gần trưa, Sao dù đang đau ê ẩm vẫn cố gắng ngồi dậy, lê bước ra ngoài. Cánh cửa kia như cũ đã đóng ìm lìm, dưới bậc thềm là khay cơm. Ngay sau khi nhìn thấy bát cơm ấy, Sao bỗng khuỵu lên sàn nhà, mệt mỏi chống hai tay xuống đất, nước mắt lã chã rơi ra.
Nước mắt của em rơi lên những miếng thịt mỡ trên bát cơm, khiến lớp mỡ kia dường như cũng bị trôi đi.
Sao không quay về phòng, em tựa lưng vào tường, thẫn thờ nhìn tia sáng len lỏi qua song cửa. Khuôn mặt em giờ đã trở nên nhợt nhạt, đôi mắt to tròn không còn linh hoạt, cơn đói và sự mỏi mệt đã khiến tâm trí em trở nên mông lung.
Khay cơm kia nằm im dưới cánh cửa, nó bị bóng tối trong nhà che khuất. Sao liếc mắt qua nó rồi dời mắt đi, đột nhiên chợt nhớ đến khuôn mặt ấy, lòng em bỗng nhói lên, Sao gục đầu lên gối khóc nức nở.
Em không ngừng gọi tên một người.
Nụ cười và ánh mắt của người đó trở đi trở lại trong tâm trí em, hóa thành điểm tựa duy nhất.
Sao muốn gặp người đó. Em muốn nằm yên trong lòng ngài như trước đây. Giá mà có ngài bên cạnh thì những vết thương này đã được xử lí rồi? Không, cho dù nó có không được xử lí thì chỉ cần được nhìn thấy ngài thôi là em đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Sao nâng sợi dây chuyền lên, khẽ đặt nụ hôn vào mặt dây cẩm thạch.
Nỗi nhớ hóa thành những cánh điệp vàng, bị gió cuốn mà tản mác khắp trời, lả lướt rơi lên vạt áo ai.
- o-
- Ôi mệt quá! - Vĩnh Nghiêm kêu dài uể oải, đứng lên vươn vai, ưỡn người sang trái rồi lại ưỡn người sang phải. Quyển sổ mà chàng cầm hôm qua cuối cùng cũng xem xong, Vĩnh Nghiêm đáp nó lên bàn trà, cười hớn hở như thể bản thân vừa làm xong một nhiệm vụ trọng đại.
Mai Lang Vương bấy giờ cũng rời khỏi bàn làm việc, sổ sách mà chàng cần xem đều đã xem qua. Mai Thần rót một chén trà, tiến đến khung cửa sổ bằng sắt được trang trí những họa tiết đồng tiền, dõi mắt ra ngoài mà nhìn tán roi quả đỏ rụng đầy sân.
Gió sớm lướt qua ô cửa, nhè nhẹ đung đưa những sợi tóc mai buông rũ, tà áo dài thêu hoa vẫn thanh thoát như thế, những đóa hoa thêu tay tỉ mỉ trên vạt áo lấp lóa rực rỡ dưới bầu không thanh lạnh của buổi sớm.
Chàng và Vĩnh Nghiêm đã làm việc thâu đêm suốt sáng, để đọc hết đống sổ sách đó, chàng đã làm việc liên tục không hề ngơi nghỉ. Vĩnh Nghiêm chỉ ôm một quyển sổ, đợi chàng ta đọc xong nó thì chàng cũng vừa vặn kết thúc hết phần lớn sổ sách còn lại rồi. Mai Lang Vương ban đầu cũng chẳng trông mong gì ở Vĩnh Nghiêm, chàng biết là việc này chủ yếu phụ thuộc vào bản thân mình thôi.
- Chúng ta đi xem xét xung quanh đi. - Uống xong chén trà, cảm thấy tâm trí trở nên tỉnh táo hẳn rồi, Mai Lang Vương liền nói.
- Ừm. - Vĩnh Nghiêm đang xoay xoay khớp vai, nghe chàng nói thế lập tức hăng hái xông ra ngoài.
Mai Lang Vương và Vĩnh Nghiêm rời trụ sở quản lí của vùng Vàm Thuật và dạo bước trên đường. Khu vực này đông đúc hơn ở miền Tây Nam của chàng, người qua kẻ lại nườm nượp vội vã, không có sự thanh nhàn thư thả như những cư dân ngụ ở chân núi Sam.
- Thế nào? Lần trước ngươi đến đây vẫn chưa đi dạo qua phố phường, giờ có dịp rồi, thấy chỗ ta có phồn thịnh không hả? - Vĩnh Nghiêm cười nói, chàng ta cảm thấy rất tự hào về sự trù phú của vùng đất mà mình quản lí.
- Không tệ. Ta hi vọng sự giàu có thanh bình này sẽ kéo dài dù người quản lí sắp được thay thế. - Mai Lang Vương đáp.
- Ngươi! - Vĩnh Nghiêm sôi máu gầm lên.
Mai Lang Vương không để tâm, lướt lên phía trước, dạo quanh những sạp hàng bán đồ vặt.
Bao quanh Vĩnh Nghiêm và Mai Thần bấy giờ là cơ số hàng quán đa dạng. Từ những món ăn đậm đà bản sắc dân tộc đến những món du nhập từ bên ngoài đều có đủ. Vĩnh Nghiêm liếc mắt qua chúng, vẻ mặt không cảm xúc. Tuy trông những món ăn này thật quyến rũ nhưng một vị công tử như chàng thì ngay từ nhỏ đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc rằng không được dùng thức ăn lạ bên ngoài.
Mai Lang Vương cũng đi qua các sạp hàng với vẻ mặt tương tự Vĩnh Nghiêm, tuy nhiên, khác với chàng ta, chàng không phải vì được dạy dỗ mà không quan tâm đến chúng, chàng chỉ là không có thói quen để ý đến những điều như thế này.
Bước chân Mai Thần chợt chậm lại, Vĩnh Nghiêm ngạc nhiên nhìn sang chàng. Mai Lang Vương đang dừng lại trước một sạp hàng vặt, ánh mắt chàng khi ấy trông rất đăm chiêu, Vĩnh Nghiêm chưa từng thấy tên Mai Thần kia dùng biểu cảm đó mà nhìn một món ăn vặt bao giờ.
- Gì vậy? - Vĩnh Nghiêm sấn tới, gác tay lên vai Mai Thần và nhìn xuống sạp hàng. Khi biết được nơi đó bán thứ gì, em trai thần sông càng khó hiểu hơn, mặt chàng ta nghệt ra, như kiểu không phân biệt được bản thân đang nằm mơ hay đã tỉnh.
Bất chấp cả sự kinh ngạc đến không thể tin đó của chàng, Mai Lang Vương hướng về phía chủ sạp hàng và bày tỏ ý định mua hàng. Vĩnh Nghiêm lại thêm một phen kinh hoảng, chàng thực sự rất muốn đấm Mai Thần một cái, để xem hắn có phải là ảo ảnh hay không.
- Ta muốn mua bánh khoai mì nướng. - Mai Lang Vương nhìn những chiếc bánh khoai mì thơm lừng nằm yên trên vỉ, chợt nghĩ đến nụ cười của em, lòng liền trở nên ấm áp lạ kì.
- Có ngay đây! - Chủ sạp hàng thoăn thoắt chuẩn bị.
Suy nghĩ một chút, Mai Lang Vương lại nói - Hay là… Bán mỗi thứ một ít đi.
Trên vỉ nướng không chỉ có bánh khoai mì mà còn có bánh nếp nướng và chuối nếp nướng.
Người chủ sạp hàng nghe vậy, cười tươi rạng rỡ, xoắn tay áo gắp bánh vào lá chuối nhanh như gió, gói lại cẩn thận và đưa cho chàng.
Mai Lang Vương trả tiền, nhận lấy bánh rồi thận trọng cất vào tay áo. Chàng làm tất cả những hành động đó một cách tự nhiên, ánh mắt ánh lên sự dịu êm và niềm vui sướng.
Vĩnh Nghiêm vẫn còn đang tự tát vào mặt mình sau khi chứng kiến hết mọi diễn biến vừa rồi, cho đến khi chàng thấy Mai Thần giấu số quà vặt ấy đi, chàng lập tức hiểu ra vấn đề. Vĩnh Nghiêm cau có tiến lại gần chàng, cố tình va vào tay áo chứa bánh, giọng hầm hầm - Từ lúc nào ngươi có cái thói ăn vặt này hả?!
Mai Lang Vương tránh né chàng ta, bảo vệ tay áo nghiêm cẩn. Chàng cũng không nói gì với em trai thần sông cả, dứt khoát quay lưng.
- Xem xét chán rồi thì quay về phủ thôi. - Mai Lang Vương lạnh nhạt nói.
- Hừ hừ hừ! - Vĩnh Nghiêm gầm gừ, biết chắc tên Mai Thần kia có kế hoạch trong đầu nhưng chàng lại không thể ngăn cản được, vì vậy càng trở nên điên tiết hơn.
Danh sách chương