“Vậy ngươi cứ thử xem đi!”
Nơi đây vốn là đại lục, nguyên tố vong linh chỉ có ở chỗ đầu nguồn của khe nứt tường không gian, tất nhiên so ra kém nguyên tố băng thân ở trong hoàn cảnh băng tuyết ngập trời số lượng kinh khủng đến lợi hại.
Nhưng cho dù như vậy, Bạch Hành cũng kinh ngạc phát hiện tốc độ tụ tập của đối phương cư nhiên cùng anh liều mạng không phân cao thấp~
“Tinh thần lực của ngươi, còn có thể chống đỡ bao lâu đây?”
Vào lúc Bạch Hành cắn răng chống đỡ, đối phương còn có thể ung dung hỏi.
Bạch Hành lúc cùng đám ma thú cùng nhau chiến đấu tiêu phí không ít tinh thần lực và ma lực, hiện tại loại tình huống này, anh thật đúng là không biết mình có thể chống đỡ bao lâu.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, chiến đấu giữa một người một Vong Linh phát ra càng rõ ràng hơn.
Một mảnh khu vực chỗ Bạch Hành và Tiểu Ngân, mây trên không trung màu xám giống như nguyên tố vong linh, hơn nữa đồng thời, ở trong mảnh khu vực này cố tình lại phiêu đãng bông tuyết lả tả…
Trán Bạch Hành phủ kín mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, tinh thần lực của anh đã sắp muốn cạn kiệt, ma lực cũng tiêu hao không sai biệt lắm.
Đối phương hiển nhiên đang cùng đợi cơ hội này.
Lúc này, nguyên tố vong linh trong không khí không hề duy trì tốc độ vừa rồi giống với Bạch Hành không khác lắm, mà là càng thêm tụ tập rất nhanh.
Bạch Hành bảo vệ cơ thể mình và Tiểu Ngân tường bảo vệ nguyên tố băng xung quanh đã thu nhỏ lại đến chỗ phạm vi một thước xung quanh cơ thể.
Ngoài địa phương này, tất cả đều là nguyên tố vong linh màu xám…
Ác liệt hơn chính là, nguyên tố vong linh đem băng nguyên tố bài trừ ra bên ngoài.
Càng nghiêm trọng hơn, Bạch Hành biết mình đã duy trì thời gian dài không được nhiều.
Trừ phi, mình có thể ở trong chiến đấu lần này đột phá Thần cấp…Nhưng mà, Thần cấp đặc biệt dễ đột phá sao!
“Ta vốn rất muốn giữ lại ngươi. Đáng tiếc…” Bị áp lực cường đại mang đến áp bách và tinh thần lực cạn kiệt biến hành thần trí choáng váng không rõ Bạch Hành cuối cùng tựa hồ nghe được một câu như vậy, sau đó anh liền hoàn toàn mất đi thần trí.
Tiểu Ngân…
Một tiếng thở dài khẽ.
“Trong chiến đấu đừng suy nghĩ miên man, chỉ cần nghĩ chiến đấu là được! Ngu ngốc!” Tiểu Ngân mở mắt, một đôi mắt màu xanh biếc lóe ánh sáng lạnh của dã thú nhìn thấy gương mặt Bạch Hành che kín mồ hôi.
“Cút!” Lúc đối với Bạch Hành đã bất tỉnh nói một vài lời, Tiểu Ngân vẫn là lãnh đạm, nhưng chữ ‘Cút’ này còn lại là lạnh lẽo mà mang theo sát khí.
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không tỉnh lại.” Cái âm thanh kia vẫn đang vô cùng vững vàng, tựa hồ Tiểu Ngân tỉnh lại đối với gã không hề ảnh hưởng.
Một đạo tia chớp Quang Lôi dạng nhỏ bổ bảo vào chỗ trống rỗng cách Bạch Hành và Tiểu Ngân không xa.
Vào lúc sắp đánh trúng mặt đất, tia chớp tựa hồ bị cái gì ngăn cản.
Sau đó một cái tường chắn màu xám nhạt xuất hiện ở chỗ tia chớp, phía dưới tường chắn là một bóng người mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ người đó rốt cuộc là hình dạng gì.
“Bị ngươi phát hiện rồi.” Trong ngữ khí không có kinh ngạc và sợ hãi, “Để ta đoán, nếu ngươi hiện tại đánh bừa giết ta đương nhiên cũng không phải không có khả năng, chẳng qua chính ngươi khẳng định sẽ bị thương tổn vĩnh viễn. Thương tổn gì ư? Ta nghĩ nghĩ a…” Bóng người tùy ý nói xong, ngữ khí thoải mái tựa như là đang trêu đùa bạn thân, “À, hẳn là giảm cấp xuống thành Thánh cấp hơn nữa vĩnh viễn cũng không có khả năng lại lên tới Thần cấp, đúng không?”
Tiểu Ngân thần sắc không có gì biến hóa.
“Đúng vậy, ngươi nói đúng. Ngươi, không đủ tư cách để ta trả giá đại giới như vậy!” Ngữ khí cao cao tại thượng, ánh mắt miệt thị, thần kinh đều bị bóng đen kích thích.
“Nếu ta rất muốn để ngươi trả giá đại giới này?”
“Vậy ngươi dùng mạng của mình đến đổi, ngươi bỏ được sao?” Tiểu Ngân không sao cả nói.
“Nếu ngươi không phải Thần cấp, sinh vật trên đại lục sẽ đối đãi với các ngươi như thế nào đây? Ngươi và mấy đám ma thú kia của rừng rậm Sương Mù có uy hiếp rất lớn? Phải biết rằng Thần cấp đích xác có thể muốn giết ai liền giết người đó, không ai có thể ngăn cản, nhưng mà Thánh cấp thì không có biện pháp làm được điều này.”
“Hừ ——” Tiểu Ngân đối với cách nói của gã khịt mũi khinh thường, “Ngươi nghĩ rằng rừng rậm Sương Mù ngàn vạn năm chỉ là dựa vào một tồn tại Thần cấp mới xuất hiện gần đây sao? Nơi đó là nơi chốn thế giới này quyến luyến, chủng tộc nào trên đại lục cũng không có khả năng chiếm cứ nơi đó. Hơn nữa, ngươi nghĩ rằng lực chiến đấu của ta toàn bộ đều đến từ thực lực của Thần cấp sao? Ta nói cho ngươi, cho dù ta hiện tại cùng ngươi có được thực lực giống nhau, ngươi cũng không thể chiến thắng ta!”
“Ha ha, chúng ta đây liền mỏi mắt mong chờ rồi. Ta rất hy vọng thấy biểu tình của ngươi khi người mình bảo hộ bị sinh linh trên đại lục giết chết.” Bóng đen trầm tắc tắc nói xong, liền biến mất tại chỗ. Lặng yên không một tiếng động biến mất, nguyên tố vong linh chậm rãi tiêu tán, cuối cùng trong trời đất một mảnh sáng trong.
Tiểu Ngân đứng lên, phát ra một tiếng ngân nga thét dài.
Sau đó, biến thành hình người, từ trong nhẫn lấy ra một bộ áo choàng phát sư mặc vào người.
Hắn ôm lấy Bạch Hành, vuốt ve mặt y.
“Gã là ai?”
Bạch Hành mở mắt, trong đầu óc vẫn mê man không thể tự hỏi, nhưng mà nghi vấn trọng đại lúc trước hôn mê căn bản là vô pháp tự hỏi cũng đã khắc ở trong đầu óc liền hỏi ra.
“Vua của đám Vong Linh.”
“Thực lực của gã thì sao?”
“Còn kém Thần cấp một đoạn.”
“Vậy gã và anh…”
“Ta cũng không biết chúng ta quan hệ gì, chẳng qua hắn tựa hồ đối với ta rất quen thuộc.”
Bạch Hành đem đầu chôn ở trong lòng Tiểu Ngân, hỗn loạn cộng thêm từng trận từng trận co rút đau đớn, đầu anh muốn nổ tung, hoàn toàn không có biện pháp tự hỏi.
Một đôi tay mang theo cảm giác mát mẻ phủ lên đầu anh.
Bạch Hành thở dài, gần sát tay của Tiểu Ngân.
“Ngủ một giấc, ta mang em trở về.”
“Vâng.”
Lúc Tiểu Ngân trở về chỗ quân đoàn ma thú chúng nó cũng vừa lúc trở về.
Đúng vậy, vừa mới trở về – mới từ chỗ khe tường không gian trở về – mới vừa được Tiểu Ngân thét dài từ chỗ tường không gian gọi trở về…
Chuyện phải từ lúc Tiểu Ngân và bóng đen bắt đầu đánh nhau chết sống nói lên.
Bóng đen liên tục từ chỗ tường không gian điều động nguyên tố vong linh vừa vặn từ Vong Linh giới bên kia tràn đầy qua. Lực độ điều động của hắn quá lớn, trực tiếp ảnh hưởng đến lực chiến đấu của Vong Linh còn lại trên đại lục, chịu ảnh hưởng lớn nhất chính là Vong Linh Thánh cấp.
Dù sao công kích và khôi phục của chúng nó đều cần lượng lớn năng lượng.
Vì thế, đám Vong Linh bay phát hiện điểm này bay nhanh chạy về chỗ căn cứ, vui mừng hớn hở hô bè kêu bạn đến chỗ tường không gian.
Quay về chiếm tiện nghi lớn…
Lúc mỗi một con ma thú trở về trên người đều mang theo vết thương, nhưng mỗi một con đều cảm thấy ý vị hẳn còn chưa hết.
Cùng lúc đó, Andreu vừa lúc cưỡi ngựa chạy tới.
“Tiểu Ngân…Bạch làm sao vậy?”
Andreu gọi Tiểu Ngân, sau đó thấy Bạch Hành trong lòng anh ta sắc mặt tái nhợt kinh ngạc mà lo lắng hỏi.
“Tinh thần cạn kiệt cộng thêm ma lực cạn kiệt.”
Andreu hoảng sợ, “Ai có thể làm anh ấy đến mức này?”
“Một con Vong Linh, ta cũng bị Kẻ Cắn Hồn đánh lén, cho nên lúc vừa mới bắt đầu không giúp được việc.”
“Cái gì?! Các anh cũng không có chuyện gì đi?” Nếu vừa rồi là kinh hách, hiện tại Andreu chính là kinh hãi, vậy mà lập tức thiếu chút nữa đem bọn họ vẻn vẹn một cái Thánh cấp một cái Thần cấp một lưới bắt hết?!
“Chuyện này về sau nói sau, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
“Cứu người!”
“Thương thế rất nghiêm trọng sao? Ta hiện tại không thể dùng cấm chú hệ quang.”
Kẻ Cắn Hồn mang đến hậu di chứng tạm thời.
“Chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Được.”
…
Thời điểm kia, Rooney và Angie nằm ở trên đất, yên bình lặng lẽ tựa như cái chết giống nhau.
Trên chiến trường thật sự không ai đối với bọn họ đem lực chú ý nhiều lắm – trên chiến trường này, người chết đi thật sự là quá nhiều. Lực chú ý của mọi người chỉ biết đặt ở trên người chính mình, kẻ địch và đồng bạn còn sống. Chết hẳn là cái gì cũng không còn, mặc kệ người kia có phải là cháu trai của Nguyên soái Weson, mặc kệ người kia có phải là thành viên của gia tộc Cruzte vĩ đại.
“Anh ta lúc ấy nằm ở nơi đó, động cũng không động, cơ hồ không có hô hấp và tim đập, nếu không phải trải qua một con Vong Linh nhận thấy anh ta không chết muốn bổ một đao, nói không chừng thì ngay cả cứu anh ta cũng cứu không được.”
“Một người khác…”
“Đã không còn biện pháp, lúc chúng tôi đến anh ta đã…”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
Tiểu Ngân ôm Bạch Hành, nghe Andreu nói chuyện lúc đó của Rooney và Angie, không nói gì. Trên gương mặt tuấn mỹ cũng không có biểu tình gì, đối với Angie hắn không quen thuộc, theo đó chưa từng nghĩ muốn quen thuộc.
“Rooney hắn hiện tại thế nào?”
“Trái tim của anh ta ở phía bên phải, thật sự là một tên may mắn. Chẳng qua thương thế rất nặng, cho nên mới cần hỗ trợ của anh.”
Tiểu Ngân gật đầu.
Hắn không ngại hỗ trợ, huống chi Rooney theo chân bọn họ vẫn là bạn bè.
Một trận chiến đấu cứ như vậy đã xong.
Angie chết, Rooney được cứu trở về.
Bạch Hành không bị thương, chẳng qua tinh thần và ma lực cạn kiệt mang đến thống khổ còn có thể kéo dài tra tấn anh vài ngày.
Tiểu Ngân bị thương, hơn nữa tạm thời không thể dùng cấm chú hệ quang.
Đám ma thú phần lớn bị thương, thương nặng cũng có mấy con, nhưng thật sự không có một con bị chết.
Tiểu Ngân nhìn xem Rooney vẫn ở trong hôn mê, giúp cậu ta chữa khỏi thương thế mức độ lớn nhất.
Bạn đời của Rooney đang lo lắng đầy cõi lòng bồi ở bên người cậu…
Ôm Bạch Hành trở lại phòng của bọn họ, Tiểu Ngân ngay cả quần áo cũng chưa cởi trực tiếp lên giường, đem Bạch hành ôm vào trong ngực lẳng lặng ngủ đi.
“Michelle ——” Fiegez từ phòng của Rooney đi ra, vừa lúc thấy được người yêu của Angie, Michelle.
Michelle là một người đàn ông anh tuấn cao lớn tráng kiện, anh ta nhìn qua đã – chết lặng, đúng vậy, toàn bộ cảm giác và tình cảm đều đã biến mất cái loại chết lặng này khiến kẻ khác sợ hãi.
Fiegez hiểu được cảm giác của anh ta, đang ở trên chiến trường thấy Rooney nằm ở nơi đó phía sau kéo một vết máu thật dài, dưới thân một bãi lớn vết máu thì, anh cũng có loại cảm giác này.
Nguyên nhân chính là vì như thế, anh hoàn toàn không biết nên làm sao để Michelle tốt hơn chút.
Bởi vì không có bất luận thứ gì không có bất luận chuyện gì, không có bất luận kẻ nào có thể làm anh ta tốt hơn, trừ phi Angie có thể sống lại, nhưng mà, đó không có khả năng…
Cho dù Tiểu Ngân là Thần cấp, anh ta ở thời kỳ sung mãn cũng bất quá là có thể chữa trị tay chân cụt của cơ thể, không thể làm người đã chết đi lại sống lại.
Thấy Fiegez đi ra, Michelle cơ hồ có thể nói là bình thản cười.
“Trưởng quan Fiegez, trưởng quan Rooney không có chuyện gì đi?”
“Ừ – Michelle anh ——”
“Cái gì cũng không cần phải nói, trưởng quan. Đừng quên, tôi cũng là một người quân nhân, cho nên có thể hiểu được cảm nhận của em ấy. Nếu em ấy trơ mắt nhìn thấy trưởng quan Rooney xảy ra chuyện mà không có hành động gì, vậy em ấy sẽ không phải là em ấy, em ấy cũng không xứng thân là một người quân nhân.”
Nhưng mà – anh lại bởi vậy mà mất đi anh ấy!
Những lời này Fiegez miệng nói không nên lời.
Cảm giác chua xót từ trong lòng tuôn ra dào dạt, sau đó kẹt ở trong yết hầu, như mắc ở cổ họng.
“Như vậy, trưởng quan, tôi đi về trước.”
“Anh không đi vào nhìn xem Rooney sao?”
“Không, biết cậu ấy không có việc gì như vậy đã đủ rồi.”
“Vậy được rồi, tạm biệt.”
Michelle đối với Fiegez cười cười, rời đi.
Tạm biệt – rốt cuộc không bao giờ gặp nữa!
Đây là một lần cuối cùng Fiegez nhìn thấy Michelle, ba ngày sau, Michelle chết ở trên chiến trường.
Khi nghe được tin tức này Fiegez không có cảm giác ngoài ý muốn gì.
Phiên ngoại nhiều năm về sau – Angie và Michelle
Lại một lần nữa Đại Chiến bắt đầu.
Bạch Hành và Tiểu Ngân thật sự không có tham gia Đại Chiến lần này.
Từ sau khi biết được chân tướng của Đại Chiến, bọn họ cũng không lo lắng kết quả Đại Chiến quá nhiều nữa.
Dù sao các bè bạn con người đó cũng đã không còn, Bạch Hành và Tiểu Ngân rất nhiều năm không đi ra ngoài cũng không lo lắng trong nửa khắc. Bọn họ định đợi bạn bè của chủng tộc khác xuất phát không sai biệt lắm sau đó sẽ lên đường.
Sau đó, một ngày nào đó, bên ngoài rừng rậm Sương Mù bọn họ đồng thời cảm ứng được hơi thở của Vong Linh.
Không nghĩ tới sẽ có Vong Linh vào sâu trong đại lục đến như vậy, nhưng lại cố tình chạy đến rừng rậm Sương Mù…
“Chúng ta đi xem đi?” Bạch Hành hỏi Tiểu Ngân, nụ cười của anh vẫn là một loại ôn nhuận như nước như trước đây, khí chất trên người vẫn là bình thản mềm mại như vậy.
Sau đó bọn họ nhìn thấy hai Vong Linh.
Vong Linh vẻ ngoài nhìn qua cùng loài người không có khác nhau có chút địch ý đứng ở bên ngoài rừng rậm Sương Mù.
“Bạch, Tiểu Ngân.”
Hai Vong Linh nam tính một cao một thấp cười cong cong nhìn xem bọn họ. Ngữ khí rất quen tựa như nhiều năm gặp người bạn già.
Bạch Hành và Tiểu Ngân xác định mình tựa hồ cũng không quen biết hai Vong Linh này. Hoặc là nói bọn họ trừ người bên ngoài ra chưa từng quen biết qua Vong Linh nào.
“Tôi là phó quan của Rooney Cruzte, các anh còn nhớ rõ trưởng quan Rooney chứ?”
Rooney? Đương nhiên nhớ rõ, Bạch Hành đối với cái tên này ấn tượng thật sự không nhịn được mà không khắc sâu, mỗi lần thấy Tiểu Ngân tùy tiện đặt ở trong động cây bộ sách và vật nhỏ kỳ kỳ quái quái, anh sẽ nhớ tới tên này. Đối với Bạch Hành mà nói, Rooney tên này thật sự là ấn tượng không khắc sâu cũng không được.
“Anh là Angie?”
Bạch Hành có chút do dự hỏi.
Thật sự trách không được anh, thời gian năm trăm năm rất dài, dài đến anh đã nhớ không rõ diện mạo của những người bạn tốt xưa kia, lại càng đừng nói là Angie vốn cũng không quá quen thuộc.
Chẳng qua, Angie người này bọn họ vẫn là có ấn tượng.
Phó quan vì cứu cái tên khốn Rooney kia mà chết đi.
Rooney tên kia sau lại vẫn luôn không muốn một phó quan nữa…Mặc dù cậu ta ngoài miệng cũng không nói gì.
“Các anh ——”
Bạch Hành tò mò nhìn xem bọn họ.
“Chúng tôi là Người Chuyển Thế hiếm có của giới Vong Linh, ý tứ chính là mang theo trí nhớ và tình cảm kiếp trước trở thành Vong Linh. Muốn thành làm Người Chuyển Thế cần phải có tiềm lực nhất định, quan trọng hơn chính là còn phải có đủ chấp niệm. Chúng tôi chính là chấp niệm của nhau…Mặc dù ở trong Vong Linh giới cũng quay một thời gian rất lâu mới lại gặp được lẫn nhau, nhưng chúng tôi hiện tại rất hạnh phúc.”
Hai người nhìn nhau cười.
“Kỳ thật mấy lời này, là rất muốn cùng trưởng quan Rooney nói, chỉ là đáng tiếc…” Đã là vật không phải người, Angie nói xong, “Chúng tôi đến pháo đài Snow, nhìn thấy con cháu của gia tộc Cruzte, đáng tiếc bọn họ hoàn toàn không biết chúng tôi. Nhìn thấy gương mặt và ánh mắt tràn ngập địch ý cùng trưởng quan giống nhau như vậy nhìn xem chúng tôi…Sau lại, đã nghĩ đến các anh. Biết đâu, các anh là người nghe thích hợp nhất đoạn lời này trên thế giới này…”
“Cho nên, các anh tới chỗ này là để nói cho chúng tôi các anh rất hạnh phúc?”
“Đúng vậy.”
“Tốt lắm, chúng tôi đã biết. Angie, có thể như vậy thật sự là quá tốt.”
“Cám ơn!”
Bọn họ mặc dù đã trở thành Vong Linh, nhưng bởi vì còn có trí nhớ lúc trước, cho nên bọn họ không tham gia Đại Chiến lần này. Vong Linh bên kia bình thường sẽ không bắt buộc Người Chuyển Thế tham tha Đại Chiến.
Bọn họ nói có lẽ thời gian chậm rãi trôi qua, tình cảm đối với đại lục chậm rãi nhạt đi, cho nên nếu nói có một ngày mọi người ở trên chiến trường gặp nhau, thì tự dựa vào bản lĩnh đi.
Bạch Hành và Tiểu Ngân gật đầu nói được!
Bốn người, cứ như vậy tách ra.
Hai người hướng tới phương xa rời đi, hai người đứng ở vìa rừng rậm nhìn hai đạo thân ảnh thân mật như liền kề kia.
Bạch Hành dựa sát trong lòng Tiểu Ngân.
“Tiểu Ngân, chúng ta sớm đi đến đó đi. Nếu bọn họ biết chúng ta đối với Đại Chiến và loài người lơi lỏng như vậy khẳng định rất mất hứng.”
Anh nhẹ giọng nói.
Sau đó cảm giác được Tiểu Ngân trong ngực phập phồng.
“Được.”
“Tiểu Ngân, em đột nhiên có chút nhớ nhung bọn họ.”
“Ừ.”
“Nếu nói đứa nhỏ kia cùng Rooney lớn lên rất giống cũng cùng cậu ta tính cách rất giống em tuyệt đối phải hung hăng đánh cậu ta một trận – năm trăm năm trước em đã muốn làm như vậy!!!”
“…Ừ.”
Bọn họ vừa mới nói xong chuyện này, phía sau liền lao ra một đám thú.
Các loại tiếng kêu âm sắc thay nhau vang lên, đều là yêu cầu tham chiến!
Trong đó, không thiếu một chút âm thanh non nớt – đây là mấy nhóc sùng bái Ưng con và Gấu con…
“Bé đáng yêu, tên ngu ngốc này, năm trăm năm cũng không thể học được thắt nơ bướm, Đại Chiến lần này không cho đi!”
“Xì xì xì…”
Danh sách chương