“Tôn Bảo lâm này thật sự là quá tốt số rồi.” ___

Chương thứ một trăm ba mươi hai: Giáng cấp

Như Quyên trải qua chuyện này, bởi vậy phản ứng nhanh nhất, “Thường ma ma xuất môn là Tố Cầm báo với ta.”

Dương Quỳnh nói, “Là Tố Cầm nói chỗ Như Quyên thiếu người, nên ta mới tới hỏi.”

Như Quyên nói tiếp, “Lúc Thiên Linh đi ra ngoài, cũng là Tố Cầm theo dõi. Quả nhiên tất cả đều có liên quan đến nàng.”

Khang phi gật đầu, “Theo lý thuyết Tố Cầm theo dõi Thiên Linh, nên ngăn cản Thiên Linh ra tay giết người mới đúng. Nhưng nàng lại không làm, cho nên bổn cung nghĩ, có lẽ trên đường nàng theo dõi Thiên Linh đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Nhắc tới Thiên Linh, Dương Quỳnh vẫn còn có chút không thể bình tĩnh. Nàng cố gắng khống chế tâm tình của mình, cắn môi im hơi lặng tiếng.

Như Quyên nói, “Chẳng lẽ Thiên Linh giết nàng?”

Khang phi khẽ vuốt cằm nói, “Bổn cung cũng đã từng nghĩ đến khả năng này. Thiên Linh là người thông minh, nhất định biết rất nhiều chuyện. Có lẽ nàng đã sớm biết chuyện Tố Cầm là nội gián, nhưng không nói mà thôi. Lần này nàng vì cứu Thanh Diệp, nên có lẽ sẽ thật sự đi giết Tố Cầm.”

Như Quyên nghe xong lo lắng nhìn thoáng qua Dương Quỳnh, thấy môi của nàng sắp bị cắn đến chảy máu, thở dài, khuyên giải nói, “Thanh Diệp, Thiên Linh nàng hy vọng ngươi chăm sóc bản thân thật tốt.”

Dương Quỳnh gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng thất vọng.”

Khang phi nhìn bộ dạng của Dương Quỳnh, cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Nàng nói với Như Quyên, “Ngươi đi tra hỏi Nhạn Vân, xem có phát hiện gì mới không.”

“Vâng.” Như Quyên biết, Khang phi có lời muốn nói riêng với Dương Quỳnh.

Như Quyên đi rồi, Khang phi nhìn Dương Quỳnh, thở dài, “Ngươi không khống chế được cảm xúc của mình như vậy thì cái chết của Thiên Linh không phải sẽ vô nghĩa sao?”

“Nương nương...” Dương Quỳnh nói, “Là ta có lỗi với nàng.”

“Đúng vậy, là ngươi có lỗi với nàng. Nếu ngươi đã biết, vậy hãy tỉnh lại đi, không nên bi thương mà trầm mê trong cái chết của nàng nữa. Bây giờ ngay cả tên của nàng ngươi cũng không nghe nổi, vậy thì ngươi có thể làm được gì cho nàng?”

Dương Quỳnh cố gắng hít một hơi, chớp mắt ép màn sương mù trở về, ngầng đầu nhìn Khang phi, “Nương nương, ta biết sai rồi.”

“Ngươi không biết.” Khang phi đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ, giờ đã là tháng ba, nhưng ban đêm, trời vẫn rất lạnh. Khang phi đóng cửa sổ lại, lúc này mới quay đầu nói với Dương Quỳnh, “Đối phương lợi dụng Thiên Linh hạ độc bổn cung, nhưng không định độc chết bổn cung, mà chỉ muốn bổn cung sợ hãi mà thôi. Một khi bổn cung thành chim sợ cành cong, vậy sẽ trông gà hóa cuốc. Lúc này sẽ chuyển sang ra tay với ngươi, lợi dụng cơ hội bổn cung đi dự tiệc, dẫn dụ ngươi ra, vu cáo hãm hại. Một khi sự việc đến tai Hoàng thượng, bổn cung dù muốn nhưng cũng sẽ khó mà hành động. Nếu khoanh tay đứng nhìn, thì tự ngươi sẽ khó thoát khỏi cái chết. Nếu bổn cung dốc sức bảo vệ, đối phương sẽ nhân cơ hội nói ngươi và ta cấu kết với nhau. Có lẽ Hoàng thượng sẽ không tin, nhưng trong lòng khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ. Chỉ cần chôn xuống mầm móng hoài nghi này, thì bổn cung thất sủng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu bổn cung thất sủng, Chu tỷ tỷ tất sẽ bị liên lụy. Không được bổn cung phù trợ, đối phương đối phó với nàng sẽ dễ dàng hơn. Tiếp đến chính là Hoàng hậu, nhiều năm như vậy, tuy rằng bổn cung và Hoàng hậu là địch mà không phải bạn, nhưng miễn cưỡng cũng cùng chung chí hướng. Không còn sự kiềm chế của bổn cung, thế cục của cả Hậu cung sẽ phát sinh thay đổi, đến lúc đó Hoàng hậu một cây làm chẳng nên non, kế hoạch của đối phương đến bước này có thể coi như là hoàn mỹ tốt đẹp.”Những lời này của Khang phi, Dương Quỳnh nghe được mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nàng chỉ nghĩ rằng đối phương lợi dụng Thường ma ma vu cáo hãm hại nàng, là để đối phó với Khang phi mà thôi, không ngờ phía sau lại còn nhiều âm mưu như vậy.

“Làm sao đối phương biết được chuyện của ta với nương nương?”

Khang phi cười khổ, “Đối phương giấu nhiều nội gián ở Cung Lung Hoa như vậy, loại chuyện này chắc hẳn đã sớm biết. Nhưng vẫn luôn giương cung mà không bắn, chẳng qua là đang tìm một thời cơ có lợi nhất mà thôi. Nếu chuyện này làm không cẩn thận, ngược lại có thể sẽ bị nghi ngờ là vu hãm cung phi.”

“Ý của nương nương là... người này... là Trịnh Quý phi?” Từ đầu tới cuối Khang phi đều không nhắc đến Trịnh Quý phi, người này đứng đầu tứ phi, chuyện này có vẻ không hợp lý lắm.

Khang phi gật đầu, “Mặc dù bổn cung không có chứng cứ xác thực, nhưng bổn cung nghĩ, tất cả chuyện này hẳn là do nàng đứng sau.”

“Vậy động cơ là gì?”

Khang phi bước tới ngồi xuống giường nhỏ, “Ngươi có biết Trịnh Quý phi có tin mừng rồi không?”

Dương Quỳnh gật đầu, “Ta đã nghe Như Quyên nói.”

“Con nối dõi của Hoàng thượng không nhiều, ngoại trừ Thái tử do Hoàng hậu sở sinh, cũng không còn hoàng tử nào khác. Nếu thai này của Trịnh Quý phi là con trai, vậy đó chính là biến số lớn nhất.” Khang phi suy nghĩ rất lâu, cũng chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.

Dương Quỳnh cau mày nói, “Thế nhưng còn chưa biết. Bây giờ Trịnh Quý phi động thủ, không phải quá sớm hay sao?”

“Nàng là cao thủ, biết đối phó với chúng ta không thể nôn nóng được, cho nên nếu không động thủ sớm, vậy phải chờ tới khi nào?”

Dương Quỳnh cảm thấy Khang phi nói rất có lý, “Nếu đã như vậy, sao nương nương không nói chuyện này cho Hoàng hậu?”

Khang phi bật cười, “Bổn cung đã muốn nói từ rất lâu rồi, nhưng bổn cung không có chứng cớ. Tất cả cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ của bổn cung. Nếu muốn chứng minh bổn cung đoán đúng, vậy chỉ có thể chờ mọi chuyện xảy ra. Đây cũng chính là lý do vì sao chúng ta luôn ở thế hạ phong.”

“Ý của nương nương là... Thiên Linh đã đoán được tất cả những chuyện này?”

Khang phi lắc đầu, “Bổn cung nghĩ, Thiên Linh hẳn là đã biết được cái gì đó, nhưng nàng không nói ra mà thôi.” Đến chết Thiên Linh cũng không muốn nói ra chủ tử sau lưng, vậy chắc hẳn nàng có lý do của mình.

“Nàng nói chuyện này chung quy phải có người gánh chịu, vậy rõ ràng hiểu được chuyện này có liên quan đến phía sau. Nàng hổ thẹn với bổn cung, nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện, không chỉ có nàng sẽ đau lòng, mà bổn cung cũng sẽ không trơ mắt ngồi yên. Cho nên nếu như vậy, bổn cung cũng sẽ bị liên lụy vào. Nàng vốn dĩ đã ấp ủ quyết tâm muốn chết, lúc này ra tay giết người, không chỉ cứu ngươi, mà cũng là cứu bổn cung.”

Dương Quỳnh nghe Khang phi nói nhiều như vậy, mới biết mình thật sự quá ngây thơ rồi. Cái gì cũng không biết, cắm đầu nhảy vào cái bẫy của người ta. Nếu như Thiên Linh không giúp nàng gánh tội, thì ngay cả nàng và Khang phi cũng đều sẽ bị liên lụy.Bản thân mình cả ngày cầm kiếm Ánh Nguyệt, thoạt nhìn như có bản lĩnh. Nhưng kỳ thật, còn lâu mới lợi hại được bằng những nữ tử tay chói gà không chặt này.

Thấy vẻ mặt mất mát của Dương Quỳnh, Khang phi nói, “Bổn cung nói với ngươi những điều này, không phải để ngươi cảm thấy mình thất bại. Mà bổn cung chỉ muốn nói cho ngươi biết, đối thủ của chúng ta rất lợi hại, nếu ngươi muốn đòi lại công bằng cho Thiên Linh, thì nên xốc lại tinh thần. Nếu không, ngươi có hối hận nữa cũng vô dụng.”

Dương Quỳnh lắc đầu, đem tất cả những cảm xúc yếu ớt của mình quăng ra khỏi đại não. Nàng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Khang phi, nghiêm túc nói, “Ta hiểu rồi. Thiên Linh sẽ không chết một cách vô ích.”

Lúc này Khang phi mới vừa lòng gật đầu, “Bổn cung phạt ngươi cấm túc ba tháng, là muốn để ngươi tránh đầu ngọn gió. Nếu đối phương đã chuyển mục tiêu tập trung sang ngươi, vậy gần nhất ngươi cứ ở trong cung là tương đối an toàn.”

“Ta biết, nương nương đau lòng ta.”

“Lúc trước để ngươi lâm vào cảnh hiểm nguy, là do bổn cung sơ suất. Bổn cung phải nghĩ ra sớm hơn mới phải.” Nói tới đây, Khang phi có chút phiền muộn. Lúc trước nàng luôn không quá để ý, là bởi vì muốn xem xem đối phương sẽ ra tay hành động như thế nào. Khang phi luôn lùi một bước trước khi trả đòn. Nhưng chuyện lần này, cũng làm Khang phi chảy mồ hôi lạnh khắp người, đồng thời nàng cũng hoàn toàn lên quyết tâm kiên định đối phó với Trịnh Quý phi.

“Nương nương...” Dương Quỳnh đến gần ôm Khang phi vào lòng, “Thiên Linh nói với ta, nếu ta không muốn khiến nương nương đau lòng, thì phải cố gắng quý trọng bản thân. Bây giờ ta tin những lời này, ta sẽ không bao giờ để ngươi lo lắng nữa.”

Nhiều ngày nay Khang phi luôn suy tư đến tiền căn hậu quả của chuyện này, có đôi khi nằm ở trên giường, nhưng trong đầu nàng cũng đang suy nghĩ. Lúc này ở trong lòng Dương Quỳnh, mệt mỏi lập tức dâng lên. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói, “Ngươi phải nói được làm được mới tốt.”

Dương Quỳnh gật đầu, cúi đầu đã thấy Khang phi thở đều đều, mắt thấy nàng sắp ngủ, Dương Quỳnh lại càng không dám lộn xộn. Nhìn thấy vành mắt Khang phi phiếm màu đen, lòng nàng đau không dứt. Chân chính nắm toàn bộ đại cục, chỉ huy quyết định chính là nàng. Chân chính gánh chịu toàn bộ nguy hiểm và áp lực cũng là nàng. Sự yếu đuối của mình, hẳn là đã khiến nàng lo lắng rồi? Lại còn cậy mạnh chịu đựng đến an ủi mình, phân tích tình thế. Nữ tử như vậy, mặc dù không thể bước chân vào triều đình, nhưng một chút cũng không thua kém nam nhi.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nuốt lời.”

Một ngày sau, thi thể của Tố Cầm được tìm thấy trong một cái giếng nước hẻo lánh. Nguyên Hương đi xác nhận, tuy rằng bị ngâm nước làm bộ dạng có chút thay đổi, nhưng Nguyên Hương vẫn nhận ra chắc chắn đó là Tố Cầm. Sau khi thi thể Tố Cầm được kiểm tra, thì phát hiện vết thương trí mạng là ở phía sau đầu, chắc hẳn là bị một tảng đá hoặc một vật nặng đánh mạnh gây thương tích. Sau khi Tố Cầm bị đánh bất tỉnh thì bị ném xuống giếng nước chết chìm.

Nguyên Hương trở về bẩm báo chi tiết với Khang phi. Khang phi nghe xong không nói gì, chỉ dặc dò các nàng chú ý an toàn của bản thân.

Bên phía Như Quyên thẩm vấn Nhạn Vân cũng không có tiến triển gì lớn. Khang phi dường như hết kiên nhẫn, trực tiếp lệnh Nguyên Hương đưa Nhạn Vân vào Chấp Hình Ti.

Lại qua một ngày, Chấp Hình Ti báo tin đến, Nhạn Vân đã nhận tội chuyện Thủy Bích mua chuộc nàng, nàng mua chuộc Thường ma ma. Tất cả nhắm thẳng vào Tôn Mỹ nhân. Chấp Hình Ti trình báo kết quả lên Hoàng hậu, Hoàng hậu giận dữ, nửa ngày sau, liền đăng báo việc này lên Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng hiểu rõ tiền căn hậu quả cũng vô cùng tức giận, hạ chỉ cách chức Tôn Mỹ nhân xuống làm Bảo lâm, rời khỏi Thiên Nhu Uyển. Cung nữ Thủy Bích bị đánh chết. Sau đó lại hạ chỉ trấn an Khang phi và Dương Quỳnh bị oan uổng, hơn nữa cũng miễn trừ hình phạt lúc trước của hai người các nàng.

“Tội lớn như vậy cư nhiên lại chỉ bị giáng cấp, Tôn Bảo lâm này thật sự là quá tốt số rồi.” Như Quyên vẫn cảm thấy chưa hết giận.

Khang phi chuyên tâm pha trà, nghe được lời này, mí mắt cũng không buồn nâng, “Không phải do nàng tốt số, mà lần này người nàng hãm hại là Thanh Diệp, không phải bổn cung, cho nên vẫn giữ được cái mạng. Thật ra nếu như có người chịu cầu xin cho nàng, thì lần này nàng có thể cũng không bị giáng cấp. Có điều...” Khang phi cười cười, “Chỉ có thể nói là do nhân duyên của nàng không tốt. Hoàng hậu đợi nửa ngày, thế nhưng một câu cầu xin cho nàng cũng không có, quả thật là lãng phí tâm ý của Hoàng hậu rồi.”

Sao có thể còn người cầu xin được? Chuyện này là Khang phi bị hại, người hại chính là Tôn Bảo lâm. Địa vị kém xa như vậy, Tôn Bảo lâm lại càng phạm thượng, còn ai dám đi xin cho nàng? Hơn nữa tin đồn trước đó mà Khang phi thả ra cũng phát huy tác dụng, chúng Mỹ nhân trong Thiên Nhu Uyển ước gì nàng bị đuổi ra càng nhanh càng tốt mới đúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện