Chương thứ một trăm mười chín: Vây xem
Lại nói Nguyên Hương phụng mệnh Khang phi đến Thái Y Viện tìm Dương Quỳnh. Từ vẻ mặt và giọng nói của Khang phi, nàng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên chọn con đường nhỏ ít người thi triển khing công, rất nhanh liền chạy tới Thái Y Viện. Vào cửa liền hỏi thăm nhưng tiểu thái giám nói không thấy Dương Quỳnh. Trán Nguyên Hương toát mồ hôi, vội vàng đi theo đường thường trở về. Còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy mấy tiểu thái giám ở bên đường đang chỉ chỏ cái gì đó. Nàng lại gần nhìn, là bụi cây ở bên đường bị một vật sắc bén cắt xuống một ít. Bọn thái giám đang nghị luận xem là ai gan lớn như vậy, dám tùy tiện phá hoại cây cối.
Nguyên Hương vừa nhìn thấy liền biết đây là bị một loại đao kiếm chém qua. Nhìn chỗ đứt gãy, người này nhất định biết võ công, hơn nữa quen dùng binh khí. Có thể mang theo binh khí đi lại trong cung, Nguyên Hương lập tức nghĩ tới Dương Quỳnh. Nàng cẩn thận nhìn dưới đất, phát hiện có một vài dấu vết bị lôi kéo.
Nguyên Hương tra theo dấu vết, đi không bao xa dấu vết liền biến mất. Nàng xem xét xung quanh, quả nhiên ở trên cành cây phát hiện được một chiếc khuyên tai.
Nguyên Hương liếc mắt một cái liền nhận ra đó là khuyên tai của Dương Quỳnh. Dương Quỳnh luôn không thích đeo khuyên tai, Khang phi sủng ái nàng, liền mệnh cho Cục Thượng Phục đặc biệt làm một đôi khuyên tai hình giọt nước cho nàng, cực kỳ đơn giản. Dương Quỳnh thích liền thường xuyên đeo.
Nguyên Hương cầm khuyên tai trong lòng bàn tay, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Quả nhiên đi tiếp khoảng hai mươi bước lại thấy chiếc khuyên tai còn lại của Dương Quỳnh. Tìm tới đây, Nguyên Hương ít nhiều cũng có chút an tâm. Nếu một chiếc khuyên tai thì có thể là khi giãy dụa Dương Quỳnh vô ý làm rơi, nhưng chiếc còn lại cũng rơi xuống thì quá trùng hợp rồi. Hiển nhiên, là Dương Quỳnh cố ý để lại manh mối. Chuyện này chứng minh, đi đến đây, Dương Quỳnh vẫn thanh tỉnh.
Nguyên Hương ngẩng đầu nhìn phương hướng trước mặt, phía trước đã gần tới Ngự hoa viên. Nàng đang muốn vào Ngự hoa viên xem xét, liền thấy một đám người từ xa đi tới, tiến vào Ngự hoa viên.
“Sao Tôn Mỹ nhân lại ở cùng với Cốc Chiêu dung?” Hai nữ nhân này chưa từng qua lại.
Không đợi Nguyên Hương nghĩ nhiều liền nghe thấy một tiếng thét chói tai. Nguyên Hương hoảng sợ, theo bản năng nghĩ tới Dương Quỳnh, nàng vội vàng theo vào Ngự hoa viên xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trong Ngự hoa viên, vẻ mặt Cốc Chiêu dung tức giận, Tôn Mỹ nhân tỏ vẻ khinh thường. Nhóm các cung nữ khác thì đỏ bừng mặt, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn bụi có phía trước.
“Dưới ban ngày ban mặt lại làm chuyện dơ bẩn này, các ngươi còn muốn thể diện sao?” Hiện giờ Cốc Chiêu dung đứng đầu cửu tần, sau tam phi, lời nói ra đương nhiên cũng khí thế mười phần.
“Không phải sao? Loại dã hợp này, chao ôi, đúng là thẹn chết người.” Tôn Mỹ nhân thêm mắm thêm muối nói, quay đầu nhìn một đám cung nữ, quát, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không đi tìm thị vệ kéo bọn họ ra.” Lập tức có cung nữ đi tìm thị vệ. Nguyên Hương nhân cơ hội chen vào đám người. Nghe những lời vừa rồi, Nguyên Hương đã muốn đoán ra đại khái là xảy ra chuyện gì. Trong lòng nàng không ngừng niệm Phật, ngàn vạn lần đừng là Thanh Diệp! Nếu không nương nương còn không phải sẽ lật tung toàn bộ Hậu cung.
Đến gần quan sát, quả nhiên ở bụi cây phía trước thấp thoáng một cặp nam nữ đang hoan hảo. Cho dù bị những người này nhìn thấy, bọn họ cũng hoàn toàn không có ý dừng lại. Mọi người nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử đều đỏ mặt tai nóng, nhưng vẫn cứ không chịu rời đi.
Bởi vì nữ tử bị nam tử áp dưới thân, nên không thấy rõ mặt. Trong lòng Nguyên Hương lo lắng, nhưng lại sợ bị người phát hiện nên cũng không dám đến gần. Lúc này thị vệ đến tách hai người ra. Có ma ma nhặt áo khoác của hai người lên khoác cho bọn họ, cuối cùng cũng coi như che đi cái xấu.
Nguyên Hương trốn ở trong đám người, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp, rốt cuộc cũng nhìn rõ diện mạo của nữ tử. Không ngờ là cung nữ Thiên Thanh ở cạnh Tôn Mỹ nhân!
Cốc Chiêu dung và Tôn Mỹ nhân cũng thấy rõ nữ tử trước mắt, vừa nhìn thấy, Tôn Mỹ nhân vô cùng kinh hãi, “Sao lại là ngươi?”
Trái tim Nguyên Hương rốt cuộc cũng được thả lại vào trong ngực, vừa rồi nàng vội vàng nhìn thoáng qua nhưng lại chứng kiến được vẻ mặt thay đổi từ đắc ý sang kinh hãi của Tôn Mỹ nhân. Nguyên Hương không xem náo nhiệt nữa, lặng lẽ rời khỏi đám đông, nhưng cũng mất phương hướng tìm kiếm. Nàng đang nghĩ xem nên tìm người như thế nào, cúi đầu lại thấy đằng trước hình như có vết máu. Nàng đi tới nhìn kĩ, quả nhiên là vết máu.
“Hướng này...” Nguyên Hương ngẩng đầu nhìn phía trước, đúng là một hồ nước. Bây giờ thời tiết đã bắt đầu ấm dần, băng trên mặt hồ đã tan. Nguyên Hương chạy tới cạnh hồ, rốt cuộc cũng phát hiện Dương Quỳnh. Toàn thân Dương Quỳnh đều ngâm trong hồ nước, nhìn thấy Nguyên Hương tới, cư nhiên còn có tâm trạng cười cười.
Nguyên Hương gần như sắp khóc rồi, “Thanh Diệp, ngươi thế nào rồi?”
“Cũng may, tạm thời còn chưa chết được.” Dương Quỳnh đưa tay, Nguyên Hương kéo nàng lên bờ.
Hồ nước tháng ba, lạnh đến thấu xương. Nguyên Hương chỉ giữ chặt tay Dương Quỳnh, liền bị lạnh đến mức giật mình. Dương Quỳnh lại ngâm trong nước lâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết là tư vị gì.
Không kịp hỏi nguyên do, Nguyên Hương cởi áo ngoài của mình choàng lên người Dương Quỳnh. Nửa đỡ nửa nâng Dương Quỳnh trở về. Đi không được bao xa liền bị Cốc Chiêu dung ở phía trước chặn lại.
“Các ngươi là ai?” Cốc Chiêu dung vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Nguyên Hương nói: “Thưa Chiêu dung nương nương, nô tỳ là Nguyên Hương, cung nữ quản sự của Cung Lung Hoa, đây là nữ quan tứ phẩm Thanh Diệp được Hoàng thượng khâm phong.” Nguyên Hương nói ra thân phận của Dương Quỳnh, là sợ Cốc Chiêu dung gây khó dễ cho các nàng.
Cốc Chiêu dung nhìn Dương Quỳnh cả người chật vật, hỏi: “Nàng bị làm sao vậy?”
Nguyên Hương nói: “Thanh Diệp không cẩn thận ngã xuống hồ nước, nô tỳ đang muốn đưa nàng trở về Cung Lung Hoa.” Tôn Mỹ nhân bị chuyện của Thiên Thanh làm cho mất hết thể diện, lúc này nhìn thấy Dương Quỳnh, cười lạnh nói: “Ngã xuống hồ vì sao không kêu cứu? Ở đây chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả một câu 'Cứu mạng' cũng đều không nghe thấy.”
Dương Quỳnh ngâm trong nước, thân thể bị đông cứng. Giờ này gió bắc thổi qua, càng lạnh thấu tim. Nàng miễn cưỡng khống chế hàm răng đang run lên, lạnh lùng nói: “Nơi này có kịch hay như vậy, Tôn Mỹ nhân sao còn có thể để ý ta có kêu cứu hay không?”
Tôn Mỹ nhân nghe xong tức giận, “Ta thấy ngươi rõ ràng là trong lòng có quỷ. Nếu không sao có thể ngã vào trong hồ? Thanh Diệp, ta nhớ ngươi biết võ công, tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dương Quỳnh đã nói không ra lời. Chỉ cần nàng há miệng, răng sẽ run lên. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng không mở miệng.
Nguyên Hương lo lắng, nhìn sắc mặt Dương Quỳnh đã tái mét, tiếp tục kéo dài như vậy, người khỏe mạnh cũng sẽ lạnh đến mức sinh bệnh.
“Tôn Mỹ nhân, nô tỳ phụng mệnh Khang phi đến đưa Dương Quỳnh trở về. Người có phân phó gì chi bằng đi Cung Lung Hoa thỉnh giáo Khang phi nương nương. Chuyện nương nương dặn dò nô tỳ không dám chậm trễ, xin cáo từ.” Nói xong, Nguyên Hương đỡ Dương Quỳnh xoay người người chuẩn bị đi.
Tôn Mỹ nhân nói: “Khá lắm nô tài không biết quy củ! Chiêu dung nương nương còn chưa mở miệng, các ngươi lại dám đi? Nô tài của Cung Lung Hoa đều không hiểu quy củ như vậy sao?”
Vốn dĩ Nguyên Hương muốn nhân nhượng tránh phiền phức, đưa Dương Quỳnh trở về rồi hẵng nói. Nhưng hiện giờ xem ra, Tôn Mỹ nhân này là có ý bới móc. Nguyên Hương không thích mở miệng, nhưng cũng không phải là không biết ăn nói.
“Tôn Mỹ nhân, nếu nô tài của Cung Lung Hoa không hiểu quy củ, cũng sẽ không cùng với thị vệ làm ra chuyện cẩu thả. Người rảnh rỗi ở đây dạy bảo nô tỳ, chi bằng trước tiên hãy quản người bên cạnh người đi.”
Tôn Mỹ nhân nghe vậy tức đến trắng mặt, “Ngươi cư nhiên dám nói như vậy với ta? Người đâu, bắt lại cho ta!”
Thị vệ lúc nãy tới còn chưa đi, vừa thấy Tôn Mỹ nhân ra lệnh, thì hai người có mắt như mù liền tiến lên chuẩn bị bắt người.
Nguyên Hương lấy yêu bài Khang phi đưa cho nàng từ trong ngực ra, cao giọng nói: “Có yêu bài được ngự tứ của Khang phi nương nương ở đây, ai dám lỗ mãng?”
Hai thị vệ kia lập tức lui xuống. Tôn Mỹ nhân vừa nhìn thấy yêu bài cũng biết mình không động được Nguyên Hương với Dương Quỳnh, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng quay đầu nhìn về phía Cốc Chiêu dung.
Cốc Chiêu dung nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tránh đường để các nàng đi?”
Lần này, Tôn Mỹ nhân hoàn toàn ủ rũ, trơ mắt nhìn Nguyên Hương đưa Dương Quỳnh đi.
Nguyên Hương không rảnh để tìm hiểu biểu cảm chật vật vừa rồi của Tôn Mỹ nhân, dẫn theo Dương Quỳnh dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Cung Lung Hoa. Vừa mới bước vào đại môn của Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh không chịu được nữa. Thân thể mềm nhũn, mất đi tri giác.
Khang phi nghe nói Nguyên Hương đã đưa Dương Quỳnh trở lại, kinh ngạc vui mừng có chút không dám tin. Nhưng đến khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Quỳnh, nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống.
Nguyên Hương cho những cung nữ thái giám khác đều lui ra ngoài, miễn cho bọn họ nhìn thấy Khang phi thất lễ.
Khang phi tự mình động thủ cởi bỏ y phục đã ướt sũng cho Dương Quỳnh. Như Quyên thấy tay Khang phi đều đang run rẩy, liền nhẹ giọng nói: “Nương nương, để nô tỳ làm cho. Người nhanh nghĩ cách, tình hình của Thanh Diệp thoạt nhìn không được tốt.”
Lúc này Khang phi mới phát hiện mình hoàn toàn rối loạn. Nàng cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, tặng giường cho Dương Quỳnh, còn mình thì đi tới giường nhỏ ngồi xuống.
“Sai người gọi nữ y Phương Phi tới đây.” Đây là mệnh lệnh thứ nhất Khang phi hạ xuống. Nguyên Hương đi ra ngoài truyền lời, đương nhiên có tiểu cung nữ chạy đi thỉnh nhân.
“Rốt cuộc tình hình như thế nào?” Khang phi hỏi.
Nguyên Hương đem đầu đuôi câu chuyện sau khi mình ra khỏi Cung Lung Hoa nói cho Khang phi nghe, chuyện cung nữ Thiên Thanh của Tôn Mỹ nhân làm chuyện cẩu thả với thị vệ cũng nói ra.
Khang phi nghe xong chậm rãi thở ra một hơi, quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang nằm trên giường, “Bổn cung nói rồi, nàng không phải người ngu.”
Sau khi Phương Phi đến, Khang phi phân phó nàng kiểm tra toàn thân cho Dương Quỳnh.
Kết quả kiểm tra, quả thật Dương Quỳnh trúng phấn mê tình, có điều nàng ngâm mình trong hồ nước, nên dược tính của phấn mê tình đã giảm đáng kể. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy mà thân thể của nàng bị tổn hại rất nghiêm trọng. Hơn nữa nhiều chỗ trên tay chân xuất hiện thương tích do giá rét.
Như Quyên biết tâm tư của Khang phi, nhỏ giọng hỏi Phương Phi, “Thanh Diệp nàng... danh tiết...”
Phương Phi là y nữ, đối với loại chuyện này đương nhiên biết rõ, lập tức lắc đầu nói: “Nữ quan Thanh Diệp không sao.”
Lúc này Như Quyên mới yên tâm, quay đầu nhìn Khang phi đang ngồi ở trên giường nhỏ, quả nhiên sắc mặt thoáng dễ nhìn hơn một chút.
Có Phương Phi ở đây, mọi chuyện dễ làm hơn nhiều. Khang phi thấy Phương Phi phân phó cung nữ làm việc đâu vào đấy, trong lòng thoáng yên ổn một chút.
Lại nói Nguyên Hương phụng mệnh Khang phi đến Thái Y Viện tìm Dương Quỳnh. Từ vẻ mặt và giọng nói của Khang phi, nàng biết được tính nghiêm trọng của chuyện này, cho nên chọn con đường nhỏ ít người thi triển khing công, rất nhanh liền chạy tới Thái Y Viện. Vào cửa liền hỏi thăm nhưng tiểu thái giám nói không thấy Dương Quỳnh. Trán Nguyên Hương toát mồ hôi, vội vàng đi theo đường thường trở về. Còn chưa đi được bao xa liền nhìn thấy mấy tiểu thái giám ở bên đường đang chỉ chỏ cái gì đó. Nàng lại gần nhìn, là bụi cây ở bên đường bị một vật sắc bén cắt xuống một ít. Bọn thái giám đang nghị luận xem là ai gan lớn như vậy, dám tùy tiện phá hoại cây cối.
Nguyên Hương vừa nhìn thấy liền biết đây là bị một loại đao kiếm chém qua. Nhìn chỗ đứt gãy, người này nhất định biết võ công, hơn nữa quen dùng binh khí. Có thể mang theo binh khí đi lại trong cung, Nguyên Hương lập tức nghĩ tới Dương Quỳnh. Nàng cẩn thận nhìn dưới đất, phát hiện có một vài dấu vết bị lôi kéo.
Nguyên Hương tra theo dấu vết, đi không bao xa dấu vết liền biến mất. Nàng xem xét xung quanh, quả nhiên ở trên cành cây phát hiện được một chiếc khuyên tai.
Nguyên Hương liếc mắt một cái liền nhận ra đó là khuyên tai của Dương Quỳnh. Dương Quỳnh luôn không thích đeo khuyên tai, Khang phi sủng ái nàng, liền mệnh cho Cục Thượng Phục đặc biệt làm một đôi khuyên tai hình giọt nước cho nàng, cực kỳ đơn giản. Dương Quỳnh thích liền thường xuyên đeo.
Nguyên Hương cầm khuyên tai trong lòng bàn tay, tiếp tục tìm kiếm manh mối. Quả nhiên đi tiếp khoảng hai mươi bước lại thấy chiếc khuyên tai còn lại của Dương Quỳnh. Tìm tới đây, Nguyên Hương ít nhiều cũng có chút an tâm. Nếu một chiếc khuyên tai thì có thể là khi giãy dụa Dương Quỳnh vô ý làm rơi, nhưng chiếc còn lại cũng rơi xuống thì quá trùng hợp rồi. Hiển nhiên, là Dương Quỳnh cố ý để lại manh mối. Chuyện này chứng minh, đi đến đây, Dương Quỳnh vẫn thanh tỉnh.
Nguyên Hương ngẩng đầu nhìn phương hướng trước mặt, phía trước đã gần tới Ngự hoa viên. Nàng đang muốn vào Ngự hoa viên xem xét, liền thấy một đám người từ xa đi tới, tiến vào Ngự hoa viên.
“Sao Tôn Mỹ nhân lại ở cùng với Cốc Chiêu dung?” Hai nữ nhân này chưa từng qua lại.
Không đợi Nguyên Hương nghĩ nhiều liền nghe thấy một tiếng thét chói tai. Nguyên Hương hoảng sợ, theo bản năng nghĩ tới Dương Quỳnh, nàng vội vàng theo vào Ngự hoa viên xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Trong Ngự hoa viên, vẻ mặt Cốc Chiêu dung tức giận, Tôn Mỹ nhân tỏ vẻ khinh thường. Nhóm các cung nữ khác thì đỏ bừng mặt, chỉ dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn bụi có phía trước.
“Dưới ban ngày ban mặt lại làm chuyện dơ bẩn này, các ngươi còn muốn thể diện sao?” Hiện giờ Cốc Chiêu dung đứng đầu cửu tần, sau tam phi, lời nói ra đương nhiên cũng khí thế mười phần.
“Không phải sao? Loại dã hợp này, chao ôi, đúng là thẹn chết người.” Tôn Mỹ nhân thêm mắm thêm muối nói, quay đầu nhìn một đám cung nữ, quát, “Còn đứng ngốc ở đó làm gì? Còn không đi tìm thị vệ kéo bọn họ ra.” Lập tức có cung nữ đi tìm thị vệ. Nguyên Hương nhân cơ hội chen vào đám người. Nghe những lời vừa rồi, Nguyên Hương đã muốn đoán ra đại khái là xảy ra chuyện gì. Trong lòng nàng không ngừng niệm Phật, ngàn vạn lần đừng là Thanh Diệp! Nếu không nương nương còn không phải sẽ lật tung toàn bộ Hậu cung.
Đến gần quan sát, quả nhiên ở bụi cây phía trước thấp thoáng một cặp nam nữ đang hoan hảo. Cho dù bị những người này nhìn thấy, bọn họ cũng hoàn toàn không có ý dừng lại. Mọi người nghe thấy tiếng rên rỉ yêu kiều của nữ tử đều đỏ mặt tai nóng, nhưng vẫn cứ không chịu rời đi.
Bởi vì nữ tử bị nam tử áp dưới thân, nên không thấy rõ mặt. Trong lòng Nguyên Hương lo lắng, nhưng lại sợ bị người phát hiện nên cũng không dám đến gần. Lúc này thị vệ đến tách hai người ra. Có ma ma nhặt áo khoác của hai người lên khoác cho bọn họ, cuối cùng cũng coi như che đi cái xấu.
Nguyên Hương trốn ở trong đám người, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp, rốt cuộc cũng nhìn rõ diện mạo của nữ tử. Không ngờ là cung nữ Thiên Thanh ở cạnh Tôn Mỹ nhân!
Cốc Chiêu dung và Tôn Mỹ nhân cũng thấy rõ nữ tử trước mắt, vừa nhìn thấy, Tôn Mỹ nhân vô cùng kinh hãi, “Sao lại là ngươi?”
Trái tim Nguyên Hương rốt cuộc cũng được thả lại vào trong ngực, vừa rồi nàng vội vàng nhìn thoáng qua nhưng lại chứng kiến được vẻ mặt thay đổi từ đắc ý sang kinh hãi của Tôn Mỹ nhân. Nguyên Hương không xem náo nhiệt nữa, lặng lẽ rời khỏi đám đông, nhưng cũng mất phương hướng tìm kiếm. Nàng đang nghĩ xem nên tìm người như thế nào, cúi đầu lại thấy đằng trước hình như có vết máu. Nàng đi tới nhìn kĩ, quả nhiên là vết máu.
“Hướng này...” Nguyên Hương ngẩng đầu nhìn phía trước, đúng là một hồ nước. Bây giờ thời tiết đã bắt đầu ấm dần, băng trên mặt hồ đã tan. Nguyên Hương chạy tới cạnh hồ, rốt cuộc cũng phát hiện Dương Quỳnh. Toàn thân Dương Quỳnh đều ngâm trong hồ nước, nhìn thấy Nguyên Hương tới, cư nhiên còn có tâm trạng cười cười.
Nguyên Hương gần như sắp khóc rồi, “Thanh Diệp, ngươi thế nào rồi?”
“Cũng may, tạm thời còn chưa chết được.” Dương Quỳnh đưa tay, Nguyên Hương kéo nàng lên bờ.
Hồ nước tháng ba, lạnh đến thấu xương. Nguyên Hương chỉ giữ chặt tay Dương Quỳnh, liền bị lạnh đến mức giật mình. Dương Quỳnh lại ngâm trong nước lâu như vậy, không cần nghĩ cũng biết là tư vị gì.
Không kịp hỏi nguyên do, Nguyên Hương cởi áo ngoài của mình choàng lên người Dương Quỳnh. Nửa đỡ nửa nâng Dương Quỳnh trở về. Đi không được bao xa liền bị Cốc Chiêu dung ở phía trước chặn lại.
“Các ngươi là ai?” Cốc Chiêu dung vẻ mặt lạnh lùng hỏi.
Nguyên Hương nói: “Thưa Chiêu dung nương nương, nô tỳ là Nguyên Hương, cung nữ quản sự của Cung Lung Hoa, đây là nữ quan tứ phẩm Thanh Diệp được Hoàng thượng khâm phong.” Nguyên Hương nói ra thân phận của Dương Quỳnh, là sợ Cốc Chiêu dung gây khó dễ cho các nàng.
Cốc Chiêu dung nhìn Dương Quỳnh cả người chật vật, hỏi: “Nàng bị làm sao vậy?”
Nguyên Hương nói: “Thanh Diệp không cẩn thận ngã xuống hồ nước, nô tỳ đang muốn đưa nàng trở về Cung Lung Hoa.” Tôn Mỹ nhân bị chuyện của Thiên Thanh làm cho mất hết thể diện, lúc này nhìn thấy Dương Quỳnh, cười lạnh nói: “Ngã xuống hồ vì sao không kêu cứu? Ở đây chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả một câu 'Cứu mạng' cũng đều không nghe thấy.”
Dương Quỳnh ngâm trong nước, thân thể bị đông cứng. Giờ này gió bắc thổi qua, càng lạnh thấu tim. Nàng miễn cưỡng khống chế hàm răng đang run lên, lạnh lùng nói: “Nơi này có kịch hay như vậy, Tôn Mỹ nhân sao còn có thể để ý ta có kêu cứu hay không?”
Tôn Mỹ nhân nghe xong tức giận, “Ta thấy ngươi rõ ràng là trong lòng có quỷ. Nếu không sao có thể ngã vào trong hồ? Thanh Diệp, ta nhớ ngươi biết võ công, tại sao lại không cẩn thận như vậy?”
Dương Quỳnh đã nói không ra lời. Chỉ cần nàng há miệng, răng sẽ run lên. Nàng chỉ có thể cắn chặt răng không mở miệng.
Nguyên Hương lo lắng, nhìn sắc mặt Dương Quỳnh đã tái mét, tiếp tục kéo dài như vậy, người khỏe mạnh cũng sẽ lạnh đến mức sinh bệnh.
“Tôn Mỹ nhân, nô tỳ phụng mệnh Khang phi đến đưa Dương Quỳnh trở về. Người có phân phó gì chi bằng đi Cung Lung Hoa thỉnh giáo Khang phi nương nương. Chuyện nương nương dặn dò nô tỳ không dám chậm trễ, xin cáo từ.” Nói xong, Nguyên Hương đỡ Dương Quỳnh xoay người người chuẩn bị đi.
Tôn Mỹ nhân nói: “Khá lắm nô tài không biết quy củ! Chiêu dung nương nương còn chưa mở miệng, các ngươi lại dám đi? Nô tài của Cung Lung Hoa đều không hiểu quy củ như vậy sao?”
Vốn dĩ Nguyên Hương muốn nhân nhượng tránh phiền phức, đưa Dương Quỳnh trở về rồi hẵng nói. Nhưng hiện giờ xem ra, Tôn Mỹ nhân này là có ý bới móc. Nguyên Hương không thích mở miệng, nhưng cũng không phải là không biết ăn nói.
“Tôn Mỹ nhân, nếu nô tài của Cung Lung Hoa không hiểu quy củ, cũng sẽ không cùng với thị vệ làm ra chuyện cẩu thả. Người rảnh rỗi ở đây dạy bảo nô tỳ, chi bằng trước tiên hãy quản người bên cạnh người đi.”
Tôn Mỹ nhân nghe vậy tức đến trắng mặt, “Ngươi cư nhiên dám nói như vậy với ta? Người đâu, bắt lại cho ta!”
Thị vệ lúc nãy tới còn chưa đi, vừa thấy Tôn Mỹ nhân ra lệnh, thì hai người có mắt như mù liền tiến lên chuẩn bị bắt người.
Nguyên Hương lấy yêu bài Khang phi đưa cho nàng từ trong ngực ra, cao giọng nói: “Có yêu bài được ngự tứ của Khang phi nương nương ở đây, ai dám lỗ mãng?”
Hai thị vệ kia lập tức lui xuống. Tôn Mỹ nhân vừa nhìn thấy yêu bài cũng biết mình không động được Nguyên Hương với Dương Quỳnh, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng quay đầu nhìn về phía Cốc Chiêu dung.
Cốc Chiêu dung nói: “Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau tránh đường để các nàng đi?”
Lần này, Tôn Mỹ nhân hoàn toàn ủ rũ, trơ mắt nhìn Nguyên Hương đưa Dương Quỳnh đi.
Nguyên Hương không rảnh để tìm hiểu biểu cảm chật vật vừa rồi của Tôn Mỹ nhân, dẫn theo Dương Quỳnh dùng tốc độ nhanh nhất trở lại Cung Lung Hoa. Vừa mới bước vào đại môn của Cung Lung Hoa, Dương Quỳnh không chịu được nữa. Thân thể mềm nhũn, mất đi tri giác.
Khang phi nghe nói Nguyên Hương đã đưa Dương Quỳnh trở lại, kinh ngạc vui mừng có chút không dám tin. Nhưng đến khi nhìn thấy bộ dạng của Dương Quỳnh, nước mắt lại không kiềm chế được mà rơi xuống.
Nguyên Hương cho những cung nữ thái giám khác đều lui ra ngoài, miễn cho bọn họ nhìn thấy Khang phi thất lễ.
Khang phi tự mình động thủ cởi bỏ y phục đã ướt sũng cho Dương Quỳnh. Như Quyên thấy tay Khang phi đều đang run rẩy, liền nhẹ giọng nói: “Nương nương, để nô tỳ làm cho. Người nhanh nghĩ cách, tình hình của Thanh Diệp thoạt nhìn không được tốt.”
Lúc này Khang phi mới phát hiện mình hoàn toàn rối loạn. Nàng cố gắng ép bản thân tỉnh táo lại, tặng giường cho Dương Quỳnh, còn mình thì đi tới giường nhỏ ngồi xuống.
“Sai người gọi nữ y Phương Phi tới đây.” Đây là mệnh lệnh thứ nhất Khang phi hạ xuống. Nguyên Hương đi ra ngoài truyền lời, đương nhiên có tiểu cung nữ chạy đi thỉnh nhân.
“Rốt cuộc tình hình như thế nào?” Khang phi hỏi.
Nguyên Hương đem đầu đuôi câu chuyện sau khi mình ra khỏi Cung Lung Hoa nói cho Khang phi nghe, chuyện cung nữ Thiên Thanh của Tôn Mỹ nhân làm chuyện cẩu thả với thị vệ cũng nói ra.
Khang phi nghe xong chậm rãi thở ra một hơi, quay đầu nhìn Dương Quỳnh đang nằm trên giường, “Bổn cung nói rồi, nàng không phải người ngu.”
Sau khi Phương Phi đến, Khang phi phân phó nàng kiểm tra toàn thân cho Dương Quỳnh.
Kết quả kiểm tra, quả thật Dương Quỳnh trúng phấn mê tình, có điều nàng ngâm mình trong hồ nước, nên dược tính của phấn mê tình đã giảm đáng kể. Nhưng cũng chính bởi vì như vậy mà thân thể của nàng bị tổn hại rất nghiêm trọng. Hơn nữa nhiều chỗ trên tay chân xuất hiện thương tích do giá rét.
Như Quyên biết tâm tư của Khang phi, nhỏ giọng hỏi Phương Phi, “Thanh Diệp nàng... danh tiết...”
Phương Phi là y nữ, đối với loại chuyện này đương nhiên biết rõ, lập tức lắc đầu nói: “Nữ quan Thanh Diệp không sao.”
Lúc này Như Quyên mới yên tâm, quay đầu nhìn Khang phi đang ngồi ở trên giường nhỏ, quả nhiên sắc mặt thoáng dễ nhìn hơn một chút.
Có Phương Phi ở đây, mọi chuyện dễ làm hơn nhiều. Khang phi thấy Phương Phi phân phó cung nữ làm việc đâu vào đấy, trong lòng thoáng yên ổn một chút.
Danh sách chương