___ "H ắn nói ngươi cũng trúng c đ ộc ." ___

Chương thứ một trăm năm mươi hai: Đưa thuốc

"Đừng nói là ta không nói cho ngươi biết. Ta cảm thấy Trịnh Quý phi dường như cũng có dấu hiện trúng cổ độc, có điều không dám khẳng định. Nếu quả thật như vậy, thì cổ độc mà Trịnh Quý phi trúng phải nhất định rất phức tạp, ta không dám chắc có thể giải được hay không, ngươi trở về báo với nương nương một tiếng."

Mặc Diệp cảm thấy kì lạ, "Sao ngươi lại đột nhiên nhiệt tình như vậy?"

"Bởi vì ta buồn chán, ha ha ha!" Ngô Đồng đột nhiên cười to, dọa Mặc Diệp giật mình.

Quả nhiên, nương nương từng nhắc nhở mình, tiếp xúc với Ngô Đồng thì nhất định phải có ý chí phải kiên cường, nếu không sẽ bị hắn làm cho phát điên.

Mặc Diệp cầm theo giải dược trở lại Cung Lung Hoa ngay trong đêm, giao giải dược cho Khang phi, truyền đạt lại lời của Ngô Đồng.

Khang phi gật đầu, ý bảo Mặc Diệp có thể rời đi.

Dương Quỳnh nghe Mặc Diệp nói, cảm thấy rất kì lạ, "Nương nương, nếu như nói Trịnh Quý phi vì muốn khống chế Chu Tiệp dư mà hạ cổ nàng để mình lợi dụng, thì ai sẽ lại hạ cổ Trịnh Quý phi chứ?"

Khang phi cũng đang nghĩ vấn đề này. Chu Tiệp dư bị hạ cổ cũng không ngoài dự liệu, thế nhưng Trịnh Quý phi... thì không thể tưởng tượng nổi.

"Người trong cung biết hạ cổ dường như chỉ có Khánh ma ma?!" Dương Quỳnh nhỏ giọng nói.

Khang phi giống như được nhắc nhở, ánh mắt lập tức sáng lên, "E rằng, Khánh ma ma không phải đến để giúp đỡ Trịnh Quý phi." Khang phi nói xong cũng hiểu được giả thuyết này rất khó tin, không khỏi lắc đầu.

"Nương nương, ý của người là... Khánh ma ma là do người khác phái tới?"

Khang phi vẫn lắc đầu, "Bổn cung cũng không biết, rất nhiều chuyện đều vướng mắc với nhau, chúng ta vẫn cứ từ từ xem đi! Sẽ có ngày lộ rõ chân tướng thôi." Khang phi thấy đêm đã khuya, liền giục Dương Quỳnh về nghỉ ngơi.

"Nương nương..." Dương Quỳnh lại định giả bộ đáng thương ỷ lại Khang phi. Kết quả bị Khang phi nhìn một cái ý tứ cảnh cáo mười phần, không dám hai lời, ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ ngơi.

Dương Quỳnh đi rồi, Khang phi lắc lắc cái đầu, cảm thấy mặc kệ chuyện này loạn như thế nào, hiện tại nàng cũng không suy nghĩ nữa, nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, nếu không... quả thật cũng không còn sức để nghĩ nữa.

Sáng sớm hôm sau, mọi người theo thường lệ đến Cung Phượng Từ thỉnh an Hoàng hậu. Khang phi đặc biệt chú ý đến sắc mặt của Chu Tiệp dư, quả nhiên trên mặt có nét hung, không phải người khoan dung.

Bước ra khỏi Cung Phượng Từ, Chu Cẩm phi kéo Khang phi đến Ngự Hoa Viên ngắm hoa. Giờ là giữa xuân, hoa trong vườn càng thêm tươi tốt.

"Hôm nay khí sắc của ngươi đã khá hơn nhiều, xem ra nha đầu Thanh Diệp trở về, lòng của ngươi cũng an ổn rồi." Khi Chu Cẩm phi nhìn thấy Thanh Diệp xuất hiện sau lưng Khang phi thì cũng rất vui vẻ.

"Tỷ tỷ lại trêu ta." Khang phi làm nũng nói, quay đầu nhìn thoáng qua Dương Quỳnh theo phía sau, Khang phi thấp giọng nói, "Có điều nàng ở đây, quả thực ta được lợi không ít."

"Nghe nói ngày hôm qua ngươi đi giảng hòa với Trịnh Quý phi?" Chu Cẩm phi có chút không đồng ý nói, "Nàng hại ngươi như vậy, từng chiêu đều muốn mạng của ngươi, vì sao ngươi lại còn bỏ qua cho nàng?"

Khang phi biết Chu Cẩm phi là người ghét cái ác như kẻ thù, cách làm này của mình, chỉ sợ sẽ khiến nàng cảm thấy mình đang sợ Trịnh Quý phi.

"Tỷ tỷ, ta là người mà ngay cả Hoàng hậu cũng dám đấu, thì sao lại phải sợ nàng? Chẳng qua thời cơ bây giờ không thích hợp, biên quan đang đánh giặc, lúc này Hoàng thượng không rảnh để xử lý chuyện của Trịnh Quý phi. Mặt khác nàng cũng đang mang thai con nối dõi của Hoàng gia, bất luận như thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không xử tội nàng vào lúc này. Chờ sau khi nàng hạ sinh hài tử, lửa giận của Hoàng thượng cũng đã sớm tiêu tan, nên nhất định sẽ xử lý nhẹ. Hoàng thượng không mở miệng, chính là muốn đè chuyện này xuống, nếu như ta hiểu mà không bỏ qua, thì chẳng phải sẽ khiến Hoàng thượng chán ghét sao?" Khang phi am hiểu nhất là biết tiến biết lùi, chưa bao giờ khiến bề trên khó xử.

Chu Cẩm phi thở dài, "Ai! Nghe ngươi nói vậy thì ta an tâm rồi. Nếu ngươi giảng hòa với nàng thật, chắc ta nôn chết mất."

"Muội muội ta khi nào thì thành người dễ bắt nạt như vậy?" Hai người vừa đi vừa nói, "Có điều ta còn có vài chuyện nghĩ mãi không hiểu, luôn cảm thấy chuyện này cũng không đơn giản như bề ngoài."

Nghe Khang phi nói, Chu Cẩm phi không cho là đúng, "Ngươi nha, chính là thích lo nghĩ. Ngoại trừ việc tranh sủng tranh vị, thì trong Hậu cung này còn có thể có thủ đoạn gì mới nữa? Trịnh Quý phi tranh Phượng vị đã là to gan rồi, chẳng lẽ bên trong còn giấu tâm tư lớn hơn sao?"

Bước chân của Khang phi dừng lại, nhìn Chu Cẩm phi nói, "Tỷ tỷ nói tâm tư lớn hơn?"

"Đúng vậy, ngươi nghĩ xem, Trịnh Dung nàng là Quý phi, mưu đồ đương nhiên chỉ có thể là vị trí Hoàng hậu, có thể đây chính là đích cuối, nếu như còn có tâm tư gì khác, chẳng lẽ còn có thể đoạt ngôi vị Hoàng đế hay sao?" Chu Cẩm phi chỉ thuận miệng nói một chút, nàng không tin Hậu cung tranh đấu có thể biến thành soán ngôi tranh vị, vì vậy nói ra những lời ấy cũng cảm thấy như trò cười.

Khang phi trầm ngâm không nói. Tuy nàng cũng hiểu là không có khả năng, nhưng lại phát hiện lời Chu Cẩm phi nói cũng có rất nhiều chỗ hợp lý. Tổng quát thế cục trước mắt, phảng phất lại có thể thấy được một vài đầu mối.

"Ngươi nha, nghĩ quá xa rồi. Phải biết rằng trong Hoàng cung có Hoàng thượng, có Hoàng hậu, ngươi cây cao hơn rừng như vậy, thì cũng khó trách khiến mưa gió muốn bẻ gãy." Chu Cẩm phi hiểu rõ, Khang phi bị hãm hại nhiều như vậy, không chỉ bởi vì vị trí Khang phi của nàng, cũng không chỉ vì nàng được sủng ái, mà lớn hơn, sợ rằng còn là vì nàng quá mức thông minh.

Nước quá trong ắt không có cá. Hiện nay Khang phi không dính bụi, đã đụng phải kiêng kỵ của rất nhiều người. Tất cả mọi người cảm thấy bất luận có tâm tư gì thì khi đứng trước một đôi mắt bình tĩnh cũng không thể ẩn giấu. Đây chính là điều mà mọi người không thể chịu đựng được.

"Ý của tỷ tỷ ta đã hiểu. Nhưng tỷ tỷ, chuyện nhỏ thì muội muội có thể hơi hồ đồ, nhưng đại sự thì không dám có một chút thờ ơ. Năm đó trước khi ta vào cung gia phụ đã dạy: Có thể làm sủng phi, nhưng không được làm nịnh phi, bằng không thần linh không hộ, tổ tiên khó an."

Chu Cẩm phi gật đầu, "Tâm tư của muội muội ta hiểu. Nếu như muội muội cảm thấy việc này là đại sự, thì cứ mạnh tay mà làm, cần giúp gì thì tỷ tỷ ta tất nhiên sẽ tận lực giúp đỡ."

Chu gia thủ bang, Thẩm gia trị quốc. Tuy hai nhà chưa từng qua lại, nhưng đều hiểu rõ tầm quan trọng của đối phương, đều vô cùng bội phục sự trung nghĩa của nhau, cũng giống như Cẩm phi và Khang phi ở trong cung vậy.

Cung Phượng Từ.

Mọi người đi rồi, Hoàng hậu trở về tẩm điện nghỉ ngơi. Bệnh của nàng mặc dù không nghiêm trọng như lời nói, thế nhưng thái y dặn dò, vẫn phải nghỉ ngơi nhiều.

Dựa vào gối mềm, Hoàng hậu nhắm mắt lại, "Hôm nay dường như Khang phi rất chú ý đến Chu Tiệp dư."

Thái Quyên trả lời, "Có lẽ là Khang phi để ý lần viết thư pháp kia với Chu Tiệp dư?!"

Hoàng hậu lắc đầu, "Khang phi không phải người nhỏ mọn như vậy, cũng sẽ không để ý hư danh đệ nhất. Bổn cung luôn cảm thấy là Khang phi đã biết cái gì đó."

Thái Lăng ở bên cạnh dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại không mở miệng.

Hoàng hậu mở mắt ra hỏi, "Thái Lăng, ngươi muốn nói gì?"

"Nô tì chỉ là cảm thấy, dường như nương nương quá đề cao Khang phi nương nương rồi. Có những lúc nô tì cảm thấy nương nương nói về Khang phi nương nương mà nghe có vẻ rất lợi hại giống như những đại nhân tiền triều vậy." Sự coi trọng như vậy, thật sự không nên xuất hiện trong miệng Hoàng hậu. Thê thiếp của nam nhân, coi như có thể chung sống hòa thuận thì cũng chỉ là về ngoài, trừ phi không yêu, nếu không thì có ai cam tâm tình nguyện chia sẽ trượng phu của mình với nữ nhân khác đâu.

Hoàng hậu nghe xong bất đắc dĩ mỉm cười, "Ngươi nói như vậy là bởi vì ngươi không hiểu Thẩm gia. Đó là thế gia trăm năm chân chính, đời đời đều sinh ra lương thần trị thế. Thẩm lão gia tử là đại tài đương thế. Khi bổn cung chưa vào cung từng may mắn được nghe Thẩm lão gia tử giảng đạo trị thế một lần, chợt cảm thấy bỗng nhiên hiểu rõ. Khang phi là nữ nhi của người, thuở nhỏ được Tiên đế coi trọng, chỉ chờ sau khi lớn lên sẽ được chọn vào cung. Thẩm lão gia tử thương tiếc nữ nhi của mình, nên lấy kinh vĩ thiên hạ tận tâm truyền giáo. Nếu Khang phi không phải thân nữ nhi, thì vào triều làm quan nhất định cũng sẽ là một đại năng thần trị thế. Nữ tử như vậy, thật sự không nên bị trói buộc trong Hậu cung này."

Thái Lăng nói, "Nương nương luôn khích lệ người khác, nhưng chính người cũng không kém bao nhiêu mà. Người là thư đ ồng (b ạn h ọc ) với Hoàng thượng, tình ý nhiều năm, ai có thể so bì được?"

"Nói về tình ý thì đương nhiên bổn cung tự tin. Nhưng nói đến tâm cơ mưu lược, Khang phi chính là đệ nhất Hậu cung. Nếu nàng có ý muốn tranh vị, bổn cung cũng sẽ không được yên ổn như vậy. Bây giờ nàng chần chừ do dự, xem ra ván cờ này cũng không dễ chơi."

Thái Lăng nói, "Nếu như nô tì nói, chỉ là vì Khang phi quá mức do dự, thật ra việc này rất đơn giản, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, thoáng cái không phải đã giải quyết rồi sao? Khang phi lại cứ muốn đến giảng hòa với Trịnh Quý phi, lần này, sự việc bị bế tắc ở chỗ đó rồi."

"Khang phi giảng hòa tất có thâm ý. Bây giờ xem ra Khánh ma ma kia mới là chuyện xấu. Lần này nàng trốn thoát, không chỉ thừa nhận tội danh giết người của mình, mà còn liên lụy đến Trịnh Quý phi. Theo lý, nàng không nên mất khôn như vậy mới đúng, cho nên phía sau chuyện này ắt hẳn là còn ẩn tình khác. Khang phi nhìn ra điểm này, nên mới có thể tạm thời giảng hòa với Trịnh Quý phi. Cách làm của nàng đúng, tạm thời đè mâu thuẫn xuống, như vậy thì sự việc mới không bị mất khống chế." Hoàng hậu trầm ngâm, "Nếu như Khánh ma ma là người của Trịnh gia, thì giữ vững Trịnh Quý phi mới là chuyện nên làm nhất hiện nay, nhưng hành động này của Trịnh gia lại không khác nào đẩy Trịnh Quý phi vào hố lửa, lẽ nào bọn họ không cân nhắc hay sao?"

Vấn đề của Hoàng hậu, Thái Lăng và Thái Quyên đều không thể trả lời.

"Nói như vậy, lẽ nào Trịnh gia có mưu đồ khác?"

Lúc này Khang phi dẫn theo Dương Quỳnh đến Khê Cảnh Các.

Chu Tiệp dư ra nghênh tiếp, đưa Khang phi vào chính điện. Khang phi thấy ngón tay của Chu Tiệp dư vẫn luôn run rẩy, liền cười nói, "Chu Tiệp dư đừng sợ, hôm nay bổn cung tới không phải để tính sổ."

Sắc mặt của Chu Tiệp dư có chút tái nhợt, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ sự thận trọng, "Nương nương có gì căn dặn?"

"Ngươi còn nhớ Ngô thái y trị cổ độc cho Thái Diên thay không?"

Chu Tiệp dư hơi sửng sốt, "Thần thiếp tất nhiên nhớ rõ."

"Hắn nói ngươi cũng trúng cổ độc."

Chu Tiệp dư nghe thấy cười cười, nói, "Nương nương chớ nói đùa. Mấy hôm nay thần thiếp cũng không thấy buồn ngủ, thì sao lại trúng cổ độc gì được?"

Khang phi cũng không nhiều lời với nàng, quay đầu nhìn về phía Như Quyên. Như Quyên lấy thuốc giải mà Ngô Đồng cho ở trong ống tay áo đặt lên bàn. Khang phi nói, "Đây là giải dược mà Ngô thái y điều chế, có uống hay không, ngươi tự quyết định. Ngô thái y nói, nếu như không giải cổ, thì không tới ba tháng, ngươi sẽ phát điên." Khang phi nói xong đứng lên, xoay người bước ra cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện