Mạc Nghiên đẩy Tiêu Mục Thần ra rồi cầm bản báo cáo từ trên bàn lên nói. "À đúng rồi, chẳng phải là anh bảo tôi xem thử cái này sao? Tôi có phát hiện trên bản báo cáo thiếu vài nét bút tài chính."

"Quả nhiên là cái này không làm khó được Nghiên Nhi." Tiêu Mục Thần cười khẽ.

"Nếu anh đã biết thì vì sao phải đưa cho tôi xem?" Mạc Nghiên trợn trắng mắt.

"Bởi vì anh muốn biết năng lực làm việc của thư ký nhà mình." Tiêu Mục Thần nhếch môi mờ ám.

"Tìm ra người làm việc này rồi sao?"

"Tìm được rồi, là cấp dưới đã theo anh rất nhiều năm." Tiêu Mục Thần rũ mắtnhìn bản báo cáo trong tay. Cô còn có thể cảm giác được sự cô đơn củaanh.

"Lòng người khó dò." Tư Đồ Dịch nhàn nhạt an ủi. "Được rồi, nếu đã họp hội đồng xong thì tao muốn đưa Nghiên Nhi đi ăn cơm."

"Trùng hợp thế, tao cũng muốn ăn cơm, cùng nhau đi thôi." Tiêu Mục Thần cầm áo khoác lên rồi dẫn đầu đi trước một bước.

"Mày có thể đừng chen một chân vào giữa tao với Nghiên Nhi không?" Tư Đồ Dịch nhăn mi.

"Không thể."

Mạc Nghiên khẽ thở dài. Cô không để ý tới hai người đàn ông nữa mà chợtxoay người rời đi trước. Đến bãi đậu xe, cô dẫn đầu mở cửa xong liềnnhanh chóng ngồi vào.

Chiếc xe hơi màu đen chậm rãi dừng ở trướcmột đống tòa nhà kiến trúc, Tư Đồ Dịch nhìn Mạc Nghiên từ kính chiếuhậu. "Nghiên Nhi, thức ăn ở nhà hàng này cũng khá được, là người quencủa bọn anh mở chứ không phải của một trong số bọn anh." Chỉ vừa mới nói thì ngay lập tức nhận được ánh mắt hoài nghi của cô nên anh liền nhanhchóng đáp.

"Haha, Dịch thiếu và Tiêu tổng đã lâu không tới chỗnày của tôi a!" Người đàn ông đi đến mặc áo sơmi vẽ hoa, trên khuôn mặttràn đầy nam tính treo tươi cười sang sảng. "Nga! Vị mỹ nữ này khôngphải là tiểu thư nhà họ Mạc đây sao?" Ánh mắt hắn ta chuyển qua trênngười Mạc Nghiên, thỉnh thoảng còn ái muội nhìn ba người họ.

"Cô ấy là người phụ nữ của tôi." Tư Đồ Dịch dùng cánh tay ôm lấy Mạc Nghiên rồi ôn nhu in lại một nụ hôn trên trán cô.

Lời Tư Đồ Dịch nói làm trái tim Mạc Nghiên hơi rung động, nỗi chua xót độtnhiên ập thẳng vào não bộ nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như cũ.Cô gật gật đầu với người đàn ông mặc áo sơmi hoa.

Người đàn ôngmặc áo sơmi hoa trêu chọc nói: "Không thể ngờ được là Dịch thiếu luônluôn cô đơn lẻ loi một mình lại tìm được người phụ nữ của riêng mình! Mà thôi, đi nào! Tới Lan uyển, cơm đã chuẩn bị xong."

"Tiêu tổng... Mời ngài..." Người phục vụ đứng bên cạnh hoảng sợ nhìn khuôn mặt lạnhlùng của Tiêu Mục Thần. Hơi thở hàn khí của anh rất bức người, ánh mắtchặt chẽ nguy hiểm càng làm cho người khác cảm thấy sợ hãi. Đôi mắt sắcbén như chim ưng hơi quét sơ người phục vụ, sau đó nện bước đi chậm rãi.

Người đàn ông mặc áo sơmi hoa nâng ly rượu lên rồi cười nói: "À đúng rồi,Tiêu tổng, không biết... Khu phát triển thương nghiệp phía đông... Có ổn không?" Ánh mắt lén lút dao động giữa hai anh. Lời hắn ta nói khiến đáy lòng Mạc Nghiên cảm thấy có chút hoài nghi.

"Lôi Hãn bảo cậu hỏi?" Ngón tay thon dài của Tiêu Mục Thần giao nhau ở trước mặt, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn ta.

"Bị anh đoán đúng rồi... Cậu ta bảo tôi hỏi thăm... Dù gì thì cậu ta cũnglà một trong những người quản lý ở khu phát triển đó." Người đàn ông mặc áo sơmi hoa xấu hổ cười. "Vậy tình cảnh ở đó vẫn tốt chứ?"

"Tấtnhiên, đã giải quyết xong, chỉ có điều là không tóm được con chuột bạchlàm rối thôi." Tiêu Mục Thần ưu nhã chà lau vết bẩn trên môi, sau đó nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu, bàn tay hơi nghiêng ý bảo người phục vụ tiến lên thu thập.

"Tôi có thể chắc chắn về nhân phẩm của Lôi Hãn. Lyrượu này xem như tôi kính anh thay cậu ta, mong anh sớm tìm ra tên nộigian kia." Nói xong, hắn ta ngửa đầu uống cạn ly rượu.

"Mấy ngày nữa mới xử lý ổn thỏa, cậu nói với Lôi Hãn là cứ chờ thêm vài ngày nữa đi."

"Đa tạ Tiêu tổng." Hai tròng mắt của người đàn ông kia nở rộ ánh sáng, hắn ta vui mừng nhìn Tiêu Mục Thần.

"Nghiên Nhi ăn no chưa?" Tư Đồ Dịch nhẹ giọng dò hỏi.

"Ừm, đủ rồi." Mạc Nghiên gật đầu.

"Vậy chúng ta đi thôi, A Thần." Tư Đồ Dịch đứng dậy. Anh trao đổi ánh mắt với Tiêu Mục Thần rồi nói. "Đi thôi."

Sở Cẩn Húc mới vừa tụ họp ăn xong bữa cơm với đám bạn cũ thì liền nhìnthấy cách đó không xa có hai người đàn ông khí vũ hiên ngang, biểu tìnhđạm mạc. Nhìn qua thì có thể thấy hai người họ phi thường bất cận nhântình nhưng khi họ chuyển tầm mắt qua cô gái bên cạnh thì khuôn mặt lãnhlệ lại nhanh chóng nhu hòa, mắt đen mang chút cưng chiều.

Sở CẩnHúc tò mò nhìn cô gái bị hai thân ảnh của hai người đàn ông che lấp kia, cảm giác quen thuộc đột nhiên nảy lên trong lòng. Hắn không tự giác màđi phía trước quan sát, khuôn mặt quen thuộc đập vào đáy mắt hắn, hắnkhiếp sợ kêu to nhưng ba người kia đã ngồi vào xe hơi. Chiếc xe hơinghênh ngang mà rời đi. "Nhóc con...."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện