“Hừ, Mã Phu, chúng ta tái ngộ” Lục Hoài Tú nói, theo sau còn có ba gã cao to vạm vỡ.
“Lục nhị thiếu gia, ha hả, thật đúng là xảo, quản gia mới vừa nói ta phải xuất môn, rời khỏi còn chưa được hai điều phố liền gặp phải ngươi. Nhị thiếu gia, vì cớ gì muốn cản ta tại nơi này a?” Mã Phu cười yếu ớt.
“Ngươi nói gì, Mã Phu!” Vẻ mặt tuấn tú của Lục nhị thiếu gia tràn đầy oán hận.
Nếu không phải nhờ tên Mã Phu méo miệng này, đứa con của đồ đê tiện kia sao lại có ngày hôm nay! Nếu không phải tên Mã Phu chết tiệt này thay người nọ gánh tội, làm sao người nọ có cơ hội đi kinh thành tham gia thí võ! Hết thảy đều là do tên Mã Phu này âm thầm giở trò quỷ! Nếu không có y, Lục gia bọn họ hiện giờ sao lại rơi xuống thảm cảnh này! Phải chịu cảnh tượng cần lão bà kia đến viện trợ! Nhớ tới mẫu thân tức giận phải nằm tên giường nửa năm trời, rồi thậm chí chính phụ thân cũng phải hướng lão bà kia thỉnh an ăn nói khép nép, nhớ đến uy phong bây giờ của Lục Phụng Thiên, mà Lục Hoài Tú hắn phải chịu cảnh nghèo túng, tất cả uất hận chồng chất đều trên thân gã nam nhân kia! Thoáng đánh giá một chút ba người vạm vỡ kia, Mã Phu thoáng yên lòng. Lưu ba tên kia diễn trò, hơn nữa Lục Hoài Tú chỉ biết khoa chân múa tay, y còn không đến nỗi ứng phó không được.
“Lưu Thẩm hẳn là chiếu cố một nhà các ngươi? Ta xem nàng cùng Lục lão gia đích thực là bộ dạng tình xưa tái diễn, sao vậy, sống đến hơn hai mươi mấy năm bỗng nhiên có thêm một người mẹ cảm giác như thế nào?” Mã Phu cười nhạo nói.
“Ngươi!” Lục Hoài Tú nghe vậy thẹn quá hóa giận. “Các người! Lên cho ta! Đem thối Mã Phu này đánh chết cho ta!”
“Yêu, nhị thiếu gia sao đột nhiên phát hỏa. Ha ha!” Mã Phu lắc mình sai vị, một bên cười một bên chú ý thế công của ba kẻ kia.
“Lưu Thẩm có phải từng tháng đều đưa bạc cho các ngươi hay không? Dựa vào của bố thí mà sống cảm giác như thế nào? Tức giận mà Lưu Thẩm từng chịu đại khái cũng thu hồi hoàn toàn trên người các ngươi đi? Ha ha! Nương ngươi thế nào? Có hay không bị Lưu Thẩm làm tức chết? Ngươi hiện tại kêu Lưu Thẩm là gì? Có phải là đại nương không? Ha ha ha!”
“Đánh đánh đánh! Đánh chết tên tiểu tử đó cho ta” Lục Hoài Tú phút chốc tức điên, chính mình cũng vọt lên trước.
“Có phải Lưu Thẩm châm ngòi khích ngươi tới hay không? Nàng lần này đưa cho các người bao nhiêu ngân lượng? Hơn nữa còn có Biện cô nương kia cho, hẳn là không ít đi?” Mã Phu một bên đánh một bên nói, tuy nói công lực y khôi phục lại không nhiều lắm, nhưng đối phường lưu manh này, hai thành công lực đủ sức đối phó bọn chúng, thậm chí còn có dư.
Một khắc chung sau, ba đại hán bị y đánh thành một đống, Lục Hoài Tú cũng bị mệt như một con chó già thpr dốc không ngừng.
“Ha ha, Lưu Thẩm chẳng lẽ không nói cho các ngươi, Lục Phụng Thiên tướng quân một thân võ nghệ là do ta dạy dỗ? Chỉ bằng sức mấy kẻ các ngươi, hừ!”
Lục Hoài Tú chậm rì rì ngồi xổm trước mặt, Mã Phu cười vui vẻ nói: “Ngươi nhất định không biết nguyên nhân Lưu Thẩm vì cớ gì lại châm ngòi khiến ngươi tìm đến ta nhỉ? Không nên nhìn ta thế, ta sẽ không nói cho ngươi. Ngươi cho là Lưu Thẩm sẽ hảo tâm cho ngươi cơ hội hướng ta báo thù như vậy sao? Ngươi sai rồi, nàng chính là muốn ta cho ngươi một cái giáo huấn thôi! Ha hả!”
Lục Hoài Tú nhanh chóng trừng lớn hai tròn mắt nhìn ra, “Lão bà kia –––!”
Ngay tại lúc Mã Phu vui đùa châm chọc quan hệ Lục Hoài Tú cùng Lưu Thẩm, có người đưa cho phu nhân hộ quốc tướng quân một phong thư, hẹn nàng ở ngoài thành gặp mặt.
“Ngươi tìm ta có chuện gì? Ta giờ đã là phu nhân, thỉnh Lý tướng quân tự trọng!” Biện Thanh Nghi cao ngạo nâng lên cái đầu nho nhỏ.
Nhìn nữ tử trước mắt vẫn xinh đẹp như trước, càng tăng thêm vài phần bộ dáng thành thục phong vân, nam nhân cao lớn giảo hoạt nở nụ cười.
“Ngươi hẳn là nhìn thấy nội dung trong thư đi.”
“Vậy thì làm sao! Ta lại làm sao biết ngươi nói thật hay là giả!” Biện Thanh Nghi không hề dùng khiêm xưng.
“Ngươi chịu đến, đã nói lên ngươi có một nửa là tin” Nam tử có vẻ thảnh thơi, nói chắc chắn.
“Ta nhớ rõ ngươi hẳn là bằng hữu của người nọ.” Biện Thanh Nghi cười lạnh.
“Ha hả, bằng hữu thì như thế nào? Trên đời này có mấy người là thật tâm tương giao? Không tồi, y là bằng hữu của ta, đáng tiếc ta coi y là bằng hữu, y lại đối ta tàng tư. Trước đó, lại lợi dụng ta…” Nam tử nhỏ giọng lại. “Tốt lắm, chúng ta đàm bút giao dịch thì thế nào?”
“Giao dịch? Ý ngươi là ta và ngươi cùng giải quyết? Ta làm thế nào biết đây không phải mưu kế hãm hại ta?” Biện Thanh Nghi ý nghĩ tương đương rõ ràng.
“Ngươi có thể hỏi trượng phu của ngươi, nếu ngươi xác định rõ tin tức, lại đến tìm ta cũng không muộn.” Nam tử tràn đầy tự tin.
Biện Thanh Nghi chăm chú nhìn hắn nửa ngày, trong đầu nhanh chóng có ý niêm. Nếu theo lời hắn là sự thật, như vậy hành vi của trượng phu trong khoảng thời gian này cũng có thể giải thích được. Chính là, nếu đây là một ván cờ…
“Ngươi lo lắng chuyện gì? Ta nói ngươi có thể xác định tin tức sau đó lại đến tìm ta! Ta đi đây, ngươi chậm rãi ngồi đây đi.” Nam nhân nói xong quay đi, không chút do dự.
Biện Thanh Nghi ngây người. Chẳng lẽ…
Hai ngày sau, vẫn là trong cảnh tuyết rơi.
“Sao vậy, biết ta không lừa ngươi?” Nam tử đắc ý cười to.
“Ngươi sao lại biết binh phù ở trong tay Mã Phu? Ta không tin y nói cho ngươi loại chuyện này.” Biện Thanh Nghi khẽ nhíu mày, có chút khó hiểu.
“Đừng nóng vội, ngươi trước hết nói cho ta biết, ngươi làm sao chứng thực được lời ta nói là sự thật?”
Thoáng dừng trong chốc lát, Biện Thanh Nghi mới không tình nguyện mở miệng nói: “Có người bẩm báo thái tử, nói kinh thành thời gian này bất ổn, thái tử lệnh cho Lục Phụng Thiên điều động quân lính nhập kinh phòng thủ, tăng cường bảo vệ trong ngoài kinh thành ngừa có biến. Kết quả, Phụng Thiên dẫn theo người nọ đi.”
“Hả? Sao ta không nghe chuyện nhân thủ thành vệ tăng thêm?”
“Lục Phụng Thiên bẩm báo với thái tử không nên điều động phòng quân, tránh dân chúng trong kinh thành bất an, thái tử chuẩn chi.”
“Thì ra là thế, ha hả, ngươi điên rồi!” Nam tử gật gật đầu, vẻ mặt bội phục nói ra những lời không rõ hàm xúc ý tứ.
“Ngươi hiện tại có thể nói ra. Tại sao người nọ lại nói chuyện cơ mật này cho ngươi?” Biện Thanh Nghi làm như không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói đối phương.
“Y đương nhiên sẽ không nói cho ta biết cái chuyện cơ mật như thế!” Lại gần bàn, nam tử đối Biện Thanh Nghi nháy mắt mấy cái, “Trượng phu ngươi có phải có loại mê này hay không? Ngươi tiến phủ hộ quốc tướng quân ngày đó, người nọ chạy đến chỗ ta say đến rối tinh rối mù! Ngay cả ta cũng chưa nghĩ đến, cái loại nam nhân như y nhưng lại có thể mê hoặc ánh mắt của tiểu tử Phụng Thiên kia. Chỉ tiếc, tướng quân Lục Phụng Thiên cũng chỉ là lấy hắn đùa vui thôi.”
“Hả? Y nói như thế với ngươi?” Biện Thanh Nghi che dấu hưng phấn trong lòng.
“Ừ, đầu năm nay, y sáng sớm chạy đến phủ ta, bắt ta bồi y uống rượu, thấy y thương tâm đến cực điểm, hỏi ra mới biết được Lục Phụng Thiên vốn đáp ứng tối ba mươi lại bồi y, kết quả lại không có tới. Sau một hồi chịu y lộn xộn, ta rót rượu bồi y liền cái gì cũng nói hết ra”. Nam tử trong lòng như có chút thổn thức, như là vì người nọ không hề đáng giá, hoặc như là châm chọc nho nhỏ.
“Cho nên ngươi chỉ biết y trộm lấy binh phù để uy hiếp Phụng Thiên, cùng y từng dậy võ nghệ còn tặng Phụng Thiên một quyển bí tịch, phải không?”
Nam tử thoáng đỏ mặt, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường. Chà xát bàn tay vì mình biện giải nói: “Ta thường xem y như tri kỉ, y cũng không giấu diếm chuyện y đã từng dạy võ công cho Lục Phụng Thiên, sau đó ta đã biết tình hình thực tế, hướng y thỉnh cầu tỏ vẻ nguyện ý bái Mã Phu làm thầy cả đời nuôi dưỡng y, chỉ cầu y dạy ta công phu trong bí tịch, thế nhưng y còn khước từ ta nói y không thể! Con người của ta một không cầu quan hai không cầu tài, cũng chỉ là xem võ như mạng mà thôi. Y lại ngay cả điểm ấy cũng không thể giúp ta, còn tự xung cái gì bằng hữu!”
“Như thế nào? Ngươi giúp ta đem bí tịch giao ra cho ta, ta sẽ giả bộ chưa từng nghe qua việc binh phù hộ quốc đại tướng quân bị người khác sở đạo”. Trên mặt nam tử có biểu tình vội vàng.
Biện Thanh Nghi nghe vậy hít thật sâu, nhất thời không thể ủy quyết.
“Lục phu nhân, tuy nói thái tử hiện giờ căn cơ đã ổn, khá vậy cũng không phải có thể không dao động. Nếu ta cùng cha ta đứng về bên hoàng tử khác, hơn nữa người nọ nắm binh phù trong tay, ngươi cho rằng thái tử sẽ có vài phần thắng? Cho dù thái tử cuối cùng thủ thắng, Lục Phụng Thiên mất đi binh phù sẽ bị xử phạt loại nào? Biện gia của người cũng không tránh khỏi liên lụy!”
“Ngươi uy hiếp ta?” Biện Thanh Nghi mất hứng.
“Ha hả, Lục phu nhân, đây không phải uy hiếp, chính là giao dịch.”
“Hắn sẽ biết chuyện bí tịch biến mất, hơn nữa… Ngươi lại có thể nào cam kết không đem người nọ bán cho hoàng tử khác?”
“Ha ha,” Nam tử ngửa mặt lên trời cười to. “Điều này thì ngươi yên tâm, ta có được bí tịch sẽ lập tức thay thế phụ thân ra biên cương thủ thành. Ngươi là đang lo lắng Phụng Thiên phát hiện chuyện bí tịch bị ngươi sở đạo, a… Ngươi sẽ không ngay cả vu oan cũng đều không biết đi? Huống chi trước mặt ngươi còn có sẵn người để chọn.”
Biện Thanh Nghi nhìn hắn, trên mặt hiện lên mạt ý cười, “Ta vì người nọ đáng thương, y đại khái cũng không biết ngươi phản bội y.”
Nam tử xấu hổ sờ sờ cái mũi, sau đó lập tức buông ra, nói giọng bình thường: “Ta nghĩ y đã quen rồi, dù gì những người y từng coi trọng từ nội tâm cũng có thể lợi dụng y xong liền một cước đá văng y, cho dù y biết ta thân là bằng hữu này bán đứng y đại khái cũng không chịu nhiều thương tâm đâu. Ta nghĩ mệnh y đã định vậy rồi”.
“Đúng! Y chính là cái mệnh kia! Ngươi nói đúng!” Biện Thanh Nghi xoay xoay chiếc nhẫn ngọc lục bảo trên tay nhẹ giọng nói.
“Như vậy… giao dịch thành toàn?”
Biện Thanh Nghi ngẩng đầu, “Sau nửa tháng, ta sẽ sai nha hoàn Lục Châu đến hào miếu ngoại thành chờ ngươi. Ngày đó sau khi nhận được vật kia ngươi phải rời khỏi kinh thành!”
“Được! Chỉ cần đó không phải ưng phẩm.” Nam nhân hùng hổ đứng lên.
Ra đến lư ngoại, nam tử quay đầu phiêu diêu vạt áo, thì thào nói một câu: “Xin lỗi ngươi, Mã đại ca.”