Editor: thaovy07052004

Đăng: kimnguuhamanphacua

Ra khỏi cửa hàng làm y phục, Thủy Lam liền lôi kéo cánh tay Hoàng Yêu: "Tiểu thư, là Lục soái cùng Bạch Phi Tuyết."

Hoàng Yêu nhìn theo tầm mắt Thủy Lam, đối diện bọn họ ở trên đường, một chiếc xe tải quân dụng da dừng lại, một nam một nữ lần lượt từ trong xe bước xuống.

Nam nhân ăn mặc một thân quân trang màu đen, thân thể cao lớn khỏe mạnh, mặt thanh tuấn lạnh lẽo như điêu khắc, cả người đều là khí chất như là đao được mài sắc bén làm người ta không dám nhìn thẳng.

Bất quá đối với ma nữ Hoàng Yêu mà nói, dù khí thế đáng sợ mấy nàng cũng không quan tâm.

Mà bên cạnh nam nhân là nữ nhân một thân xiêm y màu đỏ với gương mặt xinh đẹp như hoa, dáng người lả lướt hấp dẫn, đặc biệt có mùi vị của nữ nhân, hai người bước vào cửa hàng âu phục đối diện.

Nhìn bộ dáng có vẻ như là Lục Thanh Việt tới bồi Bạch Phi Tuyết mua quần áo.

"Tiểu thư, chúng ta trở về thôi!" Thủy Lam thấy Hoàng Yêu trên mặt không có biểu tình gì, cho rằng Hoàng Yêu trong lòng khó chịu liền khuyên nhủ.

Bất quá, không chờ Hoàng Yêu mở miệng, Bạch Phi Tuyết ngoái đầu lại liền nhìn thấy bọn họ.

Nhìn khóe môi Bạch Phi Tuyết gợi lên, phảng phất mang theo vẻ mặt thắng lợi, Hoàng Yêu sao có thể bỏ đi liền như vậy! Làm như vậy chẳng phải người ta sẽ nghĩ Hoàng Yêu nàng sợ hãy đôi nam nữ này.

"Thanh Việt!" Bạch Phi Tuyết kêu một tiếng Lục Thanh Việt, ngữ khí thân mật: "Ngươi xem, đó có phải Mục tiểu thư hay không."

Lục Thanh Việt nhìn theo tầm mắt của Bạch Phi Tuyết.

Phía trên là đường phố phồn hoa, ngựa xe như nước, cửa hàng san sát nhau, tàu điện rộn ràng nhốn nháo, âm thanh rao hàng, lại có tiếng ấn loa ô tô đan chéo làm cho đường phố càng thêm vẻ phi thường náo nhiệt.

Đối diện cửa tiệm sườn xám, thiếu nữ một thân champagne sắc* sườn xám xâm nhập vào trong tầm mắt của hắn, sườn xám mặc ở trên người nàng thêm một phân cũng không nhiều, thiếu đi một phân cũng không ít, thuần tịnh thanh triệt khí chất lại mang theo ba phần kiều mị.

(* champagne sắc: Trong không gian màu RGB, giá trị màu #eed9b6 là bao gồm 238(93.33%), 217(85.1%) và 182(71.37%). Giá trị của nó trong hệ thập phân là 15653302. Trong không gian màu CMYK, nó bao gồm 0%, 8.82%, 23.53% và 6.67%. Trong không gian màu HSL, giá trị HUE là 37.5 độ, độ bão hòa là 62.22% và độ sáng 82.35%.

Màu #eed9b6 chứa chủ yếu là màu Vàng, là một màu nóng và màu websafe. 

Giống màu trong hình.)

Đôi mắt thiếu nữ to ngập nước ẩm ướt phảng phất có thể nói giống một hồ nước mênh mông, giờ phút này cũng đang nhìn hắn, môi phấn phấn nộn nộn khẽ cong lên, tựa hồ thực kinh ngạc khi nhìn thấy hắn, cả người mềm mại đứng ở kia, giống như nụ hoa chuẩn bị nở hoa, chọc không ít nam sĩ trẻ tuổi ven đường nhìn nàng bằng ánh mắt thưởng thức.

Vốn muốn làm bộ không phát hiện nàng nhưng khi Lục Thanh Việt nhìn đến những ánh mắt của các nam nhân, trong lòng đột nhiên có chút không thoải mái, cảm giác giống như đồ vật thuộc về mình bị người mơ ước.

"Vân Kiều." Lục Thanh Việt đi tới, nhìn tóc mái của nàng che lại vết thương trên trán, thanh âm hắn thanh lãnh: "Viết thương của em đã khỏi chưa?"

"Thanh Việt ca ca." Hoàng Yêu mặt mày cong lên, thanh âm giòn giòn kêu hắn một tiếng.

"Không có việc gì đâu! Ngươi có khách liền đi trước đi! Không cần phải quan tâm ta, ta có thể tự mình trở về." Mục Vân Kiều vốn là lớn lên điềm mỹ*, này cười càng thêm ngọt ngào xinh đẹp, có thể làm tâm người mềm mại.

*điềm mỹ: Xinh đẹp ngọt ngào. Vì không muốn lặp từ nên để điềm mỹ, vả lại mình thấy để vậy cũng hay hơn nhiều.

Không biết sao, Lục Thanh Việt đột nhiên liền cảm thấy trong lòng ngứa một chút, phảng phất như có một cọng lông vũ cứ như vậy nhẹ nhàng từ trong lòng hắn trượt một chút, hơi hơi ngứa.

Không đợi Lục Thanh Việt nói chuyện tiếp, Hoàng Yêu đã kêu đến một hai xe kéo, trước ngồi lên rồi rời đi.

"Lục soái, ngượng ngùng, tiểu thư nhà ta mới xuất viện, đi về trước." Thủy Lam đuổi theo kịp, liếc nhìn mắt Bạch Phi Tuyết, dùng thanh âm lãnh đạm tiếp đón, ngăn cản lượng xe kéo đuổi theo.

Lục Thanh Việt đứng ở tại chỗ, nhìn Hoàng Yêu trên xe kéo biến mất ở đầu đường, trong lòng không thể nói là cảm giác gì, có chút thất vọng, có chút không vui.

Trước kia Mục Vân Kiều nhìn thấy hắn đều cao hứng phấn chấn đuổi theo hắn nói chuyện, hắn rời đi nàng chờ ở tại chỗ thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng hắn mới thôi.

Đây là lần đầu tiên Mục Vân Kiều chỉ nói với hắn một câu liền đi rồi, thái độ tuy rằng không phải lãnh đạm, nhưng trong đó có cảm giác xa cách, Lục Thanh Việt vẫn là nghe được.

Lục gia cùng Mục gia đều có giao tình với nhau, hai người cũng coi như thanh mai trúc mã, trước khi đính hôn nàng vẫn luôn đều kêu hắn Thanh Việt ca ca, sau khi đính hôn, nàng liền kêu hắn Thanh Việt.

Hắn cũng vẫn luôn xem Mục Vân Kiều là muội muội mà đối xử, trước kia cảm thấy cùng Mục Vân Kiều kết hôn là không có gì, thẳng đến khi gặp Bạch Phi Tuyết, Lục Thanh Việt liền minh bạch, muội muội cùng nữ nhân hoàn toàn khác nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện