Nói cách khác, vừa rồi Rooney chỉ cần thuận tay một cái là có thể cứu được binh sĩ này.

Rooney ngây ngốc, ánh mắt dừng ở trên người binh sĩ mới chết không lâu.

Cậu ta có gương mặt bình thường, Rooney là một trưởng quan vui vẻ và hòa mình với binh sĩ dưới quyền, nhưng binh sĩ này cậu không biết. Có lẽ, cậu ta là thủ hạ của một người khác? Nhưng cho dù như thế nào, cậu ta hiện tại nằm xuống ở đây, vĩnh viễn!

Biết đâu trong nhà của cậu ta còn có cha mẹ đang tha thiết bi thương lại mang theo hy vọng chờ cậu ta về nhà, biết đâu còn có một cô gái ở trong mắt người khác nhìn là bình thường nhưng trong mắt cậu ta là vô cùng xinh đẹp đang đau khổ chờ cậu ta trở về, chuẩn bị vui mừng hân hoan vì cậu ta phủ lên áo cưới, chuẩn bị rất tốt vì cậu ta sinh con dưỡng cái…

Rooney mạnh mẽ lau chà khuôn mặt một phen, vết máu trên tay quệt dính trên mặt vốn đã bẩn có vẻ càng thêm dữ tợn,

Không mở miệng.

Angie giúp cậu đánh rớt công kích bên người.

“Trưởng quan, cậu muốn chết sao?”

“Đương nhiên không muốn!” Nghĩ cũng không nghĩ phản bác, chỉ là trên khuôn mặt thiếu đi cợt nhả bình thường, trên mặt Rooney hiếm khi không có biểu tình gì.

“Ai cũng không muốn chết, cho nên, nếu nói có thể, hãy ở ngoài chiến đấu cứu giúp người bên cạnh đi.”

Angie bình tĩnh nói, như cũ bận rộn không thôi giúp Rooney động cũng không động ngăn bỏ hết toàn bộ công kích.

Rooney không thể trầm mặc lâu, ở đây chính là chiến trường, không có thời gian để cậu tự hỏi và cảm khái bi thương hối hận, ở đây chỉ có chém giết vô cùng vô tận…

“Được.”

Rooney đồng ý, thân thể lập tức rất nhanh hành động, đem xương khô và cương thi tầng tầng bên người mình và phó quan giết chết.

“Tôi hiện tại đã cứu anh đó, Angie.”

Hướng Angie nháy mắt, không điên cuồng nữa, Rooney khôi phục bộ dạng bừa bãi bình thường điên cuồng không kiềm chế được.

“Vậy thật sự là cám ơn!” Angie không tức giận trả về một câu, lần chiến đấu này chấm dứt anh liền xin đi làm phó quan của trưởng quan Fiegez.

“Không sai biệt lắm đi?”

Bạch Hành quay đầu hỏi Tiểu Ngân ở dạng sói, Vong Linh phía dưới đã chết không sai lắm.

Tiểu Ngân gật đầu, không bởi vì chiến trận ở đây sắp chấm dứt mà như trưởng quan giống nhau khoanh tay thờ ơ, ngược lại tăng lên lực độ công kích và tiết tấu, chấm dứt chiến trận nhanh hơn.

Vào lúc một con Kẻ Bất Tử cuối cùng cả người bị tơ nhện màu trắng bạc quấn lấy một đám hưng phấn muốn sắp kêu ngao ngao – đương nhiên nhện sẽ không kêu – sau khi con nhện màu đen to lớn nhảy xuống đất, Tiểu Ngân cẩn thận ở trong phạm vi trên cả chiến trường tuần tra một phen, thật sự không có phát hiện kẻ địch trốn nấp mới mang theo Bạch Hành hạ xuống đất, bắt đầu dùng ma pháp hệ quang của mình giúp đám ma thú trị thương.

Không có tử vong, chẳng qua trọng thương ngược lại có mấy con.

Ngay cả Bé đáng yêu trên người cũng có vài đường vết thương thật dài chảy máu đen, đang đáng thương yếu đuối nằm rạp trên mặt đất.

Bạch Hành quan tâm đi qua, bị Tiểu Ngân một phen kéo lại.

“Nó đang giả vờ đáng thương, bị thương như vậy đối với nó mới không tính là cái gì!”

Cố chấp đem Bạch Hành kéo đến bên cạnh mình.

Bạch Hành đành phải ném cho Bé đáng yêu một ánh mắt xin lỗi, anh không phải là không biết Bé đáng yêu giả vờ đáng thương, vết thương như vậy, liền ngay cả chính anh cũng không sao, càng đừng nói là Bé đáng yêu da dày thịt béo, chỉ có điều, người bệnh luôn có đặc quyền, huống chi chỉ là giả vờ đáng thương đổi chút quan tâm mà thôi.

Đi qua bên người Lão Gấu, một cái thân ảnh nhỏ màu tím vọt nhanh từ trong lông Lão Gấu thoát ra hướng đến Bạch Hành nhào vào, sau đó bịch một tiếng giống một quả bóng chày bị Tiểu Ngân chuẩn xác đánh bay…

“Tiểu Ngân!” Bạch Hành bất đắc dĩ khẽ hô.

“Đừng nói em không ngửi được mùi trên người nó.” Một cổ mùi chết thịt thối, khó ngửi muốn chết!

Nhóc kia ủy ủy khuất khuất trở lại, chỉ đứng trên hai chân lớn, chi chi lèo xèo khoa tay múa chân cái móng vuốt nhỏ khoác da lông loáng bóng sáng đẹp.

Bạch Hành dở khóc dở cười triệu một cái cầu nước, sau khi để cho Tiểu Ngân làm nóng, đưa cho nó nước nóng tắm rửa, nhóc kia mới được Tiểu Ngân cho phép, đứng ở trên vai của Bạch Hành.

Tiểu Ngân nhanh tay nhanh chân đem ma thú còn lại trị liệu tốt, ôm Bạch Hành.

“Đi thôi.”

“Hửm?”

“Em không phải không yên lòng loài người bên kia sao?”

“…Đi thôi.”

Bàn giao xong ma thú khác chiếu cố mấy tên trọng thương vừa rồi, sau khi phải nhìn chúng nó nghỉ ngơi thật tốt Bạch Hành và Tiểu Ngân bay về phía chiến trường loài người.

Ở đó đã biến thành như một loại địa ngục Tu La.

Lúc trước đi theo đám ma thú bắt đầu đi ra chiến tuyến, hướng bên ngoài chiến trường rộng lớn tản ra, loài người mặc y phục chiến đấu màu xanh và xương khô màu trắng cương thi màu trắng xám hoàn toàn hỗn chiến cùng một chỗ, máu chảy ra đã hoàn toàn đem mặt tuyết cả chiến trường nhuộm thành màu đỏ, nơi nơi đều là la liệt xương trắng và tay chân cụt. Cách thật xa bọn họ cũng có thể ngửi được cổ mùi máu tươi kia.

Đây là một thế giới chết chóc trần trụi!

Loài người một đao một kiếm, không có một tia lãng phí cuối cùng để đánh trúng kẻ địch, bởi vì đối phương thật sự quá nhiều, như là giết cũng giết không hết.

Không còn nhiều lắm âm thanh hô đánh hô giết, loại tình huống này đã không cần mấy cái âm thanh đó cổ động, trong suy nghĩ của toàn bộ người chỉ còn lại có một chữ – giết!

Một binh sĩ sau khi bị một con xương khô một kiếm xuyên thủng trái tim mình, cứng rắn đem cơ thể đẩy từng bước về phía trước, mũi kiếm vốn chôn ở trong cơ thể lập tức xuyên thấu qua lưng anh, cùng lúc đó, kiếm của anh cũng đâm trúng khởi nguyên của xương khô, xương khô hóa thành xương vỡ vụn vụn, trên người binh sĩ cũng chỉ còn lại một thanh kiếm, nhưng là lập tức, vài thanh kiếm và đao lại đồng thời đâm trên người anh, khóe miệng chảy máu, ánh mắt binh sĩ đã tan rã, cơ thể anh dần dần ngã xuống, khóe miệng chảy máu bọt có chút khép mở, như là muốn nói gì đó, nhưng không phát ra âm thanh – cuối cùng chiếu ngược vào mắt trong anh chính là bầu trời treo veo màu xanh thẳm ——

Bạch Hành mặt trầm như nước đem ánh mắt tập trung ở trên người Kỵ Sĩ Bóng Tối – bọn nó hiển nhiên ở trong trận chiến này có tác dụng rất quan trọng, điều động Vong Linh cấp thấp, hơn nữa lợi dụng ưu thế cấp vị của mình áp chế binh sĩ loài người, tránh né tướng lĩnh loài người cấp cao, liên tục mang đến tổn thất lớn nhất cho binh lính loài người.

Chiến tranh luôn có thể hiện ra bản chất hoang dã và tỏa sáng.

Lúc thấy một binh sĩ lấy cánh tay giúp đồng bạn ngăn cản một đạo bổ về phía đầu, một người khác trên bụng bị rạch mở một vết thương rất lớn, khi binh sĩ ruột đều rớt ra ngoài một ngụm cắn trên cổ cương thi toàn thân tràn ngập mùi thối và thi độc, trong lòng Bạch Hành hiện lên những lời này.

Ở dưới sự điều khiển của Tiểu Ngân, từng đạo ánh sáng điện nho nhỏ hỗn hợp hình tia chớp chuẩn xác đánh ở trên người Kỵ Sĩ Bóng Tối trong chiến trường.

Đao Băng của Bạch Hành lại xuất hiện, ở dưới sự điều khiển của anh, Đao Băng mỏng nhẹ trong suốt vô thanh vô tức xuất hiện ở các chỗ trong chiến trường, cho dù là Vong Linh cấp thấp hay là Vong Linh cấp cao, trái ngược với Tiểu Ngân, hành động của Bạch Hành càng khuynh hướng cứu trợ binh sĩ sa vào trong nguy hiểm – mặc dù không có khả năng cứu từng người, nhưng mà, có thể cứu một người là một người!

Đối mặt chiến trường rộng lớn, lực lượng của bản thân Bạch Hành thật sự là rất nhỏ bé, nhưng cố tình hiện tại binh sĩ và bọn Vong Linh hoàn toàn xen lẫn vào nhau, bọn họ không thể sử dụng ma pháp công kích cỡ lớn!

Đáng chết, mấy con Vong Linh này khẳng định là cố ý!

Ánh mắt Bạch Hành lộ ra thần sắc nóng nảy phẫn hận, tâm tình của anh bởi vì suy nghĩ này của mình mà càng thêm nôn nóng.

Nếu, hiện tại nếu Vong Linh đáng chết này không phải cùng nhóm loài người xen lẫn vào nhau, anh đã sớm mấy Băng Nổ ném qua!!!

Đột nhiên, Bạch Hành cảm giác được một loại lực lượng ấm áp chảy tiến vào cơ thể của mình, sau đó Tiểu Ngân ngẩng cao đầu lên, tru lên ngân nga một tiếng… Một cổ uy thế khổng lồ khủng bố chậm rãi triển khai ở trên toàn bộ chiến trường.

Là uy áp Thần cấp!

Bạch Hành nhận biết được điểm này!

Trên chiến trường này thực lực cao nhất chẳng qua mới cấp chín, toàn bộ bao gồm cả loài người và Vong Linh, đều khổ sở chống cự cổ uy áp này, tiến tới ngừng hành động công kích.

Sau đó, khởi nguyên trong cơ thể một số xương khô và cương thi cấp một chịu đựng không được áp lực bắt đầu nổ mạnh, sau đó là cấp hai…

Binh sĩ loài người thấp nhất cũng là cấp bốn, bọn họ không chết, nhưng mà dù sao trên chiến trường còn có rất nhiều bị thương mà suy yếu, bọn họ cũng đã bắt đầu chống đỡ không nổi.

Nguyên tố quang xung quanh bắt đầu cuồn cuộn không ngừng tụ tập đến bên người Tiểu Ngân, từng bước, cả cơ thể của Tiểu Ngân bắt đầu phát ra hào quang màu trắng, hào quang Thần cấp ấm áp dần dần tăng cường, thẳng đến mức độ chói mắt không thể nhìn thẳng. Lúc này Tiểu Ngân nhìn qua tựa như một quả cầu ánh sáng trắng chói mắt, thân hình hắn cơ hồ không nhìn thấy.

Cuối cùng, cầu ánh sáng này nổ tung, ánh sáng trắng dào dào dạt dạt như là mảnh nhỏ ánh sáng, rơi đến trên toàn bộ chiến trường.

Ánh sáng nguyên tố quang hình thành rơi trên người binh sĩ, trị thương tương tích, khôi phục tinh thần mệt mỏi, cường thân kiện thể không bệnh không đau.

Nhưng Vong Linh lại không giống, từ lúc ánh sáng trắng bắt đầu tiếp xúc bọn nó liền bắt đầu truyền ra âm thanh lèo xèo làm cho người ta da đầu run lên, tựa như gì đó bị ném vào trong dầu chiên.

Chỗ bị ánh sáng trắng tiếp xúc bắt đầu biến đen, tựa giống như bị thiêu cháy, hoặc là bị ăn mòn…Tảng lớn tảng lớn Vong Linh ngã xuống, cuối cùng còn lại chỉ có Vong Linh cấp chín miễn cưỡng có thể đứng, nhưng mà điều đó có ích lợi gì đâu?

Bọn nó một mình đối mặt với vô số binh sĩ loài người tinh thần dồi dào và nhóm trưởng quan cấp chín của bọn họ.

Chiến đấu đến đó, đã không còn gì chậm trễ.

Tiểu Ngân và Bạch Hành nhìn thấy tình cảnh này, lướt qua mà đi.

“Tiểu Ngân, anh không có chuyện gì chứ?”

Bạch Hành quan tâm hỏi.

Tiểu Ngân lắc đầu, “Không có việc gì, chỉ là tụ tập một chút nguyên tố quang sau đó phát tán ra ngoài mà thôi, không dùng bao nhiêu khí lực, cũng liền tương đương với phóng thích mấy cấm chú mà thôi.”

Bạch Hành thầm líu lưỡi, nghĩ đến mình phóng thích một cái cấm chú cũng đã mệt chết được…

Mặc dù Tiểu Ngân nói như vậy, Bạch Hành vẫn là bắt đầu dùng ma pháp hệ phong nâng mình và Tiểu Ngân bay đi, để cho Tiểu Ngân đem ma pháp của bản thân thu hồi lại.

Tiểu Ngân thật không có phản đối, trực tiếp thu hồi ma lực của mình.

Dị biến nổi lên!

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, sau đó thẳng tắp bay vào trong cơ thể Tiểu Ngân.

Tình hình này tựa như lúc trước khi Lôi Ưng bị Kẻ Cắn Hồn xâm chiếm giống nhau!

Bạch Hành ngây ngẩn cả người!

Trong chớp mắt như thế, trong đầu óc anh trống rỗng. Ngay sau đó một loại cảm giác sợ hãi không thể áp chế ngập cả trái tim anh, anh đột nhiên cảm thấy rất lạnh, anh lạnh – rất lạnh bắt đầu run rẩy…

Vì sao là Tiểu Ngân, hắn không phải trong cơ thể có nguyên tố hệ quang rất hùng hậu cho nên Kẻ Cắn Hồn không dám gần sát sao? Hay là ma pháp vừa rồi làm nguyên tố quang trong cơ thể hắn tiêu hao không còn, tinh thần cũng suy yếu đến mức độ nhất định, mới làm cho Kẻ Cắn Hồn đạt được?

Anh hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi cũng không có biện pháp điều khiển nguyên tố gió bên người, một người một sói lập tức bắt đầu từ không trung rơi xuống.

“Tiểu Ngân ——” Bạch Hành bối rối gọi tên Tiểu Ngân, Tiểu Ngân yên lặng tựa như ngủ giống nhau, nhưng mà chính là không thấy hắn đáp lại kêu gọi của Bạch Hành.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Ngân không để ý tới Bạch Hành, cho dù không phải ý nguyện của hắn.

Vào một khắc trước khi rơi xuống đất, Bạch Hành phát hiện tình cảnh của bọn họ, ma pháp hệ phong lại bắt đầu khôi phục, hai người bay thấp trong không trung, chỉ là bay có chút không ổn.

Cố gắng ôm sói bạc to lớn, Bạch Hành bắt đầu tăng tốc hướng vị trí quân đoàn ma thú bay đi.

Không thể ngừng lại cơ thể run rẩy, trên thực tế, Bạch Hành căn bản không phát hiện mình đang run rẩy.

Anh tập trung tinh thần muốn sớm một chút trở lại quân đoàn ma thú, hiện tại, chỗ đó, chỉ có chỗ đó mới có thể làm anh thoáng an tâm. Huống chi chỗ đó còn có một đám ma thú trải qua không biết bao nhiêu lần Đại Chiến, chúng nó sẽ có biện pháp đi? Hơn nữa, hơn nữa Tiểu Ngân nói qua, chỉ cần linh hồn đủ cường đại, đủ kiên định, ngược lại có thể cắn nuốt mất Kẻ Cắn Hồn không phải sao? Tiểu Ngân, Tiểu Ngân tuyệt đối sẽ không thua cái bóng xấu xí kia!

Nghĩ đến đây, anh đột nhiên tốc độ nhanh hơn, muốn sớm một chút nữa chạy tới chỗ quân đoàn ma thú.

“Ầm ——” Một mũi Hắc Ám Chi Tiễn sát qua cơ thể anh tấn công ở trên tuyết, uy lực thật lớn đem mặt tuyết nổ một cái hố to, mảnh tuyết thật nhỏ bị hất tung rất cao, bắn vào trong da, một loại cảm giác lạnh lẽo truyền vào trong não.

Công kích bất ngờ thức tỉnh thần trí của Bạch Hành.

Anh bảo trì tốc độ bay, nhưng là quỹ tích bay bắt đầu trở nên khó lường, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, tinh thần âm thầm triển khai, bắt đầu tìm kiếm kẻ địch không biết trốn ở đâu.

Tìm không thấy!

Bạch Hành nhíu mày, thực lực của anh nhất là tinh thần lực muốn so với Thánh cấp bình thường cao hơn không ít, tại tình huống cố ý tìm kiếm còn không có ai ngoại trừ Tiểu Ngân có thể trốn qua tìm kiếm của anh, cho dù anh hiện tại vẫn bị vây trong Đại Chiến sau đó tinh thần ở giữa trạng thái hư không.

Lúc này, lại một Hắc Ám Chi Tiễn sát qua cơ thể Bạch Hành đánh trúng mặt đất.

Bạch Hành thử bay cao, dù sao công kích trên mặt đất cũng không thể thoát ly khoảng cách nhất định, huống hồ theo khoảng cách kéo lớn mặc kệ là lực độ hay là tốc độ đều sẽ có giảm nhỏ.

Vào lần thứ ba sau khi bị Hắc Ám Chi Tiễn sát qua bên người, mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán Bạch Hành chảy ra.

Ba lượt! Mỗi lần đều là theo bên người anh mà qua, Bạch Hành rất hy vọng đây là trùng hợp, là đối phương vận cứt chó, nhưng mà bản thân anh biết, trùng hợp có thể tính có bao nhiêu nhỏ.

Đối phương đang đùa giỡn anh!

Nhận thức này không có chọc giận Bạch Hành, kinh nghiệm chiến đấu nhiều lần sớm nói cho anh, trong chiến đấu người thắng lợi sẽ cười đến cuối cùng, đùa bỡn nho nhỏ như thế, ở trong lòng anh kích động không nổi cơn sóng nào.

Ôm Tiểu Ngân, anh lại tăng nhanh tốc độ.

Chỉ cần đến chỗ ma thú, bất kể đối phương là ai, bất kể là ai…

Anh không tin đối phương là Thần cấp, nếu là Thần cấp, Tiểu Ngân không có khả năng không có nửa điểm cảm ứng, cho dù đối phương là Vong Linh!

Như vậy Thánh cấp, cho dù đến đỉnh điểm cách Thần cấp chỉ có một bước cũng là Thánh cấp!

Bạch Hành không lại tiếp tục bay vòng vèo, mà là bắt đầu toàn lực bay về phía trước, tập trung tâm thần cao độ, cảm ứng công kích có thể xuất hiện ở bất cứ chỗ nào.

Lòng anh đang sợ hãi!

Anh bị đối phương chặn lại!

Không phải sợ chết, lúc trước khi huấn luyện ở trong rừng rậm, anh không phải chưa trải qua chiến đấu sống còn, thời điểm đó Tiểu Ngân đã sớm nói ra, trước khi trận chiến kết thúc anh ấy sẽ không ra tay cứu anh.

Anh đã sớm thích ứng trong đấu tranh sinh tử, nhưng mà hiện tại không giống thế! Hiện tại Tiểu Ngân đang không còn ý thức nằm ở trong lòng anh, nếu anh ấy lại ở chỗ này, như vậy Tiểu Ngân…

Nghĩ đến hậu quả Tiểu Ngân có thể sẽ chịu, Bạch Hành toàn thân lạnh toát, càng ôm chặt lấy Tiểu Ngân, không quan tâm gì cả thúc đẩy tinh thần lực và nguyên tố gió xung quanh.

Đang tăng tốc độ bay Bạch Hành đột nhiên cảm ứng được phía trước truyền đến công kích – anh dồn sức cắn răng một cái, nguyên tố gió thúc xuống bên dưới, cơ thể anh và Tiểu Ngân mạnh mẽ vượt cao, nghiêng hướng phía trên bay đi, hiểm hiểm trốn đi một lần công kích

Lúc này, anh rốt cục cảm ứng được một tồn tại mơ hồ – ở ngay phía trước!

Bạch Hành cau mày, cho dù đối phương xuất hiện, nhưng mà đối với anh mà nói điều này cũng không phải một tin tốt, bởi vì đối phương xuất hiện liền tỏ vẻ gã không kiên nhẫn tiếp tục đùa nữa!

Một khối băng thật lớn đột nhiên xuất hiện ở chỗ tồn tại kia, sau đó ầm một tiếng nổ, khối băng cuồng bạo nổ tung.

Bạch Hành rõ ràng cảm giác được đối phương lúc nổ tung trong chớp mắt biến mất!

Anh kinh hãi cảm ứng bốn phía, lớp không khí vào lúc nổ tung đánh tới, cơ thể co rụt lại, tận lực có thể bảo vệ nhiều chỗ hơn trên cơ thể Tiểu Ngân, chịu đựng đau đớn lớp không khí cường đại đánh ở trên người truyền đến và máu tanh trào lên cổ họng, thúc đẩy nguyên tố gió theo hướng lớp không khí tiếp tục bay về phía trước.

Gã là cố ý!

Nổ tung đơn giản như vậy làm sao có thể nổ được cái gã kia! Nhưng dòng khí nổ tung sinh ra lại có thể hơi chút lẩn giấu anh thúc đẩy nguyên tố gió khi chấn động sinh ra, hơn nữa dòng khí nổ tung mang đến có thể làm anh bay tốc độ nhanh hơn!

“Ngươi theo ta đi? Chỉ cần sau đó ngươi thuộc về ta, ta lập tức khiến cho cái thứ trong cơ thể hắn đi ra, thế nào?”

Loại âm thanh thì thầm trầm thấp phảng phất rõ ràng ở bên tai Bạch Hành vang lên, nhưng mà đối với anh mà nói uy lực của âm thanh thật nhỏ này không kém gì một tiếng sấm.

Anh không cảm ứng được đối phương để lại dấu vết gì!

Cố nén giữ kinh hãi trong lòng, Bạch Hành lạnh lùng mở miệng.

“Không có khả năng!”

“Vì sao, phải biết rằng tiếp như thế không chỉ ngươi, tính cả hắn cũng sẽ chết đó.” Cái âm thanh mềm nhẹ kia tựa như tình nhân thủ thỉ. “Ngươi rất quan tâm hắn đi? Ta cho ngươi ba lựa chọn thế nào? Ngươi đến thay thế hắn, ngươi biết đó một Kẻ Cắn Hồn chỉ có thể đồng thời xâm lấn một linh hồn!”

Bạch Hành ánh mắt lạnh như băng trả lời, “Ta cự tuyệt!”

“Đây là quan tâm của ngươi?” Hừ lạnh khinh thường.

“Anh ấy nếu ngay cả Kẻ Cắn Hồn cũng không thể chiến thắng, nếu cần dùng linh hồn của ta để cứu vớt, khiến cho nó chết đi. Anh ấy như vậy, không xứng làm bạn đời của ta!” Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nghĩ rằng Kẻ Cắn Hồn chó má kia có thể đem anh ấy làm gì? Cũng bất quá là thừa dịp lúc anh ấy suy yếu đánh lén, nhưng mà, cho dù đánh lén thì thế nào? Nó như cũ không thể chiến thắng anh ấy!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện