Editor: Maria Nyoko

Quỷ Tôn tên là Quỷ Hỏa, hai mươi hai tuổi, tướng mạo tà tứ liều lĩnh, người giang hồ đặt biệt hiệu là "Quỷ Diêm vương" , làm việc hết sức tàn nhẫn, là người lãnh khốc vô tình.

Quỷ Tôn nạp thiếp, vốn là chuyện nhỏ không đáng nói đến, mặc dù Quỷ Tôn chưa có chính thê, cũng có mấy chục thiếp thất, giành được, đưa tới, nhưng bất cứ là loại nào, cũng chỉ là cưng chiều rồi ném vào hậu cung, nạp thiếp mà thôi, cũng không trịnh trọng, chỉ là, khi đối tượng đổi thành Độc Cô Tuyệt Tiếu, việc nạp thiếp đã không phải chuyện đơn giản như vậy rồi.

Rửa mặt, thay đổi quần áo, một thân giá y màu đỏ chói mắt khác thường, Độc Cô Tuyệt Tiếu giống như không hề có tính con nít, mặc cho mọi người an bài, tầm mắt mông lung  ảm đạm không có ánh sáng.

Nàng chưa từng nghĩ tới mình còn có thể mặc giá y lần thứ hai, màu đỏ đối với nàng vốn không có một chút vui mừng, ngược lại giống như là màu máu châm chọc, để cho lòng của nàng đau từng trận, như vỡ nát, hết sức buồn cười.

"Cười một cái cho bổn tôn nhìn, vẻ mặt đưa đám này, chẳng lẽ là không muốn gả cho bổn tôn?" Quỷ Hỏa nhìn lên Độc Cô Tuyệt Tiếu trước mặt không hề vui sướng, không vui nhíu mày.

Tuyệt Tiếu ngẩng đầu, tầm mắt có chút hoảng hốt, nhưng giọng điệu lại sắc bén: "Quỷ Tôn, ta có nguyện ý hay không, chẳng lẽ ngài còn không rõ ràng sao?"

Cần gì nói ra lời nói làm cho người ta buồn cười, nếu nàng nguyện ý mới quái lạ! "Còn dám mạnh miệng! Nữ nhân, đây chính là thái độ ngươi nói chuyện với phu quân mình sao?" Chưa bao giờ có nữ người dám dùng giọng nói này nói chuyện cùng hắn, cho dù nữ nhân trước mặt này là chi nữ Ma tôn, hắn cũng sẽ không cho phép có người khiêu chiến quyền uy của hắn, chỉ là. . . . . .

Ánh mắt của Quỷ Hỏa thiết tha lưu luyến ở trên dung nhan Tuyệt Tiếu, lãnh khốc trong mắt dần dần dính vào vẻ mặt kinh ngạc, không hổ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, quả nhiên có gương mặt tuyệt luân kinh ngạc!

Nghe được hai chữ phu quân, trong đầu Độc Cô Tuyệt Tiếu không khỏi hiện ra một bóng dáng quen thuộc. . . . . .

"Nữ nhân, ngươi đang nhớ cái gì? Ha ha ha. . . . . . Không phải là đang suy nghĩ đến người kia, chẳng lẽ ngươi không quên được nam nhân bội bạc đó?" Quỷ Hỏa cố ý đè thấp thanh âm quanh quẩn bên tai Tuyệt Tiếu trong ánh mắt mang theo đùa cợt ác ý.

"Ngươi biết?" Tuyệt Tiếu kinh ngạc hỏi ngược lại, nàng cho là người trong giang hồ cũng không rõ ràng chân tướng trong đó.

"Hừ, nếu muốn người không biết trừ phi mình không làm, chuyện Ma Tôn gả nữ nhi làm sao bổn tôn có thể không biết, chỉ là không nghĩ tới, có người có mắt không tròng gả nữ nhi cho một tên gian tế, không trách được sẽ hủy cả điện Ma Thần!"

"Không cho phép ngươi vũ nhục phụ thân của ta, đó là lựa chọn của ta, đều là ta sai lầm, không liên quan đến người khác!" Tuyệt Tiếu hận vô cùng, vẫn đè nén hối hận lớn nhất ở trong lòng lại bị người trước mắt nói ra như một chuyện cười, nàng thật sự là không thể tiếp nhận!

"Tốt, một câu không liên quan đến người khác, chẳng lẽ cho tới bây giờ, ngươi cảm thấy không liên quan đến người khác ư, từ trên xuống dưới điện Ma Thần hơn ngàn hơn người cũng bởi vì lựa chọn ngu xuẩn này mà mất sinh mạng, mà trong đó bao gồm phụ mẫu ngươi, Độc Cô Tuyệt Tiếu, hừ, người giang hồ nói rằng ngươi tuyệt thế dung mạo, thông tuệ vô cùng, nhưng hôm nay gặp được ngươi thật đúng là làm người ta thất vọng, quả thật ngươi giống như là một đứa bé tùy hứng bị làm hư, ngu ngốc không biết sợ, hơn nữa thật đáng buồn, thường ngày  ngươi kiêu ngạo, thế nhưng đồng ý làm thiếp thất của ta, nếu như phụ thân ngươi trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ thất vọng cực độ đối với ngươi. . . . . ."

"Đủ rồi, đủ rồi! Không cân nói nữa. . . . . ." mỗi một câu của Quỷ Hỏa đều giống như một cây đinh hung hăng đâm vào vết thương trong lòng của Tuyệt Tiếu, thật sự là nàng không chịu nổi!

Tuyệt Tiếu mất khống chế  hô to, cũng bởi vì tâm tình nàng vô cùng kích động tầm mắt càng thêm mơ hồ, hơn nữa mấy ngày liên tiếp  mệt mỏi lao lực, mất máu quá nhiều, rốt cuộc Tuyệt Tiếu chịu không được lâm vào hôn mê. 

Mà trước một khắc Tuyệt Tiếu té xỉu trên đất, Quỷ Hỏa tiến lên tiếp nhận thân thể Tuyệt Tiếu.

"Quỷ Tôn, hôn lễ làm thế nào?" Người hầu vẫn đi theo bên cạnh Quỷ Tôn lo lắng hỏi, lần này Quỷ Tôn nạp thiếp đã chuẩn bị nghi thức bái thiên địa xưa nay chưa thấy, bên ngoài cũng đều chuẩn bị xong, nhưng tân nương lại bất tỉnh, nên làm như thế nào cho phải.

"Hừ, nạp thiếp mà thôi, nàng cũng mang mũ phượng, dĩ nhiên chính là nữ nhân của bổn tôn, nghi thức bên ngoài không cần cũng được, ngươi cho người hủy đi." Quỷ Hỏa vừa vô tình nói xong, vừa ôm Tuyệt Tiếu trong ngực ra khỏi phòng, một đường không nhìn người khác  kinh ngạc,đem ôm Tuyệt Tiếu vào nơi ở của mình.

Khi Tuyệt Tiếu tỉnh lại, đã là lúc đêm khuya, trong phòng ngoài phòng hết sức u tĩnh, không có một chút tiếng vang, nhưng nàng lại biết, bên trong nhà có người, hơn nữa đang ở bên người của nàng!

"Nếu tỉnh, cần gì giả bộ ngủ, hay là nói . . . . . . Ngươi sợ?" thanh âm Quỷ Hỏa trong đêm tối có vẻ cực kỳ khàn khàn, làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm vô cùng.

Tuyệt Tiếu mở mắt không hề tránh né, tầm mắt một mảnh mơ hồ, trong đêm tối cũng giống như chưa mở mắt ra, vốn không thể thấy, khiến Tuyệt Tiếu càng thêm cảm giác vô lực.

Nàng lúc này, toàn bộ một thân công lực đều mất, ánh mắt lâm vào trạng thái nửa mù, thân thể suy yếu, hơi thở không yên, quả thật giống như là một phế vật, chớ nói chi báo thù, chính là muốn sống, cũng có chút khó khăn.

"Ta hà tất sợ, vào giờ phút này, ta còn có gì phải sợ." Có lẽ là trong lòng không còn hy vọng  , giọng nói Tuyệt Tiếu lạnh lẽo, giống như là không có một chút tình cảm.

Quỷ Hỏa nhìn kỹ nữ nhân trước mắt, từ lúc Tuyệt Tiếu bắt đầu ngủ mê man, hắn ngồi ở bên giường nhìn nàng, vừa nhìn chính là ba canh giờ.

"Không có gì đáng sợ sao? Đây không phải là nói ngươi đã chuẩn bị tốt trở thành nữ nhân của ta rồi sao?" Quỷ Hỏa nói xong cũng không chờ Tuyệt Tiếu trả lời, thân thể đè thấp, tay đặt ở bên hông Tuyệt Tiếu, mập mờ vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của Tuyệt Tiếu. 

Toàn thân Tuyệt Tiếu cứng đờ, phản ứng tự nhiên này không chạy khỏi ánh mắt của Quỷ Hỏa, điều này làm cho Quỷ Hỏa muốn hừ lạnh ra tiếng, nói mấy câu giễu cợt như vậy, chỉ là hắn còn chưa mở miệng, thanh âm Tuyệt Tiếu liền vang lên.

"Không nên quên cam kết của ngươi!" Tuyệt Tiếu nói hết liền cắn răng một cái, chợt xé xiêm y của mình ra!

Giá y màu đỏ như cánh hoa hồng bay ra, lộ ra da thịt trắng như tuyết. . . . . . Quỷ Hỏa khiếp sợ nhìn thân thể mảnh khảnh trước mặt, trong lúc nhất thời không cách nào mở miệng, tay đặt ở bên hông Tuyệt Tiếu cũng cứng đờ!

Hắn không phải là chính nhân quân tử gì, nếu nói muốn nạp nàng làm thiếp, tự nhiên cũng muốn thân thể nàng, chỉ là, hắn tưởng rằng sẽ có một phen giãy giụa, nhưng cũng chỉ có động tác tuyệt vọng trước mắt, để cho hắn không biết nên tiếp tục hay không!

"Sao lại không tiếp tục? Ta không sợ, chẳng lẽ ngươi sợ phải không?" trong giọng nói Tuyệt Tiếu lạnh lẽo xen lẫn một tia châm chọc rõ ràng.

"Nữ nhân, đây là ngươi tự tìm!" Quỷ Hỏa đỏ mắt, thân thể hung ác đặt ở trên người Tuyệt Tiếu, hắn không muốn thả nàng, nhưng cũng chưa từng muốn như vậy. . . . . . Hừ, hận thì hận đi, ai bảo nàng chọc giận hắn !

Tự chuốc phiền, dĩ nhiên đều là nàng tự chuốc phiền, khi nàng trao lòng của mình cho người nam nhân kia, hôm nay tất cả cũng chỉ là nàng sai, dù cửa nát nhà tan, luân lạc tới trình độ bi thảm như thế, cũng chẳng qua đều là nàng tự tìm!

Nàng không oán hận bất luận kẻ nào, nàng chỉ oán mình, oán của mình nhẹ dạ cả tin có mắt không tròng, oán mình cố chấp không nghe lời, oán mình tùy hứng hại môn phái người nhà, oán mình vì báo thù bán thân thể!

Chỉ là, không sao, hiện tại nàng chỉ nhớ tới thù hận khắc cốt ghi tâm kia, nàng đã sớm thề, đời này kiếp này, bỏ ra bất kỳ giá nào, đều muốn tự tay chấm dứt mạng sống người phản bội này, an ủi cha mẹ trên trời có linh thiêng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện