Ngựa hí lên phát ra tiếng phì phì đầy khói dừng lại, Mã Phu ngồi ở trên càng xe nhìn thẳng về phía trước. Người đối diện cũng nhìn y không chớp mắt.
Dấu vết xe ngựa lưu lại dần dần bị tuyết bao phủ, tuyết đọng trên bờ vai người nị cũng càng ngày càng nhiều, không biết qua bao lâu, Mã Phu chịu không nổi lạnh đã mở miệng trước.
“Vị gia này, ngài cản đường của ta.”
Người đối diện không có phản ứng.
“Ai, Lục Đại tướng quân của ta à, trời lạnh ngài không ở nhà, chạy đến đây làm cái gì?” Cố ý thở dài thật lớn, Mã Phu tháo mũ lông của áo choàng xuống, hỏi han vô lại.
“Gia, không lẽ là ngài xót một vạn lượng bạc kia? Khụ, ta thề, ngân lượng vừa rồi tuyệt đối không tính đắt cho ngươi! Cái đó chính là giá hữu nghị rồi đó! Hay là…” Sờ sờ cằm, nheo mắt ngắm a ngắm, “… Ngài vẫn còn hứng thú với tiểu nhân? Muốn gọi ta về tiếp tục hầu hạ ngài? Không thành vấn đề, khách hàng quen, nếu hiện tại ngài không nhịn được, làm ngay trong xe này cũng OK! Hai lượng bạc một lần, giá như mọi lần. Gia, ngài xem, ngài thích ta dùng tư thế nào?” Nhẹ phất mã tiên trong tay, khóe miệng Mã Phu vẽ lên một nụ cười tự giễu.
Ánh mắt hắc y nhân rơi xuống đất, thần sắc kia xem ra cũng có ba phần khổ sở.
Ý cười trên khóe mắt Mã Phu càng sâu, “Lục gia, làm gì phải lộ ra vẻ mặt này? Buổi sáng rời đi không hề nghĩ tới, trên đường đi tới lúc này mới hiểu được, ngày đó kỳ thật ngươi căn bản là biết ta ở hầu phòng nghe lén! Ta đã nghĩ, buổi sáng sao ngươi không hề kinh ngạc, như là sớm biết ta sẽ làm ra cái bộ dáng gì. Thế nào, nhìn thỏ nhị gia ta này trong mười lăm ngày nực cười, có phải rất khoái trá không? Lục tướng quân, ngài có biết ngài thực lãng phí người không?”
Hắc y nhân mím chặt đôi môi mỏng, không nói được một lời.
“Ngươi kỳ quái ta làm sao biết được có phải không? Ai u, ngươi đã quên, ta thế nào cũng đã sống với ngươi sáu năm nha! Võ công của ngươi là ta dạy, công lực của ngươi là ta truyền, mẹ kiếp, ngay cả đồng trinh của ngươi cũng là lão tử phá giúp, tâm địa gian giảo này của ngươi làm sao lừa được ta? Ta mấy tháng này là mắt bị mù, tai bị điếc, mới có thể không hề phản ứng! Hừ, ngày đó tuy ngươi có say, nhưng ánh mắt cũng thanh tỉnh. Lúc trở về, tiếng bước chân của ngươi không hề có chút hỗn loạn. Hơn nữa bằng công lực của ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết cách vách có người. Ta với ngươi sống nhiều năm như vậy, ngươi lại nghe không ra tiếng bước chân của ta sao?”
Mã Phu nuốt nước miếng, tươi cười trên mặt đã không còn giữ được nữa.
“Lục Phụng Thiên, ngươi cố ý nói ra căn bản là không nghĩ nói cho lưu thẩm nghe tình hình thực tế, đơn giản làm muốn cho ta chết tâm, tự động rời khỏi ngươi? Ta biết, ngươi không mở miệng được! Ngươi không thể thực sự tuyệt tình với ta, nếu không, ta đã sớm chết không phải một lần! Ngươi lần này đuổi tới trước là để làm cái gì? Ngươi hối hận? Sợ hãi? Sợ hãi ta trả thù ngươi? Sợ hãi ta đem công phu trong bí tịch thật sự truyền cho kẻ đối đầu ngươi?… Ngươi là tới giết ta nhỉ.”
Thật lâu sau, hắc y nhân mặc áo lông cừu màu đen bó sát người cùng áo choàng màu đen cuối cùng mở miệng: “Phải.”
Vội tiếp tục, “Nhưng có một chút ngươi đoán sai rồi, ngày đó tuy rằng ta biết ngoài hành lang cùng trong hầu phòng có người, nhưng ta nghĩ là trong hầu phòng chính là nha hoàn chuẩn bị trà, cho đến khi ta quay lại đi tìm nha hoàn kia chuẩn bị bịt miệng, lại phát hiện ngươi đi ra từ hầu phòng.”
“Rồi ngươi mới giả bộ không hề biết gì tiêu sái quay về hậu viện của ta chờ ta trở lại đúng không! Ai u! Lục gia, đêm đó ngài dùng loại tâm tình gì để ôm ta nhỉ! Ngươi sao có thể nói ra được những lời đó hả! Ngươi sao có thể ngủ say đến như vậy! Ha ha ha… Mẹ kiếp, ta thực là một đồ ngu! Khi đó ngươi nghe ta cầu ngươi nhưng thực ra đâu có nghe vào tai ngươi, nghe một đại nam nhân khóc trong lòng ngực ngươi, có phải cảm thấy rất buồn cười không?! Có phải không?!… Ha ha! Ta cũng hiểu được là buồn cười lắm, mẹ kiếp, ta cũng hiểu được là buồn cười muốn chết! Ha ha ha…” Người trên mã xa điên cuồng cười to, cười đến ngã trái ngã phải.
Duỗi thẳng mã tiên, Mã Phu chỉ thẳng vào Lục Phụng Thiên thê lương hỏi: “Tiểu Tứ tử, ta chỉ muốn ngươi một câu: lòng của ngươi có phải làm bằng thịt không? Ngươi sao có thể nhẫn tâm đối xử với ta như vậy? Ngươi đối với người Lục gia còn để lại cho bọn họ một con đường sống, vậy ta đâu? Ngươi coi ta là cái gì? Là một con lừa không dùng được nữa liền giết à? Lợi dụng xong rồi, một cước đá văng đi còn chưa đủ, còn muốn đuổi theo bổ ta một đao? Ngươi! Ngươi! Ta rốt cuộc làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi phải đối xử với ta như vậy ──!”
“Ngươi con mẹ nó lang tâm cẩu phế! Ngươi, ngươi… Con mẹ nó…! … Nhưng vì sao ngươi như vậy… Ta còn thích? Vì cái gì… Vì cái gì ta phải lãng phí bản thân như thế…, vì cái gì chứ… Ô…” Nam nhân ôm lấy ngực, thất thanh khóc rống lên.
Trong đôi mắt hẹp dài lại thâm thúy của Lục Phụng Thiên tuổi trẻ, anh tuấn, tuấn vĩ hiện lên quang mang cực kỳ phức tạp, nhưng cũng chỉ là chợt lóe qua mà thôi.
Lục Phụng Thiên tiến lên trước một bước, tuyết đọng trên vai đổ rào rào xuống.
“Mã đại ca, ân tình từ nhỏ của ngươi đối với ta, ta chưa bao giờ quên. Nếu ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau bỏ đi không quay lại kinh thành, quên đi quan hệ của chúng ta, quên đi ta, ta sẽ cho ngươi một vạn lượng bạc nữa, ngươi đi sống thật tốt. Từ nay về sau, ngươi ta không hề gặp lại.”
Ngước mặt lên, tùy tay lau đi nước mắt cùng tuyết trên mặt, Mã Phu vừa khóc vừa cười nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao? Nếu ta nói ta muốn dây dưa với ngươi cả đời, muốn cho ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ ta thì sao? Ngươi không phải sẽ… Ha hả…” Làm động tác tay chém đầu, Mã Phu cười không còn nhìn thấy mắt, nhưng thật ra lệ chảy từ khóe mắt làm thế nào cũng không lau được.
Lục Phụng Thiên tựa hồ có chút nóng nảy, biểu tình cũng không còn hờ hững nữa, như đang oán nam nhân rõ ràng lớn tuổi hơn hắn rất nhiều nhưng sao lại không thấy rõ sự thật như thế, hắn không muốn làm sự việc đến tuyệt tình, hắn cũng không phải thật sự vong ân phụ nghĩa, nhưng hắn có kế hoạch của hắn, hắn có mục tiêu của hắn, tiền đồ vô cùng tươi đẹp của hắn, ao ước mĩ quyến như hoa của hắn, đều là thứ mà người trước mặt này không thể làm cho hắn. Trong tương lai hắn vẫn kỳ vọng, theo đuổi từ nhỏ chưa bao giờ thả người này vào. Thời điểm nên tán thì tán, hắn cho y bạc là trả lại cho y ân tình, rành mạch không còn một mảnh. Nhưng vì sao người trước mắt này phải dây dưa không rõ như thế? Chẳng lẽ là vì kĩ thuật trên giường của mình quá tốt làm cho y không thể buông sao? Loại quan hệ giường chiếu này có ai thật lòng chứ? Ba năm này người lên giường với y nhiều không hết, nữ nhân nào ở trước mặt nam nhân này lại không hết hy vọng! “Ngươi dây dưa ta thì có tác dụng gì, ta sắp thú mỹ nữ đệ nhất kinh thành làm vợ, ngươi nghĩ rằng ta còn có thể gặp mặt ngươi? Mã Phu, ta cũng không thích nam nhân, ngươi còn nhớ rõ ta từng nói với ngươi thế nào không, ta nói cái đó đều là còn trẻ hết sức lông bông, ta cũng không muốn tiếp tục quá khứ. Ta thừa nhận, thân thể của ngươi làm cho ta vui thích, thậm chí làm cho ta trầm mê, nhưng chính bởi vì như thế, ta càng không thể lưu ngươi lại! Ta muốn chính là thê tử xinh đẹp, có thể cho ta nở mày nở mặt, có thể mang cho ta quyền thế, nữ nhân có thể sinh nhân dục nữ cho ta, mà không phải một người chăn ngựa giống như ngươi.”
Nhìn thẳng vào nam tử cách mình hơn năm bước, khuôn mặt mang nước mắt có vẻ giật mình, Lục Phụng Thiên tiếp tục mở đôi môi mỏng kia.
“Đúng, cảm tình của ngươi đối với ta nồng hậu chân tình, điều này quả thật làm cho ta lúc trước nhận được không ít an ủi. Nhưng hôm nay, cảm tình đồng dạng, vị hôn thê biện thanh nghi của ta cũng có thể cho ta, mà tư thái nữ tính mềm mại của nàng càng làm cho ta thích. Ngươi hỏi qua ta, hỏi ngươi cùng biện thanh nghi ta sẽ chọn người nào. Ta hiện tại có thể nói rõ ràng cho ngươi, ta sẽ không chút do dự lựa chọn biện thanh nghi! Chỉ cần ta không nhìn thấy ngươi, chuyện của ngươi, ta sẽ rất nhanh quên đi ngươi. Trong ba năm, những ngày ta nhớ tới ngươi cũng chỉ là một thời gian ngắn. Cảm tình không thể làm cơm ăn, nếu lựa chọn ngươi, ta sẽ mất đi hết thảy trước mắt. Ta nghèo qua, khổ qua, chịu tội qua, chính bởi vì như thế, ta lại càng không muốn mất đi hết thảy. Ta có thể giáo huấn người Lục gia, ta có thể làm cho người ta tôn kính, ta có thể làm cho người ta hâm mộ, cũng chỉ bởi vì ta có được hết thảy của hiện tại.”
“Nói đơn giản một chút, ta của lúc trước chỉ có ngươi thích, đến ngay cả lưu thẩm cũng ngày đêm kỳ vọng ta có thể thăng chức nhanh để mang đến cho nàng ngày lành. Ta của hiện tại có rất nhiều người thích, tôn kính, hâm mộ, sợ hãi, đố kỵ, ta quả thật có cảm tình với ngươi, nhưng phân tình này còn không đáng giá để ta đi đổi hết thảy hiện tại. Ngươi hiểu chưa? Mã Phu!”
“Hiểu được… Hiểu được, đương nhiên hiểu được…” Giống như từ trong một giấc mộng thật dài đột nhiên tỉnh táo lại, Mã Phu hung hăng lau đi nước mắt nước mũi, tươi tỉnh trở lại mà cười.
“Đến đây đi! Đừng nhiều lời nữa, trực tiếp cho lão tử một đao, lão tử đi xuống tìm lão diêm vương chết tiệt kia tính sổ! Hỏi hắn có phải đầu óc hồ đồ hay không, nhưng lại làm cho lão tử trở nên xấu xí còn nghèo khổ như thế! Đến đây đi đến đây đi, sớm động thủ, chờ ta đầu thai kiếp sau, biến thành một hồ ly có tiền có thế mê chết ngươi! Chơi đủ ngươi, sẽ một cước đá văng ngươi! Ta thao! Ngươi chờ đi! Mười tám năm sau lão tử sẽ trở lại đùa chết ngươi!”
“Ta không nghĩ giết ngươi, chỉ cần ngươi đáp ứng ta…”
“Nếu ngươi không động thủ liền cút ngay cho ta! Ngươi chưa từng nghe qua chó tốt không đỡ lộ sao!” Mã Phu khàn giọng mắng.
“Ngươi sẽ không đi gặp lí thành hưng đúng hay không.”
“Vì cái gì không đi? Tiểu tử hắn lại không phải không có lương tâm giống như tiểu tử ngươi! Xùy! Lục tiểu gia, ngươi không cần ta, không cho phép ta nhớ ngươi, đến ngay cả việc ta kết bạn ngươi cũng muốn ngăn cản? Ngươi là gì của ta chứ!” Cười nhạo, bốc tuyết đọng trên càng xe tùy tiện lau lau lên mặt, ra sức xoa bóp vài cài, khuôn mặt bị chà xát đỏ ửng lên.
“Ta không thể cho ngươi đi gặp hắn, ta đã làm đến bước này, không thể cũng không cho phép lưu lại cái gì uy hiếp.”
Lục Phụng Thiên lại tới gần từng bước, Mã Phu cười nhạo ưỡn ngực…