Sở Thiên Vũ quyết định đi đến nội vụ phủ điều tra trước nhưng đi được một đoạn thì y phải nhanh chóng núp sang một chỗ, y nhìn thấy Mộc Dung và Yên Vy đang cãi nhau. Yên Vy nói:

"Ngươi là đồ thái giám chết tiệt, làm mất nhã hứng của ta!"

Mộc Dung nắm tay, nói:

"Vy Nhi...ta xin lỗi."

"Hay cho câu xin lỗi, rốt cuộc trong lòng ngươi ta chẳng là gì cả. Ta hận ngươi!"

Yên Vy nói rồi giận dữ bỏ đi mặc cho Mộc Dung đứng đó, ánh mắt cậu có chút buồn bã tiếc nuối.

Sở Thiên Vũ tuy chỉ xem được một lúc nhưng y cũng cảm nhận ra được tâm trạng Mộc Dung thế nào, đối với thân phận của cậu hiện giờ đúng là cách rất xa Yên Vy. Cậu càng không thể bỏ mặc nhiệm vụ của mình mà nói hết cho cô, đành cuối đầu buông tay.

Vừa ngay sao Long Dạ Trạch đi ngang, cậu cũng nghe thấy cuộc đối thoại của Mộc Dung và Yên Vy. Khi Yên Vy rời đi cậu mới đi tới, nói:

"Lão ngũ!"

Mộc Dung nhìn lại, giọng cậu yếu ớt nói:

"Tam ca."

"Sao vậy, thất tình à."

"Không có gì."

Long Dạ Trạch ánh mắt hơi lay động, cậu hỏi Mộc Dung:

"Sao đệ không nói cho muội ấy biết?"

"Nhị ca vốn không thích người ngoài xen vào việc của mình, đệ không thể nói được."

Mộc Dung buồn bã. Long Dạ Trạch hết cách, cậu vỗ lên vai Mộc Dung an ủi, nói:

"Đệ đừng như vậy, việc này ta sẽ bàn bạc với đại tỷ và a tỷ xem sao, không chừng họ nói nhị ca sẽ đồng ý."

"Vậy nhờ huynh."

"Ừm, đệ cũng mau chóng trở về Càng Đức Điện đi, ở đây lâu quá sẽ dễ bị người khác thấy."

"Vâng."

Sở Thiên Vũ đứng đành sau lưng họ đã nghe hết. Có lẽ chuyện y không ngờ được chính là việc không chỉ mình yêu nữ nhân hoàng tộc mà cả Mộc Dung cũng biết yêu rồi.

Bỏ qua chuyện đó, Sở Thiên Vũ tiếp tục đi đến nội vụ phủ. Vừa bước vào, công công phụ trách đã hỏi y:

"Ngươi là ai?"

"Ta là thiếu tự khanh của đại lý tự."

Nghe thấy người trước mặt tự xưng là người của đại lý tự khiến hắn hơi hoảng nhưng rồi cũng lấy lại tin thần, cười cười nói:

"Hóa ra là thiếu tự khanh đại nhân, xin mời ngài vào trong"

"Ta tưởng công công sẽ đuổi ta đi chứ."

"Nào dám, nào dám."

Sở Thiên Vũ vào bên trong hắn mới hỏi:

"Không biết đại nhân đến đây có việc gì?"



"Ta đến đây phụ trách điều tra vụ mất cắp, chỉ muốn hỏi công công một số việc có liên quan."

"Hoá ra là việc này."

Thế rồi hắn thuần thục lại tất cả cho Sở Thiên Vũ nghe. Nghe qua y có vẻ trầm ngâm.

Được một lúc, sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Sở Thiên Vũ nhanh chóng rời khỏi.

Vừa đi khỏi được một đoạn cũng vừa lúc Mộc Dung chạy đến, cậu thở hồng hộc nói:

"Nhị...c-Sở...ca."

"Sao gấp vậy?"

Mộc Dung cuối cùng cũng hô hấp đều lại, cậu nói:

"Lúc nãy về Càng Đức Điện thì đệ nghe bệ hạ nói huynh cần đệ nên lập tức chạy đi tìm, ai dè gặp được huynh ở đây."

_ Lúc nãy mới buồn bã vì thất tình mà bây giờ chẳng thấy buồn chút nào, tên nhóc này học được cách đổi sắc mặt nhanh thật.

Sở Thiên Vũ cố ầm ừ cho qua, y tỏ ra như không biết gì về việc lúc nãy nói:

"Vừa đi vừa nói nói, ta có việc muốn hỏi đệ."

"Vâng."

"Vậy huynh muốn hỏi việc gì?"

"Đệ có thông tin vụ mất cắp trong cung không?"

"À, chuyện đó đệ có nghe. Tổng quát mất gần trăm món."

"Có hoa tay hay trang sức gì quý giá không?"

"Không có."

Sở Thiên Vũ bỗng dần lại, y trầm ngâm. Mộc Dung thấy sắc mặt y có vẻ nghiêm trong nên hỏi:

"Sao vậy nhị ca?"

"Lúc ta hỏi tổng quản nội vụ phủ, ông ta ấp úng nói có."

"Lạ vậy, rõ ràng lúc đệ đi tới xem xét thì không thấy mất mát gì mà."

Sở Thiên Vũ bắt đầu nghi hoặc, một lúc sau y mới hỏi:

"Đệ đến lúc nào?"

"Hai hôm trước. Không lẽ..."

"Đệ âm thầm điều tra ở trong cung đi, ta sẽ ra ngoài điều tra xem."

"Vâng đệ biết rồi."

Sở Thiên Vũ nói nhìn thấy Mộc Dung gật đầu rồi lập tức chạy đi.

Sau khi Sở Thiên Vũ đi thì sắc mặt Mộc Dung nhanh chóng đổi, vẻ u buồn lúc sáng lại hiện ra. Rốt cuộc chuyện cậu có thể làm cho Yên Vy chắc có lẽ là nên buông tay để cô thôi.

...----------------...

Chiêu Ninh Cung



Từ lúc Yên Vy trở về cô luôn co lại ở trên giường, nước mắt không ngừng rơi. Lúc trước rõ ràng nói yêu cô, đùng một cái lại bảo cô buông bỏ.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng nói:

"Nô tỳ tham khiến công chúa điện hạ."

"Ừm, Vy Nhi đâu rồi?" Long Ninh Tuyết hỏi:

"Dạ bẩm, quận chúa đang ở bên trong, để nô tỳ đi thông báo."

"Không cần đâu, bổn cung vào là được rồi."

"Vâng."

Yên Vy nghe tiếng của Long Ninh Tuyết bất giác giật mình, cô cố gắng lau nước trên mặt rồi nhanh chóng xuống giường.

Yên Vy vừa mới đứng lên thì vừa hay Long Ninh Tuyết cũng đẩy cửa vào, cô cố tỏ ra tươi cười, nói:

"A tỷ!"

Long Ninh Tuyết không đáp, nàng trực tiếp đi tới bàn ngồi xuống. Nàng lấy chén úp ở khay đặt trên bàn lật lên nhưng khí vừa đặt tay vào ấm trà thì bị Yên Vy cản lại, cô nói:

"A tỷ, trà nguội rồi, để muội đi pha cái mới cho tỷ."

Long Ninh Tuyết cười nhẹ, nàng tiếp tục cầm bình trà rót. Theo thói quen, Long Ninh Tuyết ngửi rồi mới nhấm nháp từng ngụm sau đó lại đặt chén trà xuống bàn , nàng nhìn Yên Vy nói:

"Trà này không trộn đường nhưng lại có vị ngọt thanh, là..."

"Đúng là a tỷ, thử qua một lần là có thể biết bên trong có bỏ thêm gì vào không."

Yên Vy ngồi sát bên Long Ninh Tuyết nịn hót. Long Ninh Tuyết cười nhẹ, nàng sống đủ lâu để biết được suy nghĩ của người khác rồi. Cho dù Yên Vy có tỏ ra vui vẻ cỡ nào đi chăng nữa thì nàng vẫn có thể biết được tâm trạng của cô. Nhất là lúc này khoé mắt Yên Vy rất đỏ lại rất long lanh thì Long Ninh Tuyết cũng đủ hiểu rồi, nàng nói tiếp:

"Lúc nãy muội không muốn ta đụng vào là vì không muốn ta uống loại trà này đúng không?"

Yên Vy gãy đầu, cô cười cười nói:

"Đâu có, muội đâu dám không cho tỷ uống."

Đáp lại lời nói của Yên Vy, Long Ninh Tuyết chỉ nhẹ nhàng nói:

"Bình trà này ban đầu vốn là dành cho người muội yêu nhưng chưa kịp để hắn uống thì đã bị hắn từ bỏ phải không?"

Câu nói của nàng nói đúng yếu điểm của Yên Vy, nó như nhát dao đâm thẳng vào tim cô luôn vậy. Cô đã cố gắng kìm chế lại hết rồi nhưng khi nghe thì không hiểu sao nước mắt lại bổng trào ra lại từ đầu, giọng cô yếu ớt nói:

"A..tỷ..."

"Chuyện của muội tỷ cũng vừa mới biết, có lẽ trải nghiệm cảm giác lần đầu biết yêu cũng lần đầu bị tổn thương nên cảm xúc nhất thời hỗn độn lắm."

Yên Vy đã không còn kiềm chế được cảm xúc bản thân nữa rồi, cô ôm chằm lấy Long Ninh Tuyết mà khóc, cô nói:

"Muội thật sự rất ngưỡng mộ tỷ và Sở đại nhân. Ngài ấy lúc đầu chẳng có gì cả nhưng lại không buông bỏ tỷ mà cố gắng tiến lên. Còn hắn, hắn rõ ràng cũng có thể nhưng tại sao lại tự bỏ chứ. Muội biết hắn vốn không bằng Sở đại nhân cũng không còn là nam nhân nhưng ít nhất hắn cũng không nên từ bỏ sớm như vậy chứ."

Long Ninh Tuyết cảm nhận được nước mắt của Yên Vy đã ướt hết vai nàng. Con người vốn không thích ai đụng vào như nàng nhưng giờ đây lại rất ân cần. Nàng không la, không đẩy Yên Vy ra mà mặt cho cô dựa.

Nàng nhẹ nhàng xoa bóp Yên Vy, nói:

"Chuyện gì cũng có nội tình của nó cả, thật ra Mộc Dung không phải muốn làm tổn thương muội đâu."

...----------------...

Quân Tướng Quân: Thật ra Tuyết tỷ rất trưởng thành đó, nàng chỉ làm nũng với 3 người thôi, có lẽ do tính cách Long Dạ Trạch khá trẻ con và bốc đồng nên nàng thường xuyên nghiêm khắc nhưng với Yên Vy thì nàng chính là một người tỷ tỷ thật thụ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện