Lục Phụng Thiên xoay người xuống ngựa, đi qua, bắt lấy tấm áo lông ngỗng trên tay phủ lên đầu vai y, thuận tay đem người nọ kéo vào trong lòng ngực.



“Đang nhìn cái gì? Tiểu Đản Nhi ở nhà nháo lên tìm ngươi kìa.”

Người nọ ở trong ***g ngực hắn run rẩy, như là nhẫn rồi lại nhịn, rốt cục…

“Thật là, lớn đến từng này tuổi, còn khóc thành như vậy, sợ ta không biết ngươi xấu thế nào sao? Được rồi, đừng khóc, mọi người đang nhìn.” Miệng nói xong, người xung quanh chính là đang nhìn, hắn nói chuyện hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác, không chần chừ đưa tay lau lệ nơi mắt y.

Ngồi ở trên lưng ngưa, tại nơi ***g ngực ấm áp của ái nhân, Mã Phu tính toán chính mình còn bao nhiêu thời gian.

“Ngươi không cần suy nghĩ bậy bạ! Mạng của ngươi còn dài! Ngự y lại đây xem cho ngươi có nói qua ngươi chính là thân thể quá hư, kẻ trộm đi chôm nhà trống, hơn nữa thương tâm quá mức, chỉ cần dùng nhiều thuốc bổ, ngày thường hảo hảo bồi bổ thân mình, để tâm tư thả lỏng, thân thể trong một năm sẽ tốt lên.”

“Ta cảnh cáo ngươi, ta thế nào cũng muốn sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi, ngươi muốn giãy giụa thế nào cũng phải sống đến một trăm hai mươi sáu tuổi cho ta! Biết không!” Nam nhân hung tợn đe dọa.

Mã Phu phụt một tiếng bật cười, “Một trăm hai mươi sáu tuổi, ngươi cho ta là con rùa vương bát chắc!”

“Ngươi là Mã Phu. Mã Phu của ta”. Một lát sau, Phụng Thiên hỏi: “Trên mặt cùng trên người ngươi, nhọt độc có thể xóa sao? Mầm mống là ngươi hạ hẳn là hơn ai khác biết cách giải đi, ân?”

“Như thế nào? Cảm thấy thật khó coi?”

“Thích! Ta là sợ người nào đó cả ngày không dám soi gương, còn muốn hối hận! Nhìn đến tiểu cô nương xinh đẹp cười với ta, lập tức liền để tâm chuyện vụn vặt! Con bà nó!” Người nào đó không tự chủ được phun ra một câu chửi ngay ngoài miệng.

Mà người còn lại, đã sớm cười đến ánh mắt cũng không nhìn thấy, khóe miệng loan loan hai dấu ngoặc lớn, thật sâu lõm xuống.

Hai tháng sau, Lục Phụng Thiên huề gia mang khẩu, đến tây cương phòng thủ.

Cùng ngày, tể tướng phủ nhận được một phong hưu thư từ phủ hộ quốc tướng quân. Lý do Biện Thanh Nghi cùng người khác cấu kết. Người khác này là Lục Hoài Tú cũng trước mặt mọi người thừa nhận sự tình. Tể tướng hổ thẹn, có khổ không nói nên lời.

Biện Thanh Nghi tuy rằng không chút cam lòng, nhưng vẫn giữ mặt mũi tôn nghiêm của Đại Nghi công chúa, không thể học theo mấy lão bà tầm thường mà chanh chua khóc nháo. Tể tướng không cam lòng thấy nữ nhi chịu nhục, bắt đầu âm thầm hoạt động muốn trả thù Lục Phụng Thiên.

Cùng ngày, Lục Phụng Thiên đem nhà cũ của Lục gia mua lại, cho đám người Lục gia cùng Lưu Thẩm một vạn lượng bạc trắng, trở lại an thân bên lão gia.

Lưu Thẩm đi thật chính là tâm không cam tình không muốn, nàng biết, tiểu thiếu gia đã muốn mở miệng làm cho nàng đi, liền tuyệt đối sẽ không lưu nàng lại.

Không biết Lục Hoài Tú kia là thật tâm thích Biện Thanh Nghi, hay là thấy vạn lượng bạc trắng kia của Phụng Thiên, hắn cũng không có hộ tống người nhà cùng nhau rời đi mà là lưu lại kinh thành tìm cách tiếp cận Biện Thanh Nghi.

Trong quân nơi dừng chân.

Chạng vạng, Mã Phu nằm ở phía trên Lục Phụng Thiên, nhìn trời chiều ngả nắng.

Phụng Thiên múc một gáo nước, trước xoa vào tay một tí bạch ti (dầu gội), bàn tay to luồn vào giữa tóc y, chậm rãi gội rửa. Mã Phu thoải mái nhắm nghiền hai mắt.

Dùng bồ kết đã được người đánh kĩ, trên mái tóc dài ôn nhu tẩy rửa, ngón tay thon dài hữu lực, rất vừa xoa xoa đầu y.

“Thoải mái không?”

“Ân.”

“Còn hận ta không?”

“Không hận, đã sớm không hận…”

“Thích ta không?”

“Có.” Mã Phu như là đang ngủ, thật lâu bỗng nhiên thì thào một câu: “Ngươi thì sao?”

“Có.” Nam nhân hướng y đáp lại chắc nịch.

“Ngươi nói Đản Nhi trưởng thành, sau biết được chân tướng thực sự có hận ta không?”

“Ta nghĩ hắn sẽ không. Cho dù nó có hận ngươi, ta liền cho người đuổi nó ra khỏi gia môn, làm cho nó đi tìm mẹ ruột của mình.”

“Ngươi nói cái gì.” Mã Phu không biết nên khóc hay nên cười.

Người này không hiểu được vì cái gì, giống như rất không thích cùng đứa con mình thân cận, thời điểm đến quân doanh, liền đem đứa con ném cho vợ chồng Lí Thành Hưng, nói bọn họ hảo hảo chiếu cố nó một thời gian.

Nói như vậy xong đứng lên, người này nửa điểm cũng không ra bộ dáng một bằng hữu… nhìn hắn, trong mắt Mã Phu tự nhiên toát ra một tia thương tiếc.

“Ta có ngươi là đủ rồi.” Người nọ tựa hồ nhìn ra thần sắc của y, cố chấp nói.

Nước theo giữa tóc chảy qua, so với hai tay ấm áp của người nọ, Mã Phu thư thái nở nụ cười.

“Ngươi thật sự không oán ta?”

“A Phu.”

“Cái gì?”

“Ta không biết chính mình là yêu hay không yêu ngươi, cái ta biết chính là, ta cả đời này không ly khai ngươi.”

Nam nhân hơn ba mươi bắt đầu nức nở, bộ dáng với đứa nhỏ thật giống nhau, không chỗ nào không muốn khóc.

“Ngươi đã nói, kiếp này trọn đời… không muốn cùng ta gặp lại”

“A Phu”

“Ẩn?”

“Kiếp sau nếu cũng cùng ta ở một chỗ, ngươi nhớ rõ phải tới tìm ta”

“… ngươi này ma đầu ích kỉ!”

Lục Phụng Thiên nở nụ cười ôn nhu, thật sâu nhìn người nọ.

“Ngươi hẳn đối chính mình cũng tự tin một chút, không cần lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ. Ta Lục Phụng Thiên tuy rằng vì tư lợi, đã có thể bởi vì ta vì tư lợi, ta cũng biết cái gì với ta là tốt nhất. Ta nếu lựa chọn ngươi, sẽ không lại buông tha ngươi!” Nhẹ nhàng điểm điểm da đầu người nọ, nam nhân đem tâm tư sâu kín đáy lòng mình nói ra.

“Ngươi còn nhớ rõ lần đó ngươi ôm ta không? Nếu đổi là người khác, ta đã sớm một đao giết hắn! Không cần quản hắn là đang nắm binh phù của ta! Ta sở dĩ chịu đựng qua, sở dĩ không có giết ngươi, đó là bởi người ôm ta là ngươi! Ta khi đó tuy rằng hận ngươi, chán ghét ngươi, nhưng ngươi trong lòng ta vẫn là không đồng dạng như vậy!”

“Úc?” Như thế nào không giống với? Mã Phu muốn hỏi, vẫn là không hỏi ra.

Lục Phụng Thiên như là nhìn ra nghi hoặc của y, cười nhẹ giải đáp: “Mặc kệ ngươi làm cái gì, ta chưa từng nghĩ tới sẽ lấy mạng của ngươi. Kỳ thật giết ngươi xong hết mọi chuyện, có thể nói là biện pháp tốt nhất, ta biết, chính là ta không muốn, cũng không hạ thủ được.

“Ngươi phản bội ta, trộm của ta cho người khác, ta tuy rằng biết sự việc kia có uẩn khúc, đối với ngươi liền cự tuyệt truy cứu, đơn giản là người phản bội ta là ngươi! Liền bởi vì là ngươi, ta mới có thể tha thứ! Cũng liền bởi vì là ngươi, ta mới không nghĩ đem ngươi giữ ở bên người! “Nếu thay đổi một người, ta mới sẽ không để ý như vậy! Cho dù ta biết Biện Thanh Nghi về sau làm chuyện này, ta đối nàng cũng không có nhiều ít gì cảm giác. Với ta mà nói, nàng chỉ là một nữ nhân, có thể đem đến cho ta lợi ích, là một nữ nhân xinh đẹp sinh cho ta một đứa nhỏ, chỉ có vậy. Không có nàng, ta cũng có thể đi tìm người khác, đồng dạng nữ nhân, ta có thể tìm được rất nhiều, chỉ cần ta muốn.”

“Hừ!” Mã Phu nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.

Lục Phụng Thiên cười ha ha, thích chí nhìn bộ dáng y vì mình mà ghen.

“Ngươi a, vĩnh viễn không biết ngươi đối ta có bao nhiêu ảnh hưởng! Ta một khi gặp chuyện dính đến ngươi, sẽ không thể bình tĩnh phán đoán. Khi đó ta chính là sao có thể cho phép kẻ làm dao động ý chí cùng tình cảm của ta lưu lại bên người, ngươi cố tình không phân biệt được…”

Mã Phu nghiêng đầu há mồm, hướng đùi hắn cắn một ngụm!

“Nhưng bởi vì ngươi chấp nhất như vậy mà hiện tại ngươi đã cùng ta ở một chỗ.” Phụng Thiên ha hả cười, đem ôn thủy một lần nữa dội qua.

“Ta như thế nào càng nghe càng cảm thấy… tiểu tử ngươi vẫn là chiếm tiện nghi thật nhiều?”

“Hắc hắc” Phụng Thiên vô cùng thân thiết sờ sờ y, cúi đầu hướng miệng người phía dưới cắn một ngụm “Ngươi không biết có người trời sinh chính là chiếm tiện nghi kẻ khác a.”

Mã Phu trở mình xem thường, nghĩ không cần để ý nam nhân đang dào dạt đắc ý kia.

Sau một lúc lâu.

“Này! Ngươi bôi cái gì trên đầu ta!”

“Hà thủ ô dưỡng đen tóc a.”

“Chết tiệt! Không cần bạt tóc của ta! Trắng cũng kệ nó!” Mã Phu muốn ngồi dậy, bị người nọ gắt gao đè lại “Ngươi muốn làm gì?”

“Thượng ngươi a!” Nam nhân một bộ dáng quang minh chính đại, giống như chuyện tình hắn phải làm thực kinh thiên động địa.

“Nơi này cách doanh trướng không xa…”

“Sẽ không ai đến!”

Ước chừng một năm sau, hộ quốc tướng quân bình loạn thành công, chiến thắng khải hoàn kinh, quay về kinh chuyện trước nhất là giao ra binh quyền, làm cho Tể tướng trước đó dâng tấu tố hắn ủng binh mưu đồ phải sụp đổ lui xuống.

Lục Phụng Thiên biết được trong triều có người công kích sau lưng hắn, liền đến trước mặt hoàng đế lấy tử cùng gián, khẳng định hắn tuyệt đối không có dị tâm, về sau hắn tình nguyện không cần thực quyền, lưu loát nói hắn một tâm trung trinh với hoàng đế, dần dần thành lời thề.

Phía quân công, họ thề đối hắn trung thành, tận tâm phò trợ Lục Phụng Thiên, Hoàng đế càng nghĩ, miễn đi chức hộ quốc tướng quân của Phụng Thiên, ban cho hắn vị Trung Vương kế thừa vương trụ, đem quận Cửu Giang thành lãnh địa của Trung Vương, làm cho hắn vì chính mình bảo hộ bộ phận quân sự trọng yếu. Cũng cho thấy nếu trong triều cần hắn nắm giữ ấn soái, hắn chỉ cần ứng với chiếu mà tuân.

Lục Phụng Thiên đạt được mục đích, liền lĩnh chỉ tạ ơn, từ nay về sau trở thành đại á hoàng triều đệ nhất vương gia khác họ.

Sau đó không lâu, Biện tể tướng trình hoàng đế tấu chương, cáo lão hồi hương, lui đi vị trí tể tướng.

Về sau, Lục Phụng Thiên ở đất tấn phong Cửa Giang thiệu tầm dương, đặt mua một mảnh đất dị thường thoải mái, tú trí đặt vương phủ, liền chỉ dẫn theo Mã Phu, đứa con cùng mấy xe hành lí, theo sau một đám thị vệ bảo hộ, cứ như vậy rời đi.

Bỏ nguyên bản thị vệ bên người, gia tướng, cùng quân vệ bên ngoài hoàng đế ban thưởng, nguyên lai hạ nhân phủ tướng quân toàn bộ đều phân phát, một lần nữa ở địa phương chiêu phó dong.

Trời cao hoàng đế xa, Cửu Giang quận người người rất nhanh cũng chỉ biết Trung vương, mà không biết phía trên còn có một hoàng đế.

_Chính văn hoàn_



Phiên ngoại

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện