Dịch giả: nila32
Mê Thiên Châu vốn đang tối sầm chợt nổi lên một tầng thanh quang, ngưng thành một thanh quang mâu màu xanh, đâm thẳng vào phần bụng dưới của Dao Cơ đang đứng gần đó khiến nàng đại biến sắc mặt, máu tươi trên bụng ùn ùn tuôn ra, nhuộm đỏ y phục trên người trong nháy mắt. May mắn vừa rồi trong lúc nguy cấp, nàng đã nghiêng người né đi một chút nên không bị phá nát Linh Hải bên trong Đan Điền. Nếu không dù là tồn tại cấp Thông Huyền, một khi Linh Hải bị hủy đi, kết cục của nàng cũng không khác mấy so với vẫn lạc. Sau khi phun ra một búng máu tươi, vẻ mặt lóe lên nét tàn khốc, nàng phất tay chém xuống quang mâu màu xanh.
Chỉ nghe một tiếng “Rặc rặc”, thanh mâu ánh sáng liền bị gãy khúc. Hành động vừa rồi khiến Dao Cơ không khỏi đau đớn. Vết thương cũng bị xé rách vài phần thế nhưng cuối cùng cũng khôi phục sư tự do của thân thể, nàng liền giẫm chân bắn ngược về phía sau. Lại thấy Mê Thiên Thần Châu đại phóng thanh quang, thoáng phát khiến cho tấm lưới màu trắng căng ra rồi trở về bên trong cột sáng màu trắng.
Sau một khắc, Tống Tử lưới trắng liền truyền ra tiếng ngâm nga réo rắt đồng thời bộc phát thanh quang ngút trời, chấn vỡ tơ mỏng màu trắng trên người Hồ Mị, thậm chí áp chế cột sáng màu trắng gần đó. Bên trong thanh quang, Hồ Mị thản nhiên hiện thân tiếp đó lập tức khẽ động, thoát khỏi phạm vi bao phủ của cột sáng màu trắng. Chỉ thấy ả chỉ về phía Mê Thiên Châu, một đạo quang mang thanh sắc lập tức bắn ra, đánh lên căn cơ trên mặt đất của cột sáng màu trắng. Một tiếng trầm đục qua đi, cột sáng dưới đất liền lộ ra lỗ thủng thật lớn. Cát dá vươn vãi, để lộ trận pháp vô cùng phức tập, bất quá một góc trong đó đã bị phá hủy hoàn toàn. Sau khi chớp nhá vài cái, bạch quang cũng liền tiêu tán.
“Đây chính là át chủ bài mà ngươi chuẩn bị để tiêu diệt ta sao?” Hồ Mị cười nhạo Dao Cơ.
Dao Cơ lật tay lấy ra mấy tấm phù lục, dán lên vết thương trên bụng. Sắc mặt trắng bệch như giấy, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Trận pháp trên mặt đất là thủ đoạn mà mẹ nàng, Luy Tố Thánh Vương lưu lại năm đó. Tác dụng của nó cũng không nhằm đả thương người khác mà chuyên dùng để xóa bỏ liên hệ tâm thần giữa Hồ Mị và Mê Thiên Châu. Vốn dựa theo suy đoán của Luy Tố Thánh Vương, dựa vào huyết mạch Bát Vĩ của Hồ Mị, quyết khong thể nào tế luyện Mê Thiên Châu đến cảnh giới hình thần hợp nhất. Chỉ cần như vậy, bằng vào trận pháp kia, nhất định có thể đánh vỡ liên hệ giữa Hồ Mị và thần châu. Thế nhưng rõ ràng Luy Tố Thánh Vương đã tính sai.
“Không thể ngờ được ngươi lại có thể tế luyện Mê Thiên Châu đến tình trạng này.” Dao Cơ tỏ vẻ thảng thốt.
“Hắc hắc, vì việc này, ta đã hiến tế thi thể mấy vị Đại trưởng lão của bổn tộc, lại bổ sung không ít tộc nhân Thiên Tượng cùng Chân Đan cảnh cùng tiêu tốn không dưới hai tram năm thời gian mới có thể thành công.” Hồ Mị không khỏi đắc ý, chậm rãi nói ra.
Dao Cơ nghe vậy, thần sắc lộ vẻ phẫn hận. Bạch quang trên người đại phóng. Bất quá cử động này đã khiến thương thế của nàng phát tác. Sắc mặt theo đó trở nên tái nhợt, miệng ngọc phun ra một ngụm máu tươi. Hồ Mị thấy vậy không khỏi đắc ý. Một tay nhanh chóng điểm đến Mê Thiên Châu. Chỉ thấy thanh quang chớp nhá liên tục, sáu bảy đạo xiềng xích màu xanh lập tức phóng ra, quấn lấy Dao Cơ với tốc độ nhanh như chớp. Cô gái kia đã bị xiềng xích vây khốn một lần. Nếu lúc này không mang thương tích trên người, nhất định có thể né tránh lần nữa thế nhưng vết thương hiện tại quá mức nghiêm trọng khiến cho phản ứng của nàng chậm chạp đi nhiều, miễn cưỡng né qua một chút đã bị xiềng xích màu xanh troi lại.
“Hôm nay, chút khuyết điểm còn lại của Mê Thiên Châu sẽ dùng huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ của ngươi để bù đắp! Xuống địa phủ đoàn tụ với Luy Tố đi!”
Ánh mắt Hồ Mị lộ vẻ hưng phấn. Thân hình nhoáng cái xuất hiện trước người Dao Cơ. Năm ngón tay sắc bén lóe lên hào quang màu máu cắm xuống đầu nàng. Thân thể Dao Cơ lúc này bị xiềng xích quấn chặt, vết thương nơi bụng dưới cũng bị bục ra mang theo máu tươi tung tóe. Pháp lực trong thể nội cũng bị giam cầm khiến nàng không khỏi lộ ra một tia cười thảm, nhắm mắt chờ chết.
Một màn không thể tin được bất ngờ xảy ra! Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt như có như khong không biết chỗ nào bay tới, vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu Hồ Mị rồi thình lình chém xuống khiến ả đại biến sắc mặt, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Kiếm quang xuất hiện quá mức quỷ dị, khoảng cách lại quá gần, ả không thể tiếp tục công kích Dao Cơ mà đảo người trốn sang bên cạnh. Bất quá ả ta cũng không thể tránh thoát hoàn toàn, một cánh tay bị kiếm quang màu vàng sạt qua liền trở nên đứt lìa. Sắc mặt Hồ Mị lập tức trở nên trắng nhợt, bàn chân khẽ điểm bắn ngược về phía sau. Đồng thời ả vung tay lên, Mê Thiên Châu đang quấn lấy Dao Cơ cũng bay ngược về sau.
Gần như cùng lúc, hư không sau lưng Dao Cơ khẽ động, một bóng người màu xanh vô thanh vô tức hiện ra, đưa tay điểm nhẹ.
“Xoẹt” một tiếng!
Một đạo quang điện ngũ sắc bắn ra, lóe lên biến thành lôi đao cùng màu chém xuống xiềng xích đang quấn lấy Dao Cơ khiến chúng vỡ thành từng khúc. Thương thế của nàng vô cùng nghiêm trọng, thân hình lung lay một cái, hầu như không thể đứng vững. Sau khi phất tay triệu hồi kiếm quang vàng kim, bóng người màu xanh do dự một chút nhưng cũng không đưa tay trực tiếp đỡ lấy Dao Cơ mà phóng ra một cỗ thanh quang nâng đỡ thân thẻ của nàng.
“Các hạ là ai? Đây là sự tình của tộc Thiên hồ chúng ta, người ngoài chớ nên can thiệp!” Hồ Mị thấy vậy không khỏi biến sắc, sau khi thối lui về sau mười trượng liền quát lên nghiêm nghị.
Vừa nói chuyện nàng vừa thi triển bí thuật gì đó khiến cho bề mặt cánh ty đứt rời hiên ra huyết quang nồng đậm nhưng không hề xuất hiện một giọt máu tươi. Sau một khắc, bên trong huyết quang hiện ra vô số tơ máu tạo thành cánh tay mới tinh trong chớp mắt.
Người vừa ra tay chính là Liễu Minh. Hơn một tháng trước, hắn mới hoàn thành việc tế luyện Hồn Thiên Kính tiếp đó bỏ ra một ít công sức rốt cuộc truyền tống đến đại lục Man Hoang. Địa phương hắn được truyền đến khá gần với nơi đóng quân của tộc Thiên Hồ là Vạn Hồ Lĩnh vì vậy sau khi tìm hiểu một ít tin tức liền trực tiếp bay tới. Ý định của hắn là ra tay đánh chết Hồ Mị xem như hoàn thành hứa hẹn lúc trước đối với Thanh Lam đồng thời đoạt lại Mê Thiên Châu cho Dao Cơ xem như kết thúc một tâm nguyện.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, hắn phát hiện Hồ Mị cũng không có mặt tại Vạn Hồ Lĩnh mà đang tham gia đại điển bát tộc. Trên đường tìm kiếm, họ Liễu phát hiện hai nhóm yêu tu Thiên Hồ đang tiến hành hỗn chiến thế nhưng Dao Cơ và Hồ Mị không có trong đó. Lúc này thông qua thần thức mới biết được hai người đang quần nhau tại Vạn Ba Cung. Hắn cũng vừa tiến đến phụ cận không lâu bèn tiềm phục một bên. Nếu như Dao Cơ có thể giết chết Hồ Mị, hắn sẽ để nàng tự tay báo thù cho mẫu thân. Nhưng không nghĩ tới tình thế chuyển biến đột ngột khiến hắn không thể ra tay cứu giúp.
Lúc này, nhìn sang Dao Cơ gần như hôn mê, Liễu Minh nhíu mày trong miệng lẩm bẩm. Một đạo lục quang bay ra, rơi lên thân thể Dao Cơ khiến vết thương của nàng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được đồng thời sắc mặt trắng xám cũng nhiều thêm một tia huyết sắc. Họ Liễu thấy vậy mới an tâm hơn chút. Pháp tắc thuộc tính Mộc ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, tự nhiên có công hiệu trị thương tuyệt vời. Thân thể Dao Cơ được một tầng lục quang nhàn nhạt bao bọc, khí tức cũng theo đó hồi phục nhanh chóng. Hồ Mị từ xa nhìn lại, mắt thấy thao tác chữa thương của Liễu Minh liền lộ vẻ hoảng sợ nhưng bởi vì không thể nhìn ra tu vi của đối phương nên trong lòng có chút kinh nghi bất định.
“Không ngờ các hạ lại là Trưởng lão tộc kia. Cô gái này là phản đồ của bổn tộc. Thân là tộc trưởng tộc Thiên Hồ ta nhất định đem nàng trở về. Nếu lời nói có chỗ nào mạo phạm, mong các hạ thứ lỗi.” Hồ Mị suy nghĩ một chút rồi dùng ngữ khí kiều mị nói ra.
Lời ói mang theo nét mị hoặc phong tình vạn chủng cùng nhu tình nồng đậm.
“Ngươi chính là Hồ Mị? Ngươi có nhớ người tên là Thanh Lam hay không?” Nào ngờ Liễu Minh nghe vậy liền đặt Dao Cơ xuống đất, nhìn về phía Hồ Mị. Ánh mắt lưu chuyển tử mang như không hề nhìn thấy mị hoặc mà ả thi triển, đồng thời mở miệng hỏi.
Hồ Mị nhìn thấy mị thuật mà mình kiêu ngạo không hề có chút tác dụng liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Sau khi nghe thấy hai chữ “Thanh Lam”, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ta từng đáp ứng báo thù cho Thanh Lam. Ngoài ra ngươi còn phản bội Thiên Hồ nhất tộc, âm mưu đến Thánh vật trong tộc. Thù cũ hận mới hôm nay chấm dứt ở đây đi.”
Liễu Minh vừa dứt lời liền đưa tay vẩy nhẹ một cái khiến cho phạm vi mười dặm xung quanh hiện ra mảng lớn sương mù màu vàng đất mênh mông như đại dương. Từ lúc nghe họ Liễu nhắc đến cái tên Thanh Lam, Hồ Mị đã đề phòng cẩn thận. Bất quá công kích của hắn lại khiến ả càng thêm hoảng sợ, đây cũng không phải là vấn đề có thể tránh né hay không. Chưa đợi ả kịp thời phản ứng, thân thể đã bị hào quang màu vàng đất bao phủ, nặng nề vô cùng.
Hồ Mị đại biến sắc mặt. Ả có thể cảm giác được thiên địa linh khí trong phạm vi mấy tram dặm đặc biệt là thuộc tính Thổ đang điên cuồng tụ tập lại đây. Hơn nữa, khí tức mà bóng người màu xanh phát ra cực kỳ huyền diệu, giống như khí tức của Thiên Địa Bản Nguyên. Đến lúc này, ả biết rõ bản thân không thể chống lại người ở trước mặt. Mê Thiên Châu đại phóng thanh quang, nhanh chóng bao lấy thân thể của ả đồng thời phá vỡ một tầng sương mù màu vàng đất như muốn kích bắn về phía xa.
“Đừng phí công vô ích!”
Nhìn thấy Di Thiên Tru có thể phá vỡ lực lượng pháp tắc của mình, Liễu Minh không khỏi giật mình bèn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Sương mù chung quanh run lên, nhanh chóng co rút về phía trung tâm, đồng thời ngày càng trở nên nồng đậm.
Hồ Mị bay đi chưa được bao xa, sương mù đã bắt đầu co rút lại. Hoàng vụ tựa hồ trở nên cứng rắn hơn cả đất đá bình thường khiến cho lực cản tăng lên mấy lần. Hơn nữa xu thế này còn tiếp tục tăng lên. Trong lúc khẩn trương, ả há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tan vào Mê Thiên Châu khiến nó đại phóng thanh quang tạo thành bảy miếng tinh quang sáng rực. Thân châu cũng phóng lớn mấy chục lần, trong nháy mắt biến thành quả cầu ánh sáng khổng lồ. Toàn thân quang cầu mịt mờ thanh quang, tỏa sáng chói mắt khiến cho sương mù vàng đất vừa mới tới gần liền bị giải khai. Hồ Mị gấp rút lẩm bẩm. Sau lưng hiện ra pháp tượng hồ ly tám đuôi cao mấy trăm trượng hòa nhập vào trong cự châu. Đòng thời thân ảnh của ả cũng hóa thành một đạo lục quang, tan vào trong đó.
Mê Thiên Châu vốn đang tối sầm chợt nổi lên một tầng thanh quang, ngưng thành một thanh quang mâu màu xanh, đâm thẳng vào phần bụng dưới của Dao Cơ đang đứng gần đó khiến nàng đại biến sắc mặt, máu tươi trên bụng ùn ùn tuôn ra, nhuộm đỏ y phục trên người trong nháy mắt. May mắn vừa rồi trong lúc nguy cấp, nàng đã nghiêng người né đi một chút nên không bị phá nát Linh Hải bên trong Đan Điền. Nếu không dù là tồn tại cấp Thông Huyền, một khi Linh Hải bị hủy đi, kết cục của nàng cũng không khác mấy so với vẫn lạc. Sau khi phun ra một búng máu tươi, vẻ mặt lóe lên nét tàn khốc, nàng phất tay chém xuống quang mâu màu xanh.
Chỉ nghe một tiếng “Rặc rặc”, thanh mâu ánh sáng liền bị gãy khúc. Hành động vừa rồi khiến Dao Cơ không khỏi đau đớn. Vết thương cũng bị xé rách vài phần thế nhưng cuối cùng cũng khôi phục sư tự do của thân thể, nàng liền giẫm chân bắn ngược về phía sau. Lại thấy Mê Thiên Thần Châu đại phóng thanh quang, thoáng phát khiến cho tấm lưới màu trắng căng ra rồi trở về bên trong cột sáng màu trắng.
Sau một khắc, Tống Tử lưới trắng liền truyền ra tiếng ngâm nga réo rắt đồng thời bộc phát thanh quang ngút trời, chấn vỡ tơ mỏng màu trắng trên người Hồ Mị, thậm chí áp chế cột sáng màu trắng gần đó. Bên trong thanh quang, Hồ Mị thản nhiên hiện thân tiếp đó lập tức khẽ động, thoát khỏi phạm vi bao phủ của cột sáng màu trắng. Chỉ thấy ả chỉ về phía Mê Thiên Châu, một đạo quang mang thanh sắc lập tức bắn ra, đánh lên căn cơ trên mặt đất của cột sáng màu trắng. Một tiếng trầm đục qua đi, cột sáng dưới đất liền lộ ra lỗ thủng thật lớn. Cát dá vươn vãi, để lộ trận pháp vô cùng phức tập, bất quá một góc trong đó đã bị phá hủy hoàn toàn. Sau khi chớp nhá vài cái, bạch quang cũng liền tiêu tán.
“Đây chính là át chủ bài mà ngươi chuẩn bị để tiêu diệt ta sao?” Hồ Mị cười nhạo Dao Cơ.
Dao Cơ lật tay lấy ra mấy tấm phù lục, dán lên vết thương trên bụng. Sắc mặt trắng bệch như giấy, hàm răng cắn chặt, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Trận pháp trên mặt đất là thủ đoạn mà mẹ nàng, Luy Tố Thánh Vương lưu lại năm đó. Tác dụng của nó cũng không nhằm đả thương người khác mà chuyên dùng để xóa bỏ liên hệ tâm thần giữa Hồ Mị và Mê Thiên Châu. Vốn dựa theo suy đoán của Luy Tố Thánh Vương, dựa vào huyết mạch Bát Vĩ của Hồ Mị, quyết khong thể nào tế luyện Mê Thiên Châu đến cảnh giới hình thần hợp nhất. Chỉ cần như vậy, bằng vào trận pháp kia, nhất định có thể đánh vỡ liên hệ giữa Hồ Mị và thần châu. Thế nhưng rõ ràng Luy Tố Thánh Vương đã tính sai.
“Không thể ngờ được ngươi lại có thể tế luyện Mê Thiên Châu đến tình trạng này.” Dao Cơ tỏ vẻ thảng thốt.
“Hắc hắc, vì việc này, ta đã hiến tế thi thể mấy vị Đại trưởng lão của bổn tộc, lại bổ sung không ít tộc nhân Thiên Tượng cùng Chân Đan cảnh cùng tiêu tốn không dưới hai tram năm thời gian mới có thể thành công.” Hồ Mị không khỏi đắc ý, chậm rãi nói ra.
Dao Cơ nghe vậy, thần sắc lộ vẻ phẫn hận. Bạch quang trên người đại phóng. Bất quá cử động này đã khiến thương thế của nàng phát tác. Sắc mặt theo đó trở nên tái nhợt, miệng ngọc phun ra một ngụm máu tươi. Hồ Mị thấy vậy không khỏi đắc ý. Một tay nhanh chóng điểm đến Mê Thiên Châu. Chỉ thấy thanh quang chớp nhá liên tục, sáu bảy đạo xiềng xích màu xanh lập tức phóng ra, quấn lấy Dao Cơ với tốc độ nhanh như chớp. Cô gái kia đã bị xiềng xích vây khốn một lần. Nếu lúc này không mang thương tích trên người, nhất định có thể né tránh lần nữa thế nhưng vết thương hiện tại quá mức nghiêm trọng khiến cho phản ứng của nàng chậm chạp đi nhiều, miễn cưỡng né qua một chút đã bị xiềng xích màu xanh troi lại.
“Hôm nay, chút khuyết điểm còn lại của Mê Thiên Châu sẽ dùng huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ của ngươi để bù đắp! Xuống địa phủ đoàn tụ với Luy Tố đi!”
Ánh mắt Hồ Mị lộ vẻ hưng phấn. Thân hình nhoáng cái xuất hiện trước người Dao Cơ. Năm ngón tay sắc bén lóe lên hào quang màu máu cắm xuống đầu nàng. Thân thể Dao Cơ lúc này bị xiềng xích quấn chặt, vết thương nơi bụng dưới cũng bị bục ra mang theo máu tươi tung tóe. Pháp lực trong thể nội cũng bị giam cầm khiến nàng không khỏi lộ ra một tia cười thảm, nhắm mắt chờ chết.
Một màn không thể tin được bất ngờ xảy ra! Một đạo kiếm quang màu vàng nhạt như có như khong không biết chỗ nào bay tới, vô thanh vô tức xuất hiện trên đầu Hồ Mị rồi thình lình chém xuống khiến ả đại biến sắc mặt, ánh mắt lộ ra một tia hoảng sợ. Kiếm quang xuất hiện quá mức quỷ dị, khoảng cách lại quá gần, ả không thể tiếp tục công kích Dao Cơ mà đảo người trốn sang bên cạnh. Bất quá ả ta cũng không thể tránh thoát hoàn toàn, một cánh tay bị kiếm quang màu vàng sạt qua liền trở nên đứt lìa. Sắc mặt Hồ Mị lập tức trở nên trắng nhợt, bàn chân khẽ điểm bắn ngược về phía sau. Đồng thời ả vung tay lên, Mê Thiên Châu đang quấn lấy Dao Cơ cũng bay ngược về sau.
Gần như cùng lúc, hư không sau lưng Dao Cơ khẽ động, một bóng người màu xanh vô thanh vô tức hiện ra, đưa tay điểm nhẹ.
“Xoẹt” một tiếng!
Một đạo quang điện ngũ sắc bắn ra, lóe lên biến thành lôi đao cùng màu chém xuống xiềng xích đang quấn lấy Dao Cơ khiến chúng vỡ thành từng khúc. Thương thế của nàng vô cùng nghiêm trọng, thân hình lung lay một cái, hầu như không thể đứng vững. Sau khi phất tay triệu hồi kiếm quang vàng kim, bóng người màu xanh do dự một chút nhưng cũng không đưa tay trực tiếp đỡ lấy Dao Cơ mà phóng ra một cỗ thanh quang nâng đỡ thân thẻ của nàng.
“Các hạ là ai? Đây là sự tình của tộc Thiên hồ chúng ta, người ngoài chớ nên can thiệp!” Hồ Mị thấy vậy không khỏi biến sắc, sau khi thối lui về sau mười trượng liền quát lên nghiêm nghị.
Vừa nói chuyện nàng vừa thi triển bí thuật gì đó khiến cho bề mặt cánh ty đứt rời hiên ra huyết quang nồng đậm nhưng không hề xuất hiện một giọt máu tươi. Sau một khắc, bên trong huyết quang hiện ra vô số tơ máu tạo thành cánh tay mới tinh trong chớp mắt.
Người vừa ra tay chính là Liễu Minh. Hơn một tháng trước, hắn mới hoàn thành việc tế luyện Hồn Thiên Kính tiếp đó bỏ ra một ít công sức rốt cuộc truyền tống đến đại lục Man Hoang. Địa phương hắn được truyền đến khá gần với nơi đóng quân của tộc Thiên Hồ là Vạn Hồ Lĩnh vì vậy sau khi tìm hiểu một ít tin tức liền trực tiếp bay tới. Ý định của hắn là ra tay đánh chết Hồ Mị xem như hoàn thành hứa hẹn lúc trước đối với Thanh Lam đồng thời đoạt lại Mê Thiên Châu cho Dao Cơ xem như kết thúc một tâm nguyện.
Trải qua một phen điều tra cẩn thận, hắn phát hiện Hồ Mị cũng không có mặt tại Vạn Hồ Lĩnh mà đang tham gia đại điển bát tộc. Trên đường tìm kiếm, họ Liễu phát hiện hai nhóm yêu tu Thiên Hồ đang tiến hành hỗn chiến thế nhưng Dao Cơ và Hồ Mị không có trong đó. Lúc này thông qua thần thức mới biết được hai người đang quần nhau tại Vạn Ba Cung. Hắn cũng vừa tiến đến phụ cận không lâu bèn tiềm phục một bên. Nếu như Dao Cơ có thể giết chết Hồ Mị, hắn sẽ để nàng tự tay báo thù cho mẫu thân. Nhưng không nghĩ tới tình thế chuyển biến đột ngột khiến hắn không thể ra tay cứu giúp.
Lúc này, nhìn sang Dao Cơ gần như hôn mê, Liễu Minh nhíu mày trong miệng lẩm bẩm. Một đạo lục quang bay ra, rơi lên thân thể Dao Cơ khiến vết thương của nàng hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được đồng thời sắc mặt trắng xám cũng nhiều thêm một tia huyết sắc. Họ Liễu thấy vậy mới an tâm hơn chút. Pháp tắc thuộc tính Mộc ẩn chứa sinh cơ mạnh mẽ, tự nhiên có công hiệu trị thương tuyệt vời. Thân thể Dao Cơ được một tầng lục quang nhàn nhạt bao bọc, khí tức cũng theo đó hồi phục nhanh chóng. Hồ Mị từ xa nhìn lại, mắt thấy thao tác chữa thương của Liễu Minh liền lộ vẻ hoảng sợ nhưng bởi vì không thể nhìn ra tu vi của đối phương nên trong lòng có chút kinh nghi bất định.
“Không ngờ các hạ lại là Trưởng lão tộc kia. Cô gái này là phản đồ của bổn tộc. Thân là tộc trưởng tộc Thiên Hồ ta nhất định đem nàng trở về. Nếu lời nói có chỗ nào mạo phạm, mong các hạ thứ lỗi.” Hồ Mị suy nghĩ một chút rồi dùng ngữ khí kiều mị nói ra.
Lời ói mang theo nét mị hoặc phong tình vạn chủng cùng nhu tình nồng đậm.
“Ngươi chính là Hồ Mị? Ngươi có nhớ người tên là Thanh Lam hay không?” Nào ngờ Liễu Minh nghe vậy liền đặt Dao Cơ xuống đất, nhìn về phía Hồ Mị. Ánh mắt lưu chuyển tử mang như không hề nhìn thấy mị hoặc mà ả thi triển, đồng thời mở miệng hỏi.
Hồ Mị nhìn thấy mị thuật mà mình kiêu ngạo không hề có chút tác dụng liền tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Sau khi nghe thấy hai chữ “Thanh Lam”, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Ta từng đáp ứng báo thù cho Thanh Lam. Ngoài ra ngươi còn phản bội Thiên Hồ nhất tộc, âm mưu đến Thánh vật trong tộc. Thù cũ hận mới hôm nay chấm dứt ở đây đi.”
Liễu Minh vừa dứt lời liền đưa tay vẩy nhẹ một cái khiến cho phạm vi mười dặm xung quanh hiện ra mảng lớn sương mù màu vàng đất mênh mông như đại dương. Từ lúc nghe họ Liễu nhắc đến cái tên Thanh Lam, Hồ Mị đã đề phòng cẩn thận. Bất quá công kích của hắn lại khiến ả càng thêm hoảng sợ, đây cũng không phải là vấn đề có thể tránh né hay không. Chưa đợi ả kịp thời phản ứng, thân thể đã bị hào quang màu vàng đất bao phủ, nặng nề vô cùng.
Hồ Mị đại biến sắc mặt. Ả có thể cảm giác được thiên địa linh khí trong phạm vi mấy tram dặm đặc biệt là thuộc tính Thổ đang điên cuồng tụ tập lại đây. Hơn nữa, khí tức mà bóng người màu xanh phát ra cực kỳ huyền diệu, giống như khí tức của Thiên Địa Bản Nguyên. Đến lúc này, ả biết rõ bản thân không thể chống lại người ở trước mặt. Mê Thiên Châu đại phóng thanh quang, nhanh chóng bao lấy thân thể của ả đồng thời phá vỡ một tầng sương mù màu vàng đất như muốn kích bắn về phía xa.
“Đừng phí công vô ích!”
Nhìn thấy Di Thiên Tru có thể phá vỡ lực lượng pháp tắc của mình, Liễu Minh không khỏi giật mình bèn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Sương mù chung quanh run lên, nhanh chóng co rút về phía trung tâm, đồng thời ngày càng trở nên nồng đậm.
Hồ Mị bay đi chưa được bao xa, sương mù đã bắt đầu co rút lại. Hoàng vụ tựa hồ trở nên cứng rắn hơn cả đất đá bình thường khiến cho lực cản tăng lên mấy lần. Hơn nữa xu thế này còn tiếp tục tăng lên. Trong lúc khẩn trương, ả há miệng phun ra một ngụm máu tươi, tan vào Mê Thiên Châu khiến nó đại phóng thanh quang tạo thành bảy miếng tinh quang sáng rực. Thân châu cũng phóng lớn mấy chục lần, trong nháy mắt biến thành quả cầu ánh sáng khổng lồ. Toàn thân quang cầu mịt mờ thanh quang, tỏa sáng chói mắt khiến cho sương mù vàng đất vừa mới tới gần liền bị giải khai. Hồ Mị gấp rút lẩm bẩm. Sau lưng hiện ra pháp tượng hồ ly tám đuôi cao mấy trăm trượng hòa nhập vào trong cự châu. Đòng thời thân ảnh của ả cũng hóa thành một đạo lục quang, tan vào trong đó.
Danh sách chương