“Phụng Thiên, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Biện Thanh Nghi muốn tiến lên an ủi hắn.
“Không có gì, ngươi đi ngủ đi.” Lục Phụng Thiên cũng không quay đầu lại.
“Phụng Thiên… Chúng ta là phu thê, vì sao phải phân phòng ngủ?” Biện Thanh Nghi nhịn không được hỏi.
Người đời chỉ nhìn thấy bề ngoài Lục Phụng Thiên đối với nàng quan tâm yêu thương, thế nhưng nào ai biết sau khi đóng cửa phòng lại, trượng phu đối với nàng thái độ lãnh đạm chứ? Tưởng liên quan đến người kia, thế nhưng vì sao bây giờ khi người kia đã được nàng giải quyết, trượng phu đối với nàng lại xa cách không chỉ một ngọn núi? “Để chúng ta có không gian riêng ở phòng ngủ không tốt sao? Thanh Nghi, mệt mỏi, ngươi cũng sớm một chút đi nghỉ ngơi đi.” Lục Phụng Thiên ra hiệu nàng có thể rời khỏi.
Biện Thanh Nghi cười cay đắng, “Ta chuyện gì cũng không biết, ta chẳng qua chỉ là tiểu thư khuê tú, Phụng Thiên, ngươi sau đó hối hận đúng không? Ngươi sau đó đối với người kia hối hận…?
“Câm miệng!” Lục Phụng Thiên vỗ mặt bàn, vọt đứng lên. “Lục Châu! Vào đây đỡ phu nhân trở về phòng nghỉ ngơi!” Nam nhân hướng ra ngoài cửa quát lớn.
“Phụng Thiên, ngươi chớ quên, ta là thê tử ngươi cưới hỏi đàng hoàng!” Biện Thanh Nghi rốt cục dùng dáng điệu đó nói với trượng phu mình.
Hít sâu một hơi, Lục Phụng Thiên lộ ra dáng tươi cười, sờ khuôn mặt thê tử, ôn nhu nói: “Ta không có quên. Chỉ là hôm nay tâm tình của ta không tốt, ngươi để ta một mình yên tĩnh được chứ? Ân? Nghe lời.”
“Phụng Thiên, ta không phải cố ý phát cáu với ngươi, ta chỉ là…”
“Bang bang bang! Thiên viện đi lấy nước ––– mau cứu hoả a –––” Gia đinh phụ trách tuần tra bên ngoài gõ cái mõ, khẩn thiết hô to.
“Người đâu mau tới cứu hỏa a! Thiên viện đi lấy nước!” Toàn bộ tướng quân phủ nhất thời hoảng loạn lên.
“Phanh!” Lục Phụng Thiên đem cửa phòng đẩy ra.
Tới gần sườn phía tây chỉ thấy tiểu viện lửa lớn bốc cháy, ánh lửa hừng hực rất nhanh thì đốt đến phía tây hắc ám (đen tối) về phía chân trời. Lửa kia cháy nhanh như vậy, ác liệt như vậy, tuyệt đối không giống như là ngẫu nhiên mà cháy.
“Mã Phu… Không! Mã Phu –––” Lục Phụng Thiên hầu như ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ.
Một tiếng kêu to, một đạo thân ảnh bay lên không, phi nhanh như gió như bị sét đánh, thoáng cái thì biến mất không thấy nữa.
“Phụng Thiên… Phụng Thiên! Ngươi trở về!”
Gia đinh trong phủ coi như được huấn luyện tốt, quản gia Lục Đại an bài hạ nhân, vội vàng nhưng đâu vào đấy tiến hành hành động cứu hoả.
“Có người chạy ra không!”
“Không có, a, gia, ngài cũng tới.” Quản gia vội vã hành lễ. “Lửa này không giống như là tự cháy, ngược lại như là… Khụ… Có người có ý định phóng hỏa.”
“Gia, dựa vào sự nhìn thấy của tiểu nhân, tiểu viện này cứu chưa xong, tiểu nhân phân phó mọi người, tận lực đem bốn phía của khoảng đất dội nước, đem đồ vật dễ bốc cháy chuyển đi, ngày hôm nay vô cùng may mắn không có gió, chỉ cần chờ tiểu viện cháy hết, không cần lo lắng lửa sẽ lan tràn ra. Người xem như vậy tốt không?”
Một cổ hương vị thịt nướng nồng nặc theo đám cháy truyền đến.
“Con ngựa kia có lẽ đã bị nướng chín…” Có người nhỏ giọng nói thầm.
“Đúng vậy, không biết thỏ nhị gia kia có phải cũng bị nướng chín rồi không. Hì hì!”
Quản gia len lén liếc mắt nhìn Lục Phụng Thiên, vừa nhìn một cái, nhất thời hắn sợ đến rùng mình.
Cách hai tháng sau ngày đã qua thật lâu đó. Tiểu viện kia bị đốt sạch, hôm nay cũng đã biến thành hoa viên. Lục Phụng Thiên ở góc nào đó tại tiểu viện tìm thật lâu, rốt cục hắn cũng tìm được thứ hắn muốn tìm.
Hai tháng này, tam hoàng tử ám sát Thái Tử không thành, bị giáng xuống làm dân thường, lưu đày ở cánh đồng hoang vu.
Ba tháng đầu, đại hoàng tử bức vua thoái vị không được, bị ban chết.
Tháng tư, hoàng đế băng hà, Thái Tử đăng cơ, quốc hiệu Sùng Nguyên. Lục Phụng Thiên thu hồi binh phù, được phong làm chánh nhất phẩm hộ quốc đại tướng quân. Dịch uy đại tướng quân cáo lão hồi hương, binh quyền bên ngoài phân nửa bị hoàng đế thu hồi, phân nửa được ban tặng cho Lục Phụng Thiên.
Lục Phụng Thiên danh tiếng lẫy lừng, trong chốc lát thậm chí sánh với Tể Tướng Biện Đằng Vân nguyên lão hai triều. Không cần phải nói, xu nịnh tâng bóc, người đố kị ghen ghét cũng tăng nhiều.
Lục Phụng Thiên rất thông minh, hắn mặc dù tuổi còn trẻ, lại biết giấu tài, tránh cho có quá nhiều mũi nhọn chĩa vào, thỉnh thoảng làm ra một vài chuyện ngốc không tổn thương phong nhã, bổn sự, cũng không làm sai chuyện gì, vua vừa mới đăng cơ, muốn làm tướng quân trong sạch để hoàng đế yên tâm.
Lục Phụng Thiên hiểu rõ, xưa nay hoàng đế thành công thường có hai loại, một loại là dùng chính cơ trí như biển, một mình nắm trong tay triều đình quyền lực to lớn; một loại là ở trong triều, cố ý bồi dưỡng ra hai thế lực, để cho bọn họ kiềm chế lẫn nhau.
Mà Thái Tử là người sau.
Thái Tử sau khi đăng cơ, tất nhiên thế lực thật lớn của Lý gia sẽ yếu đi, thế lực tể tướng không thay đổi, như vậy Thái Tử cần có một lực lượng có khả năng chống lại thế lực của Biện Đằng Vân, nhưng bề ngoài lại muốn duy trì tình thế cân bằng hiện nay, hắn là con rể của tể tướng, tự nhiên hội đủ điều kiện tốt nhất để được chọn, miễn là hắn phải đối với Thái Tử một lòng trung thành.
Hắn đầu tiên là để cho Thái Tử biết năng lực của hắn, tỷ như đối với Thái Tử một lòng trung thành, năng lực làm việc tốt, giữ kín mồm miệng. Sau đó lại thông qua một chút chuyện tình nhỏ nhặt không đáng kể, làm cho Thái Tử biết hắn là một người không có dã tâm, sẽ không có ý muốn khiêu chiến quyền lực của nhà vua để làm một người vĩ đại. Tự nhiên tiền đồ của hắn cũng sẽ tốt đẹp không có trở ngại!
Tuy rằng hiện tại Lục Phụng Thiên đã muốn cái gì thì có cái đó, còn kém có thể hô phong hoán vũ, thế nhưng cuộc sống của hắn, cũng không biểu hiện ra vẻ ngông nghênh.
Đầu tiên hắn mơ thấy ác mộng, hầu như mỗi đêm đều mơ thấy. Trong mộng, luôn luôn nhìn thấy người nọ, vết máu loang lổ ôm đầu ngựa, nghe được người nọ trong miệng hừ nhẹ, ngửi thấy được mùi thịt bị cháy khét của y.
Thứ nhì, chính là trên người hắn đột nhiên xuất hiện một bớt nhỏ lở loét.
Bớt nhỏ trên người, không biết lúc nào đã bắt đầu xuất hiện, vừa mới bắt đầu chỉ là một vết nhỏ, hắn cũng không để ý đến nơi đến chốn, chỉ xoa một chút thuốc cao.
Sau lại biến thành một mảng nhỏ, hơn nữa bắt đầu chảy nước màu vàng, thoạt nhìn rất buồn nôn, hắn đi tìm đại phu, đại phu nói không nặng lắm, chỉ là lở loét bình thường, cho hắn phương thuốc, lại cho hắn thuốc cao tự chế.
Thế nhưng, dược uống một tháng cũng không thấy tốt, không chỉ như thế, tới tháng năm, trên người bớt nhỏ đã lan ra toàn bộ lưng, chảy ra nước màu vàng hôi thối vô cùng, khiến cho Lục Phụng Thiên không thể làm gì khác hơn là tạm thời cáo bệnh không lên triều.
Tới giữa tháng năm, bớt lở loét trên lưng không chỉ chảy ra nước màu vàng, mà còn bắt đầu ngứa, ngứa ngày càng lợi hại, ngứa đến nỗi Lục Phụng Thiên nhịn không được đưa tay gãi, nhưng vừa gãi đã phá hư, làm cho bớt lở loét vỡ rơi xuống, da thịt trên lưng bắt đầu thối rữa, còn chậm rãi lan ra toàn thân.
Lục Phụng Thiên hoảng sợ. Hoàng đế biết chuyện, cũng đặc biệt ban thưởng ngự y, vì ái khanh tâm phúc trị liệu.
“Đây không phải lở loét, đây là nhọt độc, hơn nữa cực kỳ hiếm thấy. Nhọt độc này gọi là đầu sang, các ngươi nhìn hình dạng nhọt độc xem, có phải rất giống khuôn mặt của người không?” Ngự y Dương Đức Hiền chỉ nhọt độc trên người Lục Phụng Thiên, nói với Biện Thanh Nghi cùng Lưu thẩm đứng ở một bên.
Lưu thẩm gật đầu, Biện Thanh Nghi muốn dùng khăn hoa che miệng lại không thể, chỉ ló đầu nhìn một chút rồi rụt trở lại, bớt lở loét nhìn thực sự buồn nôn!
“Ngô đại phu vì sao ngay từ đầu lại nhìn không ra?” Lục Phụng Thiên nằm úp trên giường lãnh tĩnh hỏi.
Thở dài một tiếng, Dương ngự y giải thích nói: “Mặt sang này sở dĩ khó giải, vì ngay từ đầu, tình trạng thoạt nhìn tựa như lở loét bình thường, một ngày bỏ qua giai đoạn trị liệu, chờ đến khi phát triển trở thành hình dạng mặt người, sẽ không dễ dàng trị hết.
“Nếu như nó bắt đầu trở nên ngứa khó nhịn, cũng như độc tính mặt sang đã thâm nhập vào trong cơ thể. Lúc này, đã không thể dùng phương pháp bình thường có thể trị hết.”
“Dương ngự y, ngài nhất định phải chữa cho Phụng Thiên, mặc kệ tốn bao nhiêu ngân lượng!” Biện Thanh Nghi khẩn thiết nói.
Thật lâu nhìn thoáng qua trước mặt nữ tử, Dương ngự y do dự một hồi, “Này… Biện pháp thì có, nhưng rất tàn nhẫn. Ta thân là thầy thuốc thực sự…”
“Dương ngự y!” Biện Thanh Nghi cùng Lưu thẩm kêu lên.
Lục Phụng Thiên ngồi dậy, dùng quần áo che lấp thân thể xấu xí, ổn định nói:” Nếu như thực sự không có biện pháp, quên đi. Dương ngự y, ta muốn biết mặt sang sau này sẽ biến thành như thế nào?”
Dương ngự y nghe vậy có điểm kinh ngạc, nhìn Lục Phụng Thiên nửa ngày, lúc này mới nói rằng: “Qua thời kỳ ngứa, mặt sẽ trải rộng toàn thân, mỗi khi đến mùa hè sẽ chảy mũ không ngừng, hôi thối vô cùng. Nhưng tới giữa kỳ ngứa, sẽ cảm thấy ngứa nghìn vạn lần không chịu được, bắt đầu gãi phá vỡ mặt sang, da thịt sẽ một đường thối rữa.”
“Có dược vật trị ngứa hay không?”
“Có, thế nhưng không quá hiệu quả.”
“Mặt sang, ngoại trừ xấu xí, chảy mủ, hôi thối, thối rữa bên ngoài, có khả năng ảnh hưởng tới mạng sống không?”
“Ảnh hưởng tới mạng sống sẽ không. Nhưng bởi vì… mặt sang này vô cùng ác độc, rất nhiều người bởi vì không thể chịu đựng được mà tự mình trốn ở núi rừng, hoặc… Cũng có.” Dương ngự y trầm trọng nói rõ.
“Dương ngự y, ngài có thể nói ra một chút biện pháp có được hay không? Ngài có thể nào để Phụng Thiên vẫn tiếp tục như vậy? Hơn nữa hắn là thế nào lại mắc phải mặt sang?” Biện Thanh Nghi vừa vội vừa bất an. Nếu như Lục Phụng Thiên suốt đời như vậy, vậy cuộc sống của nàng cũng kết thúc rồi.
“Mặt sang, vốn là bệnh ngoài da của ngựa từ Tây Vực, sau lại cũng không biết thế nào, đại khái theo tù binh truyền vào Trung Nguyên, sau lại có người bị mắc bệnh. Cũng có người nói đây là do thầy pháp Miêu Cương dùng bùa chú, dùng để hạ độc trên người kẻ thù.
“Cụ thể rốt cuộc thế nào, ta cũng không biết. Có thể Lục tướng quân bị kẻ thù ngầm hạ độc, ví dụ như ở bên trong áo bôi mặt sang, cũng có thể trong lúc vô tình truyền qua. Cái này rất khó phân biệt.”
“Dương ngự y, hoàng thượng mời ngươi đến, không phải cho ngươi giải thích mặt sang là cái gì, mà là mong muốn ngươi có thể trị hết bệnh cho hộ quốc đại tướng quân!” Biện Thanh Nghi hơi giận nói.
“Thanh Nghi, Dương ngự y không nói, đương nhiên Dương ngự y có điều khó xử, ngươi không nên vì thế làm khó người khác. Dương ngự y, phiền ngươi cho ta thuốc bớt ngứa, đợi lát nữa ta để quản gia đưa ngươi hồi cung.” Lục Phụng Thiên đứng dậy.
Dương ngự y lắc đầu thở dài hai tiếng, đề bút viết xuống, thuận tiện dặn Lục Phụng Thiên, đi tìm nhiều nhang hương, bằng không đến giữa hè thì người khác không thể ra khỏi cửa.
Khi ra ngoài, Dương ngự y nhiều lần suy nghĩ, vẫn còn phương pháp trị hết bệnh nhân mặt sang.
“Trị hết bệnh nhân mặt sang chỉ có một biện pháp, chính là dùng người.”
“Dùng người?” Lục Phụng Thiên cau mày.
“Vâng, dùng người. Nhân mặt sang không thể trị hết bằng phương thuốc, chỉ có đem qua cho người khác. Hơn nữa chỉ có phương pháp duy nhất đó là truyền cho người trong khi mập hợp với người đó. Ta nghĩ, ngươi có lẽ sẽ không đem thân nhọt độc này qua cho thê tử thiên kiều bá mị, mà thê tử ngươi có nguyện ý hay không, cũng là một vấn đề, cho nên, ngoại trừ mua người khác, cũng không có phương pháp khác. Sở dĩ thế ta mới nói đây là một phương pháp thương thiên hại lý (không có tính người) thất đức.
“Lục tướng quân, Lục phu nhân, biện pháp chữa bệnh ta đã nói ra, còn như muốn làm thế nào, thì nhị vị tự xử lý. Hạ quan cáo từ.” Dương ngự y nói xong, ôm quyền rời đi.
Nhìn thấy thê tử của mình đuổi theo Dương ngự y, hình như hỏi cái gì, Lục Phụng Thiên đứng ở phòng ngủ, như đang suy nghĩ gì bỗng chốc cười nhạt.
“Dương ngự y.”
“Lục phu nhân.” Dương ngự y chắp tay.
Do dự nửa ngày, Biện Thanh Nghi mở miệng hỏi: “Dương ngự y, xin hỏi người bị bệnh mặt sang có lây bệnh cho người khác không? Bình thường ta cần phải chú ý cái gì?”
Dương ngự y hiểu rõ cười, “Bình thường chú ý sạch sẽ, không gặp gió là hay nhất. Về phần có thể lây bệnh hay không, miễn là không làm chuyện phòng the, không làm vỡ nhọt độc để dính lên người, liền không có trở ngại.”
“Nếu như trước đây…” Biện Thanh Nghi dù sao cũng là phụ nữ có chồng, có chút khó nói.
“So sánh tình hình Lục tướng quân hiện nay, nhân mặt sang phát triển thời kỳ cuối, nếu như phu nhân cũng bị lây bệnh, hẳn là sớm đã có dấu hiệu. Đến nay không thấy, Lục phu nhân không cần lo lắng.”
Dương ngự y trong lòng cảm thấy kỳ lạ, hai người trai tài gái sắc mà hai ba tháng không có chuyện phòng the, cũng là sự việc kỳ lạ đây. Chuyện riêng tư của người khác, hắn là ngoại nhân không thể nói, bất quá hôm nay nhờ thần phù hộ Lục phu nhân, có thể tránh được một kiếp, cũng coi như chuyện may mắn.
Hết thảy theo lời Dương ngự y nói, vào tháng sáu, Lục Phụng Thiên đã bốc mùi hôi cách xa ba thước, ngay cả nhang hương cũng không nên việc.
Biện Thanh Nghi mỗi lần gặp trượng phu, nhất định nôn một lần, tình hình này đành phải mời đại phu, kết quả Lục tướng quân phủ bất ngờ có tin mừng ––– Lục phu nhân có thai được ba tháng.