Dương Chính dáng vẻ như Ma thần, bất kỳ ai nhìn thấy tư thế oai hùng đó đều sinh lòng kính phục.

Hắn đứng trên đài cao cất tiếng quát lớn, thanh âm mang tính cảm nhiễm chấn động tầng không, mang theo bá khí coi thường tất cả:"Chỉ cần là con dân công quốc thì bình tĩnh, đoàn kết lại, không cần kinh hoảng, không nên để địch nhân cao hứng, để mình mang nhục. Hãy dùng sức lực của mình, nơi đây có mấy vạn đồng bào, có quân vương của các ngươi, có Chúa của các ngươi, họ cũng đang ở cùng các ngươi."

Thanh âm của hắn như có ma lực đặc biệt, phảng phất như nước lạnh dội thẳng vào tâm tình kích động của mọi người, tất cả dân chúng đều trở nên im lặng lắng nghe.

"Bây giờ, ta muốn các ngươi ngồi xuống, tất cả mọi người, không được chen lấn, đây là đất đai của chúng ta, các ngươi không cần phải bỏ chạy, chỉ cần bình tĩnh lại là được, ta sẽ thanh trừ bất kỳ địch nhân nào trà trộn trong các ngươi, chỉ cần các ngươi bình tĩnh, ai tin ta sẽ được sống đời đời!"

Dương Chính ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo, bắn ra một mũi tên, tức thì một người vừa há miệng định nói đã bị bắn xuyên qua cổ họng.

Những người gần đó kinh hãi thét lên.

"Ta nói rồi, không có bất kỳ địch nhân nào có thể thoát khỏi mắt ta, ta nói lại lần nữa, mời an tĩnh, đừng sỉ nhục chính mình, dũng cảm lên!"

Mọi người bắt đầu theo nhau ngồi xuống.

Lời nói của Dương Chính hiển nhiên là có tác dụng, vì địa vị thanh danh của hắn, càng vì thực lực hắn vừa thể hiện lúc nãy.

"Lợi hại thật!"

Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan nhìn bóng lưng của Dương Chính, đều cảm thấy một cỗ áp bức khó thể diễn tả. Bọn họ chưa từng thấy qua dáng vẻ lúc này của Dương Chính. Bình thường Dương Chính đều rất ôn hòa lễ độ, khiến cho người khác rất có cảm tình, họ chưa từng nhìn thấy Dương Chính xuất thủ, hiện tại mới phát hiện nam nhân ngày thường ôn hòa này một khi phát tác thì đáng sợ vô cùng, cũng hiểu rõ thêm vì sao Dương Chính có thể sáng tạo ra một tổ chức có thể so với Thánh Hỏa Giáo chỉ trong một thời gian ngắn.

Có người trời sinh đã có thể uy hiếp được người khác, vô luận ngôn ngữ hành động đều khiến cho người khác không tự chủ được mà tuân theo.

Lần ám sát bài bố chặt chẽ này chỉ nhờ vào vài câu nói, vài mũi tên của hắn đã hóa giải xong. Loại bản lĩnh lật tay làm mây, ngửa tay làm mưa đó hai người tự nhận làm không được.

Chỉ cần dân chúng không hỗn loạn nữa thì mấy tên thích khách tuyệt không thể tạo thành uy hiếp.

Mạt Lý Á Đa trốn trong đám người căn bản không dám tin sự thật diễn ra trước mắt, một tên dị giáo đứng trên đài cao chỉ cần nói vài câu đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của bọn họ lao tâm trù tính, hơn nữa còn lấy đi tính mạng của Tử y thần quan Luân Ba Đặc.

Tên dị giáo này chính là chưởng khống giả của Kim Mạt Lan Hội, không ngờ lại có thể tiêu diệt Luân Ba Đặc và Độc nhãn quân vương một cách dễ dàng.
Mạt Lý Á Đa giận đến phát điên, nhưng không thể không thừa nhận đối phương cường đại hơn xa mình tưởng tượng.

Mũi tên của hắn giống như ma quỷ, dễ dàng lấy đi tính mạng của từng đồng bạn, Mạt Lý Á Đa căn bản không biết tại sao hắn có thể phân biệt được thích khách trong cả mấy vạn người, hơn nữa lại không nhận sai lấy 1 lần.

Nam nhân cổ quái và cường hãn này khiến cho Mạt Lý Á Đa dù đang tức giận cũng sinh lòng khiếp sợ.

Lúc nam nhân này bảo mọi người ngồi xuống, lão cơ hồ muốn nhảy lên phóng hỏa cầu giết chết đối phương. Hắn cho mình là ai? Chỉ bằng vào vài câu nói đã ép mấy vạn người phải ngồi xuống sao? Nhưng cuối cùng lão phát hiện người xung quanh thật sự đang ngồi xuống, không có một ai dám phản kháng.

Mạt Lý Á Đa bi ai phát hiện chân của mình cũng không tự chủ được mà rùn xuống, vì tiễn thuật của nam nhân này quá lợi hại, đặc biệt khi ánh mắt của hắn quét về phía này thì chân của lão liền trở nên mềm nhũn, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ có thể tự an ủi rằng mình nhẫn nhục cầu toàn vì mục đích ám sát, nhưng giáo tâm kiên định của lão đã bị nhiễm một vết đen.

Nhìn thấy Mạt Lý Á Đa ngồi xuống, những thích khách khác sao dám kháng cự?

Phương thức công kích tự sát căn bản không còn hiệu quả, vì tiễn của Dương Chính bắn ra còn nhanh hơn chúng tưởng tượng.

Dương Chính biết thủ lĩnh của đối phương vẫn còn ẩn nấp trong dân chúng nhưng chỉ cần khống chế được cục diện thì hắn không tin đối phương có thể làm được gì.

"Binh sĩ lấy vũ khí tập kết, các ngươi là người bảo vệ vùng đất này, còn những người khác, chỉ cần là người sống trong Tân NGuyệt thành thì an tĩnh về nhà, nhớ kỹ, không ai được chạy lung tung, càng không được la lớn, kháng lệnh thì ta bất kể ngươi có phải là thích khách hay không, nhưng hành vi đó là phản nghịch, mọi người đều có quyền khống chế, binh sĩ cũng không do dự gì mà giết ngay. Nghe rõ chưa?"

"Dạ!" Trên vạn binh sĩ cùng cất tiếng quát, thanh âm vang dội khắp thành.

"Tốt lắm, hiểu rõ nhiệm vụ của mình, mở to mắt của các ngươi, không cho địch nhân bất kỳ cơ hội nào, hiện tại Chúa của các ngươi, vua của các ngươi, đồng bạn của các ngươi đều cùng nhau chiến đấu với các ngươi!"

Lời nói của Dương Chính khẳng khái mạnh mẽ, khiến cho bọn binh sĩ máu nóng sôi trào.

Khí thế yếu ớt lúc trước trở nên mạnh mẽ khiến cho bọn gián điệp Thánh Hỏa Giáo kinh hãi vô cùng.

Đối địch với đại quân thì không khác gì lấy trứng chọi đá.

Lúc này kế hoạch đã thất bại, biện pháp tốt nhất chính là âm thầm ẩn tàng trong dân chúng lén lút rời thành.

Nhưng Mạt Lý Á Đa không cam lòng, lão nghĩ tới lúc mình quyết đi ám sát lòng đầy tự tin, thậm chí còn không tiếc trở mặt với Nạp Lan Đức, nhưng cuối cùng lại hao binh tổn tướng trở về, thật tình không còn mặt mũi nào nhìn người khác. Lão đường đường là Kim y thần sứ của Thánh Hỏa Giáo, lẽ nào phải bị người khác coi thường hay sao?

Cảm giác bực tức cháy bừng lên, che lấp lý trí của lão.

Vì vậy khi Hồng y đại thần quan Nặc Á đưa tay ra dấu rút lui thì Mạt Lý Á Đa không hề động đậy.

Quân đội xếp hàng tề chỉnh đứng bên đường, chăm chú nhìn dân chúng về nhà.

Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan đi tới bên Dương Chính, cảm kích nói:"Lần này nhờ có tiên sinh mới có thể xoay chuyển cục diện được."

Dương Chính thấp giọng nói:"Hiện tại vẫn chưa hết nguy hiểm, lát nữa phải nhờ hai vị bệ hạ giúp đỡ."

Dương Chính nói thêm vài câu, Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan nhẹ gật đầu.

Người trên quảng trường đã sơ tán đi quá nửa, dân chúng trong thành đều về nhà mình, đường đi không còn đông đúc chen lấn, binh sĩ cũng trấn thủ ở từng con đường, cửa thành cũng mở ra, dân chúng vào thành đêm nay cũng đang ra khỏi thành.

Một cỗ xe ngựa hào hoa đi vào quảng trường.

Lúc này Khải Ác đã tỉnh lại, chỉ là thân thể hư nhược dị thường, phải có thị tòng nâng đỡ.

Vì không muốn dân chúng hỗn loạn, Khải Ác cố gắng dựa vào hai thị tòng bước vào torng xe ngựa, Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan cũng lên xe, Dương Chính mặc giáo bào do giáo đồ đưa tới, cùng mấy chục giáo đồ cưỡi ngựa đi chậm rãi phía sau xe ngựa.

Xa đội men theo cổng quảng trường mà đi ra, binh sĩ ven đường nhìn thấy đều kính lễ.

Mạt Lý Á Đa trốn trong dân chúng đưa hai ngón tay ra sau lưng lắc lắc.

"Thần sứ, làm vậy quá mạo hiểm! Bọn ta lui thôi." Nặc Á nấp bên người lão thấp giọng nói.

"Chấp hành mệnh lệnh!" Mạt Lý Á Đa lạnh lùng gắt lên.

Nặc Á hết cách, di chuyển giống như một con mèo, không một tiếng động nào đã biến mất trong đám người, binh sĩ cách họ chưa đầy 10 mét vẫn không hề phát giác.

Đi ra quảng trường là một con đường lớn.

Xa đội dừng lại chốc lát trước một chỗ phòng vệ rồi mới đi tiếp.

Ra khỏi con đường này lại tới một quảng trường nhỏ, phía trước chính là hành cung. Lúc này đêm đã khuya, bên đường đầy những tro tàn, binh sĩ thần sắc nghiêm túc, tiếng bước chân, tiếng vũ khí leng keng vang lên rất rõ trong đêm tối.

Dương Chính và giáo đồ dừng lại ở một trạm nhỏ trước quảng trường nhỏ, nhìn theo chiếc xe ngựa hào hoa đi vào trong.

Đột nhiên tiếng rít gào sắc nhọn vang lên trong đêm tối, dị biến lại xảy ra.

Tiếng rít kỳ dị đó vang lên từ bên đường, thị vệ hai bên cỗ xe đều xuống ngựa, sau đó mấy chục đạo hắc ảnh từ bóng tối xông tới xe ngựa, thị vệ lao tới ngăn cản, bên đường thoáng chốc đã vang lên tiếng la thét chém giết liên hồi.

Trong đêm tối, vô số nhân ảnh hòa quyện với nhau, tiếng vũ khí chạm nhau vang lên không ngớt, không phân biệt được ai là ai, đột nhiên, mấy tiếng nổ lớn vang lên giữa đám người.

Vụ nổ khiến cho chiếc xe ngựa lật nghiêng, bốn con ngựa kéo xe bị nổ tung, xương thịt tứ tán, cảnh tượng khiếp người.

Những tiếng hô "bảo hộ bệ hạ", "cẩn thận bọn chúng tự nổ" vang lên hỗn tạp trong đêm.

Mạt Lý Á Đa nhìn đám người đang chém giết, lão sớm đã chuẩn bị Địa ngục liệt diễm, lúc này phóng về phía quảng trường nhỏ, một hỏa cầu màu lam bay vào quảng trường nhỏ, ầm một tiếng nổ ngay chiếc xe ngựa hào hoa, khiến cho đất đai xung quanh cũng bị cháy đen, người ngựa trong phạm vi đó cũng biến thành không khí.

Quảng trường nhỏ tức thì trở nên hỗn loạn, mọi người bỏ chạy tứ tán, tiếng la hét rân trời, địch ta khó phân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mạt Lý Á Đa cất tiếng cười khoái trá.

Nặc Á la lên:"Thần sứ đại nhân, mau chạy thôi!"

Địa ngục hỏa cầu phát ra khiến cho một nhóm binh sĩ và thích khách đều biến thành thịt vụn.

Mạt Lý Á Đa được Nặc Á giúp đỡ chạy về phía cổng thành.

Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập, một đội kỵ binh lập tức đuổi theo.

Nhưng bọn Mạt Lý Á Đa nấp trong bóng tối, dần dần bỏ rơi được truy binh.

Dương Chính giục ngựa tới bên quảng trường, nhìn bọn binh sĩ đang gào khóc quát:"Bình tĩnh lại, bệ hạ không có trong xe, các ngươi duy trì trật tự!" Mọi người nghe thế đều vui mừng khôn xiết, vội vàng chấp hành mệnh lệnh, còn Dương Chính men theo con đường tối tăm giục ngựa chạy đi.

Mạt Lý Á Đa và Nặc Á chạy qua mấy con đường, trong bóng tối không ai có thể phát hiện được họ.

Ngay cả ba quân vương trong xe ngựa cũng bị mình dùng hỏa cầu thiêu cháy, trận chiến này nhất định sẽ khiến mình danh chấn thiên hạ, Mạt Lý Á Đa nghĩ tới khi trở về sẽ được Giáo hoàng khen thưởng như thế nào, Nạp Lan Đức chắc chắn sẽ phải quỳ lạy tiếp đón.

Bao nhiêu phiền muộn đều tan biến, lúc này Mạt Lý Á Đa cảm thấy khoái trá vô cùng.

"Thần sứ, thần sứ, ngài xem phía sau!"

Nặc Á kinh hô cắt ngang dòng suy nghĩ của Mạt Lý Á Đa, lão quay đầu nhìn lại tức thì hồn vía lên mây, chỉ thấy một thân ảnh quen thuộc giống như ác ma đang giục ngựa men theo ven đường đuổi theo.

Ánh mắt sắc bén của Dương Chính xuyên qua màn đêm, khiến cho Mạt Lý Á Đa sợ hãi vô cùng.

Hắn làm sao tìm được mình?

"Đáng chết, ngăn hắn lại!"

Mấy thích khách trong bóng tối xông ra ngăn cản Dương Chính, Dương Chính rút thiết kiếm quét ngang, tất thảy bọn chúng đều bị chém thành mấy đoạn, tốc độ của Dương Chính vẫn không hề giảm sút.

Mai Tây tinh thông Tinh thần ma pháp quát lên:"Để ta ngăn hắn!"

Mai Tây đứng giữa đường, tròng mắt như hòa tan vào bóng đêm, cảnh tượng xung quanh đều bị vặn vẹo, những thanh âm quái dị vang lên không ngừng.

Thớt ngựa của Dương Chính kinh hãi hí vang, lỗ tai xuất huyết, nhưng Dương Chính chỉ nhếch mép cười khinh miệt.

Nói về Tinh thần lực thì trên đời còn ai hơn được Dương Chính có được truyền thừa dị lực của hai đời Vân Trung Quân?

Hai đóa hoa lửa màu tím hiện lên trong mắt Dương Chính, Mai Tây chợt thấy tất cả ảo giác mình chế tạo đột nhiên ào ngược về, hắn kinh hoàng la lên, thất khiếu rỉ máu, tinh thần lực xung kích quá mạnh mẽ khiến cho cái đầu hắn nổ tung như quả dưa hấu.

Dương Chính không hề dừng lại, tiếp tục xông thẳng tới.

Mục tiêu của hắn chính là Mạt Lý Á Đa đang chạy phía trước.

Cái chết của Mai Tây không hề giúp cho Mạt Lý Á Đa thêm chút thời gian nào, tiếng vó ngựa đòi mạng càng lúc càng gần.

Mạt Lý Á Đa điên cuồng gào lên, lão dừng phắt lại, hai tay bắt chéo, một quyển trục có ánh sáng đỏ xuất hiện. Nếu chết, thì cùng chết đi!

Lão vừa xé quyển trục thì nhìn thấy Dương Chính bay tới giống như một con chim lớn nhào xuống.

Giết!

Hai thanh chủy thủ đã cắt qua cổ Mạt Lý Á Đa...

"Khốn kiếp..." Mạt Lý Á Đa thốt lên hai chữ cuối cùng...

..............

Dương Chính giục ngựa về lại quảng trường, cầm theo ba cái đầu lâu, đưa cho một cung đình pháp sư hỏi:"Xem mấy tên này là ai?"

Cung đình pháp sư nhìn kỹ một lúc rồi kinh ngạc hô lên:"Là Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa, còn có hai người mà ta không biết, nhưng chắc địa vị không nhỏ."

Nguy hiểm đã qua, Dương Chính theo mấy tên thị vệ vào cung, vừa hay gặp được Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan đang bước ra.

Nghe thấy thích khách chính là Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa của Thánh Hỏa Giáo, hai người đều kinh sợ vô cùng, Mạt Lý Á Đa thực lực siêu cường, tính tình nóng nảy đã vang danh đại lục, hôm nay thoát chết thực sự là may mắn, nhất là may mắn có Dương Chính ở bên.

"Lần này thực sự là nhờ có tiên sinh, bằng không bọn ta chết mà không biết tại sao rồi."

Nếu không nhờ Dương Chính dùng kế Kim thiền thoát xác thì chưa chắc đã dẫn dụ được Mạt Lý Á Đa ra mặt. Nguyên lúc xây dựng Tân NGuyệt thành đã có kiến tạo vài mật đạo, trong hành cung của quốc vương đương nhiên là phải có mật đạo thông ra ngoài, trong đó có một lối vào mật đạo ngay trạm canh gác, còn chiếc xe ngựa tất nhiên là đã được cải tạo, có thể mở ra từ bên dưới, khi xe ngựa dừng lại thì ba vị quân vương đã mở gầm xe, âm thầm tiến nhập mật đạo, trở về hành cung, còn xe ngựa vẫn tiếp tục đi trên đường, ở quảng trường nhỏ cố tình lộ sơ hở, quả nhiên đã dẫn dụ được địch nhân mạo hiểm ra tay.

Hơn nữa Dương Chính lần này đặc biết mở ra Chân lý chi nhãn ở đầu mấy con đường, cuối cùng đã tìm ra những thích khách ẩn nấp, nhất cử giết sạch.

Bọn người Tô Á Tra từ hành cung nhìn về quảng trường sau cuộc ám sát, lại biết được thân phận của thích khách càng thêm cảm kích Dương Chính.

Lúc này, tướng quân thủ thành báo tin hỗn loạn đã được dẹp yên, đại bộ phận thích khách sau khi bị phát hiện đã tự sát.

Tô Á Tra khôi phục vẻ lãnh tĩnh của quân vương, mặt lạnh như băng ra lệnh:"Tiếp tục dò xét, nếu như trong thành còn có hung đồ thì chức tướng quân này của ngươi cũng không cần làm nữa."

Vị tướng quân này đáp lời, vội vàng lui ra.

Ngay khi tia nắng đầu tiên lóe lên ở Tân Nguyệt thành thì Dương Chính và Tô Á Tra, Gia Lý Nặc Lan cùng nhau đi gặp Khải Ác.

Còn bên sông Ni Á Mỗ, mấy cây cọc cao được dựng lên, trên đó treo khá nhiều đầu người, trong đó còn có cả đầu của Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa, Tử y đại thần quan Luân Ba Đặc.

Mạt Lan báo ấn bản mới nhất, ngay trang đầu có tiêu đề viết bằng mực đỏ đậm:"Chân chúa soi sáng thế giới, liên quân đánh bại âm mưu trọng đại của Thánh Hỏa Giáo. Thắng lợi thuộc về liên quân thuộc về mỗi một người dân phản kháng tà giáo!"

Nạp Lan Đức sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế, siết chặt tờ Mạt Lan báo. Việc mà y sợ nhất cuối cùng đã xảy ra!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện