___ "N nhi c ủa Th ẩm gia Giang Nam, qu nhiên là vô cùng ưu tú." ___

Chương thứ một trăm bốn mươi: Thư pháp

Khang phi mặc cung y màu xanh nhạt ở trong đám hoa thơm cỏ lạ muôn hoa khoe sắc như vậy ngược lại có vẻ bắt mắt, đi tới chỗ mình ngồi xuống, Chu Cẩm phi ở bên cạnh nói, "Hôm nay muội muội tới cũng sớm."

Khang phi cười nói, "Cũng không phải chưa từng tới sớm hơn tỷ tỷ? Gần đây trong cung không yên ổn, muội muội nào dám coi thường, đây còn không phải đến sớm để xem hướng gió hay sao."

Chu Cẩm phi bĩu môi, "Ngươi đúng là thích lừa gạt người khác. Chuyện này càng ngày càng kéo dài, ta thấy hành động gần đây của Hoàng thượng, hiển nhiên là không muốn xử lý chuyện này."

"Hoàng thượng không xử lý tất nhiên là có lý do để không xử lý. Chúng ta làm cung phi, chưa bao giờ có chỗ chen chân. Huống chi, hiện giờ nàng là người được coi trọng nhất trong Hoàng cung, lúc này tranh phong với nàng, không khác gì tự rước lấy nhục." Khang phi nói, dư quang khóe mắt liếc về phía Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, từ trên nhìn xuống địa vị rõ ràng cao hơn Khang phi và Chu Cẩm phi một bậc.

"Ngươi luôn là người có lý. Hiện giờ tiền triều Hậu cung đều rối loạn, thật đúng là làm cho người ta phiền muộn." Thần sắc của Chu Cẩm phi có hơi sốt ruột.

"Tỷ tỷ lại nhận được thư nhà rồi sao?"

Chu Cẩm phi gật đầu, "Sáng nay trước khi ra cửa thì ta nhận được, sắp có đại chiến rồi, vô cùng căng thẳng. Phụ thân ta nói sau khi khai chiến, nếu không có chuyện gì lớn thì sẽ không gửi thư nữa, tránh cho tình ngay lý gian, khiến Hoàng thượng sinh nghi."

Khang phi nghe xong an ủi, "Chu lão tướng quân thân kinh bách chiến, tỷ tỷ không cần phải lo lắng."

Chu Cẩm phi hít một hơi, "Bây giờ cũng chỉ có thể mong như vậy. Chuyện bên ngoài ta không giúp được gì, cũng may trong cung còn có chuyện phải giải quyết."

Dương Quỳnh đứng ở phía sau Khang phi, đứng sóng vai với Nguyên Hương. Ánh mắt của nàng vẫn đang quan sát tình hình xung quanh. Nơi đây không giống như trong cung điện, nơi này là một chỗ rộng lớn, nếu muốn giấu một thích khách ngược lại rất dễ dàng. Ánh mắt của nàng dường như không bỏ qua bất kì một thần thái nào. Đột nhiên một khuôn mặt làm cho tầm mắt của nàng dừng lại.

Đó là một người ăn mặc giống cung nữ, mười bảy mười tám tuổi, mặt trái xoan trắng trong thuần khiết, dung mạo ưa nhìn, mặc y phục cung nữ màu hồng. Gương mặt này trong trí nhớ của Dương Quỳnh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, bởi vì đây là người đầu tiên Dương Quỳnh gặp khi đến thế giới này.

Thì ra nàng chưa chết, Dương Quỳnh có chút khó tin vào chính hai mắt của mình. Nguyên Hương ở bên cạnh thấy vẻ mặt nàng kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"

Dương Quỳnh lắc đầu, "Không có gì."

Nguyên Hương cũng nhìn theo tầm nhìn của Dương Quỳnh, thấy không có gì bất ổn, nên cũng không hỏi nữa.

Yến tiệc của Tiết Thượng Tỵ không giống với các yến hội khác ở trong cung, cũng không có các món ăn giống như yến hội trong cung đình, toàn bộ đều là rau xanh mùa vụ được chế biến thành điểm tâm. Ngự phòng mang ra rượu hoa mai đã được ủ trong suốt một mùa đông. Tiếng đàn vang lên, hương thơm thanh nhã của hoa mai và hương rượu càng bay xa hơn.

Hoàng hậu nói một chút về vấn đề hội họa, sau đó yến hội liền bắt đầu. Bởi vì không giống với yến hội bình thường, cho nên mọi người cũng tự nhiên hơn. Hơn nữa lại được tổ chức ở ven hồ, nhóm mỹ nhân giai lệ cả một mùa đông buồn chán phải ở trong cung cũng dần dần xuất thủ xuất cước, càng thêm huyên náo.

Hoàng hậu cũng không khắt khe với phi tần, thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng lại vui vẻ hơn nữa. Khóe miệng mang ý cười ôn hòa, mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng lại có khí chất thiên thành của mẫu nghi thiên hạ.

Trịnh Quý phi ngồi bên cạnh Hoàng hậu, đối với việc sắp xếp chỗ ngồi năm này, trong lòng Trịnh Quý phi hiểu rõ, "Hoàng hậu nương nương trông thật vui vẻ."

Hoàng hậu cười đưa ánh mắt từ chúng cung tần đang cười đùa bên dưới chuyển sang Trịnh Quý phi, "Đương nhiên. Mọi người đều buồn chán cả một mùa đông, bây giờ nhìn những nha đầu đáng yêu này, bổn cung tất nhiên là thấy vừa lòng."

"Đúng vậy, nhìn các nàng, thần thiếp cũng cảm thấy mình già mất rồi." Tay Trịnh Quý phi không tự chủ sờ lên vùng bụng còn đang rất phẳng của mình.

Hoàng hậu cũng nhìn theo động tác của Trịnh Quý phi, "Muội muội là người có phúc. Người ngoài cũng còn phải hâm mộ."

Hai mắt Trịnh Quý phi cong cong, "Có thể khai chi tán diệp cho Thiên gia, đây cũng là vinh hạnh của thần thiếp."

Bên dưới mọi người đã bắt đầu biểu diễn. Bởi vì không phải yến hội chính thức, cho nên không mời ca vũ cơ. Cũng may trong cung không thiếu các phi tần có tài. Sau màn ca vũ, tất cả mọi người cũng có chút mệt, không ai biểu diễn tiếp nữa, cùng nhau ăn chút điểm tâm, cười đùa nói chuyện. Bên cạnh thư án, đã có mấy vị phi tần để lại chữ của mình, người thanh tú cũng có, người quyến rũ cũng có, ai cũng có sở trường riêng của mình, ngược lại, càng làm cho mọi người dừng chân quan sát.

Một tràng tiếng hoan hô từ án thư truyền đến, ngay cả Hoàng hậu và mấy người khác cũng liếc mắt nhìn sang, liền thấy chư vị Bảo lâm, Thái nữ đang vây quanh một nữ tử mặc cung y màu vàng, trong miệng đều là ca từ khen ngợi.

"Tiệp dư nương nương đúng là lợi hại, chữ viết này dung hòa cả nét cứng cáp lẫn nét thanh tú làm một thể, hợp lại với nhau càng bổ sung hỗ trợ cho nhau!"

"Đúng vậy, Chu tỷ tỷ thật có tài, bút lực như vậy, chắc hẳn là phải luyện hơn mười hai mươi năm ấy chứ!"

Được mọi người tán dương, chính là Chu Tiệp dư vượt cấp tấn phong. Lúc này nàng nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không hề tỏ vẻ đắc ý.

Khang phi thấy cười nói, "Đúng là cũng có chút kiến thức."

Chu Cẩm phi không nhìn nổi, nói: "Muội muội luôn thích coi trọng người khác. Tuy ta xem không hiểu chữ của nàng, nhưng có ngươi là đại gia thư pháp ở đây, nàng cũng dám phách lối như vậy, rõ ràng là kiến thức hạn hẹp."

"Tỷ tỷ đừng nói như vậy, nếu để người khác nghe thấy, lại nói ánh mắt ta chỉ nhìn lên cao, không nhìn thấy người bên dưới."

"Sợ cái gì? Nếu có ai dám nói như vậy, tỷ tỷ ta cho ngươi trút giận."

Chu Cẩm phi nói thế chọc Khang phi cười. Nàng lắc đầu nói, "Tỷ tỷ lại muốn bất bình thay ta?"

"Đó là đương nhiên."

Trong lúc hai người nói chuyện, chữ của Chu Tiệp dư đã được chuyển đến trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu nhìn thấy cũng hơi giật mình, gật đầu nói, "Quả nhiên là thủ bút đại gia."

Trịnh Quý phi cười nói, "Nhắc đến đại gia, không phải chúng ta cũng có một vị được chính Hoàng thượng tán thưởng là đại gia thư pháp sao? Nếu không ngại vậy mời Khang phi muội muội cũng viết một bức chữ đi, để cho chúng ta được mở rộng tầm mắt."

Tới rồi. Hoàng hậu thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài mặt lại cười nói, "Nếu muội muội đã nói như vậy, thì không thể không thành, hôm nay bổn cung cũng không muốn làm mọi người khó xử."

Hoàng hậu lập tức phái người tới chỗ Khang phi, muốn Khang phi viết một bức chữ trợ hứng. Thể diện của Hoàng hậu đương nhiên là phải giữ. Khang phi và Chu Cẩm phi liếc mắt nhìn nhau, người sau hé miệng mỉm cười. Chu Tiệp dư này, chỉ sợ là một chiêu cờ của Trịnh Quý phi, mặc dù Khang phi không có lòng hiếu thắng, thế nhưng thất bại vẫn không thể nào đoán được.

Dương Quỳnh theo Khang phi tới trước thư án, đã sớm có người chuẩn bị xong văn phong tứ bảo. Một cung nữ ở bên cạnh đưa tới một chiếc bút lông sói. Khang phi nhìn thoáng qua, nhưng không nhận, "Cây bút này quá nhỏ, bổn cung cần một chiếc bút to hơn." Dứt lời chọn một chiếc bút lông sói rất to, nhưng không tự tay lấy, mà nháy mắt với Dương Quỳnh. Dương Quỳnh hiểu ý, bước tới cầm bút lông lên cẩn thận nhìn kỹ, quả nhiên phát thiện trên cán bút có một mẩu gỗ rất nhỏ. Nàng nhìn Khang phi gật đầu, "Nương nương, chất liệu của bút này không tốt, sợ rằng không thích hợp để người dùng."

Khang phi nói, "Nếu vậy, để bổn cung chọn một cây khác!" Nói xong, ra ngoài chọn một cây bút lông sói tầm trung khác. Cung nữ vừa mới cầm chiếc bút kia lại vội vàng trải giấy Tuyên thành thượng hạng ra. Dương Quỳnh thấy cây bút lúc nãy có vấn đề, nên lúc này nàng càng không dám khinh thường. Nàng nghiêng người đẩy cung nữ kia qua một bên, tự mình trải giấy cho Khang phi, đồng thời bí mật không để lại dấu vết kiểm tra khắp mặt giấy, thấy không có vấn đề gì mới để cho Khang phi tới gần. Nói thì rườm rà, nhưng kỳ thực chỉ thoáng qua một cái là đã xong. Ngay cả Khang phi cũng thấy kì lạ. Tuy Dương Quỳnh thông minh, nhưng cũng không quá lanh lợi là mấy. Hiện giờ nhất cử nhất động của nàng đều tùy biến theo hoàn cảnh, giống như biến thành một người khác vậy.

Khang phi không biết rằng, loại việc kiểm tra này vốn là việc Dương Quỳnh thành thạo nhất, Lúc trước làm vệ sĩ, ngày nào cũng sẽ phải làm chuyện này. Dương Quỳnh đã thuần thục đến độ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra một vật có tất cả bao nhiêu chỗ có thể giở trò táy máy tay chân, động thủ động cước. Sau này, tuy có rất nhiều thứ nàng chưa quen, gián tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của nàng, thế nhưng một khi nghiêm túc, thì những trắc trở này cũng có thể khắc phục được.

Ưu thế của Dương Quỳnh, là thủ không công. Cái này cũng có hiệu quả không khác gì cách thức lùi một bước để đánh trả đối phương của Khang phi.

Khang phi đứng trước thư án, nhấc bút lông sói chấm no mực nước, hơi trầm ngâm, sau đó viết xuống bốn chữ, "Xuân hồi nhân gian." Sau khi để bút xuống, có thái giám cẩn thận nâng tới trước mặt Hoàng hậu. Hoàng hậu thấy cười nói, "Không hổ là Khang phi, bốn chữ này nét chữ cứng cáp, suy cho cùng cũng không phải vật phàm." Mặc dù nàng chỉ khích lệ Khang phi, không so sánh đối nghịch với Chu Tiệp dư, thế nhưng lời bình "không phải vật phàm" cuối cùng lại khiến cho chữ của Chu Tiệp dư nhận sự chê bai rất lớn.

Hoàng hậu xem chữ xong thì đưa cho Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi nhận lấy, so sánh với chữ của Chu Tiệp dư, quả nhiên thắng bại đã phân rõ ràng.

Chu Tiệp dư viết một điệu từ ngắn của Tần Thiếu Du, tuy chữ viết rất có lực, không lộ vẻ dịu dàng của nữ tử, nhưng rốt cuộc lại mất đi cái vốn có của nó. Mà Khang phi, tuy chỉ viết có bốn chữ, nhưng vừa nhìn đã biết là người thông minh, xử trí khôn khéo, trong văn chương không chỉ có khí lực mạnh mẽ, mà còn có một sự thản nhiên ôn hòa dung nạp trong đó.

Tuy Trịnh Quý phi không am hiểu nhiều về thư pháp, thế nhưng trong cung có rất nhiều bút tích của các danh gia qua các triều đại, cho dù nàng chỉ xem nhiều năm, thì cũng vẫn hiểu đôi chút.

Chu Tiệp dư khổ luyện, nhưng cuối cùng, vẫn là tượng khí quá nặng, mất đi vẻ tự nhiên.

"Nhìn chữ này của Khang phi muội muội, thì biết ngay là người thông minh khôn khéo. Nữ nhi của Thẩm gia Giang Nam, quả nhiên là vô cùng ưu tú." Trịnh Quý phi giống như vô ý mà cảm khái nói.

Từ sau khi Khang phi chủ động đến Cung Phượng Từ, Hoàng hậu đối với Trịnh Quý phi đã tăng cường đề phòng. Qua nhiều năm như vậy, chuyện có thể khiến Khang phi chủ động xuất thủ liên hiệp, thì đây là lần đầu tiên Hoàng hậu gặp phải.

Bởi vậy Hoàng hậu nghe xong chỉ cười cười, nhưng không tiếp lời. Trịnh Quý phi chạm phải cái đinh mềm, tự cảm thấy không thú vị, liền cầm hai bức chữ giao cho thái giám bên cạnh, phân phó nói, "Đưa cho những nhóm chủ tử khác nhìn xem, chữ đẹp của hai vị đại tài nữ, là không dễ nhìn thấy được đâu." Cao thấp đã phân rõ ràng, nhưng Trịnh Quý phi lại cố tình muốn so sánh tác phẩm của hai người, không cần nghĩ cũng nhìn ra được là có vấn đề.

Editor: Good night:))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện