“Ngồi.” Dùng cằm chỉa chỉa cái ghế trước mặt.
Lục Phụng Thiên theo lời ngồi xuống.
“Binh phù đâu?” Lục Phụng Thiên đi thẳng vào vấn đề mà hỏi thăm.
“Ở trong người ta.” Mã Phu không có phủ nhận.
Lục Phụng Thiên gật đầu, “Ngươi quỳ xuống cầu ta mang ngươi trở về, là đang diễn trò?”
“Cáp, diễn trò? Ngươi cho rằng ta lúc ấy là đang diễn trò?”
Lục Phụng Thiên không nói.
“Diễn trò không phải là ngươi sao? Trên đời nào có chuyện khéo như vậy, cho ngươi vừa lúc trôi tới thì ta đang thả câu bên bờ sông. Ngươi cho ta là người ngu ngốc sao? Ngươi thân là Tam Phẩm Hộ Quốc tướng quân, đi cùng với Thái Tử trên thuyền rồng, nếu như ngươi rớt xuống sông, trên thuyền có binh lính sao không cứu ngươi? Ngươi vết thương mặc dù rất sâu nhưng lại tránh được chỗ yếu hại, với công lực của ngươi không có cách tự cứu sao? Lại nói ngày Thái Tử bị đâm là một ngày sấm chớp mưa bão nước sông cuồn cuộn, nhưng ta mỗi ngày ngồi ở bờ sông, khí trời đều rất tốt!” Liếc mắt nhìn người nọ, rót một chén rượu, đưa đến bên môi.
“Ngươi cứu ta lên là biết ta tới tìm ngươi à?”
Mã Phu gật đầu.
Lục Phụng Thiên nở nụ cười, “Đích xác, ta rớt xuống sông là giả, bảo hộ Thái Tử bị đâm là thật. Nhận từ kinh thành một lá thư đang suy nghĩ làm sao tìm được ngươi, vừa lúc thuyền rồng của Thái Tử cách trấn nhỏ chỗ ngươi ở không xa, thuận theo dòng sông nhiều lắm mất ba canh giờ. Lấy cớ mê hoặc kinh thành để cùng thương lượng với Thái Tử, sau đó nhảy xuống sông ôm khúc gỗ đang trôi, vì để giống như thật, khi tới gần trấn nhỏ ngươi đang ở, ta còn cố ý ôm khúc gỗ đang trôi hung hăng đụng phải một chút ngay trán, tạo thành hôn mê giả. Không nghĩ tới lại cho ngươi xem chê cười rồi.”
“Chê cười? Cũng không biết là ai đang xem ai. Hắc, tiểu tử, người vợ kia có phải không thỏa mãn được ngươi hay không? Ngày đó… Ngươi chắc nhịn đã lâu!” Ánh mắt nghiêng nghiêng liếc nhìn, trêu chọc hắn nói.
Lục Phụng Thiên nghe vậy cười ha ha, “Nàng cũng không phải là ngươi, nàng là tiểu thư khuê các, là cô gái chưa xuất giá sao có thể tùy tiện cùng ta phu thê chi thật. Không giống ngươi, ta chỉ cần sờ ngươi hai cái là hạ thân của ngươi liền có thể bắt đầu ngạnh lên.”
“Cũng vậy, tiểu tử ngươi đúng là tự tát vào miệng mình nói không muốn ta, nhưng chỉ cần chơi đùa một chút liền đứng lên con mẹ nó so với ai khác đều hơn!”
“Úc, so với ai khác? Ngươi còn cùng ai ngủ? Lý Thành Hưng?”
“Ngươi quản được sao?”
Lục Phụng Thiên lặng yên một chút, nhấc chén rượu trên bàn, cũng tự mình rót một chén. Lập tức chuyển đến trọng tâm câu chuyện: “Binh phù ngươi muốn như thế nào mới bằng lòng đưa ta.”
“Ta muốn ngươi.” Nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Lục Phụng Thiên đột nhiên cười hắc hắc, “Mã Phu, trong mắt ngươi mang theo tia tuyệt vọng ngươi có biết hay không?”
“Ân, ta hiện tại đã biết.” Thành thục nam nhân cũng cười.
“Ta không có khả năng đem chính mình cho ngươi. Ngươi đổi lại một điều kiện khác đi.” Lục Phụng Thiên cười đến vui vẻ, hai người thoạt nhìn như huynh đệ lâu năm, thân thiết nói chuyện với nhau.
“Hảo! Cạnh ngươi ngoại trừ ta, không được có bất luận kẻ nào.” Mã Phu theo lời thay đổi một điều kiện.
” Ngươi có muốn đổi lại một lần thử xem hay không?” Lục Phụng Thiên thưởng thức chén rượu trong tay.
“Ta lưu lại, Biện Thanh Nghi cút.”
“… Có thể, nếu như ngươi có thể vì ta sinh hài tử.” Nam nhân tươi cười mang theo một chút nghịch ngợm, bàn tay hướng tới bụng dưới của Mã Phu, mập mờ vuốt ve.
“Nữ nhân có thể vì ngươi sinh hài tử có rất nhiều.” Không che không chống cự, tùy ý hắn vuốt ve.
“Nữ nhân có thể sinh ra ngoại tôn của tể tướng thì chỉ có một.” Tay từ từ hướng tới đáy quần, Lục Phụng Thiên ngẩng đầu, ôn nhu cười hỏi: “Ngươi rốt cuộc đem binh phù dấu ở nơi nào?”
“Ngươi nghĩ muốn nghiêm hình bức cung?” Đồng dạng quay lại với khuôn mặt ôn nhu tươi cười, bàn tay thô dày để lên bàn tay của nam nhân.
“Ngươi chạy đi hơn nửa năm, ta vừa lại học được không ít đồ vật. Muốn cùng ta chơi đùa hay không?” Buông trong tay chén rượu, duỗi cánh tay, đem người ôm vào lòng. Phụng Thiên cúi đầu, môi áp vào lỗ tai của Mã Phu cười nói.
“Ha hả, lão tử ta phải sợ sao!” Mã Phu thả lỏng thân thể, đem trọng lượng của mình đặt trên ngực của người nọ.
Trở tay ôm đầu của người nọ, y cắn vào lỗ tai nói: “Ta đêm nay cho tiểu tử ngươi một cơ hội, nếu ngươi có thể làm cho ta mở miệng. Nếu như ngươi có thể bức ra, ta ngày mai liền dập đầu rời đi. Nếu như không thể…”
“Nếu như không thể thì sao?”
“Để ta ở lại bên cạnh ngươi. Cho đến ngày ta chết hoặc ngươi chết.”
“Cho dù ta lấy Biện Thanh Nghi?”
“Cho dù ngươi lấy Biện Thanh Nghi!”
Mã Phu không biết chính mình còn có thể cố gắng nữa hay không, y lại đánh cuộc, đánh cuộc Lục Phụng Thiên trong lòng đối với y có ba phần tình ý, nếu như hắn có, y có thể sống qua đêm nay.
Dùng khăn lau mồ hôi lạnh trên trán của Mã Phu, một tay đè lên thắt lưng của y làm y không thể giãy dụa, buông khăn xuống dùng tay sờ từ đùi phải đến mắt cá chân của y.
“Mã Phu, ngươi đã từng dạy ta, nếu khi lực lượng của ta không đủ để cùng địch nhân chống lại, thì không ngại tìm trên người địch nhân các đốt ngón tay và kinh mạch để hạ thủ, mà mắt cá chân của con người là chỗ dễ dàng nhất làm cho người ta xem nhẹ bỏ qua, mà cố tình tĩnh mạch dưới mắt cá chân lại có thể không chế toàn bộ nửa người dưới. Ngươi nói chỉ cần ta tại điểm này sử dụng thủ pháp phân cân thác cốt, địch nhân bởi vì gân mạch co rút ở chân, mà không cách nào cử động được nữa vả lại còn đau khổ dị thường. Quả nhiên, ngươi xem, bắp đùi của ngươi đã bắt đầu co rút lại.”
Mã Phu đau đến nỗi nói không nên lời, nắm chặt dưới thân sàng đan liều mạng nhẫn nại.
“Thật đáng thương, ta còn là lần đầu tiên xem người rút gân lợi hại như thế.” Lục Phụng Thiên tấm tắc thở dài.
“Ách ngô…!” Sàng đan bị Mã Phu nắm nhăn thành một nhúm.
Quan sát Mã Phu một hồi, “Rất đau, rất khó chịu có đúng không? Ca ca tốt, nói cho ta biết, binh phù ngươi giấu ở chỗ nào?” Vuốt ve từ thắt lưng đến mông người nọ, Phụng Thiên ôn nhu hỏi.
“Hô… Hô…”
“Nói cho ta biết, Mã đại ca, ngươi không muốn hại ta đúng không? Khi còn bé ngươi vẫn đối với ta rất tốt, ngươi nhẫn tâm xem ta chết sao? Nói cho ta biết, binh phù ở nơi nào?”
Thời gian nửa cây nhang trôi qua, ngoại trừ cố nén tiếng thở dốc đau khổ, Mã Phu vẫn im lìm không nói.
Lục Phụng Thiên nắm chặt song quyền, cứ nhìn chăm chú Mã Phu, trong lòng cũng nói không nên lời tư vị gì. Đối với si tình của y, đối với dây dưa của y, đối với chưa từng từ bỏ ý định của y, dần dần dâng lên một cảm giác nôn nóng khó hiểu. Vì cái gì phải có đôi mắt hết hy vọng như thế? Vì cái gì! Nhìn thấy mắt của Mã Phu đã bắt đầu trợn trắng, biết nếu không giải khai thủ pháp, chân Mã Phu nhất định bị phế, đưa tay phất một cái giải khai cấm chế.
Mã Phu thở dốc, chậm rãi thả lỏng thân thể, thần chí cũng từ từ khôi phục.
“Ngươi quả nhiên chịu được, được rồi, vậy chúng ta sẽ đổi lại một biện pháp khác để chơi đùa,” Hít sâu một hơi, cúi người xuống, nam nhân dán tại lỗ tai của Mã Phu nhẹ giọng nói: “Ta đã từng cùng một số ít đại nhân đi thanh lâu dự tiệc, thưởng thức một danh kỹ biểu diễn, nàng đem một vài thứ đặt ở bên trong âm đạo của mình để cho chúng ta nghĩ biện pháp lấy ra. Có người dùng chiếc đũa kẹp ra, có người dùng móc câu ra, có người dùng gậy chọc, còn có người trực tiếp lấy tay duỗi ra rồi đi vào. Ngươi xem, ta đem một bình ngọc nhỏ bỏ vào bên trong cơ thể của ngươi, sau lại dùng tay lấy nó ra, ngươi có chịu không?”
Mã Phu vẻ mặt bỗng chốc trở nên xanh mét.
Một bình ngọc nhỏ kích thước như trứng chim bồ câu được thoa mỡ đẩy đi vào, sợ còn không đủ sâu, nam nhân lại còn dùng đôi đũa bạc đâm vào.
Mã Phu cảm thấy thống khổ hoàn toàn bất đồng vừa rồi, trong vẻ mặt có ba phần e ngại.
Ngón tay ở cúc huyệt loạn động, nam nhân nhẹ giọng cười: “Nếu như cái này cũng không được, thì chúng ta có thể thử phương pháp khác như dùng sáp đèn cầy thoa vào bên trong, bên ngoài mái hiên có rất nhiều băng trụ hình cánh tay, chúng ta có thể cầm lấy để vui vẻ, nếu như ngươi sợ lạnh, ta có thể vì ngươi hâm bình rượu để đổ đi vào, phương pháp này vui chứ, trước tiên chúng ta nên thăm dò bên trong cúc huyệt để lấy vật ra.” Ngón tay lập tức đi vào.
“Lục…,”
“Cái gì? Ngươi muốn nói cái gì? Nói đi, ta đang nghe đây.” Nam nhân dừng lại ngón tay.
“Ta… Thích ngươi,… Không nên như vậy đối… Ta.”
Từ trong mũi hừ ra một tiếng cười, “Nếu thích ta vì cái gì phải trộm binh phù của ta? Ngươi như vậy là hại ta có biết không? Nếu như trong khoảng thời gian này không tìm được ngươi, lúc ta cần đến binh phù nhưng lại không tìm được, ngươi hẳn biết là ta phải nhận được kết quả gì? Ngươi làm vậy là trả thù ta không phải sao!”
” Đều không phải…, ta chỉ là muốn… ngươi đem ta đặt ở… Trong lòng, ta mong muốn… Có thể được đến với ngươi…, ta là thật tâm thích… Ngươi, Tiểu Tứ tử…” Khóe miệng Mã Phu lộ ra nụ cười khổ.
“Ngươi không muốn sống chịu tội thì nói cho ta biết binh phù ở nơi nào. Nói ra, chuyện cũ ta sẽ bỏ qua thả ngươi ly khai… Mã Phu, đừng cho ta hận ngươi !”
“Hận? Ha ha… Ha ha! Không chiếm được tình yêu của ngươi ái, được… Hận của ngươi cũng không sao, đến đây đi, oan gia của ta…, mệnh này của lão tử… Giao cho ngươi!” Cười cố ý tung ra một cái mị nhãn khó coi, nhắm mắt lại, chờ thừa nhận hết tất cả.
“Ngươi có dũng khí ! Ngươi nếu thật có thể nhẫn nhịn tiếp, ta sẽ lưu ngươi lại dưỡng trong phủ để làm kỹ nữ vui đùa!” Lục Phụng Thiên tức giận nảy sinh ác độc.
“Thao! Ngươi không phải đã sớm… đem ta bán rồi sao!” Nhẫn xuống đau đớn, lúc này cắn gối đầu chửi.
“Ngươi đây là tội gì? Ta đâu đáng giá để ngươi liều mạng như thế? Ngươi thật tâm thích ta đến vậy sao? Ngươi có biết cái gì gọi là vật cực tất phản hay không? Ngươi bức ta như vậy, chẳng những không thể làm cho ta cảm nhận được chân tình của ngươi, ngược lại làm cho ta ngày càng chán ghét ngươi có biết hay không? Nói cho ta biết binh phù ở nơi nào, ta đã không có bao nhiêu tính nhẫn nại nữa! Mã Phu! Ngươi nghe thấy được không !” Trên mặt nam nhân đã không còn thong dong như lúc trước, hiện lên chính là lo lắng cùng căm hận.
Mở mắt ra, quay đầu lại, bày ra một bộ dáng tươi cười, “Ha hả, những điều này… ta đều… Biết. Thế nhưng… Ta không cam lòng, ngươi đến đi, nhìn ngươi…Còn có thủ đoạn gì, muốn giết chết ta, ngươi… Theo ta cùng chết, muốn thì… Chúng ta cùng nhau sống! Ngươi đời này… liền… Đừng nghĩ vứt bỏ ta… Ha hả.”
“Ngươi!” Luôn luôn lạnh lùng trấn tĩnh Lục Phụng Thiên cũng không thể nào kiềm chế tức giận đến thân thể phát run, “Được! Chính ngươi không muốn sống ta sẽ thanh toàn cho ngươi !”
“Thiết! Cũng không biết là ai ngạnh đứng lên… Thẳng đâm lão tử bắp đùi, muốn thì thượng,… đừng nhiều lời vô ích!” Mã Phu vẻ mặt trắng lại, mạnh miệng cười.
Lục Phụng Thiên tức giận cười lạnh ra tiếng.