Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Mặc Thanh nhanh như chớp nhào tới phía sau lưng Mặc Viêm, thay y lãnh trọn toàn bộ một chưởng này, sau đó mượn lực xoay người ôm Mặc Viêm tránh thoát khỏi thanh kiếm trước mặt.
Mặc Viêm thoát chết nhưng lại làm hại Mặc Thanh bị trọng thương, y lăng lăng nhìn Mặc Thanh phun ra một ngụm máu tươi, nước mắt nhịn không được theo gò má chảy xuống.
Giọt lệ đau thương này không chỉ làm cho Mặc Thanh lo lắng và đau lòng, còn khiến cho Lăng Thanh Diệc vẫn luôn nhìn chằm chằm Mặc Viêm cảm thấy đau đớn.
Biết y không chết, Lăng Thanh Diệc mừng như điên. Hắn dùng tất cả mọi biện pháp, chỉ muốn vượt qua sự phòng vệ nghiêm ngặt của Thiên Tuyệt cung để mang Mặc Viêm đi, vốn muốn hai người có thể ẩn cư tại nơi này, làm cái gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày được trông thấy y, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, vậy mà vẫn bị tìm thấy. Hóa ra mong muốn ẩn cư chẳng qua chỉ là mộng tưởng ngây thơ của một mình hắn mà thôi.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn âm thầm khẩn cầu nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật. Hắn chỉ là quá yêu người này, muốn kề cận với y, muốn làm cho y hài lòng, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hại chết y, nhưng dường như một lần lại một lần hắn chỉ càng đẩy y vào tuyệt lộ.
Lần trước đã bức chết y một lần, nếu không phải có Thần mộ thì người trước mắt sợ là đã vô phương sống lại. Mà giờ khắc này, những thảm kịch ngày đó dường như lại tái diễn một lần nữa, vẫn là hắn đẩy y đi tìm cái chết. Nếu không phải, nếu không phải Mặc Thanh hành động nhanh chóng, sợ rằng y đã trở thành một khối thi thể a…
Ngươi còn muốn y chết thêm lần nữa sao? Cho tới bây giờ tình yêu của ngươi đối với y đều không phải là chuyện may mắn. Lăng Thanh Diệc, ngươi còn không mau tỉnh lại!
Nhìn giọt lệ của y, ngươi còn chưa chịu hiểu ra, y không thương ngươi, cũng chưa bao giờ cần tình yêu của ngươi, ngươi hại y còn chưa đủ sao? Mặc Thanh trọng thương, Mặc Viêm thì không có võ công, Lăng Dự trong lòng nổi lên sát tâm, bây giờ đã nắm được Thiên Tuyệt Lệnh trong tay, giữ lại Mặc Thanh chỉ là một tai họa, nếu không nhờ có Mặc Viêm đột nhiên xông ra, muốn làm Mặc Thanh bị trọng thương là hoàn toàn không có khả năng đi.
Lúc này thiên thời địa lợi đều có, tất cả mọi ưu thế đều thuộc về hắn, lão thiên gia chung quy vẫn có mắt nhìn, Lăng Dự hắn cuối cùng đã có thể thống nhất tam quốc! Ha ha ha!
Không chút lưu tình liền tung ra thêm một chưởng, Mặc Viêm thoáng nhìn thấy, âm thầm di chuyển thân thể muốn thay Mặc Thanh ngăn cản chưởng lực này. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng còn chưa tới, lại nghe được thanh âm tức giận bạo rống của Lăng Dự: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Mặc Viêm quay đầu lại liền thấy Lăng Thanh Diệc đang giao thủ cùng Lăng Dự, võ công Lăng Thanh Diệc từ trước tới nay vẫn luôn vượt trội, ngay cả Lăng Dự cũng không thể chiếm được tiện nghi gì.
Hai cha con bọn cư nhiên lại đánh nhau, là đang chơi trò gia đình sao? Mặc Viêm trong đầu có chút hồ đồ, lại nghe được thanh âm Lăng Thanh Diệc hét lên với y: “Các ngươi đi mau! Phía tây đi năm bước, phía nam đi bảy bước rồi lại hướng về phía đông chín bước là có thể xuất trận”.
Hắn là đang muốn thả bọn họ đi! Mặc Viêm có chút khiếp sợ, nhưng cũng không cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, lập tức đỡ Mặc Thanh đang bị trọng thương, theo lời Lăng Thanh Diệc đã nói chuẩn bị thoát ra ngoài.
Lăng Dự đương nhiên sẽ không để yên nhìn bọn họ thoát đi như vậy, nếu lần này không thể đem hai người kia diệt gọn tận gốc, không chỉ việc thống nhất tam quốc hóa thành bọt nước mà còn phải đối mặt với sự trả thù của Thiên Tuyệt cung.
“Giết hai người đó cho ta!” Những thị vệ đang ngơ ngác nhìn hai phụ tử đánh nhau bị tiếng rống này làm cho thanh tỉnh, đồng loạt cầm kiếm tiến về phía hai người Mặc Viêm.
Lăng Thanh Diệc đang phải đối phó với Lăng Dự, không thể phân thân, chỉ có thể nhìn thị vệ cầm kiếm tiến lên: “Cẩn thận!”.
Nhưng không nghĩ tới Mặc Thanh đột nhiên đứng lên, xoay người đánh về phía mấy tên thị vệ. Hắn từng chiêu trí mạng, không chút lưu tình, trong vòng vài chiêu đã đem mấy người đánh chết tại chỗ.
Ba người phía sau cầm kiếm do dự, nhìn thấy khóe miệng Mặc Thanh chậm rãi tràn ra tơ máu trong lòng đột nhiên sáng tỏ. Trước đó hắn đã ngăn lại năm đại huyệt của mình, không thể sử dụng được nội lực, lại vì cứu Mặc Viêm mà nhận lấy một chưởng, tâm mạch đã sớm bị hao tổn, bây giờ lâm vào tình huống nguy hiểm lại mạnh mẽ giải khai huyệt đạo, sợ rằng thương lại càng thêm thương a, cho rằng hắn không thể chống đỡ được nữa, ba tên thị vệ liếc nhìn nhau cùng giơ kiếm công kích.
Bọn họ quả thực đã đoán đúng, Mặc Thanh thật sự bị thương rất nặng, lúc này đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Thế nhưng bọn họ đã quên mất một điều, người nam nhân này đâu phải là kẻ tầm thường, hắn được cả võ lâm xưng tụng là thần, cho dù bị trọng thương thì vẫn còn thừa sức mà tiêu diệt ba người trước mắt.
Chớp mắt cả ba người đều đồng loạt ngã xuống, trong đôi mắt vẫn còn hiện lên vẻ khiếp sợ và không cam lòng. Mặc Thanh đem người cuối cùng giải quyết xong xuôi thì lập tức phun ra một búng máu, cả người lung lay lảo đảo đổ ầm xuống. Mặc Viêm nhanh chóng tiếp được thân mình của hắn, thấy khuôn mặt Mặc Thanh trắng bệch, trong ngực hoảng loạn tới cực điểm.
Y là đồ đệ của Tư Đồ Bạch Phong, làm sao không nhìn ra Mặc Thanh bây giờ đã bị thương rất nặng, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, nội lực khô kiệt, tâm mạch thì rối loạn, nếu không nhanh chóng trị liệu sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Y đỡ lấy Mặc Thanh chuẩn bị tức tốc rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm Lăng Thanh Diệc gọi y, khó hiểu quay đầu lại thì thấy Lăng Thanh Diệc mang trên mặt thần sắc quyết tuyệt nói: “Mặc Viêm, xin lỗi”.
Mặc Viêm còn chưa kịp nói gì, hình ảnh trước mặt đột nhiên biến đổi, xung quanh tràn ngập sương mù dày đặc, vây toàn bộ thi thể cùng Lăng Thanh Diệc và Lăng Dự vào bên trong, nháy mắt nơi này trở nên lặng ngắt, không có một chút âm thanh nào, phảng phất như ở bên kia sương mù không có bất kỳ thứ gì cả.
Mặc Viêm cũng không suy nghĩ nhiều về tâm tư của Lăng Thanh Diệc, y lúc này chỉ một lòng muốn cứu Mặc Thanh mà thôi.
Bọn họ nhanh chóng ly khai khỏi khu vực sương mù, vốn cho rằng đã có thể cứu được Mặc Thanh, nhưng một giây sau lại như rơi vào trong hầm băng. Tâm tư Lăng Dự quả nhiên kín đáo, hắn chỉ mang theo một số người đi vào truy tìm Lăng Thanh Diệc, đề phòng Lăng Thanh Diệc thừa cơ trốn thoát, trước đó đã để lại một số người canh giữ bên ngoài.
Mấy người kia vừa nhìn thấy hai người họ đi ra, không nói hai lời lập tức rút kiếm bao vây. Mấy người thị vệ kia nhìn thấy Mặc Thanh bị trọng thương gần như hôn mê, còn Mặc Viêm đã sớm mất hết võ công, nắm lấy cơ hội cùng đồng loạt xông lên tấn công.
Giết được Thiên Tuyệt cung chủ là việc vinh quang biết bao a, sợ rằng toàn bộ võ lâm cũng phải khiếp sợ một phen, đến lúc đó vừa có được danh tiếng lại giải quyết được mối nguy hại, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Y hiện giờ không có võ công tuyệt đối không thể nào trốn thoát khỏi khinh công của những tên này, hơn nữa Mặc Thanh lại bị trọng thương, đỡ thêm một người gần như hôn mê, việc trốn thoát là bất khả thi.
Mắt thấy bọn họ vô luận thế nào cũng không tránh khỏi cái chết, Mặc Viêm đột nhiên bất động thanh sắc nhẹ nhàng đỡ Mặc Thanh ngồi xuống đất, sau đó rút ra chủy thủ trên người Mặc Thanh.
Bốn người thị vệ hai mắt nhìn nhau có chút không xác định được, bộ dáng của Mặc Viêm hình như là muốn cùng bọn họ đánh một trận, nhưng không phải y đã mất hết toàn bộ võ công rồi sao?
Không đợi bọn họ minh bạch mọi chuyện Mặc Viêm đã lập tức tấn công. Đối với nhân sĩ võ lâm mà nói không có võ công quả thực chỉ như một phế nhân, thế nhưng với y thì lại bất đồng, kiếp trước y làm sát thủ, cho dù không có nội lực thì không có nghĩa y thực sự yếu đuối.
Từ nhỏ y đã liên tục luyện đao ngày đêm, lúc này mới chính thức phát huy thực lực mạnh nhất của nó, chủy thủ so với trường kiếm thì nhẹ nhàng và tiện lợi hơn rất nhiều, tốc độ của y lại rất nhanh, cho dù không có nội lực thì tốc độ rút đao của y so với người khác đã mau hơn rất nhiều.
Trong giây lát đã có một người bị cắt đứt yết hầu rồi ngã xuống, ba người còn lại sợ hãi không thôi càng thêm cảnh giác hơn nữa. Cảnh giới của thuật ám sát chính là đánh lén, giết người ngay lúc người đó trở tay không kịp, hơn nữa rút chủy thủ phải mau và nhẹ nhàng. Thế nhưng song phương đối diện đánh nhau sẽ làm tăng lợi thế cho phạm vi công kích của trường kiếm, sẽ làm hiện rõ ra khuyết điểm của chủy thủ.
Trên người Mặc Viêm đã có vài vệt máu đỏ nhưng y lại không thể công kích đối phương một cách hiệu quả. Ba người kia nhìn thấy y dùng một kích đã có thể đoạt mệnh đều rất cẩn thận giữ vững khoảng cách với y.
Vết thương trên người càng lúc càng nhiều, y vì bị mất máu quá nhiều mà nhất thời ngã xuống, lúc này sợ là không kịp chữa trị Mặc Thanh rồi, cho dù y chết cũng không sao nhưng Mặc Thanh tuyệt đối không thể xảy ra bất luận chuyện gì!
Mặc Viêm đột nhiên vô lực ngã xuống, chủy thủ cũng rơi khỏi tay, y thở hổn hển, cố gắng dùng hết sức nhưng vẫn không thể cầm chủy thủ lên, một thân thanh y đều bị trường kiếm chém đứt, vết thương toàn thân không ngừng chảy máu, chật vật không thôi.
Ba thị vệ nhìn y vô lực tái chiến, không khỏi cười rộ lên: “Còn không chịu chết!”
“Không có nội lực mà có thể chiến đấu với chúng ta lâu như vậy, quả không hổ là thiếu cung chủ Thiên Tuyệt cung. Để bọn ta tiễn hai cha con ngươi cùng nhau xuống địa ngục a!”
Mặc Viêm cúi thấp đầu không nói lời nào, khóe mắt lại liếc nhìn gót chân bọn chúng. Ba người kia lại càng đắc ý, nhìn bộ dáng y vô lực, tê liệt ngã xuống có chút yên lòng, từ từ đi đến chuẩn bị cho y kích trí mạng.
Mặc Viêm nhìn ba người càng lúc càng tiến gần, trong mắt hiện lên một tia sáng. Mau, mau lên nữa, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần tới được khoảng cách mà y cần, y có thể giết chết đối phương trong nháy mắt. Chỉ cần có người đi vào trong phạm vi của y thì không một ai có thể sống sót, một người cũng không ngoại lệ.
Ngay khi ba người tới đúng chỗ, Mặc Viêm vốn đang té trên mặt đất đột nhiên nhanh như chớp cầm lấy chủy thủ, người đầu tiên hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị y cắt đứt yết hầu.
Người thứ hai cố gắng rút kiếm cũng bị Mặc Viêm dùng chủy thủ đánh hạ. Thế nhưng dù sao cũng là người không có nội lực, trước đó đã cùng lúc hạ gục hai người, động tác của y và tốc độ xuất đao có mau hơn nữa, thì với người thứ ba cũng sẽ bị chậm hơn một chút.
Người thứ ba không bị y đánh trúng, ngược lại còn rút kiếm đâm về phía y. Cự ly thật sự quá gần, mà Mặc Viêm lại bởi vì quán tính căn bản không thể tránh thoát được đường kiếm của kẻ kia.
Coi như là chết cũng muốn cùng người kia đồng vu quy tận, cho dù hiện tại y có thể thoát chết e rằng cũng không thể cứu Mặc Thanh được nữa.
Y ngay lập tức ra quyết định đón lấy đường kiếm của kẻ kia, chủy thủ trong tay cũng chuẩn bị ra một kích trí mạng. Thế nhưng Mặc Thanh vốn gần như hôn mê lại đột ngột chen vào ôm lấy toàn bộ cơ thể y, đem thân mình lãnh trọn một kiếm, mà chủy thủ trong tay Mặc Viêm cũng cùng một lúc đâm vào trái tim kẻ kia.
Bên tai là thanh âm kẻ đó ngã xuống nhưng Mặc Viêm cái gì cũng không thấy được, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh Mặc Thanh ngã vào lòng mình.
Một kiếm kia đã đâm xuyên qua ngực của hắn, hơn nữa còn đâm trúng phổi, trước đó hắn còn bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, không còn kịp rồi, cái gì cũng không kịp nữa rồi, cho dù có Hoa Đà ở đây, cho dù có trở về thế kỷ hai mươi mốt cũng không thể cứu sống hắn được nữa rồi.
Mặc Thanh khẽ ngẩng đầu nhìn y, nhãn thần bắt đầu tan ra. Mặc Viêm nước mắt như thủy triều rơi xuống, y hoàn toàn không biết nói gì nữa, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, bản thân sẽ đi cùng hắn.
Mặc Thanh làm sao không biết được suy nghĩ của y: “Viêm nhi…Ta…”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã hoàn toàn bất động, Thiên Tuyệt cung chủ không ai bì kịp kia cứ như vậy mà nhẹ nhàng ly khai nhân thế…
Mặc Viêm thoát chết nhưng lại làm hại Mặc Thanh bị trọng thương, y lăng lăng nhìn Mặc Thanh phun ra một ngụm máu tươi, nước mắt nhịn không được theo gò má chảy xuống.
Giọt lệ đau thương này không chỉ làm cho Mặc Thanh lo lắng và đau lòng, còn khiến cho Lăng Thanh Diệc vẫn luôn nhìn chằm chằm Mặc Viêm cảm thấy đau đớn.
Biết y không chết, Lăng Thanh Diệc mừng như điên. Hắn dùng tất cả mọi biện pháp, chỉ muốn vượt qua sự phòng vệ nghiêm ngặt của Thiên Tuyệt cung để mang Mặc Viêm đi, vốn muốn hai người có thể ẩn cư tại nơi này, làm cái gì cũng được, chỉ cần mỗi ngày được trông thấy y, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, vậy mà vẫn bị tìm thấy. Hóa ra mong muốn ẩn cư chẳng qua chỉ là mộng tưởng ngây thơ của một mình hắn mà thôi.
Từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, hắn vẫn luôn âm thầm khẩn cầu nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật. Hắn chỉ là quá yêu người này, muốn kề cận với y, muốn làm cho y hài lòng, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hại chết y, nhưng dường như một lần lại một lần hắn chỉ càng đẩy y vào tuyệt lộ.
Lần trước đã bức chết y một lần, nếu không phải có Thần mộ thì người trước mắt sợ là đã vô phương sống lại. Mà giờ khắc này, những thảm kịch ngày đó dường như lại tái diễn một lần nữa, vẫn là hắn đẩy y đi tìm cái chết. Nếu không phải, nếu không phải Mặc Thanh hành động nhanh chóng, sợ rằng y đã trở thành một khối thi thể a…
Ngươi còn muốn y chết thêm lần nữa sao? Cho tới bây giờ tình yêu của ngươi đối với y đều không phải là chuyện may mắn. Lăng Thanh Diệc, ngươi còn không mau tỉnh lại!
Nhìn giọt lệ của y, ngươi còn chưa chịu hiểu ra, y không thương ngươi, cũng chưa bao giờ cần tình yêu của ngươi, ngươi hại y còn chưa đủ sao? Mặc Thanh trọng thương, Mặc Viêm thì không có võ công, Lăng Dự trong lòng nổi lên sát tâm, bây giờ đã nắm được Thiên Tuyệt Lệnh trong tay, giữ lại Mặc Thanh chỉ là một tai họa, nếu không nhờ có Mặc Viêm đột nhiên xông ra, muốn làm Mặc Thanh bị trọng thương là hoàn toàn không có khả năng đi.
Lúc này thiên thời địa lợi đều có, tất cả mọi ưu thế đều thuộc về hắn, lão thiên gia chung quy vẫn có mắt nhìn, Lăng Dự hắn cuối cùng đã có thể thống nhất tam quốc! Ha ha ha!
Không chút lưu tình liền tung ra thêm một chưởng, Mặc Viêm thoáng nhìn thấy, âm thầm di chuyển thân thể muốn thay Mặc Thanh ngăn cản chưởng lực này. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng còn chưa tới, lại nghe được thanh âm tức giận bạo rống của Lăng Dự: “Ngươi làm cái gì vậy!”
Mặc Viêm quay đầu lại liền thấy Lăng Thanh Diệc đang giao thủ cùng Lăng Dự, võ công Lăng Thanh Diệc từ trước tới nay vẫn luôn vượt trội, ngay cả Lăng Dự cũng không thể chiếm được tiện nghi gì.
Hai cha con bọn cư nhiên lại đánh nhau, là đang chơi trò gia đình sao? Mặc Viêm trong đầu có chút hồ đồ, lại nghe được thanh âm Lăng Thanh Diệc hét lên với y: “Các ngươi đi mau! Phía tây đi năm bước, phía nam đi bảy bước rồi lại hướng về phía đông chín bước là có thể xuất trận”.
Hắn là đang muốn thả bọn họ đi! Mặc Viêm có chút khiếp sợ, nhưng cũng không cố gắng tìm hiểu nguyên nhân, lập tức đỡ Mặc Thanh đang bị trọng thương, theo lời Lăng Thanh Diệc đã nói chuẩn bị thoát ra ngoài.
Lăng Dự đương nhiên sẽ không để yên nhìn bọn họ thoát đi như vậy, nếu lần này không thể đem hai người kia diệt gọn tận gốc, không chỉ việc thống nhất tam quốc hóa thành bọt nước mà còn phải đối mặt với sự trả thù của Thiên Tuyệt cung.
“Giết hai người đó cho ta!” Những thị vệ đang ngơ ngác nhìn hai phụ tử đánh nhau bị tiếng rống này làm cho thanh tỉnh, đồng loạt cầm kiếm tiến về phía hai người Mặc Viêm.
Lăng Thanh Diệc đang phải đối phó với Lăng Dự, không thể phân thân, chỉ có thể nhìn thị vệ cầm kiếm tiến lên: “Cẩn thận!”.
Nhưng không nghĩ tới Mặc Thanh đột nhiên đứng lên, xoay người đánh về phía mấy tên thị vệ. Hắn từng chiêu trí mạng, không chút lưu tình, trong vòng vài chiêu đã đem mấy người đánh chết tại chỗ.
Ba người phía sau cầm kiếm do dự, nhìn thấy khóe miệng Mặc Thanh chậm rãi tràn ra tơ máu trong lòng đột nhiên sáng tỏ. Trước đó hắn đã ngăn lại năm đại huyệt của mình, không thể sử dụng được nội lực, lại vì cứu Mặc Viêm mà nhận lấy một chưởng, tâm mạch đã sớm bị hao tổn, bây giờ lâm vào tình huống nguy hiểm lại mạnh mẽ giải khai huyệt đạo, sợ rằng thương lại càng thêm thương a, cho rằng hắn không thể chống đỡ được nữa, ba tên thị vệ liếc nhìn nhau cùng giơ kiếm công kích.
Bọn họ quả thực đã đoán đúng, Mặc Thanh thật sự bị thương rất nặng, lúc này đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực. Thế nhưng bọn họ đã quên mất một điều, người nam nhân này đâu phải là kẻ tầm thường, hắn được cả võ lâm xưng tụng là thần, cho dù bị trọng thương thì vẫn còn thừa sức mà tiêu diệt ba người trước mắt.
Chớp mắt cả ba người đều đồng loạt ngã xuống, trong đôi mắt vẫn còn hiện lên vẻ khiếp sợ và không cam lòng. Mặc Thanh đem người cuối cùng giải quyết xong xuôi thì lập tức phun ra một búng máu, cả người lung lay lảo đảo đổ ầm xuống. Mặc Viêm nhanh chóng tiếp được thân mình của hắn, thấy khuôn mặt Mặc Thanh trắng bệch, trong ngực hoảng loạn tới cực điểm.
Y là đồ đệ của Tư Đồ Bạch Phong, làm sao không nhìn ra Mặc Thanh bây giờ đã bị thương rất nặng, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng, nội lực khô kiệt, tâm mạch thì rối loạn, nếu không nhanh chóng trị liệu sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Y đỡ lấy Mặc Thanh chuẩn bị tức tốc rời đi, đột nhiên nghe được thanh âm Lăng Thanh Diệc gọi y, khó hiểu quay đầu lại thì thấy Lăng Thanh Diệc mang trên mặt thần sắc quyết tuyệt nói: “Mặc Viêm, xin lỗi”.
Mặc Viêm còn chưa kịp nói gì, hình ảnh trước mặt đột nhiên biến đổi, xung quanh tràn ngập sương mù dày đặc, vây toàn bộ thi thể cùng Lăng Thanh Diệc và Lăng Dự vào bên trong, nháy mắt nơi này trở nên lặng ngắt, không có một chút âm thanh nào, phảng phất như ở bên kia sương mù không có bất kỳ thứ gì cả.
Mặc Viêm cũng không suy nghĩ nhiều về tâm tư của Lăng Thanh Diệc, y lúc này chỉ một lòng muốn cứu Mặc Thanh mà thôi.
Bọn họ nhanh chóng ly khai khỏi khu vực sương mù, vốn cho rằng đã có thể cứu được Mặc Thanh, nhưng một giây sau lại như rơi vào trong hầm băng. Tâm tư Lăng Dự quả nhiên kín đáo, hắn chỉ mang theo một số người đi vào truy tìm Lăng Thanh Diệc, đề phòng Lăng Thanh Diệc thừa cơ trốn thoát, trước đó đã để lại một số người canh giữ bên ngoài.
Mấy người kia vừa nhìn thấy hai người họ đi ra, không nói hai lời lập tức rút kiếm bao vây. Mấy người thị vệ kia nhìn thấy Mặc Thanh bị trọng thương gần như hôn mê, còn Mặc Viêm đã sớm mất hết võ công, nắm lấy cơ hội cùng đồng loạt xông lên tấn công.
Giết được Thiên Tuyệt cung chủ là việc vinh quang biết bao a, sợ rằng toàn bộ võ lâm cũng phải khiếp sợ một phen, đến lúc đó vừa có được danh tiếng lại giải quyết được mối nguy hại, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Y hiện giờ không có võ công tuyệt đối không thể nào trốn thoát khỏi khinh công của những tên này, hơn nữa Mặc Thanh lại bị trọng thương, đỡ thêm một người gần như hôn mê, việc trốn thoát là bất khả thi.
Mắt thấy bọn họ vô luận thế nào cũng không tránh khỏi cái chết, Mặc Viêm đột nhiên bất động thanh sắc nhẹ nhàng đỡ Mặc Thanh ngồi xuống đất, sau đó rút ra chủy thủ trên người Mặc Thanh.
Bốn người thị vệ hai mắt nhìn nhau có chút không xác định được, bộ dáng của Mặc Viêm hình như là muốn cùng bọn họ đánh một trận, nhưng không phải y đã mất hết toàn bộ võ công rồi sao?
Không đợi bọn họ minh bạch mọi chuyện Mặc Viêm đã lập tức tấn công. Đối với nhân sĩ võ lâm mà nói không có võ công quả thực chỉ như một phế nhân, thế nhưng với y thì lại bất đồng, kiếp trước y làm sát thủ, cho dù không có nội lực thì không có nghĩa y thực sự yếu đuối.
Từ nhỏ y đã liên tục luyện đao ngày đêm, lúc này mới chính thức phát huy thực lực mạnh nhất của nó, chủy thủ so với trường kiếm thì nhẹ nhàng và tiện lợi hơn rất nhiều, tốc độ của y lại rất nhanh, cho dù không có nội lực thì tốc độ rút đao của y so với người khác đã mau hơn rất nhiều.
Trong giây lát đã có một người bị cắt đứt yết hầu rồi ngã xuống, ba người còn lại sợ hãi không thôi càng thêm cảnh giác hơn nữa. Cảnh giới của thuật ám sát chính là đánh lén, giết người ngay lúc người đó trở tay không kịp, hơn nữa rút chủy thủ phải mau và nhẹ nhàng. Thế nhưng song phương đối diện đánh nhau sẽ làm tăng lợi thế cho phạm vi công kích của trường kiếm, sẽ làm hiện rõ ra khuyết điểm của chủy thủ.
Trên người Mặc Viêm đã có vài vệt máu đỏ nhưng y lại không thể công kích đối phương một cách hiệu quả. Ba người kia nhìn thấy y dùng một kích đã có thể đoạt mệnh đều rất cẩn thận giữ vững khoảng cách với y.
Vết thương trên người càng lúc càng nhiều, y vì bị mất máu quá nhiều mà nhất thời ngã xuống, lúc này sợ là không kịp chữa trị Mặc Thanh rồi, cho dù y chết cũng không sao nhưng Mặc Thanh tuyệt đối không thể xảy ra bất luận chuyện gì!
Mặc Viêm đột nhiên vô lực ngã xuống, chủy thủ cũng rơi khỏi tay, y thở hổn hển, cố gắng dùng hết sức nhưng vẫn không thể cầm chủy thủ lên, một thân thanh y đều bị trường kiếm chém đứt, vết thương toàn thân không ngừng chảy máu, chật vật không thôi.
Ba thị vệ nhìn y vô lực tái chiến, không khỏi cười rộ lên: “Còn không chịu chết!”
“Không có nội lực mà có thể chiến đấu với chúng ta lâu như vậy, quả không hổ là thiếu cung chủ Thiên Tuyệt cung. Để bọn ta tiễn hai cha con ngươi cùng nhau xuống địa ngục a!”
Mặc Viêm cúi thấp đầu không nói lời nào, khóe mắt lại liếc nhìn gót chân bọn chúng. Ba người kia lại càng đắc ý, nhìn bộ dáng y vô lực, tê liệt ngã xuống có chút yên lòng, từ từ đi đến chuẩn bị cho y kích trí mạng.
Mặc Viêm nhìn ba người càng lúc càng tiến gần, trong mắt hiện lên một tia sáng. Mau, mau lên nữa, chỉ còn một chút nữa thôi, chỉ cần tới được khoảng cách mà y cần, y có thể giết chết đối phương trong nháy mắt. Chỉ cần có người đi vào trong phạm vi của y thì không một ai có thể sống sót, một người cũng không ngoại lệ.
Ngay khi ba người tới đúng chỗ, Mặc Viêm vốn đang té trên mặt đất đột nhiên nhanh như chớp cầm lấy chủy thủ, người đầu tiên hoàn toàn không kịp phản ứng đã bị y cắt đứt yết hầu.
Người thứ hai cố gắng rút kiếm cũng bị Mặc Viêm dùng chủy thủ đánh hạ. Thế nhưng dù sao cũng là người không có nội lực, trước đó đã cùng lúc hạ gục hai người, động tác của y và tốc độ xuất đao có mau hơn nữa, thì với người thứ ba cũng sẽ bị chậm hơn một chút.
Người thứ ba không bị y đánh trúng, ngược lại còn rút kiếm đâm về phía y. Cự ly thật sự quá gần, mà Mặc Viêm lại bởi vì quán tính căn bản không thể tránh thoát được đường kiếm của kẻ kia.
Coi như là chết cũng muốn cùng người kia đồng vu quy tận, cho dù hiện tại y có thể thoát chết e rằng cũng không thể cứu Mặc Thanh được nữa.
Y ngay lập tức ra quyết định đón lấy đường kiếm của kẻ kia, chủy thủ trong tay cũng chuẩn bị ra một kích trí mạng. Thế nhưng Mặc Thanh vốn gần như hôn mê lại đột ngột chen vào ôm lấy toàn bộ cơ thể y, đem thân mình lãnh trọn một kiếm, mà chủy thủ trong tay Mặc Viêm cũng cùng một lúc đâm vào trái tim kẻ kia.
Bên tai là thanh âm kẻ đó ngã xuống nhưng Mặc Viêm cái gì cũng không thấy được, trong mắt chỉ toàn là hình ảnh Mặc Thanh ngã vào lòng mình.
Một kiếm kia đã đâm xuyên qua ngực của hắn, hơn nữa còn đâm trúng phổi, trước đó hắn còn bị tổn thương nghiêm trọng như vậy, không còn kịp rồi, cái gì cũng không kịp nữa rồi, cho dù có Hoa Đà ở đây, cho dù có trở về thế kỷ hai mươi mốt cũng không thể cứu sống hắn được nữa rồi.
Mặc Thanh khẽ ngẩng đầu nhìn y, nhãn thần bắt đầu tan ra. Mặc Viêm nước mắt như thủy triều rơi xuống, y hoàn toàn không biết nói gì nữa, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm, bản thân sẽ đi cùng hắn.
Mặc Thanh làm sao không biết được suy nghĩ của y: “Viêm nhi…Ta…”
Lời còn chưa dứt thì hắn đã hoàn toàn bất động, Thiên Tuyệt cung chủ không ai bì kịp kia cứ như vậy mà nhẹ nhàng ly khai nhân thế…
Danh sách chương