Để phá huỷ ý chí của một người thì cần những gì?
Có thể là một bầu không khí lãng mạn ái muội, cũng có thể là một nụ hôn sâu lắng dịu dàng.
Từ thâm tâm kháng cự ban đầu, theo phản xạ cố đẩy ra, sau lại biến thành nghênh đón, phối hợp, cuối cùng thì đắm chìm trong đó.
Trì Mục Dao định đưa tay cản lại Hề Hoài, nhưng lại không dám đụng vào người chỉ đành chạm vào mặt hắn.
Đương nhiên Hề Hoài không rời đi.
Xâm lược.
Nhấm nháp.
Mạnh mẽ lại dịu dàng.
Tại sao lại phát triển thành cái tình trạng này vậy? Rõ ràng muốn cự tuyệt nhưng cứ không thể ngừng dây dưa.
Trốn không thoát người này, từ chối không nổi người này, lại thuận theo người này.
Mãi tới khi Hề Hoài chủ động buông ra thì Trì Mục Dao mới lấy lại được hơi thở.
Anh cảm thấy cái cách hai người ở bên nhau hiện giờ cực kỳ không ổn.

Vừa ngồi dậy đã lập tức mắng hắn: “Hề Hoài! Sao ngươi xấu xa như vậy!”
“Ờ ờ.” Hề Hoài trả lời vô cùng bâng quơ, vẫn đang lục tìm quần áo của mình trong Vạn Bảo Linh.
Trì Mục Dao nhìn bộ dạng không thèm để ý của Hề Hoài đã hiểu ngay hắn không hề nghiêm túc.

Rõ ràng trong khái niệm của Hề Hoài thì anh vẫn là cái kẻ ở trong huyệt động dù khóc tới nức nở vẫn không bỏ chạy…
Chuyện này phải nói cho rõ mới được!
Nhưng vẫn phải đề phòng Hề Hoài phát cuồng.
Trì Mục Dao thật cẩn thận dò hỏi: “Hề Hoài.

Hiện tại tâm trạng ngươi thế nào?”
Hề Hoài thuận miệng trả lời: “Vẫn ổn.”
“Kia…Ta…”
“Có chuyện gì thì cứ nói, đừng có dông dài.”
Trì Mục Dao nhanh chóng liếc nhìn Hề Hoài một cái, thấp tha thấp thỏm mãi mới nói ra được: “Ta nghĩ kỹ thì hai người chúng ta không có hợp.”
Hề Hoài dừng việc đang làm, ngồi đối diện với anh hỏi: “Làm sao lại không hợp.”
“Ngươi mặc quần áo vào trước đã.” Hề Hoài ở trong tình trạng này làm anh rất ngượng ngùng.
“Được.” Hề Hoài khoác trung y lên.
Đợi hắn cài xong vạt áo, Trì Mục Dao mới trịnh trọng mở miệng: “Trước tiên, giới tính chúng ta không thích hợp.”
Hề Hoài nghe xong khẽ cười một tiếng: “Huynh mới biết được giới tính của chúng ta hôm nay hả?”
“Nhưng mà không có hợp.”
Về điểm này Hề Hoài hoàn toàn không thèm bận tâm: “Ờ.

Rồi còn gì nữa?”
Trì Mục Dao nói ra điểm thứ hai: “Tính cách cũng không hợp.”
“Rất hợp.”

“Hợp chỗ nào?”
“Ta thấy hợp là hợp.”
Trì Mục Dao thấy Hề Hoài vẫn một mực không từ bỏ.

Từ chối người khác rốt cuộc phải nói những gì vậy? Anh thực sự không biết nên làm gì trong trường hợp này.

Chẳng thà đi cò kè mặc cả với mấy tên thương gia bất lương kia còn hơn.
Cuối cùng Trì Mục Dao tung ra đại chiêu: “Với lại, ta không thích ngươi.”
Bây giờ thì được chưa?
Hề Hoài nghe xong vẫn nhe răng cười: “Không thích ta sao lại mấy lần liều mạng cứu ta? Huynh có tinh thần hi sinh phụng sự sao?”
“Ta…ta đúng là có tinh thần hi sinh phụng sự.”
Hề Hoài đứng dậy lấy đai lưng từ Vạn Bảo Linh ra đeo lên.

Ngón tay hắn vuốt qua Vạn Bảo Linh, một bộ pháp y đã xuất hiện trên người.
Hắn còn an ủi Trì Mục Dao: “Huynh khỏi cần lo về cha ta.

Ông ấy ngăn cản chúng ta không được đâu.”
“Không phải vì Hề tông chủ.”
“Ta càng không để ý tới những người khác.

Ta chỉ muốn cùng huynh ở bên nhau thôi.”
“Nhưng dưa chín ép không ngọt đâu.”
“Ngọt lắm.

Ta nếm rồi.” Ăn diện chỉnh tề, Hề Hoài hướng ra ngoài đi hai bước rồi quay đầu lại hỏi: “Ta qua Chấp Sự Đường sắp xếp bọn họ mang một ít đồ đạc lại đây.

Huynh có cần gì không?”
Trì Mục Dao nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ta mới từ chối ngươi xong còn muốn đồ gì với ngươi chứ?”
“Từ chối?” Dường như Hề Hoài không cảm thấy những lời vừa nãy là từ chối, hắn chẳng bận tâm mấy: “Huynh nếu không phải đạo lữ của ta thì cũng là ân nhân cứu mạng của ta.

Huynh cứu ta mấy lần nhận một ít đồ có làm sao? Từng đó lần cứu ta, ta nói cha phong cho huynh làm một vị cung chủ còn được.”
Trì Mục Dao bối rối mất một lúc.
Anh đúng là có thứ mình cần, vẫn luôn cố gắng kiếm nhưng lại vì bị Tô Hựu quấy rối mà vẫn chưa có được.
Suy đi tính lại một lúc lâu, anh mới nghiêm túc hạ giọng đề nghị: “Ta đúng là có một thứ vô cùng cần có.”
Hề Hoài dừng chân nhìn Trì Mục Dao, thấy sắc mặt anh nghiêm trọng như vậy cũng nghiêm túc theo: “Huynh nói đi.

Chỉ cần ta kiếm được chắc chắn sẽ mang về.”
“Ta cần một viên đan dược hỗ trợ kết đan.”
“Hửm?”
Trì Mục Dao nhìn Hề Hoài bằng một ánh mắt khẩn cầu tha thiết, dường như đang nói ra một yêu cầu hết sức vô lý.
Hề Hoài nhìn chằm chằm Trì Mục Dao, bất động một lúc lâu mới nhấc tay nhấc chân cực kỳ thận trọng.
Hai người cứ như vậy mà nhìn đối phương lâu thật lâu, Hề Hoài cuối cùng cũng hoàn hồn hỏi lại: “Hết rồi?”
“Ừm.”
“Có vậy thôi?”
“Đúng rồi!”
“Khó lắm mới nhờ ta được một lần, mà xin có mấy viên phá đan dược thôi hả?”
Hề Hoài nói vậy làm Trì Mục Dao không vui: “Đan dược này ở các đại môn phái cũng là thứ quý hiếm.

Ở Hợp Hoan Tông cũng vậy, số lượng có hạn.

Đầu tiên phải đăng ký, sau đó nếu thật sự có hi vọng kết đan thành công mới được phát.

Ta cần hơi gấp, sợ không đợi được quy trình của Hợp Hoan Tông.”
Đan dược cũng giống như pháp khí, đều cần thời gian luyện chế.

Nếu suôn sẻ, một mẻ thuốc luyện ra cũng cần tới khoảng nửa năm.
Bất cẩn một chút là có thể xảy ra chuyện củi kiếm ba năm thiêu một giờ, cho nên đều yêu cầu chờ đợi.
“Huynh cần dùng gấp?” Hiện giờ Trì Mục Dao mới chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, tại sao lại gấp kết đan được?
Anh gật đầu: “Đúng rồi.

Ở Di Thiên Đồng Âm Trận ta đã lấy được yêu đan của Kim Đồng Thiên Lang.”
“À.

Tốt quá vậy.” Nhắc tới chuyện này Hề Hoài mới nhớ ra hỏi: “Vậy hôm đó huynh tới cứu ta là đuổi theo con sói hả? Rồi huynh giết nó?”
“Cứ coi là vậy đi…”
“Có bị thương không?”
Trì Mục Dao lại nghĩ tới cảnh đứt lìa cánh tay.

Tuy đã được Vô Sắc Vân Nghê Lộc giúp cánh tay mọc lại lần nữa, nhưng cái cảm giác sợ hãi cùng đau đớn kia vẫn còn ám ảnh anh lắm.
Anh rũ mắt cân nhắc một chút rồi đáp: “Chịu khổ chút thôi à.

Vẫn còn khoẻ lắm.”
“Nếu lúc đó huynh tới tìm ta, ta đã không đi giết Kim Đồng Thiên Lang.

Còn có thể dùng cách khác để bảo vệ huynh, huynh cũng không cần phải trải qua mấy chuyện vất vả vậy.”
“Thôi mấy chuyện đó đừng nhắc lại nữa.”
Hề Hoài cũng không dông dài thêm, hắn rời khỏi động phủ đi tới Chấp Sự Đường của Khanh Trạch Tông.
Trì Mục Dao nhìn lên cửa thăm dò, tới khi không còn nghe tiếng Hề Hoài nữa mới dám ngồi xuống.

Trong phòng yên tĩnh, anh lại không kiềm lòng được nhớ lại nụ hôn ban nãy.

Hầu kết giật giật, còn véo véo vành tai đỏ lự cố gắng điều chỉnh cảm xúc mất cả buổi, sau đó lại lấy ra quạt tròn quạt quạt.
Cái động phủ này hình như hơi nóng phải không?
Gương mặt anh nóng bừng bừng.
Một lát sau Hề Hoài đã trở lại, trong tay cầm về một ít đồ.
Nếu Hề Hoài có chuyện cần phân phó, dùng một đạo truyền âm phù sai bảo là được.

Đích thân hắn muốn đi lấy đồ cũng là vì không muốn đệ tử trong tông môn làm phiền Trì Mục Dao.
Hề Hoài mang về một ít điểm tâm, còn có bánh táo mà Trì Mục Dao rất thích ăn.
Hắn đặt đồ lên bàn rồi ngoắc Trì Mục Dao lại đây ăn.
Anh vừa lại gần đã thấy Hề Hoài đặt đan dược xuống trước mặt, nói: “Huynh ở lại Khanh Trạch Tông kết đan đi.

Ta có thể nhờ hai vị tiền bối hộ pháp cho huynh.

Nếu gặp vấn đề gì bọn họ có thể giúp trấn an linh lực đang dao động, thuận tiện thúc đẩy huynh một phen, sẽ càng thuận lợi đột phá đó.”
“Ta phải về…về Hợp Hoan Tông trồng Cập Tiên Thảo.

Nếu không sẽ lỡ mất mùa vụ sinh trưởng của chúng.

Trồng Cập Tiên Thảo cần phải cẩn thận, ta sợ những người khác trong tông môn không chăm sóc tốt.

Tư chất ta không tốt, kết đan bế quan có khi mất mấy năm, đừng nên phiền đến các tiền bối.”
Hề Hoài không mấy bận tâm: “Đâu cần bọn họ kè kè kế bên.

Ta sẽ chú ý tới tiến độ tu luyện của huynh, nếu gặp phải bình cảnh sẽ mời bọn họ lại giúp.

Trong động phủ của ta linh khí dồi dào như vậy, còn có Tụ Linh Ngọc các kiểu pháp bảo tha hồ cho huynh sử dụng.

Mấy cái này đều có thể giúp giảm bớt thời gian bế quan, thúc đẩy thăng cấp.”
Trì Mục Dao đưa tay cầm lên đan dược xem xem.

Thứ đồ mà mình vẫn luôn khao khát bây giờ lại có được dễ như bỡn làm anh có cảm giác mình đang mơ.
Anh cất đi đan dược thật cẩn thận rồi quay sang nhìn Hề Hoài: “Ta đâu phải đạo lữ của ngươi, ở lại đây bế quan…”
“Huynh là ân nhân cứu mạng của ta.”
“Nhưng…”
Hề Hoài không để ý tới sự bối rối của anh, hắn cầm lên một cái bánh táo hỏi: “Cái này ăn ngon lắm hả?”
“Ừm.

Ngon lắm.”
Hề Hoài cắn một miếng, không thấy có gì ngon nên thả lại xuống khay.
Hắn đảo một vòng động phủ rồi nói: “Ta mới bế quan xong, còn sẵn bố trí kết đan.

Huynh trồng xong Cập Tiên Thảo thì mau trở lại đây đi, ta có thể giúp huynh để ý một chút.

À đúng rồi, lần trước đột phá hình như huynh có tâm ma.

Mà sao huynh lại có tâm ma vậy? Tâm ma của huynh là gì? Trước khi bế quan cần phải giải quyết nó.”
Hỏi một lúc sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Hề Hoài trở lại phòng thì thấy Trì Mục Dao đang mải mê gặm bánh táo.
Tới cả cái bánh hắn đang ăn dở cũng ăn nốt luôn…
Nghĩ tới chuyện hai người cùng ăn một chiếc bánh làm cho Hề Hoài thấy cổ họng hơi khát khô.
Thấy hắn đã trở lại, Trì Mục Dao ngẩng đầu lên, vì ngậm cả một họng đầy bánh táo nên phải nhai nhai mấy cái mới nuốt xuống được, lấy lại năng lực nói chuyện: “Tâm ma của ta là ngươi.”
“Ta?” Hề Hoài rất ngạc nhiên.
Trì Mục Dao gật đầu: “Ừm.”
“Tâm ma kiểu gì?” Hề Hoài rất nghiêm túc, tới ngồi trước mặt Trì Mục Dao định cẩn thận hỏi cho kĩ càng.
“Ngươi hận ta.”
Hề Hoài cảm thấy vô cùng quá đáng: “Ta hận huynh?”
“Bởi vì ta bắt ngươi làm lò luyện, tra tấn ngươi mấy năm cho nên ngươi hận ta.

Ngươi đồ sát cả Hợp Hoan Tông, còn bắt giam ta, chém đứt ngón tay của ta.

Lúc ngươi phát cuồng còn thiếu chút nữa giết ta.”
Hề Hoài sửng sốt mất một lúc lâu mới trả lời: “Huynh rõ ràng biết ta thích huynh tới cỡ nào sao lại có thể xuất hiện tâm ma như vậy được? Tình huống trong huyệt động như thế nào hai ta đều rõ, sao ta lại cảm thấy huynh tra tấn ta được? Ta cam tâm tình nguyện làm lò luyện cho huynh, nguyện ý cho huynh luyện.”
“Ta đâu có khống chế được tâm ma.”
“Huynh sợ cái gì…” Hề Hoài vươn tay ôm Trì Mục Dao vào lòng, xoa xoa đầu anh thủ thỉ: “Cái tâm ma này làm sao mà giúp huynh khắc phục đây?”
“Có khi lần này sẽ không xuất hiện thì sao?”
“Đã có tâm ma thì không thể không đề phòng.

Nếu tẩu hoả nhập ma thật thì không những kết đan thất bại lại còn bị thương.

Mấy loại thuốc thông thường không chữa được đâu.

Cũng có vài vị tiền bối của Khanh Trạch Tông có tâm ma kiểu này.

Trong quá trình tu luyện mà bất cẩn chút sẽ dễ dàng tẩu hoả nhập ma.”
Trì Mục Dao nhón tay lấy một cái bánh táo, cắn hai miếng rồi cảm thán: “Khanh Trạch Tông các ngươi có sư phó làm điểm tâm riêng sao? Ngon dễ sợ luôn.”
“Có một vị cung chủ thích ăn mấy món này, ta đoạt về từ trong cung của ổng đó.”
“Đoạt?”

“Ờ.

Hơn ba trăm tuổi rồi đó mà còn giữ đồ ăn thấy ghê luôn.”
“Ông ấy sẽ không ghi hận lên ta đó chứ?”
“Không đâu.

Cùng lắm mắng ta mấy câu rồi qua méc cha ta.

Tính tình cha ta thì tốt lành gì đâu, có khi còn mượn chuyện này bắt ổng tích cốc hoàn toàn luôn.”
Trì Mục Dao mới vừa thở phào một hơi định tiếp tục ăn bánh đã nghe Hề Hoài đề nghị: “Nếu huynh muốn đánh sâu vào Kim Đan kỳ, chắc phải cần ta giúp huynh củng cố tu vi một chút mới được.”
“Hả? Củng cố tu vi?” Trì Mục Dao vẫn đang tập trung ăn bánh, bâng quơ hỏi: “Củng cố thế nào?”
“Ta là lò luyện còn gì?”
Thật sự chưa bao giờ anh nghĩ nổi có một người dám thản nhiên thốt ra câu này mà lại đúng lý hợp tình tới vậy.

Đương nhiên, “lời đạo lý” này làm cho Trì Mục Dao ăn bánh quên cả nhai đã vội nuốt.
Trì Mục Dao trợn mắt, há hốc miệng nhìn Hề Hoài một hồi lâu mới nuốt trôi miếng bánh để đáp lại: “Không cần không cần, thật sự không cần! Hiện giờ ngươi là người bình thường, không phải lô đỉnh của ta!”
“Một ngày làm lò luyện, cả đời làm lò luyện.

Sao huynh có thể nửa đường vứt bỏ ta như vậy được?”
“Nè sao lại thành ta vứt bỏ ngươi được? Lúc trong huyệt động chúng ta nói rất hay mà.

Tu luyện chỉ để giải trừ cấm chế, sao tự nhiên thành cấm chế chung thân vậy?”
“Từ lần đầu tiên huynh bắt đầu nuốt đồ vật của ta, huynh đã phải có trách nhiệm với ta rồi.

Bộ chỗ đó là nơi muốn nuốt thì nuốt hả?”
“Trách nhiệm? Là ngươi tình ta nguyện mà!”
“Chính là huynh làm nhục ta! Dựa theo quy củ của nhân giới rõ ràng huynh phải chịu trách nhiệm với ta còn gì? Tam môi sính lục khỏi cần đi, lò luyện huynh tiếp tục sử dụng là được.

Chuyện này không được trả giá.”
“Ngươi ăn nói không có đạo lý gì vậy!”
“Chỉ giáo giùm đi chỗ nào không có lý? Huynh muốn đánh sâu vào Kim Đan kỳ, ta chỉ muốn giúp huynh củng cố tu vi.

Vậy mà huynh còn trách móc ta? Mà thôi ta cũng không gấp.

Thuơng thế của huynh mới khôi phục, nghỉ ngơi mấy ngày trước đi.

Hai ngày sau chúng ta bắt đầu tu luyện.”
Trì Mục Dao đột nhiên cảm thấy cái bánh trong tay không thể nuốt trôi.
Anh thầm nghĩ mình có nên hay không bỏ chạy?
Huyễn Sương Mù Ngọc đã cầm trong tay.

Hay là dịch dung, mai danh ẩn tích, trốn thêm lần nữa? Nhưng mà hươu còn vẫn còn ở Ngự Sủng phái.

Hay lại lần nữa gia nhập Ngự Sủng Phái? Nhưng mà mọi người chắc chắn sẽ đề phòng anh.
Trì Mục Dao cảm thấy mình đã đụng phải một chướng ngại lớn trong đời rồi.

Hiện giờ không biết phải làm sao giải thích cho Hề Hoài hiểu mình thực sự không thích hắn, chứ không phải là vì nghĩ cho hắn.
Mấy lần đi cứu Hề Hoài cũng vì Hề Hoài cứ gặp nguy hiểm mãi.

Mà không hiểu sao mỗi lần hắn gặp nguy hiểm là lại có mặt anh ở đó, anh không thể không cứu được.
Anh không cứu người khác, là bởi vì người khác không chiêu tai dẫn hoạ giống như Hề Hoài.
Vả lại, lò luyện kiểu này anh cũng không muốn.
Ai nghĩ nổi mình có thể bị lò luyện ăn vạ kia chứ?
Trì Mục Dao! Ngươi phải dứt khoát lên! Làm một tên tra thụ đi! Ngươi phải vô tình! Ngươi phải độc ác! Ngươi phải không từ thủ đoạn!
Nếu giải quyết không xong chuyện này, nguơi sẽ bị lò luyện đàn áp cả đời…
Tác giả có lời muốn nói: Nhìn xem ngươi ép Cửu Gia Gia tới cỡ nào rồi? Cuộc đời cũng đâu có khó xử đến vậy.
Công trong truyện khác: Phấn đấu sự nghiệp, học hành.

Trên đường lập nghiệp gặp vợ, ngủ với vợ.
Công có não luyến ái: Ngủ với vợ! Ngủ với vợ! Lập nghiệp làm gì khi không được ngủ với vợ, bị bắt làm ma tôn, bị bắt lên Kim Đan.

Tiếp theo, ngủ với vợ, ngủ với vợ!
Mau mau đến Hợp Hoan Tông đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện