Đào Hoa nghiến răng ken két trông theo bóng em còn Mai Lang Vương thì cau mày. Ngực chàng vừa lan tỏa một cơn đau xiết. Tại sao sự bình thản và có phần cung kính mà em dùng để ứng xử với Đào Hoa kia lại khiến chàng đau như vậy?"
- o-
Kể từ sau lần nhận được chiếc tò he, Sao không còn trao quà cùng Lãm nữa, dường như em đã ngửi thấy mùi bất thường từ chỗ quà và chỗ thư ấy. Sao quay về việc dệt lụa, kĩ thuật thêu của em đã rất thuần phục và các vị Hoa Tiên bắt đầu dạy sang kĩ thuật dệt. Lần trước Sao đã dệt được một chiếc khăn, bây giờ em chuẩn bị chuyển sang dệt gấm. Em đang tập dệt những hoa văn trên trang phục chàng.
Vì ở Mai Viện chỉ có một khung cửi, nó lại nằm ở khu Hoa Tiên, thế nên Sao phải dành thời gian ở đó nhiều hơn. Mai Lang Vương làm việc xong, không thấy em trong nhà, chàng lại dáo dác đi tìm. Khi sang đến khu Hoa Tiên, thấy em ngồi sau khung cửi, chàng chợt thấy lòng lặng xuống, bình yên. Mai Lang Vương tiến đến, đứng một bên và nhìn em chăm chú, con thoi trên tay em đưa đi chậm chạp, Sao mất thời gian gấp ba lần so với các chị để dệt được một đoạn gấm ngắn. Em vẫn còn bỡ ngỡ nhiều lắm, chưa thuần phục hoàn toàn.
- Dệt vải để may áo cho ta hửm? - Chàng cúi xuống thì thầm bên tai em. Tất nhiên chỉ đơn giản là thế vì họ đang ở khu Hoa Tiên, chàng không dám làm gì quá trớn.
- Vâng, không thể cứ dùng vải các chị dệt để may áo cho ngài mãi được. Đã đến lúc em phải tự dệt vải rồi. - Em đáp rất bình thản.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu.
Chàng đứng bên em thêm một lúc thì tiểu đồng đến báo có khách viếng thăm. Mai Lang Vương rời ra nhà trước làm việc còn Sao thì ở lại đó tiếp tục dệt vải.
Nhiều ngày sau, khi em sang nhà chàng để hầu hạ như thường lệ thì bỗng thấy ở nhà phải từ lúc nào đã xuất hiện một khung cửi mới. Khung được làm từ gỗ xoan đào, sơn phết kĩ lưỡng và còn được trang trí vỏ trai cùng những hoa văn điêu khắc tinh xảo. Sao ngỡ ngàng ngắm nó hồi lâu, thật sự không cần phải trang trí khung cửi đến mức này. Một chiếc khung dệt đẹp như thế, ai nỡ lòng mà ngồi vào rồi kéo gập mạnh tay chứ? Mai Lang Vương chẳng biết xuất hiện bên cạnh em từ lúc nào, chàng khoanh tay ngắm khung cửi đó rồi chiếu mắt sang em, cười mỉm - Thích không?
Sao không trả lời, chàng lại giở trò ve vãn, ôm lấy eo em và kéo em vào lòng - Ta làm nó cho em đấy, từ nay có dệt thì dệt ở nhà ta. Đừng sang khu của các vị trưởng bối nữa, kẻo lại làm phiền họ.
- Em biết rồi ạ. - Lần đầu tiên Sao ngoan ngoãn vâng lời đến vậy.
- Ừm. - Sự vâng lời đó khiến chàng rất vừa ý.
Sao chuyển sang dệt ở nhà chàng từ đó, Mai Lang Vương không cần phải đi tìm em vất vả nữa. Mỗi khi chàng rời khỏi thư phòng, tiến ra nhà chính vài bước chân thì sẽ nhìn thấy em. Lúc chàng ngồi ở giường tre thưởng trà đọc sách thì lại được nghe tiếng em kéo khung dệt đều đặn. Sự yên bình đó khiến Mai Lang Vương cảm giác như đang được mơ một giấc mơ êm dịu. Chàng mong rằng phút giây này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Thuở ban đầu, Sao không dệt được sản phẩm đạt chất lượng nào. Em cứ dệt chăm chỉ rồi khi được một mét vải thì lại cắt bỏ, không dệt tấm lụa đó nữa. Những sản phẩm lỗi bị em bỏ sang một bên, nằm lăn nằm lóc. Các tiểu đồng thấy thế bèn đến thu dọn chúng, định đem vứt đi. Khi chúng mang số lụa hỏng đó ra sân sau thì chạm phải Mai Lang Vương, chàng liền hỏi chúng tại sao lại đem vứt số lụa này. Các tiểu đồng thành thật báo cáo, chàng nghe xong, cười nhẹ nhàng, bảo chúng cứ đem hết vào thư phòng cho chàng.
Mai Lang Vương cẩn thận gấp số lụa hỏng của em lại, an bài vào một chiếc hộp vừa phải rồi cất vào chỗ bí mật. Đó là nơi chàng giữ các món quà mà mình vòi vĩnh được từ em. Chúng giống như một bộ sưu tập của chàng vậy, khi rảnh rỗi chàng lại đem chúng ra ngắm. Vừa ngắm vừa hồi tưởng lại từng khoảnh khắc, từ khi em chỉ là một cô bé lon ton đi guốc không quen, chậm chạp tiến đến nắm lấy tay chàng cho đến khi em trở thành một thiếu nữ đoan nhã, xinh đẹp đằm thắm khiến chàng không thể rời mắt.
Bầu không Mai Viện bình yên được tầm vài tháng thì Đào Hoa lại xuất hiện. Nguyên do của sự ghé thăm này là vì, từ sau kì họp thường niên diễn ra ở phủ Thần Lúa, tin đồn tình cảm của Mai Lang Vương lại nổi đình nổi đám khắp nơi. Lần này tin đồn bùng lên còn dữ dội hơn ban đầu vì dính đến Quan Lang, Thần Lúa, Lim Lang Vương rồi cả Thảo Thần vừa nhậm chức nữa. Tin đồn lao ầm về Khau Pạ, khiến quê nhà chao đảo một phen. Ai cũng tìm đến nàng hỏi thăm, rằng tình cảm giữa nàng và Vương giờ thế nào rồi, làm cho Đào Hoa tức điên lên được. Chính vì vậy nàng quyết định đến Mai Viện để dạy dỗ con bé không biết điều một phen.
Lúc Đào Hoa đến, Mai Lang Vương đã đi làm và Sao thì đang dệt vải trong nhà. Đào Hoa vừa đi vào sân đã thấy khung cửi nằm chễm chệ bên nhà phải, máu lại xông lên đầu. Nàng hùng hồn lao đến, định tát em. Sao đang tập trung dệt, chợt nghe tiếng hài, em giật mình quay lại.
- Con nhỏ ti tiện! - Đào Hoa chửi rủa rồi hạ tay xuống.
Sao nhanh nhẹn né tránh, tuy em tạm thời không thể khởi động thần lực được nữa nhưng tuyệt nhiên không còn là con nhóc ngờ nghệch mà năm ấy nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được. Sau khi đi cùng Quan Lang, thân thủ của Sao đã có sự nhạy bén nhất định, em dễ dàng tránh được những đòn tấn công ở khoảng cách gần.
Đào Hòa tát hụt, giận run người. Nàng thậm chí đã định dùng thần lực để tấn công em. Sức mạnh vận lên đến tay, một cơn gió chợt thốc qua mặt nàng, lạnh buốt giá. Đào Hoa dừng hẳn lại, liếc mắt sang, trên chiếc cột phía sau đã cắm chặt một đóa mai hoa.
- Vương! - Đào Hoa hướng về cổng tròn.
Mai Lang Vươn sầm mặt đi vào, theo sau chàng còn có Lãm. Đôi mắt nâu dâng tràn cơn giận, dữ dội nghiêm lãnh khiến Đào Hoa bất giác lùi lại, chân run lẩy bẩy, trán toát mồ hôi. Mai Lang Vương nhìn sang em, Sao tỏ ra rất bình thản. Em nghiêm trang cúi chào Đào Hoa trước mặt chàng - Phu nhân, xin tha lỗi cho em vì đã không thi lễ với người từ trước.
Đào Hoa trừng mắt, không thèm đối đáp với em. Sao cũng không nể nang gì nàng, em tiếp tục ngắn gọn nói: "Em xin lui ạ!" rồi đi mất hút. Đào Hoa nghiến răng ken két trông theo bóng em còn Mai Lang Vương thì cau mày. Ngực chàng vừa lan tỏa một cơn đau xiết. Tại sao sự bình thản và có phần cung kính mà em dùng để ứng xử với Đào Hoa kia lại khiến chàng đau như vậy?
- o-
Kể từ sau lần nhận được chiếc tò he, Sao không còn trao quà cùng Lãm nữa, dường như em đã ngửi thấy mùi bất thường từ chỗ quà và chỗ thư ấy. Sao quay về việc dệt lụa, kĩ thuật thêu của em đã rất thuần phục và các vị Hoa Tiên bắt đầu dạy sang kĩ thuật dệt. Lần trước Sao đã dệt được một chiếc khăn, bây giờ em chuẩn bị chuyển sang dệt gấm. Em đang tập dệt những hoa văn trên trang phục chàng.
Vì ở Mai Viện chỉ có một khung cửi, nó lại nằm ở khu Hoa Tiên, thế nên Sao phải dành thời gian ở đó nhiều hơn. Mai Lang Vương làm việc xong, không thấy em trong nhà, chàng lại dáo dác đi tìm. Khi sang đến khu Hoa Tiên, thấy em ngồi sau khung cửi, chàng chợt thấy lòng lặng xuống, bình yên. Mai Lang Vương tiến đến, đứng một bên và nhìn em chăm chú, con thoi trên tay em đưa đi chậm chạp, Sao mất thời gian gấp ba lần so với các chị để dệt được một đoạn gấm ngắn. Em vẫn còn bỡ ngỡ nhiều lắm, chưa thuần phục hoàn toàn.
- Dệt vải để may áo cho ta hửm? - Chàng cúi xuống thì thầm bên tai em. Tất nhiên chỉ đơn giản là thế vì họ đang ở khu Hoa Tiên, chàng không dám làm gì quá trớn.
- Vâng, không thể cứ dùng vải các chị dệt để may áo cho ngài mãi được. Đã đến lúc em phải tự dệt vải rồi. - Em đáp rất bình thản.
- Ừm. - Mai Lang Vương gật đầu.
Chàng đứng bên em thêm một lúc thì tiểu đồng đến báo có khách viếng thăm. Mai Lang Vương rời ra nhà trước làm việc còn Sao thì ở lại đó tiếp tục dệt vải.
Nhiều ngày sau, khi em sang nhà chàng để hầu hạ như thường lệ thì bỗng thấy ở nhà phải từ lúc nào đã xuất hiện một khung cửi mới. Khung được làm từ gỗ xoan đào, sơn phết kĩ lưỡng và còn được trang trí vỏ trai cùng những hoa văn điêu khắc tinh xảo. Sao ngỡ ngàng ngắm nó hồi lâu, thật sự không cần phải trang trí khung cửi đến mức này. Một chiếc khung dệt đẹp như thế, ai nỡ lòng mà ngồi vào rồi kéo gập mạnh tay chứ? Mai Lang Vương chẳng biết xuất hiện bên cạnh em từ lúc nào, chàng khoanh tay ngắm khung cửi đó rồi chiếu mắt sang em, cười mỉm - Thích không?
Sao không trả lời, chàng lại giở trò ve vãn, ôm lấy eo em và kéo em vào lòng - Ta làm nó cho em đấy, từ nay có dệt thì dệt ở nhà ta. Đừng sang khu của các vị trưởng bối nữa, kẻo lại làm phiền họ.
- Em biết rồi ạ. - Lần đầu tiên Sao ngoan ngoãn vâng lời đến vậy.
- Ừm. - Sự vâng lời đó khiến chàng rất vừa ý.
Sao chuyển sang dệt ở nhà chàng từ đó, Mai Lang Vương không cần phải đi tìm em vất vả nữa. Mỗi khi chàng rời khỏi thư phòng, tiến ra nhà chính vài bước chân thì sẽ nhìn thấy em. Lúc chàng ngồi ở giường tre thưởng trà đọc sách thì lại được nghe tiếng em kéo khung dệt đều đặn. Sự yên bình đó khiến Mai Lang Vương cảm giác như đang được mơ một giấc mơ êm dịu. Chàng mong rằng phút giây này sẽ kéo dài vĩnh viễn.
Thuở ban đầu, Sao không dệt được sản phẩm đạt chất lượng nào. Em cứ dệt chăm chỉ rồi khi được một mét vải thì lại cắt bỏ, không dệt tấm lụa đó nữa. Những sản phẩm lỗi bị em bỏ sang một bên, nằm lăn nằm lóc. Các tiểu đồng thấy thế bèn đến thu dọn chúng, định đem vứt đi. Khi chúng mang số lụa hỏng đó ra sân sau thì chạm phải Mai Lang Vương, chàng liền hỏi chúng tại sao lại đem vứt số lụa này. Các tiểu đồng thành thật báo cáo, chàng nghe xong, cười nhẹ nhàng, bảo chúng cứ đem hết vào thư phòng cho chàng.
Mai Lang Vương cẩn thận gấp số lụa hỏng của em lại, an bài vào một chiếc hộp vừa phải rồi cất vào chỗ bí mật. Đó là nơi chàng giữ các món quà mà mình vòi vĩnh được từ em. Chúng giống như một bộ sưu tập của chàng vậy, khi rảnh rỗi chàng lại đem chúng ra ngắm. Vừa ngắm vừa hồi tưởng lại từng khoảnh khắc, từ khi em chỉ là một cô bé lon ton đi guốc không quen, chậm chạp tiến đến nắm lấy tay chàng cho đến khi em trở thành một thiếu nữ đoan nhã, xinh đẹp đằm thắm khiến chàng không thể rời mắt.
Bầu không Mai Viện bình yên được tầm vài tháng thì Đào Hoa lại xuất hiện. Nguyên do của sự ghé thăm này là vì, từ sau kì họp thường niên diễn ra ở phủ Thần Lúa, tin đồn tình cảm của Mai Lang Vương lại nổi đình nổi đám khắp nơi. Lần này tin đồn bùng lên còn dữ dội hơn ban đầu vì dính đến Quan Lang, Thần Lúa, Lim Lang Vương rồi cả Thảo Thần vừa nhậm chức nữa. Tin đồn lao ầm về Khau Pạ, khiến quê nhà chao đảo một phen. Ai cũng tìm đến nàng hỏi thăm, rằng tình cảm giữa nàng và Vương giờ thế nào rồi, làm cho Đào Hoa tức điên lên được. Chính vì vậy nàng quyết định đến Mai Viện để dạy dỗ con bé không biết điều một phen.
Lúc Đào Hoa đến, Mai Lang Vương đã đi làm và Sao thì đang dệt vải trong nhà. Đào Hoa vừa đi vào sân đã thấy khung cửi nằm chễm chệ bên nhà phải, máu lại xông lên đầu. Nàng hùng hồn lao đến, định tát em. Sao đang tập trung dệt, chợt nghe tiếng hài, em giật mình quay lại.
- Con nhỏ ti tiện! - Đào Hoa chửi rủa rồi hạ tay xuống.
Sao nhanh nhẹn né tránh, tuy em tạm thời không thể khởi động thần lực được nữa nhưng tuyệt nhiên không còn là con nhóc ngờ nghệch mà năm ấy nàng muốn bắt nạt thế nào cũng được. Sau khi đi cùng Quan Lang, thân thủ của Sao đã có sự nhạy bén nhất định, em dễ dàng tránh được những đòn tấn công ở khoảng cách gần.
Đào Hòa tát hụt, giận run người. Nàng thậm chí đã định dùng thần lực để tấn công em. Sức mạnh vận lên đến tay, một cơn gió chợt thốc qua mặt nàng, lạnh buốt giá. Đào Hoa dừng hẳn lại, liếc mắt sang, trên chiếc cột phía sau đã cắm chặt một đóa mai hoa.
- Vương! - Đào Hoa hướng về cổng tròn.
Mai Lang Vươn sầm mặt đi vào, theo sau chàng còn có Lãm. Đôi mắt nâu dâng tràn cơn giận, dữ dội nghiêm lãnh khiến Đào Hoa bất giác lùi lại, chân run lẩy bẩy, trán toát mồ hôi. Mai Lang Vương nhìn sang em, Sao tỏ ra rất bình thản. Em nghiêm trang cúi chào Đào Hoa trước mặt chàng - Phu nhân, xin tha lỗi cho em vì đã không thi lễ với người từ trước.
Đào Hoa trừng mắt, không thèm đối đáp với em. Sao cũng không nể nang gì nàng, em tiếp tục ngắn gọn nói: "Em xin lui ạ!" rồi đi mất hút. Đào Hoa nghiến răng ken két trông theo bóng em còn Mai Lang Vương thì cau mày. Ngực chàng vừa lan tỏa một cơn đau xiết. Tại sao sự bình thản và có phần cung kính mà em dùng để ứng xử với Đào Hoa kia lại khiến chàng đau như vậy?
Danh sách chương