Chuẩn bị vài ngày, mọi người liền xuất phát.
Nhưng mà trong năm nhất người có thực lực như vậy cũng không nhiều, trừ bốn người phòng ngủ của Bạch Hành ra thì chỉ có một người, chính là chàng trai tóc đỏ lửa lúc trước ngay từ đầu đã biểu hiện vượt trội.
Nói cách khác, chỉ có năm người, trong đó bốn người là cùng một phòng ngủ.
“Ha ha, mấy người cư nhiên là cùng một phòng a, thật sự là quá khéo, chẳng qua cũng không nên bài xích tôi nha, tôi đây chính là người rất tốt bụng, rất nhiệt tình, rất coi trọng nghĩa khí đó.”
Chàng trai tóc đỏ lửa nhiệt tình cười ra một ngụm răng trắng, lẫm lẫm liệt liệt nói.
Lankers bĩu môi, “Là rất mặt dày chứ.”
Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng hai bên cách quá gần, chàng trai vươn ra cánh tay cường tráng, níu áo Lankers, đem cậu xách đến trước mặt mình, hàm răng trắng bạch ở trong mắt Lankers lóe a lóe, “Cậu em, cậu vừa rồi nói cái gì?”
“Ai là cậu em, cậu mới là cậu em! Tên mặt dày.”
Lankers bị người xách lên giương nanh múa vuốt hô, mắt to trừng tròn xoa. Đáng giận, người này khẳng định là cố ý, bọn họ rõ ràng lớn như nhau! Không phải là vóc người cao hơn một chút sao? Có cái gì ghê gớm chứ! Người nọ cười ha ha đem Lankers trái xách xách phải xách xách, nhìn thấy Lankers bị anh lúc ẩn lúc hiện lúc ẩn lúc hiện, trong mắt tròn xoe xuất hiện vòng nhan muỗi ( ) mới vừa lòng dừng lại.
“Cậu em, nhớ kỹ, tôi không phải da mặt dày, chỉ là nói thật mà thôi.”
Nói xong, cười xấu xa buông tay ra, Lankers đáng thương mang theo vòng nhan muỗi, cước bộ chông chênh giống như ngã trên mặt đất, may mắn Tiểu Ngân động tác nhanh một phen vớt giữ cậu, mới không ngã xuống.
“Bạch ơi, cậu ta khi dễ tôi.”
Lankers được Tiểu Ngân đỡ lấy bất chấp đầu căng choáng váng, trực tiếp một phen nhào vào trong ngực Bạch Hành, đáng thương hề hề cáo trạng nói.
Không đợi được Bạch Hành nói gì, Tiểu Ngân mặt trầm xuống, Lankers lần thứ hai bị người xách lên, ném vào trong lòng ngực Andreu Terman đứng ở bên cạnh.
Bạn nhỏ Lankers đáng thương bị đối đãi thô bạo đến như vậy, chỉ thiếu chưa làm hiện ra hai hàng dây nước mắt hóa biểu đạt ủy khuất của mình.
Bạch Hành vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cậu, “Ha ha, bọn họ không ác ý.” Hơn nữa, Lankers cái hình dáng này thật đáng yêu quá…Từ khi biết Đại Chiến sắp bắt đầu sau đó đứa trẻ này liền mất đi hoạt bát vốn có, trở nên trầm tĩnh lại, thật đúng là có điểm không quen.
Thí luyện lần này tổng cộng có năm trăm sáu mươi lăm học viên của học viện ma vũ Hoàng gia Forde tham gia, trong đó năm nhất có năm người, năm hai có sáu mươi người, năm ba có tám mươi người, năm bốn có một trăm năm mươi người, năm năm có hai trăm bảy mươi người, lão sư dẫn đội có mười người, cao nhất là cấp chín.
Bọn họ trực tiếp đi truyền tống trận tới pháo đài Snow, truyền tống trận này là một chiều có thể vận chuyển quy mô lớn, chủ yếu là vì phòng ngừa tộc Vong Linh lợi dụng truyền tống trận trực tiếp chuyển đến nội địa đại lục. Truyền tống trận của pháo đài Snow chỉ có thể vận chuyển một số thứ rất nhỏ, để thuận lợi vận chuyển tin tức và tình báo.
Quy mô pháo đài Snow cũng không nhỏ so với Mandeli, nhưng quả thật là một thành phố cùng với Mandeli hoàn toàn khác nhau. Mandeli là huyên náo, nhộn nhịp, mà ở đây là trầm lặng, lạnh lẽo.
Tiến đến đón tiếp bọn họ chính là một vị Thượng tá, ở trong mắt Bạch Hành thái độ của ông ta coi như là ôn hòa, nhưng mà hiển nhiên, những nhóm thiên kiêu chi tử cho tới bây giờ đều được người khác khen ngợi và thổi phồng này lại không cho là như vậy.
“Người khá lãnh đạm a.”
Anh chàng tóc đỏ lửa, Kyle Deli một phen đáp trên vai Bạch Hành, nhỏ giọng nói.
Không ít người lộ ra ánh mắt đồng ý.
Lực chú ý của Bạch Hành còn ở trên người vị Thượng tá kia, cơ thể anh vẫn luôn được vây trong một cái trạng thái cảnh giới, tùy thời có thể ứng phó công kích của kẻ địch và tiến công của kẻ địch, khí thế dày đặc, giữa đường tự nhiên toát ra một loại cảm giác thiết huyết mà quân nhân mạnh mẽ và kỷ luật mới đặc biệt có.
Dọc theo đường đi binh lính phụ trách cảnh giới và phát sinh cũng là như thế, bọn họ ý chí chiến đấu sục sôi, đề phòng nghiêm ngặt, hành động nhanh gọn lại trật tự, thật sự đúng là binh sĩ!
Tiểu Ngân đến cạnh Bạch Hành, nhanh chóng như tia chớp ra tay, đem Kyle Deli đáp ở bả vai trên người y đánh xuống, bốp một tiếng vang giòn, tiếp theo chợt nghe tiếng Kyle hô đau, anh mặc dù điều kiện cơ thể cũng tốt, nhưng cùng Tiểu Ngân so sánh thì thật sự ra tay không bằng.
Không quan tâm đến Kyle hô đau, Tiểu Ngân đem Bạch Hành kéo đến gần chỗ mình hơn một chút, biểu đạt đầy đủ chút ý kiến của bản thân.
Bạch Hành bị hành động của bọn họ gọi lực chú ý về, lộ ra thần sắc nghi vấn.
“Bạch, vừa rồi tên kia oán giận nói vị Thượng tá này thái độ rất lãnh đạm.”
Mấy người học sinh năm nhất ban ma pháp bọn họ cùng nhau đi ở hàng sau cùng của đội ngũ, mấy câu nói đó thật ra thì không có bị vị Thượng tá kia nghe được.
“Tôi nghĩ thấy cũng được, dù sao đối với bọn họ mà nói như là gánh nặng hơn, hơn nữa hiện tại tùy thời có thể đi vào tình trạng chiến đấu.”
“Cái gì?! Chúng ta là gánh nặng?! Bạch, anh nói giỡn hay sao?” Kyle không dám tin rằng Bạch Hành đối với đánh giá đoàn người bọn họ lại là như thế!
“Đương nhiên không phải, tôi là nghiêm túc. Các cậu nhìn xem mấy binh lính kia đi, bọn họ chỉ mới cấp bốn, có cảm giác gì?”
Ba người nhìn qua đó, cẩn thận nhìn xem một hồi lâu, Lankers mới ừ ờ mở miệng, “Bọn họ dường như có chút đáng sợ…”
Kyle trong lòng gật đầu đồng ý, hai người đối đầu lần đầu tiên cùng chung nhận thức. Nhưng thật ra thần sắc của Andreu Terman thật không có biến hóa gì, Bạch Hành nhịn không được nhìn cậu ta vài lần.
“Đây là khác nhau, bọn họ là chiến sĩ, chỗ bọn họ học đều là vì chiến đấu sinh tử, mà chúng ta là học sinh. Một chọi một bọn họ có thể không phải là đối thủ của chúng ta, mười chọi mười bọn họ cũng có thể không phải là đối thủ của chúng ta, nhưng một trăm chọi một trăm, một ngàn chọi một ngàn chúng ta đại khái chỉ có thể cùng bọn họ đánh thành ngang tay, một vạn chọi một vạn chúng ta thua có thể tính rất lớn. Bọn họ rất rõ đánh ở đâu sẽ làm người khác mất đi năng lực chiến đấu, so với đoàn chúng ta càng có thể bắt lấy cơ hội ra tay đánh thương người khác, quan trọng nhất chính là bọn họ so với chúng ta có thể xuống tay độc ác hơn, bọn họ ở trong chiến đấu có thể không sợ uy hiếp của cái chết, bọn họ đoàn kết, hành động nhất trí, phối hợp nhuần nhuyễn…Tóm lại, trong chiến đấu, hơn nữa là phương diện chiến đấu đoàn thể này, chúng ta trừ số cấp vượt qua bọn họ ngoài ra cái khác hoàn toàn kém hơn người ta.”
“Không thể nào.”
Lankers bán tín bán nghi.
“Đúng là như vậy!”
Bạch Hành đưa cho trả lời khẳng định.
Đang nói chuyện, đột nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.
Nhóm học sinh lão sư của học viện ma vũ Hoàng gia Forde cả kinh, nhất thời rối lên, hướng tới so sánh, các tướng sĩ pháo đài Snow biểu hiện liền tốt hơn nhiều.
Nhóm quân sĩ ở dưới sự chỉ huy trầm ổn đâu vào đấy của các quân quan bắt đầu chuẩn bị chiến đấu, hành động nhanh chóng trật tự ngắn gọn, chỉ trong chốc lát người đã tập hợp xong, chuẩn bị xuất chiến.
“Chúng ta đi qua đó quan sát chiến đấu một chút đi.” Kyle đề nghị.
“Đồng ý.”
“Đồng ý.”
“Được.”
…Gật đầu.
Kyle chạy đến trước nhất đội ngũ, “Đạo sư, chúng em có thể đứng ngoài quan sát chiến đấu không?”
Một vị Đạo sư là ban vũ kĩ trên mặt ngược lại rõ ràng lộ ra thần sắc đồng ý, chẳng qua ánh mắt lại nhìn về phía vị Thượng tá bất cẩu ngôn tiếu kia, hiển nhiên chuyện này còn phải quyết định bởi quân đội.
“Thượng tá, chúng tôi có rất nhiều điều cần học tập, vì thế, nếu nói có thể, xin cho chúng tôi đến quan sát chiến đấu. Ngoài ra, hai người chúng tôi có kinh nghiệm cùng tộc Vong Linh chiến đấu, hy vọng có thể tham gia vào trong chiến đấu.”
Bạch Hành đi theo lên phía trước, thành khẩn nói.
Thượng tá ngay từ đầu cũng không nghĩ đồng ý, chiến trường cũng không phải là sân chơi tham quan chơi đùa. Nhưng lời Bạch Hành nói cũng rất có đạo lý, ông tự hiểu mình ít nhất khiến cho quan quân không thấy chán ghét, nghe nói anh và Tiểu Ngân có kinh nghiệm lúc chiến đấu cùng tộc Vong Linh, ông cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng có chút hoài nghi. Chẳng qua, cuối cùng, ông vẫn là đáp ứng để nhóm học sinh đi quan sát chiến đấu, ở đầu thành.
Đối với thỉnh cầu yêu cầu xuất chiến của mình Bạch Hành sớm đã chuẩn bị trong lòng bị từ chối, vì thế thật không có cảm giác bị mất mác, chẳng qua lời của anh làm rất nhiều người bắt đầu chờ mong muốn thử. Thật vất vả ở dưới sự trói buộc của Đạo sư mới đi đến đầu thành quan sát cuộc chiến.
Vừa đi lên, tất cả mọi người trầm mặc.
Miêu tả trên sách vở vĩnh viễn không có chấn động bằng thấy trong hiện thực. Xương trắng ùn ùn kéo đến chậm rãi từ đường chân trời xuất hiện, chậm rãi đi tới, phảng phất dường như vô cùng vô tận, làm cho người khác nhìn không khỏi tâm sinh sợ hãi.
“Thứ này, đây là tộc Vong Linh sao?”
“Bọn nó chính là binh sĩ cấp thấp nhất trong tộc Vong Linh.”
Trầm mặc bắt đầu lan tràn ở trong mọi người, không ai lại có tâm tình vui đùa.
“Bọn nó gần đây thường xuyên xuất hiện à?”
Tổ năm người năm nhất ban ma pháp đứng ở bên người Thượng tá, Bạch Hành hỏi.
Thượng tá có chút kinh ngạc nhìn anh vài lần, đối với học sinh Bạch Hành không có ngạo khí còn rất tự biết mình này ông vẫn là tương đối có ấn tượng tốt.
“Đúng vậy, rất thường xuyên, chẳng qua chỉ có xương khô cấp thấp, mặc dù số lượng nhiều chút, nhưng xem như không tính là uy hiếp.”
Bạch Hành gật đầu.
Bên dưới, cửa thành mở rộng ra, từng đội đội binh lính đi ra ngoài thành, mọi người kết thành phương trận (trận hình vuông), hướng tới xương khô hành động chậm chạp đi tới.
“Chúng tôi thật không thể xuất hiến sao? Chúng tôi mặc dù cùng binh sĩ so sánh còn kém rất nhiều, nhưng ít nhất tốt xấu cũng có trình độ cấp sáu, cẩn thận một chút tự bảo vệ mình vẫn là có thể làm được. Những người chúng tôi đây sớm muộn gì cũng đều phải tham gia vào trong chiến tranh, hiện tại vừa lúc dùng mấy cái xương khô cấp thấp nhất này để làm quen chiến đấu.”
Bạch Hành nhìn chằm chằm Thượng tá ánh mắt sáng ngời có thần thành khẩn nói.
Thượng tá ánh mắt nhìn lại anh, lo lắng một hồi lâu mới mở miệng nói: “Được rồi, tôi có thể giúp nhóm các cậu xin ý kiến Tướng quân, nhưng các cậu không thể đi sâu quá mức vào kẻ địch, bằng không có nguy hiểm chúng tôi không có phương tiện cứu viện, lại càng không thể khoe khoang anh hùng một mình nghênh địch, phải tùy thời ràng buộc mọi người với nhau đừng thoát đội, nếu không chúng tôi sẽ không vì một người học sinh các cậu hy sinh chiến sĩ khác đi cứu viện. Nếu gặp phải nguy hiểm phải rút lui, không thể quá mức mạo hiểm.”
Bạch Hành bọn họ tất nhiên là miệng đầy đáp ứng.
“Kyle, Andreu, các cậu đi nói cho mọi người có thể tự chủ tham chiến, không miễn cưỡng. Lại đem lời vừa rồi của Thượng tá cùng tham chiến nói với người khác một lần, tôi và Tiểu Ngân đi tìm Đạo sư thương lượng.”
“Tôi sao, tôi thì sao?” Lankers nhảy đến trước mặt Bạch Hành.
“Cậu à,” Nghĩ đến quan hệ của Lankers và Kyle, “Vẫn là đi theo chúng tôi đi.”
Đạo sư dẫn đội vừa lúc là cái vị mang Bạch Hành và Tiểu Ngân đi gặp Aumann Delphi, nghe được đề nghị của Bạch Hành và Tiểu Ngân, ông lập tức đồng ý, còn giúp bọn họ thuyết phục Đạo sư khác.
“Đạo sư, nếu nói có thể, mời các thầy đi theo bên cạnh chúng em có thể chứ? Không cần đặc biệt bảo hộ, nếu nói có người làm ra chuyện quá giới hạn, xin giúp đỡ ngăn cản bọn họ, dù sao ở đây chỉ có các thầy có bản lĩnh này.”
Vài vị Đạo sư hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là đều đồng ý. Nói thật, cho dù là Đạo sư, xem như là thân kinh bách chiến, đối mặt với xương khô chi chít, trong lòng vẫn là nhiều ít có điểm hồi hộp.
Ở bên dưới phương trận tạo thành rất nhiều một nửa vòng tròn, đem tất cả xương khô ngăn cản ở bên ngoài. Chiến đấu kịch liệt đã khai hỏa ——
“Tướng quân nói nhóm các cậu có thể tham gia chiến đấu, nhưng, chỉ có thể ở trong vòng tròn, bởi vì không thể bởi vì các cậu mà làm loạn trận hình của quân đội chúng tôi. Vì thế nói, trên cơ bản có cơ hội ra tay chỉ có ma pháp sư có đủ khả năng đánh xa, chiến sĩ có thể ở xung quanh ma pháp sư bảo hộ bọn họ. Nếu nói các cậu lần này biểu hiện tốt, chúng tôi có thể phái người huấn luyện các cậu, để cho thời gian chiến đấu lần sau đem các cậu sắp xếp tiến vào trong đội ngũ chiến đấu.”
Cách làm vẹn cả đôi bên.
Kỳ thật phần lớn học viên mặc dù kiên quyết giữ yêu cầu đi tham chiến, nhưng thật sự là chưa có đủ tâm lí chuẩn bị. Như vậy ở trong vòng tròn tham gia chiến đấu đã có thể rèn luyện chỉ số chiến đấu mức độ lớn nhất cho bọn họ bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Bọn họ hơn năm trăm người giống như kết thành một cái phương trận dạng mô phỏng, ma pháp sư ở bên trong, chiến sĩ bên ngoài, từ cửa thành đi ra ngoài, rất nhanh hướng chỗ giao chiến tiến đến.
Đến gần phía trước mới có thể cảm giác chính xác được cái loại giết chóc □ trần trụi đáng sợ này. Xương khô này rất yếu ớt, nếu dùng sức lập tức có thể làm chúng nó vỡ khung, nhưng vấn đề là, chúng nó vỡ khung sau đó chỉ cần xương cốt không nát, căn nguyên không biến mất sẽ chậm rãi tạo thành một bộ xương khô đầy đủ khác, chúng nó không có cảm giác đau đớn, không sợ hãi đau đớn và cái chết, kẻ địch như vậy không chỉ là ở trên □ khó có thể đánh ngã, trên tinh thần cũng thật làm cho người ta sợ hãi.
“Thật là lợi hại.”
Trong học viên có người thì thầm nói.
Quả thật, đối mặt với mấy kẻ địch đáng sợ này, binh sĩ không có nửa điểm cảm xúc kinh hoảng thất thố hoặc là tiêu cực gì. Bọn họ lấy phương trận làm đơn vị, kết thành trận hình phòng ngự nửa vòng tròn, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, kiếm kiếm không rời đầu xương khô – căn nguyên của xương khô đều là ở giữa đầu lâu.
Nhanh nhẹn, hung hãn, trực tiếp, hữu hiệu!
Trên người binh sĩ tản ra sát khí hung hãn, tiến lui có cơ sở, công kích không có nửa điểm chần chừ. Chiến đấu độc lập đồng thời có thể yểm trợ cho nhau, xương khô phía sau như một dạng thủy triều bị cứng rắn ngăn cản ở ngoài trận hình.
“Chúng ta cũng bắt đầu đi.”
Kyke âm thanh tràn ngập sức sống và tinh thần hăng hái vang lên, làm bừng tỉnh thần trí của tất cả học viên.
“Nhóm ma pháp sư xếp hành một hàng, bên ngoài gần sát nhất với phương trận của binh sĩ, chú ý bảo trì khoảng cách, đừng gây trở ngại làm thay đổi trận hình của binh sĩ. Ma pháp sư hệ quang phân tán rời ra, nhiệm vụ hàng đầu là thêm vào cho binh sĩ phòng ngự công kích và cứu chữa binh lính bị thương.
Bạch Hành nhìn đo lường một chút, bọn họ cách chỗ giao đấu đại khái chỉ có mấy chục thước, đủ để phóng thích ma pháp.
“Lúc phóng thích ma pháp tận lực phóng về phía xa xa, miễn cho tạo thành ngộ thương. Đương nhiên nếu có binh lính lâm vào nguy cơ, mà nếu bản thân lại có mười phần nắm chắc cũng có thể tự chủ công kích cứu viện.”
Tiếng nói Bạch Hành vừa dứt, tổ năm người năm nhất lập tức bắt đầu hành động, những người khác – mang theo các sắc thái biểu tình nhìn về nhóm Đạo sư.
“Dựa theo lời cậu ấy nói mà làm.”
“Vì sao ma pháp hệ quang chúng em không thể vào hàng công kích?”
Mấy học viên hệ quang thoáng có chút bất mãn mở miệng.
“Đây là một cái đề toán học đơn giản,” Không làm khó Đạo sư, Bạch Hành lập tức mở miệng giải đáp, “Tỷ như nói một Trị Dũ Chi Quang (Ánh sáng chữa trị), đại khái có thể giết chết ba đến năm xương khô, nhưng mà nếu nói Trị Dũ Chi Quang của bạn cứu một binh sĩ như vậy thay bằng trong chiến đấu, bạn thật có thể giết chết năm mươi, năm trăm, năm ngàn xương khô. Đồng dạng là Trị Dũ Chi Quang, hiệu quả đạt tới kết quả hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên, binh chủng khác nhau phương pháp đối phó cũng không giống nhau, nếu nói kẻ địch lần này là loại sinh vật u linh công kích vật lí và phòng ngự rất mạnh, thì nên đến phiên bọn họ bảo hộ các bạn. Còn có vấn đề gì không?”
Không có!
Thái độ của Bạch Hành bình thản thậm chí có thể nói là ôn hòa, nhưng không ai không nghe lời anh nữa, toàn bộ người bắt đầu dựa theo sắp xếp của anh làm việc.
“Đạo sư, các thầy nếu nói có nắm chắc sẽ không quấy rầy đến sự sắp xếp chiến đấu của binh sĩ thì có thể đi lên tiền tuyến chiến đấu, dù sao chúng tôi ở phía sau rất an toàn.”
Sau khi bàn giao xong nhóm học viên, Bạch Hành chuyển hướng mười vị Đạo sư, mấy người Đạo sư này có thực lực ít nhất là cấp tám, hơn nữa kinh nghiệm chiến đấu phong phú, cho nhóm những người bọn họ ở chỗ an toàn như vậy đảm nhiệm bảo mẫu thật sự là lãng phí.
Năm vị đạo sư hệ võ sĩ nghe xong lời Bạch Hành bắt đầu trở nên chờ mong muốn thử, “Nhưng mà vị Thượng tá kia nói——”
“Ông ấy là sợ chúng ta làm rối chiến đấu của binh sĩ hoặc là gặp phải nguy hiểm, nếu nói là các thầy hẳn là không vấn đề, lấy thực lực của các thầy có thể hơi chút đi sâu, như thế cũng sẽ không quấy rầy đến chiến đấu của binh sĩ, nhưng cũng đừng đi sâu quá mức, miễn cho lâm vào sự bao vây của kẻ địch ngược lại gặp phải nguy hiểm. Ngoài ra, năm vị các thầy cũng đừng tách ra, mà là kết thành một đội nhỏ chiến đấu, như vậy gặp nguy hiểm cũng sẽ giảm bớt. Nếu có cơ hội, cứu nhiều một chút binh lính – nguyên tắc em đã nói qua. Còn có vấn đề gì không?”
Không nghĩ qua là, thói quen lúc làm lão sư lại lòi ra.
“Chúng tôi cũng muốn đi.”
Mấy học viên ban vũ kỹ bất mãn ồn ào cũng muốn tham gia chiến đấu, chuyện này tính thế sao được, ngay cả nhóm ma pháp sư nhu nhược cũng tham gia chiến đấu, thế mà mấy cái võ sĩ bọn họ lại chỉ có thể ở một bên trơ mắt nhìn xem?!
“Không được.”
Bạch Hành nghĩ cũng không nghĩ phản đối.
Danh sách chương