Hoa Sĩ Kiệt thấy ám khí phóng tới thì cấp tốc phất ống tay áo. Làn mưa bạc vừa bay tới gặp luồng kình lực rớt lả tả trên đất. Hà Chí Bình nhìn thấy ám khí phóng tới, chân tay lúng túng không biết làm sao, chỉ toan kêu lên một tiếng. Tĩnh trí lại thì mọi việc đã xong xuôi cả. Hà Chí Bình thấy những ám khí phóng tới với tiếng xé gió vi vút, hiển nhiên kình lực kẻ phóng ám khí không nhỏ. Thế mà Hoa Sĩ Kiệt chỉ phất nhẹ tay áo đã đánh rớt tất cả những ám khí đó, đủ thấy công lực Hoa Sĩ Kiệt cũng chẳng tầm thường. Chàng mở miệng định khen ngợi thì thấy Hoa Sĩ Kiệt ra dấu im lặng, đành nuốt lời trở xuống, không phát ra miệng nữa. Cùng lúc ấy, hai bóng đen phóng tới. Hoa Sĩ Kiệt giơ tay búng ra một chỉ, một trong hai bóng đen hự một tiếng, rớt bịch xuống đất. Hà Chí Bình chẳng kịp nhìn ra, thì tên kia cũng rớt xuống, lăn tròn trên mái ngói. Võ công ấy của Hoa Sĩ Kiệt quả là hãn hữu thế gian, khiến cho Hà Chí Bình càng khâm phục bội phần. Chàng còn đang mải suy nghĩ thì nghe tiếng Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Tiểu đệ, chúng ta đã bị phát hiện rồi, mau tránh đi thôi.
Hai người vừa nhích động thân mình, nhìn lên đã thấy một bóng người cao lớn chót vót trên cao chặn lấy lối đi của mình. Người này khoác tăng bào màu xám, thân mình cao hơn chín thước, đầu trọc mày rậm, mắt lục lạc, râu rồng, trông thật kinh dị rõ ràng là Phiên tăng chứ không phải người nơi Trung Nguyên. Từ hai con mắt người này ngời ngời hai đạo sát quang dữ dội. Tên Phiên tăng hướng về phía hai người nói:
- A di đà Phật! Nhị vị thí chủ đêm hôm thanh vắng tới đây muốn do thám cái chi? Định giết người hay cướp của đây? Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Ta tới đây để tìm người.
- Thí chủ muốn tìm ai?
- Tìm ai không liên can tới đại sư.
Đoạn chàng quay sang Hà Chí Bình nói:
- Tiểu đệ, chúng ta đi thôi.
Tên Phiên tăng bật cười to:
- Hai tên tiểu tử quả thật to gan. Dám vào đây tìm người chắc hẳn tự tin võ công
không tệ?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp, lầm lì tiến bước. Tên Phiên tăng đang án ngữ lối đi, chợt thấy hai luồng kình lực như sóng trào ập tới. Hắn không đề phòng trước, phải bước một chân về phía sau chống đỡ mới khỏi ngã, nhìn hai người cười:
- Hai con chuột nhắt này muốn trốn chăng?
Tay phải gã bất ngờ chụp vút xuống mặt Hoa Sĩ Kiệt, tự tin với hư chiêu này đủ để lật tấm khăn che mặt trên mặt chàng. Không ngờ, bàn tay vừa tới gần thì đã bị chàng đưa tay phải gạt nhẹ. Cái gạt tưởng như lông hồng mà kình lực như muốn làm đá lở núi rung. Gã Phiên tăng thấy một luồng chưởng kình như sấm sét ập tới thì vô cùng kinh hãi, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
- Ta là ai chờ xuống hỏi Diêm Vương đi!
Tên Phiên tăng nổi giận nói:
- Nhóc con miệng hôi sữa mẹ cũng dám ngạo mạn trước mặt đại sư ta, hẳn ngươi muốn về miền Cực Lạc rồi? Thử một quyền của ta đi!
Tay phải y lập tức thu về thành quyền, vẩn đủ thành công lực tống thẳng vào ngực Hoa Sĩ Kiệt. Thấy y hung hăng quá thế, chàng cũng nộ khí xung thiên quát lớn:
- Ác tăng chán sống rồi sao?
Tay trái chàng cấp tốc nhấc lên, xuất chiêu Đông Hải Đổ Kinh như sấm sét. “Bình”. Kình lực hai bên chạm nhau vang lên một tiếng nổ dữ dội. Tên Phiên tăng chịu không nổi áp lực của chưởng kình, máu huyết chạy ngược, phun ra đằng miệng. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như cắt xông tới giơ tay khoá chặt lấy cổ tay phải y, chưởng trái đồng thời dựng nghiêng thành tựa như sống đao chém xuống. Rắc một tiếng, cánh tay phải của gã Phiên tăng đã gãy rời ra khỏi thân mình, rơi bịch xuống đất. Gã rú lên thảm thiết, quỵ ngay xuống mái ngói. Hoa Sĩ Kiệt sát khí đang dâng cao, tay trái hất nhanh lên trên, chiếu thẳng xuống huyệt thiên đính của tên Phiên tăng nhắm xuống. Tên này kinh hãi khôn xiết, gắng gượng gào lên:
- Thiếu hiệp tha mạng!
Hoa Sĩ Kiệt bèn thu chưởng, cất giọng âm trầm nói:
- Thì ra ác tăng ngươi cũng biết sợ chết. Muốn ta tha mạng cũng không khó gì, chỉ cần ngươi thật thà khai ra tất cả những gì ta muốn biết mà thôi.
- Xin thiếu hiệp cứ hỏi!
- Ngôi lầu cao trên kia hiện giờ là kẻ nào đang ở?
Tên Phiên tăng đã mở miệng toan nói, bất ngờ, từ đâu không rõ vút tới một luồng ngân quang, vừa vặn chui tọt vào miệng y. Y không kịp kêu một tiếng, gục đầu chết tươi. Hoa Sĩ Kiệt vừa thoáng thấy bóng ngân quang thì vội buông tay, nhảy lùi về sau, kịp thấy gã Phiên tăng trúng độc thủ rơi xuống đất như thế nào. Chàng kéo Hà Chí Bình nói:
- Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị bọn chúng theo dõi rồi, mau tìm chỗ khác ẩn mình thôi.
Hoa Sĩ Kiệt vừa dứt lời, một âm thanh vo ve như muỗi kêu nhưng rõ ràng từng tiếng vang lên bên tai hai người:
- Nào phải chúng ta “đã phát hiện “ ra, ngay từ khi hai con chuột nhắt các ngươi thò mặt vào đã bị chúng ta phát hiện rồi.
Hoa Sĩ Kiệt nghe tiếng nói thì rúng động kinh hãi, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng tuyệt nhiên không phát giác một bóng người nào. Chàng lo sợ nghĩ thầm:” Hành động của hai ta quả nhiên đã bị theo dõi, không hiểu có phải là bị theo dõi từ Huyết Nhai tới đây hay là từ đâu? Gã thầy bói kia thực ra là ai, y có liên quan gì không? “ Lúc này, chàng nhận thầy tình hình nguy hiểm vô cũng, hai người chàng đang trong chỗ sáng, trong khi bọn chúng còn ẩn mặt trong bóng tối, nếu như bọn chúng đã giăng sẵn bẫy, lại ra tay ám toán thì khó tránh khỏi mất mạng. Tuy nhiên chàng tính khí cương cường, càng hiểm nguy càng thấy hứng thú, muốn tìm cho ra sự thật mới nghe, vì thế chàng vẫn quyết định tiến vào trong. Quay sang Hà Chí Bình, Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Tiểu đệ hãy ở đây canh chừng, để ta lên lầu coi thử.
Hà Chí Bình đáp:
- Trước còn nghi ngờ, nay đã rõ ràng trên lầu nguy hiểm khôn lường, huynh không nên đi, nếu đi thì để đệ đi cùng huynh, vừa rồi chúng ta không phải đã quyết định cùng nhau xông lên sao?
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Thiên hạ rộng lớn như thế, nơi nào cũng có thể tiềm ẩn hiểm nguy, nếu coi nặng sống chết thì việc lớn khó thành được...
Hà Chí Bình nghe nói thì ngưỡng mộ nghĩ thầm: “ Kiệt huynh có thể gác sống chết sang một bên, quả là hiếm có” Chàng vòng tay nói:
- Lời huynh nói rất đúng, đệ xin ghi khắc trong lòng.
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Chúng ta đã là anh em, sao đệ còn khách sáo như thế?
Chàng dứt lời bèn phóng vút lên mái lầu phía trước mặt. Hà Chí Bình cũng vọt theo, hai người vừa chạm mái ngói thì bốn phía xung quanh hai người vụt đứng dậy một hàng rào người. Những đại hán đứng thành một vòng vây xung quanh, im lìm như chết, câm lặng dưới ánh trăng mờ, chẳng khác chi tượng gỗ đá được khiêng trong chùa ra. Nhìn kĩ lại thấy tên nào cũng ẩn mặt sau một chiếc mặt nạ máu đỏ choét. Hà Chí Bình kêu lên:
- Chính là bọn Huyết Ma! Kiệt huynh, bọn Huyết Ma này và tiểu đệ có mối thù giết cha giết mẹ, để tiểu đệ chính tay hạ sát chúng mới hả lòng.
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu:
- Có thể dung tha cho người ta thì dung, giết lệnh đường là bọn Huyết Ma nhưng đâu phải những tên này, đừng gây quá nhiều nghiệp chướng làm gì.
Một tên đầu bịt khăn xanh, thân hình khôi vĩ trong đám Thể Y Nhân, tay phe phẩy quạt nan nói lớn:
- Tiểu tử đừng nói nhiều nữa, mau bó tay chịu trói đi thì may ra được bọn ta tha cho toàn mạng!
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Ngươi là kẻ nào mà xấc láo đến thế ? Ngươi xem ra cũng chỉ là tên tay sai hạng nhì ba của Thể Y giáo mà thôi, tài cán gì mà hung hăng!
- Ngươi đã từng nghe danh tiếng lững lẫy của Mê Hồn Pháp Sư chưa? Miền Thanh Hải này không ai không biết, tiểu tử ngươi thật là có mắt không tròng. Ngươi chắc dân Trung Nguyên phải không?
Hoa Sĩ Kiệt nghe y nói vài câu nghĩ thầm:” Lấy tên mà suy đoán thì Mê Hồn Pháp sư chắc chắn là chuyên sử dụng tà thuật hại người ta rồi. Không hiểu những tên thuộc hạ đứng kia có phải là một phần tham gia trong tà thuật của gã không? “ Mê Hồn Pháp sư cười lớn khiến chàng cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn:
- Tiểu tử kia, mau khai rõ danh tính, ngươi lén lút tới đây khi trời chưa sáng là có mục đích gì?
- Lão già khỏi cần hỏi nhiều, ta vô danh vô tính, tới đây là muốn tính sổ với tên đầu sỏ của lũ các ngươi.
Mê Hồn Pháp sư nghe xong buông tiếng cười lớn. Thâm tâm gã thấy vừa buồn cười, vừa thương hại, những cảm giác ấy nhiều hơn là tức giận. Vì lão thấy hai tên đột nhập kia rõ ràng là hai tên nhóc chưa đáng tuổi con lão, thế mà cung cách lại ngông cuồng vô cùng, dám xông vào hang cọp ăn nói hiên ngang. Hoa Sĩ Kiệt nghe tiếng cười khinh thường, tái mặt thét :
- Lão già ngươi cười cái gì? Ngươi không tin cứ thử tiến tới đi!
Mê Hồn Pháp sư dừng tiếng cười, nói:
- Các ngươi rơi vào Mê Hồn trận pháp từ nãy giờ vẫn chưa thể thoát ra, vậy mà còn lớn lối đòi vào cả Diêm La trang, thật buồn cười, buồn cười quá, làm sao không buồn cười cho được.
Hoa Sĩ Kiệt và Hà Chí Bình hai người nghe nói đều đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều chung một ý nghĩ:” Chúng ta tới đây đã lâu, nhưng quả thật bọn chúng ở đâu ta không hề hay biết, trước khi bọn chúng tự xuất đầu lộ diện ta tuyệt nhiên không nghĩ đã bị bọn chúng vây quanh.” Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh hãi,nói nhỏ:
- Nhãn lực của ta không tệ, vậy mà không thể phát giác ra sự hiện diện của bọn chúng. Không lẽ bọn chúng có thuật tàng hình chăng? Mê Hồn Pháp sư thấy thái độ hoang mang của hai người thì lại buông một tràng cười nữa:
- Hai ngươi thật chẳng khác hai con chuột chạy loanh quanh trong bẫy. Chỉ cần ta phát hiệu lệnh cho Mê Hồn trận phát động thì các ngươi có cánh cũng khó thoát thân.
Ngừng một chút, Mê Hồn Pháp sư tiếp:
- Nghĩ lại ta với hai ngươi cũng không thù không oán gì, ta cho các ngươi một cơ hội...
Hoa Sĩ Kiệt không thèm nghe hết, hừ một tiếng nói:
- Thịnh tình của pháp sư bọn tại hạ xin tâm lĩnh! Tiếc là thanh bảo kiếm trong tay tại hạ đây đã không có mắt mà lại ngông cuồng vô cùng, nếu Pháp sư máu tắm độc kiếm rồi thì đừng trách tại hạ không báo trước!
- Ha ha, hai tên nhóc các ngươi đã nói thế, ta cũng không cần khách sáo nữa.
Hà Chí Bình trong dạ hoang mang, truyền âm nhập mật trao đổi với Hoa Sĩ Kiệt:
- Kiệt huynh, ở miền Thanh Hải này quả thật danh tiếng Mê Hồn trận pháp của Mê Hồn Pháp sư vô cùng lợi hại. Hai mươi năm nay chưa từng có ai lọt vào trận mà may mắn thoát ra được cả. Kiệt huynh chớ nên coi thường mới được.
Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Vậy đệ nói ta phải làm sao? Bó tay chịu trói ư?
- Không phải vậy. Nghe người ta đồn rằng Mê Hồn Pháp sư lúc chính lúc tà. Trước kia không hiểu lí do gì lại phải quy phục Huyết Ma giáo, nếu như có thể dựa vào đó...
Ma Nữ Đa Tình Nguyên tác: Dựa Kim Dung Dịch giả: Khuyết Danh
Hai người đang trao đổi thì từ ngoài vòng vây bỗng vang lên tiếng còi quái lạ. Tiếng còi rúc cao vút lên không trung như muốn xé nửa vầng trăng bạc mờ run rẩy trên nền trời xanh sẫm. Tiếng còi lại cũng như khóc như than như quỷ đói kêu gào nơi hoang sơn, thật là kinh dị. Hà Chí Bình nghe tiếng còi thì rùng mình dựng tóc :” Sao tiếng còi này lại đầy oán độc như thế, quả là tà môn.” Mê Hồn Pháp sư lại cất tiếng cười:
- Trận thế đã bắt đầu phát động rồi. Các ngươi khoe tài khoe giỏi nhiều lời, chi bằng thử phá trận pháp này đi.
Hoa Sĩ Kiệt không nói năng gì, rút thanh Thất Độc Thần Kiếm, bắn người thẳng vào giữa trận pháp. Những tên đại hán đứng im lìm như tượng gỗ nãy giờ tới lúc này mới động đậy nhấc bước chạy vòng quanh, vây hai người vào giữa kín mít. Càng lúc, bọn chúng càng chạy nhanh, chẳng bao lâu thì khó có thể nhìn rõ ràng từng tên được nữa, và lạ lùng thay , tên nào tên nấy phun ra từ miệng một luồng khói đen.Hà Chí Bình thấy thế bèn nhắc Hoa Sĩ Kiệt:
- Kiệt huynh coi chừng những luồng khói đen đó. Nếu hít phải luồng khói đó, e là dù có cao thủ tới đâu cũng ngã quỵ hôn mê giữa trận liền.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói khẽ gật đầu thay lời đáp, đoạn quát một tiếng lớn, vận khởi Băng Hồn Công bao bọc thân thể. Từ mắt chàng hai đạo bạch quang chiếu rọi ra, cùng lúc từ miệng hé phun ra một luồng hơi trắng. Cả khoảng không gian chu vi tới bốn trượng vuông bị úp chụp bởi màn kình lực lạnh toát. Ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay vẫn không ngừng phát ra chiêu Xạ Nguyệt hướng vào bọn đại hán nọ. Một tên đại hán ngã gục xuống. Hoa Sĩ Kiệt đắc thủ một chiêu, ngửa cổ cười vang:
- Không trận pháp nào trong thiên hạ lại không có cách phá. Không chừng hôm nay Mê Hồn trận pháp lại bị phá trong tay ta cũng nên. Lão Pháp sư không mau thu hồi trận thế e rằng không kịp.
Lão không đáp, xoã tóc chống kiếm, tay xoay ngọn phướng trắng bước vào trận. Thật không thể đoán trước được, luồng khói đen tự dưng tập trung lại làm một theo cây phướng, cuồn cuộn phóng tới. Luồng khói trắng của Hoa Sĩ Kiệt cũng không kém ảo diệu, nương theo luồng khói đen mà tiến, và kì lạ thay, luồng khói trắng tới đâu thì khói đen tan mất tới đó. Thanh kiếm lại nhoáng động, từng tiếng kêu thét rợn người vang lên, từng thây từng thây người gục xuống. Hoa Sĩ Kiệt tung hoành trong trận như chỗ không người, chém người như chém chuối, quả là kiêu dũng. Hà Chí Bình lần đầu thấy người thần uy như thế, ngưỡng mộ nhìn không chớp mắt. Mê Hồn pháp sư không thể ngờ Hoa Sĩ Kiệt lại có thể phát ra luồng hơi trắng hoá giải khói đen của mình, kinh ngạc quát lớn:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt nhại lại giọng lão lúc trước, nói:
- Gần đây trên giang hồ khắp nơi đều biết tới một kiếm khách thiếu niên mấy phen náo động Bình Thiên giáo, pháp sư chưa nghe chăng? Quả là có mắt không tròng đó.
Mê Hồn Pháp sư sững sờ hỏi lại:
- Thất Độc Thần Kiếm Khách?
- Một chút hư danh, cũng lọt vào tai Mê Hồn Pháp sư, quả là vinh hạnh.
Hoa Sĩ Kiệt hạ kiếm lùi ra xa một bước nói :
- Tại hạ với lão chưa có hiềm khích, nếu pháp sư bằng lòng thu hồi trận pháp, nói cho tại hạ rõ nơi trú ẩn lão Thù Thiên Sinh, tại hạ hứa chẳng động tới tên đệ tử nào của lão.
Mê Hồn pháp sư rúng động nghĩ thầm:” Tên tiểu tử này quả thật không tầm thường. Nếu đêm nay ta nhượng bộ y thì mộng chinh phục võ lâm Trung Nguyên của ta sau này không phải sẽ gặp trở ngại lớn hay sao.” Lão nghĩ tới đây thì ánh
mắt nhìn Hoa Sĩ Kiệt thoáng nét sát khí, rồi nhanh chóng ôn hoà trở lại, lão nói:
- Võ công thiếu hiệp thật siêu quần, bản Pháp sư không rõ đã mạo muội vô lễ. Dám mong thiếu hiệp rộng lòng khoan dung.
Dứt lời, gã thủng thẳng bước tới Hoa Sĩ Kiệt, tay đưa lên làm dấu hiệu với thuộc hạ, thế trận lập tức dựng lại. Hoa Sĩ Kiệt thấy lão ta thay đổi thái độ nhanh chóng như thế, lòng không khỏi nghi ngờ, nghĩ thầm:” Lão Pháp sư này tuy mang danh là kẻ chính tà bất phân, hành động quái dị, song có vẻ là người cao ngạo,võ công lão ta chắc hẳn cũng không tệ, lão ta nhanh chóng đổi ý như thế e là không phải thật lòng.” Chàng một mặt lưu tâm đề phóng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, tươi cười nói:
- Lão pháp sư quá lời rồi! Không đánh nhau không quen nhau.Được tiếp chiêu với lão pháp sư thật là may mắn đối với tai hạ.
- Hay lắm! Thiếu hiệp cao hứng như thế thật khiến lão phu vui mừng.
Thấy vẻ hoan hỉ của lão như thế, Hoa Sĩ Kiệt trong khoảnh khắc bất cẩn không chú ý. Thốt nhiên thấy mắt hoa đầu váng, chàng mới hay rằng mình đã trúng kế mất rồi. Thu hết sức tàn,chàng phóng song chưởng tới trước, thẳng vào Mê Hồn Pháp sư. Tiếc là chưởng phóng tới nửa chừng thì kiệt lực, bước chân không vững, ngã nhào xuống đất.
- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi chết đi!
Lão đưa tay xuất ra một ngọn trảo phủ cuống đầu chàng. Bất ngờ, một tiếng thét vang lên như sấm động, một ngọn trảo khổng lồ như núi chụp xuống người lão. Mê Hồn Pháp sư chẳng dám coi thường, thu trảo tràn mình sang một bên tránh né. Vừa kịp định thần, ngọn trảo thứ hai đã ào ạt xô tới. Lão cười ghê rợn :
- Thì ra tiểu tử này cũng biết Mai Hoa Trảo.
Miệng chưa dứt lời, lão đã nhanh như chớp, nghiêng người tránh thế trảo thứ hai của Hà Chí Bình, đồng thời tiến tới gần hơn. Quá khinh thường chàng trai trẻ tuổi, đáng lẽ nên bước nghiêng đi hai bước, lão chỉ bước chéo sang bên có hơn bước. Vai phải của lão bị trảo phong của Hà Chí Bình sượt qua, rạch một đường rướm máu, chiếc áo ngoài bị rách để lộ ra thân mình đen đúa. Lão quát:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Lão xoay mình xông tới tung ra một đòn chớp nhoáng, trảo phải vút tới, tấn công trực diện. Hà Chí Bình không có kinh nghiệm đối địch cho lắm, thấy lão tấn công lúng túng chẳng biết phải tránh né đối phó ra sao, loay hoay thế nào, soạt một cái, tấm khăn bao mặt đã nằm trong tay Mê Hồn Pháp sư rồi. Lão vừa thấy dung mạo chàng thì ồ lên một tiếng, hỏi:
- Ngươi chính là con trai Hà Tuấn Siêu?
- Phải thì sao?
- Huyết Ma giáo chủ sai người truy lùng ngươi khắp nơi! Không dè ngươi lại tự chui đầu vào lưới, chịu làm vật cho ta lập công.
Hà Chí Bình cũng tự biết sức mình khó chống lại lão, nhưng không hiểu sao chàng chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào, ngẩng mặt nói:
- Trước kia cha ta với ngươi ân nặng như núi, không ngờ ngươi lại phụ nghĩa vong ơn. Bản thiếu gia ta hôm nay có bỏ mạng trong tay ngươi cũng quyết làm ma theo ngươi đòi nợ suốt đời!
Dứt lời, chàng xông thẳng vào lão, thế công thật ngây ngô, liều lĩnh không thể tả. Chiêu thế đó nguyên là Mai Hoa trảo, nhưng trong lúc giận dữ nên kình lực mạnh mẽ vô cùng, cứ từng đợt ào ào xông tới. Mê Hồn Pháp sư chẳng dám coi thường kẻ liều thân, thối lui mấy bước, ai dè đạp ngay phải thân mình Hoa Sĩ Kiệt phía sau. Hoa Sĩ Kiệt đang nửa tỉnh nửa mê, phải cái đạp đau điếng của lão tự dưng tỉnh, rên lên một tiếng. Mê Hồn Pháp sư thấy chàng đã trúng thuốc mê của lão, vậy mà tỉnh lại nhanh chóng như thế thì rất đỗi ngạc nhiên. Quay sang, Hà Chí Bình lại đã lao tới rồi. Lão giận dữ muốn giải quyết cho xong, cấp tốc vút ra một chưởng, đồng thời mượn lực xoay người ra, đáp ngược trở lại trận. Hà Chí Bình vẫn điên cuồng bám theo. Nhưng Mê Hồn trận đã phát động trở lại, khói đen mù mịt, Hà Chí Bình trúng phải một luồng khói đen, lập tức mê đi, ngã xuống đất. Mê Hồn Pháp sư cười một tiếng, nói một mình:
- Tưởng tiểu tử này có gì ghê gớm, thì ra cũng phường bị thịt mà thôi.
Lão tiến tới gần Hà Chí Bình, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn ác:
- Tiểu tử thối ngươi vừa rồi dám quét ta một trảo, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi cho sống không được, chết không xong, khiến ngươi mất đi tri giác, làm một con chó điên khùng mới nghe!
Lão đưa tay toan điểm huyệt đạo trên thân thể Hà Chí Bình, nhưng một luồng nội kình phóng thẳng tới cườm tay lão. Bàn tay tê rần, xuội lơ rớt xuống. Lão kinh hoảng nhìn lên, thấy kẻ phóng chỉ chính không ai khác là Hoa Sĩ Kiệt:
- Làm sao, làm sao..ngươi...yêu pháp...
Nguyên do thuốc mê của lão rất nặng, kẻ nào trúng phải trừ phi có thuốc giải, còn không thì sau mấy canh giờ mới có thể tỉnh lại. Vừa rồi lão thấy Hoa Sĩ Kiệt rên một tiếng đã hơi e ngại, song cũng không nghĩ chàng có thể tỉnh lại nhanh như thế. Hoa Sĩ Kiệt gầm lên:
- Nếm một kiếm của ta đi!
Ánh kiếm loang loáng phát ra, chiêu Đồ Giao tiếp theo Xạ Nguyệt phóng tới ào ào như lốc cuộn. Mê Hồn Pháp sư thấy thuốc mê vô tác dụng, tinh thần hoang mang, lại thấy ánh kiếm của Hoa Sĩ Kiệt loang loáng tiến tới vây phủ thân mình thì tránh né vụng về, miệng lâm râm khấn vái chi đó, tay phướng phất lia lịa. Đám đại hán ở ngoài đột nhiên bổ tới Hoa Sĩ Kiệt như thú hoang xổng cũi. Hoa Sĩ Kiệt không nao núng, quét nhanh thanh kiếm, máu tưới đỏ cả khoảng đất nơi chàng đứng, còn tiếng rú thì trần ngập cả không gian rộng lớn. Mê Hồn Pháp sư nhân lúc chàng đối phó với bọn đại hán, nhảy tuốt ra xa. Đúng lúc ấy, bao nhiêu đèn đuốc trong trang viện chợt bừng sáng. Trên ngôi lầu cao –bây giờ không phải là nơi duy nhất sáng đèn nữa- vọng ra tiếng nói, vẻ mệnh lệnh uy quyền:
-Mê Hồn Pháp sư, để y vào đi!
Mê Hồn Pháp sư nghe nói thì mừng như chết đi sống lại, phi thân thẳng lên lầu. Hoa Sĩ Kiệt vác kiếm đuổi theo, quát lớn:
- Ngươi chạy đi đâu?Đỡ chỉ của ta!
Ngón giữa tay phải của chàng nhanh như chớp chĩa vào lưng Mê Hồn Pháp sư. Lão đang chạy trối chết, chỉ thấy kình lực từ sau dội tới, quay lại toan đỡ, nhưng chưa kịp nhấc tay lên đã bị Thiên Cơ chỉ của Hoa Sĩ Kiệt điểm trúng hậu tâm. Hoa Sĩ Kiệt không thèm đếm xỉa tới nữa, xốc Hà Chí Bình kẹp vào nách, đoạn tung mình phóng tới căn phòng kì bí nọ.
- Tiểu đệ, chúng ta đã bị phát hiện rồi, mau tránh đi thôi.
Hai người vừa nhích động thân mình, nhìn lên đã thấy một bóng người cao lớn chót vót trên cao chặn lấy lối đi của mình. Người này khoác tăng bào màu xám, thân mình cao hơn chín thước, đầu trọc mày rậm, mắt lục lạc, râu rồng, trông thật kinh dị rõ ràng là Phiên tăng chứ không phải người nơi Trung Nguyên. Từ hai con mắt người này ngời ngời hai đạo sát quang dữ dội. Tên Phiên tăng hướng về phía hai người nói:
- A di đà Phật! Nhị vị thí chủ đêm hôm thanh vắng tới đây muốn do thám cái chi? Định giết người hay cướp của đây? Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Ta tới đây để tìm người.
- Thí chủ muốn tìm ai?
- Tìm ai không liên can tới đại sư.
Đoạn chàng quay sang Hà Chí Bình nói:
- Tiểu đệ, chúng ta đi thôi.
Tên Phiên tăng bật cười to:
- Hai tên tiểu tử quả thật to gan. Dám vào đây tìm người chắc hẳn tự tin võ công
không tệ?
Hoa Sĩ Kiệt không đáp, lầm lì tiến bước. Tên Phiên tăng đang án ngữ lối đi, chợt thấy hai luồng kình lực như sóng trào ập tới. Hắn không đề phòng trước, phải bước một chân về phía sau chống đỡ mới khỏi ngã, nhìn hai người cười:
- Hai con chuột nhắt này muốn trốn chăng?
Tay phải gã bất ngờ chụp vút xuống mặt Hoa Sĩ Kiệt, tự tin với hư chiêu này đủ để lật tấm khăn che mặt trên mặt chàng. Không ngờ, bàn tay vừa tới gần thì đã bị chàng đưa tay phải gạt nhẹ. Cái gạt tưởng như lông hồng mà kình lực như muốn làm đá lở núi rung. Gã Phiên tăng thấy một luồng chưởng kình như sấm sét ập tới thì vô cùng kinh hãi, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt đáp:
- Ta là ai chờ xuống hỏi Diêm Vương đi!
Tên Phiên tăng nổi giận nói:
- Nhóc con miệng hôi sữa mẹ cũng dám ngạo mạn trước mặt đại sư ta, hẳn ngươi muốn về miền Cực Lạc rồi? Thử một quyền của ta đi!
Tay phải y lập tức thu về thành quyền, vẩn đủ thành công lực tống thẳng vào ngực Hoa Sĩ Kiệt. Thấy y hung hăng quá thế, chàng cũng nộ khí xung thiên quát lớn:
- Ác tăng chán sống rồi sao?
Tay trái chàng cấp tốc nhấc lên, xuất chiêu Đông Hải Đổ Kinh như sấm sét. “Bình”. Kình lực hai bên chạm nhau vang lên một tiếng nổ dữ dội. Tên Phiên tăng chịu không nổi áp lực của chưởng kình, máu huyết chạy ngược, phun ra đằng miệng. Hoa Sĩ Kiệt nhanh như cắt xông tới giơ tay khoá chặt lấy cổ tay phải y, chưởng trái đồng thời dựng nghiêng thành tựa như sống đao chém xuống. Rắc một tiếng, cánh tay phải của gã Phiên tăng đã gãy rời ra khỏi thân mình, rơi bịch xuống đất. Gã rú lên thảm thiết, quỵ ngay xuống mái ngói. Hoa Sĩ Kiệt sát khí đang dâng cao, tay trái hất nhanh lên trên, chiếu thẳng xuống huyệt thiên đính của tên Phiên tăng nhắm xuống. Tên này kinh hãi khôn xiết, gắng gượng gào lên:
- Thiếu hiệp tha mạng!
Hoa Sĩ Kiệt bèn thu chưởng, cất giọng âm trầm nói:
- Thì ra ác tăng ngươi cũng biết sợ chết. Muốn ta tha mạng cũng không khó gì, chỉ cần ngươi thật thà khai ra tất cả những gì ta muốn biết mà thôi.
- Xin thiếu hiệp cứ hỏi!
- Ngôi lầu cao trên kia hiện giờ là kẻ nào đang ở?
Tên Phiên tăng đã mở miệng toan nói, bất ngờ, từ đâu không rõ vút tới một luồng ngân quang, vừa vặn chui tọt vào miệng y. Y không kịp kêu một tiếng, gục đầu chết tươi. Hoa Sĩ Kiệt vừa thoáng thấy bóng ngân quang thì vội buông tay, nhảy lùi về sau, kịp thấy gã Phiên tăng trúng độc thủ rơi xuống đất như thế nào. Chàng kéo Hà Chí Bình nói:
- Nhất cử nhất động của chúng ta đều bị bọn chúng theo dõi rồi, mau tìm chỗ khác ẩn mình thôi.
Hoa Sĩ Kiệt vừa dứt lời, một âm thanh vo ve như muỗi kêu nhưng rõ ràng từng tiếng vang lên bên tai hai người:
- Nào phải chúng ta “đã phát hiện “ ra, ngay từ khi hai con chuột nhắt các ngươi thò mặt vào đã bị chúng ta phát hiện rồi.
Hoa Sĩ Kiệt nghe tiếng nói thì rúng động kinh hãi, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, nhưng tuyệt nhiên không phát giác một bóng người nào. Chàng lo sợ nghĩ thầm:” Hành động của hai ta quả nhiên đã bị theo dõi, không hiểu có phải là bị theo dõi từ Huyết Nhai tới đây hay là từ đâu? Gã thầy bói kia thực ra là ai, y có liên quan gì không? “ Lúc này, chàng nhận thầy tình hình nguy hiểm vô cũng, hai người chàng đang trong chỗ sáng, trong khi bọn chúng còn ẩn mặt trong bóng tối, nếu như bọn chúng đã giăng sẵn bẫy, lại ra tay ám toán thì khó tránh khỏi mất mạng. Tuy nhiên chàng tính khí cương cường, càng hiểm nguy càng thấy hứng thú, muốn tìm cho ra sự thật mới nghe, vì thế chàng vẫn quyết định tiến vào trong. Quay sang Hà Chí Bình, Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Tiểu đệ hãy ở đây canh chừng, để ta lên lầu coi thử.
Hà Chí Bình đáp:
- Trước còn nghi ngờ, nay đã rõ ràng trên lầu nguy hiểm khôn lường, huynh không nên đi, nếu đi thì để đệ đi cùng huynh, vừa rồi chúng ta không phải đã quyết định cùng nhau xông lên sao?
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Thiên hạ rộng lớn như thế, nơi nào cũng có thể tiềm ẩn hiểm nguy, nếu coi nặng sống chết thì việc lớn khó thành được...
Hà Chí Bình nghe nói thì ngưỡng mộ nghĩ thầm: “ Kiệt huynh có thể gác sống chết sang một bên, quả là hiếm có” Chàng vòng tay nói:
- Lời huynh nói rất đúng, đệ xin ghi khắc trong lòng.
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Chúng ta đã là anh em, sao đệ còn khách sáo như thế?
Chàng dứt lời bèn phóng vút lên mái lầu phía trước mặt. Hà Chí Bình cũng vọt theo, hai người vừa chạm mái ngói thì bốn phía xung quanh hai người vụt đứng dậy một hàng rào người. Những đại hán đứng thành một vòng vây xung quanh, im lìm như chết, câm lặng dưới ánh trăng mờ, chẳng khác chi tượng gỗ đá được khiêng trong chùa ra. Nhìn kĩ lại thấy tên nào cũng ẩn mặt sau một chiếc mặt nạ máu đỏ choét. Hà Chí Bình kêu lên:
- Chính là bọn Huyết Ma! Kiệt huynh, bọn Huyết Ma này và tiểu đệ có mối thù giết cha giết mẹ, để tiểu đệ chính tay hạ sát chúng mới hả lòng.
Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu:
- Có thể dung tha cho người ta thì dung, giết lệnh đường là bọn Huyết Ma nhưng đâu phải những tên này, đừng gây quá nhiều nghiệp chướng làm gì.
Một tên đầu bịt khăn xanh, thân hình khôi vĩ trong đám Thể Y Nhân, tay phe phẩy quạt nan nói lớn:
- Tiểu tử đừng nói nhiều nữa, mau bó tay chịu trói đi thì may ra được bọn ta tha cho toàn mạng!
Hoa Sĩ Kiệt cười:
- Ngươi là kẻ nào mà xấc láo đến thế ? Ngươi xem ra cũng chỉ là tên tay sai hạng nhì ba của Thể Y giáo mà thôi, tài cán gì mà hung hăng!
- Ngươi đã từng nghe danh tiếng lững lẫy của Mê Hồn Pháp Sư chưa? Miền Thanh Hải này không ai không biết, tiểu tử ngươi thật là có mắt không tròng. Ngươi chắc dân Trung Nguyên phải không?
Hoa Sĩ Kiệt nghe y nói vài câu nghĩ thầm:” Lấy tên mà suy đoán thì Mê Hồn Pháp sư chắc chắn là chuyên sử dụng tà thuật hại người ta rồi. Không hiểu những tên thuộc hạ đứng kia có phải là một phần tham gia trong tà thuật của gã không? “ Mê Hồn Pháp sư cười lớn khiến chàng cắt ngang dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn:
- Tiểu tử kia, mau khai rõ danh tính, ngươi lén lút tới đây khi trời chưa sáng là có mục đích gì?
- Lão già khỏi cần hỏi nhiều, ta vô danh vô tính, tới đây là muốn tính sổ với tên đầu sỏ của lũ các ngươi.
Mê Hồn Pháp sư nghe xong buông tiếng cười lớn. Thâm tâm gã thấy vừa buồn cười, vừa thương hại, những cảm giác ấy nhiều hơn là tức giận. Vì lão thấy hai tên đột nhập kia rõ ràng là hai tên nhóc chưa đáng tuổi con lão, thế mà cung cách lại ngông cuồng vô cùng, dám xông vào hang cọp ăn nói hiên ngang. Hoa Sĩ Kiệt nghe tiếng cười khinh thường, tái mặt thét :
- Lão già ngươi cười cái gì? Ngươi không tin cứ thử tiến tới đi!
Mê Hồn Pháp sư dừng tiếng cười, nói:
- Các ngươi rơi vào Mê Hồn trận pháp từ nãy giờ vẫn chưa thể thoát ra, vậy mà còn lớn lối đòi vào cả Diêm La trang, thật buồn cười, buồn cười quá, làm sao không buồn cười cho được.
Hoa Sĩ Kiệt và Hà Chí Bình hai người nghe nói đều đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều chung một ý nghĩ:” Chúng ta tới đây đã lâu, nhưng quả thật bọn chúng ở đâu ta không hề hay biết, trước khi bọn chúng tự xuất đầu lộ diện ta tuyệt nhiên không nghĩ đã bị bọn chúng vây quanh.” Hoa Sĩ Kiệt thầm kinh hãi,nói nhỏ:
- Nhãn lực của ta không tệ, vậy mà không thể phát giác ra sự hiện diện của bọn chúng. Không lẽ bọn chúng có thuật tàng hình chăng? Mê Hồn Pháp sư thấy thái độ hoang mang của hai người thì lại buông một tràng cười nữa:
- Hai ngươi thật chẳng khác hai con chuột chạy loanh quanh trong bẫy. Chỉ cần ta phát hiệu lệnh cho Mê Hồn trận phát động thì các ngươi có cánh cũng khó thoát thân.
Ngừng một chút, Mê Hồn Pháp sư tiếp:
- Nghĩ lại ta với hai ngươi cũng không thù không oán gì, ta cho các ngươi một cơ hội...
Hoa Sĩ Kiệt không thèm nghe hết, hừ một tiếng nói:
- Thịnh tình của pháp sư bọn tại hạ xin tâm lĩnh! Tiếc là thanh bảo kiếm trong tay tại hạ đây đã không có mắt mà lại ngông cuồng vô cùng, nếu Pháp sư máu tắm độc kiếm rồi thì đừng trách tại hạ không báo trước!
- Ha ha, hai tên nhóc các ngươi đã nói thế, ta cũng không cần khách sáo nữa.
Hà Chí Bình trong dạ hoang mang, truyền âm nhập mật trao đổi với Hoa Sĩ Kiệt:
- Kiệt huynh, ở miền Thanh Hải này quả thật danh tiếng Mê Hồn trận pháp của Mê Hồn Pháp sư vô cùng lợi hại. Hai mươi năm nay chưa từng có ai lọt vào trận mà may mắn thoát ra được cả. Kiệt huynh chớ nên coi thường mới được.
Hoa Sĩ Kiệt nói:
- Vậy đệ nói ta phải làm sao? Bó tay chịu trói ư?
- Không phải vậy. Nghe người ta đồn rằng Mê Hồn Pháp sư lúc chính lúc tà. Trước kia không hiểu lí do gì lại phải quy phục Huyết Ma giáo, nếu như có thể dựa vào đó...
Ma Nữ Đa Tình Nguyên tác: Dựa Kim Dung Dịch giả: Khuyết Danh
Hai người đang trao đổi thì từ ngoài vòng vây bỗng vang lên tiếng còi quái lạ. Tiếng còi rúc cao vút lên không trung như muốn xé nửa vầng trăng bạc mờ run rẩy trên nền trời xanh sẫm. Tiếng còi lại cũng như khóc như than như quỷ đói kêu gào nơi hoang sơn, thật là kinh dị. Hà Chí Bình nghe tiếng còi thì rùng mình dựng tóc :” Sao tiếng còi này lại đầy oán độc như thế, quả là tà môn.” Mê Hồn Pháp sư lại cất tiếng cười:
- Trận thế đã bắt đầu phát động rồi. Các ngươi khoe tài khoe giỏi nhiều lời, chi bằng thử phá trận pháp này đi.
Hoa Sĩ Kiệt không nói năng gì, rút thanh Thất Độc Thần Kiếm, bắn người thẳng vào giữa trận pháp. Những tên đại hán đứng im lìm như tượng gỗ nãy giờ tới lúc này mới động đậy nhấc bước chạy vòng quanh, vây hai người vào giữa kín mít. Càng lúc, bọn chúng càng chạy nhanh, chẳng bao lâu thì khó có thể nhìn rõ ràng từng tên được nữa, và lạ lùng thay , tên nào tên nấy phun ra từ miệng một luồng khói đen.Hà Chí Bình thấy thế bèn nhắc Hoa Sĩ Kiệt:
- Kiệt huynh coi chừng những luồng khói đen đó. Nếu hít phải luồng khói đó, e là dù có cao thủ tới đâu cũng ngã quỵ hôn mê giữa trận liền.
Hoa Sĩ Kiệt nghe nói khẽ gật đầu thay lời đáp, đoạn quát một tiếng lớn, vận khởi Băng Hồn Công bao bọc thân thể. Từ mắt chàng hai đạo bạch quang chiếu rọi ra, cùng lúc từ miệng hé phun ra một luồng hơi trắng. Cả khoảng không gian chu vi tới bốn trượng vuông bị úp chụp bởi màn kình lực lạnh toát. Ngọn Thất Độc Thần Kiếm trên tay vẫn không ngừng phát ra chiêu Xạ Nguyệt hướng vào bọn đại hán nọ. Một tên đại hán ngã gục xuống. Hoa Sĩ Kiệt đắc thủ một chiêu, ngửa cổ cười vang:
- Không trận pháp nào trong thiên hạ lại không có cách phá. Không chừng hôm nay Mê Hồn trận pháp lại bị phá trong tay ta cũng nên. Lão Pháp sư không mau thu hồi trận thế e rằng không kịp.
Lão không đáp, xoã tóc chống kiếm, tay xoay ngọn phướng trắng bước vào trận. Thật không thể đoán trước được, luồng khói đen tự dưng tập trung lại làm một theo cây phướng, cuồn cuộn phóng tới. Luồng khói trắng của Hoa Sĩ Kiệt cũng không kém ảo diệu, nương theo luồng khói đen mà tiến, và kì lạ thay, luồng khói trắng tới đâu thì khói đen tan mất tới đó. Thanh kiếm lại nhoáng động, từng tiếng kêu thét rợn người vang lên, từng thây từng thây người gục xuống. Hoa Sĩ Kiệt tung hoành trong trận như chỗ không người, chém người như chém chuối, quả là kiêu dũng. Hà Chí Bình lần đầu thấy người thần uy như thế, ngưỡng mộ nhìn không chớp mắt. Mê Hồn pháp sư không thể ngờ Hoa Sĩ Kiệt lại có thể phát ra luồng hơi trắng hoá giải khói đen của mình, kinh ngạc quát lớn:
- Ngươi là ai?
Hoa Sĩ Kiệt nhại lại giọng lão lúc trước, nói:
- Gần đây trên giang hồ khắp nơi đều biết tới một kiếm khách thiếu niên mấy phen náo động Bình Thiên giáo, pháp sư chưa nghe chăng? Quả là có mắt không tròng đó.
Mê Hồn Pháp sư sững sờ hỏi lại:
- Thất Độc Thần Kiếm Khách?
- Một chút hư danh, cũng lọt vào tai Mê Hồn Pháp sư, quả là vinh hạnh.
Hoa Sĩ Kiệt hạ kiếm lùi ra xa một bước nói :
- Tại hạ với lão chưa có hiềm khích, nếu pháp sư bằng lòng thu hồi trận pháp, nói cho tại hạ rõ nơi trú ẩn lão Thù Thiên Sinh, tại hạ hứa chẳng động tới tên đệ tử nào của lão.
Mê Hồn pháp sư rúng động nghĩ thầm:” Tên tiểu tử này quả thật không tầm thường. Nếu đêm nay ta nhượng bộ y thì mộng chinh phục võ lâm Trung Nguyên của ta sau này không phải sẽ gặp trở ngại lớn hay sao.” Lão nghĩ tới đây thì ánh
mắt nhìn Hoa Sĩ Kiệt thoáng nét sát khí, rồi nhanh chóng ôn hoà trở lại, lão nói:
- Võ công thiếu hiệp thật siêu quần, bản Pháp sư không rõ đã mạo muội vô lễ. Dám mong thiếu hiệp rộng lòng khoan dung.
Dứt lời, gã thủng thẳng bước tới Hoa Sĩ Kiệt, tay đưa lên làm dấu hiệu với thuộc hạ, thế trận lập tức dựng lại. Hoa Sĩ Kiệt thấy lão ta thay đổi thái độ nhanh chóng như thế, lòng không khỏi nghi ngờ, nghĩ thầm:” Lão Pháp sư này tuy mang danh là kẻ chính tà bất phân, hành động quái dị, song có vẻ là người cao ngạo,võ công lão ta chắc hẳn cũng không tệ, lão ta nhanh chóng đổi ý như thế e là không phải thật lòng.” Chàng một mặt lưu tâm đề phóng, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên, tươi cười nói:
- Lão pháp sư quá lời rồi! Không đánh nhau không quen nhau.Được tiếp chiêu với lão pháp sư thật là may mắn đối với tai hạ.
- Hay lắm! Thiếu hiệp cao hứng như thế thật khiến lão phu vui mừng.
Thấy vẻ hoan hỉ của lão như thế, Hoa Sĩ Kiệt trong khoảnh khắc bất cẩn không chú ý. Thốt nhiên thấy mắt hoa đầu váng, chàng mới hay rằng mình đã trúng kế mất rồi. Thu hết sức tàn,chàng phóng song chưởng tới trước, thẳng vào Mê Hồn Pháp sư. Tiếc là chưởng phóng tới nửa chừng thì kiệt lực, bước chân không vững, ngã nhào xuống đất.
- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi chết đi!
Lão đưa tay xuất ra một ngọn trảo phủ cuống đầu chàng. Bất ngờ, một tiếng thét vang lên như sấm động, một ngọn trảo khổng lồ như núi chụp xuống người lão. Mê Hồn Pháp sư chẳng dám coi thường, thu trảo tràn mình sang một bên tránh né. Vừa kịp định thần, ngọn trảo thứ hai đã ào ạt xô tới. Lão cười ghê rợn :
- Thì ra tiểu tử này cũng biết Mai Hoa Trảo.
Miệng chưa dứt lời, lão đã nhanh như chớp, nghiêng người tránh thế trảo thứ hai của Hà Chí Bình, đồng thời tiến tới gần hơn. Quá khinh thường chàng trai trẻ tuổi, đáng lẽ nên bước nghiêng đi hai bước, lão chỉ bước chéo sang bên có hơn bước. Vai phải của lão bị trảo phong của Hà Chí Bình sượt qua, rạch một đường rướm máu, chiếc áo ngoài bị rách để lộ ra thân mình đen đúa. Lão quát:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Lão xoay mình xông tới tung ra một đòn chớp nhoáng, trảo phải vút tới, tấn công trực diện. Hà Chí Bình không có kinh nghiệm đối địch cho lắm, thấy lão tấn công lúng túng chẳng biết phải tránh né đối phó ra sao, loay hoay thế nào, soạt một cái, tấm khăn bao mặt đã nằm trong tay Mê Hồn Pháp sư rồi. Lão vừa thấy dung mạo chàng thì ồ lên một tiếng, hỏi:
- Ngươi chính là con trai Hà Tuấn Siêu?
- Phải thì sao?
- Huyết Ma giáo chủ sai người truy lùng ngươi khắp nơi! Không dè ngươi lại tự chui đầu vào lưới, chịu làm vật cho ta lập công.
Hà Chí Bình cũng tự biết sức mình khó chống lại lão, nhưng không hiểu sao chàng chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào, ngẩng mặt nói:
- Trước kia cha ta với ngươi ân nặng như núi, không ngờ ngươi lại phụ nghĩa vong ơn. Bản thiếu gia ta hôm nay có bỏ mạng trong tay ngươi cũng quyết làm ma theo ngươi đòi nợ suốt đời!
Dứt lời, chàng xông thẳng vào lão, thế công thật ngây ngô, liều lĩnh không thể tả. Chiêu thế đó nguyên là Mai Hoa trảo, nhưng trong lúc giận dữ nên kình lực mạnh mẽ vô cùng, cứ từng đợt ào ào xông tới. Mê Hồn Pháp sư chẳng dám coi thường kẻ liều thân, thối lui mấy bước, ai dè đạp ngay phải thân mình Hoa Sĩ Kiệt phía sau. Hoa Sĩ Kiệt đang nửa tỉnh nửa mê, phải cái đạp đau điếng của lão tự dưng tỉnh, rên lên một tiếng. Mê Hồn Pháp sư thấy chàng đã trúng thuốc mê của lão, vậy mà tỉnh lại nhanh chóng như thế thì rất đỗi ngạc nhiên. Quay sang, Hà Chí Bình lại đã lao tới rồi. Lão giận dữ muốn giải quyết cho xong, cấp tốc vút ra một chưởng, đồng thời mượn lực xoay người ra, đáp ngược trở lại trận. Hà Chí Bình vẫn điên cuồng bám theo. Nhưng Mê Hồn trận đã phát động trở lại, khói đen mù mịt, Hà Chí Bình trúng phải một luồng khói đen, lập tức mê đi, ngã xuống đất. Mê Hồn Pháp sư cười một tiếng, nói một mình:
- Tưởng tiểu tử này có gì ghê gớm, thì ra cũng phường bị thịt mà thôi.
Lão tiến tới gần Hà Chí Bình, ánh mắt lộ rõ vẻ tàn ác:
- Tiểu tử thối ngươi vừa rồi dám quét ta một trảo, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi cho sống không được, chết không xong, khiến ngươi mất đi tri giác, làm một con chó điên khùng mới nghe!
Lão đưa tay toan điểm huyệt đạo trên thân thể Hà Chí Bình, nhưng một luồng nội kình phóng thẳng tới cườm tay lão. Bàn tay tê rần, xuội lơ rớt xuống. Lão kinh hoảng nhìn lên, thấy kẻ phóng chỉ chính không ai khác là Hoa Sĩ Kiệt:
- Làm sao, làm sao..ngươi...yêu pháp...
Nguyên do thuốc mê của lão rất nặng, kẻ nào trúng phải trừ phi có thuốc giải, còn không thì sau mấy canh giờ mới có thể tỉnh lại. Vừa rồi lão thấy Hoa Sĩ Kiệt rên một tiếng đã hơi e ngại, song cũng không nghĩ chàng có thể tỉnh lại nhanh như thế. Hoa Sĩ Kiệt gầm lên:
- Nếm một kiếm của ta đi!
Ánh kiếm loang loáng phát ra, chiêu Đồ Giao tiếp theo Xạ Nguyệt phóng tới ào ào như lốc cuộn. Mê Hồn Pháp sư thấy thuốc mê vô tác dụng, tinh thần hoang mang, lại thấy ánh kiếm của Hoa Sĩ Kiệt loang loáng tiến tới vây phủ thân mình thì tránh né vụng về, miệng lâm râm khấn vái chi đó, tay phướng phất lia lịa. Đám đại hán ở ngoài đột nhiên bổ tới Hoa Sĩ Kiệt như thú hoang xổng cũi. Hoa Sĩ Kiệt không nao núng, quét nhanh thanh kiếm, máu tưới đỏ cả khoảng đất nơi chàng đứng, còn tiếng rú thì trần ngập cả không gian rộng lớn. Mê Hồn Pháp sư nhân lúc chàng đối phó với bọn đại hán, nhảy tuốt ra xa. Đúng lúc ấy, bao nhiêu đèn đuốc trong trang viện chợt bừng sáng. Trên ngôi lầu cao –bây giờ không phải là nơi duy nhất sáng đèn nữa- vọng ra tiếng nói, vẻ mệnh lệnh uy quyền:
-Mê Hồn Pháp sư, để y vào đi!
Mê Hồn Pháp sư nghe nói thì mừng như chết đi sống lại, phi thân thẳng lên lầu. Hoa Sĩ Kiệt vác kiếm đuổi theo, quát lớn:
- Ngươi chạy đi đâu?Đỡ chỉ của ta!
Ngón giữa tay phải của chàng nhanh như chớp chĩa vào lưng Mê Hồn Pháp sư. Lão đang chạy trối chết, chỉ thấy kình lực từ sau dội tới, quay lại toan đỡ, nhưng chưa kịp nhấc tay lên đã bị Thiên Cơ chỉ của Hoa Sĩ Kiệt điểm trúng hậu tâm. Hoa Sĩ Kiệt không thèm đếm xỉa tới nữa, xốc Hà Chí Bình kẹp vào nách, đoạn tung mình phóng tới căn phòng kì bí nọ.
Danh sách chương