Thấy nha hoàn đưa Lục Phụng Thiên đi, Mã Phu ôm lấy tay áo đi đến tiểu viện tử của mình, dọc đường trừ bỏ mấy nha hoàn hầu hạ đặc biệt sẽ không thấy người nào. Bởi vì là đêm ba mươi, gia đinh tuần tra trong phủ cũng giảm xuống còn hai đi cũng không xa, Mã Phu dừng bước, hí mắt nhìn lại.



Đó là… Lục Châu? Tiểu nha đầu này không phải không phải nha hoàn Phụng Thiên đặc biệt đưa cho ta sao, nàng đi về phía sân của Lưu Thẩm làm gì? Hơn nữa lại lén lút như vậy…

Nghĩ đến chuyện của mình cùng Phụng Thiên, cũng không biết vì sao cả Lưu Thẩm lẫn biện Thanh Nghi đều biết. Nghĩ nghĩ, Mã Phu chăm chú nhìn bóng dáng của lục chây rồi nở nụ cười. Y thật muốn nhìn Lục Châu này rốt cuộc ăn cơm của ai, Lưu Thẩm hay là Biện đại tiểu thư? Ca, canh hai ca một, canh năm ca nhất. Trừ bên ngoài này, trong phủ sẽ không an bài người gác đêm.

Lục Phụng Thiên vừa tiến vào phòng Lưu Thẩm, liền thấy Lưu Thẩm đanh mặt ngồi trên ghế. Nhìn thấy thân ảnh của hắn lập tức đứng dậy đón.

“Tiểu thiếu gia…” Lưu Thẩm muốn nói lại thôi.

“Lưu Thẩm, ngươi tìm ta?” Lục Phụng Thiên tiếp nhận chén trà nha hoàn đưa lên, ngồi xuống ghế thái sư.

“Lão thân có một số việc cũng muốn hỏi tiểu thiếu gia… Khụ khụ! Các ngươi, không có việc gì liền lui ra, không cho gọi không được tiến vào.” Lưu Thẩm đuổi người hầu ra khỏi phòng.

Lục Phụng Thiên dùng nắp trà phất đi trà nganhj nổi trên mặt, cảm thấy đã hiểu bảy tám phần chuyện Lưu Thẩm muốn nói.

Quả nhiên,

“Tiểu thiếu gia, Mã Phu kia…, rốt cuộc ngài có tính toàn gì với y?”

“Tính toán gì? Trong quá khứ y có ân tình với ta, ta lưu y dưỡng lão cũng coi như báo đáp.” Lục Phụng Thiên không nhìn Lưu Thẩm, cầm chén trà lên thưởng thức hương trà.

“Tiểu thiếu gia! Ngươi chỉ lưu y dưỡng lão thôi sao?”

“Có ý tứ gì?” Sắc mặt Lục Phụng Thiên biến lạnh.

Lưu Thẩm thoáng đề cao thanh âm, nhẫn lại nhịn, vẫn nói: “Ta nghe nói… Hình như người vẫn hay đến chỗ Mã Phu, hơn nữa còn ở cả một buổi tối!”

Lục Phụng Thiên nhướn mi, “Lưu Thẩm, ngươi biết ta không thích người khác lén lút điều tra chuyện của ta.” Nói xong, hơi trầm mặt phân phó: “Sau này, nếu ngươi phát hiện có hạ nhân nói loạn nói láo trước mặt ngươi, thì để cho quản gia sa thải người nọ. Phủ hộ quốc tướng quân ta không cần người hầu đi tìm hiểu chuyện riêng của chủ nhân.”

Lưu Thẩm co rúm lại một chút, lập tức to gan còn nói một câu: “Tiểu thiếu gia, ngài biết lão thân thật tâm thật lòng vì người. Lão thân cũng không muốn chọc giận ngươi, chính là ngươi cùng Mã Phu kia…”

“Lưu Thẩm,” Sắc mặt Lục Phụng Thiên ôn hòa xuống một ít, “Tâm ý của ngươi ta rõ ràng. Chính là, chuyện của ta cùng Mã Phu, ngươi không cần quản nhiều. Ta đều có tính toán của ta.”

Mã Phu phát hiện lá gan của Lục Châu này thật sự rất lớn, ỷ vào việc đêm nay không có ai phòng đêm, liền lớn mật đứng ở hành lang nghe lén. Nhìn hành động của nàng nhẹ nhàng dị thường, chắc là biết võ. Nếu không, lấy nhĩ lực của Lục Phụng Thiên khẳng định có thể nghe ra tiếng bước chân của nàng.

Mã Phu thấy nha đầu kia nghe rất chăm chú, liền quay đầu nhìn bốn phía xem có nơi nào có thể ẩn thân được không, thấy trên hành lang có một cánh cửa khép hờ, lại vừa lúc ở phía sau Lục Châu, sờ sờ mặt, dùng tới một thành công lực cuối cùng kia, lấy tốc độ nhanh nhất tiến vào bên trong cánh cửa kia.

Đây là một gian trà, cửa phòng đại khái là do vừa rồi hạ nhân pha trà quên đóng, cũng có thể là cảm thấy không nhất thiết phải đóng, nhưng thật ra lại thuận tiện cho y. Đang chuẩn bị nhìn lén hành động của nha đầu kia qua cửa sổ, lại nghe thấy tiếng đối thoại rõ ràng truyền đến từ vách tường bên kia.

“Ngài có tính toán gì? Chẳng lẽ đến cả lão thân cũng không nói được sao?”

“Lưu Thẩm, vì cái gì ngươi luôn nhằm vào Mã Phu?”

“Không phải ta nhằm vào Mã Phu, mà là ta nhằm vào mỗi một người có thể gây bất lợi cho ngài! Cái khác lão thân không hiểu, nhưng việc này ai cũng biết lưu lại Mã Phu kia chỉ có hại chứ không có lợi cho ngài! Tiểu thiếu gia, ngài là do ta nuôi lớn, đáy lòng ngài dù ta không hiểu hết, nhưng có thể hiểu một chút. Ở trong lòng ngài, Mã Phu kia không quan trọng đến mức có thể để cho ngài buông tha tiền đồ không phải sao? Ngài giữ y bên người, chẳng phải chỉ là do một chút tình cảm lúc trẻ còn lưu lại trong lòng thôi.”

Phải không? Mã Phu rời khỏi cửa sổ không tự chủ được áp sát vào vách tường.

Đáng tiếc, Lục Phụng Thiên không trả lời gì.

Một lát, chỉ nghe Lưu Thẩm nói tiếp:

“Tiểu thiếu gia, ngài không nên cảm thấy lão thân lắm miệng, lúc ấy ngài còn trẻ, chung quanh cũng không có ai có thể cho ngài lựa chọn, ngài cũng Mã Phu kia ở cùng một chỗ, ta cũng không để ý. Nhưng vì sao đến bây giờ ngài còn ở cùng y? Lão thân thật sự không nhìn thấy chỗ tốt nào ở Mã Phu kia. Vì sao ngài vẫn luyến tiếc không bỏ y? Ngài cũng biết lão thân đi tìm y muốn y rời khỏi ngài, thế nhưng y nói nếu lão thân cho y một vạn lượng bạc y liền rời đi! Loại người thi ân vọng báo này, ngài giữ y làm cái gì?” Lưu Thẩm có vẻ thực kích động.

“Một vạn hai? Y muốn thật ra cũng không nhiều lắm.” Nghe thanh âm, hình như Lục Phụng Thiên đang cười.

Tính ra tiểu tử ngươi còn có lương tâm! Ha hả.

“Cho dù y ra cái giá rẻ này, nhưng ta ngủ với y thời gian dài như vậy, cũng không quá nhiều.”

Vẻ tươi cười cứng đờ trên mặt.

“Tiểu thiếu gia…” Tựa hồ Lưu Thẩm vừa thở dài, “Ngài sẽ không nói ngài giữ y lại, là bởi vì mê luyến thân thể của y chứ? Cái này, cái này quả thực rất nực cười!”

“Ha hả, ta cũng hiểu đó là một chuyện nực cười. Vài năm này, ta rõ ràng biết ta không thích nam nhân, ở trong quân doanh hai năm, một nam tử có thanh tú xinh đẹp đến thế nào ta cũng không chạm qua. Chính là…” Thanh âm Lục Phụng Thiên thấp xuống, “Ta cũng không hiểu được, rốt cuộc thân thể kia có gì tốt, bộ dáng lại nhục nhã…”

Lại là yên lặng, sau một lúc lâu, Lục Phụng Thiên ho nhẹ một tiếng, phá vỡ yên lặng:

“Lưu Thẩm, ta biết ngươi lo lắng cái gì. Ngươi yên tâm, ta biết đối với ta cái gì là quan trọng nhất. Mã Phu kia, ta chỉ có hứng thú giường chiếu với y thôi. Hơn nữa, ta cũng cảm thấy chán ghét, một thời gian nữa ta sẽ cho người đưa y đi.”

… Tiểu tử, cho dù ngươi muốn làm cho Lưu Thẩm an tẩm, cũng đừng nói thái quá như vậy. Ha ha, ngàn vạn lần đừng nói cho ta đây là những lời thật lòng của ngươi a! Cẩn thận lão tử đánh ngươi, ha ha ha…!

“Tiểu thiếu gia, nếu ngài thực nghĩ như thế, đó là tốt nhất. Chỉ sợ ngài chỉ nói có lệ với lão thân, sau này lại chiếm giữ Mã Phu kia như cũ. Chuyện này, lão thân biết cũng không sao, chỉ sợ Biện tiểu thư tra ra được cái gì, đến lúc đó tiểu thiếu gia thì không sao, nhưng Mã Phu này, chỉ sợ sẽ gặp chuyện!” Trong lời nói của Lưu Thẩm như để lộ ra chút gì đó,

“Nga? Xem ra Lưu Thẩm ngươi cùng Thanh Nghi quan hệ rất tốt. Không phải ngươi dối ta làm không ít chuyện chứ?” Trong thanh âm của Lục Phụng Thiên mang theo một tia băng hàn.

“Tiểu thiếu gia, ngài nói đùa, lão thân có thể lừa ngài việc gì chứ.”

“Hừ, Lưu Thẩm, đừng tưởng rằng ta không hỏi, ngươi liền cho rằng ta không hề biết gì! Mặc dù ta mặc kệ ngươi cùng Thanh Nghi liên hệ với nhau thế nào, nhưng ngươi nên nhớ kĩ, không cần làm chuyện khiến ta không vui.”

“Tiểu thiếu gia, ngài uống rượu…”

“Cảm giác hơi say, nhưng cũng không tới nỗi quá say. Đã nói đến thế này, chúng ta không ngại nói thẳng. Ngươi nói ngươi không lừa ta làm cái gì, như vậy ta hỏi ngươi, lần trước lúc ta đón ngươi về, ngươi nói với ta cái gì?”

“Ta…”

“Ngươi nói lúc ta đi Mã Phu cũng đi, để ngươi một mình ở trong phủ chịu tội. Kết quả đâu, buổi chiều cùng ngày lúc Đỗ tri phủ tiến đến bái phỏng có nói cho ta một chuyện. Ngươi có biết hắn nói cho ta chuyện gì không?”

“Tiểu thiếu gia… Ta thật là vì người…, mới nói như vậy.” Thanh âm của Lưu Thẩm run rẩy.

“Tốt với ta sao…, đúng, ta hiểu được ngươi là vì nghĩ cho tiền đồ gấm vóc của ta. Tựa như người nọ cũng tốt với ta, vì không cho ta gặp khó khăn mà thay ta gánh tội ngồi tù ba năm!”

“Tiểu thiếu gia, nếu ngài đã biết, vì sao…”

“Vì sao mặc kệ y ở trong lao chịu khổ nửa năm sao?… Bởi vì khi đó ta đang cùng biện Thanh Nghi bàn việc kết hôn, không muốn để người nọ xen vào. Ha, đó đại khái là lần đầu tiên trong lòng ta cảm thấy thực xin lỗi một người đi…”

Đao đâu? Đao ở chỗ nào? Ai cho ta một cây đao…

“Ngươi trở về xong, để cho Khâu Vệ đi truyền tin cùng đưa ngân lượng cho người nọ ta cũng biết rõ ràng. Ta không hỏi đến, chính là vì ngươi làm vậy cũng phù hợp với tâm tư của ta lúc đó, cho nên mở một con mắt đóng một con mắt… Chính là không nghĩ tới người nọ lại vào kinh tìm ta.”

… Thế nhưng hắn đều biết! Hai cái đùi dường như không có khí lực, mềm đi, Mã Phu ôm đầu ngồi chồm hỗm xuống. Hiện tại y biết cảm giác trời sập xuống là như thế nào. Chung quanh tối đen lạnh giá, thanh âm trở nên xa xôi, cổ như bị ai bóp chặt, rõ ràng là thở hổn hển, vì sao ngực cũng đau? Rất muốn hỏi hắn một câu, không phải ngươi cũng không muốn gặp ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện