Bóng tối tựa như vô cùng vô tận, Hoa Lan nhỏ không biết mình đã đi trong này bao lâu, nhưng nàng không có tâm trạng than mệt, cũng không có tâm trạng suy nghĩ trong Sát trận ngũ hành này còn có công kích gì đánh tới nữa. Nàng nhìn theo bóng Đông Phương Thanh Thương phía trước im lặng không nói lời nào.
Có lẽ ánh mắt nàng quá chăm chú khiến Đông Phương Thanh Thương không thể tiếp tục phớt lờ, hắn nghiêng mắt liếc nhìn Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ cũng không tránh ánh mắt hắn, giương đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
Ma Tôn đại nhân quay đi.
Hoa Lan nhỏ vẫn chăm chú nhìn hắn.
Đông Phương Thanh Thương cố nhịn nhưng không nhịn được, “Ngươi lại muốn thế nào?”
“Đại ma đầu” Hoa Lan nhỏ nghiêm túc nói, “Ta hỏi ngươi một câu nhé, ngươi nói thử chúng ta đi chung lâu vậy rồi, nếu ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta, chắc ta cũng chạy không thoát, nhưng tại sao ngươi lại không nhẫn tâm giết ta?”
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, hắn quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, ánh mắt sâu thẳm, “Thì ra ngươi muốn chết à?” Hắn nói, “Bổn tọa tác thành cho ngươi.” Hắn đưa tay, móng tay bén nhọn lóe lên sát khí dưới ánh sáng của Dạ quang châu.
Hoa Lan nhỏ nhìn đến lòi mắt, vội vã xua tay, “Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, bình tĩnh đi đã…”
Hoa Lan nhỏ lui về phía sau một bước, nhưng cảm thấy vùng đất vừa rồi còn cứng đờ bỗng hơi mềm. Nàng ngây người, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện con đường mình đi qua đã trở nên nhão như bùn, mềm như bông, gót chân nàng đã lún vào trong đầm lầy.
Là Thổ! Thổ trong Sát trận ngũ hành!
Hoa Lan nhỏ không dám la hét nữa, phản ứng đầu tiên là kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, kéo ta ra.”
Ma Tôn đại nhân vô cảm lên tiếng: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn chê bổn tọa không đủ nhẫn tâm sao?”
“Lúc này là lúc tính toán những chuyện nhỏ nhặt đó sao!” Hoa Lan nhỏ sắp phát điên, “Sao gần đây ngươi tính toán chi li quá vậy!” Ánh mắt nàng nhìn về phía chân Đông Phương Thanh Thương, kinh hãi nói, “Ngươi còn không kéo ta lên thì ngươi cũng chìm xuống luôn đấy!”
Đông Phương Thanh Thương nhìn xuống, ánh mắt sa sầm, cốt lan trên cổ tay cử động, mọc ra sợi mây, tựa như một lưới nhện phân thành vô số nhánh, đâm sâu vào vách đá bốn phía.
Hắn tóm lấy cánh tay Hoa Lan nhỏ, kéo nàng lên trên nhưng không kéo được.
Chân Hoa Lan nhỏ đã chìm vào trong bùn, hơn nữa bùn nhão khiến đôi chân làm từ đất sét của Hoa Lan nhỏ trở nên mềm nhũn, gần như sắp hòa vào đất.
Hoa Lan nhỏ kinh hô liên tiếp: “Mạnh lên, mạnh lên!”
Đông Phương Thanh Thương dùng tay kéo mạnh, “phực” một tiếng, hắn đã kéo đứt cánh tay của Hoa Lan nhỏ.
Mọi thứ cứng đờ trong tích tắc.
Ngay cả Ma Tôn xưa nay quen với sóng to gió lớn cũng sửng sốt, hắn nhìn màu sắc trên cánh tay từ trắng như ngọc biến thành màu bùn đất, dần dần trở nên cứng ngắc xám xịt, tan rã vào trong bùn đất dưới chân.
Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên nhìn hồi lâu, lát sau tựa như mới phản ứng được, dùng bàn tay khác ôm chỗ tay gãy kêu lên đau đớn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chậm trễ này, nửa cơ thể của Hoa Lan nhỏ đã tan vào trong bùn, nàng tự biết dù thế nào mình cũng không bò ra được, huống hồ cho dù bò ra được, cơ thể đứt tay cụt chân kia cũng không thể dùng được nữa! Nàng vội chìa bàn tay còn lại về phía Đông Phương Thanh Thương, hoảng hốt bất an nhìn hắn, “Đại ma đầu, mau mau mau, cho ta vào trong cơ thể ngươi đi…”
Nếu có nước mắt, chắc chắn bây giờ nàng đã nước mắt nước mũi đầm đìa. Đông Phương Thanh Thương nhìn vẻ mặt Hoa Lan nhỏ mà nghĩ vậy.
“Ngươi không thể thấy chết không cứu! Chẳng phải đã nói tìm được cửa vào Mê trận ta sẽ đưa ngươi đi tìm mắt trận sao? Ta thật sự tìm đường được mà! Ngươi cho ta vào trong cơ thể ngươi đi! Ta chỉ ở một lúc thôi, chút nữa chúng ta ra ngoài Thiên Ẩn lang quân kia sẽ nặn cho ta một cơ thể khác…”
Đang nói thì ngực nàng cũng chìm vào trong bùn.
“Đại ma đầu…” Hoa Lan nhỏ cảm thấy lần này chắc Đông Phương Thanh Thương thật sự thấy chết không cứu.
Cũng phải, Ma Tôn thượng cổ như hắn sao có thể cho phép một tiểu hoa linh bỗng nhiên tùy ý thao túng cơ thể mình, hắn nhất định không muốn nếm trải thêm lần nào nữa những chuyện mất mặt lúc trước…
Bùn đã ngập mũi Hoa Lan nhỏ, nàng tuyệt vọng nhắm mắt.
Vì thế nàng không kịp nhìn thấy bàn tay Đông Phương Thanh Thương khẽ đưa lên…
Nhưng đúng lúc ấy, Đông Phương Thanh Thương bỗng cảm thấy cốt lan truyền tới một hồi chấn động khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vách đá cả hang động cũng hóa thành bùn, ập xuống đầu hắn như tuyết lở, cốt lan vẫn chưa kịp hình thành thế phòng ngự, Đông Phương Thanh Thương đã bị chôn vùi bên trong.
Bùn đất lặng ngắt dần dần hóa thành mặt đất cứng đờ, tựa như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hoa Lan nhỏ nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào, giống như núi đổ đất lở, giống như sông lớn nứt toạt, giống như sinh linh vạn vật đang đau đớn rên la. Nàng nhíu mày, mở mắt ra, tất cả những điều đập vào mắt càng khiến Hoa Lan nhỏ kinh hãi vô cùng.
Nàng giống như bị sức mạnh gì đó kéo lên không trung, mặt đất đang ở dưới chân nàng, nhưng hoàn toàn khác với những gì nàng thấy ban nãy. Núi sông vụn vỡ, sinh linh đồ thán, mặt đất toàn là những vết thương sâu thấy đáy, nham thạch chảy cuồn cuộn bên dưới cũng có thể thấy rõ ràng, trông như đất đang chảy máu, khiến người ta giật mình khi nhìn thấy.
Hoa Lan nhỏ vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, bỗng nổi lên một cơn gió lớn, trong gió như có lưỡi đao xé rách không khí, gió chém tan mây đen trên trời rồi biến mất ở chân trời. Còn ở hướng gió truyền tới là hai bóng người đang không ngừng giao đấu, Hoa Lan nhỏ biết một trong số đó là Đông Phương Thanh Thương.
Nhưng Đông Phương Thanh Thương này dường như rất khác với Đông Phương Thanh Thương nàng nhìn thấy.
Màu mắt hắn như máu, mi tâm có một ấn kí đỏ tươi như kiếm, hắn đang giao đấu với một nữ nhân, toàn thân hắn bùng lên sát khí, trên mặt là nụ cười gian xảo ngông cuồng chẳng mảy may quan tâm đến núi sông vụn vỡ. So với Đông Phương Thanh Thương mà Hoa Lan nhỏ nhìn thấy, dường như người này tàn nhẫn và tà ác hơn.
Trường kiếm đỏ lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương mang theo thế sấm sét ngàn cân, chém về phía nữ nhân trước mặt trong tiếng hét của hắn, nữ nhân kia nâng kiếm lên đỡ, Hoa Lan nhỏ biết trong tay nữ nhân đó là trường kiếm Sóc Phong.
Lúc hai kiếm giao nhau, một cơn sóng khổng lồ quét ngang sinh linh bốn phía khiến Hoa Lan nhỏ đột nhiên bừng tỉnh, nữ nhân đó chính là Thiên Địa chiến thần trong truyền thuyết. Còn lúc này cảnh tượng nàng nhìn thấy ắt hẳn là trận chiến từ ngàn xưa giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử thời Thượng cổ.
Nhưng … tại sao nàng lại nhìn thấy cảnh này? Không phải nàng đang ở trong Sát trận ngũ hành dưới núi Thiên Ẩn sao? Không phải nàng đang bị bùn đất vùi lấp trước mắt Đông Phương Thanh Thương sao? Tại sao nàng…
“Qua đây.”
Hoa Lan nhỏ còn chưa nghĩ ra nguyên do, bỗng lưng bị siết lại, nàng bị người ta tóm sang một bên, vừa rời khỏi nơi đó, ở đó bỗng có một luồng sát khí quét qua, xé rách không gian thủng một lỗ.
Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên quay đầu, thấy Đông Phương Thanh Thương đang đứng sau lưng nàng.
“Đại… đại ma đầu?”
Hoa Lan nhỏ hoàn toàn không rõ tình cảnh lúc này, nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương đang giao chiến với Xích Địa nữ tử bên kia, lại nhìn Đông Phương Thanh Thương mắt đen tóc trắng chỉ mặc áo trong màu đen sau lưng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Trận trong trận.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Thổ trong Sát trận ngũ hành chính là trận trong trận.”
Hoa Lan nhỏ đờ người, “Trận trong trận … tại sao ta lại nhìn thấy cảnh ngươi và Xích địa nữ tử đánh nhau thời Thượng cổ? Đây là trận gì? Làm sao phá được?”
Đông Phương Thanh Thương sầm mắt, lúc trả lời cố ý phớt lờ hai câu hỏi trước của Hoa Lan nhỏ: “Trận pháp trong thiên hạ, bất luận là trận gì đều có mắt trận, tìm được mắt của trận này đương nhiên không công cũng tự phá.”
“Vậy mắt trận ở đâu?”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng ở chỗ hai người đang không ngừng giao đấu. Hoa Lan nhỏ cũng nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó tái mặt, “Ngươi nói … hai người không ngừng đánh nhau kia là mắt trận à?”
Hắn không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Hoa Lan nhỏ nhìn xung quanh, “Đánh kịch liệt như vậy, chúng ta làm sao lại gần họ được? Vừa rồi ngươi kéo ta ra là vì sát khí trong trận này thật sự có thể gây thương tổn đúng không?”
Đông Phương Thanh Thương gật đầu, “Sát khí này có vẻ như sinh ra từ giao đấu của họ, nhưng thật ra không phải, đó là sát khí trong trận tự sinh ra.” Hắn ngạo mạn nói, “Trận chiến giữa bổn tọa với cô ta thời Thượng cổ há chỉ có chút uy lực như thế này.”
Nghe ra… dường như hắn cũng còn kiêu ngạo lắm…
“Nhưng sát khí của trận này không tổn hại được ta, còn ngươi, bám chặt lấy thân xác này đi, bổn tọa tự nhiên sẽ không để ngươi chết quá nhanh.”
Thân xác này?
Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ, cúi đầu nhìn xuống, bấy giờ mới hoảng hốt cảm giác được, chả trách vừa rồi nàng vẫn luôn cảm thấy tứ chi rã rời! Thì ra tay chân nàng đều mất hết rồi, chỉ còn lại ngực và đầu đang vắt một mảnh vải rách, bị Đông Phương Thanh Thương xách trong tay.
“Trời ạ! Thảm quá không nỡ nhìn!” Hoa Lan nhỏ kinh hô, “Ta hận ngươi!” Nàng nói, “Vừa rồi nếu ngươi chịu dời một chỗ trong cơ thể cho ta, ta đâu có như thế này đâu!”
Ma Tôn đại nhân nheo mắt nhìn nàng, “Nếu không phải bổn tọa kéo thân tàn của ngươi trong bùn ra, có lẽ ngươi đã hồn phi phách tán trong Sát trận rồi cũng không chừng.”
Hoa Lan nhỏ tức tối, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta, tại sao không dứt khoát cho ta mượn nửa cơ thể dùng chung!”
“Tại sao bổn tọa phải cứu ngươi?”
Câu này khiến Hoa Lan nhỏ nghẹn lời.
“Ngươi nói ngươi tìm được mắt trận, bổn tọa miễn cưỡng tin ngươi, chỉ cần giữ được cho ngươi không hồn phi phách tán đã là nhân từ lớn nhất rồi, còn về những thỉnh cầu khác của ngươi thì phải xem tâm trạng của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ nghiến răng nhưng cũng không dám thật sự trở mặt, hắn nói không sai, rời khỏi Đông Phương Thanh Thương trong này, có lẽ ngay cả hồn phách mình nàng cũng không giữ nổi.
Nhưng nàng thấy uất ức, nghĩ kĩ lại, nàng ở chung với hắn đã bao lâu đâu, vậy mà trước sau đã hư hết mấy cơ thể!
Nếu không phải đầu óc nàng thông minh cơ trí, hồn phách nàng mạnh mẽ, e là nàng đã hóa thành một làn khói tan biến trong thế gian này từ lâu rồi.
“Chắc chắn là số mạng chúng ta khắc nhau.” Hoa Lan nhỏ thì thầm lẩm bẩm.
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy chỉ hừ lạnh, chẳng buồn so đo với Hoa Lan nhỏ.
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Thiên Ẩn lang quân: “A Lan, ta tới trễ, nàng có bị ăn hiếp không?”
Đông Phương Thanh Thương: “Thằng cha này là ai?”
Có lẽ ánh mắt nàng quá chăm chú khiến Đông Phương Thanh Thương không thể tiếp tục phớt lờ, hắn nghiêng mắt liếc nhìn Hoa Lan nhỏ. Hoa Lan nhỏ cũng không tránh ánh mắt hắn, giương đôi mắt lấp lánh nhìn hắn.
Ma Tôn đại nhân quay đi.
Hoa Lan nhỏ vẫn chăm chú nhìn hắn.
Đông Phương Thanh Thương cố nhịn nhưng không nhịn được, “Ngươi lại muốn thế nào?”
“Đại ma đầu” Hoa Lan nhỏ nghiêm túc nói, “Ta hỏi ngươi một câu nhé, ngươi nói thử chúng ta đi chung lâu vậy rồi, nếu ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta, chắc ta cũng chạy không thoát, nhưng tại sao ngươi lại không nhẫn tâm giết ta?”
Bước chân Đông Phương Thanh Thương khựng lại, hắn quay đầu nhìn Hoa Lan nhỏ, ánh mắt sâu thẳm, “Thì ra ngươi muốn chết à?” Hắn nói, “Bổn tọa tác thành cho ngươi.” Hắn đưa tay, móng tay bén nhọn lóe lên sát khí dưới ánh sáng của Dạ quang châu.
Hoa Lan nhỏ nhìn đến lòi mắt, vội vã xua tay, “Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, bình tĩnh đi đã…”
Hoa Lan nhỏ lui về phía sau một bước, nhưng cảm thấy vùng đất vừa rồi còn cứng đờ bỗng hơi mềm. Nàng ngây người, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện con đường mình đi qua đã trở nên nhão như bùn, mềm như bông, gót chân nàng đã lún vào trong đầm lầy.
Là Thổ! Thổ trong Sát trận ngũ hành!
Hoa Lan nhỏ không dám la hét nữa, phản ứng đầu tiên là kéo cánh tay Đông Phương Thanh Thương, “Đại ma đầu, kéo ta ra.”
Ma Tôn đại nhân vô cảm lên tiếng: “Chẳng phải vừa rồi ngươi còn chê bổn tọa không đủ nhẫn tâm sao?”
“Lúc này là lúc tính toán những chuyện nhỏ nhặt đó sao!” Hoa Lan nhỏ sắp phát điên, “Sao gần đây ngươi tính toán chi li quá vậy!” Ánh mắt nàng nhìn về phía chân Đông Phương Thanh Thương, kinh hãi nói, “Ngươi còn không kéo ta lên thì ngươi cũng chìm xuống luôn đấy!”
Đông Phương Thanh Thương nhìn xuống, ánh mắt sa sầm, cốt lan trên cổ tay cử động, mọc ra sợi mây, tựa như một lưới nhện phân thành vô số nhánh, đâm sâu vào vách đá bốn phía.
Hắn tóm lấy cánh tay Hoa Lan nhỏ, kéo nàng lên trên nhưng không kéo được.
Chân Hoa Lan nhỏ đã chìm vào trong bùn, hơn nữa bùn nhão khiến đôi chân làm từ đất sét của Hoa Lan nhỏ trở nên mềm nhũn, gần như sắp hòa vào đất.
Hoa Lan nhỏ kinh hô liên tiếp: “Mạnh lên, mạnh lên!”
Đông Phương Thanh Thương dùng tay kéo mạnh, “phực” một tiếng, hắn đã kéo đứt cánh tay của Hoa Lan nhỏ.
Mọi thứ cứng đờ trong tích tắc.
Ngay cả Ma Tôn xưa nay quen với sóng to gió lớn cũng sửng sốt, hắn nhìn màu sắc trên cánh tay từ trắng như ngọc biến thành màu bùn đất, dần dần trở nên cứng ngắc xám xịt, tan rã vào trong bùn đất dưới chân.
Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên nhìn hồi lâu, lát sau tựa như mới phản ứng được, dùng bàn tay khác ôm chỗ tay gãy kêu lên đau đớn.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc chậm trễ này, nửa cơ thể của Hoa Lan nhỏ đã tan vào trong bùn, nàng tự biết dù thế nào mình cũng không bò ra được, huống hồ cho dù bò ra được, cơ thể đứt tay cụt chân kia cũng không thể dùng được nữa! Nàng vội chìa bàn tay còn lại về phía Đông Phương Thanh Thương, hoảng hốt bất an nhìn hắn, “Đại ma đầu, mau mau mau, cho ta vào trong cơ thể ngươi đi…”
Nếu có nước mắt, chắc chắn bây giờ nàng đã nước mắt nước mũi đầm đìa. Đông Phương Thanh Thương nhìn vẻ mặt Hoa Lan nhỏ mà nghĩ vậy.
“Ngươi không thể thấy chết không cứu! Chẳng phải đã nói tìm được cửa vào Mê trận ta sẽ đưa ngươi đi tìm mắt trận sao? Ta thật sự tìm đường được mà! Ngươi cho ta vào trong cơ thể ngươi đi! Ta chỉ ở một lúc thôi, chút nữa chúng ta ra ngoài Thiên Ẩn lang quân kia sẽ nặn cho ta một cơ thể khác…”
Đang nói thì ngực nàng cũng chìm vào trong bùn.
“Đại ma đầu…” Hoa Lan nhỏ cảm thấy lần này chắc Đông Phương Thanh Thương thật sự thấy chết không cứu.
Cũng phải, Ma Tôn thượng cổ như hắn sao có thể cho phép một tiểu hoa linh bỗng nhiên tùy ý thao túng cơ thể mình, hắn nhất định không muốn nếm trải thêm lần nào nữa những chuyện mất mặt lúc trước…
Bùn đã ngập mũi Hoa Lan nhỏ, nàng tuyệt vọng nhắm mắt.
Vì thế nàng không kịp nhìn thấy bàn tay Đông Phương Thanh Thương khẽ đưa lên…
Nhưng đúng lúc ấy, Đông Phương Thanh Thương bỗng cảm thấy cốt lan truyền tới một hồi chấn động khác thường, hắn ngẩng đầu nhìn lên, vách đá cả hang động cũng hóa thành bùn, ập xuống đầu hắn như tuyết lở, cốt lan vẫn chưa kịp hình thành thế phòng ngự, Đông Phương Thanh Thương đã bị chôn vùi bên trong.
Bùn đất lặng ngắt dần dần hóa thành mặt đất cứng đờ, tựa như vừa rồi chưa hề xảy ra chuyện gì.
Hoa Lan nhỏ nghe thấy âm thanh vô cùng ồn ào, giống như núi đổ đất lở, giống như sông lớn nứt toạt, giống như sinh linh vạn vật đang đau đớn rên la. Nàng nhíu mày, mở mắt ra, tất cả những điều đập vào mắt càng khiến Hoa Lan nhỏ kinh hãi vô cùng.
Nàng giống như bị sức mạnh gì đó kéo lên không trung, mặt đất đang ở dưới chân nàng, nhưng hoàn toàn khác với những gì nàng thấy ban nãy. Núi sông vụn vỡ, sinh linh đồ thán, mặt đất toàn là những vết thương sâu thấy đáy, nham thạch chảy cuồn cuộn bên dưới cũng có thể thấy rõ ràng, trông như đất đang chảy máu, khiến người ta giật mình khi nhìn thấy.
Hoa Lan nhỏ vẫn chưa kịp tỉnh táo lại, bỗng nổi lên một cơn gió lớn, trong gió như có lưỡi đao xé rách không khí, gió chém tan mây đen trên trời rồi biến mất ở chân trời. Còn ở hướng gió truyền tới là hai bóng người đang không ngừng giao đấu, Hoa Lan nhỏ biết một trong số đó là Đông Phương Thanh Thương.
Nhưng Đông Phương Thanh Thương này dường như rất khác với Đông Phương Thanh Thương nàng nhìn thấy.
Màu mắt hắn như máu, mi tâm có một ấn kí đỏ tươi như kiếm, hắn đang giao đấu với một nữ nhân, toàn thân hắn bùng lên sát khí, trên mặt là nụ cười gian xảo ngông cuồng chẳng mảy may quan tâm đến núi sông vụn vỡ. So với Đông Phương Thanh Thương mà Hoa Lan nhỏ nhìn thấy, dường như người này tàn nhẫn và tà ác hơn.
Trường kiếm đỏ lửa trong tay Đông Phương Thanh Thương mang theo thế sấm sét ngàn cân, chém về phía nữ nhân trước mặt trong tiếng hét của hắn, nữ nhân kia nâng kiếm lên đỡ, Hoa Lan nhỏ biết trong tay nữ nhân đó là trường kiếm Sóc Phong.
Lúc hai kiếm giao nhau, một cơn sóng khổng lồ quét ngang sinh linh bốn phía khiến Hoa Lan nhỏ đột nhiên bừng tỉnh, nữ nhân đó chính là Thiên Địa chiến thần trong truyền thuyết. Còn lúc này cảnh tượng nàng nhìn thấy ắt hẳn là trận chiến từ ngàn xưa giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử thời Thượng cổ.
Nhưng … tại sao nàng lại nhìn thấy cảnh này? Không phải nàng đang ở trong Sát trận ngũ hành dưới núi Thiên Ẩn sao? Không phải nàng đang bị bùn đất vùi lấp trước mắt Đông Phương Thanh Thương sao? Tại sao nàng…
“Qua đây.”
Hoa Lan nhỏ còn chưa nghĩ ra nguyên do, bỗng lưng bị siết lại, nàng bị người ta tóm sang một bên, vừa rời khỏi nơi đó, ở đó bỗng có một luồng sát khí quét qua, xé rách không gian thủng một lỗ.
Hoa Lan nhỏ ngạc nhiên quay đầu, thấy Đông Phương Thanh Thương đang đứng sau lưng nàng.
“Đại… đại ma đầu?”
Hoa Lan nhỏ hoàn toàn không rõ tình cảnh lúc này, nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương đang giao chiến với Xích Địa nữ tử bên kia, lại nhìn Đông Phương Thanh Thương mắt đen tóc trắng chỉ mặc áo trong màu đen sau lưng, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Trận trong trận.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Thổ trong Sát trận ngũ hành chính là trận trong trận.”
Hoa Lan nhỏ đờ người, “Trận trong trận … tại sao ta lại nhìn thấy cảnh ngươi và Xích địa nữ tử đánh nhau thời Thượng cổ? Đây là trận gì? Làm sao phá được?”
Đông Phương Thanh Thương sầm mắt, lúc trả lời cố ý phớt lờ hai câu hỏi trước của Hoa Lan nhỏ: “Trận pháp trong thiên hạ, bất luận là trận gì đều có mắt trận, tìm được mắt của trận này đương nhiên không công cũng tự phá.”
“Vậy mắt trận ở đâu?”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương dừng ở chỗ hai người đang không ngừng giao đấu. Hoa Lan nhỏ cũng nhìn theo ánh mắt hắn, sau đó tái mặt, “Ngươi nói … hai người không ngừng đánh nhau kia là mắt trận à?”
Hắn không đáp, coi như ngầm thừa nhận.
Hoa Lan nhỏ nhìn xung quanh, “Đánh kịch liệt như vậy, chúng ta làm sao lại gần họ được? Vừa rồi ngươi kéo ta ra là vì sát khí trong trận này thật sự có thể gây thương tổn đúng không?”
Đông Phương Thanh Thương gật đầu, “Sát khí này có vẻ như sinh ra từ giao đấu của họ, nhưng thật ra không phải, đó là sát khí trong trận tự sinh ra.” Hắn ngạo mạn nói, “Trận chiến giữa bổn tọa với cô ta thời Thượng cổ há chỉ có chút uy lực như thế này.”
Nghe ra… dường như hắn cũng còn kiêu ngạo lắm…
“Nhưng sát khí của trận này không tổn hại được ta, còn ngươi, bám chặt lấy thân xác này đi, bổn tọa tự nhiên sẽ không để ngươi chết quá nhanh.”
Thân xác này?
Hoa Lan nhỏ lấy làm lạ, cúi đầu nhìn xuống, bấy giờ mới hoảng hốt cảm giác được, chả trách vừa rồi nàng vẫn luôn cảm thấy tứ chi rã rời! Thì ra tay chân nàng đều mất hết rồi, chỉ còn lại ngực và đầu đang vắt một mảnh vải rách, bị Đông Phương Thanh Thương xách trong tay.
“Trời ạ! Thảm quá không nỡ nhìn!” Hoa Lan nhỏ kinh hô, “Ta hận ngươi!” Nàng nói, “Vừa rồi nếu ngươi chịu dời một chỗ trong cơ thể cho ta, ta đâu có như thế này đâu!”
Ma Tôn đại nhân nheo mắt nhìn nàng, “Nếu không phải bổn tọa kéo thân tàn của ngươi trong bùn ra, có lẽ ngươi đã hồn phi phách tán trong Sát trận rồi cũng không chừng.”
Hoa Lan nhỏ tức tối, “Nếu ngươi thật sự muốn cứu ta, tại sao không dứt khoát cho ta mượn nửa cơ thể dùng chung!”
“Tại sao bổn tọa phải cứu ngươi?”
Câu này khiến Hoa Lan nhỏ nghẹn lời.
“Ngươi nói ngươi tìm được mắt trận, bổn tọa miễn cưỡng tin ngươi, chỉ cần giữ được cho ngươi không hồn phi phách tán đã là nhân từ lớn nhất rồi, còn về những thỉnh cầu khác của ngươi thì phải xem tâm trạng của bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ nghiến răng nhưng cũng không dám thật sự trở mặt, hắn nói không sai, rời khỏi Đông Phương Thanh Thương trong này, có lẽ ngay cả hồn phách mình nàng cũng không giữ nổi.
Nhưng nàng thấy uất ức, nghĩ kĩ lại, nàng ở chung với hắn đã bao lâu đâu, vậy mà trước sau đã hư hết mấy cơ thể!
Nếu không phải đầu óc nàng thông minh cơ trí, hồn phách nàng mạnh mẽ, e là nàng đã hóa thành một làn khói tan biến trong thế gian này từ lâu rồi.
“Chắc chắn là số mạng chúng ta khắc nhau.” Hoa Lan nhỏ thì thầm lẩm bẩm.
Đông Phương Thanh Thương nghe vậy chỉ hừ lạnh, chẳng buồn so đo với Hoa Lan nhỏ.
Giới thiệu chương sau của tác giả:
Thiên Ẩn lang quân: “A Lan, ta tới trễ, nàng có bị ăn hiếp không?”
Đông Phương Thanh Thương: “Thằng cha này là ai?”
Danh sách chương