Ba vua và Dương Chính xuất hiện khiến cho không khí sôi trào đến cực điểm.
Thần dân đều quỳ xuống lễ bái để biểu lộ kính ý.
Một hàng thiếu nữ vận y phục trắng như tuyết đứng bên đài, theo thi nhân chỉ huy ngâm xướng Nạp Lan khúc, thanh âm ngọt ngào ngây thơ khiến cho mọi người tâm thần cũng trở nên an tĩnh, có cảm giác được tẩy lễ.
Trên đài lớn có một con trâu nướng hoàn chỉnh, đây chính là tế phẩm mà chỉ có quốc vương, thiên thần, tế tự mới được hưởng dụng.
Dương Chính đại biểu cho sứ giả thiên thần đứng ở một bên cầu đảo. Nhân vì thân phận của hắn, nên hắn chỉ nói vài câu thì đã khiến cho dân chúng kích động vô cùng, phảng phất như Dương Chính chỉ cần nói một hồi thì Thần sẽ thực sự đứng bên bọn họ, tín ngưỡng đến cực điểm khiến cho sĩ khí bạo tăng.
Tiếp theo ba vua mỗi người lại thuyết giảng một hồi, mỗi lần đều được binh sĩ hoan hô không ngớt.
Vương quyền đã được Mạt Lan báo tuyên dương đến cực độ, dân chúng nhìn thấy vua của mình cùng chiến đấu tự nhiên hoan hô hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng Dương Chính cầm đao cắt đầu trâu để trên bàn xuống.
Hắn cẩn thận cầm cái đầu trâu móc lên một cái trụ lớn.
Rồi hắn tiếp tục xẻ trâu ra, moi hết nội tạng, trái tim con trâu to cỡ nắm tay người lớn lấp loáng ánh mỡ, Dương Chính lại cắt thành ba phần đều nhau đưa cho ba vị quân vương.
Ba vị quân vương nửa quỳ xuống đất tiếp lấy trái tim Dương Chính đưa tới, đưa vào miệng nhai nuốt, trên trái tim còn có huyết dịch, lúc nhai nuốt máu tươi chảy tràn ra miệng, Gia Lý Nặc Lan cắn quá mạnh, máu chảy ròng bên khóe mép.
Lúc ba vị quân vương nuốt xong trái tim trâu, tất cả mọi người trên quảng trường đến đứng dậy vung tay hoan hô.
Dương Chính lấy chiếc bình đựng nước thánh, rắc mấy giọt lên đầu ba người, nghi thức đến đây coi như đã hoàn thành.
Sau hết, hai đao phủ cắt thịt trâu thành vô số miếng, quăng xuống chỗ đám người, mọi người điên cuồng giành giật, ai chụp được đều cảm động đến phát khóc, tưởng chừng như đã được Thần chúc phúc.
"Hát đi! Múa đi! Vui say đi!"
Người chủ trì buổi lễ cất tiếng hô vang, nhờ vào ma pháp khuếch âm nên thanh âm vang truyền đến cả bờ Nam Ni Á Mỗ, tiếng nhạc cũng theo đó mà cất lên bừng bừng kích động.
Tất cả các đống lửa đột nhiên bùng cháy lên mấy mét, vô số mỹ tửu, thức ăn ngon được đưa tới. MỌi người cùng nhau uống rượu, ăn thịt, nhảy múa bên đống lửa, cảm tạ thần linh ban cho mình hoan lạc.
Ba vua đứng trên đài cao nhìn thấy biển người hoan lạc, lần đầu mới cảm giác được mình có thể cho con dân khoái lạc và tín tâm.
Điểm này không chỉ là chiến tranh và quyền lợi, họ cảm nhận được trách nhiệm của chính mình.
Máu huyết trong người họ sôi trào, chừng như đã hòa quyện với cảm giác cuồng hoan của dân chúng.
Lúc này, một đội thiếu nữ trẻ trung trong đám người xuất hiện, họ vận khinh sa, thân hình thon gọn, thân thể vũ động giống như hỏa diễm tinh linh, thỉnh thoảng lại đưa tay lên đài cao, miệng cất hô hoán rất dễ nghe.
Binh sĩ thủ bên đài đều chăm chú ngắm nhìn, ở trọng địa quân sự họ căn bản không thể nào tiếp xúc với nữ nhân, mấy tháng trời thanh tâm quả dục thực sự đủ khiến cho họ nảy sinh xung động với cả heo cái, huống hồ là những thiếu nữ mỹ lệ này.
Bọn họ đều lùi từng bước khi những thiếu nữ này vây quanh.
Ngay cả những quan quân cao cấp cũng bị cảm nhiễm, hơi có chút động lòng.
"Các ngươi xuống dưới chơi đùa đi, cần nhớ đừng quá điên cuồng, càng không được xung đột với dân chúng." Không khí kích động đến cực điểm, ba vua cũng không phải là người cổ hủ, cho những tên quân quan cao cấp được thoải mái một phen.
Bọn quân quan đều chạy xuống, cùng nhau ca múa với bầy thiếu nữ.
Dương Chính vẫn đứng im một bên, không hề có chút kích động đối với không khí trước mắt.
Gió từ sông Ni Á Mỗ thổi tới, ngọn lửa bập bùng, nhưng vẫn không thể nào dập tắt được nhiệt tình của dân chúng.
Ba vua cùng nhau uống rượu, quảng trường quá mức ồn ào, nếu như muốn nói chuyện thì phải hét to vào tai đối phương mới được. Hôm nay bầu trời nhiều mây, trăng tuy tròn nhưng thỉnh thoảng lại bị mây che phủ, trên quảng trường lúc tối lúc sáng.
Tròng mắt Dương Chính cũng chợt sáng chợt tối tùy theo áng mây trên trời.
Một lát sau, mây càng lúc càng nhiều, ngọn gió mang hơi nước từ bờ sông thổi tới cũng dần ngưng lại, không khí trở nên oi bức, lại thêm nhiều người tụ họp, càng thêm nặng nề.
Đây đương nhiên chỉ là cảm giác của Dương Chính, còn những người hãm nhập cuồng hoan đương nhiên không hề cảm thấy, ngay cả ba vị quân vương ngồi gần hắn cũng cất tiếng cười ha hả, không chút để ý đến khí trời đang biến hóa.
Dương Chính chậm rãi ngước đầu nhìn vầng trăng đang sắp bị mây đen che phủ nói:"Sắp mưa rồi!"
Ầm! Một đống lửa trên quảng trường chợt phát nổ.
Sát na, mọi người đều câm lặng, rồi vô số tiếng gào thét chói tai vang lên.
Nỗi sợ giống như thủy triều dâng lên, ngay lúc tiếng nổ vừa vang lên thì ba vua đều đứng dậy, vệ binh cũng vây quanh họ bảo vệ.
"Chuyện gì?" Khải Ác cất tiếng quát hỏi, y là chủ nhà, việc này xảy ra ngay trước mặt khiến cho y phẫn nộ vô cùng.
Vô số binh sĩ chớp mắt đã vây quanh góc vừa xảy ra vụ nổ.
"Bệ hạ, là một tên ma pháp sư không cẩn thận nên không khống chế được ma pháp lễ hoa, dẫn tới vụ nổ!"
Ầm! Lại một tiếng nổ vang lên cắt ngang lời tên binh sĩ đang bẩm báo.
"Ầm, ầm, ầm..." Những đống lửa trên quảng trường không ngừng nổ tung, vụn lửa bay tứ tán, dân chúng có người bị trúng phải cất tiếng la thảm. Chỉ chốc lát, cả quảng trường đều trở nên hỗn loạn, dân chúng không biết gì cả chạy loạn khắp nơi, người nào yếu sức chỉ cần bị ngã xuống liền bị người khác dẫm chết.
"Binh sĩ, binh sĩ! Mau khống chế tình hình!"
Khải Ác đẩy binh sĩ đang chắn trước mặt mình ra, giận dữ gầm lên:"Ma pháp sư, nhanh chóng khởi động phản ma kết giới, ai dám sử dụng ma pháp công kích, giết không tha!"
Cuồng hoan đột nhiên trở thành thế này, Khải Ác tức đến râu tóc dựng ngược.
Gia Lý Nặc Lan và Tô Á Tra cũng nhanh chóng ra lên quân quan thủ hạ của mình tập kết quân đội để kiểm soát tình hình.
Bên đài cao vô số người tràn tới, dân chúng không biết chạy đi đâu, lúc này đương nhiên là muốn xông tới chỗ được bảo vệ nghiêm mật nhất, cùng đứng với quốc vương.
Binh sĩ sao có thể để chuyện này xảy ra, nhất thời dưới đài cao, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, không ai nhường ai, hỗn loạn vô cùng.
Dân chúng bị chèn ép đến hộc máu, chỉ biết hướng lên đài cao kêu khóc:"Bệ hạ, cứu chúng tôi, bệ hạ..."
Rất nhiều người còn chưa kịp kêu thì đã bị ép vào trong dòng người, hơn nửa số đó đã bị ép chặt vào nhau thành một khối.
Nhìn thấy tình hình này, ba vua nhất thời bó tay không có cách nào, hiện nay họ không có đường lui, cả quảng trường đều là dòng người hỗn loạn, khó thể khống chế được cục diện.
Các vua đều quát:"Tản ra, đừng chen lấn!" Nhưng lại không có chút hiệu quả nào.
Dương Chính đầu mày chau chặt, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khải Ác hét lên:"Tiên sinh, chúng ta để cho dân chúng lên đi, cứ thế này thì bọn họ sẽ bị đè chết."
Bầy thiếu nữ vận khinh sa vừa rồi cùng khiêu vũ với quân quan càng thêm đáng thương, cho dù họ được mấy người quân quan bảo hộ nhưng họ người nhỏ sức yếu, có mấy người ngã xuống bị dẫm chết, thoạt nhìn giống như những đóa hoa tươi tắn bị người ta bóp nát.
Tiếng khóc thảm thương của họ khiến cho mấy tên quân quan nổi lòng lân mẫn, kéo họ lên vòng bảo hộ trên đài cao.
Bọn binh sĩ nhìn thấy tướng quân cao cao tại thượng kéo họ lên tự nhiên không hề ngăn trở, huống gì những thiếu nữ này thật sự đáng thương, ai cũng không muốn để họ bị giẫm thành tương thịt.
Mấy thiếu nữ khóc lóc chạy lên đài, Dương Chính vẫn không nói câu nào.
Ba vị quân vương thương hương tiếc ngọc, còn sai hai binh sĩ tới đỡ họ lên.
Mấy nữ tử gương mặt lấm lem, y phục cũng bị xé tả tơi, lộ ra làn da trắng nõn nà, chỉ là lúc này đã không có ai còn lòng dạ thưởng thức.
Đột nhiên, phía đoàn người cách đài cao không xa bùng phát vụ khí màu đỏ.
Dân chúng và binh sĩ bị vụ khí này bao trùm đều cất tiếng la thảm.
Ngay lập tức, mấy ma pháp sư xông tới phóng ra Khu tán thuật, cuồng phong nổi lên, nhưng vụ khí đỏ lại giống như sinh vật không ngừng lãng đãng, sau khi bị cuốn đi thì trên mặt đất còn lưu lại bảy tám bộ xương trắng. Cảnh tượng ớn lạnh này càng khiến cho mọi người thêm điên cuồng.
Vụ khí này không ngừng bốc lên đài cao, dân chúng bị vụ khí phủ lấy đều trở thành xương trắng giống thế.
Mắt thấy vụ khí càng lúc càng tới gần, cung đình ma pháp sư đứng bên quân vương lập tức tạo kết giới màu xanh, rồi thi triển các loại ma pháp thiểm điện, hỏa cầu, phong nhận, đột thạch điên xuồng lao thẳng tới vụ khí.
Chỉ là, vụ khí vô hình vô chất, bất kỳ công kích ma pháp nào cũng không thể thương tổn đến nó.
Thần dân đều quỳ xuống lễ bái để biểu lộ kính ý.
Một hàng thiếu nữ vận y phục trắng như tuyết đứng bên đài, theo thi nhân chỉ huy ngâm xướng Nạp Lan khúc, thanh âm ngọt ngào ngây thơ khiến cho mọi người tâm thần cũng trở nên an tĩnh, có cảm giác được tẩy lễ.
Trên đài lớn có một con trâu nướng hoàn chỉnh, đây chính là tế phẩm mà chỉ có quốc vương, thiên thần, tế tự mới được hưởng dụng.
Dương Chính đại biểu cho sứ giả thiên thần đứng ở một bên cầu đảo. Nhân vì thân phận của hắn, nên hắn chỉ nói vài câu thì đã khiến cho dân chúng kích động vô cùng, phảng phất như Dương Chính chỉ cần nói một hồi thì Thần sẽ thực sự đứng bên bọn họ, tín ngưỡng đến cực điểm khiến cho sĩ khí bạo tăng.
Tiếp theo ba vua mỗi người lại thuyết giảng một hồi, mỗi lần đều được binh sĩ hoan hô không ngớt.
Vương quyền đã được Mạt Lan báo tuyên dương đến cực độ, dân chúng nhìn thấy vua của mình cùng chiến đấu tự nhiên hoan hô hưng phấn vô cùng.
Cuối cùng Dương Chính cầm đao cắt đầu trâu để trên bàn xuống.
Hắn cẩn thận cầm cái đầu trâu móc lên một cái trụ lớn.
Rồi hắn tiếp tục xẻ trâu ra, moi hết nội tạng, trái tim con trâu to cỡ nắm tay người lớn lấp loáng ánh mỡ, Dương Chính lại cắt thành ba phần đều nhau đưa cho ba vị quân vương.
Ba vị quân vương nửa quỳ xuống đất tiếp lấy trái tim Dương Chính đưa tới, đưa vào miệng nhai nuốt, trên trái tim còn có huyết dịch, lúc nhai nuốt máu tươi chảy tràn ra miệng, Gia Lý Nặc Lan cắn quá mạnh, máu chảy ròng bên khóe mép.
Lúc ba vị quân vương nuốt xong trái tim trâu, tất cả mọi người trên quảng trường đến đứng dậy vung tay hoan hô.
Dương Chính lấy chiếc bình đựng nước thánh, rắc mấy giọt lên đầu ba người, nghi thức đến đây coi như đã hoàn thành.
Sau hết, hai đao phủ cắt thịt trâu thành vô số miếng, quăng xuống chỗ đám người, mọi người điên cuồng giành giật, ai chụp được đều cảm động đến phát khóc, tưởng chừng như đã được Thần chúc phúc.
"Hát đi! Múa đi! Vui say đi!"
Người chủ trì buổi lễ cất tiếng hô vang, nhờ vào ma pháp khuếch âm nên thanh âm vang truyền đến cả bờ Nam Ni Á Mỗ, tiếng nhạc cũng theo đó mà cất lên bừng bừng kích động.
Tất cả các đống lửa đột nhiên bùng cháy lên mấy mét, vô số mỹ tửu, thức ăn ngon được đưa tới. MỌi người cùng nhau uống rượu, ăn thịt, nhảy múa bên đống lửa, cảm tạ thần linh ban cho mình hoan lạc.
Ba vua đứng trên đài cao nhìn thấy biển người hoan lạc, lần đầu mới cảm giác được mình có thể cho con dân khoái lạc và tín tâm.
Điểm này không chỉ là chiến tranh và quyền lợi, họ cảm nhận được trách nhiệm của chính mình.
Máu huyết trong người họ sôi trào, chừng như đã hòa quyện với cảm giác cuồng hoan của dân chúng.
Lúc này, một đội thiếu nữ trẻ trung trong đám người xuất hiện, họ vận khinh sa, thân hình thon gọn, thân thể vũ động giống như hỏa diễm tinh linh, thỉnh thoảng lại đưa tay lên đài cao, miệng cất hô hoán rất dễ nghe.
Binh sĩ thủ bên đài đều chăm chú ngắm nhìn, ở trọng địa quân sự họ căn bản không thể nào tiếp xúc với nữ nhân, mấy tháng trời thanh tâm quả dục thực sự đủ khiến cho họ nảy sinh xung động với cả heo cái, huống hồ là những thiếu nữ mỹ lệ này.
Bọn họ đều lùi từng bước khi những thiếu nữ này vây quanh.
Ngay cả những quan quân cao cấp cũng bị cảm nhiễm, hơi có chút động lòng.
"Các ngươi xuống dưới chơi đùa đi, cần nhớ đừng quá điên cuồng, càng không được xung đột với dân chúng." Không khí kích động đến cực điểm, ba vua cũng không phải là người cổ hủ, cho những tên quân quan cao cấp được thoải mái một phen.
Bọn quân quan đều chạy xuống, cùng nhau ca múa với bầy thiếu nữ.
Dương Chính vẫn đứng im một bên, không hề có chút kích động đối với không khí trước mắt.
Gió từ sông Ni Á Mỗ thổi tới, ngọn lửa bập bùng, nhưng vẫn không thể nào dập tắt được nhiệt tình của dân chúng.
Ba vua cùng nhau uống rượu, quảng trường quá mức ồn ào, nếu như muốn nói chuyện thì phải hét to vào tai đối phương mới được. Hôm nay bầu trời nhiều mây, trăng tuy tròn nhưng thỉnh thoảng lại bị mây che phủ, trên quảng trường lúc tối lúc sáng.
Tròng mắt Dương Chính cũng chợt sáng chợt tối tùy theo áng mây trên trời.
Một lát sau, mây càng lúc càng nhiều, ngọn gió mang hơi nước từ bờ sông thổi tới cũng dần ngưng lại, không khí trở nên oi bức, lại thêm nhiều người tụ họp, càng thêm nặng nề.
Đây đương nhiên chỉ là cảm giác của Dương Chính, còn những người hãm nhập cuồng hoan đương nhiên không hề cảm thấy, ngay cả ba vị quân vương ngồi gần hắn cũng cất tiếng cười ha hả, không chút để ý đến khí trời đang biến hóa.
Dương Chính chậm rãi ngước đầu nhìn vầng trăng đang sắp bị mây đen che phủ nói:"Sắp mưa rồi!"
Ầm! Một đống lửa trên quảng trường chợt phát nổ.
Sát na, mọi người đều câm lặng, rồi vô số tiếng gào thét chói tai vang lên.
Nỗi sợ giống như thủy triều dâng lên, ngay lúc tiếng nổ vừa vang lên thì ba vua đều đứng dậy, vệ binh cũng vây quanh họ bảo vệ.
"Chuyện gì?" Khải Ác cất tiếng quát hỏi, y là chủ nhà, việc này xảy ra ngay trước mặt khiến cho y phẫn nộ vô cùng.
Vô số binh sĩ chớp mắt đã vây quanh góc vừa xảy ra vụ nổ.
"Bệ hạ, là một tên ma pháp sư không cẩn thận nên không khống chế được ma pháp lễ hoa, dẫn tới vụ nổ!"
Ầm! Lại một tiếng nổ vang lên cắt ngang lời tên binh sĩ đang bẩm báo.
"Ầm, ầm, ầm..." Những đống lửa trên quảng trường không ngừng nổ tung, vụn lửa bay tứ tán, dân chúng có người bị trúng phải cất tiếng la thảm. Chỉ chốc lát, cả quảng trường đều trở nên hỗn loạn, dân chúng không biết gì cả chạy loạn khắp nơi, người nào yếu sức chỉ cần bị ngã xuống liền bị người khác dẫm chết.
"Binh sĩ, binh sĩ! Mau khống chế tình hình!"
Khải Ác đẩy binh sĩ đang chắn trước mặt mình ra, giận dữ gầm lên:"Ma pháp sư, nhanh chóng khởi động phản ma kết giới, ai dám sử dụng ma pháp công kích, giết không tha!"
Cuồng hoan đột nhiên trở thành thế này, Khải Ác tức đến râu tóc dựng ngược.
Gia Lý Nặc Lan và Tô Á Tra cũng nhanh chóng ra lên quân quan thủ hạ của mình tập kết quân đội để kiểm soát tình hình.
Bên đài cao vô số người tràn tới, dân chúng không biết chạy đi đâu, lúc này đương nhiên là muốn xông tới chỗ được bảo vệ nghiêm mật nhất, cùng đứng với quốc vương.
Binh sĩ sao có thể để chuyện này xảy ra, nhất thời dưới đài cao, ngươi đẩy ta, ta đẩy ngươi, không ai nhường ai, hỗn loạn vô cùng.
Dân chúng bị chèn ép đến hộc máu, chỉ biết hướng lên đài cao kêu khóc:"Bệ hạ, cứu chúng tôi, bệ hạ..."
Rất nhiều người còn chưa kịp kêu thì đã bị ép vào trong dòng người, hơn nửa số đó đã bị ép chặt vào nhau thành một khối.
Nhìn thấy tình hình này, ba vua nhất thời bó tay không có cách nào, hiện nay họ không có đường lui, cả quảng trường đều là dòng người hỗn loạn, khó thể khống chế được cục diện.
Các vua đều quát:"Tản ra, đừng chen lấn!" Nhưng lại không có chút hiệu quả nào.
Dương Chính đầu mày chau chặt, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Khải Ác hét lên:"Tiên sinh, chúng ta để cho dân chúng lên đi, cứ thế này thì bọn họ sẽ bị đè chết."
Bầy thiếu nữ vận khinh sa vừa rồi cùng khiêu vũ với quân quan càng thêm đáng thương, cho dù họ được mấy người quân quan bảo hộ nhưng họ người nhỏ sức yếu, có mấy người ngã xuống bị dẫm chết, thoạt nhìn giống như những đóa hoa tươi tắn bị người ta bóp nát.
Tiếng khóc thảm thương của họ khiến cho mấy tên quân quan nổi lòng lân mẫn, kéo họ lên vòng bảo hộ trên đài cao.
Bọn binh sĩ nhìn thấy tướng quân cao cao tại thượng kéo họ lên tự nhiên không hề ngăn trở, huống gì những thiếu nữ này thật sự đáng thương, ai cũng không muốn để họ bị giẫm thành tương thịt.
Mấy thiếu nữ khóc lóc chạy lên đài, Dương Chính vẫn không nói câu nào.
Ba vị quân vương thương hương tiếc ngọc, còn sai hai binh sĩ tới đỡ họ lên.
Mấy nữ tử gương mặt lấm lem, y phục cũng bị xé tả tơi, lộ ra làn da trắng nõn nà, chỉ là lúc này đã không có ai còn lòng dạ thưởng thức.
Đột nhiên, phía đoàn người cách đài cao không xa bùng phát vụ khí màu đỏ.
Dân chúng và binh sĩ bị vụ khí này bao trùm đều cất tiếng la thảm.
Ngay lập tức, mấy ma pháp sư xông tới phóng ra Khu tán thuật, cuồng phong nổi lên, nhưng vụ khí đỏ lại giống như sinh vật không ngừng lãng đãng, sau khi bị cuốn đi thì trên mặt đất còn lưu lại bảy tám bộ xương trắng. Cảnh tượng ớn lạnh này càng khiến cho mọi người thêm điên cuồng.
Vụ khí này không ngừng bốc lên đài cao, dân chúng bị vụ khí phủ lấy đều trở thành xương trắng giống thế.
Mắt thấy vụ khí càng lúc càng tới gần, cung đình ma pháp sư đứng bên quân vương lập tức tạo kết giới màu xanh, rồi thi triển các loại ma pháp thiểm điện, hỏa cầu, phong nhận, đột thạch điên xuồng lao thẳng tới vụ khí.
Chỉ là, vụ khí vô hình vô chất, bất kỳ công kích ma pháp nào cũng không thể thương tổn đến nó.
Danh sách chương