Khang phi biết vì sao Chấp Hình Ti làm như vậy. Dù sao Hoàng hậu cũng biết, coi như Dương Quỳnh hoàn toàn dựa theo ý đồ của các nàng mà nhận tội, thì những lời khai đó cũng không lật đổ được Khang phi, thậm chí không dùng được. Như vậy liền đơn giản tiếp tục hoang đường một chút. Nói cách khác, mục đích của Hoàng hậu căn bản không phải là mượn cơ hội hãm hại Khang phi, mà là thông qua thương tổn Dương Quỳnh, đạt tới mục đích làm Khang phi thương tổn. Coi như không thương tổn được thì mượn cơ hội tìm về chút mặt mũi cũng tốt. Nếu ai cũng không ăn được của đối phương, vậy thì cọ xát một chút, coi như tình cảm vui vẻ.

“Ngươi cũng thật là. Biết rõ những lý do này là hoang đường, cần gì phải cứng rắn chống đối? Dựa theo ý của các nàng thành thật nhận tội không phải tốt sao? Làm gì phải chịu hình như vậy?” Khang phi nhìn tay Dương Quỳnh, trong lòng từng trận đau đớn.

Dương Quỳnh lúc này thu lại vẻ mặt vui đùa, nghiêm túc nói: “Nương nương, ta biết coi như ta nhận tội, những lời khai kia cũng không hãm hại được người. Thế nhưng ở trong lòng người, Dương Quỳnh ta sẽ biến thành một kẻ ham sống sợ chết. Vì không muốn chịu hình liền phản bội người. Nương nương, ta không phải người như vậy. Cho dù có chết trong tay các nàng, ta cũng sẽ không thừa nhận chuyện ta chưa từng làm, cũng sẽ không hãm hại người.”

Khang phi nghe xong đột nhiên quay mặt qua một bên, Dương Quỳnh không nhìn thấy mặt của nàng, chỉ có thể thông qua hai vai đang run run của nàng mà phán đoán, lúc này nàng đang khóc.

“Ta... Ta lại nói sai cái gì rồi?” Dương Quỳnh như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc. (Vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không nhận ra mình suy nghĩ gì)

Khang phi khóc một lúc, mới quay đầu lại, “Ngươi xưa nay không phải người ngu dốt. Ngươi đều biết phải không? Kỳ thật bổn cung ngay hôm đó có thể cứu ngươi ra, thế nhưng bổn cung không làm. Bổn cung biết rõ Chấp Hình Ti chính là hang quỷ ăn thịt người, thế nhưng bổn cung vẫn để ngươi ở nơi đó một đêm. Trong lòng ngươi đều hiểu đúng không?”

Dương Quỳnh rất muốn tới lau nước mắt cho Khang phi. Nhưng khi nhìn bàn tay giống như Doraemon của mình, thì chỉ có thể từ bỏ. “Thu Hoa, ngươi nói không sai. Ta đều biết...”

Nhưng Khang phi lại không tiếp tục nghe câu sau của nàng, kích động nói: “Ngươi rất thất vọng đúng không? Ngươi đối với ta như vậy, ta lại đối xử với ngươi như thế. Thẩm Thu Hoa ta chính là nữ nhân như vậy! Tâm ta rét lạnh, ngươi làm nhiều chuyện hơn nữa cũng không ủ ấm nó được đâu!” Khang phi kích động đến gần như thất lễ. Nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Giờ phút này Dương Quỳnh thật hận bản thân mình không cử động được, bằng không cũng sẽ không bất lực nhìn Khang phi như vậy.

“Thu Hoa, đã khi nào ta thất vọng? Ngươi có thể bình tĩnh nghe ta nói một chút hay không?” Nôn nóng gào lên một câu, Dương Quỳnh nhất thời cảm thấy mắt nổ đom đóm.

Khang phi thấy vẻ mặt Dương Quỳnh không đúng lắm, vội vàng lại hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

“Nếu ngươi ngoan ngoãn chịu nghe ta nói, ta nghĩ ta sẽ dễ chịu một chút.” Dương Quỳnh uể oải nói.

Lần này Khang phi thành thật, ngồi ở bên giường, “Ngươi nói đi, ta nghe.”

Rốt cuộc Dương Quỳnh cũng ở trước mặt Khang phi oai phong được một phen, cảm giác vô cùng tốt, “Ta biết ngươi có năng lực cứu ta nhưng không lập tức cứu ta, cũng biết mục đích ngươi làm như vậy chính là muốn khảo nghiệm ta. Thu Hoa, ta cũng không thất vọng. Ngược lại, tuy rằng trên người ta rất đau, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.”

“Tại sao?” Khang phi nhìn nàng khó hiểu nói.

Dương Quỳnh thở hổn hển mấy hơi, lúc này nàng thân thể suy yếu, thật sự không thích hợp nói nhiều như vậy. Thế nhưng nàng cũng biết, nếu không thừa dịp bây giờ nói cho rõ ràng, thì ngày sau mình còn phải nếm mùi đau khổ.

“Đi theo bên cạnh ngươi lâu như vậy, ta cuối cùng cũng biết ngươi là người thế nào. Ngươi đối với rất nhiều chuyện đều là thờ ơ, hoàn toàn không để tâm. Ngay cả Hoàng thượng sủng ái, vị trí Hoàng hậu, ngươi đều không để ý. Thậm chí... có đôi khi, ngay cả ta cũng không rõ, ngươi có thật lòng để ý đến ta hay không. Thu Hoa, ngươi nói tâm ngươi quá lạnh. Nhưng ta biết, kỳ thực là ngươi không dám đem tâm của mình giao cho một người. Ngươi sợ ủy thác sai người, si tâm sai chỗ. Ngươi bằng lòng khảo nghiệm ta, thuyết minh ngươi đã để ý đến ta. Để ý xem ta có phải là người đáng để ngươi giao tâm hay không. Ta nói có đúng không?”

Khang phi cho tới bây giờ cũng không hề biết Dương Quỳnh lại đem cảm tình của nàng nhìn thấu đáo như vậy. Ở trong mắt nàng, Dương Quỳnh không ngu, nhưng cũng không có tâm tư sắc bén như thế.

Dương Quỳnh nhìn biểu cảm giật mình của Khang phi, lắc đầu nói: “Thu Hoa, khi ngươi yêu một người, liền sẽ gửi gắm toàn bộ trí tuệ của mình vào người đó. Ta dùng tất cả thông minh của mình để nhìn một chút tâm tư kia của ngươi, hẳn là vẫn có thể nhìn thấu.”

Khang phi thở dài một hơi, “Hóa ra ngươi luôn suy nghĩ chuyện này, khó trách bình thường có chút ngốc.”

Dương Quỳnh cong miệng, thầm nghĩ Khang phi nhất định là bị mình nói trúng tâm tư, đây là đang lấy lại thể diện mà thôi.

Khang phi buồn cười chọc chọc đôi môi đang cong lên của nàng, cảnh cáo nói: “Không cho phép lại cắn ta.”

Dương Quỳnh bất đắc dĩ, vừa mới nói nhiều như vậy, nàng hiện tại không khác gì con cá sắp chết, đâu còn khí lực đi cắn Khang phi?

Khang phi nhìn chung quanh một chút, lại xác định trong phòng không có ai, sau đó cúi đầu đỏ mặt ở bên tai Dương Quỳnh nói một câu. Dương Quỳnh nghe xong trừng to hai mắt, không dám tin nhìn Khang phi, “Nương nương, người nói thật sao?”

Mặt Khang phi càng đỏ hơn, khẽ gật đầu.

“Lần này sẽ không lại chơi ta chứ?” Dương Quỳnh không thể không hỏi rõ ràng.

Khang phi nhướng lông mày, mắt thấy muốn trở mặt, Dương Quỳnh vội lấy lòng nói: “Ta nói đùa, nương nương người đừng nóng giận.”

Khang phi lúc này mới cho nàng sắc mặt tốt, “Ngươi biết mình nên làm thế nào rồi chứ?”

Dương Quỳnh vẫy vẫy cánh tay, “Dưỡng thương thật tốt, sớm ngày khỏi hẳn.”

Khang phi nhìn tay nàng, trong lòng vẫn rất lo lắng, “Tay ngươi...”

Dương Quỳnh từ chỗ Phương Phi đã biết được tính nghiêm trọng của thương thế, “Nương nương, chỉ cần người không chê là tốt rồi.”

“Còn nói nhảm! Đã khi nào bổn cung ghét bỏ ngươi?” Khang phi không nhịn được lại xù lông.

Dương Quỳnh vội vàng trấn an, “Đúng đúng, ta lại nói sai rồi. Đến đây, chúng ta chơi kéo búa bao, thua cho ngươi đánh.”

Khang phi vừa thấy Dương Quỳnh chìa tay ra, lập tức nở nụ cười, “Ngươi đúng là biết chọc bổn cung vui vẻ.”

Dương Quỳnh thầm nói: “Ai bảo ta yêu ngươi. Ngươi vui vẻ ta mới vui vẻ!”

Khang phi ở lại rất lâu, sau đó thấy Dương Quỳnh buồn ngủ nàng mới rời đi. Khang phi đi không bao lâu, Dương Quỳnh liền ngủ.

Khang phi đi vào phòng cách vách, nhóm người Thiên Linh đều đang đợi ở trong này, thấy Khang phi tiến vào, vội vàng thi lễ. Khang phi miễn lễ, ngồi xuống nói: “Bổn cung thấy Thanh Diệp tinh thần rất tốt. Đây đều là nhờ các ngươi hết lòng chăm sóc. Công lao này bổn cung sẽ nhớ kỹ.”

Thiên Linh vội vàng nói: “Nương nương quá khen rồi. Chúng nô tì cũng chỉ là làm tròn bổn phận, không dám kể công.”

Những người khác cũng dồn dập phụ họa theo.

Khang phi gật đầu, “Thanh Diệp thương thế trầm trọng, còn cần các ngươi chăm sóc. Đặc biệt là tay nàng, có thể hồi phục như lúc đầu hay không, bổn cung cũng không biết. Nàng là người tập võ, nếu ngày sau không thể cầm kiếm, đối với nàng chắc chắn là một đả kích lớn, cho nên còn phải nhờ mọi người cố gắng.”

Phương Phi nói: “Xin nương nương yên tâm, chúng nô tì nhất định sẽ dốc toàn lực.”

Khang phi hài lòng nở nụ cười, dẫn theo Như Quyên cùng Nguyên Hương trở lại tẩm điện, “Bổn cung thấy Thiên Linh cùng Phương Phi đều rất tận tâm. Nguyên Hương, nhớ phân phó xuống dưới, cơm canh của Thiên Linh, Phương Phi cùng Y Vân đều đưa đến trong phòng đi. Đừng để các nàng chạy tới chạy lui. Còn có, ngươi nhớ đốc thúc các nàng cũng phải nghỉ ngơi, đừng mệt ngã.”

Nguyên Hương gật đầu đáp ứng. Như Quyên nói: “Nương nương thật là để tâm nha.”

Khang phi ngẩng đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt kia hờ hững, nhưng lại làm cho Như Quyên sống lưng phát lạnh, “Nô tì... nói sai rồi.”

“Không, ngươi nói không sai.” Khang phi nhìn Như Quyên cùng Nguyên Hương, “Hai người các ngươi đối thực, tự nhiên nhìn ra được quan hệ của bổn cung cùng Thanh Diệp. Bổn cung không sợ các ngươi biết, cho dù sau này các ngươi có nảy sinh dị tâm, bổn cung cũng có biện pháp làm cho các ngươi ngậm miệng.”

Như Quyên cùng Nguyên Hương sợ tới mức lập tức quỳ rạp xuống đất, cùng nhau nói: “Xin nương nương thứ tội. Chúng nô tì tuyệt không dám dò xét chuyện của chủ tử! Chúng nô tì tuyệt không dám sinh dị tâm!”

Khang phi nói: “Dọa các ngươi rồi. Đều đứng lên đi. Các ngươi biết rồi cũng tốt, quan hệ của bổn cung cùng Thanh Diệp dù sao cũng không giấu được tất cả mọi người. Thế nhưng, cũng chỉ giới hạn ở bốn người chúng ta biết. Nếu bổn cung phát hiện có người thứ năm biết chuyện này, quyết không khoan dung.”

“Vâng, nô tì đã biết.” Như Quyên cùng Nguyên Hương vội vàng gật đầu.

Biểu tình của Khang phi vẫn là hờ hững, giống như chuyện gì cũng không để trong lòng. Nhưng Như Quyên cùng Nguyên Hương giờ khắc này lại cảm giác như tim mình sắp từ cổ họng nhảy ra ngoài. Biết được bí mật của chủ tử, tuyệt không phải là chuyện tốt. Cho dù hai người chưa từng sinh lòng phản bội, thì cũng biết sau này chính mình nhất định phải thận trọng từ lời nói đến hành động, nếu không sẽ bị Khang phi hoài nghi.

“Yên Xảo trở về chưa?”

Như Quyên trả lời, “Đã trở lại. Đang chờ ở bên ngoài.”

Khang phi phân phó nói: “Cho nàng vào đi.” Quay đầu nói với Nguyên Hương, “Ngươi còn nhiều việc, mau đi đi. Chỗ này có Như Quyên là được rồi.”

Nguyên Hương nói: “Vâng, nương nương.”

Sau khi Nguyên Hương rời khỏi, Như Quyên dẫn Yên Xảo vào, hành lễ xong, Khang phi hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Yên Xảo trả lời, “Thưa nương nương, nô tì thông qua một vài tỷ muội trong Cục Cung Chính thăm dò được, hiện tại Bích Hàm vẫn còn ở Chấp Hình Ti.”

Khang phi hài lòng nói: “Tốt. Ngươi lại lập công lớn rồi.” Nói xong liếc mắt ra hiệu cho Như Quyên. Như Quyên xoay người đi vào nội thất mang ra một cái hộp gỗ nhỏ, đưa đến trước mặt Khang phi, mở ra. Khang phi nhìn đồ vật bên trong gật gật đầu. Lúc này Như Quyên mới giao hộp gỗ cho Yên Xảo.

“Đây là bổn cung thưởng ngươi.” Khang phi ý bảo Yên Xảo mở ra xem.

Yên Xảo mở hộp ra, thấy bên trong là một cái lắc tay ngọc bích. Mỗi viên Trân Châu đều tròn trịa trong suốt, vừa nhìn cũng đã biết là thượng phẩm. Ít nhất cũng đáng giá ba trăm lượng bạc.Yên Xảo có chút không dám nhận, nghi hoặc nói: “Nương nương, cái này...”

“Nếu là thưởng ngươi, thì không có gì là không dám nhận. Đồ bổn cung thưởng, cũng không thể quá không vừa mắt chứ.”

Yên Xảo nghe xong lời này mới dám nhận. Khang phi nói đúng, đồ của nàng sao có thể không tốt? Cái lắc tay này ở trong mắt mình là trân phẩm hiếm có, nhưng ở chỗ nàng có thể đã là đồ rẻ nhất rồi.

Cho Yên Xảo đi, Khang phi cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi. Như Quyên nhắc nhở nói: “Nương nương, người còn chưa ăn gì.”

“Bổn cung không đói bụng.” Khang phi có chút mệt mỏi, tựa vào trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Như Quyên nhìn nhẹ nhàng lắc đầu. Bộ dạng này của chủ tử nhà mình đúng là làm người ta đau lòng mà! Vốn dĩ sóng yên biển lặng, không ngờ lại xảy ra chuyện náo loạn như vậy. Xem ý tứ của nương nương là không định dễ dàng dừng tay rồi. Cũng đúng, Như Quyên chỉ là lặng lẽ nhìn, liền nhìn ra nương nương cùng Dương Quỳnh có nhiều mờ ám. Nương nương nhà mình là ngươi kiềm chế cỡ nào, có thể làm như vậy, là đã đem Thanh Diệp đặt ở trong lòng. Hiện giờ Thanh Diệp lại bởi vì nàng mà chịu hình, nàng sao có thể không tức giận? Mà Khang phi tức giận, hậu quả luôn rất nghiêm trọng.

------------------------------------------------

Editor: Ngủ ngon ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện