Trời vừa mới tờ mờ sáng, các cung nữ thái giám trong cung đã bắt đầu làm việc. Dương Quỳnh luôn ngủ không trầm, lúc ngủ cũng duy trì tính cảnh giác rất cao. Bởi vậy khi có người hoạt động, nàng cũng không ngủ được. Đứng dậy sửa sang lại bản thân. Hai tháng ở Lâm Phương các, rốt cục nàng cũng học được cách xử lí trang phục của mình, biết mặc y phục phiền phức của cung nữ, biết búi tóc kiểu cung nữ, đương nhiên, điều này còn phải cảm tạ Khang phi chỉ đạo.

Cung nữ trực đêm nói Khang phi đã dậy, Dương Quỳnh đi theo đám người Xuân Dương vào tẩm điện Khang phi hầu hạ. Khang phi nhỏ giọng để Dương Quỳnh đứng một bên nhìn, cái gì cũng không cần làm. Mọi chyện đều có những cung nữ khác phụ trách. Thay y phục cùng trang điểm hoàn tất, phong thái mỹ lệ của đại sủng phi lại hiện ra, làm cho mọi đồ vật tinh mỹ bày biện xung quanh bị lu mờ rất nhiều.

Dùng qua bữa sáng, Khang phi ở trong thư phòng ngồi đọc sách, Dương Quỳnh sau khi ăn cơm xong như cũ đứng bên cạnh Khang phi làm người tàng hình. Bây giờ mới là buổi sáng, Khang phi không cần nàng hầu hạ, cũng không cho nàng rời đi, giống như thực coi nàng là người tàng hình.

Vừa đến canh ba giờ tỵ, thái giám Tiểu Hỉ Tử đến truyền lời, Cẩm phi Cung Hồng Huy đã đến.

Khang phi mang theo đám người Dương Quỳnh ra đón Cẩm phi. Cẩm phi mặc cung y màu xanh ngọc, chải búi tóc Lăng Vân, bên tóc mai có cài mấy trang sức bằng trân châu, một nhánh lục bảo thạch gắn đuôi phượng đung đưa ở trên đầu, theo từng bước đi của Cẩm phi mà lay động. Dương Quỳnh chịu đựng kinh ngạc, tận lực biểu hiện bình thản như không có chuyện gì. Muốn nói làm Hoàng thượng thật tốt, không chỉ trái phải ôm ấp hưởng hết tề nhân chi phúc, mà mỗi người đều là mỹ nữ. Nhìn Cẩm phi đoán chừng tuổi không lớn hơn Khang phi là mấy. Vẻ của nàng mang sự mạnh mẽ, trời sinh đại khí, hoàn toàn không giống với Khang phi uyển chuyển hàm súc, tinh tế tỉ mỉ.

Dâng trà, Khang phi cười nói: “Ta vốn nên đến Cung Hồng Huy thăm tỷ tỷ, lại là không biết xấu hổ để tỷ tỷ đến thăm ta?”

Cẩm phi nói: “Làm sao lại khách sáo như vậy? Biết ngươi mới trở về, bề bộn nhiều việc, vốn định đợi mấy ngày nữa để ngươi thanh tĩnh rồi mới đến. Nhưng ta không đợi được, liền đến luôn.”

Khang phi gật đầu: “Tính khí tỷ tỷ vẫn như trước, lần này ta có thể khỏi bệnh, còn là nhờ tỷ tỷ.” Nàng bị chế trụ ở Lâm Phương các vẫn trên danh nghĩa dưỡng bệnh, lúc này cũng không nên nói toạc ra.

Cẩm phi nhíu mày, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp, “Ngươi đúng là biết giữ lễ. Bao nhiêu người sinh bệnh, sao chỉ có mình ngươi phải đi dưỡng bệnh? Giữ lễ là đúng, nhưng không cần tiện nghi cho mấy kẻ muốn trèo cao. Cung Lung Hoa này của ngươi, bao nhiêu người luôn luôn mong nhớ, sao ngươi lại dễ bắt nạt như vậy?”

Khang phi cười chua xót: “Ta hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, tự nhiên làm những người đó ngứa mắt. Cũng là chính mình thua kém, đang tốt liền bị bệnh, Hoàng thượng thương cảm, để cho ta đi nơi đó dưỡng bệnh, cũng là phúc phận của ta.”

“Nói cũng không sai, thế nhưng ngươi...” Cẩm phi còn muốn nói nữa, lại bị Khang phi ngắt lời.

“Tỷ tỷ... Muội muội dưỡng bệnh hai tháng, tỷ tỷ cũng hao tổn không ít tâm tư. Nếu như không phải tỷ tỷ chiếu cố, muội muội ta có lẽ còn không ra được Lâm Phương các. Phần nhân tình này, muội muội sẽ ghi nhớ.”

Cẩm phi hiểu rõ ý tứ trong lời này, lắc lắc khăn trong tay, “Ta thì giúp cái gì? Nếu như thật sự có đại bản lĩnh, ngươi cũng sẽ không phải đi nơi đó.” Thoáng dừng một chút, Cẩm phi lập tức nở nụ cười, kéo tay Khang phi, vỗ vỗ, “Hôm nay trở về là tốt rồi. Thân mình ngươi không tốt cần hảo hảo nghỉ ngơi, chuyện bên ngoài, không cần quan tâm. Thân thể của mình, chính mình cẩn thận, trước mắt ngươi được Hoàng thượng sủng ái, người bên ngoài đỏ mắt cũng vô dụng.”

“Tỷ tỷ nói rất đúng.”

Cẩm phi hai mắt khẽ nâng, chú ý tới Dương Quỳnh luôn ở cạnh Khang phi đảm đương người tàng hình, “Này là... nha đầu đi theo ngươi?”

Khang phi quay đầu nhìn thoáng qua, cười nói: “Đúng vậy. Trong lúc thanh tĩnh dưỡng bệnh, bên người cũng chỉ có nha đầu này hầu hạ. Tuy nàng hơi ngốc, nhưng cũng tận tâm.”

Cẩm phi nghe xong vẫy vẫy tay ý bảo Dương Quỳnh đi qua. Dương Quỳnh không dám chậm trễ, vội vàng đến bên người Cẩm phi, khom lưng hành lễ, “Nô tỳ Thanh Diệp tham kiến Cẩm phi nương nương.”

Cẩm phi lôi kéo nàng, cao thấp đánh giá, miệng nói: “Nha đầu này thật tốt. Vừa nhìn là biết trung thực không gây sự. Làm khó ngươi đi theo muội muội, hôm nay cũng coi như hưởng phúc.” Miệng nói xong, từ cung nữ thiếp thân bên người cầm một cái hầu bao màu lam nhét vào tay nàng, “Một chút đồ nhỏ này là bổn cung thưởng, không phải vật hiếm lạ gì, cầm lấy đi. Sau này hầu hạ chủ tử các ngươi thật tốt, sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.”

Dương Quỳnh lặng lẽ nhìn thoáng qua Khang phi, thấy nàng khẽ vuốt cằm, lúc này mới quỳ xuống tạ ơn Cẩm phi ban thưởng.

Cẩm phi cùng Khang phi lại hàn huyên chút chuyện khác, đều là vài chuyện xảy ra trong Hậu cung lúc Khang phi chuyển đến Lâm Phương các. Dương Quỳnh vẫn đứng bên cạnh Khang phi, cũng không làm cái gì, chỉ đứng yên đó. Nàng cảm giác mình có hơi hiểu dụng ý của Khang phi. Đại khái là cảm thấy nàng đối với chuyện trong Hậu cung hiểu quá ít, nói nhiều sai nhiều, làm nhiều cũng sai nhiều, cho nên chuyện gì cũng để nàng ở một bên nhìn xem nghe, tận dụng hết khả năng để hiểu rõ sự tình.

Tiễn Cẩm phi về, đã đến giờ ăn trưa. Chúng cung nữ thái giám hầu hạ Khang phi ăn xong, cũng đều bị Khang phi cho lui xuống. Trong tẩm điện, Đàn Hương hảo hạng ở bên trong lư hương bốc lên từng làn khói mỏng lượn lờ, mùi thơm tràn ngập toàn bộ tẩm điện.

“Không có lời nào muốn hỏi bổn cung sao?” Khang phi nhắm mắt dưỡng thần.

Dương Quỳnh cả kinh, vội vàng ngẩng đầu nhìn, sau khi phát hiện trong phòng không có người, nàng mới dám xác định là Khang phi nói chuyện với mình, “Thưa nương nương, nô tỳ hiểu rõ, đi theo nương nương, nghe nương nương phân phó thì vẫn tốt hơn.”

Khang phi mở mắt ra, nhìn Dương Quỳnh. Một lúc lâu sau mới “Xì” một tiếng bật cười, “Hóa ra ngươi cũng có lúc nói chuyện cẩn thận như vậy, bổn cung đúng là nhìn nhầm ngươi.”

Dương Quỳnh nghĩ thầm: Lúc trước ở Lâm Phương các, nói nặng một chút, nhẹ một chút cũng không làm sao. Lúc ấy nàng cũng không nghĩ tới Khang phi còn có thể ra ngoài. Nhưng mà hiện tại không giống, Khang phi mới hồi cung liền thị tẩm, nàng không cần nghe ngóng cũng biết bây giờ Khang phi là nhân vật hấp dẫn số một trong hậu cung. Tuy rằng trước mắt mình cùng vị sủng phi này có chút giao tình, nhưng ai mà biết được đám nương nương trong cung có cùng cung nữ cấp thấp luận giao tình hay không. Chung hoạn nạn dễ dàng, cùng phú quý mới khó. Đương nhiên chính mình cần thận trọng từ lời nói đến hành động. Những thứ khác không nói, nhưng chung quy cũng phải vì cái mạng nhỏ này của mình mà có trách nhiệm.

“Bổn cung vẫn là yêu thích bộ dạng trước đây của ngươi hơn.” Khang phi nói xong chỉ chỉ trà trên bàn, Dương Quỳnh vội vàng bưng tới.

“Nô tỳ sợ nói sai, gây phiền toái cho nương nương.” Dương Quỳnh thầm nghĩ: Cũng đâu phải ta muốn nói như vậy.

“Phiền toái thì ngươi nhất định sẽ gây. Nếu bổn cung sợ, lúc ấy đã đuổi ngươi đi, làm ngươi vĩnh viễn không có có hội mở miệng.” Khang phi mắt phượng khẽ nâng, ánh sáng lóe lên trong nháy mắt đó làm Dương Quỳnh sợ đến mức hô hấp ngừng lại, thân thể theo bản năng đứng nghiêm.

Khang phi nhìn nàng, lắc đầu nói: “Lúc này ngươi hẳn là nên quỳ xuống, biểu hiện lòng trung thành của ngươi với bổn cung, cầu bổn cung tin tưởng ngươi, thả cho ngươi một con đường sống.”

Dương Quỳnh lúng túng nhìn Khang phi, căn bản quỳ xuống nói bừa một hồi cũng không phải không được, nhưng hiện tại bị người ta nói rõ rõ ràng ràng như vậy, mình còn phải phản ứng thế nào? Làm theo? Có phải quá ngu hay không?

Biểu tình cổ quái lúng túng của Dương Quỳnh lại lấy lòng Khang phi, nàng cười đến mắt đều híp lại, “ Bộ dạng này của ngươi, cứ như là bổn cung đang bắt nạt ngươi vậy.” Nói xong khoát tay áo, “Ngươi vẫn cứ đứng là được rồi.”

Dương Quỳnh vội vàng theo lời Khang phi đứng vững. Khang phi lại nói: “Thời gian bổn cung cùng ngươi ở chung không lâu, nhưng là tình cảm trong lúc hoạn nạn. Bổn cung không phải người vong ân phụ nghĩa, cho nên đối với ngươi sẽ càng thêm quan tâm. Vẫn là câu nói kia, bổn cung muốn ngươi trung tâm. Lúc trước ở Lâm Phương các chỉ có hai người chúng ta, cho nên mọi người tâm tư rất đơn thuần, chỉ có giúp đỡ chiếu cố lẫn nhau mới có thể sống tiếp. Hôm nay bổn cung phục vị, chúng ta đứng trước hoàn cảnh không giống. Hơn nữa, ngươi là người theo chân bổn cung đến Lâm Phương các, xem như là cung nữ thân cận nhất của bổn cung, nhất định sẽ có người mua chuộc ngươi, lợi dụng ngươi. Lựa chọn thế nào, chính ngươi nghĩ kỹ. Bổn cung sẽ không bức ngươi. Thanh Diệp, ngươi nên nhớ, Hậu cung này nhìn như sắc màu rực rỡ, trên thực tế là nơi ăn sống nuốt tươi. Vì lợi ích, bổn cung không dám cam đoan sẽ không hy sinh ngươi. Bổn cung chỉ có thể nói, chỉ cần ngươi trung tâm, ngươi sẽ là người cuối cùng bị hy sinh.”

Những lời này của Khang phi làm Dương Quỳnh trong chốc lát vui vẻ, chốc lát lại lo lắng. Tâm tình giống như ngồi trên xe lên núi, cao thấp lên xuống. Kỳ thật lời Khang phi nói, ý tứ nàng đều hiểu. Lúc trước khi tham gia quân ngũ nàng đã được đào tạo qua, tất cả đều lấy đại cục làm trọng. Ở lợi ích tập thể trước mắt, bất luận là lợi ích cá nhân hay gì khác cũng có thể bị bỏ qua. Đã từng trong quá trình thi hành nhiệm vụ gặp được đồng đội chủ động lưu lại cản đường, sau khi đại nghĩa thắng lợi, không thấy trở về. Chết, kỳ thật Dương Quỳnh cũng không sợ hãi. Bởi vì đã quá quen thuộc, quen thuộc đến mức làm nàng cảm thấy bây giờ có thể còn sống mới là kỳ tích. Chính là chết như thế nào, mới là vấn đề. Nếu như bởi vì Hậu cung tranh đấu, nàng vô duyên vô cớ thành vật hy sinh trong đó, Dương Quỳnh cảm thấy lên Thiên đường hay xuống Địa ngục cũng không quan trọng, vì đều sẽ bị đồng đội lúc trước chê cười.

“Nô tỳ hiểu ý nương nương. Nô tỳ sẽ giữ tốt bổn phận của mình.” Kỳ thật Dương Quỳnh cũng không biết mình đang nói cái gì.

Khang phi gật đầu, “Ngươi vốn dĩ là đê đẳng cung nữ (cung nữ cấp thấp). Ngày mai bổn cung sẽ nói ngươi làm nhị đẳng cung nữ. Nhất đẳng cung nữ cần một mình phụ trách một phương, năng lực ngươi không đủ, cho nên cần ủy khuất ngươi một chút.”

Dương Quỳnh nghe xong vội vàng lắc đầu: “Nương nương, người coi trong nô tỳ rồi. Nô tỳ cái gì cũng không biết, làm nhị đẳng cung nữ chỉ sợ khó để kẻ dưới phục tùng, ngoài ra không có vọng tưởng khác.”

“Bổn cung rất thích ngươi điểm này. Chưa bao giờ dám cầu những thứ mình không có đủ năng lực. Ngươi yên tâm, ngươi là người bên cạnh bổn cung, sẽ không ai dám nói gì về ngươi.” Nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi biết chút võ công, điều này đúng là khó có được. Bổn cung sẽ tìm cách để Mặc Diệp dạy ngươi, chính ngươi cũng nên cố gắng học hỏi, đừng hoang phí.”

Lần này Dương Quỳnh thật sự vui vẻ. Nàng đã sớm đối với một thân khinh công của Mặc Diệp thèm chảy nước miếng, hôm nay có lời của Khang phi, Mặc Diệp nhất định sẽ dạy nàng.

“Đối với Chu tỷ tỷ, ngươi có ấn tượng gì?”

Dương Quỳnh có chút do dự không dám nói.

“Cứ nói thật.” Khang phi nói.

“Vâng.” Dương Quỳnh suy nghĩ một lúc mới nói, “Thưa nương nương, nô tỳ cảm thấy Cẩm phi nương nương là một người rất ngay thẳng. Đối xử với nương nương cũng rất tốt.”

Khang phi gật đầu, “Đây là sự thật. Chu tỷ tỷ xuất thân từ gia thế võ tướng, tính tình ngay thẳng. Chẳng qua sống lâu trong cung, tính khí bị mai một đi chút ít, đã không giống như trước.” Khang phi thở dài, không biết là đang cảm khái Cẩm phi thay đổi, hay là chính mình đổi thay, “Ngươi có biết gạo trắng, thịt khô những thứ đó ở Lâm Phương các là từ đâu ra không?”

Ánh mắt Dương Quỳnh từ mù mịt chuyển thành kinh ngạc, “Chẳng lẽ là... Cẩm phi nương nương?”

“Ngươi cũng nhìn ra nàng đối với bổn cung tốt. Những thứ kia đương nhiên không phải đồ giá trị gì, nhưng nó còn hơn vàng bạc cứu mạng người. Dưới tình hình như vậy, chịu giúp bổn cung an bày những thứ này, cũng chỉ có một mình Chu tỷ tỷ.” Khóe miệng Khang phi cong lên thành nụ cười ôn hòa, giống như khi nàng nhìn thấy những đồ vật kia.

“Nương nương... Dương Quỳnh do dự hỏi một vấn đề, “Người đã được phục vị, có phải muốn báo thù hay không?”

Khang phi nhíu mày, lắc lắc đầu, “Bổn cung cùng với những phi tần khác đều là nữ nhân của Hoàng thượng, báo thù cái gì? Về sai đừng để bổn cung lại nghe thấy ngươi nói như vậy.”

“Vâng.” Dương Quỳnh sau lưng lè lưỡi, nói sai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện