Câu hỏi này làm Nguyên Hương sững sờ. Thiên Linh người này vô dục vô cầu, thản nhiên nhìn thấu toàn bộ Hậu cung. Các nàng làm nô tài, xưa nay đều phụ thuộc vào sự sống còn của chủ tử. Được sủng ái, đó là một bước lên mây, nhưng thất sủng, lại là mặc người chà đạp. Thiên Linh nói đúng, mạng của các nàng, đã có bao giờ được tự mình làm chủ? "Ta biết nếu ngươi không muốn nói, thì đánh chết cũng sẽ không mở miệng. Nương nương thương tiếc ngươi, đến giờ cũng chưa giam ngươi lại. Ta chỉ hy vọng, ngươi không phụ lòng thương tiếc này của nương nương, đừng tiếp tục làm những việc khiến chúng ta thất vọng nữa."

Thiên Linh ngừng thêu, ngẩng đầu, "Nguyên Hương, ta là tội nhân. Vì muốn bảo vệ một người, ta làm hại một người khác. Nhưng rất nhiều việc chính là như vậy, biết rõ là sai, nhưng lại vẫn muốn làm. Ngươi hãy bảo vệ tốt người mình quan tâm, đừng để nàng trở thành nhược điểm của ngươi."

Nguyên Hương không nói gì, kéo tay Thiên Linh gật gật đầu, "Ngươi là một người thông minh, đi đến nước này, quả thật đáng tiếc."

Thiên Linh lắc đầu, "Ngươi cũng nói ta thông minh. Ở trong thâm cung này, ta nhìn thấu quá rõ, nên mới sống không nổi. Chết, với ta mà nói đã là một kết cục tốt đẹp. Nếu ngươi còn coi ta là bằng hữu, vậy hãy giúp ta cầu xin nương nương một tiếng, có thể ban cho ta ba thước lụa trắng được không, để ta sạch sẽ ra đi."

Nguyên Hương nắm chặt tay Thiên Linh, "Ta sẽ. Ta sẽ đi cầu xin nương nương."

"Cảm ơn."

Nguyên Hương ra ngoài, liền thấy Như Quyên ở cạnh cửa trong bóng tối lau nước mắt.

Nguyên Hương bước tới, kéo tay Như Quyên đi về phía phòng mình, "Đừng khóc, coi chừng để người khác nhìn thấy."

Như Quyên cúi đầu, "Thiên Linh là người tốt."

"Chúng ta biết. Nương nương cũng biết. Nhưng sai lầm chính là sai lầm, ai cũng không cứu được nàng." Tiếng của Nguyên Hương rất nhỏ, tan nhanh vào bầu trời đêm yên tĩnh.

Ba ngày sau, trong cung cử hành lễ sắc phong long trọng. Chúng nhân được tấn phong mặc lễ phục quy định tề tụ ở Cung Phượng Từ, hành lễ với Hoàng thượng Hoàng hậu. Sau đó Hoàng thượng ban thưởng gia yến, cảnh sắc tưng bừng ước chừng cả một ngày.

Khang phi không thích náo nhiệt, nhưng việc này lại không thể vắng mặt. Dương Quỳnh lo lắng, nhất quyết muốn đi theo. Khang phi đương nhiên không đồng ý. Hai bên giành giật, kết quả chính là Nguyên Hương cùng Nhạn Vân theo Khang phi đi dự tiệc, Như Quyên ở lại trấn giữ Cung Lung Hoa.

Chân trước Khang phi vừa ra khỏi cửa, Tố Cầm liền tới bẩm báo với Như Quyên, nói Thường ma ma ở hậu viện chăm sóc hoa lén lút xuất cung, Tố Tranh đã đi theo sau.

Như Quyên cau mày. Thường ma ma xuất cung làm gì? Nàng phân phó Tố Cầm nói: "Ngươi đi giữ cửa, nếu lại thấy có người ra ngoài, tiếp tục theo sau, đừng làm kinh động đến đối phương. Tố Tranh trở về lập tức bảo nàng qua đây.""Vâng." Tố Cầm đáp.

Tố Cầm vừa ra, Dương Quỳnh liền bước vào, "Làm sao vậy?"

Như Quyên thở dài: "Là ta không yên tâm được. Khó trách nương nương cứ muốn để ta ở lại. Tố Cầm vừa mới báo, Thường ma ma ở hậu viện lén lút ra ngoài, cũng không biết nàng đi đâu. Tố Tranh đã đi theo rồi."

Dương Quỳnh nói: "Trong Cung Lung Hoa chúng ta cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu tai mắt nữa, lại càng giống ruồi bọ, bắt mãi không hết."

"Ai nói không phải vậy đây? Cũng không biết những người kia được lợi lộc gì, mà lại cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết như thế." Như Quyên cũng phụ họa nói.

"Nương nương vừa mới đi dự tiệc, xử lí không tốt sẽ liên lụy tới nương nương." Dương Quỳnh phân tích nói.

Như Quyên cảnh giác nhìn Dương Quỳnh, "Ta nói cho ngươi biết, nương nương không cho phép ngươi ra ngoài. Nếu ngươi tự tiện ra ngoài, thì ta sẽ phải chịu phạt."

Thân thể của Dương Quỳnh kỳ thật đã rất tốt rồi. Dạo này thời tiết ấm áp, nàng đã sớm muốn ra ngoài hít thở không khí. Đáng tiếc nói cái gì Khang phi cũng không cho phép. Hôm nay đi dự tiệc cũng không dẫn nàng theo, nàng quả thật có chút ngột ngạt khó chịu.

"Như Quyên, chuyện liên quan đến an nguy của nương nương, ta chỉ đi ra ngoài xem thôi, không có chuyện gì ta sẽ trở lại."

Như Quyên liếc nàng một cái, phun ra hai chữ: "Không được!"

Dương Quỳnh còn muốn nói nữa, nhưng Như Quyên đã đứng dậy đi rồi. Nàng buồn bực ngồi xuống ghế, xem ra nguyện vọng ra ngoài không thực hiện được nữa rồi.

Tố Tranh trở về, vào cửa không nhìn thấy Như Quyên, chỉ thấy Dương Quỳnh ngồi trên ghế nhàm chán ngắm nghía cái túi thơm của mình.

"Thanh Diệp tỷ tỷ, Như Quyên tỷ tỷ đâu rồi?"

Dương Quỳnh nhìn thấy Tố Tranh, lập tức tỉnh táo tinh thần, "Như Quyên có việc đi ra ngoài rồi. Ngươi theo dõi Thường ma ma có phát hiện gì không?"

Tố Tranh biết phẩm cấp của Dương Quỳnh còn ở trên cả Như Quyên, cho nên không dám giấu diếm, "Thường ma ma đi Cẩm Bình lâu ở phía Tây. Nô tì đuổi kịp tới nơi, thì thấy Thường ma ma và một cung nữ lạ mặt khác đang nói chuyện gì đó, nô tì không dám chậm trễ, liền trở về bẩm báo."

Cẩm Bình lâu? Dương Quỳnh nhớ nơi này, Khang phi từng dẫn nàng tới. Lần đó mình còn lạnh đến mức bị cảm.

"Ngươi ở đây chờ Như Quyên trở về, ta đi xem sao." Dương Quỳnh không đợi Tố Tranh phản ứng lại, đã cầm kiếm Ánh Nguyệt của mình rời khỏi Cung Lung Hoa.

Như Quyên trở về gặp Tố Tranh đang chờ ở trong phòng, hỏi: "Bên Thường ma ma thế nào?"

Tố Tranh thuật lại một lần nữa, cuối cùng nói thêm một câu, "Thanh Diệp tỷ tỷ đã đến đó rồi."

"Ngươi nói cái gì?" Như Quyên đang suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đột nhiên nghe Tố Tranh nói thế, cả người sững sờ, "Thanh Diệp đã đi Cẩm Bình lâu rồi?"

Tố Tranh gật đầu. Tuy rằng Như Quyên cảm thấy Dương Quỳnh đi cũng không có chuyện gì bất ổn, nhưng trong lòng lại cảm thấy tám chín phần chuyện này là có người sắp đặt."Tố Tranh, ngươi lập tức tới Lăng Tiêu các, nương nương dự tiệc ở đây. Ngươi đi tìm Nguyên Hương, nói tình hình cho nàng biết, sau đó nghe nàng phân phó làm việc." Như Quyên tin tưởng Nguyên Hương sẽ cân nhắc chuyện này xem có cần nói cho Khang phi hay không.

Tố Tranh lập tức rời đi. Như Quyên vẫn không yên lòng, nhưng trước mắt lại không có người dùng được. Tuy rằng Tố Cầm vẫn ở đây, nhưng nha đầu này không có khả năng tự mình làm việc được.

Trong lúc đang suy tư, tiểu cung nữ tiến vào nói: "Như Quyên tỷ tỷ, Tố Cầm bảo ta tới nói cho người một tiếng, Thiên Linh tỷ tỷ vừa mới ra ngoài, Tố Cầm đã đi theo nàng rồi."

"A?" Như Quyên cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung. Chuyện gì đây? "Các nàng đi về phía nào?"

"Hình như là phía Tây." Tiểu cung nữ trả lời.

Như Quyên cũng không ngồi yên nữa. Sở dĩ nàng không dám rời đi là bởi vì Thiên Linh còn trong cung. Nàng sợ sau khi mình đi rồi, Thiên Linh sẽ hành động. Hiện giờ Thiên Linh cũng đã ra ngoài, thì mình còn ngồi ngây ngốc ở đây làm gì?

Như Quyên để tiểu cung nữ phân phó mọi người tự đi làm việc của mình, không được lười biếng, sau đó cũng rời khỏi Cung Lung Hoa, chạy về phía Cẩm Bình lâu.

Lại nói Dương Quỳnh, ra khỏi Cung Lung Hoa liền đi một mạch, rất nhanh liền tới Cẩm Bình lâu. Nàng lên lầu, thấy Thường ma ma đứng ở bình đài (sân thượng), giống như đang đợi người nào đó.

Dương Quỳnh ẩn vào chỗ tối, cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Thường ma ma.

"Nữ quan Thanh Diệp, nô tì biết là người đã đến rồi." Giọng của Thường ma ma khàn khàn khó nghe, nhưng lời nói ra không chút mơ hồ.

Nếu đã bị phát hiện, Dương Quỳnh cũng không tất phải trốn nữa. Trong lòng nàng tuy không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không sợ Thường ma ma. Vì thế hiện thân đi ra, nói: "Làm sao ngươi biết là ta?"

Thường ma ma nhếch miệng cười cười, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lộ ra biểu cảm kì dị, "Nô tì đến nơi này, chính là muốn đợi nữ quan Thanh Diệp người."

Dương Quỳnh cau mày, "Làm sao ngươi biết ta sẽ đến?"

"Ha ha." Thường ma ma cười rất khó nghe, "Hôm nay Lăng Tiêu các bãi yến, Khang phi nương nương dẫn theo Nguyên Hương và Nhạn Vân đi dự tiệc, Như Quyên phải ở lại Cung Lung Hoa, những người khác không có bản lĩnh một mình đến đây điều tra nô tì." Thường ma ma hai mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Dương Quỳnh, hỏi: "Ngươi nói, có thể tới nơi này, còn có ai đây?"

Hai mắt Dương Quỳnh híp lại, trầm giọng nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Thường ma ma nhíu mày, lộ ra vẻ mặt vô cùng quỷ dị, "Nô tì chẳng qua chỉ là một lão bà làm vườn, không đáng để nữ quan Thanh Diệp ghi nhớ. Có điều, ta tin tưởng chẳng mấy chốc ngươi sẽ nhớ kỹ ta, hơn nữa mãi mãi cũng sẽ không quên."

Thường ma ma càng nói càng làm Dương Quỳnh mơ hồ. Nàng hơi tiến đến gần, nói: "Ngươi theo ta quay về Cung Lung Hoa."

Thường ma ma không để ý tới nàng, đứng trên bình đài quan sát cảnh trí Hoàng cung, "Ngươi cảm thấy lão bà ta sẽ theo ngươi trở về sao?"

"Ngươi đừng ép ta động thủ?" Dương Quỳnh siết chặt kiếm Ánh Nguyệt trong tay.

Thường ma ma vẫn không quay đầu nhìn nàng, "Ta đã cao tuổi như vậy rồi, còn cảnh đời nào mà chưa gặp qua. Tiểu nha đầu, ta không phạm tội, thanh kiếm trong tay ngươi có thể rút ra sao. Nói cho cùng, kia cũng chỉ là đồ chơi dọa người mà thôi."

Dương Quỳnh không rõ Thường ma ma rốt cuộc định làm gì. Chỉ có điều bây giờ xem xét mấy lời này, thì nàng tuyệt đối không phải một ma ma tầm thường. Hiện giờ nàng vứt bỏ lớp ngụy trang của mình, biểu hiện rõ ràng như vậy, chắc chắn là đã quyết định gì đó. Dương Quỳnh nghĩ đến đây lại bước tới gần thêm một chút. Vạn nhất Thường ma ma nhất thời trong lòng luẩn quẩn, muốn nhảy từ trên này xuống, thì mình cũng còn kịp cứu người.

Cứ như vậy, hai người đứng một lúc, Dương Quỳnh lại càng ngày càng cảm thấy không ổn. Nàng cảm giác dường như Thường ma ma đang đợi ai đó, nhưng đợi ai? Lúc này, Dương Quỳnh nghe thấy cầu thang sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, đang định quay đầu lại xem là ai, lại nghe thấy dưới lầu cũng có tiếng bước chân. Dương Quỳnh theo bản năng nhìn xuống dưới, còn không đợi nhìn rõ xem bên dưới là tình hình gì, liền nghe thấy "A!" một tiếng thét chói tai. Dương Quỳnh cảm giác như gió cuốn, Thường ma ma đột nhiên từ trên bình đài nhảy xuống.

Dương Quỳnh kinh hãi, hoàn toàn xuất từ bản năng, đưa tay bắt lấy cánh tay phải của Thường ma ma. Sức nặng ập xuống gần như làm cánh tay Dương Quỳnh bị kéo đứt, nhưng Thường ma ma kì lạ như vậy, nhất định là có vấn đề. Dương Quỳnh không thể để cho nàng chết.

Giờ phút này cả người Thường ma ma treo ở giữa không trung, hét lớn. "Nữ quan Thanh Diệp, nô tì biết đã đắc tội người. Nhưng nô tì tuổi đã cao, người không thể tha cho nô tì một con đường sống sao? Cớ gì lại đẩy nô tì xuống như vậy?"

Dương Quỳnh nghe thấy mà muốn hôn mê. Đây là cái gì với cái gì chứ? Rõ ràng là Thường ma ma tự mình nhảy lầu, thế nào giờ lại chuyển sang đầu nàng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện