Y tên gọi là Mã Phu, lấy nghề chăn ngựa để sinh sống qua ngày.



Mã Phu là đứa ở mới của Lục phủ, chuyên phụ trách trông nom và chăm sóc tuấn mã. Tuy chỉ mới mười sáu mười bảy nhưng y đã có hơn sáu bảy năm kinh nghiệm nghề nghiệp, rất thành thạo và được việc.

Gia cảnh của Mã Phu vốn cùng cực nghèo khổ, cơm cũng chẳng có mà ăn, con cái lại nheo nhóc. Không còn cách nào khác, cha y liền đem con mình đưa đến đoàn ngựa thồ, trước là tìm cho y một con đường sống khác, hai là giúp gia đình giảm đi một miệng ăn.

Từ sau lần đó, y cũng chưa trở về cố hương một lần nào, cũng không cảm thấy thống hận cha nương ở quê nhà. Chủ quan mà nói, Mã Phu cảm thấy cha mình vẫn còn một chút tình người, nếu là người khác, ắt hẳn đã đem bán con mình để đổi lấy đồ ăn. Tốt hay xấu gì cha y cũng không làm như vậy. Đó là một điều may mắn và đáng nhớ về đấy chứ.

Mỗi lần y nói như vậy thì sư phó lại làm mặt khinh bỉ, khuyên răng y nên biết tỏ sự đời. “Trong khi ngươi chỉ là một đứa nhỏ không hiểu chuyện, hắn đã mang ngươi đi bán. Hắn tốt ở điểm nào? Ta phi!”

Sư phó tuy rằng nói chuyện khó nghe lại lắm lời cay độc nhưng hắn là người thực sự, thực sự rất tốt bụng. Không những đem công phu huấn mã truyền hết cho y mà còn dạy y một chút võ nghệ phòng thân. Nguyên lai y làm việc trong đoàn ngựa thồ, tất nhiên sẽ không tránh khỏi vài ba cuộc chạm trán bọn cường đạo ác nhân thất đức. Nếu một ít võ công cũng không biết e rằng sẽ sớm phải bỏ mạng giữa đường.

Nhưng lẽ đời thường đắng cay, người tốt lại không sống lâu, sư phó y cuối năm trước đã đến điện Diêm Vương. Đoàn ngựa thồ rốt cuộc cũng không có gì khiến y phải lưu luyến, y bèn ra đi. Đương lúc không biết tìm chỗ nào tá túc thì đột nhiên nghe tin Lục phủ tuyển người chăn ngựa, y liền theo đó mà ghi tên ấn kí.

Y được cái trẻ tuổi, tuy rằng không cao ráo, thân thể lại gầy gò ốm yếu, song sống lưng lại thẳng tắp, tròng mắt đen bóng thể hiện sự phấn chấn cùng huyết tâm. Vì vậy Lục phủ thuê y làm việc trong vòng ba năm.

Đến Lục phủ chưa được một tháng, Mã Phu đã nắm rõ hết các mối quan hệ dù tốt hay xấu của tất cả những người ở đây. Không phải y thích xen vào chuyện riêng tư của người khác nhưng là nha hoàn hay hạ nhân cũng đều là con người, mà con người thì làm sao có thể giữ được bí mật trong một thời gian dài chứ? Không thể nói ra ngoài nhưng trong nội bộ Lục phủ có nói cũng chẳng sao. Hơn nữa Mã Phu bề ngoài chân chất, nụ cười mộc mạc khiến người khác có cảm tình tốt, vì vậy mà khi y vừa mới chân ướt chân ráo đến được mấy ngày thì người này người kia đã ùn ùn kéo tới, khoác vai tán gẫu thật lâu mới chịu buông tha y.

Theo hiểu biết của Mã Phu, Lục phủ cách kinh thành không xa, hơn nữa lại gần với thị trấn. Sản nghiệp qua nhiều thế hệ chỉ có tăng chứ không có giảm. Dựa vào tài lực, chủ nhân của Lục phủ nhất định có cuộc sống xa hoa, sung sướng chẳng kém gì các bậc vương hầu quý tộc. Khi có tiền, con người ta tất sẽ nghĩ đến địa vị. Sĩ nông công thương, thương nhân tuy rằng giàu có nhưng lại chiếm vị trí thấp nhất, xét ra cũng chỉ là hạng bá tánh bình thường. Và để chen vào cuộc sống thượng lưu, tổ tiên Lục gia căn dặn con cháu đời sau nhất định phải đỗ đạt công danh, cho dù chỉ là tú tài cũng được. Không phụ sự mong đợi của người đi trước, con cháu Lục gia có người vượt qua thi hương, trở thành tú tài, giúp dòng họ thoát khỏi địa vị thấp kém trong giới thượng lưu.

Người đứng đầu Lục gia hiện nay đáng ra phải được người người ca tụng công đức thì lại mắc phải chứng bệnh ngặt nghèo của nam nhân. Nguyên lai là cùng một người quả phụ tư thông qua lại, song lại không hề cẩn thận mà dẫn đến hậu quả, khiến nàng ta mang bầu.

Lục lão thái gia tức giận đến cực điểm, không quá hai ngày đã chính thức qua đời. Phu nhân của Lục đương gia ôm ba đứa con thơ mà đau xót, giận người trượng phu sao quá đỗi bạc tình.

Người quả phụ hoảng sợ khi phát hiện bụng mình càng ngày càng phình to, trong khi Lục lão gia lại tránh mặt, Lục phu nhân suốt ngày đến cửa mắng chửi, quá quắt hơn là dội nước bẩn vào người nàng. Người trong phủ, ai cũng xem thường, khinh khi, xem nàng như một vật thể nhơ nhuốc. Người quả phụ rốt cuộc không chịu nổi sự tra tấn này liền đem mình cùng cái bụng đâm vào tường. Kết quả, người thì không chết còn đứa nhỏ thì một mực muốn chui ra. Đứa trẻ sinh non, vẫn chưa đủ chín tháng mười ngày, vì vậy, nàng sau khi hạ sinh đã nhắm mắt lìa đời.

Tiểu hài tử vừa được hạ sinh, nói thế nào cũng là thân sinh cốt nhục của Lục lão gia, hay cũng có thể là do hắn sợ oan hồn của người quả phụ quay về tìm hắn tính sổ nên không dám giết chết đứa nhỏ mà tùy tiện tìm đại một bà vú, sau đó quẳng vào tiểu viện cho hắn tự sinh tự diệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện