Mặc Viêm cứ mãi lang thang trong thế giới hắc ám, thủy chung không tìm thấy lối ra, cũng không thấy bất luận một tia sáng nào. Y không biết con người sau khi chết có quanh quẩn trong bóng tối như vậy không, hay chỉ có mình y là đặc biệt.
Hoàng tuyền, vong xuyên, chẳng lẽ đều là giả sao? Sao đi mãi mà vẫn không thấy gì cả.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên y bị một đạo bạch quang bao phủ, sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ, toàn thân bắt đầu tràn ra cảm giác ấm áp.
Trong nháy mắt, y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, người vốn không sợ trời không sợ đất như y giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi đến cực điểm, y sợ sẽ quên mất bản thân, quên mất Mặc Thanh, quên đi phần kí ức này.
Được sống lại nghĩa là phải quên đi hết thảy, nếu như vậy y thà rằng cả đời này mình vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối. Ít nhất…trong lòng y vẫn thấy ấm áp, vẫn thấy chút an ủi. Ở nơi đó tất cả đều tràn đầy hình ảnh về Mặc Thanh.
Y đột nhiên mở choàng mắt, hơi thở gấp gáp, đập vào mắt là một khung cảnh bài trí cổ xưa vô cùng mộc mạc, xung quanh thật im lặng, tựa hồ chỉ có một mình y.
Thế nhưng y vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, nhớ rõ bản thân là ai, nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong kiếp này, nhớ rõ Mặc Thanh! Tim của y đột nhiên chùng xuống, hoàn hảo, y vẫn nhớ rõ, không có quên, thật tốt, như vậy dù cho có xảy ra chuyện gì, y vẫn có thể chống đỡ để bản thân sống sót.
Kinh ngạc hơn chính là, giây tiếp theo y phát hiện kinh mạch tứ chi của mình cư nhiên đã liền lại, hơn nữa không hề có vẻ vô lực mà còn có thể tiếp xúc được mọi thứ, vén ống tay áo lên, nhìn thấy cánh tay mình trơn nhẵn như chưa từng chịu thương tổn gì, nhưng đó còn chưa phải là kinh ngạc lớn nhất.
Y không thể tin được bản thân lại nghe thấy thanh âm mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong.
“Viêm nhi…”
Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mặc Thanh đang đứng cạnh cửa nhìn y, trong mắt hiện lên một tia vui sướng cùng thỏa mãn.
“Cha…” Mặc Viêm nhịn không được mở miệng.
Y vẫn luôn gọi Mặc Thanh là phụ thân, lúc này lại theo bản năng đổi thành cha, có lẽ điều này ngay cả y cũng không phát giác.
Mặc Thanh bước tới, ôm chặt y vào lòng, hai người hồi lâu vẫn không hề nói chuyện, làm cho lần xa nhau này thêm vạn phần cảm khái.
Đến khi Mặc Viêm nhịn không được đẩy Mặc Thanh ra.
“Cha, tay người làm sao vậy?” Y nằm trong lòng Mặc Thanh, lại ngửi được mùi vị của máu. Ngẩng lên liền thấy hắn dùng một vạt áo hắc sắc buộc tay lại thành một đoàn. Mặc Thanh hơi nhíu mày, không mấy để ý.
“Không có gì, chỉ là lúc ôm ngươi lên bị chút thương vặt thôi”.
Mặc Viêm lại vô cùng kiên trì: “Không được, để ta xem một chút”. Vừa nói vừa kéo tay Mặc Thanh về phía mình, lúc này mới thật cẩn thận kéo vạt áo ra, lộ ra bàn tay bên trong đã huyết nhục mơ hồ.
Hốc mắt Mặc Viêm lập tức đỏ lên. Y không phải tiểu hài tử, bản thân rõ ràng đã chết, giờ lại có thể sống sờ sờ ở đây, nhất định là Mặc Thanh đã mang y đi tìm Thần mộ. Nhưng có thể khiến Mặc Thanh bị thương nặng như thế này, Thần mộ xem ra cũng không phải dễ dàng mà vào được, càng không biết trên đường đi hắn phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Mặc Viêm từ trước đến nay giết người không chớp mắt, thế nhưng lại nhịn không được muốn rơi lệ.
Mặc Thanh bị lệ trên khóe mắt y làm giật mình, nâng tay trái nhẹ nhàng lau đi: “Viêm nhi, ngươi đau chỗ nào sao?” Mặc Thanh cao thấp xem xét trên người y, lại không tìm thấy vết thương nào.
Mặc Viêm cuối cùng không chịu được nữa, vùi đầu vào lòng Mặc Thanh, cúi người nức nở không ngừng.
Đợi đến khi y phát tiết xong mới căm giận nói: “Sau này đừng tốt với ta như vậy nữa”. Bằng không y càng không biết phải làm sao bây giờ, Mặc Thanh như vậy khiến cho trái tim y đều đau.
Mặc Thanh lại bị những lời này làm cho không thoải mái, nâng cằm Mặc Viêm nhìn về phía mình: “Ta càng muốn đối tốt với ngươi, chỉ một mình ngươi mà thôi”. Sau đó giống như tuyên thệ, không chút do dự hôn lên môi Mặc Viêm.
Trong đầu Mặc Viêm “oanh” một tiếng trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác mở miệng, khiến cho đầu lưỡi của hắn ở trong khoang miệng y tiến tiến xuất xuất, cướp đi hô hấp cùng suy nghĩ.
Lúc Mặc Thanh buông Mặc Viêm ra, nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ, trở nên ướt át diễm lệ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó càng lúc càng dâng tràn.
Ngay lúc hắn muốn tiến gần hơn, Mặc Viêm lại đột nhiên kéo y phục hắn, khẩn cầu nói: “Cha, thượng dược trước đi”. Sau đó mới dùng một loại ánh mắt như muốn khóc nhìn tay phải của hắn.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nếu mình không bôi thuốc, sợ là hài tử này sẽ nhớ mãi không thôi.
Mặc Thanh thuần thục đi đến bên chiếc tủ kia, mở một ngăn kéo trong đó lấy ra một cái bình, bên trong là một ít thuốc mỡ. Hắn sát dược lên tay phải của mình, miệng vết thương lấy một tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt liền khép lại.
Loại hiệu quả khó tin này khiến cho Mặc Viêm ngây ngẩn cả người. Bất quá ngay cả người chết còn có thể cứu sống, thần dược liền da thịt như vậy cũng không tính là gì, chẳng qua dược này nếu rơi vào tay nhân sĩ giang hồ, chỉ sợ sẽ trở thành tuyệt thế hảo dược vạn kim khó cầu.
Mặc Thanh vốn định dùng xong sẽ cất trở về, đột nhiên lại nghĩ ra một ý tưởng, liền đem nó cất vào trong ngực. Xoay người, ôm ngang lấy Mặc Viêm vẫn còn đang ngơ ngác, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Mặc Viêm có chút bối rối, lăng lăng nhìn Mặc Thanh bế y vào phòng. Còn chưa kịp mở miệng, Mặc Thanh lại một lần nữa hôn lên môi y, sau đó đôi tay linh hoạt kia bắt đầu giải khai xiêm y của y.
Sao lại như vậy! Mặc Viêm không thể tin mở to mắt nhìn, người này rốt cuộc là ai a? Mặc Thanh sao có thể làm ra chuyện như vậy, y quả thật không thể tin được người trước mắt này chính là phụ thân đại nhân trong lòng y.
“Cha, người muốn làm gì?” Mặc Viêm có chút sợ hãi.
Mặc Thanh không nói hai lời kéo tay y phủ lên thứ đã sớm cương cứng vận sức chờ phát động của mình, đôi môi khẽ nhếch, thanh âm khàn khàn nói: “Viêm nhi, ngươi thật sự không biết sao?”
Ngữ khí hấp dẫn cùng khêu gợi như vậy khiến thân thể Mặc Viêm lập tức nóng lên.
Mặc Thanh cười tỏ vẻ hiểu rõ, rồi mới trực tiếp cầm lấy phân thân của y, cao thấp vỗ về chơi đùa. Khóe miệng còn mang theo nụ cười xấu xa: “Nguyên lai Viêm nhi cũng không chờ được rồi a”.
Mặc Viêm mặt đỏ như lửa đốt, vội vàng giải thích: “Không phải như thế!”
“Nga? Vậy là thế nào? Như vậy sao?” Nói xong, Mặc Thanh liền trực tiếp cúi đầu, đưa phân thân y ngậm vào trong miệng. Cả người Mặc Viêm như hóa đá, khó tin nhìn một màn này.
Đầu lưỡi Mặc Thanh ở đỉnh phân thân y không ngừng đảo qua lại, sau đó còn dùng cặp mắt kim sắc kia, vừa hấp dẫn vừa tà mị liếc nhìn y, máu toàn thân Mặc Viêm đều muốn dồn hết về phía hạ thân, ngọc hành vốn đang cương cứng kia càng trướng lớn thêm vài phần.
Khóe môi Mặc Thanh mang theo nụ cười tà khí, sau đó cố ý dùng đầu lưỡi liếm ngọc hành kia, cuối cùng còn ngậm cả hai khỏa tiểu cầu vào miệng.
Mặc Viêm dám thề, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc Mặc Thanh sẽ khẩu giao cho mình, cho nên thời điểm phát sinh chuyện này, y hưng phấn đến độ không còn là mình nữa. Y chỉ có thể ngẩng đầu, khó chịu mà rên rỉ ra tiếng, vì sao loại cảm giác này lại như muốn đem tất cả lý trí của y thiêu đốt đến tận cùng.
Hai tay Mặc Thanh bắt đầu tăng nhanh tốc độ, linh hoạt biến đổi các loại tư thế, đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng khiêu khích thứ cương cứng kia. Loại khoái cảm này khiến cho mọi giác quan của Mặc Viêm như thể đều bị hắn nắm giữ. Tuy rằng toàn thân Mặc Viêm không chỗ nào không bị Mặc Thanh nếm qua, thế nhưng một Mặc Viêm thanh tỉnh như lúc này lại là lần đầu tiên, cho nên hắn cũng cảm thấy thật hưng phấn.
Động tác trên hai tay không ngừng biến hóa, Mặc Viêm ngoại trừ bất lực rên rỉ, cũng chỉ có bất lực rên rỉ.
Cuối cùng y nhịn không được mạnh mẽ cong thắt lưng, đem nhiệt lưu toàn bộ bắn ra. Thân mình cũng từ trong run rẩy đạt tới cao trào.
Nhưng điều khiến cho y cảm thấy hưng phấn đến không thể tin được chính là, y nhìn thấy Mặc Thanh cư nhiên đem toàn bộ bạch trọc của mình nuốt vào. Mặc Thanh liếm khô một ít bạch trọc còn vương trên khóe môi, sau đó nhìn y mỉm cười cực kỳ tà ác.
Hắn ở ngay trước mặt Mặc Viêm, đem xiêm y của mình từng cái từng cái cởi ra, trong đôi mắt kim sắc hiện lên một tia mong đợi. Hắn dùng một loại ngữ điệu thực câu nhân nói với Mặc Viêm.
“Viêm nhi, hiện tại đến lượt ta.”
to be continued…
Woa woa woa…Thanh ca sắp ăn sạch bé Viêm rồi, Thanh ca đúng là một con sói đói ngàn năm mà!!!!
Chậc chậc, kỳ này là bé Viêm nhà ta toi rồi…Hu hu hu ++
Chương này bé Viêm gọi Thanh ca là cha, tức là cách gọi của người hiện đại, đây là do bé vừa mới tỉnh lại còn chút mơ hồ lại bị phụ thân mình kéo lên giường làm cho loạn thần trí như vậy nên mới buột miệng gọi theo cách hiện đại.
Còn Thanh ca thì vẫn xưng là phụ thân như thường nha.
Các chương sau ta sẽ cho bé gọi là phụ thân như bình thường, ta thấy từ phụ thân có vẻ hay hơn a.
Hí hí, chúng ta theo dõi hai cha con nhà này tiếp thôi…
Hoàng tuyền, vong xuyên, chẳng lẽ đều là giả sao? Sao đi mãi mà vẫn không thấy gì cả.
Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên y bị một đạo bạch quang bao phủ, sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ, toàn thân bắt đầu tràn ra cảm giác ấm áp.
Trong nháy mắt, y đột nhiên cảm thấy sợ hãi, người vốn không sợ trời không sợ đất như y giờ phút này lại cảm thấy sợ hãi đến cực điểm, y sợ sẽ quên mất bản thân, quên mất Mặc Thanh, quên đi phần kí ức này.
Được sống lại nghĩa là phải quên đi hết thảy, nếu như vậy y thà rằng cả đời này mình vĩnh viễn bị nhốt trong bóng tối. Ít nhất…trong lòng y vẫn thấy ấm áp, vẫn thấy chút an ủi. Ở nơi đó tất cả đều tràn đầy hình ảnh về Mặc Thanh.
Y đột nhiên mở choàng mắt, hơi thở gấp gáp, đập vào mắt là một khung cảnh bài trí cổ xưa vô cùng mộc mạc, xung quanh thật im lặng, tựa hồ chỉ có một mình y.
Thế nhưng y vẫn có thể nhớ rất rõ ràng, nhớ rõ bản thân là ai, nhớ rõ những chuyện đã xảy ra trong kiếp này, nhớ rõ Mặc Thanh! Tim của y đột nhiên chùng xuống, hoàn hảo, y vẫn nhớ rõ, không có quên, thật tốt, như vậy dù cho có xảy ra chuyện gì, y vẫn có thể chống đỡ để bản thân sống sót.
Kinh ngạc hơn chính là, giây tiếp theo y phát hiện kinh mạch tứ chi của mình cư nhiên đã liền lại, hơn nữa không hề có vẻ vô lực mà còn có thể tiếp xúc được mọi thứ, vén ống tay áo lên, nhìn thấy cánh tay mình trơn nhẵn như chưa từng chịu thương tổn gì, nhưng đó còn chưa phải là kinh ngạc lớn nhất.
Y không thể tin được bản thân lại nghe thấy thanh âm mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong.
“Viêm nhi…”
Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mặc Thanh đang đứng cạnh cửa nhìn y, trong mắt hiện lên một tia vui sướng cùng thỏa mãn.
“Cha…” Mặc Viêm nhịn không được mở miệng.
Y vẫn luôn gọi Mặc Thanh là phụ thân, lúc này lại theo bản năng đổi thành cha, có lẽ điều này ngay cả y cũng không phát giác.
Mặc Thanh bước tới, ôm chặt y vào lòng, hai người hồi lâu vẫn không hề nói chuyện, làm cho lần xa nhau này thêm vạn phần cảm khái.
Đến khi Mặc Viêm nhịn không được đẩy Mặc Thanh ra.
“Cha, tay người làm sao vậy?” Y nằm trong lòng Mặc Thanh, lại ngửi được mùi vị của máu. Ngẩng lên liền thấy hắn dùng một vạt áo hắc sắc buộc tay lại thành một đoàn. Mặc Thanh hơi nhíu mày, không mấy để ý.
“Không có gì, chỉ là lúc ôm ngươi lên bị chút thương vặt thôi”.
Mặc Viêm lại vô cùng kiên trì: “Không được, để ta xem một chút”. Vừa nói vừa kéo tay Mặc Thanh về phía mình, lúc này mới thật cẩn thận kéo vạt áo ra, lộ ra bàn tay bên trong đã huyết nhục mơ hồ.
Hốc mắt Mặc Viêm lập tức đỏ lên. Y không phải tiểu hài tử, bản thân rõ ràng đã chết, giờ lại có thể sống sờ sờ ở đây, nhất định là Mặc Thanh đã mang y đi tìm Thần mộ. Nhưng có thể khiến Mặc Thanh bị thương nặng như thế này, Thần mộ xem ra cũng không phải dễ dàng mà vào được, càng không biết trên đường đi hắn phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Mặc Viêm từ trước đến nay giết người không chớp mắt, thế nhưng lại nhịn không được muốn rơi lệ.
Mặc Thanh bị lệ trên khóe mắt y làm giật mình, nâng tay trái nhẹ nhàng lau đi: “Viêm nhi, ngươi đau chỗ nào sao?” Mặc Thanh cao thấp xem xét trên người y, lại không tìm thấy vết thương nào.
Mặc Viêm cuối cùng không chịu được nữa, vùi đầu vào lòng Mặc Thanh, cúi người nức nở không ngừng.
Đợi đến khi y phát tiết xong mới căm giận nói: “Sau này đừng tốt với ta như vậy nữa”. Bằng không y càng không biết phải làm sao bây giờ, Mặc Thanh như vậy khiến cho trái tim y đều đau.
Mặc Thanh lại bị những lời này làm cho không thoải mái, nâng cằm Mặc Viêm nhìn về phía mình: “Ta càng muốn đối tốt với ngươi, chỉ một mình ngươi mà thôi”. Sau đó giống như tuyên thệ, không chút do dự hôn lên môi Mặc Viêm.
Trong đầu Mặc Viêm “oanh” một tiếng trở nên trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác mở miệng, khiến cho đầu lưỡi của hắn ở trong khoang miệng y tiến tiến xuất xuất, cướp đi hô hấp cùng suy nghĩ.
Lúc Mặc Thanh buông Mặc Viêm ra, nhìn đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ, trở nên ướt át diễm lệ, trong lòng có một loại cảm giác gì đó càng lúc càng dâng tràn.
Ngay lúc hắn muốn tiến gần hơn, Mặc Viêm lại đột nhiên kéo y phục hắn, khẩn cầu nói: “Cha, thượng dược trước đi”. Sau đó mới dùng một loại ánh mắt như muốn khóc nhìn tay phải của hắn.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, nếu mình không bôi thuốc, sợ là hài tử này sẽ nhớ mãi không thôi.
Mặc Thanh thuần thục đi đến bên chiếc tủ kia, mở một ngăn kéo trong đó lấy ra một cái bình, bên trong là một ít thuốc mỡ. Hắn sát dược lên tay phải của mình, miệng vết thương lấy một tốc độ kinh người, chỉ trong nháy mắt liền khép lại.
Loại hiệu quả khó tin này khiến cho Mặc Viêm ngây ngẩn cả người. Bất quá ngay cả người chết còn có thể cứu sống, thần dược liền da thịt như vậy cũng không tính là gì, chẳng qua dược này nếu rơi vào tay nhân sĩ giang hồ, chỉ sợ sẽ trở thành tuyệt thế hảo dược vạn kim khó cầu.
Mặc Thanh vốn định dùng xong sẽ cất trở về, đột nhiên lại nghĩ ra một ý tưởng, liền đem nó cất vào trong ngực. Xoay người, ôm ngang lấy Mặc Viêm vẫn còn đang ngơ ngác, trực tiếp đi vào phòng ngủ.
Mặc Viêm có chút bối rối, lăng lăng nhìn Mặc Thanh bế y vào phòng. Còn chưa kịp mở miệng, Mặc Thanh lại một lần nữa hôn lên môi y, sau đó đôi tay linh hoạt kia bắt đầu giải khai xiêm y của y.
Sao lại như vậy! Mặc Viêm không thể tin mở to mắt nhìn, người này rốt cuộc là ai a? Mặc Thanh sao có thể làm ra chuyện như vậy, y quả thật không thể tin được người trước mắt này chính là phụ thân đại nhân trong lòng y.
“Cha, người muốn làm gì?” Mặc Viêm có chút sợ hãi.
Mặc Thanh không nói hai lời kéo tay y phủ lên thứ đã sớm cương cứng vận sức chờ phát động của mình, đôi môi khẽ nhếch, thanh âm khàn khàn nói: “Viêm nhi, ngươi thật sự không biết sao?”
Ngữ khí hấp dẫn cùng khêu gợi như vậy khiến thân thể Mặc Viêm lập tức nóng lên.
Mặc Thanh cười tỏ vẻ hiểu rõ, rồi mới trực tiếp cầm lấy phân thân của y, cao thấp vỗ về chơi đùa. Khóe miệng còn mang theo nụ cười xấu xa: “Nguyên lai Viêm nhi cũng không chờ được rồi a”.
Mặc Viêm mặt đỏ như lửa đốt, vội vàng giải thích: “Không phải như thế!”
“Nga? Vậy là thế nào? Như vậy sao?” Nói xong, Mặc Thanh liền trực tiếp cúi đầu, đưa phân thân y ngậm vào trong miệng. Cả người Mặc Viêm như hóa đá, khó tin nhìn một màn này.
Đầu lưỡi Mặc Thanh ở đỉnh phân thân y không ngừng đảo qua lại, sau đó còn dùng cặp mắt kim sắc kia, vừa hấp dẫn vừa tà mị liếc nhìn y, máu toàn thân Mặc Viêm đều muốn dồn hết về phía hạ thân, ngọc hành vốn đang cương cứng kia càng trướng lớn thêm vài phần.
Khóe môi Mặc Thanh mang theo nụ cười tà khí, sau đó cố ý dùng đầu lưỡi liếm ngọc hành kia, cuối cùng còn ngậm cả hai khỏa tiểu cầu vào miệng.
Mặc Viêm dám thề, y cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới việc Mặc Thanh sẽ khẩu giao cho mình, cho nên thời điểm phát sinh chuyện này, y hưng phấn đến độ không còn là mình nữa. Y chỉ có thể ngẩng đầu, khó chịu mà rên rỉ ra tiếng, vì sao loại cảm giác này lại như muốn đem tất cả lý trí của y thiêu đốt đến tận cùng.
Hai tay Mặc Thanh bắt đầu tăng nhanh tốc độ, linh hoạt biến đổi các loại tư thế, đầu lưỡi cũng nhẹ nhàng khiêu khích thứ cương cứng kia. Loại khoái cảm này khiến cho mọi giác quan của Mặc Viêm như thể đều bị hắn nắm giữ. Tuy rằng toàn thân Mặc Viêm không chỗ nào không bị Mặc Thanh nếm qua, thế nhưng một Mặc Viêm thanh tỉnh như lúc này lại là lần đầu tiên, cho nên hắn cũng cảm thấy thật hưng phấn.
Động tác trên hai tay không ngừng biến hóa, Mặc Viêm ngoại trừ bất lực rên rỉ, cũng chỉ có bất lực rên rỉ.
Cuối cùng y nhịn không được mạnh mẽ cong thắt lưng, đem nhiệt lưu toàn bộ bắn ra. Thân mình cũng từ trong run rẩy đạt tới cao trào.
Nhưng điều khiến cho y cảm thấy hưng phấn đến không thể tin được chính là, y nhìn thấy Mặc Thanh cư nhiên đem toàn bộ bạch trọc của mình nuốt vào. Mặc Thanh liếm khô một ít bạch trọc còn vương trên khóe môi, sau đó nhìn y mỉm cười cực kỳ tà ác.
Hắn ở ngay trước mặt Mặc Viêm, đem xiêm y của mình từng cái từng cái cởi ra, trong đôi mắt kim sắc hiện lên một tia mong đợi. Hắn dùng một loại ngữ điệu thực câu nhân nói với Mặc Viêm.
“Viêm nhi, hiện tại đến lượt ta.”
to be continued…
Woa woa woa…Thanh ca sắp ăn sạch bé Viêm rồi, Thanh ca đúng là một con sói đói ngàn năm mà!!!!
Chậc chậc, kỳ này là bé Viêm nhà ta toi rồi…Hu hu hu ++
Chương này bé Viêm gọi Thanh ca là cha, tức là cách gọi của người hiện đại, đây là do bé vừa mới tỉnh lại còn chút mơ hồ lại bị phụ thân mình kéo lên giường làm cho loạn thần trí như vậy nên mới buột miệng gọi theo cách hiện đại.
Còn Thanh ca thì vẫn xưng là phụ thân như thường nha.
Các chương sau ta sẽ cho bé gọi là phụ thân như bình thường, ta thấy từ phụ thân có vẻ hay hơn a.
Hí hí, chúng ta theo dõi hai cha con nhà này tiếp thôi…
Danh sách chương