___ "Khang phi mu ội muội nghĩ th ế nào?" ___
Chương thứ một trăm năm mươi lăm: Bắt giữ
Tôn Bảo lâm bị kích động. Tuy nàng vẫn không thừa nhận Khang phi nói thật, nhưng lại không thể không thừa nhận. Thiên sí vũ hôm đó người trong nghề cũng nhìn ra được, không phải cứ vũ kỹ tốt là có thể nhảy được. Ẩn chứa trong đó là sự hiểu thông vũ nghệ, hiểu thông lòng người, còn là sự hiểu thông việc đời. Trong lòng nàng nháy mắt sinh ra một loại tuyệt vọng. Thứ mình nghiên cứu nhiều năm, nhưng chung quy vẫn luôn kém hơn người khác. Loại tuyệt vọng này khiến trong lòng nàng nổi sinh sát ý. Nàng hiểu rõ bản bản thân tay không tấc sắc căn bản không giết được Khang phi, nhưng nếu có thể hủy hoại được gương mặt của Khang phi thì cũng tốt. Đã không còn mỹ mạo có một không hai Hậu cung, để xem Khang phi còn kiêu ngạo thế nào được nữa? Trong lòng vừa nghĩ, nàng đã có hành động, đột nhiên đứng dậy đánh về phía Khang phi. Một chiêu này vội vàng không kịp chuẩn bị, tất cả mọi người, bao gồm cả Hoàng hậu cũng đều không ngờ tới. Xưa nay chưa từng có ai dám hành hung trên chính điện Cung Phượng Từ, Tôn Bảo lâm ăn cả ngã về không, cái bổ nhào này sức lực không nhỏ, móng tay của nàng rất dài, nhưng khó khăn lắm mới chạm đến được Khang phi. Cho dù Khang phi có tâm tư nhạy bén đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, đối với loại liều mạng làm bừa như vậy, nàng hoàn toàn không có năng lực tự vệ. Cũng may, phía sau nàng còn có Dương Quỳnh.
Hàn quang lóe lên, máu bắn tung tóe. Sau đó đó là tiếng kêu thảm thiết của Tôn Bảo lâm, là tiếng hét chói tai của các vị phi tần.
Tầm mắt của Khang phi hoàn toàn bị Dương Quỳnh che khuất, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi bắn ra, nhưng cũng bị Dương Quỳnh ngăn trở, cho dù một giọt máu cũng không thể bắn được đến cung y trắng tinh của nàng.
"Thanh Diệp!" Hoàng hậu cũng bị giật mình, lớn tiếng hô to.
Kiếm Ánh Nguyệt trong tay Dương Quỳnh vẽ một đường cong, tra lại vào vỏ. Nét mặt cũng lạnh lùng không một cảm xúc. Nhưng sự lạnh lùng của nàng khác với Khang phi. Lạnh lùng của Khang phi là sự thản nhiên hờ hững, khiến người ta cảm thấy đó là vị thần cao cao tại thượng, chúng sinh đều phải ngước nhìn. Mà sự lạnh lùng của Dương Quỳnh lại là lạnh lẽo, giống như kiếm Ánh Nguyệt ra khỏi vỏ, hiển lộ sát ý lạnh thấu xương.
Tôn Bảo lâm bị Dương Quỳnh chém một kiếm chặt đứt hai cổ tay, ngã trên mặt đất kêu rên. Mọi người nghe tiếng kêu tê tâm phế liệt mà cũng sợ mất mật. Phu nhân thâm cung, đã từng thấy rất nhiều nô tài bị đánh chết, nhưng lại chưa từng thấy minh đao thẳng kiếm như vậy.
"Thanh Diệp to gán, dám hành hung trong Cung Phượng Từ! Ngươi có mấy cái đầu!" Hoàng hậu giận dữ.
Thanh Diệp hơi nghiêng người, nàng che chở Khang phi ở sau lưng đang đứng dậy. Khang phi liếc nhìn Tôn Bảo lâm trên đất, lại quay đầu liếc nhìn một đám phi tần, lúc này mới ngẩng đầu, chống lại mắt phượng tràn ngập tức giận của Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương trách Thanh Diệp to gan? Chẳng lẽ nàng cứu bổn cung là sai sao?" Âm cuối cùng hơi hơi nâng lên, phảng phất giống như khóe miệng Khang phi, tràn đầy ý tứ trào phúng giễu cợt.
Mới vừa rồi Hoàng hậu cũng là bị cảnh tượng hù dọa, cho nên mới dùng sự tức giận để che giấu sự kinh hãi của mình. Lúc này tỉnh táo ngẫm lại, nàng cũng biết chuyện này là Tôn Bảo lâm gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác. Dương Quỳnh có kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ngự tứ, lại là thời khắc khẩn cấp nguy hiểm đến tính mạng của Khang phi, cho dù là ở ngự tiền thì xuất thủ cũng không có gì là sai. Chỉ là, Hoàng hậu thật không ngờ Dương Quỳnh cư nhiên lại xuống tay ác như vậy, quyết đoán như thế, không chút do dự.
"Khiến Hoàng hậu nương nương và các vị chủ tử kinh hãi, là lỗi của Thanh Diệp. Thanh Diệp nguyện ý nhận trách phạt. Chẳng qua nếu có người lại dám ở trước mặt Hoàng hậu nương nương tiếp tục mưu hại Khang phi nương nương, thì cho dù không có kiếm Ánh Nguyệt được ngự tứ, nô tì cũng sẽ ra tay." Dương Quỳnh quỳ trên mặt đất, nhìn như là đang thỉnh tội, nhưng trong giọng nói lại không có vẻ gì là biết sai hối cải.
Chu Cẩm phi ở một bên cũng bị hù dọa, lúc này thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nói: "Nha đầu Thanh Diệp thân thủ tốt lại trung tâm cũng là hiếm thấy, cũng do Tôn Bảo lâm hồ đồ ngu xuẩn, hai lần đều mưu hại Khang phi muội muội ở trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ còn chưa hợp tình hợp lý hay sao?"
Hoàng hậu nghe nói như vậy cũng biết sự việc không thể kéo dài thêm nữa. Huống hồ là hôm nay dự định xử trí Tôn Bảo lâm, vốn chỉ muốn cho Khang phi ít thái độ, nhưng không ngờ lại phức tạp như vậy, ngược lại để cho Khang phi chiếm thượng phong. "Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi, còn dám phạm thượng, chứng cứ phạm tội vô cùng rõ ràng. Bổn cung nắm giữ Phượng ấn, xử Tôn Bảo lâm rượu độc tự sát. Cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đều bị đánh chết, nhưng người còn lại đến Cục Hoán Y lao dịch. Người đâu, dẫn Tôn Bảo lâm xuống."
Tôn Bảo lâm đã đau đến gần như hôn mê, lúc này nghe được ý chỉ của Hoàng hậu, vẫn không muốn rời đi, dùng cách tay bị đứt bám lấy mặt đất, muốn đứng lên, nhưng đáng tiếc ngay lập tức lại bị thái giám kéo xuống.
"Thẩm Thu Hoa, tiện nhân nhà ngươi! Ngươi hại ta! Ngươi chết cũng không được yên đâu!" Tôn Bảo lâm, người cũng đã bị bắt đi rồi, nhưng âm thanh chửi bới vẫn còn quanh quẩn trong đại điện. Trên mặt đất vẫn còn vũng máu, chúng phi tần nhìn thấy mà vẫn còn chút kinh hãi.
Khang phi nghe thấy Tôn Bảo lâm nguyền rủa chửi mình cũng không tức giận, khóe miệng cong lên cười châm biếm. Đem thất bại của mình đổ cho người khác, đổ cho vận mệnh, đều là hành vi của kẻ yếu. Trên thế gian này, không ai nhất định phải đối xử tốt với ai, đường dưới chân chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình bước đi. Tài nghệ không bằng người, nên đàng hoàng chịu thua, kết thúc như vậy, thật sự quá khó coi rồi.
Bầu không khí trên đại điện có chút ngưng trệ, Hoàng hậu thấy thế hắng giọng một cái nói, "Thanh Diệp, ngươi đứng lên trước đi. Bài học của Tôn Bảo lâm, chư vị tỷ muội hẳn nên lấy làm gương. Trong cung này là nơi có quy củ, xảy ra chuyện, nếu bị oan uổng, tự có bổn cung làm chủ. Nhưng nếu ngấm ngầm dùng thủ đoạn, bổn cung sẽ chướng mắt." Hoàng hậu nói, lại quay đầu nói với Khang phi, "Chuyện của Tôn Bảo lâm khiến Khang phi chịu thiệt, là sai sót của bổn cung."
Khang phi vội vàng đứng dậy nói, "Hoàng hậu nương nương nói thế là thần thiếp tổn thọ rồi. Trong Hậu cung nhiều người như vậy, vẫn luôn có vài người không chịu mở mắt, nếu như cái gì cũng để Hoàng hậu người gánh vác, thì không phải sẽ thành trò cười sao." Ánh mắt Khang phi híp lại, thu ánh hào quang, có vẻ khiêm tốn rất nhiều.
Hoàng hậu cười cười, tiếp tục nói, "Chuyện thứ hai mà hôm nay phải xử lý, vừa vặn cũng lại liên quan đến Khang phi muội muội."
Khang phi nhíu máy, khóe miệng khẽ cong, ý cười hiển hộ, khiến cả người nàng có vẻ rất lười biếng.
"Chuyện cung nữ Thu Vân và Yên Liễu ở Tiết Thượng Tỵ hoài nghi Thanh Diệp, gần đây bổn cung có phái Cục Cung Chính điều tra. Từ khi nữ quan Thanh Diệp vào cung đến này đều được ghi lại rõ ràng trong sổ sách. Vì vậy, việc này cũng không còn nghi vấn nữa. Bổn cung hy vọng chuyện này có thể dừng ở đây, sau này không được nhắc lại." Nói, ánh mắt Hoàng hậu nhìn về phía Khang phi.
Khang phi cảm thấy buồn cười. Hoàng hậu lợi dụng Tôn Bảo lâm chèn ép nàng, giờ lại dùng chuyện của Thanh Diệp để lấy lòng nàng, thật sự là hao tâm tổn trí rồi.
Lúc này, có thái giám báo lại, "Doãn Cung chính ở ngoài chính điện cầu kiến."
"Tuyên."
Doãn Cung chính mặc phục sức cấp bậc màu vàng nghệ bước vào, hành lễ xong liền nói, "Hoàng hậu nương nương, đã bắt được Khánh ma ma rồi."
Một câu nói liền khiến mọi người xôn xao nghị luận. Khánh ma ma đã trốn thoát nhiều ngày, sau đó mọi người đều nói Khánh ma ma đã trốn khỏi cung, không ngờ qua nhiều ngày như vậy, lại vẫn bắt được. Vì vậy các vị phi tần đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hoàng hậu cũng hiếu kì, hỏi: "Bắt được ở đâu?"
Doãn Cung chính trả lời, "Ở Cung Ngọc Thần."
Lời nói ra, lại khiến tiếng nghị luận bên dưới càng lớn hơn. Cung Ngọc Thần là nơi ở của hai vị Thục phi. Sau khi Liễu Nguyên Nhi chết vẫn luôn bỏ không. Chúng cung nữ thái giám thường lén bàn luận, nói rằng nơi đó không sạch sẽ, thường xuyên có chuyện ma quái, lâu ngày, cũng không ai dám đến gần nữa.
Hoàng hậu gật đầu nói, "Cung Ngọc Thần không người ở, Khánh ma ma trốn ở đó quả thật không dễ bị phát hiện. Các ngươi làm thế nào lại tìm được nàng?"
"Có người phát hiện ban đêm Cung Ngọc Thần có ánh đèn, nô tì cho người đi thăm dò, phát hiện có dấu vết người sống, vì vậy liền mời hộ vệ trong cung hỗ trợ, lúc này mới bắt được Khánh ma ma." Doãn Cung chính trả lời vô cùng ngắn ngọn.
"Nếu bắt được rồi thì các ngươi tiến hành thẩm vấn đi! Nhưng lần này phải trông coi cẩn thận, không thể để người lại trốn ra nữa. Bằng không Cục Cung Chính các ngươi chính là trò cười lớn nhất Hoàng cung." Hoàng hậu nói rất chậm, thế nhưng Doãn Cung chính nghe mà trán cũng đổ mồ hôi.
"Nương nương, nô tì... có thể xin một ân điển hay không?" Doãn Cung chính nói.
"Nói đi."
Doãn Cung chính nhìn Khang phi bên cạnh nói, "Nô tì muốn mời nữ quan Thanh Diệp bên cạnh Khang phi hộ trợ Cục Cung Chính thẩm án."
Hoàng hậu có chút hứng thú nhìn Doãn Cung chính, hiển nhiên là đang đợi nàng giải thích.
Doãn Cung chính nói, "Khánh ma ma biết võ công. Cục Cung Chính không có ai chế trụ được nàng. Mặc dù đã có dây thường trói chặt, nhưng trong lòng nô tì vẫn lo lắng, ngộ nhỡ nàng lại cởi dây trốn thoát, Cục Cung Chính cũng không bắt lại được. Thị vệ trong nội cung không thuận tiện, cho nên nô tì mới nghĩ tới nữ quan Thanh Diệp."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Khang phi nói, "Khang phi muội muội nghĩ thế nào?"
Khang phi cười nói, "Có thể hỗ trợ Cục Cung Chính thẩm án, thần thiếp tất nhiên sẵn lòng. Có điều, Thanh Diệp có chút liên quan đến vụ án của Khánh ma ma, chỉ sợ là sẽ có người không phục!"
Hoàng hậu nói, "Vụ án giết người của Thanh Diệp đã được điều tra rõ ràng, muội muội cũng đừng nghĩ nhiều."
"Nếu như vậy thì thần thiếp bằng lòng." Khang phi hơi quay đầu, nói với Dương Quỳnh, "Thanh Diệp, ngươi cũng nghe rồi đấy, Nếu Doãn Cung chính đã ở trước mặt Hoàng hậu mời ngươi hỗ trợ, vậy ngươi hãy xốc lại tinh thần, đừng làm mất thể diện của Cung Lung Hoa chúng ta."
Dương Quỳnh nói, "Vâng. Nô tì đã hiểu."
Doãn Cung chính hài lòng lui xuống, Hoàng hậu lại xử lý tiếp một vài việc trong cung, sau đó liền cho tất cả mọi người giải tán. Vở kịch hôm nay, chúng phi tần của các cung đều bị dọa sợ, nghe Hoàng hậu nói như vậy, đều lập tức rời đi.
"Khang phi, ngươi ở lại. Bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi." Hoàng hậu gọi lại Khang phi đang đứng lên.
Chu Cẩm phi nhìn thoáng qua, dùng ánh hỏi Khang phi có cần mình trợ giúp hay không. Khang phi cười lắc đầu. Chu Cẩm phi liền dẫn Phù Dung rời đi.
Khang phi ngồi lại chỗ của mình, chờ Hoàng hậu lên tiếng.
Hoàng hậu lại đứng lên, đi tới ngồi xuống chỗ của Chu Cẩm phi, "Ở đây không có người ngoài. Bổn cung muốn câu trả lời thật lòng của ngươi, có phải ngươi đã biết được điều gì hay không?"
Khang phi nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng hậu, nàng cũng thu lại ý cười, "Hoàng hậu nương nương muốn nói điều gì?"
"Hậu cung xưa nay đều liên quan đến tiền triều. Bây giờ tiền triều bất ổn, Hậu cung tự nhiên khó an. Ngươi giảng hòa với Trịnh Quý phi tất có nguyên do. Rốt cuộc Trịnh gia có mục đích gì?"
Chương thứ một trăm năm mươi lăm: Bắt giữ
Tôn Bảo lâm bị kích động. Tuy nàng vẫn không thừa nhận Khang phi nói thật, nhưng lại không thể không thừa nhận. Thiên sí vũ hôm đó người trong nghề cũng nhìn ra được, không phải cứ vũ kỹ tốt là có thể nhảy được. Ẩn chứa trong đó là sự hiểu thông vũ nghệ, hiểu thông lòng người, còn là sự hiểu thông việc đời. Trong lòng nàng nháy mắt sinh ra một loại tuyệt vọng. Thứ mình nghiên cứu nhiều năm, nhưng chung quy vẫn luôn kém hơn người khác. Loại tuyệt vọng này khiến trong lòng nàng nổi sinh sát ý. Nàng hiểu rõ bản bản thân tay không tấc sắc căn bản không giết được Khang phi, nhưng nếu có thể hủy hoại được gương mặt của Khang phi thì cũng tốt. Đã không còn mỹ mạo có một không hai Hậu cung, để xem Khang phi còn kiêu ngạo thế nào được nữa? Trong lòng vừa nghĩ, nàng đã có hành động, đột nhiên đứng dậy đánh về phía Khang phi. Một chiêu này vội vàng không kịp chuẩn bị, tất cả mọi người, bao gồm cả Hoàng hậu cũng đều không ngờ tới. Xưa nay chưa từng có ai dám hành hung trên chính điện Cung Phượng Từ, Tôn Bảo lâm ăn cả ngã về không, cái bổ nhào này sức lực không nhỏ, móng tay của nàng rất dài, nhưng khó khăn lắm mới chạm đến được Khang phi. Cho dù Khang phi có tâm tư nhạy bén đến đâu thì rốt cuộc cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt, đối với loại liều mạng làm bừa như vậy, nàng hoàn toàn không có năng lực tự vệ. Cũng may, phía sau nàng còn có Dương Quỳnh.
Hàn quang lóe lên, máu bắn tung tóe. Sau đó đó là tiếng kêu thảm thiết của Tôn Bảo lâm, là tiếng hét chói tai của các vị phi tần.
Tầm mắt của Khang phi hoàn toàn bị Dương Quỳnh che khuất, chỉ có thể nhìn thấy máu tươi bắn ra, nhưng cũng bị Dương Quỳnh ngăn trở, cho dù một giọt máu cũng không thể bắn được đến cung y trắng tinh của nàng.
"Thanh Diệp!" Hoàng hậu cũng bị giật mình, lớn tiếng hô to.
Kiếm Ánh Nguyệt trong tay Dương Quỳnh vẽ một đường cong, tra lại vào vỏ. Nét mặt cũng lạnh lùng không một cảm xúc. Nhưng sự lạnh lùng của nàng khác với Khang phi. Lạnh lùng của Khang phi là sự thản nhiên hờ hững, khiến người ta cảm thấy đó là vị thần cao cao tại thượng, chúng sinh đều phải ngước nhìn. Mà sự lạnh lùng của Dương Quỳnh lại là lạnh lẽo, giống như kiếm Ánh Nguyệt ra khỏi vỏ, hiển lộ sát ý lạnh thấu xương.
Tôn Bảo lâm bị Dương Quỳnh chém một kiếm chặt đứt hai cổ tay, ngã trên mặt đất kêu rên. Mọi người nghe tiếng kêu tê tâm phế liệt mà cũng sợ mất mật. Phu nhân thâm cung, đã từng thấy rất nhiều nô tài bị đánh chết, nhưng lại chưa từng thấy minh đao thẳng kiếm như vậy.
"Thanh Diệp to gán, dám hành hung trong Cung Phượng Từ! Ngươi có mấy cái đầu!" Hoàng hậu giận dữ.
Thanh Diệp hơi nghiêng người, nàng che chở Khang phi ở sau lưng đang đứng dậy. Khang phi liếc nhìn Tôn Bảo lâm trên đất, lại quay đầu liếc nhìn một đám phi tần, lúc này mới ngẩng đầu, chống lại mắt phượng tràn ngập tức giận của Hoàng hậu, "Hoàng hậu nương nương trách Thanh Diệp to gan? Chẳng lẽ nàng cứu bổn cung là sai sao?" Âm cuối cùng hơi hơi nâng lên, phảng phất giống như khóe miệng Khang phi, tràn đầy ý tứ trào phúng giễu cợt.
Mới vừa rồi Hoàng hậu cũng là bị cảnh tượng hù dọa, cho nên mới dùng sự tức giận để che giấu sự kinh hãi của mình. Lúc này tỉnh táo ngẫm lại, nàng cũng biết chuyện này là Tôn Bảo lâm gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người khác. Dương Quỳnh có kiếm Ánh Nguyệt được Hoàng thượng ngự tứ, lại là thời khắc khẩn cấp nguy hiểm đến tính mạng của Khang phi, cho dù là ở ngự tiền thì xuất thủ cũng không có gì là sai. Chỉ là, Hoàng hậu thật không ngờ Dương Quỳnh cư nhiên lại xuống tay ác như vậy, quyết đoán như thế, không chút do dự.
"Khiến Hoàng hậu nương nương và các vị chủ tử kinh hãi, là lỗi của Thanh Diệp. Thanh Diệp nguyện ý nhận trách phạt. Chẳng qua nếu có người lại dám ở trước mặt Hoàng hậu nương nương tiếp tục mưu hại Khang phi nương nương, thì cho dù không có kiếm Ánh Nguyệt được ngự tứ, nô tì cũng sẽ ra tay." Dương Quỳnh quỳ trên mặt đất, nhìn như là đang thỉnh tội, nhưng trong giọng nói lại không có vẻ gì là biết sai hối cải.
Chu Cẩm phi ở một bên cũng bị hù dọa, lúc này thật vất vả mới bình tĩnh lại được, nói: "Nha đầu Thanh Diệp thân thủ tốt lại trung tâm cũng là hiếm thấy, cũng do Tôn Bảo lâm hồ đồ ngu xuẩn, hai lần đều mưu hại Khang phi muội muội ở trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ còn chưa hợp tình hợp lý hay sao?"
Hoàng hậu nghe nói như vậy cũng biết sự việc không thể kéo dài thêm nữa. Huống hồ là hôm nay dự định xử trí Tôn Bảo lâm, vốn chỉ muốn cho Khang phi ít thái độ, nhưng không ngờ lại phức tạp như vậy, ngược lại để cho Khang phi chiếm thượng phong. "Tôn Bảo lâm mưu hại Khang phi, còn dám phạm thượng, chứng cứ phạm tội vô cùng rõ ràng. Bổn cung nắm giữ Phượng ấn, xử Tôn Bảo lâm rượu độc tự sát. Cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh đều bị đánh chết, nhưng người còn lại đến Cục Hoán Y lao dịch. Người đâu, dẫn Tôn Bảo lâm xuống."
Tôn Bảo lâm đã đau đến gần như hôn mê, lúc này nghe được ý chỉ của Hoàng hậu, vẫn không muốn rời đi, dùng cách tay bị đứt bám lấy mặt đất, muốn đứng lên, nhưng đáng tiếc ngay lập tức lại bị thái giám kéo xuống.
"Thẩm Thu Hoa, tiện nhân nhà ngươi! Ngươi hại ta! Ngươi chết cũng không được yên đâu!" Tôn Bảo lâm, người cũng đã bị bắt đi rồi, nhưng âm thanh chửi bới vẫn còn quanh quẩn trong đại điện. Trên mặt đất vẫn còn vũng máu, chúng phi tần nhìn thấy mà vẫn còn chút kinh hãi.
Khang phi nghe thấy Tôn Bảo lâm nguyền rủa chửi mình cũng không tức giận, khóe miệng cong lên cười châm biếm. Đem thất bại của mình đổ cho người khác, đổ cho vận mệnh, đều là hành vi của kẻ yếu. Trên thế gian này, không ai nhất định phải đối xử tốt với ai, đường dưới chân chỉ có thể dựa vào bản thân tự mình bước đi. Tài nghệ không bằng người, nên đàng hoàng chịu thua, kết thúc như vậy, thật sự quá khó coi rồi.
Bầu không khí trên đại điện có chút ngưng trệ, Hoàng hậu thấy thế hắng giọng một cái nói, "Thanh Diệp, ngươi đứng lên trước đi. Bài học của Tôn Bảo lâm, chư vị tỷ muội hẳn nên lấy làm gương. Trong cung này là nơi có quy củ, xảy ra chuyện, nếu bị oan uổng, tự có bổn cung làm chủ. Nhưng nếu ngấm ngầm dùng thủ đoạn, bổn cung sẽ chướng mắt." Hoàng hậu nói, lại quay đầu nói với Khang phi, "Chuyện của Tôn Bảo lâm khiến Khang phi chịu thiệt, là sai sót của bổn cung."
Khang phi vội vàng đứng dậy nói, "Hoàng hậu nương nương nói thế là thần thiếp tổn thọ rồi. Trong Hậu cung nhiều người như vậy, vẫn luôn có vài người không chịu mở mắt, nếu như cái gì cũng để Hoàng hậu người gánh vác, thì không phải sẽ thành trò cười sao." Ánh mắt Khang phi híp lại, thu ánh hào quang, có vẻ khiêm tốn rất nhiều.
Hoàng hậu cười cười, tiếp tục nói, "Chuyện thứ hai mà hôm nay phải xử lý, vừa vặn cũng lại liên quan đến Khang phi muội muội."
Khang phi nhíu máy, khóe miệng khẽ cong, ý cười hiển hộ, khiến cả người nàng có vẻ rất lười biếng.
"Chuyện cung nữ Thu Vân và Yên Liễu ở Tiết Thượng Tỵ hoài nghi Thanh Diệp, gần đây bổn cung có phái Cục Cung Chính điều tra. Từ khi nữ quan Thanh Diệp vào cung đến này đều được ghi lại rõ ràng trong sổ sách. Vì vậy, việc này cũng không còn nghi vấn nữa. Bổn cung hy vọng chuyện này có thể dừng ở đây, sau này không được nhắc lại." Nói, ánh mắt Hoàng hậu nhìn về phía Khang phi.
Khang phi cảm thấy buồn cười. Hoàng hậu lợi dụng Tôn Bảo lâm chèn ép nàng, giờ lại dùng chuyện của Thanh Diệp để lấy lòng nàng, thật sự là hao tâm tổn trí rồi.
Lúc này, có thái giám báo lại, "Doãn Cung chính ở ngoài chính điện cầu kiến."
"Tuyên."
Doãn Cung chính mặc phục sức cấp bậc màu vàng nghệ bước vào, hành lễ xong liền nói, "Hoàng hậu nương nương, đã bắt được Khánh ma ma rồi."
Một câu nói liền khiến mọi người xôn xao nghị luận. Khánh ma ma đã trốn thoát nhiều ngày, sau đó mọi người đều nói Khánh ma ma đã trốn khỏi cung, không ngờ qua nhiều ngày như vậy, lại vẫn bắt được. Vì vậy các vị phi tần đều dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Hoàng hậu cũng hiếu kì, hỏi: "Bắt được ở đâu?"
Doãn Cung chính trả lời, "Ở Cung Ngọc Thần."
Lời nói ra, lại khiến tiếng nghị luận bên dưới càng lớn hơn. Cung Ngọc Thần là nơi ở của hai vị Thục phi. Sau khi Liễu Nguyên Nhi chết vẫn luôn bỏ không. Chúng cung nữ thái giám thường lén bàn luận, nói rằng nơi đó không sạch sẽ, thường xuyên có chuyện ma quái, lâu ngày, cũng không ai dám đến gần nữa.
Hoàng hậu gật đầu nói, "Cung Ngọc Thần không người ở, Khánh ma ma trốn ở đó quả thật không dễ bị phát hiện. Các ngươi làm thế nào lại tìm được nàng?"
"Có người phát hiện ban đêm Cung Ngọc Thần có ánh đèn, nô tì cho người đi thăm dò, phát hiện có dấu vết người sống, vì vậy liền mời hộ vệ trong cung hỗ trợ, lúc này mới bắt được Khánh ma ma." Doãn Cung chính trả lời vô cùng ngắn ngọn.
"Nếu bắt được rồi thì các ngươi tiến hành thẩm vấn đi! Nhưng lần này phải trông coi cẩn thận, không thể để người lại trốn ra nữa. Bằng không Cục Cung Chính các ngươi chính là trò cười lớn nhất Hoàng cung." Hoàng hậu nói rất chậm, thế nhưng Doãn Cung chính nghe mà trán cũng đổ mồ hôi.
"Nương nương, nô tì... có thể xin một ân điển hay không?" Doãn Cung chính nói.
"Nói đi."
Doãn Cung chính nhìn Khang phi bên cạnh nói, "Nô tì muốn mời nữ quan Thanh Diệp bên cạnh Khang phi hộ trợ Cục Cung Chính thẩm án."
Hoàng hậu có chút hứng thú nhìn Doãn Cung chính, hiển nhiên là đang đợi nàng giải thích.
Doãn Cung chính nói, "Khánh ma ma biết võ công. Cục Cung Chính không có ai chế trụ được nàng. Mặc dù đã có dây thường trói chặt, nhưng trong lòng nô tì vẫn lo lắng, ngộ nhỡ nàng lại cởi dây trốn thoát, Cục Cung Chính cũng không bắt lại được. Thị vệ trong nội cung không thuận tiện, cho nên nô tì mới nghĩ tới nữ quan Thanh Diệp."
Hoàng hậu quay đầu nhìn Khang phi nói, "Khang phi muội muội nghĩ thế nào?"
Khang phi cười nói, "Có thể hỗ trợ Cục Cung Chính thẩm án, thần thiếp tất nhiên sẵn lòng. Có điều, Thanh Diệp có chút liên quan đến vụ án của Khánh ma ma, chỉ sợ là sẽ có người không phục!"
Hoàng hậu nói, "Vụ án giết người của Thanh Diệp đã được điều tra rõ ràng, muội muội cũng đừng nghĩ nhiều."
"Nếu như vậy thì thần thiếp bằng lòng." Khang phi hơi quay đầu, nói với Dương Quỳnh, "Thanh Diệp, ngươi cũng nghe rồi đấy, Nếu Doãn Cung chính đã ở trước mặt Hoàng hậu mời ngươi hỗ trợ, vậy ngươi hãy xốc lại tinh thần, đừng làm mất thể diện của Cung Lung Hoa chúng ta."
Dương Quỳnh nói, "Vâng. Nô tì đã hiểu."
Doãn Cung chính hài lòng lui xuống, Hoàng hậu lại xử lý tiếp một vài việc trong cung, sau đó liền cho tất cả mọi người giải tán. Vở kịch hôm nay, chúng phi tần của các cung đều bị dọa sợ, nghe Hoàng hậu nói như vậy, đều lập tức rời đi.
"Khang phi, ngươi ở lại. Bổn cung có chuyện muốn nói với ngươi." Hoàng hậu gọi lại Khang phi đang đứng lên.
Chu Cẩm phi nhìn thoáng qua, dùng ánh hỏi Khang phi có cần mình trợ giúp hay không. Khang phi cười lắc đầu. Chu Cẩm phi liền dẫn Phù Dung rời đi.
Khang phi ngồi lại chỗ của mình, chờ Hoàng hậu lên tiếng.
Hoàng hậu lại đứng lên, đi tới ngồi xuống chỗ của Chu Cẩm phi, "Ở đây không có người ngoài. Bổn cung muốn câu trả lời thật lòng của ngươi, có phải ngươi đã biết được điều gì hay không?"
Khang phi nhướng mày, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng hậu, nàng cũng thu lại ý cười, "Hoàng hậu nương nương muốn nói điều gì?"
"Hậu cung xưa nay đều liên quan đến tiền triều. Bây giờ tiền triều bất ổn, Hậu cung tự nhiên khó an. Ngươi giảng hòa với Trịnh Quý phi tất có nguyên do. Rốt cuộc Trịnh gia có mục đích gì?"
Danh sách chương