___ "Lòng tốt của nương nương, đương nhiên thần thiếp sẽ không quên." ___
Chương thứ một trăm ba mươi sáu: Có thai
Khang phi nghe xong gật đầu nói, "Việc này nhất định sẽ dính dáng đến Trịnh Quý phi. Xem ra chuyện nàng có thai là không giấu được rồi."
Nói chính sự xong, Dương Quỳnh hỏi, "Nương nương, vết thương của người còn đau không?"
"Không đau, vốn dĩ cũng không phải tổn thương nghiêm trọng gì."
"Làm sao không nghiêm trọng được? Nếu không phải người cản ta, chắc chắn ta đã lấy mạng của Tôn Bảo lâm rồi!"
Khang phi lắc đầu, "Nếu như vậy, ngươi sẽ trúng quỷ kế của Trịnh Quý phi. Hơn nữa Cung Lung Hoa ta người đông thế mạnh, một Tôn Bảo lâm tay trói gà không chặt sao có thể giết ta được? Hành động lần này của Trịnh Quý phi chẳng qua cũng chỉ là muốn thử nghiệm mà thôi, có thể Tôn Bảo lâm không giết được ta, nhưng các ngươi lại có thể dễ dàng giết chết nàng. Bất luận trong chúng ta là ai chết, thì đối với nàng đều là chuyện tốt."
Dương Quỳnh phát hiện suýt chút nữa mình lại làm hỏng việc, "Cũng may nương nương người ngăn cản ta."
Khang phi nhìn Dương Quỳnh nói, "Trong tay ngươi là thanh kiếm hai lưỡi, đả thương người nhưng cũng đả thương mình. Bổn cung chỉ cần ngươi nhớ kĩ, kiếm trong tay ngươi chỉ được dùng để bảo vệ bổn cung, không được dùng để báo thù rửa hận."
Dương Quỳnh nắm chặt kiếm ngắn trong tay, nàng biết Khang phi nói đúng. Nếu hôm qua Khang phi chậm một khắc, nàng thật sự sẽ giết chết Tôn Bảo lâm.
Ăn nhiều khổ như vậy, chính mình cũng nên học cách ẩn nhẫn.
Lời khai của Tôn Bảo lâm được trình lên, Doãn Cung chính liền biết đây không phải việc nhỏ. Quý phi và Khang phi tranh đấu, bất luận ai thắng ai thua, cũng sẽ khiến cho nội cung dậy sóng. Bởi vậy nàng không dám chậm trễ, sắp xếp lại lời khai sau đó tức tốc đăng báo với Hoàng thượng.
Gần đây Hoàng thượng bận rộn chính trị, xem kết quả thẩm vấn của Cục Cung Chính trình lên xong cũng không ngồi yên nữa. Hắn tới Cung Phượng Từ, giao việc này cho Hoàng hậu xử lý.
"Hoàng hậu, trẫm tin tưởng nàng có thể giải quyết chuyện này thỏa đáng. Quý phi và Khang phi đều đã hầu hạ trẫm nhiều năm, việc này phải từ từ không được nóng vội. Tự nàng lo liệu trước đi, trẫm ở tiền triều còn nhiều sự vụ, nàng sắp xếp cho tốt, không cần đăng báo lại với trẫm."
Hoàng hậu đương nhiên một tiếng liền đồng ý. Tiễn Hoàng thượng đi, Hoàng hậu xem kĩ lại kết quả thẩm vấn một lần nữa, ngưng mày lâm vào trầm tư.
"Nương nương, người đang lo lắng điều gì vậy?" Thái Lăng cảm thấy đây là một thời cơ tốt.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười nói, "Một người là Quý phi, một người là Khang phi, đều là nhân vật hết sức quan trọng. Nếu bổn cung xử lý không tốt, sẽ rất khó yên ổn lục cung. Hoàng thượng ngại củ khoai nóng này, nên mới giao cho bổn cung."
Thái Lăng không hiểu, "Nương nương, không phải Tôn Bảo lâm mưu đồ muốn giết Khang phi nương nương sao? Như thế nào lại dính dáng đến Trịnh Quý phi được?"
Hoàng hậu cực kì tín nhiệm Thái Lăng và Thái Quyên, đưa tài liệu trong tay cho các nàng, sau khi hai ngươi xem xong đều vô cùng kinh ngạc.
Thái Quyên nói, "Là Quý phi nương nương sai khiến Tôn Bảo lâm làm như vậy? Chuyện này sao có thể?"
Hoàng hậu gật đầu nói, "Đúng vậy, chuyện này sao có thể? Trịnh Quý phi là người lâu nay không tham dự vào Hậu cung tranh đấu, chắc ngươi nghĩ như vậy đúng không?"
"Chẳng lẽ... nô tì nghĩ sai rồi?" Thái Quyên nhìn Thái Lăng, nhưng người sau cũng lắc đầu.
"Trong Hậu cung này, địa vị của bổn cung, tất nhiên không ai dám lay động. Cẩm phi cường thế như vậy, nhưng không lấy thế đè người, cho nên Hoàng thượng tôn trọng nàng. Khang phi tuy rằng hiển lộ tài năng, xinh đẹp đa tài, nhưng biết tiến biết lùi, nhận danh sủng phi, nhưng lại thay bổn cung ngăn chặn không ít cái gai đâm sau lưng. Bổn cung và hai người họ mặc dù không thân thiết, thế nhưng vẫn bình an vô sự. Nhưng Trịnh Quý phi thì sao? So với Cẩm phi và Khang phi, luận dung mạo, tài hoa, gia thế, tâm cơ, vị trí đứng đầu tứ phi đều thuộc về nàng, cho nên có thể thấy được nàng cũng là một nhân vật lợi hại. Nàng là hoa mẫu đơn ngày thu, nếu nàng rực rỡ, chắc chắc sẽ chiếm hết vẻ đẹp của người khác. Trước kia bổn cung coi thường nàng, cho rằng nàng thật lòng vì nữ nhi mà bình đạm sống qua ngày. Nhưng hiện tại xem ra, nếu như nàng mang thai một hoàng tử, thì cũng không biết bây giờ thành cái dạng gì nữa? Có nhi tử, tâm tư cũng lớn hơn."
Thái Quyên nói, "Nương nương, mặc dù Trịnh Quý phi có thai, thế nhưng hài tử vẫn còn ở trong bụng, là hoàng tử hay công chúa cũng còn chưa biết, chuyện này có phải có hiểu lầm gì đó không?" Trong ấn tượng của nàng, Trịnh Quý phi luôn là người ôn hòa, lúc nào cũng nhường nhịn, không tranh không giành với người khác, bây giờ lại thành chủ mưu mưu hại Khang phi, chuyện này khiến nàng trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận được.
"Bổn cung nghĩ, nhất định là nàng đã dùng cách nào đó, xác định được cái thai là một nam hài." Hoàng hậu nhìn con chim đang bay lượn qua lại ngoài cửa, khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười lạnh lùng, "Không phải là có thai sao? Trong cung đây chính là tin tốt, bổn cung hẳn là phải chúc mừng mới được."
Sáng sớm hôm sau, Cung Phượng Từ.
Ngoại trừ Khang phi bị thương, thì tất cả mọi người đều tới thỉnh an Hoàng hậu.
Trịnh Quý phi vừa bước vào cửa liền cảm thấy khó chịu, tim đập rất mạnh. Nàng khẽ quơ quơ khăn tay, hy vọng có thể làm cho mình dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là mấy. Ở trước mặt Hoàng hậu, biểu hiện không thoải mái của Trịnh Quý phi quá rõ ràng, nàng chỉ có thể cố nhịn.
Sau khi mọi người thỉnh an xong, ngồi xuống chỗ của mình, Hoàng hậu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trịnh Quý phi, quan tâm nói: "Sắc mặt của muội muội hôm nay không tốt, chẳng lẽ là thân thể không thoải mái hay sao?"
Trịnh Quý phi lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhẹ giọng nói, "Thần thiếp có một chuyện muốn bẩm báo với Hoàng hậu nương nương."
Khóe miệng Hoàng hậu hàm chứa ý cười, nói: "Muội muội nói đi, là chuyện gì?"
Trịnh Quý phi cúi đầu nhìn vùng bụng còn đang bằng phẳng của mình, cười nói: "Thần thiếp mang thai rồi."
Một lời nói ra, bốn phía kinh sợ.
Tất cả các phi tần ngồi đây đều biến sắc mặt. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bụng của Trịnh Quý phi.
Hoàng hậu nở nụ cười, mang theo sự từ ái của mẫu nghi thiên hạ, "Đây đúng là chuyện đại hỷ của Thiên gia rồi! Muội muội cũng thật là, đã có tin mừng như vậy thì sao còn đến thỉnh an làm gì? Vạn nhất dọc đường va vấp, thì chẳng phải là lỗi của bổn cung sao? Hôm nay nếu đã tới rồi thì thôi, từ mai, muội muội cũng không cần phải tới thỉnh an ta nữa. Dưỡng thai cho tốt, tranh thủ sinh cho Hoàng thượng một tiểu hoàng tử. Như vậy thì Thái tử cũng có đệ đệ làm bạn." Hoàng hậu nói mấy câu tình thâm ý thiết không ai có thể tìm ra một thiếu xót nào.
Trịnh Quý phi cũng cười, trên mặt có nét đỏ hồng, càng thêm xinh đẹp, "Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương thương cảm. Có lời vàng ngọc này của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tất nhiên là có thể hạ sinh lân nhi."
"Đây là chuyện đương nhiên." Hoàng hậu cười nói, quay đầu nói với thái giám ngoài cửa, "Nhanh đi báo tin vui cho Hoàng thượng. Trong cung chúng ta lại sắp có thêm suất đinh rồi."
Chuyện báo tin mừng như thế này luôn được tranh cướp, lập tức có thái giám nhanh chân chạy khỏi Cung Phượng Từ.
Không cần biết tâm tư trong lòng của các vị phi tần như thế nào, nhưng trên mặt đều phải phụ họa với Hoàng hậu, tới tấp chúc mừng Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi nói cảm tạ từng người, mọi người náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nói, "Bổn cung thấy thần sắc của Trịnh Quý phi không tốt, có lẽ là mang thai vất vả, muội muội nhanh về cung nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đây ồn ào với các nàng nữa."
Trịnh Quý phi cảm thấy khó chịu, nghe được Hoàng hậu nói như vậy thì vội vàng cáo lui.
Trịnh Quý phi đi rồi, Hoàng hậu thu lại nụ cười, nói với các vị phi tần, "Chuyện Khang phi bị Tôn Bảo lâm ám sát mọi người đều đã biết. Trong cung này vẫn còn một vài người cố chấp ương ngạnh, vọng tưởng một bước lên trời. Không nói tới việc sẽ không có cơ hội như vậy, nhưng chỉ cần bụng của các chư vị muội muội không thua kém, nỗ lực sinh hạ cho Hoàng thượng một nữ nhi, thì chuyện muốn thượng vị cũng sẽ không thành vấn đề. Phi vị hiện giờ thiếu một người, chỉ là không biết vị muội muội nào có bản lĩnh này đây." Nói đến đây, giọng Hoàng hậu trở nên lạnh lùng, "Thiên gia, con đàn cháu đống, nữ nhân nào mang thai long chủng, thì đó chính là nữ nhân được tôn quý nhất. Bổn cung biết, những năm này luôn có người hiểu sai, cho rằng giết hài tử cùa người khác thì mình sẽ được sủng ái. Những người có dự định như vậy có thể đi tìm hiểu xem, người mưu hại Hoàng tự cuối cùng sẽ có kết cục gì. Trịnh Quý phi mang thai, đây là chuyện mọi người đều biết. Trong lòng các ngươi nên cân nhắc, xem chuyện gì nên làm, và chuyện gì không nên làm. Một phi phạm kị húy, thì chớ trách bổn cung vô tình."
Mọi người đồng thanh nói, "Vâng, chúng thần thiếp xin cân tuẩn giáo huấn của Hoàng hậu nương nương."
Đánh động mọi người xong, Hoàng hậu khoát tay, ý bảo mọi người có thể giải tán.
Các vị phi tần lại hành lễ, sau đó mới thành tốp rời khỏi Cung Phượng Từ. Dọc đường đều nghị luận chuyện Trịnh Quý phi mang thai.
Hôm nay Chu Cẩm phi dự định đến Cung Lung Hoa thăm Khang phi, ra khỏi Cung Phượng Từ, đi không bao xa liền nhìn thấy Phùng Tu viện đứng ở ven đường, giống như đang đợi nàng.
Chu Cẩm phi dừng kiệu, hỏi: "Phùng Tu viện có chuyện gì sao?"
Phùng Tu viện dịu dàng cười, nói: "Cẩm phi nương nương định đến thăm Khang phi nương nương đúng không?"
Chu Cẩm phi gật đầu.
"Thần thiếp cũng định đến bái kiến Khang phi nương nương, không biết có thể đi cùng với Cẩm phi nương nương được không?"
Chu Cẩm phi đã biết Phùng Tu viện quy phục Khang phi, lần này chủ động đi cùng mình, chỉ sợ là có thâm ý khác. Vì vậy nàng hạ kiệu, đi cùng với Phùng Tu viện.
Tuy là đầu xuân, nhưng những bông hoa ven đường được chăm sóc cẩn thận đã chớm nở. Chu Cẩm phi và Phùng Tu viện song song bước đi, chúng cung nữ thì ở phía sau xa xa đi theo.
"Phùng Tu viện có lời muốn nói với bổn cung?" Chu Cẩm phi thấy Phùng Tu viện không mở lời, nên đổi thành chủ động hỏi.
Tướng mạo Phùng Tu viện sáng sủa, mặc dù không xinh đẹp vô song, nhưng lại có dáng vẻ thướt tha ưa nhìn. "Thần thiếp được Cẩm phi nương nương và Khang phi nương nương chiếu cố nhiều lần nên mới có địa vị ngày hôm nay. Thần thiếp đã sớm nói, thần thiếp không phải người tranh sủng, chỉ nguyện ở trong thâm cung này bình an đến già. Thế nhưng thần thiếp cũng không phải người vong ân, hai vị nương nương đối tốt với thần thiếp, thần thiếp tất nhiên muốn báo ơn."
Chu Cẩm phi nghiêng đầu, nhìn Phùng Tu viện, "Bây giờ Khang phi ở thế hạ phong, ngươi cũng vẫn nguyện ý giúp nàng?"
"Thần thiếp không phải người gió chiều nào theo chiều ấy. Huống chi từ khi thần thiếp vào cung tới nay, nhìn các chư vị phi tần trong cung, cũng chưa thấy ai có thể đấu thắng được Khang phi nương nương."
Chu Cẩm phi gật đầu, "Khang phi nói ngươi là người thông minh, quả nhiên không sai. Ngươi có phần tâm này là tốt, cũng không uổng công lúc trước bổn cung ra tay giúp ngươi."
Phùng Tu viện cười nói, "Lòng tốt của nương nương, đương nhiên thần thiếp sẽ không quên."
Chu Cẩm phi quơ quơ khăn tay nói, "Có quên hay không, bổn cung cũng không quan tâm. Bổn cung không giống Khang phi, nàng có thể nhìn thấu mọi chuyện, lấy đại cục làm trọng, có đôi khi cam tâm tình nguyện chịu thiệt. Nhưng bổn cung là người có thù tất báo, ngươi mời ta một thước, ta mời ngươi một trượng. Nếu như chọc giận bổn cung, thì trên dưới Hoàng cung, ai cũng đừng vui vẻ được."
"Sự thẳng thắn của nương nương, thật sự là hào sảng."
Chương thứ một trăm ba mươi sáu: Có thai
Khang phi nghe xong gật đầu nói, "Việc này nhất định sẽ dính dáng đến Trịnh Quý phi. Xem ra chuyện nàng có thai là không giấu được rồi."
Nói chính sự xong, Dương Quỳnh hỏi, "Nương nương, vết thương của người còn đau không?"
"Không đau, vốn dĩ cũng không phải tổn thương nghiêm trọng gì."
"Làm sao không nghiêm trọng được? Nếu không phải người cản ta, chắc chắn ta đã lấy mạng của Tôn Bảo lâm rồi!"
Khang phi lắc đầu, "Nếu như vậy, ngươi sẽ trúng quỷ kế của Trịnh Quý phi. Hơn nữa Cung Lung Hoa ta người đông thế mạnh, một Tôn Bảo lâm tay trói gà không chặt sao có thể giết ta được? Hành động lần này của Trịnh Quý phi chẳng qua cũng chỉ là muốn thử nghiệm mà thôi, có thể Tôn Bảo lâm không giết được ta, nhưng các ngươi lại có thể dễ dàng giết chết nàng. Bất luận trong chúng ta là ai chết, thì đối với nàng đều là chuyện tốt."
Dương Quỳnh phát hiện suýt chút nữa mình lại làm hỏng việc, "Cũng may nương nương người ngăn cản ta."
Khang phi nhìn Dương Quỳnh nói, "Trong tay ngươi là thanh kiếm hai lưỡi, đả thương người nhưng cũng đả thương mình. Bổn cung chỉ cần ngươi nhớ kĩ, kiếm trong tay ngươi chỉ được dùng để bảo vệ bổn cung, không được dùng để báo thù rửa hận."
Dương Quỳnh nắm chặt kiếm ngắn trong tay, nàng biết Khang phi nói đúng. Nếu hôm qua Khang phi chậm một khắc, nàng thật sự sẽ giết chết Tôn Bảo lâm.
Ăn nhiều khổ như vậy, chính mình cũng nên học cách ẩn nhẫn.
Lời khai của Tôn Bảo lâm được trình lên, Doãn Cung chính liền biết đây không phải việc nhỏ. Quý phi và Khang phi tranh đấu, bất luận ai thắng ai thua, cũng sẽ khiến cho nội cung dậy sóng. Bởi vậy nàng không dám chậm trễ, sắp xếp lại lời khai sau đó tức tốc đăng báo với Hoàng thượng.
Gần đây Hoàng thượng bận rộn chính trị, xem kết quả thẩm vấn của Cục Cung Chính trình lên xong cũng không ngồi yên nữa. Hắn tới Cung Phượng Từ, giao việc này cho Hoàng hậu xử lý.
"Hoàng hậu, trẫm tin tưởng nàng có thể giải quyết chuyện này thỏa đáng. Quý phi và Khang phi đều đã hầu hạ trẫm nhiều năm, việc này phải từ từ không được nóng vội. Tự nàng lo liệu trước đi, trẫm ở tiền triều còn nhiều sự vụ, nàng sắp xếp cho tốt, không cần đăng báo lại với trẫm."
Hoàng hậu đương nhiên một tiếng liền đồng ý. Tiễn Hoàng thượng đi, Hoàng hậu xem kĩ lại kết quả thẩm vấn một lần nữa, ngưng mày lâm vào trầm tư.
"Nương nương, người đang lo lắng điều gì vậy?" Thái Lăng cảm thấy đây là một thời cơ tốt.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cười nói, "Một người là Quý phi, một người là Khang phi, đều là nhân vật hết sức quan trọng. Nếu bổn cung xử lý không tốt, sẽ rất khó yên ổn lục cung. Hoàng thượng ngại củ khoai nóng này, nên mới giao cho bổn cung."
Thái Lăng không hiểu, "Nương nương, không phải Tôn Bảo lâm mưu đồ muốn giết Khang phi nương nương sao? Như thế nào lại dính dáng đến Trịnh Quý phi được?"
Hoàng hậu cực kì tín nhiệm Thái Lăng và Thái Quyên, đưa tài liệu trong tay cho các nàng, sau khi hai ngươi xem xong đều vô cùng kinh ngạc.
Thái Quyên nói, "Là Quý phi nương nương sai khiến Tôn Bảo lâm làm như vậy? Chuyện này sao có thể?"
Hoàng hậu gật đầu nói, "Đúng vậy, chuyện này sao có thể? Trịnh Quý phi là người lâu nay không tham dự vào Hậu cung tranh đấu, chắc ngươi nghĩ như vậy đúng không?"
"Chẳng lẽ... nô tì nghĩ sai rồi?" Thái Quyên nhìn Thái Lăng, nhưng người sau cũng lắc đầu.
"Trong Hậu cung này, địa vị của bổn cung, tất nhiên không ai dám lay động. Cẩm phi cường thế như vậy, nhưng không lấy thế đè người, cho nên Hoàng thượng tôn trọng nàng. Khang phi tuy rằng hiển lộ tài năng, xinh đẹp đa tài, nhưng biết tiến biết lùi, nhận danh sủng phi, nhưng lại thay bổn cung ngăn chặn không ít cái gai đâm sau lưng. Bổn cung và hai người họ mặc dù không thân thiết, thế nhưng vẫn bình an vô sự. Nhưng Trịnh Quý phi thì sao? So với Cẩm phi và Khang phi, luận dung mạo, tài hoa, gia thế, tâm cơ, vị trí đứng đầu tứ phi đều thuộc về nàng, cho nên có thể thấy được nàng cũng là một nhân vật lợi hại. Nàng là hoa mẫu đơn ngày thu, nếu nàng rực rỡ, chắc chắc sẽ chiếm hết vẻ đẹp của người khác. Trước kia bổn cung coi thường nàng, cho rằng nàng thật lòng vì nữ nhi mà bình đạm sống qua ngày. Nhưng hiện tại xem ra, nếu như nàng mang thai một hoàng tử, thì cũng không biết bây giờ thành cái dạng gì nữa? Có nhi tử, tâm tư cũng lớn hơn."
Thái Quyên nói, "Nương nương, mặc dù Trịnh Quý phi có thai, thế nhưng hài tử vẫn còn ở trong bụng, là hoàng tử hay công chúa cũng còn chưa biết, chuyện này có phải có hiểu lầm gì đó không?" Trong ấn tượng của nàng, Trịnh Quý phi luôn là người ôn hòa, lúc nào cũng nhường nhịn, không tranh không giành với người khác, bây giờ lại thành chủ mưu mưu hại Khang phi, chuyện này khiến nàng trong thời gian ngắn không thể tiếp nhận được.
"Bổn cung nghĩ, nhất định là nàng đã dùng cách nào đó, xác định được cái thai là một nam hài." Hoàng hậu nhìn con chim đang bay lượn qua lại ngoài cửa, khóe miệng nâng lên, nở một nụ cười lạnh lùng, "Không phải là có thai sao? Trong cung đây chính là tin tốt, bổn cung hẳn là phải chúc mừng mới được."
Sáng sớm hôm sau, Cung Phượng Từ.
Ngoại trừ Khang phi bị thương, thì tất cả mọi người đều tới thỉnh an Hoàng hậu.
Trịnh Quý phi vừa bước vào cửa liền cảm thấy khó chịu, tim đập rất mạnh. Nàng khẽ quơ quơ khăn tay, hy vọng có thể làm cho mình dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là mấy. Ở trước mặt Hoàng hậu, biểu hiện không thoải mái của Trịnh Quý phi quá rõ ràng, nàng chỉ có thể cố nhịn.
Sau khi mọi người thỉnh an xong, ngồi xuống chỗ của mình, Hoàng hậu nhìn sắc mặt tái nhợt của Trịnh Quý phi, quan tâm nói: "Sắc mặt của muội muội hôm nay không tốt, chẳng lẽ là thân thể không thoải mái hay sao?"
Trịnh Quý phi lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhẹ giọng nói, "Thần thiếp có một chuyện muốn bẩm báo với Hoàng hậu nương nương."
Khóe miệng Hoàng hậu hàm chứa ý cười, nói: "Muội muội nói đi, là chuyện gì?"
Trịnh Quý phi cúi đầu nhìn vùng bụng còn đang bằng phẳng của mình, cười nói: "Thần thiếp mang thai rồi."
Một lời nói ra, bốn phía kinh sợ.
Tất cả các phi tần ngồi đây đều biến sắc mặt. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào bụng của Trịnh Quý phi.
Hoàng hậu nở nụ cười, mang theo sự từ ái của mẫu nghi thiên hạ, "Đây đúng là chuyện đại hỷ của Thiên gia rồi! Muội muội cũng thật là, đã có tin mừng như vậy thì sao còn đến thỉnh an làm gì? Vạn nhất dọc đường va vấp, thì chẳng phải là lỗi của bổn cung sao? Hôm nay nếu đã tới rồi thì thôi, từ mai, muội muội cũng không cần phải tới thỉnh an ta nữa. Dưỡng thai cho tốt, tranh thủ sinh cho Hoàng thượng một tiểu hoàng tử. Như vậy thì Thái tử cũng có đệ đệ làm bạn." Hoàng hậu nói mấy câu tình thâm ý thiết không ai có thể tìm ra một thiếu xót nào.
Trịnh Quý phi cũng cười, trên mặt có nét đỏ hồng, càng thêm xinh đẹp, "Thần thiếp tạ ơn Hoàng hậu nương nương thương cảm. Có lời vàng ngọc này của Hoàng hậu nương nương, thần thiếp tất nhiên là có thể hạ sinh lân nhi."
"Đây là chuyện đương nhiên." Hoàng hậu cười nói, quay đầu nói với thái giám ngoài cửa, "Nhanh đi báo tin vui cho Hoàng thượng. Trong cung chúng ta lại sắp có thêm suất đinh rồi."
Chuyện báo tin mừng như thế này luôn được tranh cướp, lập tức có thái giám nhanh chân chạy khỏi Cung Phượng Từ.
Không cần biết tâm tư trong lòng của các vị phi tần như thế nào, nhưng trên mặt đều phải phụ họa với Hoàng hậu, tới tấp chúc mừng Trịnh Quý phi. Trịnh Quý phi nói cảm tạ từng người, mọi người náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu nói, "Bổn cung thấy thần sắc của Trịnh Quý phi không tốt, có lẽ là mang thai vất vả, muội muội nhanh về cung nghỉ ngơi đi, không cần ở lại đây ồn ào với các nàng nữa."
Trịnh Quý phi cảm thấy khó chịu, nghe được Hoàng hậu nói như vậy thì vội vàng cáo lui.
Trịnh Quý phi đi rồi, Hoàng hậu thu lại nụ cười, nói với các vị phi tần, "Chuyện Khang phi bị Tôn Bảo lâm ám sát mọi người đều đã biết. Trong cung này vẫn còn một vài người cố chấp ương ngạnh, vọng tưởng một bước lên trời. Không nói tới việc sẽ không có cơ hội như vậy, nhưng chỉ cần bụng của các chư vị muội muội không thua kém, nỗ lực sinh hạ cho Hoàng thượng một nữ nhi, thì chuyện muốn thượng vị cũng sẽ không thành vấn đề. Phi vị hiện giờ thiếu một người, chỉ là không biết vị muội muội nào có bản lĩnh này đây." Nói đến đây, giọng Hoàng hậu trở nên lạnh lùng, "Thiên gia, con đàn cháu đống, nữ nhân nào mang thai long chủng, thì đó chính là nữ nhân được tôn quý nhất. Bổn cung biết, những năm này luôn có người hiểu sai, cho rằng giết hài tử cùa người khác thì mình sẽ được sủng ái. Những người có dự định như vậy có thể đi tìm hiểu xem, người mưu hại Hoàng tự cuối cùng sẽ có kết cục gì. Trịnh Quý phi mang thai, đây là chuyện mọi người đều biết. Trong lòng các ngươi nên cân nhắc, xem chuyện gì nên làm, và chuyện gì không nên làm. Một phi phạm kị húy, thì chớ trách bổn cung vô tình."
Mọi người đồng thanh nói, "Vâng, chúng thần thiếp xin cân tuẩn giáo huấn của Hoàng hậu nương nương."
Đánh động mọi người xong, Hoàng hậu khoát tay, ý bảo mọi người có thể giải tán.
Các vị phi tần lại hành lễ, sau đó mới thành tốp rời khỏi Cung Phượng Từ. Dọc đường đều nghị luận chuyện Trịnh Quý phi mang thai.
Hôm nay Chu Cẩm phi dự định đến Cung Lung Hoa thăm Khang phi, ra khỏi Cung Phượng Từ, đi không bao xa liền nhìn thấy Phùng Tu viện đứng ở ven đường, giống như đang đợi nàng.
Chu Cẩm phi dừng kiệu, hỏi: "Phùng Tu viện có chuyện gì sao?"
Phùng Tu viện dịu dàng cười, nói: "Cẩm phi nương nương định đến thăm Khang phi nương nương đúng không?"
Chu Cẩm phi gật đầu.
"Thần thiếp cũng định đến bái kiến Khang phi nương nương, không biết có thể đi cùng với Cẩm phi nương nương được không?"
Chu Cẩm phi đã biết Phùng Tu viện quy phục Khang phi, lần này chủ động đi cùng mình, chỉ sợ là có thâm ý khác. Vì vậy nàng hạ kiệu, đi cùng với Phùng Tu viện.
Tuy là đầu xuân, nhưng những bông hoa ven đường được chăm sóc cẩn thận đã chớm nở. Chu Cẩm phi và Phùng Tu viện song song bước đi, chúng cung nữ thì ở phía sau xa xa đi theo.
"Phùng Tu viện có lời muốn nói với bổn cung?" Chu Cẩm phi thấy Phùng Tu viện không mở lời, nên đổi thành chủ động hỏi.
Tướng mạo Phùng Tu viện sáng sủa, mặc dù không xinh đẹp vô song, nhưng lại có dáng vẻ thướt tha ưa nhìn. "Thần thiếp được Cẩm phi nương nương và Khang phi nương nương chiếu cố nhiều lần nên mới có địa vị ngày hôm nay. Thần thiếp đã sớm nói, thần thiếp không phải người tranh sủng, chỉ nguyện ở trong thâm cung này bình an đến già. Thế nhưng thần thiếp cũng không phải người vong ân, hai vị nương nương đối tốt với thần thiếp, thần thiếp tất nhiên muốn báo ơn."
Chu Cẩm phi nghiêng đầu, nhìn Phùng Tu viện, "Bây giờ Khang phi ở thế hạ phong, ngươi cũng vẫn nguyện ý giúp nàng?"
"Thần thiếp không phải người gió chiều nào theo chiều ấy. Huống chi từ khi thần thiếp vào cung tới nay, nhìn các chư vị phi tần trong cung, cũng chưa thấy ai có thể đấu thắng được Khang phi nương nương."
Chu Cẩm phi gật đầu, "Khang phi nói ngươi là người thông minh, quả nhiên không sai. Ngươi có phần tâm này là tốt, cũng không uổng công lúc trước bổn cung ra tay giúp ngươi."
Phùng Tu viện cười nói, "Lòng tốt của nương nương, đương nhiên thần thiếp sẽ không quên."
Chu Cẩm phi quơ quơ khăn tay nói, "Có quên hay không, bổn cung cũng không quan tâm. Bổn cung không giống Khang phi, nàng có thể nhìn thấu mọi chuyện, lấy đại cục làm trọng, có đôi khi cam tâm tình nguyện chịu thiệt. Nhưng bổn cung là người có thù tất báo, ngươi mời ta một thước, ta mời ngươi một trượng. Nếu như chọc giận bổn cung, thì trên dưới Hoàng cung, ai cũng đừng vui vẻ được."
"Sự thẳng thắn của nương nương, thật sự là hào sảng."
Danh sách chương