Bồi bàn nói có một chút kiêu ngạo.

Thoạt nhìn quan hệ giữa gia tộc Orly này và Tinh Linh rất chặt chẽ nha.

“Vậy cho hai chúng tôi ly nước hoa quả Sankland đi, nếu có bán loại trái cây này cũng đem cho chúng tôi một ít.”

Cuối cùng, còn muốn món bánh chocolate quả óc chó chiêu bài của khách sạn Orly, ngoài ra còn có Mousse dâu tây, bánh mật ong trộn và bánh Opera.

Bồi bàn lại hắc tuyến – rất hiếm thấy con trai lại thích ăn món ngọt như vậy, hơn nữa còn yêu thích thẳng thắn vô tư tới đương nhiên như thế.

Phải biết là nam giới ở thế giới này theo đuổi chính là dương cương và anh hùng khí khái, loại bánh ngọt này sẽ làm cho người ta có vẻ, ừm, yếu đuối gì đó nam giới bình thường sẽ không biểu lộ yêu thích rõ ràng ra. Ánh mắt không tự chủ được lại nhìn về phía Tiểu Ngân, phát hiện hắn đối với hành vi của Bạch Hành căn bản là không chút động lòng.

Anh đương nhiên biết, kỳ thật Bạch Hành đối với món ngọt cũng không quá thích, món ngọt này căn bản là đem cho Tiểu Ngân!

“Trước muốn mấy món này đi, còn lại thì không cần anh ở đây phục vụ. Chúng tôi muốn an tĩnh dùng bữa.”

Bạch Hành nói xong thì đưa cho bồi bàn mười kim tệ.



Hiệu suất của khách sạn lớn rất cao, chỉ chốc lát sau, những món bọn họ chọn liền lục tục đưa lên.

Mắt thấy người đi rồi, Bạch Hành trực tiếp cầm lấy cái nĩa xiên một miếng beefsteak, trực tiếp cắn đứt một ngụm. Tinh tế nhấm nuốt – đã lâu không ăn qua món ngon như vậy, thịt bò mềm non, nước sốt thơm đậm đà, hung hợp hoàn mỹ với nhau, hình thành một loại khẩu vị làm cho người ta cảm thấy dư vị vô hạn.

Ăn ngon!

Tiểu Ngân học làm theo trực tiếp lấy nĩa ăn xiên vào thịt trong dĩa, một ngụm cắn vào, sau đó trợn to mắt, một ngụm tiếp một ngụm ngừng không được.

Bạch Hành híp mắt hưởng thụ, đợi đến lúc anh ăn xong một miếng beefsteak rất kinh ngạc phát hiện mấy dĩa trước mặt Tiểu Ngân cư nhiên đều đã trống không?!

Cũng không xem như là hết sạch, phải nói là thứ nào là thịt đều không còn, rau dưa củ cải gì đó hắn một chút cũng không động.

Hắc tuyến, thật không hổ là giống loài sói a, hoàn toàn là động vật ăn thịt!

Mắt thấy cặp mắt thâm thúy kia thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm phần kia của mình, Bạch Hành thở dài. Từ trong dĩa beefsteak xiên lấy một miếng, còn lại tất cả đẩy lên trước mặt Tiểu Ngân, “Còn lại đều cho anh.”

Mắt sáng rực lên, Tiểu Ngân hiếm khi lộ ra thần sắc cao hứng, trực tiếp đem thức ăn ăn sạch.

“Này, này, này – muốn nữa!”

Tiểu Ngân chỉ chỉ dĩa vừa rồi ăn sạch, trực tiếp yêu cần nói. Thuận tay, đem nước hoa quả Sankland vừa rồi khiến bồi bàn kiêu ngạo vô hạn một ngụm giống như uống nước ừng ực ừng ực uống sạch – nói thật, trái cây trong rừng rậm Sương Mù so với thứ này ăn còn ngon hơn nhiều, vì thế, loại quả Sankland được người ta xem là ngon vô hạn này cũng chỉ có thể được Tiểu Ngân đem thành nước uống.

Vừa lúc sau đó có phục vụ đem món ngọt đến, món ngọt vừa vặn bưng lên chuyển dời đi lực chú ý của Tiểu Ngân.

Tuy rằng trên mặt vẫn là biểu tình khốc khốc, nhưng mà đối với Bạch Hành hiểu biết hắn quá sâu lại biết rằng Tiểu Ngân hiện tại tuyệt đối đã thèm ăn đến cực hạn.

Đưa tiền típ cho phục vụ lui xuống, Bạch Hành cười híp mắt nhìn thấy Tiểu Ngân bắt đầu lang thôn hổ yết ăn món ngọt.

“Nơi khác còn có rất nhiều món ngon, đợi chúng ta đến nơi khác lại ăn tiếp.” Dạ dày của Tiểu Ngân chính là động không đáy, mấy thứ này còn chưa đủ anh nhét kẽ răng. Nhưng bản thân Bạch Hành thật ra đã ăn đến thất thất bát bát (hỗn loạn).

Một bữa cơm ăn gần một ngàn kim tệ, sau khi ăn xong lại đặt một phòng.

“Tiểu Ngân, anh cùng tôi ở một phòng hay là chúng ta đều tự ở một phòng?”

Bạch Hành không quan tâm đến ánh mắt nghi hoặc của phục vụ, vẫn hỏi ý kiến của Tiểu Ngân. Người khác làm sao có thể lý giải được cảm tình giữa anh và Tiểu Ngân chứ.

“Cùng nhau.”

Giọng nói trầm thấp vang lên sau tai Bạch Hành, sau đó một cái ***g ngực ấm áp dán ở sau lưng anh, một cái cánh tay rắn chắc đáp trên vai của Bạch Hành.

Phục vụ tiến hành nghiệp vụ cho họn họ đột nhiên đỏ mặt. Bạch Hành ù ù cạc cạc nhìn anh ta, chung quy nghĩ thấy ánh mắt của đối phương nhìn về phía hai người bọn anh là lạ – chẳng lẽ trong khách sạn bọn họ trước giờ cho đến hiện tại vẫn không có anh em ở chung một phòng à? “Hiện tại bản khách sạn chỉ có hai loại phòng, một là phòng tiêu chuẩn, một là phòng thượng khách, xin hỏi hai vị muốn loại nào?”

“Phòng thượng khách.” Ngay cả cân nhắc cũng không cân nhắc, Bạch Hành trực tiếp trả lời, “Chúng tôi đặt trước mười ngày.”

“Được, Bạch Hành tiên sinh, phòng 6008 là của ngài và Ngân Đế Chris tiên sinh, đây là thẻ phòng, muốn chúng tôi đưa ngài qua đó không?”

“Trước không cần, chúng tôi ra ngoài mua sắm trước.”

Nói xong, thì kéo Tiểu Ngân muốn rời đi.

“Đứng lại.”

Bạch Hành kéo Tiểu Ngân tiếp tục đi về phía trước.

“Hai người nghèo kiết hủ lậu các ngươi ngay cả quần áo ra dáng cũng không có đứng lại cho ta!”

Tiếp tục đi về phía trước.

Trước mắt chợt lóe, một người trang phục võ sĩ liền đứng ở trước mặt bọn họ.

Tiểu Ngân ôm eo Bạch Hành, thân hình chợt lóe nhảy đến khoảng cách an toàn.

Sau đó, một tên tiểu bạch kiểm diễu võ dương oai xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Trên mặt mang theo biểu tình kiêu căng khinh thường bố thí liếc xéo hai người bọn họ, phảng phất như cùng anh nói chuyện dường như đã là hạ mình địa vị xuống rồi.

Bạch Hành thầm nhủ thở dài, bọn họ đều đã điệu thấp mình như thế rồi tại sao lại có thể rước lấy phiền toái nha? Thật sự là phiền toái!



Chương 9: Sự cố

Vị trước mắt này nhìn thoáng qua có chút anh tuấn, nhưng trên thực tế hơi chút cẩn thận một chút là có thể nhìn ra được sắc mặt tái nhợt chứ không phải trắng nõn cùng quầng thâm đen đen bên dưới mắt, trang phục hoa lệ, nhưng tựa hồ như không có thưởng thức, nhìn qua đi so với Bạch Hành và Tiểu Ngân nhà giàu mới nổi này càng giống nhà giàu mới nổi hơn, dường như đối với hình tượng của bản thân vô cùng tự đắc, nhưng bọn anh không thể không nói rằng biểu tình kiêu ngạo trên mặt gã hết sức *** tà và khiến người ta vô cùng chán ghét, tiểu bạch kiểm vội vã tiêu sái đến trước mặt hai người họn anh, sau đó lại ở dưới sự ngăn cản của võ sĩ lúc trước ngăn cản Bạch Hành và Tiểu Ngân đứng ở một nơi cách bọn họ vài thước không xa – xem ra tên này đối với thực lực của Tiểu Ngân hơi chút nhận ra một chút.

Bạch Hành đối với cái trừng cảnh giác của bọn người võ sĩ thở dài.

Khoảng cách này đừng nói đến Tiểu Ngân ngay cả mình cũng có thể dễ dàng đem tất cả người bọn họ xử lý được hết.

Đối với vị sinh vật giống như nam giới mới đi nhanh vài bước đã có chút thở hổn hà hổn hển không có nửa phần hứng thú, Bạch Hành tiếp tục hướng cửa đi tới, quên đem cánh tay của Tiểu Ngân từ trên eo của mình bỏ ra, mà Tiểu Ngân tựa hồ cũng quên mất đem cánh tay của mình bỏ ra.

Không thể không nói có đôi khi không đếm xỉa là một loại thái độ so với khinh bỉ còn làm kẻ khác phẫn nộ hơn.

Nhà giàu mới nổi hoa lệ mặt trắng đã biến thành mặt đỏ – tức giận.

“Các ngươi hai tên khốn, đứng lại cho bản thiếu gia! Ngươi ngu ngốc, đem bọn nó ngăn lại cho ta!”

Bạch Hành còn định đi về phía trước chỉ cảm thấy trên eo căng thẳng, anh cả người đã bị Tiểu Ngân kéo về phía sau trong chớp mắt, vừa lúc đối mặt với tên kia.

Trong đôi mắt xanh biếc của Tiểu Ngân lóe ra hàn quang, buông thắt lưng của Bạch Hành ra, khoảnh khắc xuyên qua năm võ sĩ trực tiếp đứng ở trước mặt tiểu bạch kiểm, tay to duỗi ra, bóp trụ cái cổ của gã, đem gã nhấc lên.

“Nói lại lần nữa sẽ liền giết ngươi.”

Âm thanh băng lãnh vẫn dễ nghe như thế, nhưng mà hiện tại lại không có bao nhiêu người có tâm tình thưởng thức âm thanh tuyệt vời này, đổi lại, mọi người chú ý tới lạnh lẽo và sát ý trong âm thanh, không hề che giấu.

Tiểu bạch kiểm sắc mặt đỏ bừng dần dần chuyển hướng phát triển qua màu tím, chân với không tới mặt đất, đạp loạn đá bậy.

Võ sĩ bên cạnh lập tức tiến lên, một quyền đánh hướng Tiểu Ngân – “Băng Thuẫn.”

Võ sĩ tướng mạo uy vũ đã một cục nắm đấm nhỏ cỡ lòng bàn tay đấm vào trên khiên băng, tuy rằng dùng hết khí lực toàn thân, lại không có biện pháp gì với khối khiên băng, đành phải đổi chiêu, từ một chỗ khác công kích.

“Kết băng thuật!” – hiệu quả sinh ra, có thể chậm lại tốc độ của địch nhân, nếu uy lực lớn có thể trực tiếp đem địch nhân nhốt kín trong khối băng.

“Bỏ đi.” Vào lúc Tiểu Ngân chuẩn bị co chặt ngón tay bóp nát cái cổ đần độn kia Bạch Hành mở miệng, khuôn mặt ôn hòa lập tức làm lòng người xung quanh buông lỏng, một người thoạt nhìn ôn nhu đến như vậy, chung quy có thể ngăn lại người kia không? Ánh mắt mọi người không tự chủ được lại nhìn về phía Tiểu Ngân tóc bạc phiêu phiêu dung mạo tinh xảo cả người tản ra hơi thở lạnh băng.

“Người như thế sẽ làm bẩn tay của anh.”

Tuyệt đối là lời thật tình thật ý, không có nửa điểm giả dối.

Người như thế, căn bản không xứng Tiểu Ngân ngạo kiệt mà lại đơn thuần ra tay! Nếu thật nghĩ nên giết, một cái ma pháp giải quyết là được rồi.

“Hắn nói lời không nên nói.”

Tiểu Ngân bỏ người trong tay xuống, tùy ý gã xụi lơ trên mặt đất – mấy võ sĩ của gã vội vàng bảo vệ gã, lại không ai dám tìm Tiểu Ngân phiền toái tùy ý hắn trở lại bên cạnh Bạch Hành.

Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn khuôn mặt anh tuấn vội vàng mới vừa đi tới.

Ông vừa đi tới, tiểu bạch kiểm quần áo lụa là vừa rồi còn xụi lơ trên mặt đất đau nhức khàn khàn mắng chửi hộ vệ vô dụng bật dậy lập tức.

“Phát sinh chuyện gì?”

Người đàn ông cả người tản ra khí tức ôn hòa sầm nét mặt lại làm cho tiểu bạch kiểm quần áo lụa là cả người run lên.

“Orly tiên sinh, ta chính là muốn để cho bọn họ đem phòng thượng khách tặng cho ta. Phải biết rằng ta chính là Bá tước bậc ba của vương quốc Forde, là thân phận quý tộc như thế làm sao có thể ở phòng tiêu chuẩn bình thường được!”

Hóa ra đúng là quý tộc nha, tại sao lại cùng trên sách nói khốn nạn và mục nát giống nhau thế? Hóa ra những cuốn tiểu thuyết huyền huyễn viết cũng không đều là vô căn cứ ha?

Bạch Hành loạn tưởng việc không liên quan mình.

Tiểu Ngân thì lại càng thêm không liên quan mình mắt lạnh nhìn trò hề phía trước, ngay cả tâm tình xem diễn cũng không có. Trực tiếp kéo Bạch Hành nghĩ muốn chạy lấy người – Bạch Hành đoán hắn có thể là nhớ đến câu vừa nãy kia của anh nói là đến nơi khác ăn món ngon a.

“Hai vị tiên sinh.” Người đàn ông gọi giữ Bạch Hành và Tiểu Ngân đang trực tiếp chạy lấy người, hai cậu này cũng rất không hiểu chuyện đi, đây chính là phiền toái bọn họ trêu chọc đó, cư nhiên nghĩ liền như vậy ngay cả lên tiếng cũng không có đã chạy lấy người?

“Còn có chuyện gì sao?”

“Bỉ nhân là người quản lý của khách sạn Phil Orly, về Bá tước Philip ——”

“Chúng tôi sẽ không đem phòng nhượng lại, hơn nữa, tiền cọc cũng đã giao, các ông sẽ không phải là muốn để chúng tôi đem phòng đưa cho anh ta đi?”

Nói xong Bạch Hành nheo mắt lại, anh chẳng qua là ôn hòa cũng không phải yếu đuối, nếu thực công khai khi dễ người anh cũng sẽ không nương tay.

“Không, đương nhiên không. Trên thực tế, chuyện này là Bá tước Philip không đúng, tôi chính là muốn đem chuyện này như là lời xin lỗi hai vị ngài, dù sao chuyện là phát sinh ở trong khách sạn của chúng tôi.”

“Phil tiên sinh không cần khách khí, chuyện này không liên quan đến chuyện của khách sạn các ông, dù sao chỉ có khách nhân chọn khách sạn, không có khách sạn chọn khách nhân. Cặn bã như thế lại xuất hiện trong quý tộc tin rằng cũng là tất cả mọi người không muốn thấy, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ không giết anh ta.” Nghĩ nghĩ, Bạch Hành thêm một câu, “Đương nhiên, điều kiện là anh ta không lại chọc phiền toái.”

Không ít người ở đây hít vào một hơi, vốn nghĩ đến chàng trai tóc bạc đã đủ độc đủ hung, không nghĩ tới người nhìn như ôn hòa này càng hung hăng hơn, mở miệng ngậm miệng đã quyết định tính mạng Bá tước của một vương quốc?! Bọn họ rốt cuộc là thân phận gì?

Liền ngay cả Phil Orly biểu tình cũng cứng đờ, sau đó cười tự nhiên đối với bọn họ nói: “Một khi đã vậy đương nhiên là tốt nhất, tôi đây cũng không quấy rầy hai vị.”

Nói xong, liền lui xuống. Thuận tiện còn đem cái Bá tước đầu heo kia mang đi.

“Thật sự là mất hứng, tại sao lại gặp phải người như vậy.”

Bạch Hành thì thào than phiền.

“Mất hứng liền giết hắn.” Tiểu Ngân nghĩ tới phương pháp giải quyết trực tiếp đơn giản nhất.

Bạch Hành lắc đầu, “Bỏ đi, vừa rồi đã nói gã không chọc phiền toái sẽ không giết gã. Chúng ta đi dạo đi, nghe nói rất nhiều món ngon cũng không có trong khách sạn lớn, chúng ta đi nếm thử chút đi. Nói không chừng sẽ ăn được rất nhiều thứ trước kia cho đến bây giờ chưa nếm qua, như là Hamburger, khoai tây chiên xúc xích các loại gì đó…”

Cho đến hiện tại chưa thử qua mấy thứ Hamburger khoai tây chiên xúc xích, vậy trước kia đã ăn cái gì? Hai người kia xem ra thân phận không đơn giản!

Rất nhiều người, không hẹn mà cùng nghĩ như vậy, ai cũng không nghĩ tới hai người kia rõ ràng là ‘Dã nhân’ từ trong sương mù rừng rậm đi ra.

Ở trong thành tha một vòng, rốt cuộc đem bao tử của Tiểu Ngân lấp đầy sau đó trời đã hoàn toàn đen.

Bọn họ về tới khách sạn Orly.

Mấy phục vụ so với lúc trước còn muốn thập phần cung kính hơn phục vụ cho bọn họ, sau khi dẫn bọn họ đến phòng, Bạch Hành vung tay lên chính là mười kim tệ – anh đã hỏi thăm rõ ràng, ở trong thị trấn nhỏ này nếu tiết kiệm một chút một kim tệ đủ nuôi mập ba miệng ăn trong một tháng. Cũng trách không được phục vụ nhận được tiền típ trên mặt vui cười đến mức tựa giống như hoa nở.

“Phù ——” Đi đến bên giường, Bạch Hành trực tiếp nằm xuống, cơ thể ở trên giường lớn mềm mại nhún vài cái. Cảm giác được động tĩnh bên cạnh, anh mở mắt, nhìn thấy Tiểu Ngân nằm ở bên cạnh mình.

“Tiểu Ngân, nếu anh không thích ở đây, chúng ta tùy thời có thể trở về rừng rậm sương mù, đến lúc đó muốn ăn món ngon thì đi ra một chuyến là được rồi.” Bạch Hành vỗ cánh tay rắn chắc của Tiểu Ngân, ôn hòa nói ra.

Tiểu Ngân lắc đầu. Hắn không thích ở đây, nhưng hắn có lý do nhất định phải đi ra.

“Đúng rồi, chúng ta ở đây đợi một quãng thời gian, đến lúc đối với thế giới bên ngoài càng hiểu rõ một chút sau đó thì đi đến thành Mandeli đi, chỗ đó có trường học ma vũ Hoàng gia Forde một trong những trường học ma vũ tốt nhất trên thế giới, chúng ta cùng nhau vào đó học tập một đoạn thời gian. Chẳng qua ở đây trước đó vẫn phải trước đến Hiệp Hội Dong Binh đăng ký một chút, có giấy tờ chứng minh thân phận hành động tương đối dễ hơn.”

Tiểu Ngân đương nhiên không có ý kiến.

Thời gian sau đó, Bạch Hành cả thân thể ngâm trong nước nóng hầm hập, thoải mái thỏa mãn than nhẹ một tiếng – đã lâu không hưởng thụ qua như vậy, thoải mái nha…

Nhắm mắt lại cảm giác được có người đi vào phòng tắm.

“Tiểu Ngân?”

“Cùng nhau.”

“À.”

Cảm giác được nước bên người dập dềnh, một cái cơ thể rắn chắc kề sát anh ngồi xuống.

“A, muốn tôi giúp anh kỳ lưng không?”

Bạch Hành quỳ gối trong nước, tinh tế giúp Tiểu Ngân gội một đầu tóc dài màu bạc, xúc cảm mềm mượt tựa như tơ lụa hảo hạng. Anh đột nhiên nghĩ thấy mình trong tương lai sẽ trở thành đối tượng phần đông nữ giới ghen tị.

Không biết một nửa khác của Tiểu Ngân trong tương lai sẽ là kiểu người gì? Mình nữa?

“Được rồi. Tiểu Ngân tóc của anh dài đẹp quá, sờ lên rất là thoải mái.”

Tiểu Ngân trầm mặc một chút, vươn tay sờ sờ tóc đen của Bạch Hành.

“Của ngươi cũng thế.”

Với lời ca ngợi gần như hiếm có làm cho Bạch Hành có chút khẽ trừng to đôi mắt nhỏ dài, lập tức vui vẻ mị thành một đường.

Sau đó, Bạch Hành cầm lấy một miếng vải chà lưng cho Tiểu Ngân. Tấm lưng rộng lớn mà rắn chắc giống như tảng đá, Bạch Hành chậm rãi ma sát vài cái sau đó Tiểu Ngân mới thả lỏng xuống.

Đây là một loại bản năng, bản năng của động vật hoang dã, vào thời điểm vị trí yếu hại bị người đụng chạm không tự chủ được mà đề phòng. Lúc trước Tiểu Ngân ngay cả chạm cũng không cho Bạch Hành chạm vào mình, đến hiện tại chỉ biết đề phòng theo bản năng một chút mới có thể dần dần thả lỏng ra là đã tốt hơn nhiều rồi. Trên thực tế, ở trong sinh mệnh dài lâu của Tiểu Ngân còn chưa có sinh vật có thể tiếp cận hắn như vậy.

“Tiểu Ngân, làn da của anh sẽ làm cho nữ giới đố kỵ.” Bỏ qua vải trong tay, Bạch Hành cả bàn tay đặt bằng ở trên lưng Tiểu Ngân cao thấp hoạt động, miệng không ngừng tán thưởng làn da của hắn trơn nhẵn.

Kết quả mới sờ soạng vài cái, đã bị Tiểu Ngân chế trụ tay.

“Được được được, tôi không sờ loạn nữa. Hiện tại đến phiên anh chà lưng cho tôi, khí lực nhất định phải nhẹ, bằng không nếu bởi vì chà lưng mà bị anh giết chết thật sự là rất mất mặt.”

Bạch Hành giơ tay lên đầu hàng, đem miếng vải kia mò trở lại, thả vào trên tay Tiểu Ngân.

Kết quả người này căn bản không có dùng, bàn tay hơi chút thô ráp trực tiếp dán trên tấm lưng đồng dạng nhẵn nhụi của Bạch Hành, cao thấp dao động.

Bạch Hành vốn đã sợ nhột, bị hắn làm như thế lập tức liền ngồi không yên. Xoay đông xoay tây muốn rời khỏi tay của hắn, nhưng tay của Tiểu Ngân không phải anh có thể tránh né.

Chỉ chốc lát sau đã cười đến mức suýt thở không nổi.

“Hô hô, tôi đầu hàng, ha ha ha, tôi đầu hàng, đầu hàng, cầu anh, Tiểu Ngân tốt, em trai tốt – ha ha ha ——”

Nước mắt cũng nhanh cười ra, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn dựa vào mép bồn tắm, một chút khí lực cũng không có.

Tiểu Ngân đứng lên, bước ra khỏi.

Ra hiệu Bạch Hành ra theo.

Bạch Hành khoát khoát tay, anh vừa rồi cười đến độ gần sốc hông. Trên người mềm nhũn một chút khí lực cũng không có.

“Anh đi trước đi, tôi trên người không có khí lực.”

Mới vừa nói xong, liền kêu một tiếng sợ hãi bị Tiểu Ngân từ trong bồn tắm mò ra, trần truồng bị Tiểu Ngân cũng đồng dạng xích lõa khiêng trên vai, kết quả làn da hai người rất trơn, hơn nữa vừa mới tắm qua thân dính nước lại càng trơn, anh thiếu chút nữa thoáng cái ngã xuống, may mắn cánh tay Tiểu Ngân duỗi ra, ôm anh.

Chờ Bạch Hành đầu óc choáng váng tỉnh táo lại, anh đã bị Tiểu Ngân khiêng trở về giường.

Người nào đó bị thô lỗ nhét ở trên giường nhục nhã nằm sấp bất động – thật sự rất mất mặt, đồng dạng là con trai, thế nhưng bị khiêng trở về. May mắn Tiểu Ngân không dùng bế công chúa, nếu không thật sự là không mặt mũi gặp người!

Mắt thấy Bạch Hành chiếm cứ cả giường lớn, Tiểu Ngân đi tới trực tiếp nắm kéo một phen đã đem anh ném đến một bên – tự tôn đàn ông của Bạch Hành lại bị thương – Tiểu Ngân căn bản không biết hoạt động tâm lí của anh, đem Bạch Hành ném qua một bên sau đó trực tiếp nằm bên cạnh anh, ngủ.

Bạch Hành tại nửa ngày buồn bực mới phát hiện người nào đó làm lòng tự tôn của mình đả kích nghiêm trọng đã ngủ.

Đối tượng buồn bực không có, Tiểu Ngân chính là một bộ tính tình kia còn có thể thế nào?

Cũng ngủ chứ sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện