Hôm sau, đợi tiễn chàng đi làm xong, em liền trở về giường tre và ngồi thẫn thờ. Tay em gác lên gối trái dựa, đầu thì tựa lên tay, ngáp ngắn ngáp dài. Thần Tình từ cổng tròn đi vào, theo sau còn có Văn Thần nữa. Em vô cùng kinh ngạc, không hiểu tại sao hai người ấy lại có thể đi chung với nhau.
- Ta đến đây vì có chút chuyện cần bàn với Mai Lang Vương. - Văn Thần giải thích ngay - Bàn chuyện xong rồi, giờ cố tình nán lại để thăm em đấy mà.
- Ra vậy, cảm ơn ngài ạ. - Sao vừa nói vừa ra hiệu cho tiểu đồng chuẩn bị trà.
Thần Tình ngồi xuống bên cạnh em, phe phẩy quạt - Ta thấy Văn Thần sang thì cũng đi theo phiếm chuyện cho vui.
Tiểu đồng mang trà bánh ra và ba người hào hứng trò chuyện cùng nhau. Thần Tình và Văn Thần trông sắc mặt phờ phạc của em, hai nàng đột nhiên phì cười, ám muội ghé đến - Thế nào? Đêm qua lao động quá sức hay sao mà hôm nay trông uể oải vậy.
- Vâng… - Sao đáp và lại tựa vào gối lim dim.
- Hắn "mãnh liệt" lắm à? - Thần Tình hỏi.
Sao gật gật đầu.
- Một người nghiêm nghị Mai Lang Vương cũng có thể trở nên dữ dội trên giường? - Văn Thần kinh ngạc. Sau đó nàng lại thì thầm hỏi em điều gì khiến Sao đỏ bừng bừng.
Em dùng tay mô tả cho nàng. Thần Tình và Văn Thần nhìn cử chỉ tay của em rồi sững sờ. Thần Tình vỗ vai em, gật đầu an ủi, bảo rằng - Thôi gắng đi. Còn Văn Thần thì không thể tin được, nàng ta không thể tin rằng một người ăn chay như chàng lại có thể sở hữu kích thước đó.
Ba người họ trò chuyện loanh quanh một lúc thì Thần Tình chợt bảo em rằng nàng và Văn Thần đã hẹn nhau sẽ cùng đến núi Đỗ du ngoạn một chuyến. Ngọn núi đó khá đẹp, có nhiều thắng cảnh. Hai nàng hỏi em có muốn đi cùng không. Chuyến đi sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Sao đương nhiên rất muốn đi. Hơn nữa em đi cùng Thần Tình và Văn Thần thì chàng sẽ không ý kiến gì đâu. Thế nhưng khi em đã gật đầu đồng ý rồi thì Thần Tình mới bảo với em rằng Quan Lang Nùng Tậu cũng sẽ đi cùng đấy. Sao nghe vậy thì hơi ái ngại… Em bảo với Thần Tình rằng để em hỏi ý chồng đã.
Tuy bảo với Thần Tình là thế nhưng Sao vẫn chưa dám mở lời với chàng. Mai Lang Vương đang bận giải quyết một đợt công việc mới nên tâm trạng rất căng thẳng. Sao giấu chuyện ấy trong lòng đến tận bốn ngày sau. Đêm đó, sau khi đã hầu hạ chàng xong, nằm trong vòng tay chàng với thân thể rã rời, em mới lí nhí mở lời - Mai Lang, chị Thần Tình và ngài Văn Thần rủ em đến núi Đỗ chơi đấy ạ.
- Ừm. - Chàng rất thoải mái tinh thần, ôm em trong lòng và nhắm mắt thư giãn.
- Em muốn đi với các chị, ngài cho phép em đi nhé? Mai Lang Vương suy nghĩ một chút, nếu là Thần Tình và Văn Thần thì không vấn đề gì. Hơn nữa núi Đỗ cũng gần đây, chỉ cần đi qua ba cánh cổng thông hành là đến rồi. Vì vậy chàng đồng ý - Được.
Em im lặng một lúc rồi thỏ thẻ nói - Quan Lang cũng đi cùng nữa ạ.
Đôi mắt nâu đang nhắm nghiền lập tức bừng mở. Sao giật thót, trốn vội vào ngực chàng. Mai Lang Vương trông bộ dạng sợ hãi lúng túng của em, hơi thở dần trở nên điều hòa. Chàng thở ra nhẹ nhàng, lấy chăn bọc người cả hai lại rồi đáp - Ừm, cứ đồng ý với Thần Tình đi.
Sao hơi bất ngờ nhưng sự hớn hở nhanh chóng khỏa lấp tất cả. Em tươi cười ngẩng lên, nịnh bợ hôn chàng một cái và bảo - Cảm ơn chồng!
Mai Lang Vương mỉm môi thư thái vì nụ hôn nịnh của em, chàng tựa lên trán em và thầm thì, hơi thở dần chậm lại - Ngủ đi nào.
- Vâng ạ.
Suốt hai ngày sau, Mai Lang Vương không trở về giường ngủ cùng em. Chàng làm việc thâu đêm ở thư phòng và dặn em cứ ngủ trước. Sao thương chàng lắm, thường hầu chàng đến khi nào không thể thức được nữa thì mới trở về phòng.
Tối ngày thứ ba, em không hầu chàng muộn được. Sao trở về phòng sớm để chuẩn bị hành lí cho chuyến đi. Em mang theo sổ vẽ, bút mực sẵn sàng. Khi Sao đã chuẩn bị xong mọi thứ thì lại bị tóm. Em sửng sốt, hỏi chàng - Ngài làm việc xong rồi ư?
Mai Lang Vương không đáp, chỉ thả em lên giường. Vừa mới đặt em xuống, chàng ngay lập tức tước đoạt trang phục của em. Sao ngăn tay chàng lại, bảo rằng em phải ngủ sớm để mai còn đi chơi. Chàng hơi cau mày, sau đó lật người em và ấn em lên chăn, tiếp cận từ phía sau.
Sao dần mơ màng khi chàng tấn công như thế. Mai Lang Vương biết rõ điểm yếu của em thế nên dễ dàng đánh cho em gục ngã. Khi chàng nâng hông em lên và chế ngự em triệt để, Sao mới sực tỉnh. Tuy vậy, em cũng chỉ lấy lại được ý thức trong chốc lát rồi nhanh chóng bị vùi vào sóng biển trập trùng.
Mãi đến khi trời hửng sáng, Sao mới tỉnh dậy. Em thấy mình đang nằm vắt qua ngực chàng, người vô lực rệu rã. Mai Lang Vương nắm tay em và ngủ rất say. Sao rất muốn ngồi dậy để chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi nhưng em không thể, tâm trí cứ mờ dần theo hơi thở êm dịu của người nằm bên cạnh.
Cuối cùng em lại bị chính chàng gọi dậy. Khi em mở mắt ra lần nữa, Mai Lang Vương đã ăn mặc chỉnh tề và hé mắt nhìn em, cười nhếch - Mau thay áo đi nào.
Sao ấm ức nhìn chàng, sau đó lao đến đấm đấm chàng tới tấp. Mai Lang Vương bật cười, hai vợ chồng đùa giỡn trước gương mãi. Đánh chàng chán, em lại bỏ ra nhà sau và thay áo. Sao lết thân xác mệt mỏi vào phòng, lấy vội túi đồ mà tối qua mình chuẩn bị rồi lết thân ra nhà trước. Mai Lang Vương đang uống trà ở giường tre cùng Lãm. Hôm nay chàng trông thật thong thả, không có vẻ nghiêm trang nặng nề như mọi khi.
Em ngồi đó nghe hai người họ bàn luận một lúc thì Thần Tình đến, nàng phe phẩy quạt đi vào cổng tròn và bảo em - Đi thôi, thuyền đến rồi.
Sao vui vẻ hẳn lên, bộ dạng mệt mỏi lập tức bị gác sang một phía. Em ôm túi đồ, mỉm cười chào chàng và Lãm rồi tung tăng theo sau Thần Tình. Lãm trông theo em, cười cười hướng sang chàng. Mai Lang Vương đặt chén trà xuống và dặn chàng ta - Mọi việc giao cho ngươi nhé.
Lãm tuân lệnh gật đầu, còn chàng thì khoanh tay đi theo em. Sao nghe tiếng guốc phía sau, em quay lại, chỉ thấy chàng đang lay quạt rất thanh tao. Sao không thắc mắc gì về sự đi theo của chàng vì em nghĩ chàng định tiễn em. Lòng chợt ngọt ngào, Sao cố tình đi chậm lại để đợi chàng. Mai Lang Vương cười mỉm khi em đợi chàng cùng song bước. Chàng khoác tay qua vai em, hai vợ chồng thân mật tiến ra cổng viện.
Thuyền của Văn Phủ bấy giờ đã neo đậu trên Mai Viện sẵn. Trên thuyền, Văn Thần và Nùng Tậu đang nhìn xuống hai người. Thần Tình bước vội lên cầu thang còn Sao thì nhanh chóng chào chàng và rời đi. Nhưng em không thoát khỏi tay chàng được. Mai Lang Vương giữ vai em rất chặt và Sao không thể di chuyển.
- Mai Lang! - Em nhắc nhở chàng.
- Ta cũng đi. - Chàng thong thả nói.
- Gì ạ?! - Sao sốc nặng.
Chàng không giải thích nữa, thản nhiên khoác vai em bước lên thuyền trước sự bất ngờ của Thần Tình và Văn Thần. Hai vợ chồng đi đến hội ngộ cùng mọi người, Nùng Tậu vừa trông thấy chàng tiến lên cùng em, mặt lập tức sa sầm cau có. Sao cúi chào Nùng Tậu và hỏi thăm sức khỏe chàng ta. Nùng Tậu dịu dàng trả lời em nhưng mắt thì cứ liếc xéo Mai Lang Vương.
- Dạo này ngươi bận lắm mà? Chiến sự bộn bề, thời gian đâu mà rong chơi thế hả? - Nùng Tậu cười khẩy.
- Ta sắp xếp công việc được mà, chẳng có gì khó khăn. - Chàng thong thả lay quạt, cười đáp.
- Ban đầu chuyến đi này đâu có mặt ngươi? Rõ ràng chúng ta chỉ mời Sao. - Nùng Tậu sừng sộ.
Mai Lang Vương dừng tay quạt lại, đôi mắt nâu tràn đầy khiêu khích, nhếch môi - Ta cố tình đi theo giữ vợ đấy, thế nào? Thời buổi loạn lạc này đạo đức xuống dốc kinh lắm. Vợ hở ra một chút là bị kẻ gian cuỗm mất ngay. Không đi theo trông chừng thì không yên tâm được.
Nùng Tậu ngậm miệng.
Sao nghe chàng nói mà chỉ biết trốn xuống lỗ. Em che mặt lại và nép phía sau chàng, chẳng dám ngẩng lên nhìn ai. Thần Tình và Văn Thần liếc bộ dạng ghen tuông hung hãn đó, ghé lại bảo em - Mấy ngày nay em cấm cửa hắn hay sao mà trông hắn hận đời thế?
Sao ngượng chín mặt, thốt - Ngài ấy vẫn được hầu hạ chu đáo hằng đêm đấy chứ! Em có cấm cửa ngài ấy đâu.
- Thế em thân thiết với gã nào khiến hắn ấm ức à?
- Chị cũng ở Mai Viện cùng bọn em chị thấy đấy, em làm gì được tự do ra ngoài hay tiếp xúc với ai? Khách lạ muôn đến thăm em đều phải xin phép ngài ấy.
- Ô hô, vậy ra hắn ghen là vì thằng nhóc Nùng Tậu. - Thần Tình cười giễu.
Văn Thần nghe đến đây, ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến Sao bối rối vô cùng.
- Ta đến đây vì có chút chuyện cần bàn với Mai Lang Vương. - Văn Thần giải thích ngay - Bàn chuyện xong rồi, giờ cố tình nán lại để thăm em đấy mà.
- Ra vậy, cảm ơn ngài ạ. - Sao vừa nói vừa ra hiệu cho tiểu đồng chuẩn bị trà.
Thần Tình ngồi xuống bên cạnh em, phe phẩy quạt - Ta thấy Văn Thần sang thì cũng đi theo phiếm chuyện cho vui.
Tiểu đồng mang trà bánh ra và ba người hào hứng trò chuyện cùng nhau. Thần Tình và Văn Thần trông sắc mặt phờ phạc của em, hai nàng đột nhiên phì cười, ám muội ghé đến - Thế nào? Đêm qua lao động quá sức hay sao mà hôm nay trông uể oải vậy.
- Vâng… - Sao đáp và lại tựa vào gối lim dim.
- Hắn "mãnh liệt" lắm à? - Thần Tình hỏi.
Sao gật gật đầu.
- Một người nghiêm nghị Mai Lang Vương cũng có thể trở nên dữ dội trên giường? - Văn Thần kinh ngạc. Sau đó nàng lại thì thầm hỏi em điều gì khiến Sao đỏ bừng bừng.
Em dùng tay mô tả cho nàng. Thần Tình và Văn Thần nhìn cử chỉ tay của em rồi sững sờ. Thần Tình vỗ vai em, gật đầu an ủi, bảo rằng - Thôi gắng đi. Còn Văn Thần thì không thể tin được, nàng ta không thể tin rằng một người ăn chay như chàng lại có thể sở hữu kích thước đó.
Ba người họ trò chuyện loanh quanh một lúc thì Thần Tình chợt bảo em rằng nàng và Văn Thần đã hẹn nhau sẽ cùng đến núi Đỗ du ngoạn một chuyến. Ngọn núi đó khá đẹp, có nhiều thắng cảnh. Hai nàng hỏi em có muốn đi cùng không. Chuyến đi sẽ diễn ra sau một tuần nữa.
Sao đương nhiên rất muốn đi. Hơn nữa em đi cùng Thần Tình và Văn Thần thì chàng sẽ không ý kiến gì đâu. Thế nhưng khi em đã gật đầu đồng ý rồi thì Thần Tình mới bảo với em rằng Quan Lang Nùng Tậu cũng sẽ đi cùng đấy. Sao nghe vậy thì hơi ái ngại… Em bảo với Thần Tình rằng để em hỏi ý chồng đã.
Tuy bảo với Thần Tình là thế nhưng Sao vẫn chưa dám mở lời với chàng. Mai Lang Vương đang bận giải quyết một đợt công việc mới nên tâm trạng rất căng thẳng. Sao giấu chuyện ấy trong lòng đến tận bốn ngày sau. Đêm đó, sau khi đã hầu hạ chàng xong, nằm trong vòng tay chàng với thân thể rã rời, em mới lí nhí mở lời - Mai Lang, chị Thần Tình và ngài Văn Thần rủ em đến núi Đỗ chơi đấy ạ.
- Ừm. - Chàng rất thoải mái tinh thần, ôm em trong lòng và nhắm mắt thư giãn.
- Em muốn đi với các chị, ngài cho phép em đi nhé? Mai Lang Vương suy nghĩ một chút, nếu là Thần Tình và Văn Thần thì không vấn đề gì. Hơn nữa núi Đỗ cũng gần đây, chỉ cần đi qua ba cánh cổng thông hành là đến rồi. Vì vậy chàng đồng ý - Được.
Em im lặng một lúc rồi thỏ thẻ nói - Quan Lang cũng đi cùng nữa ạ.
Đôi mắt nâu đang nhắm nghiền lập tức bừng mở. Sao giật thót, trốn vội vào ngực chàng. Mai Lang Vương trông bộ dạng sợ hãi lúng túng của em, hơi thở dần trở nên điều hòa. Chàng thở ra nhẹ nhàng, lấy chăn bọc người cả hai lại rồi đáp - Ừm, cứ đồng ý với Thần Tình đi.
Sao hơi bất ngờ nhưng sự hớn hở nhanh chóng khỏa lấp tất cả. Em tươi cười ngẩng lên, nịnh bợ hôn chàng một cái và bảo - Cảm ơn chồng!
Mai Lang Vương mỉm môi thư thái vì nụ hôn nịnh của em, chàng tựa lên trán em và thầm thì, hơi thở dần chậm lại - Ngủ đi nào.
- Vâng ạ.
Suốt hai ngày sau, Mai Lang Vương không trở về giường ngủ cùng em. Chàng làm việc thâu đêm ở thư phòng và dặn em cứ ngủ trước. Sao thương chàng lắm, thường hầu chàng đến khi nào không thể thức được nữa thì mới trở về phòng.
Tối ngày thứ ba, em không hầu chàng muộn được. Sao trở về phòng sớm để chuẩn bị hành lí cho chuyến đi. Em mang theo sổ vẽ, bút mực sẵn sàng. Khi Sao đã chuẩn bị xong mọi thứ thì lại bị tóm. Em sửng sốt, hỏi chàng - Ngài làm việc xong rồi ư?
Mai Lang Vương không đáp, chỉ thả em lên giường. Vừa mới đặt em xuống, chàng ngay lập tức tước đoạt trang phục của em. Sao ngăn tay chàng lại, bảo rằng em phải ngủ sớm để mai còn đi chơi. Chàng hơi cau mày, sau đó lật người em và ấn em lên chăn, tiếp cận từ phía sau.
Sao dần mơ màng khi chàng tấn công như thế. Mai Lang Vương biết rõ điểm yếu của em thế nên dễ dàng đánh cho em gục ngã. Khi chàng nâng hông em lên và chế ngự em triệt để, Sao mới sực tỉnh. Tuy vậy, em cũng chỉ lấy lại được ý thức trong chốc lát rồi nhanh chóng bị vùi vào sóng biển trập trùng.
Mãi đến khi trời hửng sáng, Sao mới tỉnh dậy. Em thấy mình đang nằm vắt qua ngực chàng, người vô lực rệu rã. Mai Lang Vương nắm tay em và ngủ rất say. Sao rất muốn ngồi dậy để chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi nhưng em không thể, tâm trí cứ mờ dần theo hơi thở êm dịu của người nằm bên cạnh.
Cuối cùng em lại bị chính chàng gọi dậy. Khi em mở mắt ra lần nữa, Mai Lang Vương đã ăn mặc chỉnh tề và hé mắt nhìn em, cười nhếch - Mau thay áo đi nào.
Sao ấm ức nhìn chàng, sau đó lao đến đấm đấm chàng tới tấp. Mai Lang Vương bật cười, hai vợ chồng đùa giỡn trước gương mãi. Đánh chàng chán, em lại bỏ ra nhà sau và thay áo. Sao lết thân xác mệt mỏi vào phòng, lấy vội túi đồ mà tối qua mình chuẩn bị rồi lết thân ra nhà trước. Mai Lang Vương đang uống trà ở giường tre cùng Lãm. Hôm nay chàng trông thật thong thả, không có vẻ nghiêm trang nặng nề như mọi khi.
Em ngồi đó nghe hai người họ bàn luận một lúc thì Thần Tình đến, nàng phe phẩy quạt đi vào cổng tròn và bảo em - Đi thôi, thuyền đến rồi.
Sao vui vẻ hẳn lên, bộ dạng mệt mỏi lập tức bị gác sang một phía. Em ôm túi đồ, mỉm cười chào chàng và Lãm rồi tung tăng theo sau Thần Tình. Lãm trông theo em, cười cười hướng sang chàng. Mai Lang Vương đặt chén trà xuống và dặn chàng ta - Mọi việc giao cho ngươi nhé.
Lãm tuân lệnh gật đầu, còn chàng thì khoanh tay đi theo em. Sao nghe tiếng guốc phía sau, em quay lại, chỉ thấy chàng đang lay quạt rất thanh tao. Sao không thắc mắc gì về sự đi theo của chàng vì em nghĩ chàng định tiễn em. Lòng chợt ngọt ngào, Sao cố tình đi chậm lại để đợi chàng. Mai Lang Vương cười mỉm khi em đợi chàng cùng song bước. Chàng khoác tay qua vai em, hai vợ chồng thân mật tiến ra cổng viện.
Thuyền của Văn Phủ bấy giờ đã neo đậu trên Mai Viện sẵn. Trên thuyền, Văn Thần và Nùng Tậu đang nhìn xuống hai người. Thần Tình bước vội lên cầu thang còn Sao thì nhanh chóng chào chàng và rời đi. Nhưng em không thoát khỏi tay chàng được. Mai Lang Vương giữ vai em rất chặt và Sao không thể di chuyển.
- Mai Lang! - Em nhắc nhở chàng.
- Ta cũng đi. - Chàng thong thả nói.
- Gì ạ?! - Sao sốc nặng.
Chàng không giải thích nữa, thản nhiên khoác vai em bước lên thuyền trước sự bất ngờ của Thần Tình và Văn Thần. Hai vợ chồng đi đến hội ngộ cùng mọi người, Nùng Tậu vừa trông thấy chàng tiến lên cùng em, mặt lập tức sa sầm cau có. Sao cúi chào Nùng Tậu và hỏi thăm sức khỏe chàng ta. Nùng Tậu dịu dàng trả lời em nhưng mắt thì cứ liếc xéo Mai Lang Vương.
- Dạo này ngươi bận lắm mà? Chiến sự bộn bề, thời gian đâu mà rong chơi thế hả? - Nùng Tậu cười khẩy.
- Ta sắp xếp công việc được mà, chẳng có gì khó khăn. - Chàng thong thả lay quạt, cười đáp.
- Ban đầu chuyến đi này đâu có mặt ngươi? Rõ ràng chúng ta chỉ mời Sao. - Nùng Tậu sừng sộ.
Mai Lang Vương dừng tay quạt lại, đôi mắt nâu tràn đầy khiêu khích, nhếch môi - Ta cố tình đi theo giữ vợ đấy, thế nào? Thời buổi loạn lạc này đạo đức xuống dốc kinh lắm. Vợ hở ra một chút là bị kẻ gian cuỗm mất ngay. Không đi theo trông chừng thì không yên tâm được.
Nùng Tậu ngậm miệng.
Sao nghe chàng nói mà chỉ biết trốn xuống lỗ. Em che mặt lại và nép phía sau chàng, chẳng dám ngẩng lên nhìn ai. Thần Tình và Văn Thần liếc bộ dạng ghen tuông hung hãn đó, ghé lại bảo em - Mấy ngày nay em cấm cửa hắn hay sao mà trông hắn hận đời thế?
Sao ngượng chín mặt, thốt - Ngài ấy vẫn được hầu hạ chu đáo hằng đêm đấy chứ! Em có cấm cửa ngài ấy đâu.
- Thế em thân thiết với gã nào khiến hắn ấm ức à?
- Chị cũng ở Mai Viện cùng bọn em chị thấy đấy, em làm gì được tự do ra ngoài hay tiếp xúc với ai? Khách lạ muôn đến thăm em đều phải xin phép ngài ấy.
- Ô hô, vậy ra hắn ghen là vì thằng nhóc Nùng Tậu. - Thần Tình cười giễu.
Văn Thần nghe đến đây, ôm bụng cười ngặt nghẽo khiến Sao bối rối vô cùng.
Danh sách chương