Dịch bệnh bạo phát, Dương Chính không muốn Bắc đại lục phải trầm luân nên mới dựa vào thế lực của Đào nguyên sáng lập Kim Mạt Lan Hội, bản ý của hắn chỉ là muốn lập ra một tổ chức từ thiện giống như Chữ thập đỏ, không ngờ lại có được lòng người, Kim Mạt Lan Hội phát triển mạnh mẽ hơn xa hắn tưởng, hơn nữa còn khiến cho Thánh Hỏa Giáo cảnh giác, không ngừng đè ép.

Tình hình này, Dương Chính không thể không phản kích, vì ban đầu hắn chỉ cốt cứu trợ là chính, sau này những ý niệm của Kim Mạt Lan Hội không ngừng xung đột với giáo lý Thánh Hỏa Giáo, đã hình thành thế tranh đoạt giữa các giáo phái với nhau, càng lúc càng thêm khốc liệt, Dương Chính cũng lâm vào thế cưỡi hổ khó xuống. Nếu như muốn diệt trừ cục thế hỗn loạn của bắc đại lục thì tất cả mọi người phải cùng đồng tâm hiệp lực. Thánh Hỏa Giáo không thể buông bỏ địa vị thống trị cố hữu, cũng không thể liên kết với Kim Mạt Lan Hội, Dương Chính bị ép phải tìm cách tranh đấu để giáo lý của Kim Mạt Lan Hội có thể truyền bá.

Rốt cục Thánh Hỏa Giáo thế lực lớn mạnh, Kim Mạt Lan Hội trong thời gian ngắn muốn giành thế thượng phong cơ hồ không thể, cho dù có hợp tác với tam đại công quốc thì mỗi bên đều có lòng dạ khác, Dương Chính không thể tìm được điểm đột phá từ họ.

Dạ Lang cơ hồ là lựa chọn tốt nhất, chỉ là hắn có quá nhiều việc phải làm, không thể nào trói tay trói chân ở quốc gia nhỏ bé này.

Hắn chỉ có thể chọn một người đại diện để đột phá ở Dạ Lang quốc, cuối cùng người được hắn chọn là Cửu Hào.

Vì Cửu Hào thông minh cơ trí, kiên nhẫn phi thường, có những đặc tính của người thành công, quan trọng nhất chính là trên người hắn có kháng thể hắc tử bệnh, hắn chính là người duy nhất không sợ hắc tử bệnh trừ Dương Chính ra.

Do đó, Dương Chính khôi phục tên cũ Tu Lạc cho hắn, mấy tháng nay Dương Chính đưa hắn theo cùng, dạy dỗ hắn chuyển biến từ một nhân viên tình báo đơn thuần thành một nhân vật lãnh đạo. Dương Chính còn hệ thống nhiều ý niệm cho hắn, hy vọng hắn có thể thay mình trở thành một quân cờ trọng yếu mang tính đột phá ở Dạ Lang quốc.

Lúc này, quân cờ đó đã đến lúc tung ra sử dụng.

Không có huấn luyện nào hiệu quả hơn hoàn cảnh thực tế.

Phân chi của Đào nguyên rải khắp đại lục, cho dù là vùng đất biên viễn Dạ Lang cũng không ngoại lệ.

Dương Chính lúc đầu định tiến vào phân chi Đào nguyên ở thủ đô Sâm Tuyết Thành hội tụ rồi mới định ra mưu sách, nhưng cuối cùng hắn lại cải biến hành trình.

"Bọn ta theo sau chiếc thuyền đó rồi tìm cơ hội." Dương Chính cảm thấy chiếc thuyền này không hề đơn giản, nếu có cơ hội tiếp xúc cũng có thể nắm được thời cơ.

Tu Lạc gật đầu.

Thiết giáp thuyền chậm rãi chạy ngược dòng trên sông Khắc Tô Nhĩ.

Hơn nửa thời thần sau, nó đã tiến vào nhánh sông chảy tới đô thành Dạ Lang quốc.

Thuyền bắt đầu tăng tốc, mặt trời bắt đầu ngả về Tây nhưng trên sàn thuyền mười mấy tên hộ vệ toàn thân vũ trang vẫn đứng thẳng, bọn hộ vệ này ánh mắt sắc bén, thân hình cường tráng gọn gàng, hơn nữa thế đứng của họ cách nhau một khoảng rất hợp lý, toàn bộ đều không có chút gì mệt mỏi.

Đây tuyệt không phải là hộ vệ thông thường, bọn họ giống như người trong quân đội hơn.

Lại qua thêm nửa thời thần, ánh sáng mặt trời cuối cùng đã biến mất sau ngọn núi xa, chỉ còn lưu lại ánh ráng chiều mỹ lệ, mặt đất cũng bắt đầu nổi gió lạnh.

Bọn hộ vệ mặt không chút biểu tình nhìn về đường sông, đây chính là con đường thủy duy nhất tiến vào trong Sâm tuyết thành.

Lúc này, từ trong khoang thuyền một đại hán thân mặc liên giáp màu bạc bước ra, lưng hắn đeo một cây đại phủ lấp lánh hàn quang, lưỡi búa to chừng cái bồn rửa mặt, trên đó khắc đầy những hoa văn màu đỏ máu, gương mặt ngăm đen của đại hán có một vết thẹo từ trán bên phải chạy dài xuống cằm trái, giống như chẻ đôi gương mặt hắn thành hai nửa, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Đại hán cất bước, thân hình to lớn như thiết tháp phát ra tiếng động ầm ầm như trống đánh.

Hộ vệ trên sàn thuyền đều thi lễ.

Đại hán mặt sẹo vung tay, cất giọng trầm đục:"Vào sông nhánh thì cập bờ nghỉ ngơi một chút."

Bọn hộ vệ không chút dị nghị.

Bọn họ đối với thực lực của mình rất tự tin, đủ sức đối mặt với bất kỳ tình huống nào.

Thiết bì thuyền sau khi ngoặt qua một eo sông, tiến vào nhánh sông chảy đến Sâm Tuyết thành thì đi thêm chừng 10 phút, phía trước xuất hiện một bến sông rộng lớn. Thuyền viên cho thuyền chậm rãi cập bờ, bọn hộ vệ một số ở lại trên thuyền thủ vệ, một số nhanh chóng đi xuống. Mấy tên hộ vệ thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn phân thành ba hướng chạy đi, vài giây sau, bốn bề vang lên tiếng huýt gió đặc biệt, biểu thị ở đây không có gì đặc biệt.

Bọn thuyền viên và hộ vệ còn lại bắt đầu đánh lửa nấu ăn, trên thuyền có đầy đủ vật dụng nên chưa đầy một khắc bọn họ đã nhóm lửa xong.

Ánh lửa rừng rực, mùi hương nức mũi chớp mắt đã bốc lên.

Đại hán mặt sẹo đi tới khoang thuyền gõ cửa nói:"Điện hạ, bữa tối đã làm xong, để ta cho người đưa vào."

Bên trong im lặng, đại hán cũng im lặng đứng chờ.

Một lát sau, thanh âm hư nhược bên trong truyền ra:"Để ta ra đó, trong thuyền quá ngộp."

Cánh cửa mở ra, một người tuổi trẻ hai mắt xanh đen, làn da trắng nhợt xuất hiện, y rất gầy ốm, phảng phất như gió thổi cũng ngã. Cửa vừa mở, gió ập tới, y nhăn mặt, đưa bàn tay trắng nhợt lên che miệng ho.

Y ho mấy tiếng, gương mặt cũng đỏ hồng một cách kỳ dị, khi y bỏ khăn tay ra, trên khăn tay ẩn ước có mấy điểm đỏ tươi.

Đại hán gương mặt chuyển động, ánh mắt lộ vẻ suy tư, trầm giọng nói:"Điện hạ không cần phải đi ra, mặt trời đã lặn, gió cũng khá lớn."

Người tuổi trẻ lắc đầu, khoác áo lạnh dày cộm lên người, đồng thời kéo chiếc mũ phía sau lên đầu rồi đi ra ngoài.

Đại hán bước theo sau, thần sắc vô cùng cảnh giác.

Người tuổi trẻ chậm rãi đi xuống, khi tới bãi sông, y vừa hiện thân, hộ vệ xung quanh đều bỏ thức ăn xuống, đứng dậy cung kính hành lễ, đồng thời tụ lại thành vòng tròn vây quanh lấy y.

Nhìn thấy thần sắc khẩn trương của bọn hộ vệ, người tuổi trẻ vung tay, há miệng định nói gì đó, nào ngờ lại bị gió lạnh thổi vào khiến y phải ho sù sụ. Lần này y ho rất dữ, gương mặt đang trắng nhợt cũng đỏ lên một cách kỳ dị, giống như một tờ giấy trắng chợt nhiễm máu đỏ, y gượng không được, há miệng phun ra một khẩu máu tươi lên chiếc khăn.

"Điện hạ!" Đại hán khẩn trương đỡ lấy y:"Lên thuyền trước đi"

Người tuổi trẻ lắc đầu, một người ăn mặc giống y quan lấy một bình thuốc trong cái tráp ra, dốc lấy mấy viên thuốc đưa tới bên người tuổi trẻ.

Y uống thuốc bằng mấy ngụm nước ấm, rồi nhắm mắt một lúc, màu đỏ trên mặt mới dần dần biến mất.

Đến khi bình thường lại, y cười khổ nói:"Bệnh cũ mà, mọi người ngồi xuống ăn đi, đừng đứng nữa, nơi này rất yên tĩnh, xem ra sẽ không có ai tới quấy nhiễu đâu."

Giống như đáp trả lời y nói, bọn thị vệ vừa ngồi xuống thì khu rừng gần đó vang lên tiếng la thảm.

Bọn hộ vệ sắc mặt đại biến, cùng nhau rút vũ khí ra đứng phắt dậy, đại hán mặt sẹo cũng rút cự phủ ra, cả người khí thế tức thì bạo phát, giống như một tòa núi nhỏ hộ vệ phía sau người tuổi trẻ.

Thanh âm vang tới từ phía Tây, nơi đó là một cánh rừng dày đặc, mọi người đều đã trải qua huấn luyện, không dễ dàng gì xung động, tất cả đều thủ hộ nghiêm mật tại chỗ.

Một tên hộ vệ cất tiếng:"Nghe tiếng hình như là Y Mạc."

Y Mạc chính là tên trinh sát vừa rồi đi về phía Tây.

Đại hán mặt sẹo da mặt hơi nhúc nhích, đang định hạ lệnh cho mấy tên hộ vệ qua đó xem xét, chợt một đạo hắc ảnh từ trong rừng xuất hiện, trên tay hắn ta còn xách theo một người.

Sắc trời vẫn còn chưa tối hẳn, tuy còn cách 3, 4 trăm mét nhưng đại hán mặt sẹo vẫn có thể nhìn rõ.

Một thiếu niên y phục rách nát, một tay cầm cung, tay kia xách Y Mạc.

Đại hán đột nhiên nghe thấy thanh âm hư nhược của người tuổi trẻ ra lệnh:"Trát Đế, mang theo mấy người đến xem thử chuyện gì."

"Điện hạ, bảo vệ ngài là chức trách của ta, để Lý Tư Đặc và Mã Thụy mấy người đó đi là được."

Mấy tên hộ vệ rời hàng ngũ đi ra, chỉ là thiếu niên ở phía xa chừng như cũng phát hiện ra bọn họ, không ngờ vẫn cứ đi thẳng tới, không hề coi phe đối phương đông người ra gì.

Thiếu niên tới gần, mọi người cũng nghe thấy tiếng rên rỉ của Y Mạc. Khi thiếu niên đến gần hơn, họ phát hiện trên đùi Y Mạc có 1 mũi tên, hơn nữa gáy của hắn bị thiếu niên chụp lấy xách đi, trên đường máu tươi từ đùi hắn nhỏ ròng ròng trên đất đá.

Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn và nhếch nhác của Y Mạc, bọn hộ vệ sắc mặt biến thành lãnh khốc vô cùng, nếu như không phải Y Mạc vẫn còn nằm trong tay thiếu niên thì sợ là họ đã xông lên băm vằm hắn thành vạn khúc.

Khi thiếu niên còn cách chừng 50 mét thì mấy tên hộ vệ đã xông lên cản lại, quát lớn:"Dừng lại!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện