Lúc này Nạp Lan Đức đang ngồi trên ghế, eo lưng thẳng tắp, cho dù là kỵ sĩ riêng của Thánh Hỏa Giáo thì cũng đều lấy chuẩn tắc kỵ sĩ làm cơ bản, lúc này hiển hiện trên người y.
Nạp Lan Đức cầm lấy phong mật tín bằng da dê xem qua ba lần, lông mày thỉnh thoảng lại chau chặt, ánh mắt đầy vẻ suy tư.
"Thần sứ đại nhân mời xem thử." Nạp Lan Đức đưa phong mật tín cho Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa.
Mạt Lý Á Đa xem xong, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:"Đào nguyên thương hội đúng là gan lớn bằng trời, không ngờ lại dám cung cấp chiến thuyền cho bọn dị giáo."
Nạp Lan Đức nói:"Khải Ác đã lui về thủ con sông Ni Á Mỗ, chính là muốn nhờ vào thế thiên hiểm của dòng sông này để quyết thắng phụ, nếu chiến đấu trên đồng bằng thì với thực lực của đại quân chúng ta, tự nhiên có thể nhất hô bá ứng, tiêu diệt dị đoan, vì vậy chúng ta buộc phải vượt qua Ni Á Mỗ. Nếu muốn vượt sông tự nhiên phải có thuyền, Đào nguyên xưa nay có kỹ thuật đóng thiết giáp thuyền, ta cho rằng chúng ta cần phải liên hệ với họ."
"Ngài nói bọn ta phải tới chỗ bọn thương hội to gan đó mua thuyền sao?" Mạt Lý Á Đa sắc mặt âm trầm, Đào nguyên bán thuyền cho liên quân ba nước thực sự khiến lão bất mãn vô cùng, trong lòng Mạt Lý Á Đa thì Thánh Hỏa Giáo là bất khả xâm phạm, tất cả mọi người phải tuân theo ý chỉ, cho dù là thương nhân chỉ biết lợi nhuận, ngay lúc cần thiết thì cũng phải phụng hiến tất cả cho Thánh Hỏa Giáo.
Lão vẫn ngủ say trong giấc mộng "Thượng triều thiên quốc" tươi đẹp, không biết tình thế đã không còn như trước.
Nạp Lan Đức đối với tình hình chiến tranh có nhận thức tỉnh táo hơn, Thánh Hỏa Giáo đã không còn là bá chủ không thể chạm vào ở Bắc đại lục, đây là một trận chiến sinh tử tồn vong, bên nào thất bại có thể sẽ bị xóa tên khỏi đại lục. Tình báo từ nhiều mặt đều cho thấy đây tịnh không phải là một trường chiến tranh mà phe mình có tính áp đảo hoàn toàn, nếu như lúc này còn ôm thái độ tự cao, để cho bốn bề thọ địch thì chỉ có diệt vong.
Mạt Lý Á Đa là giám quân, chức vị thậm chí còn cao hơn y một bậc, vì vậy Nạp Lan Đức chỉ có thể hòa hoãn nói:"Thần sứ đại nhân, bọn dị giáo đã có được thiết giáp thuyền, loại thuyền này trong thủy chiến có ưu thế áp đảo, nếu ta không có được sự ủng hộ của Đào nguyên thì khó có thể vượt qua được Ni Mỗ Á."
"Vậy thì ban chiếu lệnh cho Đào nguyên thương hội, bảo bọn chúng nhanh chóng ngừng cung cấp chiến thuyền cho lũ dị giáo, cấp đủ chiến thuyền cho chúng ta, bằng không chúng sẽ bị tuyên phán là đồng đảng của bọn dị đoan, đều bị tiễu diệt hết."
"Ngu ngốc!"
Nạp Lan Đức cơ hồ mắng thành tiếng, cơ mặt giật giật, rốt cục áp chế cơn giận trào sôi, giải thích:"Sau khi bệnh dịch bạo phát, nhiều quốc gia đã sụp đổ, đại bộ phận quốc thổ Bắc đại lục trở nên hỗn loạn, nông nghiệp, thủ công nghiệp, công nghiệp đều thiếu hụt nghiêm trọng, nhiều thương hội đã phải đóng cửa. Đào nguyên thương hội có thể đứng vững đến tận bây giờ, chính là thương hội đệ nhất đại lục. Cho dù là địa phương do Thánh Hỏa Giáo chúng ta khống chế thì rất nhiều vật phẩm dân sinh đều phải dựa vào Đào nguyên cung cấp, nếu như chúng ta ban bố chiếu lệnh như vậy thì chỉ khiến cho họ hoàn toàn ủng hộ bọn dị giáo."
Mạt Lý Á Đa hiển nhiên không hoàn toàn ngu ngốc, chỉ là quan niệm cũ đã ăn sâu vào đầu, che mờ lý trí của lão.
Lão nghe Nạp Lan Đức giải thích, tuy miễn cưỡng tiếp thụ được nhưng cũng có chút tức giận, hừ lạnh nói:"Đã là vậy thì cứ để ma kỵ sĩ đại nhân phụ trách liên hệ Đào nguyên đi."
Hôm nay, quân tiên phong Thánh Hỏa Giáo nhổ trại rời đi, xuyên qua hẻm núi, tiến nhập địa giới Triêu Lan công quốc.
Cả ngày hành quân chỉ thấy thành trấn nông trang bỏ hoang, đồng lúa của Triêu Lan giống như bị nạn châu chấu, ngay cả một hạt lương thực cũng không hề lưu lại cho Thánh Hỏa Giáo, toàn bộ đều bị dọn sạch.
Ba ngày sau, quân tiên phong mới tới được bờ Ni Á Mỗ.
Dòng sông Ni Á Mỗ uốn mình chảy trên bình nguyên Gia Lan, vì thời tiết có nhiều sương mù nên quân Thánh Hỏa Giáo không thể nhìn rõ tình hình bờ bên kia.
Nhưng lúc họ xuất hiện thì mấy chiếc thuyền trinh sát của Triêu Lan đã xâm nhập vào trong vụ khí biết được, truyền tin tức quân Thánh Hỏa Giáo đã tới bờ Bắc Ni Mỗ Á cho Tân Nguyệt thành.
Khải Ác nghe được tin này tức thì đứng phắt dậy.
Gương mặt y rung động, nhưng không nhìn ra vẻ kích động hay sợ hãi gì.
Cuối cùng đã tới rồi...
Trận chiến này y chờ đã lâu, nhưng lúc nó thực sự đến thì Khải Ác không đè nén được sóng lòng, hơn nữa còn có cảm giác sợ hãi.
Đối mặt với Thánh Hỏa Giáo thống trị tín ngưỡng Bắc đại lục mấy trăm năm, giống như bóng đen trong lòng con người khi còn bé, cho dù có lớn lên thì cũng khó mà quét sạch.
Khải Ác đi đi lại lại trong thư phòng, không biết bao lâu sau, y đến bên bàn uống cạn một ly nước rồi bước ra ngoài.
.........
"Quả nhiên đúng như tiểu Chính ca dự định, Thánh Hỏa Giáo đã phái sứ giả đến gặp chúng ta." Vũ Lôi nói:"Họ vừa mở miệng liền đòi chúng ta cung cấp 3.000 thiết giáp thuyền, hơn nữa còn ép chúng ta không được bán thuyền cho liên quân ba nước."
Dương Chính đang còn uống trà, nghe vậy ngẩng đầu nói.
"Bọn họ nói vậy thật sao?"
Vũ Lôi gật đầu.
Dương Chính nhẹ nhàng hớp một hớp trà, gương mặt thanh tĩnh khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Lát sau, hắn nói:"Báo cho họ, ai bỏ nhiều tiền thì ta bán nhiều, bên công quốc mua với giá 10 vạn kim tệ một chiếc, ngươi nói với Thánh Hỏa Giáo, 20 vạn kim tệ thì ta mới bán."
"Oa, tiểu Chính ca, bọn chúng có thể sẽ trở mặt." Vũ Lôi làm một động tác rất khoa trương, hiển nhiên lần đầu tiếp xúc với sứ giả của Thánh Hỏa Giáo tịnh không làm hắn thoải mái.
Dương Chính thoải mái nói:"Vậy thì trước tiên ngưng cung ứng lương thực, đóng cửa tất cả thương hội Đào nguyên trong phạm vi thế lực của Thánh Hỏa Giáo, công nhân cũng đã vất vả nhiều, để cho họ nghỉ ngơi cũng tốt."
"Tuân lệnh!" Vũ Lôi cười hắc hắc đứng dậy.
............
"Tiên sinh, bọn chúng đến rồi, bọn chúng đến rồi!" Khải Ác xông vào phòng Dương Chính, dưới sự áp bức tột độ y không còn giữ nổi kiên định, nghĩ tới nghĩ lui chỉ biết đi tìm Dương Chính.
"Đó chỉ là quân tiên phong, bệ hạ." Dương Chính bỏ quyển sách trong tay xuống, nhìn Khải Ác trán đẫm mồ hôi bình thản nói.
"Ngài biết rồi?" Khải Ác rất kinh ngạc, y mới nhận được tin tức thì đã đi tìm Dương Chính ngay.
Dương Chính bỏ sách lên giá, đứng dậy bảo người hầu mang một ly nước cho Khải Ác, ung dung nói:"Bệ hạ trước nay uy nghi phong phạm, lãnh tĩnh ung dung, thiên hạ có thể khiến bệ hạ thất thái tự nhiên chỉ có một mình quân Thánh Hỏa Giáo."
Khải Ác đỏ mặt, vừa rồi đúng là y đánh mất uy nghi, thật sự không hiểu làm sao mình lại thất thố đến vậy.
Vì để tu bổ hình tượng vừa rồi, y giả vờ ho mấy tiếng, ngồi xuống một bên, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh:"Tiên sinh vừa nói quân tiên phong có nghĩa là sao?"
Dương Chính nói:"Theo tình báo thì quân Thánh Hỏa Giáo xuất phát ngày thứ hai đầu mùa thu, hiện nay mới có 1 tháng, nếu có thể từ Thánh thành đến bên bờ sông Ni Á Mỗ thì chỉ có kỵ binh nhanh chóng mới có thể tới được. Chiến mã trước giờ ít có, đại quân Thánh Hỏa Giáo sao có thể trang bị toàn bộ kỵ binh cho được? Huống gì pháp sư Thánh Hỏa Giáo rất nhiều, thân thể lại yếu ớt, đại quân nếu muốn đến được đây thì phải qua hai tháng nữa, vì vậy bệ hạ không cần khẩn trương, còn đủ thời gian để chuẩn bị cho chiến sự. Hiện nay chiến lực thủy quân yếu kém, ta đã tốn hết hơi sức mới có thể thuyết phục Vũ Lôi tiên sinh để lại bọn thủ hạ giúp ngài huấn luyện thủy quân. Bệ hạ hiện tại nên tập trung tinh lực thao luyện thủy quân mới đúng."
Nghe Dương Chính phân tích rất có đạo lý, Khải Ác trong lòng nhẹ nhõm, đứng dậy hành lễ:"Tiên sinh nói đúng lắm, vừa rồi ta quá lỗ mãng, thật sự rất hổ thẹn, giờ ta đi thao luyện thủy quân đây."
........
Quả đúng như Dương Chính dự liệu, mấy ngày sau, tình báo đã thu thập được tin tức, rất nhanh chóng đã tính toán ra toàn bộ quân Thánh Hỏa Giáo đều là kỵ binh, số lượng ước chừng 3 vạn.
Việc Dương Chính không bước ra cửa mà hiểu chuyện thiên hạ khiến cho Khải Ác càng thêm kính trọng hắn.
Về phía Thánh Hỏa quân, đối mặt với thiên hiểm Ni Á Mỗ, ba vạn kỵ binh căn bản không có cách nào vượt qua, dưới sự tổ chức của Nạp Lan Đức, họ bắt đầu xây dựng công sự trên bờ Bắc.
Lúc sương mù tan hết, hai bên đều có thể quan sát nhau thông qua vọng viễn kính. Song phương đều cờ xí uy nghiêm, khải giáp lạnh lẽo, quân dung tề chỉnh, quan sát xong cả hai đều kinh hãi.
Quân Thánh Hỏa Giáo nghiêm cẩn dị thường, bờ Nam thao luyện thủy quân, trên mặt sông thỉnh thoảng lại có thiết giáp thuyền đi qua, cả ngày diễn luyện, tiếng trống, tiếng la hét vang lên không ngớt, đôi khi lại có thiết giáp thuyền đội ép tới gần bờ Bắc chưa tới 100 mét, lớn tiếng khiêu khích chọc tức, khiến cho quân tiên phong Thánh Hỏa Giáo như lâm đại địch.
Họ nếu như công kích ở tầm 100 mét thì còn chưa đủ gãi ngứa cho thiết giáp thuyền.
Mấy lần sau thiết giáp thuyền phát giác quân Thánh Hỏa Giáo không thể đụng tới họ thì càng thêm khiêu khích, thay phiên quấy rối bất kể thời gian, khiến cho quân doanh Thánh Hỏa Giáo nửa đêm thường phải cảnh báo, cơ hồ suy nhược thần kinh.
Loại tình huống này kéo dài một thời gian dài, thậm chí ép quân Thánh Hỏa Giáo phải lui lại thêm 50 mét.
Hơn nữa Thánh Hỏa Giáo vì "mặt mũi" nên không chịu cúi đầu với Đào nguyên, chậm trễ không mua được thuyền, Nạp Lan Đức cuối cùng nổi giận, gởi liên tiếp ba phong Kim lệnh mật tín cho Giáo hoàng.
Mà lúc này, những khu vực Thánh Hỏa Giáo quản lý vì toàn bộ thương hội Đào nguyên rút đi nên thiếu hụt một lượng lớn lương thực.
Hiện nay đại quân bên ngoài, hậu phương lại xuất hiện nguy cơ thiếu hụt lương thực, trong khó ngoài nguy, Thánh Hỏa Giáo cuối cùng đã hiểu ra những ngày tháng hoành hoành vô kỵ đã không còn, đối mặt với cái giá cao ngất ngưởng của Đào nguyên cũng phải ngậm miệng nuốt vào, hơn nữa còn phải cười nói lấy lòng.
Nạp Lan Đức cầm lấy phong mật tín bằng da dê xem qua ba lần, lông mày thỉnh thoảng lại chau chặt, ánh mắt đầy vẻ suy tư.
"Thần sứ đại nhân mời xem thử." Nạp Lan Đức đưa phong mật tín cho Kim y thần sứ Mạt Lý Á Đa.
Mạt Lý Á Đa xem xong, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói:"Đào nguyên thương hội đúng là gan lớn bằng trời, không ngờ lại dám cung cấp chiến thuyền cho bọn dị giáo."
Nạp Lan Đức nói:"Khải Ác đã lui về thủ con sông Ni Á Mỗ, chính là muốn nhờ vào thế thiên hiểm của dòng sông này để quyết thắng phụ, nếu chiến đấu trên đồng bằng thì với thực lực của đại quân chúng ta, tự nhiên có thể nhất hô bá ứng, tiêu diệt dị đoan, vì vậy chúng ta buộc phải vượt qua Ni Á Mỗ. Nếu muốn vượt sông tự nhiên phải có thuyền, Đào nguyên xưa nay có kỹ thuật đóng thiết giáp thuyền, ta cho rằng chúng ta cần phải liên hệ với họ."
"Ngài nói bọn ta phải tới chỗ bọn thương hội to gan đó mua thuyền sao?" Mạt Lý Á Đa sắc mặt âm trầm, Đào nguyên bán thuyền cho liên quân ba nước thực sự khiến lão bất mãn vô cùng, trong lòng Mạt Lý Á Đa thì Thánh Hỏa Giáo là bất khả xâm phạm, tất cả mọi người phải tuân theo ý chỉ, cho dù là thương nhân chỉ biết lợi nhuận, ngay lúc cần thiết thì cũng phải phụng hiến tất cả cho Thánh Hỏa Giáo.
Lão vẫn ngủ say trong giấc mộng "Thượng triều thiên quốc" tươi đẹp, không biết tình thế đã không còn như trước.
Nạp Lan Đức đối với tình hình chiến tranh có nhận thức tỉnh táo hơn, Thánh Hỏa Giáo đã không còn là bá chủ không thể chạm vào ở Bắc đại lục, đây là một trận chiến sinh tử tồn vong, bên nào thất bại có thể sẽ bị xóa tên khỏi đại lục. Tình báo từ nhiều mặt đều cho thấy đây tịnh không phải là một trường chiến tranh mà phe mình có tính áp đảo hoàn toàn, nếu như lúc này còn ôm thái độ tự cao, để cho bốn bề thọ địch thì chỉ có diệt vong.
Mạt Lý Á Đa là giám quân, chức vị thậm chí còn cao hơn y một bậc, vì vậy Nạp Lan Đức chỉ có thể hòa hoãn nói:"Thần sứ đại nhân, bọn dị giáo đã có được thiết giáp thuyền, loại thuyền này trong thủy chiến có ưu thế áp đảo, nếu ta không có được sự ủng hộ của Đào nguyên thì khó có thể vượt qua được Ni Mỗ Á."
"Vậy thì ban chiếu lệnh cho Đào nguyên thương hội, bảo bọn chúng nhanh chóng ngừng cung cấp chiến thuyền cho lũ dị giáo, cấp đủ chiến thuyền cho chúng ta, bằng không chúng sẽ bị tuyên phán là đồng đảng của bọn dị đoan, đều bị tiễu diệt hết."
"Ngu ngốc!"
Nạp Lan Đức cơ hồ mắng thành tiếng, cơ mặt giật giật, rốt cục áp chế cơn giận trào sôi, giải thích:"Sau khi bệnh dịch bạo phát, nhiều quốc gia đã sụp đổ, đại bộ phận quốc thổ Bắc đại lục trở nên hỗn loạn, nông nghiệp, thủ công nghiệp, công nghiệp đều thiếu hụt nghiêm trọng, nhiều thương hội đã phải đóng cửa. Đào nguyên thương hội có thể đứng vững đến tận bây giờ, chính là thương hội đệ nhất đại lục. Cho dù là địa phương do Thánh Hỏa Giáo chúng ta khống chế thì rất nhiều vật phẩm dân sinh đều phải dựa vào Đào nguyên cung cấp, nếu như chúng ta ban bố chiếu lệnh như vậy thì chỉ khiến cho họ hoàn toàn ủng hộ bọn dị giáo."
Mạt Lý Á Đa hiển nhiên không hoàn toàn ngu ngốc, chỉ là quan niệm cũ đã ăn sâu vào đầu, che mờ lý trí của lão.
Lão nghe Nạp Lan Đức giải thích, tuy miễn cưỡng tiếp thụ được nhưng cũng có chút tức giận, hừ lạnh nói:"Đã là vậy thì cứ để ma kỵ sĩ đại nhân phụ trách liên hệ Đào nguyên đi."
Hôm nay, quân tiên phong Thánh Hỏa Giáo nhổ trại rời đi, xuyên qua hẻm núi, tiến nhập địa giới Triêu Lan công quốc.
Cả ngày hành quân chỉ thấy thành trấn nông trang bỏ hoang, đồng lúa của Triêu Lan giống như bị nạn châu chấu, ngay cả một hạt lương thực cũng không hề lưu lại cho Thánh Hỏa Giáo, toàn bộ đều bị dọn sạch.
Ba ngày sau, quân tiên phong mới tới được bờ Ni Á Mỗ.
Dòng sông Ni Á Mỗ uốn mình chảy trên bình nguyên Gia Lan, vì thời tiết có nhiều sương mù nên quân Thánh Hỏa Giáo không thể nhìn rõ tình hình bờ bên kia.
Nhưng lúc họ xuất hiện thì mấy chiếc thuyền trinh sát của Triêu Lan đã xâm nhập vào trong vụ khí biết được, truyền tin tức quân Thánh Hỏa Giáo đã tới bờ Bắc Ni Mỗ Á cho Tân Nguyệt thành.
Khải Ác nghe được tin này tức thì đứng phắt dậy.
Gương mặt y rung động, nhưng không nhìn ra vẻ kích động hay sợ hãi gì.
Cuối cùng đã tới rồi...
Trận chiến này y chờ đã lâu, nhưng lúc nó thực sự đến thì Khải Ác không đè nén được sóng lòng, hơn nữa còn có cảm giác sợ hãi.
Đối mặt với Thánh Hỏa Giáo thống trị tín ngưỡng Bắc đại lục mấy trăm năm, giống như bóng đen trong lòng con người khi còn bé, cho dù có lớn lên thì cũng khó mà quét sạch.
Khải Ác đi đi lại lại trong thư phòng, không biết bao lâu sau, y đến bên bàn uống cạn một ly nước rồi bước ra ngoài.
.........
"Quả nhiên đúng như tiểu Chính ca dự định, Thánh Hỏa Giáo đã phái sứ giả đến gặp chúng ta." Vũ Lôi nói:"Họ vừa mở miệng liền đòi chúng ta cung cấp 3.000 thiết giáp thuyền, hơn nữa còn ép chúng ta không được bán thuyền cho liên quân ba nước."
Dương Chính đang còn uống trà, nghe vậy ngẩng đầu nói.
"Bọn họ nói vậy thật sao?"
Vũ Lôi gật đầu.
Dương Chính nhẹ nhàng hớp một hớp trà, gương mặt thanh tĩnh khiến người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
Lát sau, hắn nói:"Báo cho họ, ai bỏ nhiều tiền thì ta bán nhiều, bên công quốc mua với giá 10 vạn kim tệ một chiếc, ngươi nói với Thánh Hỏa Giáo, 20 vạn kim tệ thì ta mới bán."
"Oa, tiểu Chính ca, bọn chúng có thể sẽ trở mặt." Vũ Lôi làm một động tác rất khoa trương, hiển nhiên lần đầu tiếp xúc với sứ giả của Thánh Hỏa Giáo tịnh không làm hắn thoải mái.
Dương Chính thoải mái nói:"Vậy thì trước tiên ngưng cung ứng lương thực, đóng cửa tất cả thương hội Đào nguyên trong phạm vi thế lực của Thánh Hỏa Giáo, công nhân cũng đã vất vả nhiều, để cho họ nghỉ ngơi cũng tốt."
"Tuân lệnh!" Vũ Lôi cười hắc hắc đứng dậy.
............
"Tiên sinh, bọn chúng đến rồi, bọn chúng đến rồi!" Khải Ác xông vào phòng Dương Chính, dưới sự áp bức tột độ y không còn giữ nổi kiên định, nghĩ tới nghĩ lui chỉ biết đi tìm Dương Chính.
"Đó chỉ là quân tiên phong, bệ hạ." Dương Chính bỏ quyển sách trong tay xuống, nhìn Khải Ác trán đẫm mồ hôi bình thản nói.
"Ngài biết rồi?" Khải Ác rất kinh ngạc, y mới nhận được tin tức thì đã đi tìm Dương Chính ngay.
Dương Chính bỏ sách lên giá, đứng dậy bảo người hầu mang một ly nước cho Khải Ác, ung dung nói:"Bệ hạ trước nay uy nghi phong phạm, lãnh tĩnh ung dung, thiên hạ có thể khiến bệ hạ thất thái tự nhiên chỉ có một mình quân Thánh Hỏa Giáo."
Khải Ác đỏ mặt, vừa rồi đúng là y đánh mất uy nghi, thật sự không hiểu làm sao mình lại thất thố đến vậy.
Vì để tu bổ hình tượng vừa rồi, y giả vờ ho mấy tiếng, ngồi xuống một bên, thần sắc khôi phục vẻ bình tĩnh:"Tiên sinh vừa nói quân tiên phong có nghĩa là sao?"
Dương Chính nói:"Theo tình báo thì quân Thánh Hỏa Giáo xuất phát ngày thứ hai đầu mùa thu, hiện nay mới có 1 tháng, nếu có thể từ Thánh thành đến bên bờ sông Ni Á Mỗ thì chỉ có kỵ binh nhanh chóng mới có thể tới được. Chiến mã trước giờ ít có, đại quân Thánh Hỏa Giáo sao có thể trang bị toàn bộ kỵ binh cho được? Huống gì pháp sư Thánh Hỏa Giáo rất nhiều, thân thể lại yếu ớt, đại quân nếu muốn đến được đây thì phải qua hai tháng nữa, vì vậy bệ hạ không cần khẩn trương, còn đủ thời gian để chuẩn bị cho chiến sự. Hiện nay chiến lực thủy quân yếu kém, ta đã tốn hết hơi sức mới có thể thuyết phục Vũ Lôi tiên sinh để lại bọn thủ hạ giúp ngài huấn luyện thủy quân. Bệ hạ hiện tại nên tập trung tinh lực thao luyện thủy quân mới đúng."
Nghe Dương Chính phân tích rất có đạo lý, Khải Ác trong lòng nhẹ nhõm, đứng dậy hành lễ:"Tiên sinh nói đúng lắm, vừa rồi ta quá lỗ mãng, thật sự rất hổ thẹn, giờ ta đi thao luyện thủy quân đây."
........
Quả đúng như Dương Chính dự liệu, mấy ngày sau, tình báo đã thu thập được tin tức, rất nhanh chóng đã tính toán ra toàn bộ quân Thánh Hỏa Giáo đều là kỵ binh, số lượng ước chừng 3 vạn.
Việc Dương Chính không bước ra cửa mà hiểu chuyện thiên hạ khiến cho Khải Ác càng thêm kính trọng hắn.
Về phía Thánh Hỏa quân, đối mặt với thiên hiểm Ni Á Mỗ, ba vạn kỵ binh căn bản không có cách nào vượt qua, dưới sự tổ chức của Nạp Lan Đức, họ bắt đầu xây dựng công sự trên bờ Bắc.
Lúc sương mù tan hết, hai bên đều có thể quan sát nhau thông qua vọng viễn kính. Song phương đều cờ xí uy nghiêm, khải giáp lạnh lẽo, quân dung tề chỉnh, quan sát xong cả hai đều kinh hãi.
Quân Thánh Hỏa Giáo nghiêm cẩn dị thường, bờ Nam thao luyện thủy quân, trên mặt sông thỉnh thoảng lại có thiết giáp thuyền đi qua, cả ngày diễn luyện, tiếng trống, tiếng la hét vang lên không ngớt, đôi khi lại có thiết giáp thuyền đội ép tới gần bờ Bắc chưa tới 100 mét, lớn tiếng khiêu khích chọc tức, khiến cho quân tiên phong Thánh Hỏa Giáo như lâm đại địch.
Họ nếu như công kích ở tầm 100 mét thì còn chưa đủ gãi ngứa cho thiết giáp thuyền.
Mấy lần sau thiết giáp thuyền phát giác quân Thánh Hỏa Giáo không thể đụng tới họ thì càng thêm khiêu khích, thay phiên quấy rối bất kể thời gian, khiến cho quân doanh Thánh Hỏa Giáo nửa đêm thường phải cảnh báo, cơ hồ suy nhược thần kinh.
Loại tình huống này kéo dài một thời gian dài, thậm chí ép quân Thánh Hỏa Giáo phải lui lại thêm 50 mét.
Hơn nữa Thánh Hỏa Giáo vì "mặt mũi" nên không chịu cúi đầu với Đào nguyên, chậm trễ không mua được thuyền, Nạp Lan Đức cuối cùng nổi giận, gởi liên tiếp ba phong Kim lệnh mật tín cho Giáo hoàng.
Mà lúc này, những khu vực Thánh Hỏa Giáo quản lý vì toàn bộ thương hội Đào nguyên rút đi nên thiếu hụt một lượng lớn lương thực.
Hiện nay đại quân bên ngoài, hậu phương lại xuất hiện nguy cơ thiếu hụt lương thực, trong khó ngoài nguy, Thánh Hỏa Giáo cuối cùng đã hiểu ra những ngày tháng hoành hoành vô kỵ đã không còn, đối mặt với cái giá cao ngất ngưởng của Đào nguyên cũng phải ngậm miệng nuốt vào, hơn nữa còn phải cười nói lấy lòng.
Danh sách chương